Mưa Sa Giông

Chương 9

Ái Như mở cửa cho Nhật Thống, lo lắng:

– Nguyên Hạ như thế nào rồi hả anh Thống?

– Thật kinh khủng, chất nước cường toan phá toàn bộ vùng ngực và mặt, duy có đôi mắt là không sao. Nguyên Hạ tuyệt vọng và hoảng loạn lắm.

Ái Như thở dài đóng cửa cổng lại cùng Nhật Thống đi vào nhà. Cả hai không thấy Lộc Tú đứng nhìn họ từ một góc khuất đôi hàm răng Lộc Tú nghiến lại trong căm giận. Anh đã mất tất cả, nhà máy phải bán rẻ cho Chongsu. Cả đến cái xe ngày nào muốn có nó, anh phải làm cuộc trao đổi Nguyên Hạ với cái xe cũng không còn nữa. Anh đã trừng trị Nguyên Hạ tội cô hợp sức cùng Chongsu ép anh vào con đường cùng. Nguyên Hạ bây giờ giống như con ác quỷ ghê tởm, Lộc Tú vui lắm. Còn một người nữa, Ái Như, con quỷ cà thọt ấy lại cũng hai lòng, anh sẽ bắt bé Quỳnh và mang nó đi xa. Ái Như, cô đừng có hòng nhìn thấy con. Đồ phản bội!

Trong nhà, chị người làm mang nước cho Nhật Thống. Ái Như đẩy ly nước cho Nhật Thống:

– Anh uống đi!

– Cám ơn, Như đang làm việc à?

Ái Như cười gượng:

– Em có làm gì được đâu, cả nửa tháng nay dịch đi dịch lại một đoạn văn chẳng ra hồn gì cả, cứ phải bỏ đi. Em định về nhà, không cần tránh mặt anh Tú nữa, dù gì vẫn phải đối mặt nhau khi ra tòa.

Nhật Thống bưng ly nước lên uống. Anh cũng giống như Ái Như vậy, có làm gì được đâu. Mỗi lần đi thăm Nguyên Hạ là tim anh lại đau nhói lên. Làm gì đây cho Nguyên Hạ đừng tuyệt vọng? Tất cả dường như bất lực trước hoàn cảnh.

Chị người làm cấp giỏ đi chợ sau khi giao bé Quỳnh cho Ái Như, chị dặn dò:

– Cậu Thống ở nhà chơi, chờ tôi đi chợ về. Tôi đi nhanh thôi.

Nhật Thống gật đầu:

– Được rồi, chị cứ đi đi. Bữa nay tôi rảnh mà.

Ái Như mang đồ chơi cho con:

– Con chơi ngoan đừng có chạy lung tung nghe bé Quỳnh?

Bé Quỳnh dạ ngoan ngoãn. Ái Như mở máy vi tính ra cho Nhật Thống xem đoạn văn cô dịch xong. Nhật Thống gât gù:

– Đoạn văn này Như dịch thoáng một chút sẽ nhẹ nhàng hấp dẫn người xem hơn. Hai người mải mê xem và góp ý quên mất bé Quỳnh nó ném đồ chơi sang một bên, lần dò ra hàng ba ngồi lên ghế xích đu, hai tay dang rộng ra, hát bài hát cô giáo dạy, giọng ngô nghê ngọng ngọng:

Con cò ăn đêm

Con cò xa tổ

Cò gặp cành mềm

Cò sợ xáo măng...

– Bé Quỳnh!

Lộc Tú gọi đến lần thứ hai, bé Quỳnh giật mình nhìn lên. Nó mừng rỡ toan kêu ba, Lộc Tú vội đưa một ngón tay lên miệng suỵt khẽ:

– Ra đây với ba, đừng nói lớn mẹ nghe giờ?

Thái độ như sợ mẹ nghe thấy của cha, Lộc Tú vẫn hay dạy nó mỗi khi cha con thì thầm chuyện không muốn Ái Như nghe, bé Quỳnh đã quen, nên nó nhìn vào nhà rồi chạy ào lại hắt cây chốt cửa bên trong lách thân hình bé nhỏ qua cửa rào, ôm choàng lấy Lộc Tú.

