– Nhà máy mì của con như thế nào?
– Dạ, chạy tốt ba ạ. Năm nay mì trúng lớn nên thu mua được rất nhiều, ba có thể cho con vay thêm ít tiền nữa được không?
– Con cần bao nhiêu?
– Dạ, khoảng một tỷ.
– Được, nhưng tạm thời ba đưa trước con năm trăm thôi.
Lộc Tú cố giấu vẻ mừng rỡ:
– Cám ơn ba!
– Nhưng con cũng đừng quá mê việc bỏ quên con gái của ba nhé, nó sắp sanh rồi.
– Không có đâu ba! Ba đã yêu thương giúp đỡ con, con càng yêu thương Ái Như hơn nữa.
– Con vào trong với nó đi.
Lộc Tú đi vào trong, anh đẩy cửa phòng bước đi lại bên Ái Như, hôn cô:
– Sao em không ra ngoài xem ti vi với ba, lại ngồi ở đây? Dạo này anh quá bận nên thường xuyên vắng nhà, em tha lỗi cho anh nghen?
– Tại sao anh phải chạy về đến Tây Ninh mở nhà máy mì vậy?
Lộc Tú ngồi xuống ôm qua người Ái Như:
– Tây Ninh là quê của anh. Hơn nữa, mở nhà máy mì kiếm được nhiều tiền, có cơ hội làm giàu thì phải chụp lấy chứ em.
– Em có cảm giác anh thích kiếm tiền hơn là ở bên em.
Lộc Tú cười xòa hôn vào má Ái Như:
– Em phải quan trọng hơn tiền chứ! Sắp sinh rồi, em nên ăn nhiều ngủ nhiều vào hơn là nghĩ ngợi lung tung, không tốt đâu.
– Bên ngoài có nhiều cô gái trẻ đẹp, em sợ anh phải lòng họ.
– Điên thật! Anh có cô vợ như em còn muốn gì nữa.
Đứng lên, Lộc Tú vươn vai:
– Anh đi tắm đây. Ngày mai có lẽ anh phải về Tây Ninh nữa.
– Anh Tú! Hay anh cho em về Tây Ninh sinh con đi, ở trên đó còn có mẹ.
Lộc Tú giật mình gạt phắt đi:
– Đừng có quên em sinh con so, sức khỏe kém, về Tây Ninh không được đâu.
Anh sẽ cố gắng về mỗi ngày mà.
Thật ra, trong đầu Lộc Tú đã hình thành một mái ấm khác, cho nên anh không thể nào để Ái Như về quê. Ngày mai anh sẽ có lại Nguyên Hạ, chắc chắn như thế.
– Hạ! Con nói là sợ Nhật Thống sẽ tìm thấy con đúng không? Dượng mới gặp nó ngoài chợ. Mau theo dượng bế thằng Bin đi cửa sau trốn nó.
Nguyên Hạ lúng túng, nửa muốn gặp Nhật Thống nửa lại không. Cho đến bây giờ anh vẫn không thuyết phục được mẹ mình cho cô trở về nhà. Yêu cô, anh cũng yêu và có hiếu với mẹ, anh đều muốn chu toàn cả. Cô nên có thái độ nào đây?
Thấy Nguyên Hạ chần chừ, ông Lượm vội bế thằng Bin lên giục:
– Đi mau lên! Một lát trở lại, dượng sẽ hỏi nó, nếu mẹ nó chấp nhận con, thì dượng cho gọi con về.
Một tay bế thằng Bin, một tay ông Lượm lôi Nguyên Hạ đi ra cửa sau.
Chừng thấy Nguyên Hạ chịu đi theo mình, ông mừng rỡ:
– Để dượng lấy xe chở con đi.
Trong lúc bối rối, Nguyên Hạ không kịp suy nghĩ sao ông Lượm trở nên tốt với mình. Ông chở cô đến một căn nhà nằm ở khu phố mặt tiền chợ và tự nhiên lấy chìa khóa mở cửa nhà. Nguyên Hạ băn khoăn:
– Nhà của ai vậy dượng?
