Mưa Sa Giông

Chương 7

Buổi tiệc chiêu đãi của công ty Shiling tổ chức long trọng và đặc biệt hậu đãi Lộc Tú, Nguyên Hạ. Đôi mắt của Chongsu cứ nhìn Nguyên Hạ đăm đắm.

Trong bộ áo dạ hội màu trắng, Nguyên Hạ đẹp thanh thoát, một nhan sắc chín muồi, chiếc áo hơi rộng cổ bày một phần ngực no vun trắng ngần. Chongsu rót rượu vào ly và mời Nguyên Hạ.

– Lộc Tú! Tôi muốn nhảy bản nhạc này với bà xã anh, được chứ?

Lộc Tú vui vẻ:

– Dĩ nhiên là được. Nguyên Hạ! Em hãy khiêu vũ với giám đốc Chongsu đi!

Vì phép lịch sự, Nguyên Hạ đành đứng lên đưa tay cho Chongsu nắm cùng đi ra sàn nhảy. Thật lòng Nguyên Hạ khó chịu vì ánh mắt hau háu của ông ta.

Nguyên Hạ mong cho mau chấm dứt buổi tiệc để được về nhà.

Lộc Tú mím môi nhìn ra sàn nhảy, rồi lần tay vào túi áo tìm viên thuốc, thật nhanh anh bỏ viên thuốc vào ly rượu của Nguyên Hạ, xong ngồi im chờ cả hai dứt bài nhạc trở lại. Hơn hai năm trước, anh từng đẩy Nguyên Hạ cho Nhật Thống và bây giờ...

Nguyên Hạ vừa vào, Lộc Tú rót rượu vào ly đưa cho cô:

– Anh làm ly nước khác cho em nè, uống đi ở đây hơi nóng phải không?

Đang khát, Nguyên Hạ bưng ly nước uống cạn, cô không thấy đôi mắt thầm hài lòng của Lộc Tú. Hai má Nguyên Hạ bắt đầu hồng lên, một cảm giác nóng và khó chịu. Lộc Tú vờ ân cần:

– Em sao vậy, khó chịu à?

– Ờ... hay mình về đi anh Tú?

– Ừ, cũng được.

Lộc Tú dìu Nguyên Hạ đứng lên, không quên ngầm ra hiệu cho Chongsu. Ba người đi ra xe. Khó chịu quá Nguyên Hạ dựa vào người Lộc Tú, người cô và toàn thân nữa, cứ hừng hực lên đến kỳ lạ, Nguyên Hạ có cảm giác như lâng lâng bay bổng...

Xe về đến khách sạn, Lộc Tú dìu Nguyên Hạ lên phòng:

– Tôi giao cô ấy cho ông. Khi nào xong, ông gọi điện thoại cho tôi?

– Được rồi!

Chongsu xua tay như đuổi Lộc Tú, sự ham muốn của ông ta lên đỉnh điểm, một thân thể rừng rực lửa đang đợi ông ta. Đóng cửa phòng lại, Chongsu chưa chịu tắt ngọn đèn lớn, ông ta muốn ngắm người phụ nữ sắp là của mình một cách mãn nhãn, đẹp như pho tượng đúc, một sự hoàn hảo thượng đế ban cho.

Ông ta đưa tay vuốt ve lên má Nguyên Hạ, lúc này cô đang say thuốc mở mắt ra nhìn, đôi mắt long lanh và dại dại. Nguyên Hạ chợt nhăn mặt kêu lên:

– Nóng quá, nóng quá!

Cô ngồi dậy trong vô thức cởi phăng chiếc áo dạ hội ném xuống, đến cả chiếc trong. Chongsu ngây người ra rồi lao tới ôm ghì lấy Nguyên Hạ....

Nguyên Hạ mơ màng tỉnh giấc, một cảm giác lạ làm cho cô mở mất ra. Đây là đâu vậy? Nguyên Hạ giật bắn người lăn người ra ngay khi vừa mở mắt. Cạnh cô là... Chongsu... ông ta...

Nguyên Hạ chợt hiểu, lòng cô ngập tràn cay đắng. Một lần nữa, Lộc Tú lại đẩy cô vào một tay người đàn ông khác. Đôi hàm răng cô cắn vào nhau tưởng chừng bật cả máu để không phải gào lên căm giận.

Cái lăn người của Nguyên Hạ đánh thức Chongsu, ông ta hỏi Nguyên Hạ bằng tiếng việt lớ lớ:

– Gì vậy?

Nguyên Hạ lắc đầu. Cô định lấy áo mặc vào, nhưng Chongsu giữ -tay cô lại:

– Đừng mặc! Ở lại đây, sáng tôi đưa về!

Nguyên Hạ nhìn ông ta, cố nén lòng căm giận:

– Lộc Tú đã lấy tôi để đánh đổi cái gì với ông vậy?

– Em thấy chiếc Land Curse chứ? Cũng khá đắt, nhưng để có em, tôi không tiếc gì cả. Em thật tuyệt vời.

Nguyên Hạ cay đắng. Thì ra chiều nay Lộc Tú khoe với cô chiếc xe mới là như thế, còn dùng chiếc xe này đưa cho cô đi một vòng thành phố mua sắm. Cô đúng là ngây thơ, Lộc Tú chỉ xem cô như một món đồ.

Không thấy Nguyên Hạ nói gì, Chongsu đặt tay lên vai Nguyên Hạ:

– Em có cần biết Lộc Tú ở đâu không?

Ông ta kéo Nguyên Hạ lại bên cửa sổ, kéo tấm rèm ra chỉ vào bên dưới:

– Anh ta đang đợi em về, nhưng tôi muốn giữ em lại. Em nghĩ sao?