– Ba đi đâu lâu dữ vậy ba, sao không về nhà?

Lộc Tú mỉm cười hôn nó:

– Ba bận. Cha con mình ra đầu đường mua kem ăn nghen?

– Con xin mẹ đã!

– Khỏi! Một lát nữa ba gọi điện thoại cho mẹ sau.

– Dạ!

Con bé ôm cổ Lộc Tú cho bế ra xe, để nó ngồi phía trước, vội vàng chạy ra khỏi con hẻm:

– Ba ơi! Xe hơi của ba đâu rồi?

– Đi xe hơi đâu có chạy vào hẻm nhỏ được, ba đi xe hai bánh cho tiện.

– Xe này là xe hai bánh hả ba?

– Ừ!

Cứ nói chuyện như vậy, Lộc Tú chở con gái đi ra khỏi con hẻm, thầm cười nham hiểm. Cô sẽ chẳng bao giờ gặp lại con, hãy vui vẻ đú đởn với nhân tình của cô, cô cũng chẳng hơn gì tôi.

– Cô Như! Sao cửa rào mở vậy?

Chị giúp việc hoảng hốt đẩy cánh cửa chạy vào nhà. Lúc này Ái Như và Nhật Thống mới giật mình, cô gọi to lên:

– Bé Quỳnh, con đang ở đâu?

Im lặng! Chị giúp việc cùng Nhật Thống chạy tìm khắp nhà rồi ra đường, mở đồ chơi bé Quỳnh hãy còn đó mà con bé biến mất tăm. Ái Như hoảng sợ chạy tìm khắp nơi trong con hẻm cô đang ở, bước chân khập khểnh của cô càng khập khểnh hơn.

– Bé Quỳnh! Con đang ở đâu, lên tiếng đi con!

Tìm không thấy bé Quỳnh, Ái Như càng sợ cô khóc òa:

– Em mới về đây ở, bé Quỳnh không chơi với ai, không có lý nào mở cửa đi ra ngoài cả, chỉ trừ phi có ai đó quen gọi nó.

Câu nói của Ái Như làm Nhật Thống suy nghĩ, có khi nào Lộc Tú tìm ra chỗ ở của Ái Như và đã bắt bé Như đi. Anh cau mày:

– Như có nghĩ đến khả năng Lộc Tú đến đây không?

Ái Như lạnh người, trong một thoáng hy vọng nhuốm lên trong cô, hy vọng bé Quỳnh đi với cha nó. Ái Như gọi điện thoại vào máy của Lộc Tú, chỉ có tiếng tít tít, không sao liên lạc được. Ông Hoàng Phú đến, chưa vào nhà ông đã giận dữ quát lên:

– Báo ngay công an. Còn nếu gặp Lộc Tú ở đâu bắt giao nó cho công an ngay.

Ái Như nức nở:

– Ba cho tìm anh Tú, báo anh ấy phải lập tức trả bé Quỳnh lại cho con?

Nhật Thống ăn năn, nếu như anh không đến và mải mê bàn chuyện với Ái Như, bé Quỳnh không có cơ hội mở cửa đi. Chỉ có Lộc Tú mới làm ra chuyện này thôi.

Mọi người nháo nhào đi tìm. Trong lúc Lộc Tú đưa con đi Đầm Sen. Lần đầu tiên được ngồi thú nhún, xem thú trong chuồng và đi xe tàu lượn, bé Quỳnh thích thú ôm cổ Lộc Tú:

– Mai mốt ba dắt con đi chơi như vầy nữa nghen ba?

– Con thích lắm à?

– Dạ, mẹ đâu có thích ra ngoài, ông ngoại không cho đi. Còn ba lúc nào cũng bận.

Bé Quỳnh phụng phịu trách, Lộc Tú hôn vào má con:

– Sau này rảnh, ba sẽ dắt con đi Vũng Tàu tắm biển, cha con mình ngồi cáp treo lên núi nữa.

