Bé Quỳnh thức giấc, nằm một lúc nó mở mắt ra theo thói quen ngủ nướng, nó quơ tay tìm mẹ. Tay quơ vào khoảng trống, nó ngồi dậy kêu lên:
– Ba ơi! Ba đâu rồi?
Mở cửa phòng vệ sinh trống không, bé Quỳnh đi lại cửa lắc cánh cửa:
– Ba ơi, mở cửa cho con!
Gọi hoài không được, bé Quỳnh bắt đầu khóc, bàn tay nhỏ xíu đập lên cánh cửa gỗ nặng trình trịch.
– Ba ơi, con đói quá!
Căn phòng mờ tối chỉ có ngọn đèn ngủ thắp trên cao, càng sợ và đói nó gào to lên:
– Ba ơi, mở cửa cho con!
Căn phòng cách âm, tiếng gọi yếu ớt của bé Quỳnh không vọng được ra ngoài, nó ngồi luôn trên sàn nhà. Đôi mắt chợt sáng lên vì nửa cái bánh bao còn trên bàn, nó lao lại chụp lấy bỏ vào miệng ăn, rồi tu phần nước còn lại trong chai. Có sức nó lại bắt đầu lắc cánh cửa gọi ba.
Nhìn thấy trên bàn có điện thoại nó nhấc máy lên bấm loạn xạ, "alô" liên tiếp máy điện thoại...
Màn hình vi tính tổng hợp của khách sạn cứ bật sáng lên như có kẻ quấy rối điện thoại, cô trực điện thoại ngạc nhiên nhìn vào màn hình. Có chuyện gì vậy?
Cô gọi lớn người bạn đồng sự với mình:
– Anh Thái! Anh xem nè... có khi nào là tin tặc không?
Thái bật cười:
– Em làm như ở nước ngoài vậy, có tin tặc!
– Vậy chứ anh nhìn vào màn hình xem!
Thái nhíu mày, đúng là có kẻ quấy rối điện thoại, anh vội nhấp click dò tìm...
Trên phòng 209. Thái buông máy đi lên lầu hai, phòng khóa cửa bên ngoài, dường như người mướn phòng đi ra ngoài. Hôm nay anh ta không gởi chìa khóa phòng lại. Trưa nay mang về đứa nhỏ. Bỗng... có tiếng lịch kịch bên trong, rồi tiếng khóc của đứa trẻ:
– Ba ơi! Mở cửa... cứu con!
Toàn thân Thái nổi cả da gà. Ma chăng? Có lý nào người khách đi bỏ con mình lại, khóa cửa bên ngoài?
– Ba ơi! Mở cửa, mở cửa ba ơi!
Tiếng gào khóc văng vẳng lại như từ cõi nào vọng về. Cúc Hương lên tới, cũng như Thái, cô hoảng sợ:
– Ma, ma anh Thái ơi!
– Thời bây giờ làm gì có ma!
Tuy nói cứng nhưng chính Thái cũng hơi sợ, anh nắm tay Cúc Hương:
– Xuống báo với quản lý, sau đó cùng mở cửa. Á, mà hôm qua khách có để lại số điện thoại không?
– Không có!
Cả hai cùng đi xuống báo quản lý:
– Chúng ta không thể vì lý do khách không đưa chìa khóa phòng mà mở cửa.
Tuy nhiên anh xem nè, điện thoại được sử dụng từ phòng 209 bấm tá lả đến nỗi nghẹt mạng treo máy.
Tất cả cùng đồng lên mở khóa cửa phòng 209. Cánh cửa vừa mở ra, cảnh buồn cười trước họ:
đứa bé chừng ba tuổi mặt lấm lem, sợ hãi ôm mặt, quần áo tanh mùi nước tiểu.
Cúc Hương bước lại gần khi căn phòng bật đèn sáng lên, cô đưa tay ra với nó:
– Em bé! Em tên gì vậy? Ba em đâu?
Bé Quỳnh khóc òa lên:
– Ba bảo em uống hết ly sữa, ăn hết cái bánh bao, ba dắt đi gặp mẹ. Vậy mà ba đi mất, con ngủ dậy không thấy ba. Cô ơi, cô dắt con về nhà đi.
Mọi người “ồ” lên. Cúc Hương tiếp tục dỗ dành nó:
– Em phải đi rửa mình thay quần áo, em hiểu không. Sau đó, cô và chú mới liên lạc với ba em xem ở đâu, dắt em ve nhà. Nào bây giờ em nói xem, ba em tên gì.