Ông Lượm cười toe:
– Đùa với con thôi chứ nhà này là do... thằng Thống mua cho con, nó bảo dượng tìm cách thuyết phục con chịu ra đây ở, chờ nó năn nỉ má nó.
Nguyên Hạ cảm động:
– Vậy mà lúc nãy dượng không chịu nói, một hai kéo bừa con đi. Nếu là anh Thống mua cho con thì con cứ ở, con là vợ ảnh mà.
– Vậy thì vào nhà đi. Con xem nè, nó còn bảo dượng mua trái cây, nước ngọt bỏ đầy tủ lạnh cho con. Nó thương con lắm đó.
Ông Lượm xăng xái mở tủ lạnh lấy hai lon nước ngọt ướp lạnh mang ra nhà sau, rồi trở ra đưa cho Nguyên Hạ một lon:
– Uống đi cho mát! Con chịu ở nhà này rộng rãi có chỗ cho thằng Bin chơi.
Nguyên Hạ cầm lon nước, cô vô tình đưa lên uống trước đôi mắt hồi hộp của ông Lượm. Chừng thấy cô uống mấy hớp liền, ông vui vẻ:
– Cái thằng được đó, nó với dượng vài bữa sẽ xuống với con. Con uống hết lon nước đi, rồi đưa cho dượng đi bỏ. Xong, con vào trong xem, nó sắm cho con đủ cả.
Nguyên Hạ uống thêm mấy ngụm nữa mới đi vào trong, mọi thứ đều tiện nghi. Sao cô không muốn tin chút nào, Nhật Thống đâu có nhiều tiền để mua sắm cho cô nhiều như thế này. Nguyên Hạ quay nhìn ông Lượm, nghiêm mặt:
– Dượng! Dượng hãy nói thiệt với con đi căn nhà này là của ai mua? Bởi vì anh Thống không thể nào có nhiều tiền.
– Anh mua đấy!
Từ ngoài cửa, Lộc Tú bước vào:
– Anh mua cho em và con. Em phải trở về với anh, vì em vốn là của anh mà.
Nguyên Hạ tức giận:
– Thì ra anh thuê dượng của tôi...
Một cảm giác khó chịu và choán váng khiến Nguyên Hạ lảo đảo, Lộc Tú vội giữ cô lại. Anh kéo thằng Bin ra khỏi tay Nguyên Hạ, đưa nó cho ông Lượm:
– Dượng bế nó về nhà giao cho mẹ giữ nó giùm.
Đã nhận tiền của Lộc Tú, cho nên bây giờ ông Lượm nghe lời Lộc Tú răm rắp, bế thằng Bin, mặc cho thằng bé khóc đòi mẹ:
– Má... má...
Một chút tỉnh táo cuối cùng, Nguyên Hạ gào lên:
– Dượng, trả thằng Bin cho con!
Cô bị Lộc Tú ôm lại, anh dùng chân đóng cửa lại:
– Anh đã cố quên chuyện em từng thuộc về người đàn ông khác hay thằng Bin không phải con của anh, làm mọi cách để kéo em về với anh, em nên thuận theo sự xếp đặt của anh.
Lộc Tú bế xốc Nguyên Hạ lên đi vào phòng, lý trí bảo Nguyên Hạ chống lại Lộc Tú nhưng toàn thân cô nóng như lửa, lại một cảm giác khao khát ái ân bừng bừng như lửa dậy, Nguyên Hạ xuôi tay để cho dục vọng chế ngự cô...
– Dượng!
Bận bịu với thằng Bin đang gào khóc, ông Lượm vừa đi vừa dỗ, thằng Bin cứ gào lên đòi mẹ:
– Dượng đưa nó cho con!