– Cáp treo là gì vậy ba?

– Là như một cái ghế to vậy, mình ngồi vào đó thắt dây an toàn cẩn thận, sau đó cáp sẽ đưa mình lên núi:

– Con thích lắm. Vậy mai mốt đi rủ mẹ đi không ba?

Lộc Tú lạnh lùng đến tàn nhẫn:

– Con quên mẹ con bị thọt chân, đi còn knông ngay ngắn được làm sao đi cáp treo.

Bé Quỳnh ngớ người ra:

– Ờ há, vậy mà con quên. Mẹ bị đi như vậy gọi là thọt chân hả ba?

– Ừ, là què quặc đó. Một lát, cha con mình đi ăn nhé?

– Mình đi lâu rồi sợ mẹ tìm đó ba.

– Không sao đâu! Để ba gọi điện thoại cho mẹ.

Lộc Tú mở máy đúng lúc điện thoại của anh sáng lên, anh bấm nút nghe:

– Lộc Tú nghe đây!

Giọng Ái Như đẫm nước mắt:

– Anh Lộc Tú! Anh dẫn bé Quỳnh đi phải không? Mau trả nó về cho em!

Lộc Tú lạnh lùng:

– Cô muốn tôi trả cho cô? Được! Tôi cần một trăm ngàn đô la. Nếu không có, tôi sẽ mang nó đi.

Ái Như hét lên:

– Anh không có quyền mang con của tôi đi! Anh cho tôi nói chuyện với con gái tôi đi!

Thấy bé Quỳnh nhìn mình, Lộc Tú mỉm cười:

– Bé Quỳnh! Con nói với mẹ là đi chơi với ba rất vui nhé?

Lộc Tú kề điện thoại vào tai bé Quỳnh. Ái Như kêu to:

– Bé Quỳnh, phải không con?

Bé Quỳnh cười thành tiếng:

– Con nè mẹ! Con đi chơi với ba rất vui, đi Đầm Sen, đi tàu lượn...

Lộc Tú lấy máy ra khỏi tai con bé, cười khẽ:

– Cô nghe chứ, con đang rất vui. Hãy chuẩn bị một trăm ngàn đô la. Nếu không, cha con tôi sẽ đi rất xa.

Lộc Tú tắt máy không quên tắt cả nguồn mặc cho Ái Như hốt hoảng:

– Anh Tú... đừng tắt máy...

Điện thoại đã tắt, Ái Như vẫn cứ còn gào lạc cả giọng:

Bé Quỳnh! Bé Quỳnh nói với mẹ con muốn về nhà đi.

Ông Hoàng Phú giận dữ dập điện thoại xuống bàn:

– Con không nghe đã tắt điện thoại rồi sao? Đồ khốn kiếp! Đời thuở nào cha bắt cóc con gái rồi tống tiền vợ, đồ hèn hạ.

– Ba ơi! Ba phải đưa bé Quỳnh về cho con, anh Tú sẽ dẫn nó đi xa đó.

Ái Như gục xuống như tàu lá rũ, cô không còn đủ sức chịu đựng với những gì Lộc Tú gây ra cho mình.

– Ba ơi! Con muốn về nhà. Về nhà mình đi ba!

Bé Quỳnh khóc nhề nhệ, gì chứ khoản này Ái Như và chị giúp việc từng sợ nó, mỗi khi không được đáp ứng là nó khóc dai dẳng hằng mấy tiếng đồng hồ.

Lộc Tú bắt đầu bực nên xẵng giọng:

– Ba nói bây giờ chưa về nhà được, xe... bị hư rồi.

– Thì ba gọi điện thoại bảo ông ngoại kêu tài xế đến đón con.

– Con không thương ba nữa sao mà cứ đòi về với mẹ hoài vậy?

– Thương. Nhưng con muốn mẹ ôm con khi con ngủ, mẹ gãi lưng cho con.

