Mưa Sa Giông

Chương 5

Nguyên Hạ nằm ngóng ra cửa. Đã hơn mười giờ đêm, Nhật Thống vẫn không vào thăm cô. Anh nghi ngờ đứa bé không phải là máu thịt của anh sao?

Bà Nhật Quang từ phòng dưỡng nhi đi xuống, càu nhàu:

– Thằng quỷ này làm cái gì không biết, suốt buổi chiều rồi đến gần nửa đêm cũng không chịu vào bệnh viện lo cho vợ con! Nguyên Hạ, lúc trưa đi về nó có bảo con khi nào vào không?

– Dạ.... có lẽ anh Thống bận việc ở công ty mẹ ạ. Khuya chút nữa thế nào ảnh cũng vào.

– Hay là cái thằng quỷ này ghen hờn gì đây?

Nguyên Hạ cười gượng:

– Chắc là không có đâu mẹ.

Bảo với mẹ chồng như thế, song Nguyên Hạ lờ mờ hiểu vì sao. Nhật Thống không vào lo cho cô. Nguyên Hạ vờ mệt mỏi quay mặt vào trong, nhưng kỳ thật cô đang khóc, những giọt nước mắt đau khổ thầm lặng. Anh có hiểu cô đã quên được Lộc Tú để yêu anh bởi những gì anh đã làm cho cô.

Sáng sớm, Nhật Thống mới vào. Trước mặt mẹ, anh làm vẻ tự nhiên:

– Mấy thằng bạn hay tin con có con trai nên rủ nhậu, con hơi quá chén một chút nên tối qua không vào.

Bà Nhật Quang bực dọc:

– Vậy con mặt con tại sao bầm tím cả vậy?

Nhật Thống đưa tay sờ lên mặt:

– À, con nhậu say quá nên té ngã.

– Mẹ hết biết cho con, mừng vợ sinh con trai như vậy đó sao?

– Con xin lỗi. Bây giờ mẹ về nghỉ đi, con sẽ lo cho Nguyên Hạ.

Nhật Thống để cà-mên cơm mua ở ngoài lên bàn:

– Con có mua cơm cho cả mẹ nữa, hay là mẹ ăn rồi hẵng về.

– Thôi, mẹ không ăn đâu. Mẹ đi về đây!

Chờ cho bà Nhật Quang đi về, Nhật Thống mới ngồi xuống ghế bà Nhật Quang vừa ngồi, anh lấy cơm ra để lên bàn.

– Để anh đỡ em ngồi dậy ăn cơm nghen?

Nguyên Hạ chống tay ngồi dậy:

– Anh đánh nhau với ai phải không?

– Làm gì có!

Nhật Thống né đầu qua khi Nguyên Hạ định sờ vào mặt anh:

– Em ăn cơm đi. Đêm qua em có ngủ ngon không?

Lời nói vẫn ần cần quan tâm săn sóc nhưng thái độ lại gượng gạo. Nguyên Hạ buồn thầm. Cô cố làm về tự nhiên mở hộp cơm ra:

– Anh ăn hộp cơm mua cho mẹ đi.

Nhật Thống lắc đầu:

– Anh ăn rồi, em ăn đi. Anh lên thăm con một chút.

Nói xong, Nhặt Thống bỏ đi ra ngoài liền. Anh đi lên phòng dưỡng nhi đứng nhìn đứa bé nằm trong lồng kính. Nó có phải là con anh không? Một câu hỏi đau đớn cả trái tim Nhật Thống.

– Anh Thống!

Ái Như đến từ lúc nào, cũng như Nhật Thống, cô đưa mắt nhìn đứa bé nằm trong lồng kín. Đứa bé rất giống Lộc Tú. Bàn tay Ái Như lạnh ngắt phải bấu chặt vào thanh sắt giường. Nhật Thống giật mình:

– Ái Như đến khi nào vậy?

– Mới đến. Nhật Thống! Anh hãy thành thật nói cho tôi biết, thằng bé nằm trong lồng kính này là con của ai?

– Sao Ái Như hỏi lạ vậy? Nó là con của tôi. Cô vì chuyện này mà tìm đến đây à?

– Chiều hôm qua tôi còn nhớ nghe rõ từng lời nói của anh:

''Mày làm cho Nguyên Hạ sinh trước nữa tháng, đứa bé rất giống mày, nếu mày có làm gì đi nữa, thì chính mày sẽ giết chết con màý'. Tôi muốn anh giải thích câu nói này.

Nhật Thống lạnh lùng:

– Sao cô không hỏi Lộc Tú?

– Chính vì anh Tú không nói, nên tôi đi tìm anh.

– Tôi chẳng có gì để nói với cô cả.

– Có nghĩa trước đây anh Tú và Nguyên Hạ, có đúng không?

