Mưa Sa Giông

Chương 2

Nhớ chinh phục cô bé nhé! Có một điều tôi dặn cậu, không được nói mối quan hệ của tôi và Ái Như, nghe chưa?

Nhật Thống gật đầu:

– Rõ! Cậu khỏi dặn!

Hai chiếc xe cùng vọt đến điểm hẹn với Nguyên Hạ. Cô đang ngồi mong ngóng. Nhác trông thấy dáng Lộc Tú, Nguyên Hạ mừng rỡ:

– Anh!

– À!

Lộc Tú cười vui vẻ:

– Anh bận việc mà nhớ cái hẹn với em nên phải chạy đến đây.

Lộc Tú kéo ghế ngồi, còn cố tình để Nguyên Hạ ngồi giữa anh và Nhật Thống. Anh gọi ba phần nước uống.

– Em đợi anh lâu chưa Hạ?

– Dạ, chừng năm phút.

Nguyên Hạ ngượng ngập trước cái nhìn của Nhật Thống, cô vờ lấy khăn tay trong ví đứng lên:

– Em vào phòng vệ sinh một lát.

Nguyên Hạ đi rồi, Lộc Tú vờ bảo Nhật Thống:

– Cậu lại quầy gọi thêm món ăn giùm, Nguyên Hạ rất thích món heo sữa quay.

Nhật Thống vô tình:

– Vậy hả!

Chờ cho Nhật Thống đứng lên đi là Lộc Tú nhanh tay bỏ ngay vào hai ly nước của Nguyên Hạ và Nhật Thống viên thuốc nhỏ, xong anh ngồi thản nhiên uống bia. Nguyên Hạ trở lại cùng một lúc với Nhật Thống, cô nhìn vào món ăn dọn lên bàn bảo Lộc Tú:

– Anh gọi nhiều quá vậy?

– Cho em ăn! Nhật Thống, cậu phải giúp tôi tiếp đãi em gái tôi nghen?

Một tia mắt đầy ngụ ý, được Nhật Thống hiểu:

Lộc Tú đang tạo điều kiện cho anh với Nguyên Hạ mà thôi.

Lộc Tú đứng lên vỗ nhẹ vào vai Nguyên Hạ:

– Em cứ ăn với anh Thống đi nghen?

Nguyên Hạ không vui:

– Anh không ăn sao? Gọi món ăn cả đống rồi bỏ đi. Nếu anh bận việc cứ để em đợi cũng được. Một lát, em đợi hoài không được, tự đi về.

– Em sao vậy? Anh ăn một miếng thịt heo quay nhé!

Lộc Tú gấp miếng thịt bỏ vào miệng ăn, rồi bưng ly nước của Nguyên Hạ đưa sát vào miệng cô:

– Uống đi em! Em mà không uống là anh buồn đó.

Nguyên Hạ miễn cưỡng uống. Lộc Tú ép cô uống đến nửa ly và quay sang câm ly bia của mình lên cụng vào ly bia của Nhật Thống:

– Uống với tao một ly!

– Ừ!

Nhật Thống bưng ly lên uống phân nửa:

– Cậu có việc thì cứ đi đi!

– Tôi giao em gái của tôi cho cậu đó.

Đã chứng kiến cả hai uống ly nước có pha thuốc, Lộc Tú đi nhanh ra cửa, nhưng không phải để đi mà sang bên kia đường đứng như đang đợi ai đó.

Bên trong, Nhật Thống gắp miếng thịt bỏ vào chén của Nguyên Hạ:

– Ăn đi em! Lộc Tú bận việc, nó giao em cho anh, anh nhất định lo cho em mà.

Nguyên Hạ uống nhiều hơn ăn, cô ăn không thấy ngon khi thấy Lộc Tú đã đi, nhưng chẳng lẽ bỏ thức ăn còn ê hề ra đó. Nguyên Hạ còn nhớ lúc ở quê, chị em cô rất mê thịt heo quay, nhưng làm gì có tiền để mua ăn. Vậy mà báy giờ trước mặt cô là dĩa heo sữa quay da giòn rụm, cô lại ăn không ngon. Một cảm giác như say say và rạo rực, chính Nhật Thống cũng đang có cảm giác như Nguyên Hạ, tuy nhiên anh có phần nào tỉnh hơn cô.

– Em say rồi hả Hạ? Hay anh đưa em về?