Nhật Thống xớt thằng bé trên tay ông Lượm. Ông Lượm giật mình nhìn thấy Nhật Thống mà như thấy ma:
– Ối! Xuống... khi nào vậy?
Nhật Thống bế con, thằng bé được Nhật Thống bế, nín khóc ngay lập tức, đưa tay sờ mặt Nhật Thống:
– Ba... ba...
Nhật Thống hơn con, lòng tràn ngập cảm xúc. Anh biết là Nguyên Hạ sẽ về đây mà. Mười ngày qua anh cứ chờ mãi điện thoại của cô, nhưng không có một lần. Nỗi nhớ con khiến anh tìm về đây. Đúng là Nguyên Hạ đã về đây.
Còn ông Lượm, nhìn thấy Nhật Thống thì bực mình, đúng hơn là ông sợ nếu như Nguyên Hạ về với Nhật Thống, ông sẽ không được Lộc Tú cho tiền nữa.
ông xẵng giọng:
– Mày xuống đây làm gì? Mẹ của mày đuổi mẹ con nó đi, xuống đây định làm khổ nó nữa hả?
– Mẹ con không hiểu nên đuổi Nguyên Hạ đi, chứ Nguyên Hạ là vợ con, thằng Bin là con của con làm sao con bỏ được hả dượng?
Ông Lượm lạnh lùng:
– Nó không còn là vợ của mày nữa, nó trở về với Lộc Tú rồi. Bây giờ thằng Tú mua nhà cho nó ở. Mày trở về Sài Gòn đi.
Nhật Thống cau mày:
– Dượng nói cái gì?
– Mày đâu có điếc mà hỏi lại tao. Tao nói là nó trở về với Lộc Tú rồi.
– Con không tin!
– Mày không tin tùy mày. Nó giao con cho tao, hai đứa nó đi chơi rồi.
Nguyên Hạ đi đâu rồi... dượng chỉ chỗ cho con đi.
– Không được!
– Nếu như vậy con sẽ vào nhà ngồi đợi Nguyên Hạ về.
– Tùy mày!
Nhìn thằng Bin mừng mình cười toe toét mà tim Nhật Thống đau như dao cắt. Anh không tin Nguyên Hạ trở lại với Lộc Tú. Không thể nào! Cô chờ anh thuyết phục mẹ mà.
Ruột gan Nhật Thống nóng như lửa, nhưng anh chẳng làm gì được khác hơn là chờ Nguyên Hạ về...
Nguyên Hạ tỉnh lại, cô nằm mơ màng rồi tỉnh giấc, bởi cảm giác lành lạnh và trống trải. Cô mở mắt ra, tay chạm vào người nằm cạnh mình.
Lộc Tú đang ngồi hút thuốc sát bên Nguyên Hạ, anh đã ngắm mãi thần thể cô sau phút ái ân cuồng nhiệt, một thân thể đẹp tròn đầy và tràn trề sinh lực, bộ ngực no vun quyến rũ, khác hẳn với cô vợ thọt chân của anh.
Dụi tắt điếu thuốc, anh cười với Nguyên Hạ:
– Em dậy rồi à? Em vẫn tuyệt vời như ngày xưa Hạ ạ.
Nguyên Hạ bật dậy, cô vớ vội quần áo mặc vào, căm hờn nhìn Lộc Tú:
– Bỉ ổi, anh bỉ ổi lắm!
– Chẳng có gì bỉ ổi cả, em vốn là của anh, anh đòi lại, như vậy thôi.
– Anh nghĩ tôi là món đồ anh mua sao vậy. Lúc tôi yêu anh bằng cả trái tim, anh lại đeo đuổi theo cô gái khác. Rồi để vứt bỏ tôi, anh đẩy tôi vào Nhật Thống. Khi tôi đã là vợ Nhật Thống, anh vẫn không để yên cho tôi và bây giờ nữa, tôi đã nợ nần gì anh vậy hả?
