Anh gọt táo đưa vào miệng cô gái ấy, và còn nhẹ hôn vào má. Những gì trông thấy tan nát lòng Nguyên Hạ, song cô không muốn tin chút nào. Có phải vì cô nghèo, vì gia cảnh của cô chẳng ra gì, và vì cô đã cho anh cuộc đời của cô, nên anh đã xem thường cô, cho nên anh bỏ cô?
Nguyên Hạ thất thểu quay đi. Cuối cùng thì cô đã hiểu vì sao anh bỏ cô, nhưng đâu, cần anh đẩy cô vào Nhật Thống như thế. Trái tim Nguyên Hạ tan nát.
Trời vần vũ mây đen gầm chuyển, Nguyên Hạ cứ đi.
Ào ào... Cơn mưa trút nước xuống như thác đổ. Mọi người đi trên đường chạy nhanh tìm chỗ trú mưa. Những tác nhân đó chẳng tác động đến Nguyên Hạ, cô cứ đi lầm lũi cho đến lúc lạnh run, đôi môi tím tái, gần như không còn chịu nổi mới trở về nhà.
– Nguyên Hạ!
Nhật Thống bật dậy, quên cả cái chân băng bột, anh kêu lên khi thấy Nguyên Hạ trở về.
– Trời mưa sao em không chịu đụt mưa?
Lạnh run, răng đánh bò cạp, Nguyên Hạ vẫn quắc mắt nhìn Nhật Thống:
– Anh đến đây làm gì? Tôi không muốn gặp anh, nghe chưa?
Mỹ Hiền vội kéo Nguyên Hạ vào nhà, lấy khăn lông đưa cho cô:
– Anh Thống đợi mày từ chiều giờ. Đi đâu mà bỏ làm cho tối mịt mới chịu về, đã vậy còn không chịu đụt mưa?
Nguyên Hạ lầm lì cầm cái khăn lông:
– Chị bảo anh ta đi về đi.
Rồi Nguyên Hạ đi luôn vào bên trong thay vội bộ quần áo, để đầu ướt nước nằm xuống kéo mềm trùm kín mít đầu cổ. Cô lại khóc, những giọt nước mắt đau khổ hờn tủi cứ trào ra không ngớt.
Nhật Thống đi cà nhắc lại cửa buồng nhìn vào. Mấy ngày nay Nguyên Hạ không vào bệnh viện thăm anh, chính anh phải trốn bệnh viện đi tìm cô, để chứng kiến cảnh cô bèo nhèo như con mèo mắc nước. Cô đã yêu Lộc Tú sâu đậm, còn với anh là sự căm thù, là sự giận dữ...
Nguyên Hạ thức giấc, một cảm giác khô đắng miệng và thật khó chịu, đầu cô nhức như búa bổ, người nóng như lửa đốt. Nguyên Hạ kêu lên:
- mình bệnh mất rồi! Cô trỗi dậy định đi tìm thuốc uống, nhưng vừa mở mắt ra lại chạm vào Nhật Thống, anh đang ngồi bên cô, dường như chẳng thoải mái vì cái chân băng bột.
Nguyên Hạ nổi giận:
– Tại sao anh còn ở đây, tôi nói chị Hiền mời anh ra về rồi kia mà?
– Em bị sốt, anh muốn ở đầy lo cho em.
– Tôi không cần anh lo cho tôi! Tại sao cứ muốn ám tôi hoài vậy, anh làm khó tôi như vậy chưa đủ sao?
Nguyên Hạ tuột chân xuống giường định kéo Nhật Thống đuổi ra ngoài cửa, nhưng một cơn choáng váng, đầu óc như quay cuồng khiến cô ôm lấy mặt.
Nhật Thống lo sợ:
– Em sao vậy?
Nguyên Hạ nói không nổi nữa, cái cảm giác khó chịu mỗi lúc tăng thêm, cô gục lại xuống giường, toàn thân mềm nhũn. Nhật Thống hoảng kinh ôm lấy Nguyên Hạ:
– Nguyên Hạ, em sao vậy? Chị Hiền ơi, giúp với, Hạ xỉu rồi.
Nhật Thống lo lắng hỏi vị bác sĩ:
– Bác sĩ, cô ấy sao rồi?
– Không sao đâu, cô ấy tỉnh lại rồi. Bị kiệt sức, không nghỉ ngơi ăn ngủ khi đang mang thai thôi.
– Cô ấy mang thai?
Nhật Thống sững sờ, nhưng rồi một niềm vui tràn lên trong anh. Nguyên Hạ có thai, đứa bé đó liệu... có phải là con anh?