Nguyên Hạ không còn tự chủ được nữa, trong cơn say mơ hồ bồng bềnh, cô để Nhật Thống dìu cô đi. Cô chỉ tỉnh lại một chút khi Nhật Thống đóng mạnh cánh cửa lại và đến bên cô.

– Đây là đâu vậy anh Thống?

– Em mệt, cứ nghỉ đi. Phòng này của thằng bạn anh cho mượn. Em nằm xuống giường nghỉ đi.

Nhưng rồi chính Nhật Thống cũng không tự chủ được, anh ôm lấy Nguyên Hạ vào lòng và hôn cô.

Người Nguyên Hạ nóng lên, đầu óc cô mụ mẫn, trong con người cô lúc này nóng hừng hực, một sự khao khát ái ân kỳ lạ. Cô ôm lại Nhật Thống hôn lại anh:

– Nóng quá! Anh cởi giúp quẩn áo cho em nhé?

Nhật Thống cởi nết những mảnh vải cuối cùng trên người Nguyên Hạ, toàn thân anh run lên trong cơn say sóng tình rực lửa, còn lại là sự ham muốn của hai nhục thể...

Nguyên Hạ tỉnh lại trong không gian dịu mát của ánh đèn màu vàng soi nhàn nhạt khắp căn phòng. Cô nằm mơ màng và chợt nhận ra có một bàn tay đang ôm cô, ngỡ là Lộc Tú, Nguyên Hạ mở mắt ra quay sang:

– Á!

Nguyên Hạ hét lên, cô ngồi choàng dậy ôm lấy ngực. Nhật Thống cũng vừa thức giấc, anh nhận rõ ra sự việc và cũng nhớ rõ cái cảm giác cuồng nhiệt đắm đuối hai người cho nhau, không phải rượu mà là... Thằng chó... nó...

Nhật Thống đưa tay tìm Nguyên Hạ, cô phủi ra quát:

– Đừng chạm vào người tôi! Anh là thằng bạn xấu!

Đôi mắt đẹp của Nguyên Hạ đầy nước mắt và cũng đầy lửa giận quắc mắt nhìn Nhật Thống:

– Tại sao anh hại em?

– Anh không hại em! Mà đã đến lúc em cần tỉnh tâm suy nghĩ, tại sao chúng ta như thế này. Anh thề anh không phải là kẻ xấu muốn lợi dụng em.

– Không lợi dụng tôi thì là gì đây?

Nguyên Hạ nhảy xuống giường, cô run rẩy chụp quần áo của mình chạy vào nhà vệ sinh, lập cập đóng chặt cửa phòng vệ sinh lại, rồi ngồi thụp trên nền gạch mà khóc.

Nhật Thống lo sợ:

– Hạ! Mở cửa đi em!

Nguyên Hạ bịt tai để không phải nghe những lời van lơn xin lỗi. Một lời xin lỗi lúc này có nghĩa lý gì đâu, cô đã phản bội Lộc Tú, tại sao như vậy? Cô còn nhớ có cảm giác nóng bỏng của ái ân, một sự khao khát được chiếm hữu đến vô cùng. Tại sao lại như thế?

Khi Nguyên Hạ ra ngoài, trên bàn là xấp tiền của Nhật Thống. Anh đưa tiền cho cô là ý nghĩa gì vậy? Nguyên Hạ giận dữ ném mạnh cọc tiền xuống đất.

Khốn nạn! Đồ xấu xa! Lộc Tú ơi, em đã phản bội anh rồi.

Nhật Thống mở cửa đi ra, anh khựng lại khi thấy Lộc Tú đứng ngay cửa.

Giận dữ, Nhật Thống cung nấm tay đấm thẳng thừng vào mặt Lộc Tú, giữa lúc Lộc Tú chưa kịp có phản ứng nào. Cú đấm bằng cả sự tức giận ngay đúng vào mặt, Lộc Tú lãnh đủ:

Tức giận, Lộc Tú phản công lại:

– Tại sao mầy đánh tao? Tao chưa trừng trị mày...

– Phải nói là tao trừng trị mày mới đúng.

Nhật Thống lôi tuột Lộc Tú đi xa một khoảng, anh gầm lên:

– Mày bỏ thuốc vào ly nước uống của tao và Nguyên Hạ có đúng không?

Lộc Tú lau máu trên mép miệng:

– Này, mày đừng có vu khống! Mày lợi dụng có rượu để làm chuyện xấu. Đồ khốn kiếp!