– Tốt nhất Ái Như đừng nên tìm hiểu. Hãy hưởng hạnh phúc mà cô đang có.

Có những điều không nên biết, sự thật sẽ khiến cô đau lòng.

Thanh sắt tròn ái Như đang nắm lấy như mềm nhũn trong cô. Cách nói của Nhật Thống như một sự công nhận. Ái Như lặng người trong đau đớn.

– Tôi đã hiểu!

Ái Như hiểu như thế nào?

– Giữa tôi và Nguyên Hạ, anh Tú chọn tôi, dù Nguyên Hạ từng là của anh ấy, có đúng không?

Nhật Thống lắc đầu:

– Đừng suy diễn lung tung rồi nghĩ bậy bạ! Lộc Tú bỏ tất cả để cưới Ái Như, thì nó sẽ không bao giờ bỏ Như đâu.

– Anh ấy sẽ không bỏ tôi, nhưng tôi biết trái tim anh ấy không trọn vẹn là của tôi.

Đứng ngoài cánh cửa, Nguyên Hạ phải tựa lưng vào cánh cửa. Cô đã hiểu thái độ của Nhật Thống. Từng bước Nguyên Hạ lê chân về phòng nghỉ, cô hiểu phải biết đứa bé là con ai để quyết định.

Nguyên Hạ hồi hộp nhìn vị bác sĩ khi bà đưa ra tờ kết quả xét nghiệm. Bà cười với Nguyên Hạ:

– Xem em khẩn trương quá vậy? Thằng bé máu O và như kết quả xét nghiệm nó mang máu O, nếu như chồng em cũng máu O thì nó là con chồng em.

Nguyên Hạ thở phào như trút đi gánh nặng ngàn cân trên vai, con của Nhật Thống. Cả đêm qua Nguyên Hạ đã tính, chuyện ra đi nếu như đứa bé có nhóm máu B. Cám ơn bác sĩ, Nguyên Hạ xếp tờ kết quả xét nghiệm vào túi xách, vội ra về.

Ngực áo của cô chảy đầy sữa, có lẽ đứa bé đang khóc ở nhà. Nguyên Hạ đưa tay đón taxi.

Xe taxi vừa đỗ trước con hẻm vào nhà, xe của Nhật Thống cũng vừa về đến, anh không hỏi Nguyên Hạ đi đâu mà chạy xe luôn vào. Bà Nhật Quang vừa bế cháu vừa đi ra càu nhàu:

– Nguyên Hạ đi đâu vậy? Nó có nói với con là nó đi đâu không? Đi từ sáng sớm đến bây giờ cũng chưa chịu về.

Nhật Thống lầm lì đi vào nhà:

– Cổ về tới bây giờ.

Nguyên Hạ đi như chạy khi nhìn thấy Nhật Thống và vẻ mặt khó đăm đăm của anh. Cả tháng nay rồi, anh chỉ tử tế với cô khi có bà Nhật Quang, còn ngoài ra lúc nào cũng lạnh lùng xa vắng.

Tiếng khóc của con vọng ra đến ngoài, Nguyên Hạ hấp tấp chạy vào:

– Thằng Bin khóc dữ lắm hả mẹ?

– Con đi đâu vậy.

Vừa nói, bà Nhật Quang vừa trao thằng bé cho Nguyên Hạ:

– Có con nhỏ, đi đâu cũng nên mau lo về nhà một chút.

– Con bận chờ bác sĩ.

Nguyên Hạ bế con vào phòng, cô liếc nhìn Nhật Thống, anh đang ngồi bên cửa sổ, đốt thuốc hút, chẳng một lần nhìn lại. Nguyên Hạ thở dài:

– Anh Thống! Em có chuyện muốn nói với anh.

– Cho thằng bé bú và dỗ nó ngà đi, đừng có để nó khóc nữa. Ngày mai mẹ về quê rồi. Bà chỉ phụ như thế thôi, cô phải tự lo cho con. Đừng có cái ngữ giao con rồi đi ta bà. Nếu như cô muốn đoàn tụ với nó, tôi không bao giờ giữ lại đâu.

Nguyên Hạ sững sờ:

– Anh nói gì vậy anh Thống?

Nhật Thống đứng lên bỏ ra ngoài:

– Mẹ! Con đói lắm. Mẹ dọn cơm giùm con.

Được dịp, bà Nhật Quang lại càu nhàu tiếp:

– Mẹ có nấu nướng gì được đâu, thằng nhỏ cứ khóc, bế trên tay cũng khóc.

Con ra đầu đường mua tạm dĩa cơm ăn rồi một lát đi làm.

Nhật Thống chụp cái nón trên móc đội lên đầu. Đẩy xe ra ngoài, nổ máy chạy đi. Nguyên Hạ gục đầu vào mái tóc con, nước mắt của cô chảy ra. Cô hiểu cần phải chứng minh thằng Bin là con của anh hơn bao giờ hết.