– Vì anh yêu em, vì sự nghiệp anh phải bỏ em. Bây giờ có tất cả rồi, anh muốn có em, như vậy thôi.
– Vậy còn vợ anh?
– Cô ta ở Sài Gòn, còn em ở đây. Em nên ngoan ngoãn dịu dàng hơn là tức giận, anh hứa sẽ lo cho em.
Nguyên Hạ chua chát:
– Anh xem tôi là món đồ thì đúng hơn, để thỏa mãn nhu cầu tình dục của anh. Đồ khốn nạn!
Nguyên Hạ tức giận lao xả vào đánh Lộc Tú, anh ôm ghì lấy cô:
– Anh đã bảo em hãy ngoan ngoãn rồi mà. Có yêu em, anh mới tìm kiếm em.
Chứ nếu không yêu em, anh chẳng thèm, địa vị của anh bây giờ muốn ai mà không được.
Nguyên Hạ khóc ròng:
– Sao anh làm khổ tôi như vậy hả? Khi thất thân với Nhật Thống, tôi đau khổ vô cùng vì mặc cảm có lỗi với anh. Bây giờ tôi là vợ Nhật Thống, anh lại lần nữa để tôi mang mặc cảm có lỗi với chồng mình, tại sao làm khổ tôi như vậy hả?
– Mẹ của Nhật Thống đâu có nhìn nhận em. Đã như vậy, nó còn không bảo bọc được em, để em phải về sống khổ bên mẹ. Anh yêu em, chúng mình là mối tình đầu của nhau, anh đâu có làm ngơ được. Em trở về với anh là hợp lẽ nhất.
Nguyên Hạ cay đắng:
– Anh nghĩ là sau khi đẩy tôi vào tay Nhật Thống, thì tôi còn yêu anh nữa sao?
Lộc Tú giận dữ:
– Anh không muốn nghe em nói là em hết yêu anh. Em đã là của anh phải là của anh, em hiểu chưa?
Lộc Tú đẩy Nguyên Hạ nằm xuống, anh nằm đè lên cô, hai tay ôm gương mặt cô bắt cô nhìn vào mắt anh:
– Đừng có làm anh phải nổi giận khi anh cố quên những gì trong quá khứ.
Môi Lộc Tú tìm môi Nguyên Hạ trong nụ hôn cưỡng đoạt, mặc cho cô ngọ nguậy đầu tránh. Đôi bàn tay Lộc Tú như gọng kềm chặt Nguyên Hạ và bây giờ là anh cưỡng bức cô.
Nhật Thống đứng bật dậy khi nhìn thấy chiếc Ford của Lộc Tú đỗ lại trước nhà, Lộc Tú xuống trước, anh nhìn thấy ngay Nhật Thống, nên vòng qua mở cửa xe cho Nguyên Hạ:
– Nên nhớ em là của anh! Anh sẽ đập gãy giò nó nếu như em muốn về với nó.
Nguyên Hạ ngồi chết lặng, cô không bao giờ mong gặp Nhật Thống trong hoàn cảnh này. Nhật Thống bước ra đau đớn nhìn Nguyên Hạ. Anh đã đợi cô đúng sáu tiếng đồng hồ và sự thật phũ phàng phơi bày trước mắt anh:
Nguyên Hạ đã trở lại với Lộc Tú.
– Nguyên Hạ! Em nói gì với anh đây hả Hạ?
Lộc Tú cười đểu, vỗ vai Nhật Thống:
– Mày muốn Nguyên Hạ nói gì? Ly hôn đi!
Nhật Thống hất tay Lộc Tú ra:
– Mày còn muốn làm khổ Nguyên Hạ cho đến bao giờ? Kéo Nguyên Hạ về với mày, vậy còn Ái Như?
Lộc Tú lạnh lùng:
– Ái Như có phần của cô ấy.