Lần này Lộc Tú vào đánh Nhật Thống với tất cả lòng ghen hờn. Dù cái mục đích mà anh muốn đã như ý của anh muốn, để ruồng bỏ Nguyên Hạ, nhưng khi hiểu rõ trái tim ghen hờn của Lộc Tú lại chịu không nổi. Hai kẻ từng là bạn thân lại đánh nhau, vật lộn nhau trên đường.

Lộc Tú có vẻ yếu thế hơn, anh xô mạnh Nhật Thống ra:

– Đồ xấu xa! Tao... tặng Nguyên Hạ cho mày đó.

Vùng dậy, Lộc Tú chạy lại xe nổ máy chạy đi mất. Nhật Thống nằm luôn trên mặt đường. Anh nhớ ánh mắt Nguyên Hạ nhìn anh căm giận mà lòng tan nát. Anh không hề vui, dù có Nguyên Hạ bằng thủ đoạn đê hèn đó, thì thà là anh không có người mình yêu. Tiếc là mọi việc đã xảy ra...

Nhật Thống cứ nằm như thế, anh mong cánh cửa mở ra và Nguyên Hạ xuất hiện, song cánh cửa vẫn đóng kín, im ỉm.

Ái Như vui vẻ mở cửa cho Lộc Tú. Có tình yêu, cô không còn mặc cảm cái chân thọt của mình, mà trở nên vui vẻ yêu đời, cô ôm cánh tay Lộc Tú thì thầm:

– Có ba em ở nhà, anh có muốn gặp ba em không?

Lộc Tú mừng rỡ:

– Có chứ! Có ba ở nhà, anh phải chào ba.

Lộc Tú hồi hộp nhìn xuống bộ quán áo đang mặc. Chiều nay anh đã chuẩn bị sẵn bộ đồ “vía” này, cần tạo ấn tượng đẹp với ''ông bố vợ tương laí' có thể và cũng biết đâu lần gặp này đổi thay được cuộc đời của anh cũng nên.

Ái Như dắt Lộc Tú vào nhà, cô nũng nịu đi đến bên ông Phú:

– Ba! Bạn con muốn chào ba, ảnh đang học khoa kinh tế năm cuối đó ba!

– Vậy à!

Ông Phú vui vẻ đứng lên đưa tay ra:

– Chào cậu. Con gái tôi hiếm khi đưa ai về nhà, cậu là lần đầu.

Lộc Tú mỉm cười:

– Vậy thì hân hạnh cho cháu. Cháu cô món quà muốn biếu bác và em Như.

– Ờ, khách sáo quá vậy! Chút nữa ở lại ăn cơm nghen!

– Dạ!

Ái Như nháy mắt với Lộc Tú như bảo anh:

''Có gì phải sợ đâú'. Ông Phú quay sang Ái Như:

– Con đưa bạn lên phòng chơi, một lát rồi dùng cơm luôn.

Lộc Tú nhìn khắp căn phòngkhách. Có vào trong nhà rồi, anh mới thấy vẻ tráng lệ của bên trong, như chủ nhân quyền lực của nó vậy. Quyền lực và sự giàu có kia, che mờ khuyết điểm của Ái Như, cái chân thọt do cơn sốt bại liệt khi còn nhỏ. Sự giàu có này khiến Lộc Tú có quyết định chọn lựa:

Ái Như.

Một thoáng băn khoăn trong lòng khi nghĩ về Nguyên Hạ, anh yêu cô, nhưng người ta khống thể sống trong nghèo khó để yêu nhau. Năm năm đại học của anh là đi tìm một tương lai cho chính mình, Nguyên Hạ không có trên con đường anh sắp đi qua.

Ái Như thân mật nắm tay Tú:

– Anh Tú, lên phòng em đi! Anh thích nghe đàn không?

Lộc Tú mỉm cười:

– Đàn hả? Anh thích nghe lắm chứ!

– Nếu như vậy, em sẽ đàn cho anh nghe những bản nhạc của Beethoven.

Những bước chân khập khểnh của Ái Như đi về phòng mình. Cô thấy vui vì cha đã mời Lộc Tú dùng cơm chiều, dù cho anh thích cô hay không thật lòng đi nữa, cô vẫn vui. Cô khẽ liếc sang anh. Điển trai, to lớn, một con người hoàn hảo, cô còn muốn gì hơn.