Nguyên Hạ nhìn xuống bên dưới, cô trông rõ Lộc Tú đang đứng tựa người vào xe hút thuốc. Cô cười nhạt:

– Sao cũng được!

Nguyên Hạ trở lại giường nằm, trong lúc Chongsu điện thoại cho Lộc Tú:

– Anh về đi, Nguyên Hạ nói là sáng mới về.

Không cần nghe Lộc Tú trả lời, ông tắt điện thoại nhìn Nguyên Hạ:

– Tôi sẽ bảo bọc em nếu như em về với tôi.

Nguyên Hạ im lặng. Cô sống với ông ta hay với Lộc Tú, cũng chỉ một tên gọi, món đồ giải trí cho họ. Nhưng nếu làm món đồ giải trí thì thà là cho Chongsu hơn là cho Lộc Tú, con người này sẵn sàng hiến cô thành một món hàng trao đổi. Bỉ ổi!

Nguyên Hạ không khóc, những giọt nước mắt đau đớn chảy ngược vào bàn tay nhám nhúa của Chongsu lại vuốt ve âu yếm cô, Nguyên Hạ nằm trơ người như gỗ đá, trong lòng cô chỉ có hận và hận.

Rồi một đêm cũng qua cho một ngày mới tới, một ngày mới tới tốt đẹp hay bão giông đối với Nguyên Hạ không còn quan trọng nữa.

Vừa trông thấy Nguyên Hạ trở về, Lộc Tú giận dữ quát lên:

– Sao đến bây giờ mới về?

Nguyên Hạ khinh bỉ:

– Tôi cần ngủ!

– Cô có biết tôi chờ cô suốt đêm qua không?

– Anh ghen à? – Nguyên Hạ cười lạt chế giễu - Tôi không nghĩ là anh ghen.

Làm ơn đi ra khỏi nhà này, từ giờ phút này tôi là người của Chongsu!

– Ai cho cô làm điều này hả?

Lộc Tú định nói nữa, điện thoại đã reo, anh ta giận dữ bấm nút nghe:

– Alô. Lộc Tú nghe đây!

– Lộc Tú! Nguyên Hạ nói với tôi, cổ không muốn sống với anh nữa. Hiện tôi cho xe đến đón cổ về nhà. Anh nên để cổ đi nếu như muốn sự hợp tác giữa tôi và anh tốt đẹp.

Lộc Tú nghiến răng tức giận:

– Tôi đâu có nói với ông là giao cổ luôn cho ông?

– Nhưng Nguyên Hạ muốn như vậy đấy. Thôi nhé, có lẽ xe đến rước cổ đã tới rồi.

Như để xác nhận lời báo, chiếc xe ô tô đỗ ngay trước cửa và nhấn còi Pin...

Pin...

Lộc Tú quay sang Nguyên Hạ hầm hầm:

– Em cư xử như thế à?

Giọng Nguyên Hạ nhẹ nhàng nhưng lại đau thấu tim:

– Cư xử thế nào đi nữa, nhưng có lẽ không ghê tởm bằng việc mang người phụ nữ của mình cho người đàn ông khác. Cho đến ngày tôi nhắm mắt, tôi vẫn không muốn gặp anh, một Lộc Tú tôi từng yêu đã hoàn toàn rời xa tôi.

Nguyên Hạ bước vào phòng, cô mở tủ bỏ quần áo vào valy. Cô đóng nắp valy lại xách đi ra:

– Căn nhà này do tôi đứng tên, đó là nguyên nhân vì sao tôi chịu lấy anh. Tôi ngỡ là anh yêu tôi thật lòng, nhưng tôi đã lầm. Anh chỉ yêu tiền. Tôi đi đây, anh có thể mang đi những thứ anh muốn, nhưng còn căn nhà này là của tôi. Có đi, anh cứ khóa cửa lại.

Nguyên Hạ nhắc valy lên đi ra cửa. Lộc Tú chụp tay cô giữ lại:

– Anh biết là anh sai khi đẩy em vào Chongsu, nhưng đâu cần em rời bỏ anh, đi sống với ông ta, có khác nào em ném rác bẩn vào mặt anh. Em đừng đi Nguyên Hạ, anh xin em, chúng ta có thể quên mọi chuyện để sống chung với nhau.

Nguyên Hạ lạnh lùng:

– Tôi không còn bất kỳ cảm giác nào với anh. Đây là lần thứ hai anh đẩy tôi vào tay người đàn ông khác cho ý đồ của anh. Tôi không muốn bị anh biến thành món hàng đổi chác nữa, anh nghe rõ chưa? Nếu anh giữ tôi lại, người thiệt thòi sẽ là anh.

Gỡ tay Lộc Tú ra, Nguyên Hạ lạnh lùng đi ra cửa, đưa valy cho người tài xế, cô lên xe đi. Những giọt nước mắt cố ghìm nén bây giờ mới chảy ra, trái tim tan nát và đầy đau thương và cũng đầy thù hận nữa.

– Mạnh giỏi, anh Nhật Thống?

Câu nói từ sau lưng, Nhật Thống giật mình quay lại. Nhận ra Ái Như, anh cười gượng:

– Mạnh! Ái Như cũng đi mua sách à?

– Em ra xem sách phát hành. Thời gian sau này em nhận dịch sách những tác phẩm văn học nước ngoài mua về dịch ra tiếng Việt.

Ái Như rút một quyển trên kệ xách xuống:

– Anh thích đọc sách dịch không, em ký tặng anh một quyển?

– Ờ, thích lắm chứ! Được chính dịch giả ký tặng vừa hãnh diện vừa không tốn tiền mà còn có sách đọc.