Phần bà Nhật Quang, dường như lờ mờ hiểu những lấn cấn bên trong, nên thường gắt gỏng với Nguyên Hạ. Lẽ ra ngày ấy Nguyên Hạ nên bỏ cái thai, nhưng cô đã mềm lòng vì những tình cảm Nhật Thống dành cho cô. Cả tháng nay rồi cứ sống trong bầu không khí nặng nề có lúc Nguyên Hạ tưởng như mình sắp điền lên được.

Nhưng hết buổi chiều rồi lại một đêm, Nhật Thống không về. Buổi tối bây giờ, anh thường ở bên ngoài hơn ở nhà, hạnh phúc trong căn nhà nhỏ chừng như bay xa.

Sáng sớm, bà Nhật Quang xếp quần áo vào túi xách để về quê. Bà đứng trước cửa phòng Nguyên Hạ:

– Nếu như con có lầm lỗi gì với nó phải biết sửa chữa. Mẹ nghĩ con trai mẹ thay đổi không hẳn là nó không còn yêu con.

Nguyên Hạ cúi đầu:

– Cám ơn mẹ đã cho con lời khuyên.

– Mẹ không hề ghét bỏ con. Tuy nhiên mẹ cũng hiểu con trai mẹ luôn sống có tình có nghĩa, nó là đứa xưa nay không biết bê tha rượu chè, bây giờ lại thường xuyên uống rượu. Mẹ đang đặt câu hỏi với con đấy Hạ.

Trời đang nóng mà Nguyên Hạ có cảm giác lạnh cả toàn thân. Cả đến bà cũng nghi ngờ cô nữa sao?

Tiếng xe đỗ ngoài cửa, Nhật Thống về đến, anh dựng xe trước hiên nhà bước vào:

– Mẹ về à? Con chở mẹ ra bến xe.

Bà Nhật Quang nghiêm mặt:

– Suốt đêm qua con đi đâu vậy, con tưởng là con còn độc thân chưa có vợ hay sao vậy?

– Con nhậu với bạn, say quá làm sao về!

– Cả ngày đi làm, tối còn nhậu nhẹt, muốn chết sớm hay sao?

Nhật Thống quay xe ra, anh đỡ cái giỏ xách của mẹ bỏ vào giữa lườn xe, chờ bà ngồi lên là nổ máy chạy đi. Nguyên Hạ thẫn thờ nhìn theo. Cô muốn hỏi Nhật Thống có về nhà buổi trưa không, mà không sao nói được. Quay vào ôm con, Nguyên Hạ gục đầu vào mái tóc mềm của con, nước mắt Nguyên Hạ lại lặng lẽ chảy.

Một bàn tay đặt lên vai Nguyên Hạ từ phía sau, cô giật mình quay lại và như bị điện giật cô ôm thằng bé Bin lùi ra sau:

– Lộc Tú! Anh đến đây làm gì?

– Anh muốn nhìn mặt thằng bé.

Nguyên Hạ ôm chặt thằng Bin vào lòng như sợ Lộc Tú sẽ cướp mất con mình:

– Nó không phải là con anh, làm ơn đi ra khỏi nhà tôi.

Lộc Tú lạnh lùng:

– Anh cũng tin đứa bé không phải là con anh, bởi vì mỗi lần quan hệ anh rất cẩn thận.

Nguyên Hạ khinh bỉ:

– Không tin, anh đến đây làm gì? Nghe anh nói mà tôi kinh tởm. Lộc Tú!

Anh không còn là Lộc Tú tôi quen ngày xưa nữa:

– Đúng! Đứa bé nhất định không phải máu thịt của anh, nhưng mà Nhật Thống đã làm Ái Như nghi ngờ anh, anh cần nhìn mặt thằng bé.

Lộc Tú giằng tay Nguyên Hạ để nhìn thằng bé đang ngủ. Anh sững sốt vì quả thật nó giống anh. Nguyên Hạ hoảng hốt ôm thằng Bin, cô dùng thân mình che cho con:

– Làm ơn đi ra khỏi nhà tôi, nó không phải là con anh.

– Nhưng nó rất giống anh, em thấy chứ Hạ?

Nguyên Hạ gào lên nức nở:

– Giống anh thì sao, trẻ con sẽ mỗi ngày mỗi lớn mỗi khác. Làm ơn để yên cho tôi tôi van xin anh, đừng để Nhật Thống nghi ngờ tôi nữa. Lần trước vì anh mà tôi sinh con sớm, như thế chưa vừa lòng anh sao?

Keng... Một vật rơi trên nền gạch khô khốc. Từ lúc nào Nhật Thống và bà Nhật Quang quay lại, cả hai người đang nhìn Nguyên Hạ, ánh mắt dữ dội.