Bên trong, Nguyên Hạ vừa tmh dậy, cô nhìn quanh. Đây là đâu vậy? Một cảm giác rất mệt, tuy nhiên Nguyên Hạ vẫn cố chống tay ngồi dậy. Mỹ Hiền và cả Nhật Thống cùng bước vào:
Em tỉnh rồi há Hạ?
– Chị Hiền! Đây là đâu vậy?
– Bệnh viện. Lúc tối, em ngất xỉu nên chị và cậu Thống đưa em vào đây. Em nghe trong người thế nào rồi?
– Mệt lắm. Nhưng mình di về hả chị?
Nhật Thống xua tay:
– Em về như thế nào được! Em đang mang thai cần cẩn thận khi đi đứng.
Nguyên Hạ sửng sốt:
– Cái gì? Tôi...
– Em đã có thai! Bác sĩ nói cái thai mới hơn nàm tuần lễ.
Nguyên Hạ điếng người. Cô có thai, cô sẽ làm mẹ ư? Một người mẹ không có chồng lại có con. Cảm giấc sợ hãi khiến cô đờ người ra.
– Chị.... chị nói thật không chị Hiền?
– Em nằm xuống nghỉ đi, chị ra ngoài mua sữa... cho em uống.
Mỹ Hiền tế nhị rút lui. Còn lại hai người, Nhật Thông ngập ngừng:
– Em không phải lo... anh sẵn sàng chịu trách nhiệm.
Nguyên Hạ mở mất ra quắc mắt:
– Ai khiến anh chịu trách nhiệm, đứa bé này là của anh sao? Làm ơn đi ra ngoài, anh không biết là tôi ghét anh sao?
Nhật Thống vẫn đứng yên tha thiết nhìn Nguyên Hạ:
– Bất kể em nói gì, anh cũng lo cho em và sẵn sàng chịu trách nhiệm.
– Anh nghĩ rằng tôi sẽ để cho anh lo cho tôi? Tôi hỏi anh, điều gì đã khiến anh quan tâm đến tôi và còn lì lợm ở bên tôi, mặc cho tôi xua đuổi anh vậy?
– Anh biết những việc làm của anh khiến em xem anh là người xấu. Tuy nhiên anh xin thề anh yêu em là thật, lúc nhìn thấy em đà tìm Lộc Tú, anh đã thích em, cho nên khi Lộc Tú nói... giúp anh chinh phục em, anh đồng ý ngay.
– Đồ bỉ ổi! Anh còn dám nhắc nữa à?
– Anh nhắc, bởi vì sau lần chúng mình gần gũi nhau, anh đã yêu em.
Nguyên Hạ cay đắng:
– Còn tôi, nói thật tôi xem anh như kẻ thù không đội chung trời với tôi vậy.
Nhật Thống vẫn không nản lòng trước cách nói như tạt nước vào mặt của mình, anh tha thiết:
– Dù có ghét anh, anh vẫn xin em giữ lại đứa bé, nó là con anh. Anh sẽ làm đám cưới với em.
– Làm đám cưới với tôi?
– Phải! Anh thề anh nói thật.
Nhật Thống gật đầu, tay anh rụt rè nắm tay Nguyên Hạ. Nguyên Hạ tức giận giựt mạnh ra, một tay cô đẩy Nhật Thống. Chân đang băng bột, Nhật Thống ngã chới với ra sau, không gượng được, anh đành buông người cho ngã lãn trên nền gạch, rồi đau quá anh nằm luôn. Nguyên Hạ hết hồn ngồi dậy, cô bước xuống giường đỡ Nhật Thống:
– Anh có sao không?
– Anh hơi bị đau một chút, nhưng không sao. Lúc nãy em tụt xuống giường nhanh quá. Sau này đừng như vậy, có hại cho cái thai.
Nguyên Hạ buông Nhật Thống ra, cô đứng lên và ngoảnh mặt đi nơi khác:
– Không liên quan gì đến anh.
Nhật Thống cố đứng dậy, một tay vịn vào thành giường và ráng hết sức để đứng lên. Lần nữa, Nguyên Hạ lại thương hại giúp Nhật Thống, anh ôm luôn cô vào lòng:
– Em lạnh lùng với anh, nhưng đâu có bỏ mặc anh, đúng không?
– Nè, anh mau bỏ tôi ra, muốn tôi xô ngã cái nữa hay sao? Tôi chưa thấy ai lì như anh. Tôi đã nói tôi ghét anh, không muốn nhìn thấy anh, tại sao cứ kiếm cách ở bên tôi hoài vậy? Bỏ ra, mau bỏ ra!