– Vậy ba ôm con và gãi lưng cho con nhé. Con khóc hoài, ba nổi giận đó. Sáng, xe sữa xong ba đưa con về.

Được dỗ, con bé ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ, thỉnh thoảng hức hức lên. Chờ cho nó ngủ say, Lộc Tú nhè nhẹ ngồi đậy đi ra ngoài gọi điện cho Ái Như.

Reng... reng... Điện thoại vừa reo, Ái Như vội vàng chụp điện thoại nghe:

– Anh Tú!

– Cô nghe cho rõ, ngày mai chuyển tiền vào tài khoản cho tôi. Sau khi rút tiền, tôi sẽ trả bé Quỳnh về cho cô. Nghe tôi nói, đừng có khóc hay hỏi gì cả.

Ái Như bệu bạo:

– Con chưa hề xa em một ngày. Anh là đàn ông làm sao lo cho con được?

Lộc Tú gắt:

– Hãy làm theo lời của tôi!

Tắt máy, Ái Như kêu ầm lên:

– Anh Tú, cho em nói chuyện với con đi!

Vô ích, Lộc Tú đã tắt máy, anh muốn lấy lại những gì đã mất, như thế thôi.

Ái Như gần như điên lên, cô lao qua phòng ông Phú nức nở:

– Ba! Sáng ngày mai, ba đi chuyển tiền vào tài khoản của anh Tú cho con đi, con không thể nào sống mà không có bé Quỳnh được đâu ba, con xin ba.

Ông Phú ôm Ái Như vào lòng, mắt ông cay nồng, lòng quá căm giận cái kẻ vô nghĩa. Một trăm ngàn USD đâu phải là số tiền nhỏ, đúng là lòng tham không đáy.

– Khi nào nó gọi cho con, con hãy bảo nó nói chuyện với ba. Làm khổ vợ con, đồ cầm thú chứ không phải con người.

Chưa bao giờ Ái Như thấy đêm dài như đêm nay, chiếc giường của cô rộng thênh thang vì vắng bé Quỳnh. Lấy ảnh của con ra xem, Ái Như không sao cầm được nước mắt. Mới xa con chưa quá một ngày, cô đã muốn điên, làm sao có thể xa con dài ngày hơn nữa.

Cũng đêm nay, Nhật Thống ngồi canh cho Nguyên Hạ ngủ. Chiều nay cô tìm ở đâu tấm gương nhỏ, soi mặt mình, cô hét lên thất thanh, mắt cứ mở to trừng trừng. Trong gương là con quỷ gớm ghiếc nào đó, những vết sẹo chằng chịt chứ không phải là Nguyên Hạ xinh đẹp. Trong cơn hoảng loạn, Nguyên Hạ đập vỡ tan tành gương soi, cô nhặt mảnh vỡ nghiến răng rạch mạnh một đường vào cườm tay mình. Một đời con gái có nhan sắc là quý, mất nhan sắc còn gì để sống.

Máu phun ra có vòi, Nguyên Hạ cứ mở mắt to trừng trừng. Cô sẽ chết, máu sẽ chảy tràn lan... may là bà Lượm xuất hiện kịp lúc. Nguyên Hạ còn cố vùng vẫy:

– Hãy để cho con chết, con không còn muốn sống...

Trong vô thức, một tay của Nguyên Hạ đẩy tấm đắp rơi xuống nền. Nhật Thống cúi nhặt lên đắp lên người Nguyên Hạ, bàn tay anh bị giữ lại. Nguyên Hạ mở mắt ra, đôi mắt đầy lệ trên gương mặt dị dạng:

– Tại sao còn lo cho em, vất vả vì em. Em không đáng cho anh lo đâu.

Nhật Thống lắc đầu:

– Em là mẹ của con anh. Em không có ba vì ba mất sớm và mẹ đi bước nữa, em hiểu như thế nào là sự bất hạnh khi con sống không có cha và không có mẹ chứ?

– Em hiểu, nhưng em tuyệt vọng quá!