Bà Nhật Quang lao vào quát tháo:

– Nguyên Hạ! Cô trả lời với tôi như thế nào đây? Thì ra cô vẫn lén lút gặp nhân tình của cô. Hóa ra bấy lâu nay con trai tôi làm cái việc tò vò nuôi con tu hú? Đồ dơ bẩn xấu xa!

Nguyên Hạ khóc òa:

– Không phải như mẹ nghĩ đâu mẹ ơi.

– Không phải như tôi nghĩ? Tôi và con trai vừa đi, cô đã mở cửa đón người.

Trước đây, tôi cứ mắng con tôi hư hỏng, song cô mới chính là kẻ hư hỏng. Mau dọn đồ đạc ra khỏi nhà tôi ngay!

Mặc cho Nhật Thống ngăn cản, bà Nhật Quang cứ lôi bừa Nguyên Hạ ra cửa:

– Ra khỏi đây ngay, đồ xấu xa!

Lộc Tú chen vào giữa:

– Nguyên Hạ! Em cần gì ở đây, anh sẽ đưa em đi, tìm nhà cho em ở.

Quay sang Nhật Thống, Lộc Tú gằn giọng:

– Cậu và mẹ cậu không cần làm ầm ĩ, tôi sẽ đưa Nguyên Hạ đi.

Nhật Thống xô Lộc Tú ra:

– Ở đây không phải chuyện của cậu. Trên pháp lý, tôi và Nguyên Hạ là vợ chồng, thằng bé này là con của tôi. Tôi không cho cậu mang hai mẹ con Nguyên Hạ đi đâu cả.

Bà Nhật Quang tức giận:

– Con yêu quá thành mê muội ngủ đần rồi Thống. Con là con của người ta, còn con đàn bà này là đàn bà dơ bẩn.

Gạt mạnh Lộc Tú, bà Nhật Quang thẳng tay giáng vào mặt Nguyên Hạ hai tát tay nẩy lửa:

– Đồ con đàn bà xấu xa! Vì mày mà con của tao không có một ngày vui.

Giằng co ồn ào khiến đứa bé khóc hét lên. Nguyên Hạ ôm chặt bé Bin khóc nức nở:

– Tôi sẽ đi, nhưng tôi không đi với anh đâu Lộc Tú.

Lộc Tú kêu lên:

– Em sẽ ở đâu? Đừng có quên em còn có con nhỏ nữa!

Nhật Thống đẩy Nguyên Hạ vào phòng, gài cửa bên ngoài lại, nghiêm mặt:

– Lộc Tú! Cậu đi về đi. Cậu đã có vợ, không có nguyên nhân nào để cậu mang Nguyên Hạ đi cả. Đi đi!

Quay sang mẹ mình, Nhật Thống đau khổ:

– Con xin mẹ, chuyện nhà của con hãy để chúng con giải quyết.

Bà Nhật Quang xẵng giọng:

– Có nghĩa là con tiếp tục sống chung với con đàn bà dơ bẩn đó. Mẹ sẽ từ con, thằng con ngu ngốc.

– Mẹ ra ngoài đón taxi đi giùm con. Con van xin mẹ.

Bà Nhật Quang khóc òa lên:

– Bây giờ con không cần mẹ nữa phải không? Vậy thì mẹ mặc con ngu ngốc làm cái thứ quà quạ nuôi con tu hú.

Chụp túi xách, bà Nhật Quang ngoe nguẩy đi ra cửa, vừa đi ra khóc, Nhật Thống đau lòng nhìn theo. Tại sao anh hết lòng hết dạ với Nguyên Hạ, nhưng đổi lại cô đối xử với anh như vậy đó sao?

Bà Nhật Quang đi rồi, Nhật Thống thô bạo đẩy Lộc Tú ra:

– Đừng có quên cậu đã đẩy cô ấy vào tôi. Bây glờ cô ấy là vợ tôi, sống hay chết cũng là vợ tôi. Đi cho khuất mắt tôi!

Cánh cửa đóng sầm lại, Nhật Thống bắt đầu đập phá những gì chung quanh mình, đầu tiên là bức ảnh cưới phóng to treo trên tường.

Xoảng xoảng...

Nguyên Hạ kinh hoàng đập tay lên cửa:

– Anh Thống, mở cửa cho em ra ngoài! Em xin anh, nếu muốn đánh, anh hãy đánh em, đừng làm em sợ như vậy anh ơi.

Đập một lúc, Nhật Thống mới mở cửa phòng ngủ ra. Nguyên Hạ đau khổ sụp xuống chân Nhật Thống:

– Thật sự là em chưa bao giờ lừa dối hay phản bội anh cả, Nhật Thống. Sự thật, sau đêm đó em rất đau khổ, rất căm giận Lộc Tú, nhưng rồi những gì anh làm cho em đã khiến trái tim em rung động và em đã bắt đầu yêu anh.