– Dạ, tên Lộc Tú.
– Còn mẹ?
– Mẹ tên Ái Như. Còn em là Quỳnh Như.
– Em có nhớ nhà em ở đâu không?
Bé Quỳnh cau mày nó lắc đầu:
– Em hổng nhớ. Cô giáo em tên Đào, học trường Rạng Đông.
Thông tin quá ít ỏi! Cúc Hương bảo:
– Như thế này chỉ có thông tin lên truyền hình để tìm người thân của bé thôi.
Được thay quần áo và cho uống sữa, bé Quỳnh có vẻ tỉnh táo, nhưng đeo cứng lấy Cúc Hương một bước cũng không chịu rời. Con bé xinh quá, Cúc Hương cố nhớ gương mặt người khách thuê phòng, song cô không tài nào nhớ nổi.
Đã hai ngày đi qua, Ái Như cố thuyết phục Lộc Tú, nhưng anh vô cảm trước sự đau khổ của cô, giọng lạnh lùng tàn nhẫn:
– Cứ nhốt tôi đi, con bé sẽ chết vì đói. Tôi nhốt nó trong nhà khóa cửa lại, một đứa nhóc ba tuổi không thể nào biết tự mở cửa.
– Anh không phải là con người nữa.
Ái Như lao tới đánh vào vai vào đầu Lộc Tú:
– Tôi hỏi anh, bé Quỳnh có phải là con của anh không hả, sao anh có thể lạnh lùng như vậy? Đồ máu lạnh, sát nhân!
Lộc Tú tức giận nắm hai tay Ái Như bóp mạnh:
– Bởi vì cô đã dồn tôi vào con đường đó, tôi mất hết rồi.
Hai người công an phải can thiệp kéo Ái Như ra, không quên cảnh cáo Lộc Tú:
– Nếu như đứa bé có bề gì thì chính anh đã giết chết con gái mình.
Lộc Tú cười ngạo mạn:
– Đứa con là do cô ấy muốn có, nó giống tôi. Đúng là tôi có yêu con mình, nhưng đây cũng là bài học trừng trị cô ta.
Ái Như nức nở. Chút tình cảm sót lại trong lòng cô vỡ tan, không ngờ Lộc Tú có thể vì bản thân mình đến như vậy:
– Ái Như! Như ơi!
Nhật Thống tuôn vào, anh lôi tuột Ái Như:
– Đài truyền hình trong bản tin phát đi buổi tối có thông báo một em bé ba tuổi bị nhốt và bỏ đói trong khách sạn. Khi được mở cửa ăn uống tắm rửa tử tế, bé bảo tên Quỳnh Như, mẹ tên Ái Như.
Như là người chết đi sống lại, Ái Như chạy theo đà lôi của Nhật Thống, nước mắt nước mũi ràn rụa:
– Có thật không anh Thống?
– Chúng ta mau đến địa chỉ đã cho. Lúc nãy anh có liên lạc bằng điện thoại.
Ngồi trên xe, Ái Như luôn giục tài xế chạy nhanh, cô đưa tay lên ngực đau khổ:
– Hãy là con đi bé Quỳnh! Ôi, mẹ nhớ con biết bao!
Hai người tìm đến khách sạn Hoa Vàng, bé Quỳnh đang ở đó với Cúc Hương. Vừa trông thấy Ái Như, nó bật dậy lao ra:
– Mẹ ơi!
Ôm choàng Ái Như, nó khóc nức nở:
– Ba đi đâu mất rồi hả mẹ? Ba bỏ con. Con ghét ba!
Ái Như ôm con nước mắt chan hòa. Nhật Thống đứng nhìn hai mẹ con. Anh không sao tưởng tượng được, ngay cả con mình mà Lộc Tú cũng có thể nhẫn tâm... Lẽ nào đồng tiền khiến ta mất lương tri hết sao?
Ái Như ôm chặt con, cô hôn túi bụi lên mặt nó:
– Từ nay, mẹ sẽ không bao giờ xa con nữa. Con là bảo vật vô giá của mẹ.
Bé Quỳnh nhăn mặt:
– Mẹ ôm con chặt quá làm con ngộp thở quá mẹ ơi.