Mở rộng cửa phòng mình, Ái Như chỉ cái ghế chỉ Lộc Tú ngồi, còn cô ngồi vào đàn:

– Anh muốn nghe bài ''Tổ khúc giao hưởng đồng quê" không?

Lộc Tú gật đầu. Anh không ngồi xuống ghế, mà đứng sau lưng Ái Như, một tay đặt lên vai cô:

– Như à! Em biết khi một người con trai đến với một người con gái là vì gì không? Vì thích cô ấy. Vâng, đúng là anh thích em.

– Anh không ngại em là người... thọt chân sao? Thọt chân thì không thể nào cùng anh đi dạo, không thể nào cùng anh xuống phố.

– Anh đâu có ngại chuyện này. Nếu như ngại, anh không bao giờ quen em.

Ái Như xoay chiếc ghế lại cho đối diện với Lộc Tú, cô nhìn sâu vào mắt anh:

– Em thích anh từ lâu lắm, nhưng chưa bao giờ em dám nghĩ có một ngày em có anh. Bây giờ dù anh thật lòng với em hay không, em cũng muốn là có anh.

Thời gian sẽ chứng minh cho lòng thành của anh dành cho em.

Một ngón tay của Lộc Tú cọ nhẹ trên má Ái Như, mơn man trên môi cô và rồi cúi gần sát cô, môi anh tìm môi cô.

– Anh yêu em! Hãy tin vào điều thành thật của trái tim anh!

Ái Như rung động khép mắt đón nhận nụ hôn. Nụ hôn ngọt ngào, đưa cô vào cảm xúc kỳ diệu.

Khải đắn đo thật lâu, Nguyên Hạ mới tới tìm Lộc Tú. Dạo này, từ buổi tối xảy ra chuyện, cô chưa gặp Lộc Tú, không có can đảm thì đúng hơn. Còn anh vẫn không đi tìm cô, có phải anh đã biết chuyện giữa cô và Nhật Thống?

Nghĩ đến điều đó, tay chân Nguyên Hạ rời rã. Cô đâu có muốn phản bội anh, nhưng tại sao đêm đó anh nỡ bỏ đi để cô ở lại với Nhật Thống. Bây giờ người xấu hổ và đau khổ là cô, không dám gặp mặt người yêu. Mặc cảm có lỗi khiến Nguyên Hạ nằm đến mấy ngày.

Nhưng lần nào khi hỏi thăm, người chủ trọ và người cùng phòng vẫn lắc đầu:

không biết Lộc Tú đi đâu. Ra trường rồi, anh không đi học, Nguyên Hạ không biết mình tìm Lộc Tú ở đâu, đành để giấy hẹn lại.

''Anh Tú, em rất muốn gặp anh.

Nguyên Hạ.”.

Tờ thư để lại cũng chẳng có hồi đáp, lòng Nguyên Hạ đau khổ tơi bời. Hay là anh biết chuyện do tên Nhật Thống xấu xa đó nói nên không muốn gặp cô?

Còn đi tìm Nhật Thống ư? Nguyên Hạ không có can đảm, dù cô muốn trả số tiền hôm nọ lại. Anh ta xem cô là cái gì vậy, ăn bánh trả tiền à? Nguyên Hạ khổ sở với món tiền, một món tiền mà cả đời cô chưa từng có lại đang ở trong ví của cô.

Lộc Tú bình thản cầm tờ giấy hẹn của Nguyên Hạ để lại, đọc và vò nát ném xuống chân. Anh cần dứt bỏ cô, không để cô đi tìm anh ''náo loạn" như thế. Lộc Tú biết, chắc chắn số tiền anh đưa cho Nhật Thống dặn để lại cho Nguyên Hạ sẽ là chứng cứ duy nhất để anh “sanh sự” và bỏ cô.

Lộc Tú chạy xe đến, đi vào quán. Làm vẻ mặt như mệt mỏi khi nhìn thấy Nguyên Hạ ngồi đợi mình. Một chút chạnh lòng khi trông thấy cô, dù sao anh cũng hiểu cô là tình yêu của anh, phải rời bỏ, anh cũng đau lòng...

Ngồi xuống ghế, Lộc Tú khe khẽ:

– Em đợi anh có lâu không?

Đây là lần thứ ba, sau hai lần lỗi hẹn, Lộc Tú mới đến nơi hẹn. Anh ngồi xuống ghế mặt nhăn lại:

– Ra trường rồi anh bận quá, nên sắp tới có lẽ không gặp em được.