Ái Như bật cười:

– Cách nói của anh... dễ mích lòng nghen!

– Đừng giận mà Như. Sao, cô công chúa của Như bao lớn rồi?

– Mười bốn tháng. Đã biết nói và đi nữa.

– Chồng rồi con nữa, thời giờ đâu mà dịch sách hả Như?

Đôi mắt Ái Như thoáng buồn:

– Có khi nào anh nhận ra mình yêu lầm không anh Thống?

Nhật Thống cau mày:

– Yêu lầm là sao, không phải Như đang hạnh phúc?

Hỏi là hỏi như thế chứ làm sao Thống khônghiểu yới một người như Lộc Tú, cuộc sống Ái Như không thể nào có hạnh phúc. Và cũng lâu lắm, sau lần về quê trở lại thành phố, bán căn nhà cũ dọn đi, Nhật Thống cố quên những điều đau lòng trong quá khứ, dù đôi lúc anh băn khoăn tự hỏi đứa con của anh sống với Nguyên Hạ như thế nào đây?

Ái Như trầm ngâm:

– Đối với em hạnh phúc thật trừu tượng, bởi em hiểu em đã yêu và lấy một người đàn ông mà em cho là hoàn mỹ, dù biết rõ anh ấy lấy em vì cái gì?

Nhật Thống kêu lên:

– Như biết rõ rồi sao?

– Cũng có khi ở nhà chờ chồng về, Lộc Tú luôn vắng nhà với lý do có nhà máy mì và phải đi xa thường xuyên, em đã tự hỏi cuộc sống mà em đang sống đó là gì. Rồi có một ngày những người thám tử tư cho em biết, anh ấy có rất nhiều phụ nữ bên ngoài. Từ đó, em có cảm giác lòng mình rất lạnh, tuy nhiên em không muốn ly hôn.

– Như vậy Lộc Tú có yêu con không?

– Cũng kỳ lạ là anh ấy rất quý đứa con gái của mình. À, chúng ta ra ngoài này uống nước đi anh Thống. Một lát, em ký tặng anh quyển sách nữa.

– Ừ!

Nhật Thống bước theo Ái Như, anh thấy tội tội khi nhìn Ái Như đi bên mình bước thấp bước cao. Khiếm khuyết và không đẹp, đó là những gì trái ngược với Nguyên Hạ. Họ đều là những kẻ bất hạnh, mà chính Lộc Tú là người đã đẩy cuộc sống của họ vào con đường bất hạnh.

Nhật Thống kéo ghế cho Ái Như ngồi. Ái Như vui vẻ:

– Em uống cà phê đá, anh Thống gọi giùm em. À, còn anh dạo này làm ở đâu?

– Tôi đang làm cho một công ty máy tính.

– Ba em cũng đang cần một chuyên viên về tin học, hay làm cho ba em đi!

– Để xem. Thật ra tôi vẫn ngại gặp Lộc Tú.

– Anh Tú bây giờ lo cho nhà máy mì khi ba em không còn tin tưởng nữa.

Không giao quyền hạn cho, có lẽ anh ấy cũng chẳng cần, bây giờ tự tin là có chỗ đứng trong xã hội rồi.

Người phục vụ mang ra hai ly cà phê đá, Nhật Thống đón lấy quậy tan đường để vào cái tẩy đưa cho Ái Như:

– Uống đi Như!

Ai Như uống một ngụm cà phê, mỉm cười:

– Anh Thống có mang viết theo không?

– Có đây!

– Cho em mượn?

Ái Như mở cuốn sách ký tên phía bên dưới chữ thân tặng:

– Em cũng mê viết sách lắm, có lẽ em sẽ viết và tự xuất bản một cuốn sách, khi đó em sẽ ký tặng anh Thống đầu tiên.

Nhật Thống mỉm cười:

– Nếu như vậy hân hạnh cho anh. À, lúc nãy như đi xe gì vậy?

– Có lẽ em sẽ đi taxi về, mắc công tài xế đi đón em.

– Dám ngồi xe hai bánh không, hay anh đưa Như về?

– Cám ơn, em không dám từ chối đâu.

Hai người nhìn nhau cười vui vẻ:

– Anh Thống! Anh nhớ hồi đó đi học không? Bây giờ em thèm như ngày đó, dù lúc đó em thường đứng lặng lẽ một góc với mặc cảm cái chân bị liệt của mình, không chạy nhảy hồn nhiên như các bạn. Lúc đó anh lại hay lân la nói chuyện với em.

Nhật Thống cười buồn. Mới đó mà thoắt một cái đã bốn năm đi qua, mỗi người có cuộc sống riêng và thay đổi không ngờ.

Đến chín giờ, cả hai mới cùng rời quán ra về. Nhật Thống giúp Ái Như ngồi lên xe của mình. Anh chạy xe chậm, Ái Như có vẻ thích thú lắm:

– Lâu lắm có đến mấy năm em mới được ngồi xe hai bánh.

– Xe hai bánh không thích bằng xe bốn bánh có máy điều hòa đâu.

– Nhưng em lại thích. Có lần em nài nỉ anh Lộc Tú chở em đi, ảnh thẳng thừng từ chối bảo sợ em ngã, nhưng em biết ảnh không bao giờ muốn đi phố với em, ảnh sợ người ta biết anh có vợ thọt chân.

Nhật Thống kêu lên:

– Sao Như lại nói như vậy?

– Đó là sự thật. Người tàn tật nhạy cảm và dễ bị tủi thân lắm anh ạ.

Nhật Thống ngậm ngùi lần tay ra sau tìm bàn tay Ái Như:

– Đừng quá mặc cảm như vậy Như ạ.