Vòng tay Ái Như nới lỏng. Cô nhìn Nhật Thống mà nước mắt ràn rụa nhưng lại cười, nụ cười hạnh phúc của người mẹ. Bỗng dưng Nhật Thống thấy Ái Như đẹp vô cùng, một nét đẹp trong suốt dịu dàng như loài hoa thủy tinh.
Anh quay đi, lòng thoáng nghĩ đến Nguyên Hạ. Giá như em là một phần của Ái Như thôi, lòng anh sẽ hạnh phúc biết bao, Hạ ạ.
°
– Ba!
Lộc Tú chưa kịp ngồi xuống ghế, từ ngoài bé Quỳnh chạy ào vào, nó ôm chân Lộc Tú, nũng nịu:
– Ba đi đâu lâu quá vậy? Ba xấu lắm nghen, xí gạt con bảo con uống hết sữa, ba dẫn con đi gặp mẹ. Rồi cái con buồn ngủ quá, ba đóng cửa đi đâu mất tiêu, con sợ muốn chết.
Lộc Tú khựng lại, mặt từ đỏ sang tái, không ngờ là Ái Như tìm thấy bé Quỳnh. Đứa con gái bé bỏng ngây thơ của anh không hề nghi ngờ cha nó. Lộc Tú chợt thấy xấu hổ trước sự ngây thơ hồn nhiên của con. Anh muốn gỡ tay và xô nó ra, con bé cứ ôm chặt chân anh, hỏi:
– Ba đi đâu vậy?
Lộc Tú ấp úng:
– À... ba đi công việc.
– Ba biết hôn, đói quá con lượm cái bánh bao còn lại phân nửa ăn luôn. Hết nước uống, con vào phòng vệ sinh mở vòi nước rửa tay uống. Con khóc gọi ba, phải chi lúc đó con nhớ số điện thoại của ba. Lần sau ba vẽ số điện thoại lên tay con nghen, con biết là số mấy mà.
Lộc Tú gục mặt không dám nhìn con, Ái Như kéo nó ra:
– Ba bận lắm, con đừng hỏi ba nữa, hôn ba một cái rồi theo mẹ ra ngoài.
– Dạ!
Nó hôn vào má phải của Lộc Tú và cả má trái rồi dang người ra, cười ngỏn ngoẻn đưa cả hàm răng sữa đều nhỏ như răng chuột:
– Bye bye nghen ba. Chiều nhớ về nghen ba?
Ái Như dắt nó đi nhanh ra ngoài, cô không có can đảm đối mặt với Lộc Tú, tình yêu đã nguội lạnh trong cô mất rồi. Lát nữa, người ta sẽ trả tự do cho anh theo yêu cầu của cô. Còn tội danh tạt axít vào Nguyên Hạ không đủ yếu tố buộc tội. Người công an điều tra trả tự do cho Lộc Tú.
– Anh trở về Tây Ninh và không được rời nơi cư trú. Khi có lệnh gọi, anh phải trình diện ngay, anh nhớ chưa?
Lộc Tú lạnh lùng:
– Rõ!
Vậy là Lộc Tú được trả tự do sau ba mươi sáu giờ tạm giữ, nhưng hành trang của anh trống không, vẫn không tiền và cả nhà máy. Mọi thứ với anh hoàn toàn bế tắt.
Lộc Tú đón xe về Tây Ninh... Xe về chạy ngang qua nhà máy, Lộc Tú lặng người, nó thuộc về người khác mất rồi, sao anh không cam lòng chút nào.
Xuống xe, Lộc Tú cứ đứng trong một góc khuất ngắm ngôi nhà máy trước mặt. Nhịp sống vẫn như thế, nhưng bây giờ Chongsu có tiền, ông ta bung tiền ra thu mua khoai mì giá cao, từng đoàn xe mì đậu dài trước cửa công ty chờ được cân đưa vào sản xuất. Lòng Lộc Tú tràn ngập cay đắng và thêm căm giận Nguyên Hạ, cô ta thành con quỷ dạ xoa chưa, đã chết chưa?
Cửa rào gài chốt bên trong, nhưng từ bên ngoài, Lộc Tú đã quá quen thuộc, anh chỉ cần luồn bàn tay vào trong chấn song cửa sắt là hết được cây chốt gài để đường hoàng bước vào nhà.
