Ngọc Uyên nũng nịu soi mình trước gương, sợi dây chuyền bạch kim lấp lánh trên cổ như tăng thêm vẻ đẹp cho cô. Cả chiếc nhẫn mười ly nữa, đeo trên những ngón tay tháp bút mới đẹp làm sao. Cô ngả người ra sau, hai tay ôm cổ Lộc Tú:
– Anh nhìn vào gương xem, chúng mình thật đẹp đôi phải không?
– Ừm!
Lộc Tú hôn vào môi Ngọc Uyên:
– Nhất định phải đẹp rồi, anh yêu em nhất trên đời.
– Anh định chừng nào cưới em vậy?
– Từ từ đi em.
Ánh mắt đam mê của Lộc Tú thả dài trên thân thể người tình. Đã có cô, anh vẫn muốn có nữa, ái ân cuồng nhiệt, nhưng chẳng bao giờ đủ cả.
Lần tay vào lớp áo mỏng, Lộc Tú vuốt ve thân thể tròn căng, chưa có ai cho anh cảm giác nóng bỏng và đắm đuối như thế. Anh bế bổng thân thể đang rực lửa lên đi lại giường.
Reng... Reng... Chuông cửa reo không đúng lúc chút nào! Lộc Tú bực mình:
– Kệ nó đi! Ngày mai anh bảo thợ đến gỡ bỏ cái chuông cửa ra mới được.
Ngọc Uyên phì cười nựng vào má Lộc Tú:
– Anh này! Anh mau ra mở cửa xem là ai, rồi vào với em.
– Chắc lại là quản lý nhà máy.
Mặc quần đùi và ở trần, Lộc Tú cáu kỉnh đi ra mở cửa, anh ghét nhất khi bị quấy rầy như thế này. Vớ cái áo khoác trên móc và kéo cánh cửa ra, Lộc Tú định sẵn sàng quát vào mặt kẻ xuất hiện không đúng lúc.
– Chuyện gì nữa?
Nhưng người công an rồi viện kiểm soát tòa án cùng Ái Như đứng ngáng nơi cửa. Lộc Tú giật bắn người lui lại:
– Ái Như!
Ái Như đẩy Lộc Tú sang một bên bước khập khểnh vào, cô chua xót nhìn căn nhà sang trọng ấm cúng với đầy đủ tiện nghi.
Từ bên trong, Ngọc Uyên nũng nịu:
– Làm gì lâu quá vậy anh Tú?
Khoác áo ngủ, Ngọc Uyên bước ra, cô dội lại:
– Ai vậy anh Tú?
Ái Như lạnh lùng:
– Những người này là đại diện của luật pháp và tòa án và đây là thừa phát lại.
Các ông hãy làm nhiệm vụ!
Lộc Tú lạnh người:
– Như vậy là sao Như? Em đâu cần làm lớn chuyện như vậy. Đàn ông ra ngoài ăn chơi, nhưng anh đâu có bỏ bê em và con.
Ngọc Uyên sầm mặt:
– Vậy là anh đã có vợ có con? Tại sao anh nói là chưa vợ và sẽ cưới em?
Ngọc Uyên hung dữ xông lại túm áo Lộc Tú giật mạnh. Lộc Tú xô cô ra:
– Im đi!
Đôi mắt lạnh lẽo lẫn đau đớn của Ái Như dừng lại trên bàn tay đeo nhẫn kim cương của Ngọc Uyên, rồi sợi dây chuyền bạch kim, đó là những nữ trang cưới, cô phải nén lòng đau đưa cho anh, vậy mà nó đang là tài sản của cô gái kia.
Tim Ái Như run rầy đau buốt, cô không tha thứ được cho Lộc Tú được nữa.
Cô bước nhanh ra cửa:
– Xin hãy làm thủ tục lập biên bản giùm, đây sẽ là bằng cớ ly hôn.
Ngọc Uyên nhìn theo dáng đi của Ái Như:
– Người đi cà thọt này là vợ anh hả anh Tú?