Nguyên Hạ cúi đầu, cô cảm thấy buồn. Có những điều cô không thể nào bày tỏ với anh. Chợt Lộc Tú cất giọng vui vẻ:

– À, bữa đó anh nhờ Nhật Thống đến chỗ hẹn đưa em về, Nhật Thống có đến không?

– Có! Nhưng sau này anh không cần nhờ vả ai. Khi chờ anh hoài không được, em sẽ tự về.

– Bắt em phải đợi anh, anh khó chịu lắm. Đừng buồn anh nghen! À, em có tiền tiêu không?

Vừa nói, Lộc Tú vừa rút tiền trong túi áo đưa cho Nguyên Hạ. Cô lắc đầu:

– Em mới lãnh lương, anh không cần cho em tiền.

– Thì cứ cầm đi, bộ lương em nhiều lắm sao?

Vừa nói Lộc Tú vừa giật cái ví của Nguyên Hạ mở ra bỏ tiền vào, anh kêu lên khi nhìn xấp tiền đầy ắp trong ví:

– Ở đâu em có nhiều tiền như thế này?

Không ngờ Lộc Tú mở ví tiền của mình, Nguyên Hạ ấp úng, không sao trả lời được. Lộc Tú lôi ra xắp tiền, toàn giấy một trăm mới nguyên, anh nhìn Nguyên Hạ:

– Số tiền này anh nghĩ không thể nào là vài trăm ngàn, mà phải năm triệu là ít. Ở đâu mà em có, em đi làm chuyện bậy bạ gì phải không?

Nguyên Hạ xanh mặt:

– Em không có!

– Vậy ở đâu mà em có? ở đời này không có ai tử tế cho em một số tiền lớn mà không có mục đích. Nói, tiền ở đâu em có?

– Anh Tú... đừng bắt em trả lời... cũng đừng bao giờ anh giao du với anh Nhật Thống, đó là người xấu.

Lộc Tú bật dậy, mắt vằn lên tia lửa ghen hờn dù chính anh là người bày ra tấm bi kịch này. Để có thể bỏ Nguyên Hạ, không còn vướng bận tay chân anh, nhưng khi nhìn vào xấp tiền, anh hiểu là điều anh muốn, Nhật Thống thực hiện đã thành công, như anh đã thành công trong việc chinh phục Ái Như.

Một cơn đau, cái đau của kẻ tham lam khi tự tay đẩy người mình yêu ra khỏi vòng tay mình, khiến Lộc Tú có cái đau rất thật. Anh nắm hai vai Nguyên Hạ bóp mạnh, hai hàm răng nghiến lại:

– Em với nó phải không? Nó cho em tiền như kẻ ăn bánh trả tiền. Khốn kiếp!

Hai cái tát nẩy lửa vào mặt Nguyên Hạ, in rõ bàn tay của Lộc Tú lên gương mặt bầu bĩnh, một dòng máu ứa ra bên mép. Cô nức nở:

– Bạn anh là người xấu, nhưng hôm đó em say rượu. Thật lòng em chỉ yêu có một mình anh thôi, anh Tú ơi.

– Yêu có mình tôi?

Lộc Tú khinh bỉ đay nghiến:

– Cô cho tôi dễ dàng thì tại sao không thể với người khác. Đồ dơ bẩn! Từ rày về sau, cô đừng gặp tôi!

Lộc Tú đùng đùng quay lưng. Nguyên Hạ hoảng hốt chụp tay Lộc Tú giữ lại:

– Đừng bỏ em!

– Cô có tư cách nói lời này sao? Nếu như mang thai đừng có tìm tôi ăn vạ đấy!

Giật mạnh tay lại, Lộc Tú đi nhanh ra cửa. Nguyên Hạ đứng chết lặng. Thế là hết, hết những dằn vặt đau đớn của hai tuần lễ qua. Cô và anh trở thành người xa lạ.

Gieo người ngồi xuống ghế, Nguyên Hạ khóc nức nở. Cô đã mất Lộc Tú.

Gọi phục vụ mang bia cho mình, Nguyên Hạ uống rượu như người ta uống nước...

Nhật Thống đứng một lúc mới nhìn thấy Nguyên Hạ say ngất ngưo84ng, gục đầu xuống bàn, hai ly cà phê tan loãng cùng những vỏ lon bia ngổn ngan trên bàn, anh lắc đầu bước lại.

– Nguyên Hạ! Em say rồi, để anh đưa em về nhà.