– Hãy can đảm lên. Bây giờ em không sống cho cá nhân em, mà cho con.

Nguyên Hạ nghẹn ngào:

– Bây giờ đến bé Bin cũng không dám lại gần em, nó kinh sợ em.

– Từ từ rồi nó sẽ chịu gần em, khi biết em là mẹ và yêu thương nó. Em có biết ngày nay Ái Như đau khổ như thế nào khi bị Lộc Tú bắt bé Quỳnh đi, hắn còn đòi phải có một trăm ngàn USD mới trả bé Quỳnh về nhà.

Nguyên Hạ kêu lên:

– Có loại người cha như vậy sao, bắt cóc con để buộc vợ đưa tiền?

Rồi Nguyên Hạ cười chua chát:

– Như vậy có gì ghê gớm đâu, dù gì anh ta cũng không nỡ mang giọt máu của mình đi bán. Chỉ có em bị bán rẻ. Táng tận lương tâm!

Một nỗi căm thù sụt sôi trong lòng Nguyên Hạ. Nếu gặp được Lộc Tú, cô nhất định không để yên cho Lộc Tú.

*

– Con uống hết ly sữa này. Một lát, ba dẫn con đi về nhà gặp mẹ.

Được dỗ dành và hứa về nhà gặp mẹ, bé Quỳnh ngoan ngoãn uống hết ly sữa và án cái bánh bao. Nhưng mới được phân nửa cái bánh bao, nó buông tay ngoẹo đầu hành ghế mà ngủ.

Lộc Tú hài lòng, lấy nửa cái bánh bao bỏ lên bàn, xong bế bé Quỳnh lại giường nằm. Bây giờ là lúc anh ra chi nhánh ngân hàng gần đây để rút tiền gởi ông Phú chuyển vào tài khoản cho anh. Cầm thẻ ATM, Lộc Tú cẩn thận cất vào trong ví. Theo qui luật với thẻ ATM, anh không thể rút được một lần một trăm ngàn USD, nên anh đến ngân hàng vậy.

Sau khi có tiền, anh sẽ đưa bé Quỳnh cùng đi với anh sang biên giới Campuchia, từ Campuchia sẽ đi đường bộ sang Thái Lan và sau đó bay sang Mỹ. Vậy là xong, chẳng bao giờ Ái Như được gặp con, đây là sự trừng phạt Lộc Tú dành cho Ái Như. Sẽ chẳng có ai đến với ''con quỷ cà thọt'' ngoại trừ Nhật Thống, nó sẽ chẳng hơn gì anh, vì tiền mà thôi.

Đội nón lên đầu, Lộc Tú mở cửa phòng trọ nhìn ra ngoài. Vắng vẻ! Yên tâm, anh lách người ra ngoài và bấm khóa lại, bé Quỳnh đang say ngủ với ly thuốc có chất an thần. Khi nó thức dậy, hai cha con đã đến biên giới nước bạn mất rồi.

Lộc Tú quên rằng một khi ông Hoàng Phú có thể chi ra một trăm ngàn USD dễ dàng, thì ông cũng có thể nhờ công an phục kích tại các ngân hàng. Một trăm ngân USD, Lộc Tú chỉ có thể rút ở ngân hàng lớn.

Xe đến ngân hàng, Lộc Tú liếc nhanh rồi điềm nhiên xuống xe đi vào ngân hàng đưa số tài khoản cùng chứng minh nhân dân của mình ra lập tức một toán công an bao quanh Lộc Tú.

– Lộc Tú! Ông đã bị bắt!

Lộc Tú cười nhạt:

– Tôi đã lường trước chuyện này. Nhưng nếu tôi bị bắt, họ đừng hòng gặp lại con cháu.

Lộc Tú bị mời ra xe, gương mặt càng trở nên lạnh lùng vô cảm.

– Anh nói đi, anh nhốt bé Quỳnh ở đâu?