– Bắt đầu yêu anh, vậy tại sao em xúc động đến sinh sớm vậy hả?

– Hôm đó...

– Hôm đó Lộc Tú đến đây, và em đã không cưỡng lại được sự quyến rũ của mối tình cũ, có đúng không?

– Không có! Lộc Tú... muốn gần gũi em, em chống cự lại.

– Thằng khốn kiếp, tao sẽ giết mày!

– Nhật Thống! Hãy tin em, đứa con là của anh. Ngày hôm qua em đã đi thử máu của con, nó cùng nhóm máu O với anh mà. Em lấy kết quả cho anh xem.

Nguyên Hạ vội vàng mở tủ lấy tờ xét nghiệm đưa cho Nhật Thống.

– Anh xem đi!

Nhật Thống cầm tờ xét nghiệm xem, cơn ghen cuồng nộ trong lòng anh dịu xuống, anh bước vào nhìn con nằm trong nôi:

– Em có biết cả tháng qua anh đã tự dặn mình, dù nó là con của anh hay của Lộc Tú cũng được, anh không thể nào xua đuổi em, bởi vì anh đã quá yêu em, Hạ ạ.

– Anh Thống!

Nguyên Hạ ôm choàng lấy Nhật Thống nghẹn ngào:

– Em cũng yêu anh. Nếu như anh và mẹ không còn chấp nhận em, em thể là không bao giờ trở lại với Lộc Tú cả.

Nhật Thống ôm lấy Nguyên Hạ, anh vùi mặt vào tóc cô:

– Anh rất yêu em. Em hãy là của anh mãi mãi Hạ nhé.

– Mở cửa, mở cửa!

Tiếng quát tháo ầm ĩ gọi mở cửa, bà Nhật Quang quay trở lại, bà không sao chịu nổi sự quá u mê của con trai mình đến thành lú lẫn nuôi con của người khác, đã chứng kiến ngay trước mắt trò phản bội bẩn thỉu vẫn cố giữ cái kẻ thối tha ở lại.

– Mở cửa, mở cửa!

Nguyên Hạ giật mình thức giấc. Nhận ra tiếng bà Nhật Quang, cô vội lay Nhật Thống dậy.

Anh nghe rồi, để anh ra mở cửa.

Nhật Thống vừa mới rút chốt cửa, bà Nhật Quang xô mạnh cánh cửa vào.

Nhật Thống kêu lên:

– Mẹ!

Bà Nhật Quang mang túi xách đi ngay lại ghế xa-lông ngồi, đanh giọng:

– Mẹ sẽ không về quê ở mà mẹ ở lại đây và buộc con phải đuổi con đàn bà thối tha đó ra khỏi nhà.

Nhật Thống nhăn nhó:

– Mẹ! Nguyên Hạ đi làm xét nghiệm, bé Bin đúng là con của con. Tất cả chỉ tại Lộc Tú cứ ve vãn quanh Nguyên Hạ, chứ Nguyên Hạ không hề phản bội con.

– Con tin lời con đàn bà thối tha đó à? Con đã quá u mê thành lú lẫn rồi, chứ còn mẹ đã hơn nửa đời người, hai thứ tóc trên đầu, đầu mẹ có sạn rồi, không gạt lừa mẹ được đâu.

Đứng dậy, bà đi xồng xộc vào phòng Nguyên Hạ, lắc mạnh cái nôi có bé Bin đang ngủ:

– Mẹ hỏi con, nó là con của con tại sao không giống con, nước da con đen, còn thằng bé trắng, con giải thích xem?

Nhật Thống lúng túng:

– Đã xét nghiệm rồi mà mẹ, con lấy giấy xét nghiệm cho mẹ xem.

– Khỏi! - Bà Nhật Quang nạt đùa - Tôi không xem! Tôi chỉ tin vào mắt tôi nhìn thấy.

Quay sang Nguyên Hạ đang vội bế con đang khóc vì bị đánh thức, bà Nhật Quang quắc mắt:

– Nếu cô còn chút liêm sỉ hãy mau xa con tôi, tôi cưới vợ khác cho nó. Từ ngày con tôi quen cô, nó gặp toàn xui rủi, xe đụng gãy chân băng bột mấy tháng trời, rồi tập tành uống rượu, đánh lộn. Xin cô đừng có làm hại con tôi nữa, tôi lạy cô.

Bà Nhật Quang chắp tay xá lạy Nguyên Hạ. Nguyên Hạ vội dịch lùi sang một bên nghẹn ngào:

– Mẹ! Con xin mẹ đừng lạy con. Bé Bin thực sự là con của anh Thống mà mẹ.