– Anh không buông em ra, bởi vì anh yêu em.
– Yêu tôi? Tôi có điểm nào đáng để anh yêu? Tôi là cái thứ bị Lộc Tú chê bỏ, anh nên như như vậy!
– Lộc Tú chê bỏ em vì hắn tham giàu, yêu một cô gái thọt chân bại liệt từ nhỏ. Nó không yêu cô gái ấy, nhưng anh biết nó sẽ cưới cô gái đó, và vì cô gái đó mà sẵn sàng từ bỏ em.
Một sự thật cay đắng qua lời nói của Nhật Thống, đó là một sự thật chắc chắn sẽ có. Tê diếng cả lòng Nguyên Hạ, cô không đẩy Nhật Thống ra nữa, mà đứng khóc nghẹn ngào.
Nhật Thống vỗ về:
– Em cứ khóc đi, rồi quên con người bội bạc đó.
– Nhưng mà tôi vẫn không thể nào đến với anh.
– Anh biết em khó chấp nhận anh, nhưng anh sẵn sàng đợi em.
Nguyên Hạ cứ khóc, còn Nhật Thống cứ dỗ. Đứng bên ngoài với ly sữa nóng, Mỹ Hiền mỉm cười. Đồ ngốc! Mày có thể tìm được người khác tốt hơn được sao? Rồi vờ tằng hắng để hai người ở trong biết sự có mặt của mình, Mỹ Hiền bước vào với ly sữa nóng:
– Uống sữa đi Hạ. Mẹ có khỏe thì con mới khỏe, hiểu chưa? Cậu Thống lo em lắm đó, chưa có ai thương và lo cho em như vậy đâu.
Nguyên Hạ nhăn nhó:
– Chị không hiểu đâu mà!
Mỹ Hiền trợn mắt:
– Sao không hiểu? Em còn nặng tình với Lộc Tú chứ gì? Người như Lộc Tú vô đạo đức không nên quen nữa.
– Chị đừng có nói nữa.
– Ừ, thì chị nói cho em nghe để suy nghĩ cho kỹ, đừng để về sau hối hận.
Nhật Thống mỉm cười:
– Nguyên Hạ sẽ suy nghĩ mà chị.
Anh cầm ly sữa quấy nhẹ:
– Em uống đi Hạ, không vì anh thì cũng vì đứa bé trong bụng em.
Nguyên Hạ máy móc cầm ly sữa uống. Giá như Lộc Tú lo cho cô như Nhật Thống đang lo cho cô, Nguyên Hạ sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu. Nguyên Hạ uống sữa có lẫn cả nước mắt của mình. Chất sữa ngọt ngào nhưng với Nguyên Hạ sao đắng ngắt. Cô có nên ưng Nhật Thống cho đứa con có cha? Một cuộc hôn nhân không tình yêu rồi sẽ như thế nào đây?
Trước mắt Nguyên Hạ là đèn hoa rực rỡ, tấm bảng ''Tân Hôn'' to tướng trang trọng như vị chủ nhân quyền lực. Hôn nhân của Lộc Tú, anh cưới cô con gái duy nhất của nhà tỷ phú Hoàng Phú. Nguyên Hạ cứ đứng mở to mắt nhìn vào tấm ảnh cưới của Lộc Tú. Như thế là anh đã bỏ cô, trong đầu của anh chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ cưới cô làm vợ cả, những lời hứa hẹn ngọt ngày lả giả dối để ru ngủ cô.
Những lời nói hôm nào của anh vẳng lại tan nát lòng cô:
"Em đừng tìm anh nữa, dù anh có còn yêu em đi nữa, anh cũng không thể nào quên được việc em và Nhậ Thống. Đúng! Lòng dạ anh hẹp hòi ích kỷ lắm, anh muốn người phụ nữ của anh, phải hoàn toàn là của anh...
Bên trong, Lộc Tủ đang đi ra cùng cô dâu, trong chiếc áo cưới sang trọng, dài chấm chân vẫn không giấu được cái chân thọt. Lộc Tú cười tươi tắn, cô dâu hạnh phúc cũng tươi cười như hoa nở buổi sáng. Nguyên Hạ lùi lại mãi rồi quay đầu bỏ chạy.
– Đừng chạy Hạ ạ! Hãy nghĩ đến đứa bé còn trong bụng em!
Đuổi theo Nguyên Hạ không được, Nhật Thống hét to. Quả nhiên lời nói của anh có hiệu lực, Nguyên Hạ đứng lại không chạy nữa. Nguyên Hạ chống nạng lê chân đến bên Nguyên Hạ, anh đặt tay lên vai cô:
– Biết chắc chắn sẽ đau lòng đến không chịu nổi sao em còn đến đây làm gì?