Một tát tay giáng vào miệng Ngọc Uyên cho cô câm họng. Nhưng cái tát tay không làm dịu cuồng nộ trong lòng Ái Như chút nào. Cô quyết định. Mọi thứ phải kết thúc! Đối với Lộc Tú cũng vậy, anh hiểu là mọi thứ kết thúc. Với quyền lực trong tay, ông Hoàng Phú sẽ đánh vào anh những đòn chí tử, anh không phải là đối thủ của ông Phú.
Lộc Tú đuổi theo Ái Như, anh quỳ trước mắt cô:
– Em đừng lập biên bản đưa ra tòa án có được không Như, anh xin em.
Ái Như lãnh đạm bước tránh qua:
– Tốt nhất anh nên ký tên vào biên bản. Chúng ta nên ly hôn, đừng lừa dối nhau nữa.
Cô bỏ đi ra ngoài, phải vịn vào Nhật Thống mới đứng vững. Chỉ cho đến khi lên xe, Ái Như mới khóc được, những giọt nước mắt thầm lặng đau khổ. Hãy đau một lần hơn là bị lừa dối suốt đời.
Lộc Tú bước qua cánh cửa, ông Hoàng Phú lạnh lùng:
– Cậu còn mặt mũi nào về nhà này nữa hay sao? Tốt nhất hãy mang hết những gì của cậu đi đi, đừng bao giờ lảng vảng ở Sài Gòn. Tôi đã cảnh cáo cậu, nếu như cậu mang hạnh phúc đến cho con gái tôi, tôi sẵn sàng thỏa mãn những gì cậu muốn. Bằng ngược lại, tôi sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.
Lộc Tú sụp xuống:
– Ái Như ghen nên muốn ly hôn, nhưng là vợ chồng đã có con làm sao bỏ nhau được hả ba? Con gái của con cần có cha.
– Nó không cần một người cha như cậu. Hãy nhìn vào thực tế, cậu chưa bao giờ yêu Ái Như cả. Nếu không, cậu đâu có hết lượt này đến lượt khác phản bội nó.
Lộc Tú van lơn:
– Con đã biết lỗi, xin ba và Ái Như cho con cơ hội chuộc lại lỗi lầm.
Ông Hoàng Phú xua tay:
– Quá nhiều lần rồi! Cậu là một kẻ sa đọa đến người phụ nữ hết lòng yêu thương cậu, cậu còn mang cho người đàn ông khác. Tư cách của cậu, tôi không muốn nói đến. Tôi sẽ lo liệu cho con gái và cháu tôi ra nước ngoài sống. Còn cậu hãy biến đi cho khuất mắt tôi.
Lộc Tú biết không còn có sự tha thứ cho anh nữa, anh đứng lên:
– Vậy ba cho con gặp Ái Như và con gái con.
– Đừng gọi tôi là ba! Ái Như đã đưa bé Quỳnh đi rồi, cậu có lục tung cái nhà này cũng chẳng có mẹ con nó.
– Ái Như đi đâu, ba cho con biết đi!– Ái Như là vợ con, bé Quỳnh là con của con, con có quyền biết vợ con của con đang ở đâu.
Ông Phú khinh bỉ:
– Cậu còn tư cách để nói con gái tôi và cháu ngoại của tôi là vợ và con gái cậu à? Muốn gặp, chờ ngày tòa xử ly hôn ra tòa mà gặp. Còn nữa, số tiền mà tôi vừa chuyển vào tài khoản của cậu, tôi đã xin lệnh phong tỏa, cậu không được quyền sử dụng tiền đó.
Lộc Tú tái mặt:
– Ba nỡ cư xử với con như vậy sao ba? Đàn ông có người phụ nữ khác bên ngoài nhưng không bỏ bê vợ con, có gì nghiêm trọng đâu.
– Đối với cậu không nghiêm trọng nhưng với tôi thì có, bởi vì cậu cưới con gái tôi vì tài sản nhà này mà thôi. Cho nên khi cậu mang tiền của tôi cho những cô gái khác, tôi cần phải lấy lại, như vậy thôi.
– Ông thật là quá đáng!
Lộc Tú chỉ vào mặt ông Phú:
– Nếu tôi không cưới con gái ông, có những tên đào mỏ còn hơn tôi nữa kìa đến với con gái ông. Tại sao ông không nghĩ như thế?