– Cô đừng có bẻm mép nữa! Có đi không, hay đợi tôi tống cổ thì cô mới chịu bế con đi?

Nhật Thống ôm Nguyên Hạ, van lơn bà Nhật Quang:

– Mẹ đừng đuổi Nguyên Hạ đi, con xin mẹ. Con yêu Nguyên Hạ, bé Bin là giọt máu của con, chúng con sẽ sống với nhau hạnh phúc chứ không nặng nề nữa. Mẹ hãy tin con.

– Không là không! Nếu con còn chứa chấp Nguyên Hạ trong nhà này thì đừng có gọi mẹ là mẹ. Mẹ sẽ ra đường lao đầu vào xe tải nào đó chết cho khỏi nhục nhã.

Buông Nguyên Hạ, Nhật Thộng quỳ xuống ôm chân bà Nhật Quang:

– Mẹ ơi! Con xin mẹ đừng có như vậy mà. Đừng buộc khó con!

Mẹ đâu có buộc khó con. Khi cha con mất, mẹ vẫn tảo tần nuói hai chị em con nên người, không bước đi bước nữa. Mẹ cũng chưa bao giờ đòi hỏi ở con bổn phận làm con. Nhưng bây giờ mẹ buộc con, phải có nghĩa vụ làm con với mẹ. Nếu không, cả đời này xem như con không có mẹ. Sao, có đuổi nó đi không?

Nhật Thống nghẹn ngào:

– Mẹ, đừng mà mẹ!

– Vậy thì để mẹ đi chết.

Bà Nhật Quang lao ra cửa, Nhật Thống hoảng sợ đuổi theo:

– Đừng mẹ ơi!

Anh giữ được bà Nhật Quang ôm chặt cứng lấy bà mà khóc. Nguyên Hạ cũng khóc cô hiểu rằng mình phải ra đi. Đi đâu, Nguyên Hạ không biết, cô không có nơi nào để đi. Về với mẹ lại càng không được. Ông Lượm đời nào cho cô vào nhà. Nếu như cô không về với mẹ, cô biết đi đâu đây, khi cô còn có đứa con nhỏ.

Bỏ quần áo của mình và con vào valy, Nguyên Hạ nhìn Nhật Thống đau khổ:

– Anh hãy để cho em đi. Giữa em và mẹ, anh nên chọn mẹ.

Nhật Thống lắc đầu:

– Anh không muốn em đi. Mẹ ơi, con van mẹ.

Bà Nhật Quang lạnh lùng:

– Mẹ nói rồi, nếu có nó thì không có mẹ, con cứ lựa chọn. Mẹ không cho phép con đàn bà hư hỏng thối tha đó ở trong nhà này.

Nhật Thống khổ tâm bước theo Nguyên Hạ ra tới cửa, anh dúi vào tay cô nắm tiền, khe khẽ:

– Điện thoại cho anh nghe Hạ.

Một tay bế con, một tay xách valy, Nguyên Hạ đi lầm lũi. Phía sau, Nhật Thống gục đầu vào cánh cửa, anh thấy mình bất lực trước người mẹ độc đoán.

Nguyên Hạ sẽ ở đâu? Mới một đêm vợ chồng hòa thuận ấm áp, buổi sáng ra lại chia tay tức tưởi như thế này sao!

Chỉ chờ cho. Nguyên Hạ đi, bà Nhật Quang bấm khóa cửa đóng lại:

– Mẹ biết con sẽ đau khổ, nhưng phải quên nó đi. Trên đời này có thiếu gì con gái tốt cho con chọn. Nhất là Ngọc Lệ ở quê, nó vẫn chờ con kia mà.

Nhật Thông nghẹn ngào:

– Ngoài Nguyên Hạ, con sẽ không yêu ai và lấy ai cả.

Bà Nhật Quang giận dữ:

– Con đúng là ngu ngốc mà. Để xem, con sẽ sáng mắt ra, rồi con đàn bà xấu xa đó sẽ trở về với nhân tình của nó. Mẹ không tưởng tượng một người có học như con lại u mê ngu xuẩn như vậy.

Nhật Thống cúi đầu không cãi lời mẹ, chỉ làm cho bà thêm tức giận. Mẹ làm sao hiểu, khi đã yêu, ở bên nhau một phút thôi, người ta cũng hạnh phúc. Anh sẽ đi tìm Nguyên Hạ, rồi mẹ cũng sẽ nguôi giận.

– Chị Hai về!

Nguyên Hạ ngập ngừng bước qua cánh cửa. Ông Lượm đang ngồi trước chai rượu đế, ngẩng phắt đầu lên nhìn Nguyên Hạ. Nguyên Hạ cúi đầu chào ông:

– Dượng! Dượng khỏe không?