Trước đây để giành lấy cô ta, anh phải mua căn nhà này lấy lòng tin. Anh cứ tưởng cô ta ngốc nghếch khi giao cô cho Chongsu, nhưng ở gần con cáo đó, cô ta cũng thành con cáo mất rồi. Lộc Tú bước vào nhà bằng cả lòng căm tức.
Vừa bước qua cánh cửa, Lộc Tú giật mình thối lùi lại, suýt chút nữa là hét lên vì trước mặt anh là... một con quỷ. Gương mặt cháy nám đầy sẹo lồi lõm, mái tóc ngắn như chưa kịp mọc dài.
Nguyên Hạ vẫn ngồi trên xa-lông, lòng căm thù từng bừng, không ngờ Lộc Tú còn dám đến đây. Cô đã nhìn thấy Lộc Tú từ khi anh ta xuống xe và đứng trước cổng rào. Cô ngồi im chờ đợi, như hai kẻ thù không đội trời chung chờ đợi giây phút đối mặt.
Cười lạt, Nguyên Hạ cao giọng:
– Anh sợ à? Hay là sẽ cười khi đã biến tôi thành một con ác quỷ, Lộc Tú?
Lộc Tú nuốt ực nước bọt vào lòng, trấn tĩnh cái sợ. Giọng nói này đúng là Nguyên Hạ và cái vóc dáng kia là cô ta, nhưng kinh khủng quá. Anh có nghĩ đến sức tàn phá của chất axít đậm đặc, không ngờ nó ghê gớm hơn anh nghĩ, vậy mà cô ta chưa chịu chết.
Thấy Lộc Tú im lặng, Nguyên Hạ cười gằn:
– Có phải anh thất vọng lắm không, khi tôi chưa chết? Chưa gặp mặt anh thì tôi chưa thế nào chết được.
– Gặp tôi làm gì? Nhìn cô đúng là hơn cả ác quỷ Dracula, Chongsu chắc là bỏ cô chạy một trăm cây số giờ luôn.
– Vậy còn anh?
– Thì tôi đến xem con ác quỷ đó ra sao. Đáng kiếp cho cô! Lẽ ra cô còn được Chongsu yêu quý vì cô giúp hắn mua rẻ nhà máy của tôi mà. Ha ha... trời cao có mắt, cô cũng bị ông ta đá đít.
Nguyên Hạ nạt đùa:
– Câm miệng anh lại! Lộc Tú, anh căm thù tôi đến như vậy sao? Tại sao anh phải hủy hoại sắc đẹp của tôi?
– Tôi muốn như vậy đó! Tôi chỉ bảo cô giúp tôi chứ khóng bảo cô hợp tác với Chongsu hại tôi, nên tôi đã tạt axít vào mặt cô.
– Anh đúng là đồ khốn nạn. Bây giờ đến đây anh muốn gì?
– Muốn nhìn thấy ngày tàn của cô, bởi vì cô đã làm tôi mất hết. Bây giờ thì tôi đi đây.
– Anh đứng lại đó.
Nguyên Hạ bật dậy:
– Tôi đã chờ anh lầu lắm rồi, sao anh có thể đến và đi nhanh như vậy.
Một con dao bấm mũi nhọn sáng quắt được Nguyên Hạ thủ sẵn từ lúc nào vung ra phía trước và lao về phía Lộc Tú đâm thẳng vào anh bằng tất cả lòng thù hận, vì không ngờ nên Lộc Tú lãnh đủ.
– Á!
Lộc Tú kêu lên đau đớn, bưng lấy mặt, một chân đá vào bụng Nguyên Hạ:
– Con quỷ!
Nguyên Hạ té ngã ngửa, song cô gượng dậy ngay nhặt con dao chạy đuổi theo Lộc Tú đang chạy ra tới cửa rào, chém nhầu vào lưng Lộc Tú một cái nữa.
Lộc Tú kinh hoàng bỏ chạy, Nguyên Hạ cứ chạy đuổi theo hò hét:
– Đứng lại Lộc Tú!
– Đừng Nguyên Hạ!
Nhật Thống chạy xe trờ tới, anh hoảng kinh ném cả xe, ôm Nguyên Hạ:
– Em điên rồi hả?
– Buông em ra! Phải băm vằm con người đó ra hàng trăm mảnh, em mới vừa lòng. Anh buông em ra.
Nhật Thống không buông, anh bế bổng Nguyên Hạ vác cô về nhà. Nguyên Hạ tức giận ném con dao xuống đất khóc òa lên:
– Tại sao anh không để em chém chết con người bẩn thỉu đó?