– Cậu trở mặt mau quá!
Ông Phú giận run vỗ mạnh tay lên bàn quát tháo ầm ĩ:
– Cút ngay!
Lộc Tú lùi ra cửa. Tất cả do Nhật Thống và Nguyên Hạ, anh cần dạy cho cả hai bài học. Ngân hàng bị phong tỏa tiền, trước nhất anh cần gặp Ngọc Uyên, bảo cô đưa lại những nữ trang anh đã cho cô. Nếu không, công ty còn bao nhiêu thứ chi phí khác...
Lộc Tú về đến Tây Ninh trời về chiều. Anh lái xe ngay về nhà. Ngọc Uyên đang cố vơ vét hết những gì còn lại, cô đã cho cuộc đời mình cho Lộc Tú, cần phải có sự đền bù tương xứng. Lộc Tú đẩy cửa bước vào nhà:
– Em làm gì vậy Uyên, sao nhà cửa trống không, ti vi, tủ lạnh, ghế xa-lông đâu?
Ngọc Uyên giật nẩy người, nhưng cô vênh măt lên ngay:
– Anh đã có vợ, em không muốn sống với anh nữa.
Lộc Tú cười gằn:
– Cho nên lợi dụng lúc anh về thành phố giải quyết việc nhà, em gom hết đồ đạc trong nhà đi?
– Anh mua những món đồ đó cho em, thì nó là của em. Em có quyền mang đi khi không còn sống chung với anh nữa.
– Nếu như vậy, hãy trả lại hết số nữ trang bữa trước anh đưa cho em, anh cần nó để giải quyết nợ ngân hàng.
– Anh nói gì? Vậy cuộc đời con gái của em, anh có trả lại được không?
– Em tự nguyện đến với anh mà.
– Đúng là em tự nguyện, cũng như khi anh cho em những món đồ trang sức, thì đó cũng là tự nguyện của anh, giữa chúng ta sòng phẳng.
Lộc Tú gầm lên, lao về phía Ngọc Uyên, không ngờ cô lá mặt lá trái đến như vậy. Lộc Tú túm lấy Ngọc Uyên, cô hét lên:
– Anh làm gì vậy? Ba ơi, cứu con!
Từ trong phòng ngủ, ông Hẳn đi ra:
– Cậu làm cái gì vậy? Đàn ông gì mà hèn hạ quá như vậy, lúc muốn lấy người ta thì dùng của cải tiền bạc dụ dỗ, bây giờ trở về với vợ thì lấy lại à. Buông con gái tôi ra. Nếu không, cây sắt này không vị tình cậu đâu.
Ông ta quơ cây sắt vào chân Lộc Tú. Đau quá, Lộc Tú phải buông Ngọc Uyên ra, cô vội chạy ra cửa:
– Đi thôi ba ơi, còn mấy thứ đó bỏ đi!
Ông Hẳn bước ra cửa vừa quơ cây sắt như sẵn sàng đánh lại Lộc Tú nếu anh muốn đuổi theo Ngọc Uyên. Lộc Tú buông thõng tay thiểu não. Chẳng lẽ anh mất hết rồi sao? Tình yêu, vợ con, tiền bạc và những gì anh cố công vun đắp.
Không, không thể nào! Lộc Tú hét lên giận dữ.
– Mở cửa, mở cửa!
Lộc Tú lắc mạnh cửa nhà Nhật Thống:
– Nhật Thống! Mày mở cửa ra gặp tao đi!
Nhật Thống từ trong nhà đi ra, tuy nhiên anh chỉ đứng bên trong cổng rào nhìn ra:
– Tao đây, mày muốn nói gì nói đi!
– Tại sao mày không mở cửa, sợ tao à? Nếu sợ tao thì đừng có tiếp tay với Nguyên Hạ hại tao. Tại sao mày hại tao?
Nhật Thống lắc đầu:
– Tao chưa bao giờ hại mày cả, mà tự mày hại mày.
Lộc Tú nạt đùa:
– Thằng khốn, mày mở cửa đi! Tao hỏi mày, Ái Như và con tao đâu?
