Mưa Sa Giông

Chương 4

Nhật Thống đẩy cánh cửa bước vào phòng, Nguyên Hạ vội ngồi dậy, cô vẫn còn mặc áo cưới Nhật Thống cười âu yếm:

– Em mệt cứ nằm nghỉ. Em biết không, nghe nói em đã mang thai, mẹ mừng lắm.

Anh đưa cho cô ly nước cam ướp lạnh:

– Mẹ làm cho em nè, em uống đi cho khỏe.

Nguyên Hạ cầm ly nước cam, cảm động nhìn Nhật Thống:

– Ngày mai chân anh tháo bột phải không?

– Ừ, đáng lẽ tháo vào hai tuần lễ trước, tại anh có chịu ngồi một chỗ đâu.

– Tại em tất cả. Em không hiểu tại sao anh không xem em là của nợ mà còn lo lắng yêu thương em.

Nhật Thống bật cười:

– Em chẳng vừa nói đến “của nợ” đó à. Ừ, cứ xem như chúng mình mắc nợ nhau, anh mắc nợ em, em mắc nợ anh nên chúng mình mới nên duyên vợ chồng.

Nhật Thống ngồi xuống cạnh Nguyên Hạ, chờ cô uống hết ly nước mới lấy cái ly không để lên bàn:

– Anh không dám nghĩ có một ngày em chịu lấy anh.

– Em là con bé nhà quê, sao anh xem trọng em dữ vậy?

– Vì anh yêu em, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

– Nhưng em chỉ mang đến cho anh điều xui rủi, làm cho anh bị đụng xe băng bột mấy tháng trời.

– Anh không quan trọng anh bị như thế nào, mà quan trọng chúng mình cùng thấy hạnh phúc.

Nguyên Hạ cảm động ngả vào lòng Nhật Thống. Cô không cho anh trắng trong của đời con gái, cô phải yêu anh bằng cả trái tim mình. Lộc Tú hãy là cái bóng mờ của quá khứ. Vòng tay qua cổ anh, cô chủ động hôn anh. Nhật Thống sung sướng siết nhẹ Nguyên Hạ vào mình:

– Chúng mình nhất định sẽ hạnh phúc. Hạ ơi, hình như con đang cử động dưới tay anh nè!

Nhật Thống nghiêng tai vào bụng Nguyên Hạ, anh reo lên như đứa trẻ:

– Anh nghe con cử động.

Nguyên Hạ muốn khóc. Cô còn mong gì hơn có một người yêu thương và lo lắng cho mình. Nhật Thống đặt bàn tay lên bụng Nguyên Hạ xoa nhẹ, có một mầm sống ở đó, nó là con của anh. Anh thì thầm:

– Con ạ! Ba hứa với con lúc nào cũng hết lòng thương mẹ của con.

Bàn tay Nhật Thống ngập ngừng lần lên bộ ngực tròn căng, Nguyên Hạ nhắm mắt lại, cô cố xua tan hình bóng Lộc Tú để trọn vẹn là của Nhật Thống.

Nụ hôn ẩm ướt đừng trên môi cô và xuống bờ vai, đêm nay cô là bà Nguyễn Nhật Thống một đời là của người đàn ông hết lòng yêu thương cô.

Quá khứ! Anh không nhắc cùng em Mà hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt Hãy khắng khít những cặp môi gắn chặt Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài.

Ông Hoàng Phú buông tờ báo ngước lên nhìn ái Như vẻ căng thẳng hồi hộp:

– Sao, ái Như?

Ái Như bật cười:

– Xem ba kìa, hồi hộp còn hơn cả con nữa. Con nói ngay đây, ba sắp lên chức ông ngoại.

Ông Hoàng Phú mừng rỡ:

– Ba sắp lên chức ông ngoại hả? Ôi, vui quá!

Ông hào hứng đứng dậy vỗ vai vào Lộc Tú:

– Con giỏi lắm, phải chăm sóc con gái ba cẩn thận hơn nữa đấy.