Quá xúc cảm, Ái Như gục đầu vào lưng Nhật Thống, nên không thấy chiếc Land Curse vượt qua, chủ nhân lái xe quay đầu... nhìn lại. Hậm hực và rồi khi xe dừng trước nhà, thay vì vào nhà, anh ta hầm hầm đứng đợi trong cái cảm giác giận dữ. Nhật Thống muốn trả thù mình.

Xe đỗ lại, Nhật Thống cẩn thận đưa tay ra sau:

– Đừng xuống xe vội! Như vịn vào vai tôi nè, từ từ bước xuống kẻo ngã.

Ái Như mỉm cười:

– Em cẩn thận mà.

Không dừng được trước cái trò mà Lộc Tú cho 1à chướng mắt mình, anh đi nhanh lại kéo Ái Như, xẵng giọng:

– Bây giờ lại như thế nữa sao?

Ái Như giật mình:

– Anh mới về à?

– Em tưởng là anh đang ở Tây Ninh cho nên ở nhà tha hồ ''dung dăng'' với người đàn ông khác.

Ái Như phì cười, cô không nghĩ là Lộc Tú ghen:

– Em đi ra cửa hàng sách tình cờ gặp anh Thống, ảnh đưa em về.

– Em tình cờ, nhưng anh nghĩ Nhật Thống không hề tình cờ.

Lộc Tú quắc mắt nhìn Nhật Thống:

– Như vậy là sao hả?

Nhật Thống lắc đầu:

– Tao chẳng có gì để giải thích với mày cả. Ái Như là vợ mày, nhưng cô ấy và tao là bạn từ thời đi học.

Lộc Tú nắm tay Ái Như lôi mạnh vào nhà:

– Anh cấm em đi với nó, em hiểu chưa?

Bị lôi mạnh suýt té ngã, Ái Như tức giận hét:

– Em không hiểu tại sao anh lại tức giận, anh ghen chăng? Anh mà ghen? Em không tin! Lộc Tú, em im lặng nhưng không có nghĩa em không biết những mối quan hệ của anh bên ngoài. Em tôn trọng tự do của anh, cũng xin anh tôn trọng tự do của em.

Lộc Tú gườm gườm:

– Một người đàn bà ngồi sau xe đàn ông, tựa đầu vào lưng anh ta là cái gì vậy hả? Tuy giữa anh và em không còn mặn nồng, nhưng anh không cho phép em phản bội anh.

– Em chưa bao giờ làm điều gì hổ thẹn lương tâm cả. Trông cái ghen của anh thật giả tạo, em không tin là anh ghen.

Ái Như lạnh lùng đi vào phòng, bước chân đi vội vã của cô càng bước thấp bước cao nhiều hơn. Lộc Tú nhìn theo, anh không ghen, nhưng trong cái tâm lý ích kỷ, anh không cho phép Ái Như như thế. Cô là vợ của anh, bổn phận của cô là ở nhà chờ anh về. Còn Nhật Thống, nếu muốn trả thù anh, hãy chờ đó, anh sẽ cho người đập gãy chân thử xem có còn ý định xấu nữa không...

– Ba ơi!

Bé Quỳnh ào ra ôm chân Lọc Tú, anh bế nó lên hôn vào má, đùa với nó:

– Con gái yêu của ba, có ngoan không nào? Thơm ba cái coi?

Một con người để đạt mục đích, sẵng sàng giẫm lên luân thường đạo lý, nhưng trước đứa con ngây thơ bé bỏng, bản năng thiện vẫn tồn tại, đó là điểm duy nhất để Lộc Tú có thể là một con người.

Phải đắn đo rất lâu, Nhật Thống mới vòng xe chạy đến nhà Nguyên Hạ.

Anh biết có thể mình bị đuổi xua, tuy nhiên không ai có quyền cấm người cha thăm con cả.

Nhưng vừa vòng xe lại, một chiếc ô tô màu đen bóng loáng vượt qua mặt Nhật Thống và đỗ lại. Từ trên xe, Nguyên Hạ bước xuống cùng gã đàn ông Đài Loan. Nhật Thống sững sờ, không phải là Nguyên Hạ đang sống với Lộc Tú sao?

Cô đã thay đổi nhiều quá, môi tô son đậm, má đánh hồng, mái tóc đen tuyền ngày nào nay nhuộm vàng hoe. Cô đang vịn vai gã đàn ông đó:

– Thôi, anh không cần vào nhà đâu. Về đi!

Gã đàn ông Đài Loan gật đầu leo trở lại lái xe, Nhật Thống cứ đứng nhìn theo. Lúc Nguyên Hạ bỏ đi vào nhà, Nhật Thống giật mình buông xe bước theo Nguyên Hạ:

– Hạ!

Nguyên Hạ đứng lại lạnh nhạt:

– Anh tìm em nữa làm gì?

Nhật Thống chua xót:

– Bây giờ em sống như thế này sao Hạ?

– Anh không cần thắc mắc. Nếu như anh muốn thăm bé Bin, em sẽ cho anh gặp nó.

– Đúng là anh rất nhớ con, anh cứ tưởng là em đang sống bên Lộc Tú... Xa anh, em lại có cuộc sống như thế này sao?

Nguyên Hạ nhún vai cười:

– Anh không thấy các cô gái bây giờ đổ xô nhau đi lấy chồng nước ngoài sao? Em cũng nằm trong số đó. Bây giờ tiền với em rất quan trọng, ngay cả dượng Lượm ngày xưa ăn hiếp em, vậy mà ngay đến bây giờ con chó đi qua, em bảo con mèo, dượng cũng phải ừ.

– Em thay đổi nhiều quá!