Nguyên Hạ không nói gì hết, cô ôm choàng lấy Nhật Thống khóc nức nở.
Anh nhẹ ôm qua người cô:
– Về nhà nghen!
Không nghe cô trả lời, anh dìu cô từng bước thấp bước cao đi lại chiếc xe chờ sẵn:
– Lên xe đi Hạ?
Nguyên Hạ ngồi vào, có không khóc nữa mà đôi hàm răng cắn chặt lại, mắt nhìn về phía trước. Lộc Tú đã tàn nhẫn cư xử với cô như thế, cô còn yêu là dại dột đau khổ còn dại dột hơn. Từ đây cô và Lộc Tú là người xa lạ mất rồi.
Nhật Thống lo ngại:
– Em đừng quá tuyệt vọng nghĩ quẩn nghe Hạ!
Nguyên Hạ lắc đầu:
– Em không nghĩ quẩn đâu, anh yên tâm.
Nhật Thống ngập ngừng:
– Vậy còn... đứa bé, em tính sao?
– Anh muốn cưới một cô gái không yêu anh sao?
– Anh nghĩ là với tình yêu anh dành cho em, có một ngày em sẽ nghĩ lại.
Nguyên Hạ đau đớn cúi đầu:
– Em không biết mình nên làm gì nữa, em đang rất đau khổ, cho nên để có tình cảm với anh thì không dễ.
Nhật Thống tha thiết:
– Anh đợi được mà.
Anh nắm tay Nguyên Hạ nhìn sâu vào đôi mắt đẫm nước mắt của cô, gật đầu nhè nhẹ như bảo Nguyên Hạ hãy đồng ý. Nguyên Hạ gật đầu rồi nhủi đầu vào vai Nhật Thống, khóc nức nở.
Anh ôm lấy cô xúc động:
– Anh sẽ cố gắng mang lại hạnh phúc cho em.
Đêm nay, sau khi quan khách ra về hết, cô dâu chú rể về sau cùng, ông Hoàng Phú mới quay sang cả hai:
– Hai cơn về trước đi, ba ở lại, một lát về sau.
Ái Như cảm động ôm vai cha:
– Cám ơn ba đã tổ chức đám cưới long trọng cho con.
Ông Hoàng Phú mỉm cười:
– Ba chỉ có con là con gái duy nhất, tiền ba làm ra là để cho con. Để con vui bất cứ điều gì ba cũng làm.
Nghiêm mặt, ông nhìn Lộc Tú:
– Ba mong là con mang hạnh phúc đến cho con gái ba, không được để con gái ba rơi một giọt nước mắt nào. Nếu không, ba sẽ hỏi tội con đó.
Lộc Tú khúm núm:
– Con yêu ái Như, con hứa sẽ mang hạnh phúc đến cho ái Như. Ba hãy tin con!
– Thì tôi tin nên mới gả con gái tôi cho cáu. Thôi, cả hai về nhà đi.
– Dạ, con cám ơn ba.
Lộc Tú dìu ái Như lên xe, mắt liếc lại ông Hoàng Phú, anh thầm bảo trong lòng:
Nếu không có tiền bạc của ông, tôi chịu cưới đứa con gái thọt chân xấu xí của ông sao! Hãy nên lấy của mà bù đắp cho khiếm khuyết của con gái ông.
Nhìn thoáng bên kia đường, một chút ngậm ngùi dâng lên trong lòng Lộc Tú, vì công danh sự nghiệp, anh đã bỏ người mình yêu và đẩy cô vào tay Nhật Thống.
Anh vẫn yêu em, Nguyên Hạ ạ. Lúc nãy anh thấy em chạy đi, lòng anh cũng xót xa quá. Hãy tha thứ cho anh...
– Anh Tú!
Ái Như ôm cánh tay Lộc Tú, mặt cô áp vào cánh tay anh:
– Anh mệt à?
Lộc Tú giật mình:
– Em mệt không?
Ái Như mỉm cười:
– Mệt chứ! Nhưng nghĩ đến việc yêu và được lấy người mình yêu, em thấy hạnh phúc vô cùng.
– Anh cũng vậy. Anh hứa sẽ mang hạnh phúc đến cho em.
Xe về đến nhà, chính tay Lộc Tú bế Ái Như vào nhà, đi một bước anh lại hôn đắm đuối vào má cô.
– Đêm nay em rất đẹp, Ái Như ạ.
Ái Như sung sướng ôm qua cổ Lộc Tú:
– Anh cũng đẹp nữa, giống như vị hoàng tử vậy.