Nguyên Hạ ngẩng lên. Cô đã quá say để không còn nhận ra người thân hay “kẻ địch”, cô ôm lấy Nhật Thống khóc òa:

– Anh đừng bỏ em, em yêu anh là thật. Cả mấy tuần qua, anh có biết là em đau khổ thế nào không? Em bị hại mà. Nếu như em có phản bội anh, đó là hoàn toàn ngoài ý muốn của em. Anh đánh em nữa đi nhưng đừng bỏ em...

Nhật Thống lặng người. Anh hiểu Nguyên Hạ đã quá say nên tưởng anh là Lộc Tú. Thằng đểu! Chính nó muốn anh làm điều này, vậy mà còn ghen tuông.

Anh ôm quàng qua vai Nguyên Hạ kéo cô đứng lên đưa ra xe đi về. Nguyên Hạ đi không vững, Nhật Thống gần như phải bế cô.

– Đừng bỏ em... em yêu anh thật đó anh Tú ơi... Trên đời này, em có cha có mẹ, nhưng chỉ có anh là người thân của em, đừng bỏ em...

Nhật Thống ôm Nguyên Hạ vào lòng xót xa:

– Anh biết em hận anh. Nhưng nếu em biết mặt trái của nó, em sẽ đau khổ nhiều hơn. Đúng là anh có thích em, Hạ ạ. Anh cũng không nghĩ là anh thích em, kỳ lạ. Từ đêm ấy, anh không thể nào xua đuổi hình ảnh em ra khỏi tâm trí anh. Anh là người xấu, nhưng so ra chưa tàn nhẫn bằng người em yêu.

– Nước...

Nguyên Hạ trở mình, miệng cô khát đắng, đầu nhức như búa bổ. Cô nhắm mắt lại, người ngọ quậy đánh thức Nhật Thống, anh vội vàng ngồi dậy rót cho cô ly nước, đỡ đầu cô, kề ly nước lạnh vào miệng.

Mắt vẫn nhắm, Nguyên Hạ uống từng hớp nườc, chất nước lạnh đi qua cổ họng giúp Nguyên Hạ tỉnh lại một chút và mở mắt ra.

– Á!

Cô hét lên kinh hoàng, nhảy đại xuống giường, toan lao lại mở cửa để chạy ra ngoài. Nhật Thống vội ôm cô lại:

– Trời chưa sáng, em định đi đâu?

– Buông tôi ra, anh là người xấu!

Nguyên Hạ vùng vẫy đánh lại Nhật Thống, anh bặm môi chịu đựng cơn đau bế Nguyên Hạ lại giường.

– Đúng, anh là người xấu, lần trước anh biến em là của anh. Nhưng tối nay, anh thề là anh giúp em, chứ không hại em.

– Không hại tôi? - Nguyện Hạ quắc mắt - Vậy tôi đang ở đâu đây?

– Tối qua em say quá, anh không biết nhà em trọ, cũng không thể đưa em về nhà anh, nên anh thuê phòng khách sạn. Em nhìn lại em xem, em vẫn còn mặc quần áo mà.

Nguyên Hạ nhìn xuống người. Đúng là cô vẫn mặc bộ quần áo buổi chiều khi đến nơi hẹn với Lộc Tú. Cô buông thõng tay.

Dù cho Nhật Thống có biến cô là người của anh lần nữa, cũng có khác gì đâu, Lộc Tú đã bỏ cô. Anh không bao giờ tha thứ cho sự phản bội của cô, dù cô không hề muốn phản bội anh.

Không còn sự phản kháng mãnh liệt mà là sự buông xuôi đau đớn, Nguyên Hạ đứng cúi đầu khóc.

Nhật Thống ái ngại:

– Em cứ khóc đi! Nhưng em nên hiểu một điều, là tương lai của Lộc Tú không bao giờ có em cả. Anh xin lỗi đã góp phần trong việc Lộc Tú bỏ em.

Nhưng nếu không có anh, thì hắn cũng bỏ em, đây là một tấm kịch mà hắn không muốn bị giày vò khi bỏ em.

Nguyên Hạ bịt hai tai nức nở:

– Anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe! Có nói gì nữa, anh cũng là người xấu để cho tôi khinh bỉ.

– Em không muốn nghe nhưng anh vẫn cứ nói, bởi vì Lộc Tú sẽ bỏ em.

Chính hắn đã “sang tay” em cho anh, khi biết anh thích em.