Ông Lượm cười nhạt:

– Mày về đây xem tao chết chưa chứ gì? Đừng có lo, tao vẫn khỏe. Sao bế con về một mình vậy, bị người ta tống cổ ra khỏi nhà, đúng không?

Nguyên Hạ cúi đầu, cô đáp dối:

– Dạ.... không có! Con về thăm nhà năm mười hôm, anh Thống sẽ xuống rước con.

– Vậy hả! Tao cứ tưởng mày bị đuổi rồi chứ. Ở lại nhà này là phải trả tiền ăn uống, tiền điện. Mẹ mày bây giờ già không có tiền nuôi thêm miệng ăn nữa đâu.

– Dạ, con biết rồi!

Nguyên Hạ lấy tiền đưa cho ông Lượm. Nhìn thấy những tờ tiền màu xanh, mắt ông Lượm sáng lên vội chộp lấy cất vào túi.

– Thằng Tý coi nhà, tao đi chỗ này một chút.

Thằng Tý liếc xéo ông Lượm:

– Ba đánh bài chứ gì.

Ông Lượm nạt đùa:

– Im miệng mày lại! Có tiền, tao phải đi đánh gỡ lại tiền thua chứ.

Vậy là ông lao ra ngoài, Nguyên Hạ thở dài nhìn theo. Vạn bất đắc dĩ cô mới về đây, nơi cô đã từ bỏ đi ra. Nếu như không cô bé Bin, Nguyên Hạ không bao giờ trở về.

Thằng Tý có vẻ thích bé Bin, nó đưa hai tay ra:

– Em bế cháu một chút nghen! Em bé đẹp quá chị Hạ ơi.

Nguyên Hạ trao cho em trai, cô nhìn quanh nhà. Vẫn nghèo nàn nhếch nhác, chẳng có đổi thay. Cuộc đời của mẹ có lẽ cho đến cuối đời bà vẫn khổ.

Hôn bé Bin, thằng Tý đùa với cháu, nó chợt ngước lên nhìn Nguyên Hạ:

– Bộ chị quá giang xe anh Lộc Tú hả?

Nguyên Hạ lắc đầu:

– Đâu có! Sao em hỏi vậy?

– Em thấy ảnh hồi sáng, đi xe hơi, lái xe xịn nữa nghe, sang trọng và "oách'' không chịu nổi.

Nguyên Hạ cười buồn im lặng. Đó là những gì Lộc Tú muốn có, anh sẵn sàng vứt bỏ cô trên con đường anh cần đi tới. Cô cũng chẳng muốn nhớ hay suy nghĩ về kẻ đã ruồng bỏ mình, vậy mà anh vẫn cứ luôn xuất hiện, đẩy cuộc đời của cô từ bất hạnh này sang bất hạnh khác...

Thằng Tý lại hỏi Nguyên Hạ:

– Chị thấy nhà ba má anh Lộc Tú chưa, bây giờ lên tới hai tầng lầu, đẹp lắm chị ơi.

Nguyên Hạ đứng lên:

– Em bế cháu giùm chị, chị ra chợ tìm mẹ nghe?

– Dạ!

Nguyên Hạ bước ra đường. Mới đó mà đã hai năm cô xa làng quê, những gì quen thuộc gặp lại gây cho trong lòng Nguyên Hạ nỗi ngậm ngùi và buồn mênh mang.

Một chiếc xe chạy vụt qua, Nguyên Hạ mãi suy nghĩ nên không thấy, nhưng Lộc Tú đã nhìn thấy Nguyên Hạ, anh de xe lại:

– Nguyên Hạ!

Nguyên Hạ giật mình nhìn lên, mặt cô sầm xuống ngay và lạnh lùng bước tiếp. Lộc Tú đỗ xe lại, mở cửa bước xuống vui mừng:

– Em về hồi nào vậy Hạ?

Nguyên Hạ lãnh đạm:

– Anh đừng đi theo tôi nữa, xin làm ơn để tôi yên!

Lộc Tú tha thiết:

– Gặp em ở đây anh mừng lắm. Tại sao em cứ cố chấp hoài vậy, ngày đó vì sự việc bắt buộc, anh mới ruồng bỏ em, đẩy em cho Nhật Thống. Nhưng rồi khi cưới vợ, một cô vợ thọt chân, anh làm sao có hạnh phúc. Cho nên anh vẫn nhớ em và muốn chúng mình nối lại cung đàn dang dở.

– Tôi không bao giờ trở lại với anh cả, những gì anh đối xử quá gây tổn thương cho tôi rồi. Có chết, tôi cũng không trở lại với anh.

Nguyên Hạ bỏ chạy đi, Lộc Tú nhìn theo:

– Em cứ lạnh lùng đi, rồi cũng sẽ quay về với anh mà thôi. Tại sao lại cố chấp? Chúng ta có thể bên nhau vui vẻ mà. Cuộc đời là phải sống hưởng thụ, huống chi anh vẫn còn yêu em và không tin là em đã quên anh.