– Về Sài Gòn, mày có ái Như, còn xuống nhà máy mày cô Nguyên Hạ. Mày nghĩ ông Hoàng Phú để yên cho mày bỏ bê con gái ông ta à?
– Tao không bỏ bê, nhưng mày... thử lấy một cô vợ thọt chân đi, chẳng thú vị gì cả.
– Đây là mày lựa chọn mà.
– Đúng là tao lựa chọn, Nguyên Hạ từng là của tao, và tao đòi lại như thế thôi. Mày hãy về đi!
Nhật Thống còn cố nhìn Nguyên Hạ tha thiết:
– Nguyên Hạ! Anh sẽ cố gắng thuyết phục mẹ để em và con trở về. Em đừng trở lại với Lộc Tú.
Nguyên Hạ lắc đầu:
– Anh hãy về Sài Gòn đi, em không về với anh nữa đâu. Về Sài Gòn... nghe lời mẹ cưới vợ khác.
– Không! Anh không cưới ai ngoài em cả.
– Anh đi về đi!
Nguyên Hạ hét lên, cô mở cửa xe đi nhanh vào nhà. Cô không còn mặt mũi nào để nhìn Nhật Thống, duyên nợ của cô chỉ còn có bấy nhiêu thôi.
Nhật Thống toan đuổi theo, song ông Lượm ngăn lại:
– Nó đã nói như vậy, mày không nghe hay sao hả? Nó bỏ mày rồi, mày muốn lấy một con vợ đã ăn nằm với tình nhân cũ của nó à? Về đi!
Nhật Thống bị ông Lượm xô ra đường, anh đứng chết lặng giữa buổi chiều nắng tắt từ lâu. Hoàng hôn đang buông xuống một màu nhờ nhờ tối. Hét to lên phẫn hận, Nhật Thống bỏ chạy đi...
Cái vẻ phẵn hặn làm tan nát trái tim Nguyên Hạ. Cô từng bị phản bội, nên hiểu nỗi đau của sự phản bội. Xin lỗi anh Nhật Thống ơi. Hãy căm ghét em đi, để em được quên. Nguyên Hạ bỗng muốn đi thật xa, làm một kẻ không cội nguồn để quên tất cả. Nếu như không có bé Bin, Nguyên Hạ dễ xử biết bao. Cô chịu cực khổ được, nhưng còn thằng Bin, còn quá nhỏ để chịu dạn dày sương gió. Thôi thì đành nhắm mắt xuôi tay vậy.
Lộc Tú gõ cửa phòng làm việc của ông Hoàng Phú và đẩy cánh cửa bước vào:
– Ba gọi con.
– Ngồi đó đi!
Ông Phú dụi tắt điếu thuốc đang hút ngước nhìn Lộc Tú:
– Con định qua mặt ba và ái Như cho đến khi nào nữa hả?
Lộc Tú giật mình vờ cười gượng gạo:
– Con hiểu ý ba?
– Con nghĩ là ba không biết việc con chung sống với một cô gái ở Tây Ninh hay sao? Nếu như vậy con lầm rồi. Ái Như sinh con nằm một chỗ, chân nó bị liệt từ nhỏ nên đi đứng không nhanh lẹ, mặc cảm nên thường ở nhà. Nhưng còn ba, ba là con người bình thường, những gì con làm, ba đều biết cả.
Lộc Tú lúng túng:
– Con xin lỗi ba... nhưng con và cô gái đó có con rồi ba ạ, một đứa con trai.
– Như vậy có nghĩa là lâu nay con lừa dối Ái Như?
– Con không dám!
– Như vậy con định là cứ ở Sài Gòn thì sống với con gái của ba, đi Tây Ninh là ở với cô gái đó?
– Con...
– Ba sẽ quyết định giùm con, vì đây là vì hạnh phúc của con gái ba. Mang đứa bé đó cho một người khác nuôi. Cho cô gái đó một số tiền, chấm dứt tất cả mối quan hệ.