– Anh đừng có nói nữa!

Những lời nói của Nhật Thống cứ làm cho Nguyên Hạ bàng hoàng và tê điếng. Không thể nào Lộc Tú là con người xấu xa như Nhật Thống đã nói.

Không thể nào!

Cô còn tìm tôi làm gì nữa? Cô nghĩ là cô còn xứng đáng với tôi khi qua đêm với bạn tôi và còn nhận sự bảo bọc của anh ta? Đừng làm tôi phải ghê tớm cô hơn nữa.

Nguyên Hạ ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Lộc Tú. Gương mặt anh đang thật lạnh lùng vô cảm, một gương mặt hoàn toàn khác với ngày nào anh đắm đuối nói yêu cô. Cô nghẹn ngào:

– Anh Thống nói anh muốn bỏ em nên mới bảo anh ấy... Lộc Tú! Em không muốn tin anh muốn bỏ em phải dùng thủ đoạn như thế, có phải như vậy không anh?

Gương mặt Lộc Tú vẫn lạnh lùng băng giá, giọng nhát gừng:

– Đàn bà con gái luôn lấy sự chung thủy làm đầu. Cô đã thủy chung với tôi chưa? Cô nói đi! Nói đi! Nói đi!

Mỗi tiếng “nói đi”, Lộc Tú nắm hai vai Nguyên Hạ lắc mạnh. Đau quá, Nguyên Hạ oằn mình xuống nức nở:

– Em đâu có muốn như vậy.

– Cô muốn hay không muốn, cô đã thuộc về người đàn ông khác. Tôi có yêu cô thật, nhưng nếu còn với cô, hay ôm cô vào lòng, tim tôi không thể nào dành trọn vẹn cho cô như ngày xưa. Cho nên tốt nhất đừng có đi tìm tôi.

Lộc Tú buông vai Nguyên Hạ, leo lên xe của mình phóng đi thẩm, Nguyên Hạ đau khổ nhìn theo. Cô hiểu rằng tất cả đã hết, không còn có thể nắm níu được nữa.

Một bàn tay từ phía sau đặt lên vai Nguyên Hạ, cô quay phất người lại. Lúc này tất cả cảm hờn cô trút hết vào Nhật Thống:

– Tại sao lại là anh vậy? Lúc nào anh cũng xuất hiện bên tôi như là quỷ ám vậy?

– Tại sao tôi phải đau khổ, có phải là tại anh?

Nguyên Hạ xô mạnh Nhật Thống ra đường, bằng tất cả lòng căm thù.

– Á!

Không ngờ Nguyên Hạ dữ dằn như vậy, Nhật Thống ngã loạng choạng xuống lòng đường, chân anh trượt dài hụt hẫng và ngã lăn ra con lộ lớn...

Két... Chiếc xe tải nhỏ thắng lết bánh, nhưng không còn kịp nữa, cán lên chân Nhật Thống. Anh kêu lên đau đớn, máu chảy tràn trên mặt đường.

Nguyên Hạ hoảng sợ đứng chết trân, mãi đến khi người qua đường bu lại, gã tài xế trên xe bước xuống quát vào mặt Nguyên Hạ, cô mới tỉnh hồn:

– Bà chị! Có muốn ăn hiếp chồng thì đi về nhà mà nanh nọc. Báo hại người ta!

Nguyên Hạ lao lại chỗ Nhật Thống. Đau quá anh ngất đi, cô ôm lấy anh khóc òa:

– Sao ngu quá vậy, anh đừng có sao nghe, anh Thống ơi.

Gã tài xế lại nạt đùa:

– Báo hại vừa vừa thôi! Làm ơn phụ tôi đưa chồng của cô đi bệnh viện!

Mọi người phụ đưa Nhật Thống lên xe đi bệnh viện. Nguyên Hạ như không còn biết gì nữa, cô cứ ôm lấy Nhật Thống, ngồi như hóa đá. Xin anh đừng xảy ra chuyện gì, tôi xin anh. Mà tại sao anh cứ bám theo tôi? Anh có biết anh là nguyên nhân của mối tình tan vỡ giữa tôi và Lộc Tú. Tôi căm hận anh...

– Nhật Thống!

Bà Nhật Quang gần như rú lên trước cái chân băng bột của Nhật Thống, bà khóc òa lên:

– Sao ra nông nỗi này hả con? Con có mệnh hẹ nào mẹ làm sao sống nổi?