Vác Nguyên Hạ vào nhà, Nhật Thống để cô ngồi xuống ghế, anh nghiêm mặt nhìn cô:
– Em giết chết Lộc Tú thì em được gì nào? Hay là em phải vào tù bỏ con và bỏ anh.
Nguyên Hạ bưng mặt khóc nức nở:
– Anh đừng có lo cho em nữa, em xấu hổ lắm khi gặp anh. Cuộc đời em xem như hết rồi, gặp ai họ cũng kinh sợ em.
– Nguyên Hạ!
Nhật Thống ngồi xuống bên Nguyên Hạ, anh ôm cô vào lòng:
– Anh không kinh sợ em. Trái tim anh bao giờ cũng duy nhất có một mình em.
– Anh đừng thương hại em! Nếu không, em sẽ ghét anh.
– Anh không thương hại em mà anh yêu em. Chúng ta là một gia đình, bé Bin cần cả anh và em.
– Con người em dơ bẩn lắm, anh buông em ra đi. Sự tử tế của anh càng khiến em thêm tủi hổ thêm, em van anh đừng nói là yêu em.
Cộc... Cộc... Tiếng gõ cửa. Công an xuất hiện:
– Chúng tôi mời bà Nguyên Hạ về phòng công an, có người tố cáo bà sát thương ông Lộc Tú.
Nguyên Hạ đứng lên, cô nhìn Nhật Thống tha thiết:
– Hãy lo cho bé Bin.
Nguyên Hạ đi theo hai người công an áp giải, Nhật Thống đau đớn nhìn theo. Bàn tay anh chợt chạm vào một vật cứng sau tấm nệm, Nhật Thống lấy nó lên, anh khe khẽ:
– Máy ghi âm!
Bật nút, Nhật Thống nghe tiếng Nguyên Hạ và cả Lộc Tú vang lên:
“Lộc Tú, tại sao anh phải hủy hoại nhan sắc của tôi?...” và rồi tiếng Lộc Tú:
''Tôi muốn như vậy đó... nên tôi đã tạt axít vào mặt cô”.
Nhật Thống tắt máy bật dậy. Máy ghi âm này sẽ giúp Nguyên Hạ nhẹ tội khi sát thương Lộc Tú.
Một chiếc sẹo dài vắt trên má Lộc Tú biến gương mặt đẹp trai trở nên dị dạng dữ dằn. Lộc Tú chưa kịp rời bệnh viện đã bị bắt với tội danh cố ý gây thương tích, hủy hoại cơ thể người khác. Một tội danh không chối cãi được, những lời nói khi gây cãi được thu âm lại là vật chứng duy nhất.
Hai người từ thuở thơ ấu bên nhau từng yêu nhau say đắm trở thành kẻ thù với nhau, bây giờ đối mặt trong trại giam. Chỉ có đôi mắt thoáng giao nhau rồi quay đi thật nhanh, như kẻ thù không thể nào trên cùng chiến tuyến.
Cũng như Lộc Tú, Nguyên Hạ khước từ mọi cuộc viếng thăm. Nhật Thống buồn rầu nắm tay thằng Bin. Thằng bé đã quên mất mẹ nó, hai chân nghịch ngợm nhảy nhót:
– Ba ơi! Mình đến đây chi hoài vậy?
Nhật Thống lắc đầu không nói, ánh mắt xa xăm đau đáu một nỗi buồn.
– Anh Bin ơi!
Bé Quỳnh đi với Ái Như, nó kêu to lên khi nhìn thấy thằng Bin:
– Anh Bin đi thăm mẹ hả?
– Ừ. Nhưng mà mẹ không còn muốn gặp anh nữa.
- Ba em cũng vậy, ba không chịu gặp em.
Bất giác Nhật Thống và Ái Như nhìn nhau, họ cùng đến đây nhiều lần, và lần nào cũng quay về không.
Không hẹn mà cả hai cùng song bước trở ra cổng trại giam, Nhật Thống khe khẽ:
– Lộc Tú vẫn từ chối gặp Như và con à?
Ái Như cúi đầu:
– Dạ! Nhưng em tin rồi anh ấy cũng chịu gặp con. Ba em bảo không nên cho bé Quỳnh biết nó có người cha xấu xa, cho nên lần đi này, em sẽ không đi nữa.