– Không được!
Lộc Tú bật dậy:
– Sao ba tính hẹp cho con vậy?
– Vậy còn con gái ba thì sao?
– Con lấy Ái Như đã là một thiệt thòi cho con, cô ấy chăm sóc cô ấy còn chưa được thì lấy gì làm tròn bổn phận một người vợ với con. Ái Như yếu ớt luôn đau yếu, nhưng con đã không vì thế mà bỏ Ái Như, ba cũng phải thông cảm cho con, khi con có người phụ nữ khác bên ngoài.
Rầm... - Ông Hoàng Phú tức giận vỗ mạnh bàn:
– Hôm nay cậu đã lòi bộ mặt đào mỏ của cậu rồi, đúng không? Tôi sớm biết có ngày này nên luôn nhờ luật sư cốvấn phân tích cái nào bất lợi khi bàn giao quyền hành cho cậu. Nếu đã như vậy, tôi sẽ phong tỏa tài khoản của cậu ở ngân hàng.
Lộc Tú cười lạt:
– Ba cạn tàu ráo máng với con làm gì? Căng thẳng quá, con sẽ bỏ Ái Như.
– Mày dám?
– Ba à! Không có tên đàn ông hoàn hảo nào chịu cưới con gái ba vì tình yêu cả. Lâu nay con đã cố gắng ép mình mang hạnh phúc đến cho Ái Như là vì cả đôi bên cùng có lợi. Cứ xem như ba mua chồng cho con gái của ba đi.
– Khốn kiếp!
Ông Hoàng Phú giận run, chỉ tay vào mặt Lộc Tú:
– Mày tưởng tao cho mày được thì tao không lấy lại được à?
– Con biết ba sẽ làm được nhưng con cần cảnh cáo ba, nếu ba ép con, con sẽ bỏ Ái Như.
Lộc Tú đứng dậy mở cửa, ông Hoàng Phú tức giận:
– Tao chưa nói hết, mày đứng lại đó!
– Vậy thì ba nói đi!
– Mày muốn như thế nào mới chịu bỏ cô gái kia?
– Muốn... ngồi ghế tổng giám đốc.
– Khốn kiếp!
Cơn giận làm cho ông Hoàng Phú run cả tay chân, gương mặt tái sang đỏ từ đỏ sang tái. Lộc Tú quay lại mớ tủ lấy thuốc cho ông:
– Ba không nên nổi giận. Con có người phụ nữ khác bên ngoài nhưng con đâu có bỏ Ái Như và con của con.
Ông Phú cầm viên thuốc bỏ vào miệng và nhận ly nước của Lộc Tú, lòng ông đầy căm giận. Ông sẽ không chịu thua thằng khốn kiếp này. Từ lâu ông đã nghi ngờ nó lấy con gái ông vì tiền, quả là không sai. Tiếc là con gái ông lại quá yêu thương một tên đào mỏ.
Ông Phú đang còn cay đắng với bao ý nghĩ, Lộc Tú vịn lên vai ông bóp nhẹ:
– Dù sao con vẫn xem ba như là ba ruột của con. Ba đã cho con Ái Như và sự sản này. Ba đừng cố chấp, ba kiếm nhiều tiền làm gì, có chết cũng đâu có mang theo được vậy thì hãy dùng tiền của ba để mua hạnh phúc cho Ái Như.
Ông Phú giận dữ đến run rẩy:
– Mày mau cút xéo đi cho tao!
– Con đi gọi cô y tá cho ba.
Lộc Tú quay lưng đi cửa một cách thản nhiên vui sướng vì đã chọc giận ông Phú. Ông ta phải hiểu cuộc đời chẳng qua là một sự trao đổi.
– Thống! Dậy đi con Thống?
Mặc cho bà Nhật Quang lay gọi, Nhật Thống ngủ như chết, không gian hay thời gian với anh không còn ý nghĩa, mất Nguyên Hạ, cuộc đời của anh xem như mất tất cả.