– Thì con vẫn luôn quan tâm đến vợ con. À, ba à! Hay ba giao chi nhánh Bình Tân lại cho con?

Đang vui, ông Hoàng Phú gật đầu:

– Con muốn thì ba giao. Nhưng có được không, rồi thời gian đâu con chăm sóc cho Ái Như đây?

– Con sẽ biết sắp xếp, phải không Ái Như?

Ái Như vui vẻ:

– Ba đừng có lo, anh Tú rất biết lo cho con.

Lộc Tú hài lòng ngồi xuống ghế, dù là hài lòng không trọn vẹn mấy. Nhưng dù sao thì ''dục tốc bất đạt'' anh nên dùng kế sách ''tằm ăn dâú', sản nghiệp của nhà này trước sau cũng là của anh.

Nhưng một thoáng ưu tư trên gương mặt Lộc Tú, tại phòng khám chiều nay vô tình anh và Nguyên Hạ cùng Nhật Thống không hẹn mà gặp. Bụng Nguyên Hạ to vượt mặt, cô làm lơ khi thấy anh, chỉ có Nhật Thống là chào Ái Như.

– Ái Như, có tin mừng hả?

Ái Như cười tươi rói:

– Tháng rưỡi rồi anh ạ.

Hai người từng là đôi bạn gượng gạo chào nhau. Ái Như trách:

– Anh Thống cưới vợ mà không mời em với anh Tú nghen!

– Cô đang ở nước ngoài, mời sao được?

Lộc Tú thấy Nguyên Hạ quay đi, cô giục Nhật Thống đưa cô về. Sao Lộc Tú thấy tức giận lạ. Anh đang lần lượt có những điều từng mơ ước, tiền bạc, địa vị, nhưng còn tình yêu... Trái tim Lộc Tú thắt lại. Hơn lúc nào hết, anh hiểu tiền bạc không thể mua được tình yêu.

– Lộc Tú à! Ba định mở tiệc ăn mừng, con nghĩ sao?

Ông Hoàng Phú hỏi kéo Lộc Tú về hiện tại, anh giả lả:

– Tùy ba! Ba và ái Như vui là con vui.

– Ừ, như vậy mời khoảng một trăm người, báo hỷ sự đi:

– Dạ. Thôi, con không khỏe, con vào phòng nghỉ nghen ba!

Lộc Tú đi nhanh vào phòng, ông Phú nhìn theo:

– Chồng con sao vậy?

– Có gì đâu ba. Lúc nãy ở phòng khám, nghe tin con có bầu, ảnh mừng rỡ ôm con chặt cứng, làm bao nhiêu người nhìn, con mắc cỡ muốn chết.

Ông Hoàng Phú mỉm cười:

– Vậy là nó yêu con lắm.

– Dạ. Ba à! Ba giao chi nhánh Bình Tân cho anh Tú thật hả?

– Ừ, nó xin ba lâu rồi. Cũng đâu có sao, sản nghiệp của ba sau này cũng là của vợ chồng con mà. Ba có chết cũng đâu có mang gì theo được. Sao lại hỏi ba như thế?

– Không, con thuận miệng hỏi thôi.

Thật ra, cũng có những lúc Ái Như nhận ra Lộc Tú hờ hững, lạnh nhạt với cô. Có đêm anh đi đến sáng, rồi bảo ở Vũng Tàu về không kịp, hay là uống rượu say ngủ lại công ty. Ái Như cố nắm níu lấy niềm tin đó. Bây giờ cô có thai, cô mừng lắm, hy vọng đứa con sẽ mang lại hạnh phúc cho hai vợ chồng.

Ái Như vừa đi lên, cũng vừa lúc Lộc Tú đi ra, anh khựng lại khi thấy vợ:

– Anh có việc, anh ra ngoài một chút. Ở nhà em cứ ăn cơm, đừng chờ.