– Bởi vì cuộc đời đã dạy em như thế. Nếu em không sống như thế, em sẽ bị đào thải. Bé Bin đang chơi với các cậu, anh muốn thăm vào nhà đi.

Nguyên Hạ đi ngược trở ra, Nhật Thống gọi giật:

– Em mới về nhà mà không vào sao?

Nguyên Hạ bỏ đi luôn. Cô vẫy một chiếc taxi leo lên bảo chạy đi. Đúng hơn là cô không có can đảm đối mặt với Nhật Thống. Cô biết là anh vẫn yêu thương mình. Còn cô thì không có quyền quay lại, thân thể này nhơ nhớp mất rồi.

Nguyên Hạ thơ ngây trong trắng, chỉ biết sống cho người mình yêu thương mất rồi, chính Lộc Tú đã đẩy cuộc đời cô vào vũng bùn.

Lộc Tú! Đôi hàm răng Nguyên Hạ nghiến lại trong căm giận. Vậy mà anh ta vẫn trơ trẽn đến lì lợm đi tìm cô. Nhắm mắt lại, Nguyên Hạ để cho những giọt nước mắt tủi hờn rơi trên má.

– Cô Hạ ơi, đi đâu vậy?

Người chạy xe ôm lên tiếng hỏi Nguyên Hạ, cô giật mình mở mắt ra:

– À... anh cho tôi về nhà tôi ở khu phố một đi.

Chiếc xe quẹo sang trái, đưa Nguyên Hạ về nhà của cô. Lộc Tú đã mang đi hết những gì mua sắm cho Nguyên Hạ. Không quan trọng gì cả, Nguyên Hạ sẽ bắt Chongsu mua lại tất cả cho cô.

Xuống xe Nguyên Hạ mở cửa bước vào nhà, xong đóng ập cửa lại vào phòng nằm soài trên giường, và lúc này những giọt lệ tủi hờn cứ thi nhau chảy không cần giữ gìn kiềm nén...

Tiếng xoay ổ khóa bên ngoài thật nhẹ, Nguyên Hạ vẫn không hay, rồi bước chân nhè nhẹ vào phòng. Cách! Cánh cửa phòng ngủ đóng lại, Nguyên Hạ giật mình quay đầu lại Lộc Tú! Nguyên Hạ bật ngồi dậy giận dữ:

– Tôi đã bảo anh trả chìa khóa nhà lại cho tôi rồi kia mà, tại sao anh vẫn còn vào nhà được? Mở cửa bước ra khỏi nhà tôi ngay!

Lộc Tú vẫn tỉnh như không:

– Em làm gì giận dữ vậy, dù sao thì chúng ta cũng từng là của nhau một thời yêu thương say đắm.

– Anh còn dám nói dám nhắc! Lộc Tú, đừng để tôi khinh bỉ anh hơn nữa. Ra ngay!

Nguyên Hạ lao lại cửa toan kéo cửa ra, Lộc Tú đã vươn tay ôm cô vào lòng:

– Bây giờ em có Chongsu nên ruồng rẫy anh. Đừng có quên nhờ anh mà em có Chongsu, có tiền đầy túi.

– Vậy tôi phải cám ơn anh?

Nguyên Hạ giơ cao bàn tay tát mạnh vào mặt Lộc Tú:

– Mau buông tôi ra! Tôi ghê tởm còn hơn cá chó ghẻ nữa, anh biết chưa?

Lộc Tú buông Nguyên Hạ ra, mặt sa sầm:

– Anh là con chó ghẻ, vậy em là còn gì nào?

– Tôi là gì không liên quan đến anh. Cút đi!

– Anh muốn em giúp anh, nói Chongsu nhân nhượng với anh một chút, Nguyên Hạ. Dù sao không còn tình cũng còn nghĩa, em không thể hận anh mà xúi Chongsu dồn anh vào cửa tử như vậy. Bột mì thành phẩm chỉ hơi kém chất lượng nhưng lúc nào hắn cũng chê, trả hàng về. Chi phí vận chuyển bốc vác đủ thứ hết, anh phá sản mất thôi. Hãy nghĩ tình chúng mình từng là của nhau nghen em.

Nguyên Hạ cười lạt:

– Chính tôi muốn anh chết nên mượn tay Chongsu hại anh phá sản đó. Anh nghĩ sao mà lại đi năn nỉ tôi vậy? Lộc Tú, tôi thích nhìn thấy anh bị phá sản lắm đấy.

– Khốn kiếp?

Lộc Tú giơ tay lên định tát vào mặt Nguyên Hạ, cô vênh hất mặt lên:

– Anh đánh đi, hậu quả sẽ đến với anh còn hơn nữa.

Lộc Tú từ từ buông tay xuống, anh biết mình không thể cứng. Không ngờ ngày xưa cô hiền thục vậy mà bây giờ lại như con hồ ly tinh ác độc vậy. Lộc Tú xuống nước:

– Anh phải làm sao thì em mới nói giúp Chongsu đừng làm khó anh nữa?

– Bán nhà máy mì của anh xong, cút xéo về thành phố với vợ anh đi!

– Không được! Em có biết là khó khăn lắm anh mới lấy được tiền của nhà vợ anh xây dựng nhà máy mì, bán nó đi nợ nần lập tức đổ xuống trên đầu anh ngay.

– Đó là chuyện của anh không liên quan đến tôi. Tôi sẽ không giúp gì được cho anh, anh đối phó với Chongsu được hay không tùy anh. Mở cửa ra đi, đừng để tôi gọi điện thoại bảo Chongsu về đây tống cổ anh ra khỏi nhà.