– Còn em là công chúa lầu vàng, đúng không?
Ái Như e thẹn nhủi đầu vào ngực Lộc Tú. Trên đôi tay chắc khỏe của anh, cô thấy mình bé bổng, hạnh phúc từng giờ từng phút như được nhân đôi lên.
Dùng vai đẩy cửa phòng, Lộc Tú bế Ái Như vào, anh đặt cô lên giường âu yếm:
– Anh giúp em thay áo cưới nhé?
Sợi dây kéo được kéo xuống, chiếc áo cưới được kéo ra, trước mắt Lộc Tú là một hình hài... Anh nhắm mắt lại để không nhìn thấy cái chân khẩng khiu gầy nhom chỉ có xương và da, rồi anh chợt hình dung ra giây phút bên Nguyên Hạ một thân thể tuyệt mỹ trắng ngần như pho tượng thần vệ nữ.
Lắc nhẹ đầu, Lộc Tú đi tìm môi vợ mình và đưa tay tắt ngọn đèn, cho căn phòng tân hôn chìm trong bóng tối.
– Nguyên Hạ!
Thanh âm quen thuộc gọi tên Nguyên Hạ, cô rùng mình. Không thể nào!
Mình đang mơ, Lộc Tú mới cưới vợ hôm qua đời nào đi tìm mình.
– Nguyên Hạ! Đi với anh đi!
Lộc Tú sải bước, anh nắm bờ vai Nguyên Hạ từ phía sau giữ lại. Nguyên Hạ đứng lại, cô hiểu là thật chứ không phải mơ, Lộc Tú đang đứng bên cạnh cô.
Nguyên Hạ quay lại quắc mắt:
– Đi với anh? Anh có tư cách gì mà bảo đi với anh? Còn cô vợ mới cưới đêm qua của anh đâu?
– Anh biết là em rất hận anh. Thật ra, anh đâu có lỗi. Người có lỗi là Nhật Thống. Khi anh tin cậy giao em cho hắn, hắn lại dùng thủ đoạn chiếm đoạt em, sau đó còn nói xấu anh. Anh quá ghen và tức giận nữa, nên đi cưới vợ. Nhưng rồi tối qua, anh biết là anh chỉ yêu cô mình em.
Nguyên Hạ đứng lùi ra:
– Anh đừng có dỗ ngọt em nữa, em không còn tin anh đâu. Ruồng rẫy em đi cưới vợ mà bảo là anh yêu chỉ có mình em. Đi đi, em không muốn thấy anh nữa! Em đã mang thai và sẽ đám cưới với Nhật Thống. Từ nay, xin anh hãy xem em như người lạ:
Lộc Tú giận dữ:
– Cái gì, em đã mang thai với nó? Nghĩa là sau cái đêm đó em vẫn còn quan hệ với nó?
Bốp... Một cái tát vào mặt Lộc Tú. Nguyên Hạ căm giận nhìn vào gương mặt vằn đó in năm ngón tay cô:
– Anh cho tôi là hạng người nào vậy? Có phải vì quá yêu anh, tôi đã cho anh cuộc đời tôi, cho nên anh nghĩ tôi là hạng gái dơ bẩn, chỉ biết có tình dục?
Lộc Tú không giận vì cái tát, anh chụp tay Nguyên Hạ, rít khẽ:
– Em nghe cho rõ, em là của anh hiểu chưa? Không được nhận lời lấy nó!
Nguyên Hạ cố vùng ra:
– Anh chẳng có quyền gì bảo tôi phải thế này thế nọ cả. Tôi đám cưới với ai là quyền của tôi.
– Tôi cấm em!
Chẳng những không buông Nguyên Hạ ra mà Lộc Tú còn kéo cô vào sát mình, thô bạo hôn cô:
– Buông ra!
Mặc cho Nguyên Hạ đánh mình, Lộc Tú vẫn hôn cô, hôn thật lâu. Nụ hôn thô bạo cuốn nghiến như muốn nghiền nát Nguyên Hạ ra. Cho đến khi cô không còn đủ sức chống cự lại, nụ hớn mới dịu dàng nâng niu bờ môi Nguyên Hạ:
– Em vẫn còn yêu anh, anh biết mà.
Nguyên Hạ bật khóc:
– Còn yêu thì sao, em đã có thai với Nhật Thống, còn anh đã cưới vợ. Anh hãy về với vợ anh đi.
– Em hãy đi bỏ cái thai đó đi, đừng có ngu ngốc lấy một người không yêu vì đứa con, sẽ không có hạnh phúc đâu.