– Mày điên rồi hả, vợ con là vợ con của mày lại đi hỏi tao là sao?
– Bởi vì Ái Như sẽ không biết, cà thọt chân ngồi một chỗ, cô ta đi đâu cho được mà nhờ thừa phát lại xuống Tây Ninh lập vi bằng tao chung sống với người phụ nữ khác, nếu không phải là mày đưa Ái Như đi? Đồ khốn nạn!
– Mày quên là Ái Như có tiền, ngồi một chỗ, cô ấy vẫn có thể điện thoại tìm thám tử theo dõi mày. Năm lần bảy lượt mày phản bội cô ấy, cô ấy vẫn tha thứ, nhưng mày vẫn không chừa, chứng nào tật nấy. Ái Như đã đưa thừa phát lại đến lập vi bằng, làm bằng cớ ly hôn, cổ không trở lại với mày đâu.
– Khốn kiếp! Câm mồm mày lại!
– Mày đi đi, tao không có câu trả lời nào cho mày. Nếu như mày ồn ào, tao sẽ điện thoại mời công an khu vực đến mời mày đi.
Nhật Thống trở vào nhà đóng sầm cửa lại. Lúc này Lộc Tú như con chó điên, anh không muốn gặp Lộc Tú. Lộc Tú tức giận nhặt đá ném vào nhà Nhật Thống ầm ầm rồi bỏ đi. Anh cần gặp Ái Như, cô không thể đẩy anh vào con đường cùng. Còn Nguyên Hạ, có một ngày anh sẽ hỏi tội cô.
Trở ra xe, Lộc Tú lái đi, anh có cảm giác như cả thành phố này biết anh sẽ trắng tay. Chưa đâu, anh còn nhà máy, còn xe để đi, ngân hàng không thể buộc anh đóng cửa nhà máy đang có đến cả trăm công nhân.
- Ái Như! Em ở đâu, đừng làm khổ anh Như ơi. Anh nhớ bé Quỳnh thật mà.
Còn Ngọc Uyên, mày là con đàn bà xấu xa, cướp giật tiền của tao. Lộc Tú cay đắng trong ý nghĩ ấy, và càng cay đắng thì cơn giận càng điên cuồng...
– Mẹ, mau đưa giấy tờ nhà đất cho con! Lộc Tú vừa nói vừa xộc tay vào túi áo bà Hai. Bà Hai nắm tay Lộc Tú giữ lại:
– Con muốn lấy giấy tờ nhà đất làm gì?
Lộc Tú bực dọc rút tay ra:
– Con cần tiền, đưa cho con mau đi!
– Không được!
Ông Hai từ bên ngoài bước vào nghiêm khắc:
– Ba không để con phá tan nát hơn nữa. Có vợ con chẳng chí thú làm ăn, ăn chơi đàn đúm. Bây giờ tốt nhất con nên bán nhà máy trả nợ, về nhà xin Ái Như tha thứ cho con.
– Nếu Ái Như chịu tha thứ cho con, con đâu có về đây. Hãy cứu con đi ba, đưa giấy tờ nhà đất cho con.
– Con đi cầm thế ngân hàng à? Rồi tiền đâu chuộc lại?
– Có tiền, nhà máy sẽ hoạt động trở lại, con sẽ đi chuộc giấy tờ nhà đất trả lại cho ba.
– Còn nếu như thất bại nữa thì sao?
Lộc Tú khó chịu:
– Sao ba chỉ nói điều xui xẻo mong con thất bại không vậy? Mau đưa cho con đi!
– Con nợ hàng tỷ, có cầm thế nhà và đất cũng chỉ vài trăm triệu:
– Vài trăm triệu cũng được mà.
Lộc Tú nài nỉ, ông Hai lắc đầu:
– Con có nghĩ đến cha mẹ già yếu không? Còn một chỗ để dung thân, nếu như con lại thất bại, ngân hàng xiết nợ, ba mẹ và các em con ở đâu?
Bực mình, Lộc Tú gắt gỏng:
– Như vậy là ba không đưa cho con?
– Không! Ba không thể thấy con sai mà cứ nhắm mắt làm ngơ để cho con tiếp tục sai.