– Dượng Lượm!

Lộc Tú vỗ vai ông Lượm, cười:

– Dượng còn nhớ cháu không?

Ông Lượm ngẩn người ra trước Lộc Tú, người vừa vỗ vai ông, ăn mặc sang trọng và tri thức nữa. Ông nhìn từ đầu xuống chân Lộc Tú như cố nhớ. Lộc Tú thân mật ôm vai ông:

– Cháu là thằng Tú trước đây chơi thân với Nguyên Hạ nè.

– A!

Ông Lượm kêu lên:

– Lộc Tú! Dượng nhớ ra rồi. Bây giờ ăn mặc sang trọng, đẹp trai ra, dượng đâu nhận ra.

– Đi làm mấy lon bia với cháu nghen dượng?

Vừa nói, Lộc Tú vừa rút tờ một trăm ngàn nhét vào túi áo ông Lượm:

– Biếu dượng uống cà phê.

Ông Lượm vui mừng, không ngờ sáng nay hên ''trúng mánh" như vậy, nên gật đầu ngay:

– Cháu còn nhớ dượng, rủ đi uống rượu, dượng đi ngay, không khách sáo đâu.

Lộc Tú cặp cổ ông Lượm kéo lại chiếc xe Ford bóng loáng đang đậu bên đường:

– Dượng lên xe đi!

Ông Lượm tròn mắt như không muốn tin Lộc Tú lại thân mật mời ông đi uống rượu còn cho tiền. Được ngồi lên chiếc xe sang trọng có máy điều hòa mát lạnh quả là sung sướng. Ông nhún nhún nệm ghế cô lò xo êm ái, rồi quay nhìn Lộc Tú:

– Có chuyện gì muốn nhờ dượng đúng không?

– Cái gì dượng cũng biết hết. Như dượng biết đó, hồi trước cháu rất yêu.

Nguyên Hạ, vì hoàn cảnh... mà thật ra là tại Nguyên Hạ có lỗi với cháu, cháu mới đi lấy vợ, chứ thật lòng cháu vẫn còn yêu em Hạ.

Ông Lượm lắc đầu:

– Ừ, con nhỏ đó ngu lắm, cả tuần nay về nhà ở, không biết cho tới khi nào thằng kia mới chịu xuống rước.

– Không có đâu dượng ơi, má nó bắt nó bỏ em Hạ.

Ông Lượm trợn mắt:

– Đồ khốn! Tại sao bắt con bỏ vợ là sao? Nếu như vậy dượng lên Sài Gòn hỏi tội nó.

– Bỏ đi dượng, tức giận làm gì. Với lại, thằng Bin... là con của cháu, cháu muốn Hạ trở về với cháu.

Ông Lượm sững sờ:

– Thằng... Thằng Bin là...

– Con của cháu. Dượng giúp cháu thuyết phục em Hạ. Cháu đã mua sẵn một căn phố ở chợ, nếu Hạ bằng lòng, cháu sang tên cho Hạ để mua bán, dượng và mẹ muốn ra đó ở cứ ở.

Ông Lượm mừng rơn:

– Cháu muốn dượng giúp gì đây?

Dượng thuyết phục Hạ và...

Lộc Tú nói nhỏ vào tai ông Lượm:

– Cháu sẽ thưởng cho dượng một triệu nếu như Hạ về với cháu.

Ông Lượm thích chí vỗ vai Lộc Tú:

– Yên trí đi, nhất định dượng sẽ giúp con.

Lộc Tú hài lòng với con người hám tiền như ông Lượm, ông sẽ sẵn sàng làm theo lời sai khiến của anh. Những gì Lộc Tú từng áp dụng để đẩy Nguyên Hạ cho Nhật Thống, bây giờ anh sử dụng lại để đòi Nguyên Hạ và buộc cô trở về với anh. Ở Sài Gòn, anh có Ái Như và ở đây anh có Nguyên Hạ, đúng là lưỡng toàn kỳ mỹ. Nguyên Hạ là mối tình đầu của anh, anh không muốn mất tức tưởi như vậy. Bây giờ anh có tất cả, ngoài Nguyên Hạ và chức tổng giám đốc công ty Hoàng Phú và cả hai sẽ lần lượt là của anh.

Vẽ kế hoạch cho ông Lượm xong, Lộc Tú yên trí lái xe về Sài Gòn. Anh không muốn về cũng phải về cứ nhìn Ái Như cùng cái bụng vượt mặt của cô là anh phát chán. Người đâu như củi khô, mỗi lần gần cô, nhìn cái chân teo tép của cô là anh muốn lợm giọng. Anh không tìm cách níu kéo Nguyên Hạ về với anh, buồn chết đi mất.