Lộc Tú tức giận:

– Đừng có quên căn nhà này là do anh mua cho em!

– Tiếc tiền à? Căn nhà này còn thua chiếc xe anh đang đi. Chiếc xe đó ở đâu mà anh có vậy?

Lộc Tú hầm hầm:

– Em giỏi lắm!

Mở mạnh cửa, Lộc Tú lao ra ngoài. Được lắm! Nguyên Hạ, mày đừng có vội đắc chí.

Chờ cho Lộc Tú đi, Nguyên Hạ khóa trái cửa lại bằng một ổ khóa to bên trong, cô đi lại mở tủ lấy chai Martin, mở nắp chai rượu ngửa cổ ra tu một hơi.

Đôi mắt Nguyên Hạ lúc này vằn lên tia lửa hận thù. Cô muốn Lộc Tú mất tất cả.

Dốc ngược chai tượu, Nguyên Hạ tu ừng ực. Rượu bây giờ với cô là thứ không thể thiếu, nó giúp cô quên sự ghê tởm khi gần gũi Chongsu, giúp cô quên nỗi cô đơn vây bọc mình...

Nắng đã ngả màu chiều, trên một khoảng đường với hàng cây bàng có tán lá rộng, Nhật Thống dắt tay con đi, thằng bé nói huyên thuyên:

– Ba ơi! Sao ba hổng ở nhà bà ngoại vậy? Mẹ đâu ở gần con, mẹ đi với ông Đài Loan ăn trầu...

Nhật Thống đau đớn cắn mạnh răng, anh cảm thấy mình hoàn toàn bất lực.

Lộc Tú giận dữ lao vào phòng làm việc của Chongsu, anh gạt bắn những người bảo vệ muốn ngăn mình lại. Chongsu điềm tĩnh ngước mắt lên nhìn Lộc Tú:

– Anh ồn ào quá rồi Lộc Tú! Cái này đâu phải phong cách hào hoa lịch lãm của anh?

Bản mặt nhơn nhơn của Chongsu càng làm Lộc Tú tức điên lên. Lộc Tú quát tướng:

– Không cần ông khen tôi! Tôi hỏi ông, tại sao lại cho thanh lý hợp đồng, trả hết hàng về?

– Bởi vì hàng của anh kém chất lượng, không đúng như hợp đồng đã ký. Anh có đọc kỹ hợp đồng không vậy? Nếu đến lần thứ ba hàng anh giao vẫn kém chất lượng bên B có quyền đơn phương kết thúc hợp đồng.

– Không thể như thế được! Chongsu, ông vì con đàn bà đó mà muốn hại chết tôi hay sao?

Tốt nhất anh nên bán nhà mấy lại cho tôi.

– Không bao giờ!

– Vậy thì chờ ngân hàng đến niêm phong phát mãi công ty bán đấu giá đi.

Lộc Tú gào lên như con hổ bị thương:

– Chongsu! Ông không thể hại chết tôi!

– Anh ồn quá, ra ngoài đi! Về nhà suy nghĩ cái nào lợi, cái nào hại rồi hãy đi gặp tôi.

Chongsu phẩy tay ra hiệu cho bảo vẹ lôi Lộc Tú ra ngoài, mặc cho Lộc Tú gào hét ầm ĩ:

– Chongsu... Chongsụ.... Lộc Tú tuyệt vọng. Anh chỉ còn con đường sau cùng là cầu cứu Ái Như, van xin ông Phú.

Cộc... cộc... Lộc Tú gõ cửa phòng Ái Như, cô đang ngồi làm việc trước máy vi tính dịch gần xong bộ sách, thỉnh thoảng có những chỗ không thông, gần đây cô hay gọi điện thoại bàn với Nhật Thống, vô tình anh và cô lại thân thiết.

– Cám ơn anh nghe anh Thống.

Dĩ nhiên là vừa bước vào phòng Lộc Tú nghe đã rõ hai chữ anh Thống, giá là mọi khi, Lộc Tú sẽ gây gổ lại, hôm nay anh nén giận:

Ái Như, anh có chuyện nhờ em.

Ái Như không lạ mỗi khi Lộc Tú về bất thình lình, cô để điện thoại xuống giá:

– Chuyện gì vậy?

Lộc Tú khó chịu trước vẻ bình thản của Ái Như, dường như cô là người ngoài của anh vậy. Anh bực dọc:

– Anh đang gặp khó khăn, nhờ em nói giúp ba cho anh mượn một tỷ.

– Anh làm gì cần nhiều tiền như vậy?

– Công ty và nhà máy mì của anh bị công ty Shiling áp chế, nếu như không có số tiền này, anh phải bán rẻ công ty mất thôi. Ái Như, em hãy nói với ba giúp anh?

Ái Như nghiêm mặt:

– Có lẽ là em không giúp được anh. Ba đã cho anh mượn nhiều lắm, nhưng không hề có hoàn trả. Em cũng không hiểu nổi anh, chưa bao giờ em hỏi tiền của anh, nhưng anh luôn túng thiếu là sao?

– Chuyện làm ăn là phải túng thiếu. Nếu như em không dám nói với ba, thì cho anh mượn tiền ngân hàng của em cùng nữ trang của em đi. Cho anh mượn đi Như!

– Lộc Tú! Thực sự anh có nghĩ đến con không?

– Tại sao không! Anh kiếm tiền là cho con, cho...

Ái Như lắc đầu:

– Không phải! Cho bản thân anh thôi. Tiền trong ngân hàng của em, anh cũng mượn hết. Còn nữ trang cưới chẳng lẽ anh cũng mang đi bán?

– Vợ chồng lúc khó khăn em phải biết hy sinh chứ. Ái Như, cho anh mượn đi, em để tủ nào, đưa chìa khóa cho anh lấy cho.