Lộc Tú đi nhanh xuống lầu như sợ Ái Như sẽ truy vấn anh. Ra xe, anh phóng xe đi ào ào. Nhưng khi xe đến trước nhà Nhật Thống, lòng Lộc Tú chùn lại.

Anh có tư cách gì để níu kéo Nguyên Hạ, cô đã là vợ Nhật Thống. Ngay khi cả hai người yêu nhau, anh đâu có bao giờ nghĩ anh sẽ cưới làm vợ, và dù không muốn, anh vẫn sử dụng cái bao an toàn. Cũng chính anh đẩy Nguyên Hạ và Nhật Thống, chính anh đã phá tan vỡ tình yêu của mình.

Giận dữ, Lộc Tú lái xe đến bar rượu, anh gọi rượu uống. Cô tiếp viên quen thuộc sà vào lòng Lộc Tú:

– Đêm nay em đi với anh nghen?

Lộc Tú gật đầu, anh thích sự cuồng nhiệt trong chăn gối. Ái Như lành quá, cô không cho anh điều tuyệt diệu. Đừng trách anh, Ái Như ạ. Thượng đế cho em người cha giàu có, nhưng lại không cho em sắc đẹp cũng như con người khỏe mạnh toàn vẹn. Anh đã phải hy sinh tình yêu của mình, lòng anh rất buồn khổ và đau xót. Mãi mãi em không hiểu nỗi đau của anh. Anh phải tìm quên cô ấy bằng một người phụ nữ khác.

Lộc Tú rút tiền trong túi ra cuộn tròn nhét vào ngực cô gái tiếp viên, cô ta mặc áo mà như không mặc vậy.

Nửa khuya, Lộc Tú mới lên xe về nhà mình. Ái Như đã ngủ, anh nằm xuống bên cô ôm cô vào lòng.

Ái Như nói bằng ngái ngủ:

– Anh về khuya quá vậy?

– Ừ, thằng bạn rụ anh đánh bida, anh mê chơi nên quên nhìn đồng hồ.

Ái Như phụng phịu:

– Em đợi anh, mới thiếp đi chừng nửa giờ.

– Lần sau đừng có đợi anh, Em mang thai cần ngủ sớm, khỏe cho em và cả cho con nữa.

Vuốt nhẹ sau lưng cô, Lộc Tú nói như dỗ:

– Ngủ đi em!

Ái Như mỉm cười hôn vào má chồng, cô nằm rúc sâu vào lòng. Đối với Ái Như, như thế quá đủ cho có hạnh phúc.

– Anh Thống, quên cái gì?

Nguyên Hạ lệt bệt đi ra mô cửa. Cô lùi lại khi thấy Lộc Tú, vội đống ập cửa lại, nhưng nhanh hơn, Lộc Tú đẩy vào.

Nguyên Hạ giận dữ quát khẽ:

– Anh muốn gì, làm ơn đi cho!

– Em căm ghét anh đến như vậy sao Hạ?

Nguyên Hạ lạnh lùng:

– Tôi không có việc gì liên quan đến anh nữa, chúng ta đã là người xa lạ.

Anh có vợ và tôi đã có chồng, xin đừng đến đây làm phiền tôi nữa.

– Em có biết anh đau khổ như thế nào khi anh trở về, em và Nhật Thống đã cưới nhau.

Nguyên Hạ cười nhạt:

– Nên nhớ, anh là người bỏ tôi, đã đẩy tôi vào tay Nhật Thống. Bây giờ tôi đã là vợ của anh ấy, còn sắp sinh con cho anh ấy, xin làm ơn ra khỏi nhà tôi.

Không nói không rằng Lộc Tú đẩy Nguyên Hạ vào bên trong và đóng cửa lại.

Nguyên Hạ tức giận la lên:

– Anh làm cái gì vậy hả? Anh mà không mở cửa, tôi sẽ la lên đó.