Lộc Tủ lấy tiền trong túi áo ra đưa Nguyên Hạ:
– Đi bỏ cái thai đi, chưa chắc Nhật Thống tin đứa bé trong bụng em là của nó. Đợi anh một thời gian, anh có một số vốn, chúng ta sẽ chung sống với nhau.
Em vẫn còn yêu anh, anh biết mà.
Lộc Tú lại hôn nhẹ vào môi Nguyên Hạ:
– Hãy nghe lời anh! Bây giờ anh về, vài hôm nữa anh sẽ tìm em.
Buông Nguyên Hạ ra, Lộc Tú leo lên xe lái đi, Nguyên Hạ cầm những tờ bạc cứ đứng nhìn theo xe Lộc Tú đi khuốt dần mất tăm. Có nên nghe lời của Lộc Tú?
Lộc cộc... Lộc cộc... tiếng ''lộc cộc" phía sau cho Nguyên Hạ biết Nhật Thống đang ở sau lưng cô. Có thể anh đã nghe và thấy mọi việc. Nguyên Hạ quay lại. Nhật Thống nhìn Nguyên Hạ, cái nhìn cẳng thẳng tột cùng. Bây giờ là mọi việc do Hạ quyết định, bởi vì cô hãy còn quá nặng tình với Lộc Tú. Thằng khốn nạn, đã cưới vợ, thế mà vẫn muốn Nguyên Hạ chờ đợi...
Thật lâu, Nhật Thống mới khe khẽ:
– Anh biết có lời khuyên nào cho em lúc này, em cũng sẽ khó nghe theo. Có điều anh muốn nói với em, lát nữa Lộc Tú và vợ nó đi hưởng tuần trăng mật ở châu Âu, phải cả tháng nữa mới về. Nó gạt bỏ tất cả lời dè bỉu để cưới cô gái nhà giàu đó. Còn em, chỉ là nuối tiếc của kẻ tham lam khi mất đi một món đồ mà thôi. Em hãy suy nghĩ cho kỹ. Nếu như không tin anh, lát nữa mười một giờ, em cứ ra sân bay ở ga đi quốc tế. Còn anh, bao giờ cũng giữ nguyên ý định cưới em làm vợ.
Nhật Thống chống cây nạn chậm chạp bỏ đi. Nguyên Hạ cứ đứng buông thõng tây, tâm tư rối bời. Có nên và không nên?
Ái Như chỉ vào valy hành lý:
– Em đã bảo chị Hai xếp quần áo cho anh và em vào đó. Anh xem lại xem còn muốn mang gì theo nữa không?
Lộc Tú lắc đầu:
– Em đã lo cho anh, thì anh nghĩ là đầy đủ hết rồi. Sáng nay, anh dậy lúc em còn ngủ, đi mua cho em món bánh tráng cuốn nè. Đi hơi xa một chút, nhưng không sao, miễn em hiểu vì yêu em, anh làm tất cả cho em...
Ái Như cảm động:
– Đâu có cần chiều em dữ vậy, em ăn món gì buổi sáng cũng được mà. Hèn nào sáng dậy, chị Hai nói anh dậy từ lúc sớm.
– Anh quen dậy sớm rồi, thói quen của sinh viên học nhiều ngủ ít mà. Đêm qua nhìn em ngủ ngon, anh phát thèm luôn. Còn anh chang ngủ được, cứ trằn trọc mãi.
– Chết! Vậy sao đêm qua anh không gọi em dậy cùng với anh?
Ái Như phụng phịu ôm cổ Lộc Tú. Lộc Tú mỉm cười:
– Để cho em ngủ, chúng ta còn phải lên phi cơ ngồi đến cả chục tiếng, lúc đó anh ngủ bù. À, hôm qua anh thấy quà nhiều quá, em mở ra xem chưa?
– Chưa! Em đợi anh về cùng mở. Còn đây là số tiền cưới người ta đi, ba nói cho hết vợ chồng mình.
– Vậy à! Em cất đi!
– Anh cất đi, để có gởi cho ba mẹ hay muốn mua gì đó cũng được. Còn em có đi đâu được mà tiêu tiền.
Lộc Tú cất tiền vào túi:
– Sao không đi đâu được, anh sẽ đưa em đi chơi nhiều nơi.
– Đối với em, lúc nào anh bên em, em cũng vui và hạnh phúc cả, còn có đi chơi ở đâu cũng không quan trọng.
– Em cần đi cho biết đó biết đây chứ.
Ghé hôn vào môi cô, Lộc Tú thì thầm:
– Đêm qua... vợ anh thật tuyệt.