Cuộc đời giữa em và anh Tú là hai ngã rẽ rồi. Nếu có còn tình cảm chăng, bởi vì anh ấy là cha của con gái em.
– Anh biết, có những tình cảm mà sau lần nhiều lần bị tổn thương người ta khó còn cho nhau tình cảm nữa. Nhưng với anh, cuộc đời Nguyên Ha là một chuỗi đời bất hạnh ngay khi cô ấy còn bé. Anh sẽ đợi Nguyên Hạ, chắc chắn cô ấy sẽ cảm động.
Ái Như xúc động đặt tay lên tay Nhật Thống:
– Vậy thì em chúc anh được nhiều hạnh phúc. Án của cô ấy có sáu tháng thôi phải không anh? Thời gian sẽ đi qua rất nhanh.
– Anh cũng đang đếm từng ngày.
Bàn tay Nhật Thống nắm bàn tay Ái Như lại như chia sẻ. Cô ngước nhìn anh. Trước đây, cô chỉ rung động trước vẻ đẹp hoàn hảo của Lộc Tú, chưa bao giờ nghĩ đến Nhật Thống. Nhưng bây giờ cô mới ngẫm lại nét đẹp của tinh thần mới đáng quý, hai bàn tay nắm lại trong cảm thông, một ngày mai sẽ tươi sáng.
Dáng bốn người, hai người lớn đi giữa và hai đứa bé loắt choắt đi bên nhau.
Đàn cá dưới ao quẩy nước đùng đùng, khóm lục bình chao động, giọt nắng trên cao bây giờ gay gắt...
Sẽ còn một tháng nữa Nguyên Hạ tự do. Có ai không mong tự do, còn đối với Nguyên Hạ, cô không mong, bởi vì cô sẽ đối diện Nhật Thống.
Cô không muốn anh thương hại cô, dù lúc nào anh cũng luôn nói anh yêu cô.
Đừng bao giờ quay đầu lại mà hãy ngẩng cao đầu đi tới anh sẽ có một tương lai tốt đẹp, Nhật Thống ạ.
Mặc bộ bà ba đen, Nguyên Hạ đội nón lá sùm sụp. Cô đã được tự do. Về đâu, Nguyên Hạ chưa biết mình sẽ về đâu, cô không có chỗ đến, dù nếu cô đến sẽ có những vòng tay thật ấm dang rộng đón cô. Nguyên Hạ không muốn như thế...
– Nguyên Hạ!
Nhật Thống đứng chắn trước mặt Nguyên Hạ, anh nhìn cô với ánh mắt buồn dịu vợi:
– Anh biết là em sẽ không về nhà khi được trả tự do, nên anh đã đến đây rất sớm để đón em.
Nguyên Hạ lùi lại, mặt cô cúi gằm xuống. Cô cố làm vẻ lãnh đạm gắt gỏng:
– Sáu tháng qua em từ chối gặp mặt anh, như thế anh vẫn chưa nản lòng hay sao? Làm ơn đừng có vì em mà phí thời gian nữa, hãy để thời gian lo cho con và... đến với người phụ nữ khác. Anh cũng đâu có xấu, bình thường như bao người tại sao cứ muốn vất vả vì em. Ngốc lắm. Đi đi!
Miệng nói chân Nguyên Hạ bước tránh qua một bên để đi, song Nhật Thống đã ôm cô lại:
– Về nhà mình đi em?
Nguyên Hạ lãnh đạm:
– Về nhà nào, sau khi mẹ đuổi em đi, bế con đi, em đã không còn là vợ của anh. Em còn chung sống với người đàn ông khác... Anh làm ơn buông em ra đi.
– Anh không buông, vì anh biết nếu buông em ra, anh sẽ mất em.
Nguyên Hạ yếu đuối gục khóc trong vòng tay Nhật Thống:
– Anh ngốc lắm, sẽ có một ngày anh sẽ chán khi nhìn gương mặt xấu xí của em.
– Không, với anh bao giờ em cũng đẹp cả.
Anh hôn lên gương mặt sẹo của cô:
– Đừng làm khổ anh nữa. Chẳng lẽ em không tin vào tình yêu anh dành cho em?
Anh đỡ vai cô đi lại xe:
– Có Ái Như muốn chúc mừng em được trả tự do nữa đó.
Ái Như đã xuống xe, cô mỉm cười nhìn Nguyên Hạ:
– Chúc mừng Hạ được tự do.