– Em la đi, người láng giềng của em sẽ biết chuyện em mở cửa cho anh vào nhà. Còn Nhật Thống, liệu anh ta có tin nổi trong trái tim em đã hoàn toàn quên anh?

– Lộc Tú! Thật ra anh còn muốn gì ở tôi nữa?

– Anh muốn biết em có hạnh phúc không. Còn anh chưa bao giờ anh biết như thế nào là hạnh phúc cả.

– Anh cần biết làm gì, tất cả mọi chuyện điều do anh xếp đặt cả mà. Sợ tôi sẽ níu kéo anh, nên anh đẩy tôi vào Nhật Thống. Cũng may Nhật Thống là người có lương tâm, anh ấy hết lòng yêu thương tôi. Đã biết như vậy thì anh làm ơn mở cửa đi cho khuất mắt tôi.

Lộc Tú nhìn Nguyên Hạ chăm chú. Cô vẫn đẹp, đôi má trắng hồng, cổ thon thả, chiếc áo bầu rộng cổ với cách ăn mặc hơi cẩu thả một chút, không mặc áo bên trong, bộ ngực tròn đầy của Nguyên Hạ ẩn hiện sau làn áo mỏng quyến rũ đến chết người. Cơ thể này từng là của anh, vậy mà bây giờ...

Lộc Tú vươn vai tới trước, anh kéo mạnh Nguyên Hạ vào mình và hôn cô:

– Buông... ra...

Nguyên Hạ cào cấu đánh vào người Lộc Tú, anh lì lợm ôm chặt lấy cô, hơi thở nóng vào gấp:

– Chưa bao giờ anh quên lần đầu tiên chúng mình với nhau, em còn nhớ không Hạ?

– Anh buông tôi ra, đừng làm tôi có lỗi với chồng tôi!

Nguyên Hạ bật khóc, mọi phản kháng của cô yếu dần, khi anh hôn cô và ôm cô vào lòng, Nguyên Hạ vẫn nhận ra, cô chưa bao giờ hết yêu cái kẻ làm tan nát trái tim cô cả.

Lộc Tú đay nghiến:

– Em sợ có lỗi với nó, tại sao ngày ấy em không sợ có lỗi với anh vậy?

– Anh buông tôi ra đi.

Một cơn đau thúc ở bụng, làm sao Nguyên Hạ oằn người xuống, mặt cô nhăn lại, mồ hôi vã ra, cô thều thào:

– Làm ơn đưa tôi lại ghế ngồi, tôi đau quá.

Mặt Nguyên Hạ tái xanh, lúc này Lộc Tú mới hoảng sợ buông Nguyên Hạ ra:

– Em làm sao vậy?

– Đau bụng quá.

– Anh phải làm sao đây?

– Đưa điện thoại giùm cho tôi gọi Nhật Thống về.

– Điện thoại đây, em gọi đi.

LộcTú đưa điện thoại cho Nguyên Hạ xong, đi ra cửa:

– Anh đi về đây. Hôm khác anh đến tìm em.

Đau quá Nguyên Hạ chỉ còn đủ sức bấm mạnh vào số bốn, cho số điện thoại của Nhật Thống hiển thị lên:

– Có chuyện gì vậy Hạ?

– Em bị đau bụng quá!

Chỉ nói được mấy chữ Nguyên Hạ buông máy, Nhật Thống hét vang lên trong điện thoại:

– Hạ! Em làm sao vậy?

Không kịp tắt máy, Nhật Thống phóng ra cửa, anh lái xe như điên về nhà.