Ái Như đỏ mặt, cô sung sướng vì anh khen cô. Cô hôn lại anh:
– Anh... cũng tuyệt vậy. À, chúng mình đi hưởng tuần trăng mật bao lâu hả anh?
– Anh định là hai tuần lễ thôi, rồi về nhận việc ba giao cho anh.
– Cũng được!
Lộc Tú bế bổng Ái Như lên đôi tay săn chắc của mình, hôn cô nhưng anh lại nghĩ đến Nguyên Hạ. Sáng nay anh đã chinh phục cô bằng nụ hôn, anh tin cô sẽ bỏ cái thai, để là của anh. Anh không tham lam. Ái Như cần cô người chồng đẹp trai, ông Hoàng Phú cần có người rể đông sàng, anh đáp ứng điều đó, thì cũng cần công bằng với anh một chút, giữ Nguyên Hạ lại cho anh, đó mới chính là tình yêu của anh.
Nguyên Hạ lùi lại sau lớp người đưa tiễn, cô nhìn thấy rỡ Lộc Tú dìu vợ đi vào. Anh ấy đi hưởng tuần trăng mật ở châu Âu, vậy mà còn muốn cô phải đợi anh.
Đồ giả dối! Nguyên Hạ nhô người ra cho Lộc Tú thấy cô. Quả thật Lộc Tú giật nảy người, anh nhìn Nguyên Hạ lo sợ. Nhưng Nguyên Hạ chỉ cho Lộc Tú nhìn thấy cô rồi bước đi. Những gì trông thấy cho cô có quyết định cho cuộc đời mình.
Lộc Tú không dám đuổi theo mà đứng đờ người ra, Ái Như giục:
– Mình vào chứ anh!
Đẩy xe chất valy vào bên trong, Lộc Tú còn cố nhìn ngoái ra, bóng dáng Nguyên Hạ đã lẩn vào lớp người đứng lố nhố. Em điên thật Nguyên Hạ, tại sao còn rnuốn nhìn cho tỏ rõ cái điều không nên thấy. Em hãy suy nghĩ, anh bỏ qua chuyện em với Nhật Thống, em phải biết thông cảm với anh, người đàn ông cô thân cô thế không dễ tìm được chỗ đứng trong xã hội, chính vì vậy mà anh phải cưới một người mình không yêu.
Hãy chờ anh trở về!
Ra khỏi sân bay, bây giờ Nguyên Hạ mới khóc được, Cô tự nhủ mình hãy khóc một lần cuối cùng cho cuộc tình tan vỡ rồi hãy cố quên. Anh sẽ chẳng bao giờ bỏ vợ, cô trông mong gì ở anh đây? Một chiếc máy bay vừa cất cánh bay lên, có thể có anh và vợ anh đi hưởng tuần trăng mật. Sẽ có trăm lần ân ái và lịm chết thăng hoa với người vợ đó như anh từng có với cô. Với vợ, anh không phải cẩn thận sử dụng bao cao su, những đứa con ra đời sẽ giữ vững địa vị “phò mã” của anh. Còn cô...
Nguyên Hạ lắc đầu. Nắng trên đầu cô như đổ lửa, Nguyên Hạ không buồn đón xe, cô cứ đi, cứ đi cho đến khi đôi chân mỏi rã rời, mới ngồi bệt trên vệ đường như một kẻ bụi đời lang thang không nhà cửa.
– Nguyên Hạ!
Lại cũng là Nhật Thống! Anh ra hiệu cho xe taxi dừng lại, cái chân chưa tháo băng bột bị vị bác sĩ ngày hôm qua cảnh cáo anh:
"Nếu cứ đi nhiều xương của anh khó lành lại, anh sẽ bị dị tật đi cà thọt đấy" Nhật Thống có nghe đâu, anh còn hấp tấp bước xuống xe lo lắng đến bên Nguyên Hạ.
Nguyên Hạ để Nhật Thống dắt cô lên xe, như một cành cây không còn sinh lực, cô tựa nương vào anh.
– Nhật Thống! Em hiểu là chỉ có anh yêu em và quan tâm em.
Nhật Thống lấy khăn lau mặt cho Nguyên Hạ:
– Trông em bơ phờ quá, nếu đã hiểu rồi thì hãy để anh chăm sóc cho em.
Nguyên Hạ khóc trong lòng Nhật Thống, những giọt nước mắt đau khổ lần cuối cùng. Nhất định cô sẽ quên kẻ làm tan nát trái tim cô.
Lộc Tú đi ra đi vào như kẻ cuồng chân rồi quay lại:
– Chúng mình về nước đi Ái Như?