– Cám ơn! Tôi không nghĩ là Ái Như và anh Thống đi đón tôi.
– Anh Thống đếm từng ngày mong Nguyên Hạ tự do, làm sao ảnh không đi đón Hạ cho được. Lên xe đi!
Ái Như ngồi phía trước với tài xế, lần này không có hai đứa trẻ đi theo, Nhật Thống sợ hai đứa trẻ kinh sợ gương mặt Nguyên Hạ, làm cho cô càng mặc cảm hơn.
Nhật Thống âu yếm mở cửa xe, anh dìu Nguyên Hạ ngồi vào:
– Chưa bao giờ anh thấy thời gian dài ghê gớm, cứ đếm từng ngày mong em được tự do.
Nguyên Hạ lặng im, nhìn hai bên đường khi xe chạy đi qua. Nắng sáng nay trong quá, màu nắng dịu nhẹ. Chút êm ả trong lòng Nguyên Hạ. Cô đang về nhà, những cảm xúc sao cứ bồi hồi.
– Ba!
Thằng Bin chạy ra, nó đứng lại, cố nén vẻ sợ hãi khi nhìn thấy Nguyên Hạ.
Nhật Thống nghiêm mặt:
– Con chào mẹ đi chứ! Chẳng phải ngày nào con cũng nói: lâu ơi là lâu mà mẹ chẳng về? Ngoan nào Bin!
Nhật Thống nắm tay nó kéo lại gần Nguyên Hạ, cô vẫn chưa dám đưa tay ra ôm con. Nó nhìn vào gương mặt Nguyên Hạ rồi lùi ra giấu mặt vào lưng Nhật Thống:
– Con... thương mẹ, nhưng... con cũng... sợ mẹ lắm.
Nguyên Hạ nghe mắt mũi mình cay nồng, cô quay đi:
– Anh đừng ép con, nó chưa quen được với gương mặt của em.
– Vậy thôi, em vào nhà tắm rửa nghỉ ngơi. Anh có để một bộ quần áo cho em thay trong phòng tắm.
– Vâng!
Nguyên Hạ đi vào trong. Mọi thứ trong nhà Nhật Thống vẫn giữ nguyên không thay đổi, duy có một bình hoa hồng trên bàn. Xưa nay anh chưa bao giờ mua hoa, vậy mà hôm nay anh đã mua để mừng ngày cô trở về, tình yêu của anh khiến cô vừa sung sướng hạnh phúc vừa đau khổ. Tại sao anh lại yêu em nhiều như vậy? Em chỉ là nỗi buồn của anh, có biết không?
Bữa cơm đoàn tụ ba người thật ấm áp, thằng Bin bớt sợ Nguyên Hạ, nó chịu cho Nguyên Hạ nắm tay nó:
– Mẹ ơi! Hôm nào mình đi Sài Gòn nghen mẹ. Thăm em bé Quỳnh. Bé Quỳnh nói có nhiều xe lửa, xe tăng muốn tặng cho con. Mẹ bé Quỳnh yêu bé lắm. Bé Quỳnh nói mẹ Quỳnh gọi bé là cục cưng của mẹ.
Nhật Thống phì cười:
– Thì con cũng là cục cưng của ba với mẹ vậy.
– Thiệt hả ba?
– Dĩ nhiên rồi, cu Bin là cục cưng của ba với mẹ.
Nhật Thống bế bổng nó lên, anh đồng đồng nó lên vai:
– Nhong nhong nhong...
Một không gian ấm áp hạnh phúc bao quanh dịu dàng sâu lắng, Nguyên Hạ chợt ngậm ngùi. Cô xứng đáng có được hưởng hạnh phúc này hay không?
Thằng Bin ngủ từ lâu, Nguyên Hạ đứng lên:
– Em muốn đi nghỉ. Anh Thống... ngủ với con nghen.
Vờ đưa tay che miệng ngáp, Nguyên Hạ đi sang phòng mình, nhưng cô vừa đưa tay định khép cửa lại, Nhật Thống kéo cánh cửa lại:
– Em không muốn nói gì với anh sao?
– Em buồn ngủ và mệt lắm...ngày mai nói chuyện nghen anh.
Nhật Thống lách người vào, anh đóng ngay cửa lại:
– Anh biết là em sẽ bỏ anh đi. Anh sẽ không để em đi xa anh đâu, anh sẽ giữ chặt em lại như vầy nè.