Nhật Thống lo lắng đi qua đi lại, anh nghe tiếng Nguyên Hạ rên bên trong, chắc là cô đau lắm, ruột gan của anh như muốn lộn tùng phèo vì lo. Buổi sáng đi làm, trông Hạ còn khỏe lắm mà, cô còn vòi vĩnh chiều nay anh phải dẫn cô đi ăn món mì vịt tiềm. Nếu không, đi sinh nằm một chỗ phải đến mấy tháng sau cô mới ăn được. Trong một phút gần như không tự chủ được, Nhật Thống muốn lao vào bên trong, chia sẻ cái đau với vợ mình. Nhưng... oa... oa... tiếng trẻ sơ sinh khóc thật to. Nhật Thống thở phào sung sướng, chấp hai tay lên ngực cảm tạ trời đất.

Cô nữ hộ sinh mở cửa phòng sinh giục Thống:

– Sinh rồi, con trai. Mau lấy khăn lông và tả, đồ băng rốn cho em bé.

Nhật Thống mừng đến luýnh quýnh lấy đại cái khăn lớn đưa cho cô y tá, mắt nhìn vào trong, song cô y tá đã đóng ập cửa lại. Mình đã làm cha! Nhật Thống kêu lên sung sướng đứa bé chắc chắn giống anh và cả Nguyên Hạ. Không kềm nén được, Nhật Thông nhảy tưng lên hét:

– Tôi đã làm cha...

Nhiều người quay lại nhìn Nhật Thống như chia sẻ niềm vui của anh, có người phải bật cười, bởi lúc này trông Nhật Thống ngô nghê.

Rồi cánh cửa phòng sinh cũng mở ra, Nguyên Hạ đẩy ra trên băng ca, gương mặt nhợt nhạt, duy có có một đôi mắt long lanh sáng:

– Anh Thống!

– Anh đây. Em mệt cứ nghỉ. Anh biết là em rất đau để sinh cho anh đứa con.

Nhật Thông cúi hôn nhẹ lên mắt vợ mình trước bao nhiều người. Nguyên Hạ khép mắt lại. Lẽ ra phải hai tuần lễ nữa trời đến ngày sinh. Một tay cô tìm bàn tay Nhật Thống:

– Em sinh sớm hai tuần lễ, nên con của chúng mình phải nằm lồng kiến vài hôm.

– Không sao! Miễn em và con an toàn là anh vui. Ờ, mà em thấy mặt con chưa nó giống em hay giống anh vậy?

Nguyên Hạ lúng túng... Không! Có lẽ là lúc nãy cô hoa mắt. Con của Nhật Thống nếu nó không anh phải giống cô, không thể nào giống Lộc Tú...

Nhật Thống không mấy để ý, anh cười hớn hở:

– Lát nữa anh lên phòng dưỡng nhi xem con mình vậy. Cô y tá cũng kỳ ghê, anh là cha phải nhìn thấy mặt con khi con mình vừa chào đời chứ.

Bà Nhật Quang lể mể mang sữa và cháo cho Nguyên Hạ:

– Con có làm gì nặng không mà lại sinh sớm hai tuần lễ? Bữa đó bác si nói cuối tháng con mới sinh mà, nên mẹ đi về quê vài bữa. Ai dè mới về bữa trước khi con sinh, thằng Thống gọi điện thoại bắt mẹ thuê xe đi liền. Sao rồi, con trai hay con gái?

Nhật Thống hân hoan:

– Con trai mẹ ạ. Cô y tá đưa đi nằm lồng kiếng vài hôm rồi.

Bà Nhật Quang lườm Nhật Thống:

– Cô y tá mới nói cho mẹ nghe, vừa đẩy vợ ra khởi phòng sanh, con đã hôn vợ. Không có được như vậy nghe chưa, phải biết giữ gìn cho vợ ít nữa là sáu tháng.

Nhật Thống kêu lên:

– Sáu tháng lận sao mẹ, vậy là con phải ngủ riêng?

– Ừ. Con sang phòng mẹ ngủ, còn mẹ ngủ bên phòng con.

– Mẹ già rồi, cháu nội khóc, mẹ không ngủ được đâu mẹ ơi.