Lộc Tút hầm hầm:
– Con hỏi lại lần chót, ba có đưa con không?
Thái độ bất kính của Lộc Tú làm ông Hai giận dữ, chụp lấy cây gậy quất mạnh vào người Lộc Tú:
– Uổng công tao nuôi mày ăn học. Đi đi, nhà này không có loại con khốn nạn như mày!
Lộc Tú nhảy ra tránh song cũng bị ăn hai cây gậy vào chân đau điếng. Nổi giận, Lộc Tú đi tuôn ra cửa:
– Được! Từ nay con không về nhà này, xem như con chưa từng có cha mẹ.
Lộc Tú chạy nhanh ra đường, ông hai buông cây gậy đau đớn nhìn theo, đứa con của ông đã hết thuốc chữa rồi.
Đứng ngoài đường, Lộc Tú tuyệt vọng, đúng là anh bị dồn vào con đường cùng. Đưa chân đá vào chiếc xe hai bánh, Lộc Tú giận dữ. Tôi không sẽ không đầu hàng hoàn cảnh, nhưng trước nhất cần trị tội Nguyên Hạ.
Nguyên Hạ, cô hãy đợi đấy!
Cộc cộc...
Tiếng gõ cửa. Nguyên Hạ xoa lớp kem dưỡng da trên mặt và ngắm mình trong gương, chiếc áo ngủ mới mua mỏng tanh trông cô thật gợi cảm. Có lẽ là Chongsu đã về Nguyên Hạ chậm rãi bôi chút nước hoa vào cổ mới đi ra cửa:
– Ai đó?
Không có tiếng trả lời. Nguyên Hạ mỉm cười cô biết Chongsu hay bất thình lình để kiểm tra đi đứng của cô. Mỉm cười, Nguyên Hạ kéo cánh cửa ra:
– Đừng có làm bộ im...
– Nguyên Hạ!
Một tiếng hét chói tai xé đêm đen tĩnh lặng, một vật nóng đến cháy da hắt hết vào mặt Nguyên Hạ, cô rú lên kinh hoàng:
– Cứu cứu...
Bóng đen đội nón sùm sụp, mặc áo ba-đờ-suy chạy vội ra đường, lên chiếc mô tô phóng đi mất. Nguyên Hạ bưng lấy mặt quỵ xuống oằn oại:
– Nóng quá... cứu tôi...
Khi mọi người chạy đến Nguyên Hạ đã bất tỉnh, áo quần vào cả gương mặt của cô cháy đen vì nước cường toan cực mạnh... kẻ thủ ác đã cao bay xa chạỵ.... Nguyên Hạ tỉnh lại trong cái đau rã rời, cô cố mở mắt ra. Đây là đâu đây?
Gương mặt mẹ lờ mờ trước mặt, bà Lượm cắn chặt môi cố nén tiếng khóc.
Còn đâu nữa gương mặt xinh đẹp, đã bị hủy hoại tan nát bởi kẻ ác. Bà nghẹn ngào:
– Con tỉnh rồi hả, nghe trong người sao rồi Hạ?
Nguyên Hạ rên khẽ:
– Con đau quá mẹ ơi:
Nhìn xuống thân thể mình Nguyên Hạ bật khóc. Nhưng rồi sực tỉnh, cô đưa tay lên mặt, bàn tay run rẩy...
Bà Lượm ôm tay Nguyên Hạ lại:
– Con nằm yên đừng cử động. Con đã mê man hai ngày nay, mẹ cứ ngỡ 1à con sẽ không bao giờ tỉnh. Để mẹ gọi bác sĩ.
Nguyên Hạ nhắm mắt lại hồi tưởng khi cô mở cửa ra, một vật gì đó nóng bỏng hắt hết vào mặt cô, nóng kinh khủng và rồi cô ngã xuống... Axít! Nguyên Hạ hét to lên, mở bừng mắt ra, cô gào lên thất thanh:
– Mẹ, lấy cho con gương soi mau lên mẹ ơi?
Bác sĩ cùng y tá chạy vào, họ giữ nguyên Nguyên Hạ bắt nằm im:
– Cô bị phỏng nặng cấp ba, đừng vùng vẫy, hãy nằm im!