Nhật Thống ôm Nguyên Hạ vào mình thật chặt:
– Hãy bỏ qua tất cả quá khứ đi nghen em. Chúng mình làm lại từ đầu.
Nước mắt Nguyên Hạ tuôn ra ướt má, cô thổn thức:
– Em không đáng cho anh yêu đâu Nhật Thống. Nếu như anh... đến với Ái Như, em... tán thành.
Nhật Thống lắc đầu:
– Anh xem Ái Như như một người bạn thân như vậy thôi. Còn em mới chính là người anh yêu. Anh nói cái này em đừng cười anh nhé! Anh từng mơ ngủ được ôm em, được hôn em. Bây giờ anh biến giấc mơ đó thành hiện thực.
Nhật Thống cúi hôn lên trán Nguyên Hạ, lên gương mặt đầy vết sẹo, bàn tay anh mân mê đôi vai thanh mảnh hãy còn mịn màng sau bao nhiêu biến cố của cuộc đời Nguyên Hạ rung động khép mắt lại, những giọt nước mắt bây giờ tuôn chảy nhiều hơn.
Đôi môi mềm ấm của Nhật Thống uống cạn từng giọt lệ:
– Em cứ khóc đi, nhưng đừng bao giờ có ý nghĩ rời xa anh, hứa với anh đi?
Chỉ có sự im lặng và tiếng khóc thổn thức của Nguyên Hạ, bị chìm lắng bởi nụ hôn dài và sâu.
Nhật Thống chợt rút chiếc nhẫn trong túi áo anh đeo ngay vào tay Nguyên Hạ:
– Hạ! Anh muốn cầu hôn em lần nữa.
Nguyên Hạ kêu lên:
– Anh điên quá Thống ạ.
Cô nhìn anh rồi nhìn chiếc nhẫn trên tay mình nghẹn ngào. Tuy chiếc nhẫn không đắt giá, nhưng Nguyên Hạ hiểu đó là tất cả tình yêu ánh dành cho cô. Cô nhủi đầu vào ngực anh, hai tay vòng ôm thân thể anh, hai bàn tay lần lên gáy anh, bấu mười ngón tay vào da thịt anh. Anh cũng ôm lấy cô, mười ngón tay qua vòng eo của cô:
– Hạ!
Đôi môi tìm đôi môi, nụ hôn say đắm. Vòng tay siết chặt lại như khôn bao giờ rời xa nhau nữa. Nụ hôn xua tan đi những nỗi đớn đau trong quá khứ.
Nhật Thống trở mình trên giường, anh đưa tay tìm Nguyên Hạ, chỗ nằm bên cạnh anh trống không. Anh vội vàng bật dậy. Đêm qua... có phải là mơ? Nhưng không phải, chỗ nằm anh anh hãy còn lõm xuống, chăn gối còn ngổn ngang, có nghĩa là sự thật.
Nhưng Nguyên Hạ đâu, cô bỏ đi rồi chăng? Ý nghĩ cô bỏ đi khiến Nhật Thống lo sợ tuôn ra ngoài.
– Hạ! Em đâu rồi?
Dưới nhà bếp sáng ánh đèn và mùi cà phê, Nhật Thống chạy nhanh vào. Anh thở phào khi thấy Nguyên Hạ:
– Ngủ dậy không thấy em, anh cứ sợ em bỏ đi.
– Chính bé Bin gọi em lại đó. Nửa đêm, nó đi sang và nằm ôm em.
– Nếu như vậy... - Nhật Thống cười hạnh phúc - Anh cám ơn bé Bin và cả em nữa.
Nhật Thống bước 1ại, anh ôm quàng từ phía sau Nguyên Hạ và hôn vào gáy cô.
– Cà phê thơm quá!
– Vậy anh mau đánh răng rửa mặt đi rồi uống cà phê. Cà phê nóng uống mới ngon.
– Anh hôn em nụ hôn buổi sáng chứ? Đêm qua là đêm tân hôn của chúng mình mà.
Nguyên Hạ lườm Nhật Thống. Anh cười lớn hôn vào gáy cô lần nữa:
– Mưa đã tạnh rồi phải không em?
Nguyên Hạ mỉm cười:
– Và ánh binh minh đang lên.
Màu nắng sáng bên ngoài thật trong, tỏa âm sắc dịu dàng, màu của tình yêu.
Cơn mưa không còn nữa.
HẾT