– Em đưa cho ba rồi.

Lộc Tú sửng sốt:

– Đưa cho ba? Tại sao đưa cho ba, đó là tài sản của em mà?

– Chưa bao giờ em nghĩ những gì em có là của em cả, nếu như không có ba.

Và ba cũng vậy, của ba cũng là của em. Anh nên bán nhà máy về Sài Gòn.

– Không được! Anh không muốn bị ba kiểm soát, anh muốn tự do.

– Nếu như vậy, xin lỗi em không giúp gì được cho anh cả.

Lộc Tú bắt đầu nổi giận không giữ được bình tĩnh, nói như quát:

– Em để anh chết hay sao. Sở dĩ anh cưới em làm vợ là vì anh nghĩ em sẽ là chỗ dựa cho anh. Nhưng em là ngơ trước những khó khăn của anh làm sao anh và em có thể chung sống được nữa, Ái Như?

Nhìn vào điện thoại bên cạnh cô, Lộc Tú cười lạt:

– Cô đã phải lòng thằng Thống rồi, đúng không. Nó đã nói xấu gì tôi?

– Anh Thống chẳng bao giờ nói xấu anh.

Ái Như lạnh lùng:

– Bây giờ anh chịu thừa nhận nguyên do nào anh cưới em, đúng không? Em đã lầm, ba năm chung sống, em cứ mong những gắn bó tình cảm vợ chồng và những gì em làm cho anh, anh nghĩ lại và yêu em. Cho đến lúc này thì em đã rõ, anh không hề yêu em.

– Không! Anh có yêu em...

Lộc Tú quỳ xuống chân Ái Như, anh ôm cái chân tong teo của sau lớp vải mỏng cô, tha thiết:

– Chúng ta là vợ chồng sao không yêu nhau được. Em đừng nghe bất cứ những gì Nhật Thống nói.

Lộc Tú chồm lên ôm Ái Như và hôn cô Ái Như gỡ tay Lộc Tú ra:

– Anh đừng ru ngủ dỗ ngọt em nữa! Khi cần em, anh luôn tỏ ra yêu thương em, nhưng xong việc anh luôn ở bên những cô gái khác. Hơn ba năm chúng ta là vợ chồng, em từng mong anh nói yêu em biết bao. Buông em ra!

– Công việc làm ăn bên ngoài buộc anh phải giao tiếp rộng, chứ thật ra có ai bằng em, vợ của anh.

– Vậy còn Nguyên Hạ, tại sao anh nỡ nhẫn tâm phá hoại hạnh phúc gia đình họ?

– Anh không có! Anh đã bảo em đừng tin lời Nhật Thống mà.

Lộc Tú chồm người lên ghế, bế Ái Như ngồi trong lòng mình vuốt ve:

– Anh quá bận công việc và đúng là anh quá tin người nên bị sa lầy. Hãy cứu anh đi Ái Như!

Những nụ hôn nồng nàn dỗ ngọt và ru ngủ. Ái Như bắt đầu khóc. Lộc Tú cứ dỗ, đôi môi ấm nóng uống cạn những giọt lệ tủi hờn trên má Ái Như...

Ông Hoàng Phú thở dài:

– Con lại muốn ba giúp nó?

– Hãy cứu anh ấy lần nữa đi ba!

Ánh mắt Ái Như van nài khẩn cầu:

– Anh Tú là chồng con, có người vợ nào biết chồng mình khó khăn có thể đi đến phá sản mà làm ngơ được hả ba?

Ông Hoàng Phú gật đầu:

– Được, ba giúp nhưng con phải nói với nó, ba giúp lần này là lần chót.

Ái Như mừng rỡ:

– Cám ơn ba!

– Ba sẽ chuyển tiền vào tài khoản của nó, khi nào làm ăn có lời phải trả cho ba.

– Dạ!

Ái Như vui mừng gọi điện thoại cho Lộc Tú báo tin mừng:

– Nội ngày nay ba sẽ chuyển tiền vào tài khoản của anh.

Lộc Tú mừng rỡ:

– Cám ơn em nghen. Giải quyết xong mọi chuyện, anh sẽ về nhà.

Tắt điện thoại, Lộc Tú xoa hai tay vào nhau. Anh sẽ đi tìm Nguyên Hạ cho cô biết muốn anh chết hả, không dễ đâu.

Cái giọng ba hoa xấc xược của Lộc Tú làm Nguyên Hạ tức điên người, nhưng cô không dễ chịu thua đâu. Tình yêu ngày nào nay đổi lại thành thù hận, như hai kẻ đứng ở hai chiến tuyến, phải có một người ngã gục thì người kia mới hài lòng.

Nguyên Hạ trở về Sài Gòn, lâu lắm cô mới trở lại thành phố từ ngày bế con ra đi. Sài Gòn vẫn ồn ào bụi bặm, nhịp sống vẫn vội. Nguyên Hạ thở dài. Sao cô thèm được như ngày nào còn bé dại, không suy nghĩ. Con đường này ngày trước Nhật Thống hay chở cô đi, tất cả chỉ còn là kỷ niệm.

Nguyên Hạ đưa tay lên ấn nút chuông nhà Ái Như. Một lát sau, người làm mới đi ra:

– Cô tìm ai?

– Chị vào nói với cô Ái Như, có Nguyên Hạ.... vợ của Nhật Thống muốn gặp.

Người làm quay vào, chừng năm phút trở ra mở cửa cho Nguyên Hạ. Ái Như khập khểnh đi ra:

– Chào cô Nguyên Hạ!