Nguyên Hạ ngất đi lần nữa trong cơn đau kinh hoàng của thể xác lẫn tâm hồn.
Nhật Thống đứng chết lặng trước một Nguyên Hạ.... thật kinh khủng. Một nhan sắc từng xinh đẹp mỹ miều biết là đường nào, bây giờ thân tàn ma dại, chất nước cường toan hủy hoại tàn khốc. Cố nén không khóc, vậy mà anh vẫn nấc lên:
– Hạ ơi!
Nguyên Hạ mở mắt ra. Nhìn thấy Nhật Thống, cô vội vơ tấm drap trùm kín đầu. Trong chiếc mềm ngộp ngụa, cô hét lên:
– Đi đi, tôi không muốn ai thăm tôi cả. Đi đi!
Nhật Thống cố kéo tấm drap ra:
– Em đừng như vậy mà Hạ! Anh thật lòng lo cho em.
Nguyên Hạ cố kéo lại che giấu, còn Nhật Thống cố giở ra. Anh ném cái mền xuống chân cô:
– Em trốn tránh tất cả mọi người làm gì, đâu có ai bỏ em. Nhất là mẹ em, bà khóc suốt cả chục ngày nay rồi.
Nguyên Hạ không chống lại Nhật Thống nữa, mà cô nhìn Nhật Thống:
– Anh không sợ em sao, ai nhìn thấy em cũng kinh sợ kia mà?
– Anh không sợ, mà anh thương em lắm.
Nguyên Hạ khóc òa lên. Từ hôm cô nhập viện cho đến nay Chongsu chỉ ghé thăm cô một lần duy nhất, cho cô một số tiền rồi biến mất. Ai cũng ghê sợ cô, một thân hình và một gương mặt cháy xém, vết phỏng lột da bắt đầu lành lại, một màu đỏ lói kinh khiếp. Dù bà Lượm cất đi tất cả gương, Nguyên Hạ vẫn nhìn thấy mình trên tấm cửa kính lờ mờ. Cuộc đời đối với cô chấm hết rồi. Ai thù hận cô đến độ ra tay tàn độc, chỉ cô Lộc Tú thôi.
– Em cứ khóc đi?
Nhật Thống ôm Nguyên Hạ, anh đưa tay vuốt mái tóc cắt nham nhở của cô, lòng đau như cắt. Anh cũng hiểu, chỉ có anh bây giờ mới kéo cô ra khỏi sự tuyệt vọng.
– Anh đừng thương hại em. Có phải bây giờ em giống con ác quỷ lắm không?
– Sau này sẹo lành, đi mỹ viện em sẽ đẹp lại như xưa mà.
– Có thật không anh? Anh lấy cho em cái gương, để em nhìn mặt của em đi.
– Đừng xem!
Nguyên Hạ tức giận xô Nhật Thống ra, cô nằm xuống khóc âm thầm. Nhật Thống van lơn:
– Vệt thẹo của em sẽ lành, em đừng tuyệt vọng nghe Hạ. Một lát, anh đưa con vào thăm em nghen?
Nhắc đến con, Nguyên Hạ lại mở mắt ra, nỗi nhớ con cuồn cuộn trong lòng cô, cô nức nở:
– Em nhớ con lắm. Nhật Thống, nếu như em chết, anh nhớ nuôi con chúng mình đàng hoàng nghe anh?
– Anh nuôi con đàng hoàng. Nhưng em làm sao chết được, đừng nghĩ quẩn.
Hãy tịnh dưỡng cho mau lành, hơn là em cứ khóc hoài như vầy.
Hai mắt Nguyên Hạ chợt quắc sáng lên:
– Phải! Em phải khỏe mạnh để đi tìm Lộc Tú. Chỉ có Lộc Tú mới căm thù em hại em ra nông nỗi này. Dù buổi tối đó, anh ta đeo khẩu trang, em vẫn nhận ra đôi mắt sáng như sao băng. Lộc Tú, rồi cuộc đời của mày sẽ như tao. Tại sao lại cho nhau nhiều đau khổ như thế hả?