Nghe hai mẹ con nói chuyện, Nguyên Hạ phì cười. Bà Nhật Quang xô Nhật Thống ra:

– Con cho vợ con uống sữa đi. Nó có khỏe mới lo con được. Mẹ lên phòng dưỡng nhi thăm cháu nội của mẹ cái đã.

– Mẹ đi trước đi, lát nữa con lên sau.

Nhật Thống lấy sữa rót ra ly, anh đỡ đầu Nguyên Hạ cho cao lên, rồi bón cho cô từng muỗng sữa.

– Uống sữa xong, em cứ ngủ đi, mọi việc để anh lo hết cho.

Nguyên Hạ cảm động đến ứa nước mắt:

– Nhật Thống! Em cám ơn anh đã cho em biết thế nào là hạnh phúc.

Nhật Thống nhăn mặt:

– Em cám ơn anh cái gì! Anh phải cám ơn em, vì em sinh con cho anh. Thấy em đau, anh cũng đau lắm, giá như anh chịu đau thay em.

– Đau đớn để sinh một đứa con là thiên chức của đàn bà mà anh. Sự lo lắng của anh cũng là chia se nỗi đau với em.

Nguyên Hạ hôn bàn tay Nhật Thống bằng cả tấm lòng biết ơn. Và càng biết ơn Nhật Thống bao nhiêu, Nguyên Hạ càng giận Lộc Tú bấy nhiêu. Anh không còn là Lộc Tú ngày nào cô yêu say mê, nhớ thương không nguôi.

Lau mặt cho Nguyên Hạ bằng khăn chườm nước ấm, Nhật Thống âu yếm:

– Ngủ đi em!

Nguyên Hạ rất mệt, cô đi vào giấc ngủ với hình ảnh đứa con và lo âu bời bời...

Nguyên Hạ ngủ rồi, Nhật Thống đứng dậy đi lên phòng dưỡng nhi, anh cũng nôn nóng nhìn thấy mặt con mình. Vừa lúc bà Nhật Quang đi xuống, Nhật Thống mỉm cười:

– Mẹ thấy con trai con chưa vậy?

– Rồi! Rất đẹp trai, nhưng hình như là giống Nguyên Hạ chứ không giống con.

– Đâu có sao! Con thích nó giống Nguyên Hạ mới đẹp. Mẹ trông chừng Nguyên Hạ giùm con.

Nhật Thống chạy ù đi, không thấy bà Nhật Quang nhìn theo. Nhưng sau đó bà tự bảo mình:

mới sinh đứa bé có thể nhìn không giống ai, nhưng lớn lên một chút có thể giống mẹ hoặc một nét của cha. Bà không tin là Nguyên Hạ có mối quan hệ nào đó với Lộc Tú, nhưng sao nó có thể giống Lộc Tú như cất mặt để qua như thế!

Nhật Thống đi từng lồng kiếng tìm đọc bảng ghi tân người mẹ. Đầy rồi, sản phụ tên Nguyên Hạ. Nhật Thống hớn hở ngắm đứa bé ngủ say trong lồng kiếng.

Nhưng nụ cười tắt trên môi anh ngay, đứa con của anh mang gương mặt của kẻ xấu xa:

Lộc Tú.

Đôi mắt Nhật Thống cứ mở to trừng nhìn đứa bé. Không phải con của tôi, niềm vui trong phút chốc tan tành vỡ vụn. Nhật Thống đi ra ngoài, anh không trở về phòng sinh, mà lấy xe chạy trên nhiều con đường. Nó là con anh hay con của Lộc Tú?

– Anh Thống! Chị Hạ Bình rồi hả?

Bé Thơm chặn đầu xe Nhật Thống, cười toe khi thấy anh vế nhà:

– Sướng nghen, bây giờ anh lên chức ông bố. Con trai hay con gái vậy anh Thống?

Nhật Thống đáp cộc lốc:

– Con trai!