Gọi mãi không được, bà Nhật Quang tức giận đi ra sau múc một ca nước đầy đi lên hắt lên đầu, lên người Nhật Thống. Bị ướt, Nhật Thống mới chịu mở mắt ra, mắt nhắm mắt mở:
– Làm gì yậy mẹ? oơn xin mẹ để yên cho con.
– Để yên cho con bao lâu rồi hả? Bỏ việc làm suốt ngày chỉ biết uống rượu rồi ngủ, con định dùng kế sách này để đối phó với mẹ, cho mẹ chấp nhận để mẹ con nó về đây à?
Nhật Thống chán nản vò tóc:
– Nguyên Hạ không về với con nữa đâu, bỏ con thật rồi.
Bà Nhật Quang cười lạt:
– Như vậy con sáng con mắt con ra, mẹ chưa bao giờ nhìn lầm người cả, hạng người đó trước không bỏ con, sau này nó cũng bỏ con, vậy sao con còn chưa chịu tỉnh hả?
– Con không muốn tỉnh nữa. Con chán hết mọi thứ.
– Vậy rồi mày bỏ cả mẹ của mày.
– Con không biết làm gì nữa. Con thật sự đau khổ lắm mẹ ơi.
Nhật Thống khóc. Bà Nhật Quang vừa tức giận, vừa thương con trai quá lụy tình, bà đứng dậy:
– Con cho tất cả là tại mẹ có đúng không? Vậy thì để mẹ về quê, con đi năn nỉ nó về đây với con.
Nhật Thống vội ôm bà lại:
– Mẹ đừng đi!
– Muốn mẹ đừng đi, con phải tỉnh lại, là một người đàn ông đúng nghĩa đàn ông.
– Mẹ hãy cho con một thời gian nghen mẹ?
Nhật Thống vùi đầu vào ngực mẹ như khi anh còn bé bỏng khóc nghẹn ngào.
Nỗi đau Nguyên Hạ cho anh quá lớn, anh không biết dựa vào đâu để đứng vững nữa. Nguyên Hạ thật tàn nhẫn.
Bà Nhật Quang vò đầu Nhật Thống:
– Hay là theo mẹ về quê một thời gian đi cho nguôi ngoai. Làm đàn ông thì phải cứng rắn chớ có quá lụy tình. Như mẹ nè, nếu mẹ là người đàn bà yếu đuối, mẹ đã chết theo ba con, hai chị em được ăn học như ngày nay sao? Vậy mà con chẳng nghĩ đến ơn nghĩa của mẹ vất vả nuôi con, vì một người đàn bà không ra gì mà trở nên như thế này.
– Mẹ ơi! Con xin lỗi, hãy cho con một thời gian.
– Thì mẹ hiểu việc gì cũng cần có thời gian mà.
– Con sẽ theo mẹ về quê.
Bà Nhật Quang hài lòng. Không gian ở đồng quê sẽ giúp cho con trai bà quên cuộc hôn nhân không vui vẻ:
Nhưng đối với Nhật Thống, dù bất cứ ở nơi nào đi nữa cũng không xoa dịu nỗi đau trong lòng anh. Nỗi nhớ những ngày hạnh phúc bên Nguyên Hạ đã giày vò anh đến tận cùng.
Cô đã chọn con đường trở lại với Lộc Tú, để cô cuộc sống giàu có đầy đủ tiện nghi, cam làm vợ hờ của Lộc Tú sao, Nguyên Hạ?
Trên chuyến xe theo mẹ về quê, lòng Nhật Thống mãi ngậm ngùi.
Tiếng vỗ tay rào rào chúc mừng một hợp đồng mới được ký kết giữa hai công ty đôi bên cùng có lợi.
Chongsu đưa tay bắt tay Lộc Tú:
– Chúc mừng hợp đồng tốt đẹp giữa chúng ta.