Ái Như không vui, cô chỉ có cảm giác hạnh phúc vào đêm tân hôn. Nhưng rồi sau đó, anh luôn chìm vào suy tư, đôi khi như quên có cô bên anh vậy.
– Anh muốn về nước à? Thì mình về vậy ở đây khí hậu lạnh quá, em đi đứng bất tiện, anh đưa em đi chơi cũng chẳng vui vẻ, cứ ngồi trên xe ngắm đường phố.
– Em đừng mặc cảm. Thật ra, anh là người năng động, nếu không ngồi trên xe đi chơi, chúng mình lại về phòng nằm ôm nhau, anh cảm thấy buồn lắm. Vậy anh đi đặt vé lại mai về nghen.
Không chờ ái Như gật đầu, Lộc Tú vội mặc quần áo vào:
– Em muốn ăn gì không, anh mua cho?
– Anh mua gì cho em cũng được.
Ái Như nhìn theo điệu bộ vui vẻ của Lộc Tú, dường như việc cô đồng ý chịu về nước khiến anh vui vẻ và năng động mà cảm thấy buồn. Một đôi lúc cô thấy dường như là anh không yêu cô, mà chỉ có cô yêu anh.
Đứng lên, Ái Như đi lại mở tung cửa sổ nhìn ra ngoài, nắng lên từ lâu cho bầu trời ấm áp lại. Nhìn xuống chân mình, Ái Như đau khổ. Giá như đôi chân của cô lành lặn, cô sẽ dạo chơi tung tăng trên phố với chồng của mình, cả hai vợ chồng đi trong vòng tay nhau thật lãng mạn. Không có điều ấy, bởi vì Lộc Tú không chịu đi bộ, anh viện cớ sợ cô đau chân, nhưng trong tâm tư Ái Như, có hiểu là anh không muốn mọi người nhìn cô và anh như một đôi đũa lệch vậy.
Dưới đường, Lộc Tú vừa đón một xe taxi và leo lên đi. Được ra ngoài một mình, anh có cảm giác như con chim sổ lồng vậy, thoát khỏi báu không khí giả tạo anh phải cố gắng lắm ra vẻ yêu thương vợ mình. Cái cảm giác mê đắm khi ân ái cũng thành gượng gạo, anh phải cố nghĩ ra Nguyên Hạ ở bên anh chứ không phải Ái Như, bộ ngực nhỏ, người mảnh mai yếu đuối chẳng cho anh chút ham muốn nào.
Mấy ngày nay anh gọi điện thoại về cho Nguyên Hạ mà không được, có lẽ cô còn giận anh, nên không chịu nghe điện thoại. Nghĩ đến đây, Lộc Tú lấy điện thoại ra gọi. Lần này có người nhận máy, Lộc Tú vui mừng:
– Nguyên Hạ hả em? Anh...
Nhưng đáp lại bằng giọng lạnh lùng của Nhật Thống:
– Cậu đừng gợi điện thoại cho Nguyên Hạ nữa, cô ấy và tôi sắp đám cưới.
Tức giận, Lộc Tú quên mình đang ngồi trên taxi, giận dữ quát:
– Cưới như thế nào được! Nguyên Hạ là ngưới yêu của tao. Mày là thằng khốn kiếp!
– Ai khốn kiếp có lẽ cậu rõ hơn tôi. Cậu đã đưa chúng tôi đến với nhau. Bây giờ Nguyên Hạ đang mang thai, cậu hiểu rõ hơn ai hết ai là cha của đứa bé, đúng không? Đã cưới vợ rồi, hãy để yên cho Nguyên Hạ.
– Tao sẽ về nước bảo Nguyên Hạ đi phá thai.
– Nguyên Hạ không nghe mày đâu. Còn tao, tao sẽ nói cho Ái Như biết bộ mặt thật của mày, nếu như mày cố tình níu kéo Nguyên Hạ.
Lộc Tú giận dữ tắt điện thoại:
– Đồ khốn kiếp!
Nguyên Hạ không bỏ cái thai mà cô sẽ lấy Nhật Thống, Lộc Tú tưởng như mình có thể điên lên được. Anh cần phải về nước. Trong cơn giận dữ, Lộc Tú còn khôn ngoan để hiểu một điều, nếu anh cố tình níu kéo Nguyên Hạ, Nhật Thống sẽ tố cáo anh với Ái Như. Không! Anh không nên để tình cảm làm hỏng mọi việc. Mất Ái Như, anh sẽ mất tất cả:
Lộc Tú ngồi ngả ra sau. Có lẽ là anh đành hy sinh tình yêu của mình nếu muốn mưu toan việc lớn.