Bé Thơm vẫn vô tình:

– Con trai, đã thiệt. Con trai mạnh bạo không khóc nhè như em bé gái. Mà sao bữa qua em hỏi, chị Hạ nói cuối tháng này mới sinh?

Nhật Thống mệt mỏi:

– Anh đâu có biết. Em dang ra cho anh đẩy xe vào nhà, anh mệt quá.

– Ừ, sáng nay lúc anh đi một chút, nhà anh có khách.

Nhật Thống nhíu mày:

– Ai vậy?

– Anh Lộc Tú. Bây giờ ảnh đi xe hơi oai ghê anh há?

Nhật Thống lịm người. Phần nào anh hiểu nguyên nhân sinh sớm của Nguyên Hạ. Thằng khốn kiếp đó còn muốn gì ở Nguyên Hạ? Như một người điên, Nhật Thống quay ngược xe ra phóng chạy đi trước đôi mắt ngạc nhiên của bé Thơm, nó gọi với theo Nhật Thống:

– Anh vào bệnh viện với chị Hạ, hay đigặp anh Tú vậy?

Nhật Thống có nghe đâu, một sự giận dữ và hờn ghen ngùn ngụt như núi lửa trong anh. Dừng xe trước ngôi biệt thự sang trọng, Nhật Thống giận dữ nhấn chuông. Người làm vừa bước ra, Nhật Thống quát lên:

– Gọi Lộc Tú ra đây!

– Dạ.

Cô giúp việc chưa kịp quay vào, Lộc Tú đi ra, lạnh nhạt:

– Mày làm cái gì mà đến nhà tao quát tháo um sùm lên vậy hả?

– Mày mở cửa ra gặp tao!

Nhật Thống lắc mạnh vào cánh cổng sắt:

– Tao hỏi mày sáng nay mày đến nhà tao làm gì?

– Bạn bè cũ tao đến nhà mày không được à? Mày đúng là đứa phản phúc quên ông mai tìm được vợ cho mày, trả ơn tao như vậy đó hả?

– Nếu là ơn, tao mang ơn mày suốt đời. Nhưng cái này không phải là ơn.

Mày là thằng tồi!

– Câm miệng mày lại!

Lộc Tú mở cửa xua con chó bẹc-giê vừa được mở xích.

– Nếu mày không đi tao sẽ xua chó cắn mày, đừng có ở đó nói bậy bạ.

Con chó bẹc-giê Đức to lớn gầm gừ sau cánh cửa sắt như sẵn sàn vồ cắn Nhật Thống. Nhật Thống tức giận:

– Tao sẽ đi! Nhưng cần nói cho mày biết, tao sẽ gặp mày. Mày làm cho Nguyên Hạ sinh trước nửa tháng, đứa bé giống mày, nếu có gì thì chính mày giết con mày.

Nhật Thống đùng đông bỏ đi. Lần đầu tiên anh biết như thế nào là đau khổ vì tình yêu. Đứa con đó là giọt máu của Lộc Tú, con thì phải giống cha. Cơn ghen xéo xắt giày vô Nhật Thống tan nát, anh tắp vào quán rượu, uống rượu cho đến say mèm mới chịu đứng dậy ra về, chân đi bằng xiên băng nai tông vào người khác.

Gã con trai tóc vàng sừng sộ:

– Anh kia, có mắt không hả?

Trong cơn say nhìn gà hóa cuốc, gã tóc vàng xa lạ lại ngỡ là Lộc Tú, Nhật Thống túm lấy ngực áo gã tóc vàng, anh dang tay tung nắm đấm ngay vào giữa mặt.

– Đúng là tao không có mắt thì sao?

Gã tóc vàng cũng không vừa, đánh lại Nhật Thống, cả hai ôm nhau vật lộn té nằm lăn xuống sàn, bảo vệ phải can lôi Nhật Thống đẩy ra đường. Nhật Thống bị ăn một trận đòn về tội quậy, anh nằm luôn trên vỉa hè như một tên bụi đời chính tông.