Lộc Tú vui vẻ đưa tay ra bắt, Chongsu mỉm cười siết nhẹ tay Lộc Tú:
– Tối nay công ty chúng tôi có mở tiệc mừng tại Century, tôi xin trân trọng mời anh và cả bà xã cùng đến dự.
Chongsu nháy mắt:
– Tôi ngưỡng mộ bà xã thứ hai của cậu, đúng là một tuyệt thế giai nhân. Tôi thật sự thích cô ấy.
Lộc Tú ỡm ờ:
– Vậy tối nay tôi sẽ để ông chiêu đãi cô ấy.
Chongsu thấp giọng:
– Nếu như... tôi được cô ấy... một đêm thôi, cái gì tôi cũng có thể đáp ứng cho anh.
Mắt Lộc Tú sáng lên:
– Ông không nói đùa chứ?
– Không!
– Vậy tôi thích chiếc Land Curse của ông, ta trao đổi đi.
Chongsu cười lớn:
– Không thành vấn đề! Nhưng hơi đắt đấy, anh biết cả nước Việt Nam này mới cô ba chiếc xe giá trị như thế.
– Nếu ông tiếc thì thôi vậy.
– Tôi nói là nói như thế chứ tôi đã bảo là không thành vấn đề mà. Tối nay nhé! Nhưng ông phải thuyết phục cô ấy, tôi thích có sự đồng tình.
– Được mà!
Lộc Tú mơ màng. Đẩy Nguyên Hạ một đêm cho con người này, anh có mất mát lỗ lã gì đâu. Cô ta ở với anh mà trong lòng có trọn vẹn là của anh đâu. Anh cần lấy lại những tiền của đã bỏ ra bằng chính những phi vụ này.
Lộc Tú đi từ công ty khoai mì về nhà, anh vui vẻ ôm qua người Nguyên Hạ hôn cô nồng nàn:
– Chiều nay em trang điểm thật đẹp nhé, mặc chiếc áo dạ hội anh mua cho em hôm nọ, chúng ta đi dự tiệc do công ty Shiling mời.
Nguyên Hạ lắc đầu:
– Em không muốn đi. Anh cứ mang em theo những chỗ này, không sợ đến tai ba vợ anh hay vợ anh sao?
– Anh chẳng có gì phải sợ! Vì lòng nhân đạo và vì tình nghĩa vợ chầng, anh không ly dị để chính thức công nhận và cưới em làm vợ, là anh đã quá hy sinh rồi.
– Em không muốn anh gây đau khổ cho cô ấy, cho dù cô ấy là nguyên nhân khiến anh bỏ em.
Lòng em tốt quá. Chính vì vậy mà em yêu anh và xem bé Bin như con của anh:
Câu nói của Lộc Tú lại làm Nguyên Hạ chạnh lòng. Ngàn lần cô có lỗi với Nhật Thống, chỉ mong là anh quên được cô, lấy vợ và có một mái ấm.
– Em nghĩ gì vậy?
Lộc Tú bế bổng Nguyên Hạ lên đi vào phòng, anh hôn cô đắm đuối.
– Càng ngày em càng đẹp ra đó Hạ. Nhìn em là anh không sao kềm nén được lòng ham muốn em.
Đặt Nguyên Hạ nằm lên giường, Lộc Tú chậm rãi cải bỏ bộ đồ trên người cô. Nguyên Hạ giữ tay Lộc Tú lại:
– Ban ngày mà anh! Mới đi làm về, anh đi tắm đi. Em nấu thức ăn xong rồi.
– Anh muốn ngắm em và yêu em cái đã.
Bàn tay Lộc Tú vuốt ve lên thân thể tươi mát của Nguyên Hạ, anh muốn hưởng thụ trước khi đấy cô vào Chongsu. Nguyên Hạ khép mắt lại trong cái tâm trạng đành cam phận và buông xuôi.