Chỉ có sự im lặng trước những lời khẩn cầu rồi giận dữ của Ái Như, cô nắm ngực áo Lộc Tú giật mạnh:

– Anh đã nhốt bé Quỳnh ở đâu? Lộc Tú, em lạy anh, anh hãy nói cho em biết. Con còn nhỏ lắm, anh trả lại cho em!

Lộc Tú khinh khỉnh:

– Cô nhớ tôi nói với cô, nếu như cô để xảy ra bất lợi cho tôi, cô sẽ chẳng bao giờ trông thấy con.

Ái Như khóc òa:

– Anh không thể cư xử như vậy với em và con được. Hãy nói cho em biết anh nhốt con ở đâu, tại sao anh lại trở thành, con người đáng sợ như vậy hả anh?

Im lặng, Lộc Tú nhìn lên trần nhà cô cánh quạt quay tít trên cao, và rồi anh nhìn ái Như đang giọt nước mắt vắn dài:

– Cô xem tiền trọng hơn con gái mình mà. Và cả tên Nhật Thống nữa, gặp hắn là cô say mê chuyện trò quên mất con gái mình, vậy mà bảo yêu con. Nếu yêu con cô đâu có phá nát mái ấm của cô và tôi, còn thuê thừa phát lại lập vi bằng để ly hôn vậy thì cô hãy ôm tiền của mà sống.

Ái Như nức nở:

– Em không xem tiền của hơn con, còn đối với Nhật Thống chỉ là tình bạn. Em cũng biết anh cưới em vì tiền, lúc đó em nghĩ rằng hao tốn bao nhiêu cũng được, miễn được làm vợ của anh. Anh Tú, trong trái tim em duy nhất chỉ có mình anh.

– Còn tôi thì không thể nào yêu cô được. Khi cô ngủ, chiếc váy ngủ tốc lên, cái chân teo tóp của cô làm tôi ghê sợ, đó là lý do tôi phải sống cùng những cô gái khác.

Ái Như đau lòng nhìn Lộc Tú, những lời của anh nói ra thật tàn nhẫn. Cô bặm môi nghẹn ngào:

– Xem như anh cho em đứa con đi, anh muốn bỏ em cũng được.

– Tôi cần tiền, cô hiểu không? Nhà máy của tôi phải bán rẻ cho Chongsu khi ba của cô phong tỏa tài sản của tôi. Cả đến cái xe tôi phải đánh đổi Nguyên Hạ để có cũng không còn.

Giọng Lộc Tú trở nên dữ tợn:

– Tôi cần tiền, cô hiểu chưa? Cha mẹ tôi xem như tôi là đứa con hư hỏng nên bỏ mặc tôi, không chịu cầm thế đất. Còn cô, tại sao tiếc với tôi một trăm ngàn USD?

– Em không có! Anh nói mà không hiểu, em đã đau lòng như thế nào khi nhìn những nữ trang cưới em đưa cho anh lại trên người cô gái ấy. Lộc Tú đừng tàn nhẫn với em!

– Tôi sẽ nói bé Quỳnh ở đâu khi tôi có tiền, một trăm ngàn USD và an toàn đi qua biên giới.

Nãy giờ ngồi bên ngoài lấng nghe cuộc nói chuyện, ông Phú không còn kiên nhẫn được nữa, đứng bật dậy đi vào chỉ tay vào mặt Lộc Tú, quát:

– Thằng khốn nạn! Bé Quỳnh có phải là con của mày không hả? Mau thả nó ra!

Lộc Tú cười khẩy nhìn sang chỗ khác. Tức giận, ông Hoàng Phú xông lại đánh mạnh vào mặt Lộc Tú:

– Mày có chịu nói không?

Máu miệng Lộc Tú ứa ra mép. Vẫn ngẩng cao đầu, Lộc Tú ngang ngược hất mặt nhìn ông Phú. Ái Như ôm ông lại van lơn:

– Đừng ba ơi, con xin ba!

Ông Phú bất lực mắng:

– Mày là loài cầm thú chứ không phải con người nữa!

Vẫn là sự im lặng, khi những yêu sách của Lộc Tú đưa ra không được thỏa mãn.