Lộc Tú vừa quay lại, Ái Như đứng sau lưng anh từ lúc nào, có nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo. Lộc Tú cười gượng gạo:

– Thằng quỷ! Nó uống rượu say lại nhè anh mà quậy.

– Không có nguyên nhân sao anh Thống quậy anh. Lúc nãy giọng nói của anh ấy là người tỉnh, giữa anh và anh Thống xảy ra chuyện gì vậy?

– Chuyện gì đâu!

Lộc Tú ôm quàng qua vai Ái Như khỏa lấp:

– Không có chuyện gì đâu em, nó uống rượu say rồi.

Ái Như bước theo Lộc Tú băn khoăn. Rõ ràng cô nghe từng lời của Nhật Thống:

''Mày làm cho Nguyên Hạ sinh trước nữa tháng, đứa bé rất giống mày, nếu như có gì thì chính mày giết con mày".

Họ trở mặt nhau cô phải vì Nguyên Hạ với Lộc Tú? Một sự nhen nhúm đau khổ và hờn ghen nhuốm trong lòng Ái Như, của một người vợ lờ mờ hiểu anh lấy cô làm vợ, không phải là tình yêu. Chỉ có cô yêu anh. Còn anh... Một nỗi đau khổ lặng thầm trong tim Ái Như.

Mình không phải là cô gái đẹp, cũng không phải là cô gái bình thường như bao cô gái khác. Lúc Lộc Tú yêu thương chiều chuộng cô, lúc lại lạnh lùng xa vắng, có phải anh đã cố gắng để yêu cô, vì cái gì đây nếu không phải là sự sản của ba cô?

Ái Như muốn hét lên, muốn bắt Lộc Tú nhìn vào mắt cô, nói ra sự thật.

Nhưng nếu anh nói anh cưới cô vì sự giàu có của ba cô, cô làm sao đây? Rời bỏ? Ly hôn? Không! Chỉ có cái chết cô mới xa chồng. Nước mắt Ái Như dâng lên, cô nghẹn ngào ngước nhìn Lộc Tú:

– Anh không có điều gì gian đối với em chứ anh Tú?

Lộc Tú giật khẽ người:

– Tại sao em lại hỏi anh như thế? Em tin lời của thằng say đó à?

– Em không muốn tin, cũng như em nghĩ rằng em yêu anh bao nhiêu thì anh cũng yêu em bấy nhiêu.

Lộc Tú cười gượng:

– Hẳn nhiên rồi, em đang mang thai, vài tháng nữa là sinh con cho anh, sao anh không yêu em. Đừng có nghe lời bên ngoài nghi ngờ anh. Vợ chồng là phải tin nhau mới sống đời với nhau, em hiểu không?

– Vậy ngoài em ra, anh còn có người phụ nữ nào nữa không?

Lộc Tú nhăn nhó:

– Vậy là em không tin anh? Vậy anh thề nhé, anh mà phụ em, cho anh... chết đi.

Ái Như vội bịt miệng Lộc Tú lại:

– Đừng thề như vậy, em sợ lắm.

Lộc Tú cười hôn nhẹ vào tay vợ:

– Vậy thì phải tin anh!

Ôm cô vào lòng, Lộc Tú nồng nàn hôn cô. Chỉ có như thế này, Lộc Tú hiểu mới xoa dịu được nghi vấn trong lòng Ái Như. Anh nghiêng tai lên bụng cô âu yếm:

– Con của ba ơi! Con bảo mẹ con đừng bao giờ tin lời người ngoài mà nghi ngờ ba nghe con?

Ái Như phì cười:

– Con còn nhỏ, đâu biết nghe lời anh.

– Anh tin con biết!

Lộc Tú bế bổng Ái Như lên. Ôm cô trong vòng tay, anh lại liên tưởng đến Nguyên Hạ và đứa bé mới chào đời, không thể nào nó lại là con của anh.