Nguyên Hạ nhìn quanh, cô chứng kiến sự giàu có ở đây, cô mới hiểu dù có nhiều người phụ nữ đi chăng nữa, Lộc Tú cũng không bao giờ bỏ vợ. Anh dùng cả cô và Ái Như nữa để trải đường đi cho mình.

Người làm mang nước uống ra, Ái Như đẩy ly nước trước mặt Nguyên Hạ:

– Mời cô dùng nước, tìm tôi nhất định là có chuyện, đúng không?

Nguyên Hạ quay nhìn Ái Như, vóc dáng người ốm yếu, một cái chân teo tóp co vào, chẳng cái gì gọi là đẹp cả, thế mà lại hạnh phúc hơn cô. Lòng căm hận khiến Nguyên Hạ trở thành độc ác:

– Chị và anh Tú cưới nhau cũng có ba năm rồi, đúng không?

Ái Như nhíu mày:

– Cô hỏi như thế làm gì?

– Vì đó là bao nhiêu thời gian tôi đau khổ, khi đã trao thân cho anh ấy, tôi đã bỏ quê lên thành phố. Nhưng rồi khi đã tốt nghiệp, để dứt bỏ tôi, anh ấy đã đẩy tôi vào anh Nhật Thống.

Ái Như bàng hoàng:

– Anh Thống chưa bao giờ nói với tôi chuyện này cho tôi biết.

Nguyên Hạ cười đau đớn:

– Khi tôi là vợ anh Thống và anh Tú đã cưới chị, nhưng chưa bao giờ anh ta để tôi sống yên ổn. Tôi bị mẹ chồng đuổi đi, không biết đi đâu, tôi phải ôm con về nhà mẹ đẻ. Lộc Tú lại toa lập với dượng tôi khiến tôi có lỗi với Nhật Thống.

Chưa dừng lại, vừa chung sống với tôi, Lộc Tú lại mang tôi gả cho một người Đài Loan để đổi lấy chiếc xe đang đi. Ái Như! Dù chị có rót bao nhiêu tiền cho Lộc Tú đi nữa, vẫn phản bội chị, chung sống với một cô gái khác. Đây là địa chỉ nhà anh ta đang chung sống với cô gái ấy, chính cô gái này là một phần việc của anh ta mắc nợ.

Nguyên Hạ mở ví lấy ra tấm ảnh. Lộc Tú đang ôm cô gái trước một căn nhà, cô gái ăn mặc quá gợi cảm. Ái Như ngồi chết lặng, cô biết Lộc Tú lăng nhăng bên ngoài, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến những tấm ảnh sa đọa giữa chồng mình và cô gái khác, tim Ái Như đau như cắt. Vậy mà ngày hôm qua cô còn hết lòng năn nỉ cha mình. Thậm chí, buổi sáng trước khi Lộc Tú đi, cô còn trao cho anh toàn bộ số nữ trang của mình. Cô đúng là cả tin và ngây thơ.

Nguyên Hạ đứng lên, những gì cần nói cô đã nói:

– Tôi về đây. Không tin, chị có thể hỏi anh Thống!

Nguyên Hạ ra về rồi mà Ái Như còn ngồi với những tấm ảnh, rồi vụt đứng dậy, cô cất hết những tấm ảnh, thay quần áo đi ra đường.

Vừa gặp Nhật Thóng, cô lôi anh ra bên ngoài:

– Chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện đi!

Nhật Thống lo lắng vì vẻ nghiêm trọng của Ái Như:

– Có chuyện gì vậy Như?

– Tại sao anh biết những việc xấu xa của anh Tú mà không nói cho tôi biết?

Nhật Thống cau mày:

– Chuyện xấu xa của Lộc Tú là chuyện gì?

– Nguyên Hạ từng là người yêu cũ của anh Tú có đúng không?

– Ai nói Ái Như như thế?

Ái Như gắt:

– Có hay không, anh trả lời đi?

– Ừ, nhưng mà là chuyện quá khứ rồi, hồi Lộc Tú còn là sinh viên.

– Rồi sợ Nguyên Hạ quậy không cưới vợ được, nên Lộc Tú đẩy cho anh?

– Chuyện cũ rồi, Như biết làm gì?

– Sao không cần biết! Chính anh Tú lại lần nữa đẩy Nguyên Hạ cho gã đàn ông Đài Loan đổi lấy chiếc Land Curse.

Nhật Thống sững sờ:

– Đốn mạt như thế sao?

– Bây giờ họ đang là kẻ thù của nhau, chính vì thế mà...

Ái Như nghẹn ngào mở ví lấy xấp ảnh đưa cho Nhật Thống:

– Anh xem đi!

Nhật Thống cầm những tấm ảnh, anh không còn có thể nói tốt cho Lộc Tú để Ái Như đừng đau lòng.

Ái Như nghẹn ngào:

– Em sẽ ly hôn hơn là sống trong huyễn hoặc lừa dối.

Nhật Thống cúi đầu. Anh không biết mình khuyên Ái Như như thế nào nữa, Lộc Tú quá đốn mạt. Ái Như khóc, tuy nhiên cô hiểu rằng mình cần có lòng dũng cảm để dứt bỏ một cuộc hôn nhân tình yêu một chiều.

Nhật Thống ái ngại đặt tay lên vai Ái Như:

– Bình tĩnh nào Như!

– Anh có thể đi cùng em xuống Tây Ninh không anh Thống?

– Như muốn làm gì?

– Em muốn anh Tú biết đừng tiếp tục lừa dối em nữa, hèn hạ lắm. Rồi em sẽ quay về, chỉ như thế thôi.

Ái Như khóc nức nở. Nhật Thống chỉ còn biết đứng nhìn cô.