Nhật Thống nhăn mặt:

– Con bị nứt xương băng bột vài tháng sẽ lành, mẹ làm gì khóc ồn ào dữ vậy?

– Con còn nói nữa! Đi đứng không cẩn thận, chân băng bột như vầy mà còn bảo chỉ nứt xương.

Giọng bà trở nên hờn dỗi:

– Phải rồi! Cậu có làm sao thì tôi đau chứ đâu phải cậu.

Đang đau, Nhật Thống cũng phải phì cười:

– Mẹ ơi là mẹ! Con biết mẹ lo cho con, con cám ơn, nhưng mà bác sĩ nói không sao.

– Có thật không?

– Thật mà!

Như không tin, bà Nhật Quang sờ nhẹ lên lớp thạch cao bó chân.

– Không sao chứ con?

– Thì mẹ nhìn con nè, con bình thường chứ đâu có sao.

Bà Nhật Quang thở phào ngồi xuống ghế. Lúc này mới chợt để ý đến sự có mặt của Nguyên Hạ, bà đưa mắt nhìn cô từ đầu xuống chân, từ chán lên đầu, mặc dù Nguyên Hạ cúi đầu lễ phép chào bà:

– Thưa bác!

– Cô là người đã gọi điện thoại báo tin cho tôi?

– Dạ, là cháu.

Nhật Thống vội chen vào:

– Cổ tên Nguyên Hạ đó mẹ. Cổ chăm sóc cho con từ sáng giờ.

Bà Nhật Quang niềm nở:

– Vậy à!

Bà quay sang hỏi nhỏ tai Nhật Thống:

– Bạn gái của con đúng không? Sao mẹ chưa bao giờ nghe con nói vậy?

Nhật Thống lúng túng không biết trả lời sao nữa? Nói cô là bạn gái của anh?

Không phải! Vậy tại sao cô có bên anh và chăm sóc cho anh? Không chờ câu trả lời của con trai, bà Nhật Quang nắm lấy Nguyên Hạ thân mật:

– Cháu xinh lắm! Thằng Thống nhà bác có chịu quen với cô nào đâu.

Nhật Thống nhăn nhó:

– Mẹ!

Mặc cho Nhật Thống nhăn nhó, bà Nhật Quang cứ ngắm nhìn Nguyên Hạ đầy vẻ thích thú. Bà thích nét chân quê của cô, cùng làn da trắng hồng và đôi mắt đen tròn như hạt nhăn. Bị ngắm nhìn, Nguyên Hạ ngượng nghíu:

– Bây giờ có bác rồi, cháu xin phép được về.

Nhật Thống lo sợ cố ngồi dậy:

– Nguyên Hạ.... em có trở lại không...

Nói chưa tròn câu, Nhật Thống nhăn mặt vì đau do cố ngồi dậy:

– Nguyên... Hạ....

Nguyên Hạ không thể nói gì khác trước bà Nhật Quang, nên gật đầu:

– Có!

Cô chào bà Nhật Quang rồi đi nhanh ra cửa, Nhật Thống buồn hiu nhìn theo.

Bà Nhật Quang mỉm cười:

– Cô ấy sẽ trở lại thăm con mà.

– Mẹ không biết đâu, con yêu cổ nhưng cổ đâu có yêu con.

Bà Nhật Quang trợn mắt:

– Con trai của mẹ có điểm nào khiếm khuyết mà nó chê?

– Tình yêu mà, làm sao nói hả mẹ?

– Có cần mẹ giúp con không? Mẹ gặp cô bé ấy và nói con trai của mẹ yêu cổ.

Không có ai hơn con nữa đâu.

Nhật Thống cười buồn:

– Mẹ thấy con nhất, nhưng nhiều người hơn con gấp trăm lần. Cổ đang giận con, mẹ ạ.

– Hèn nào! Nhưng không sao đâu, mẹ sẽ giúp con mà. Bây giờ con mau năm tịnh dưỡng cho lành cái chân đã, băng bột như vầy thì làm sao đưa đón hay đeo đuổi người ta.

Nhật Thống nhìn mẹ đẩy vẻ biết ơn. Bao giờ mẹ cũng giống như người bạn của anh vậy. Nhưng nếu như mẹ biết rõ sự thật nhất định mẹ sẽ mắng anh. Một sự thỏa thuận ghê gớm giữa anh và Lộc Tú, ban đầu là tò mò và rồi khi đã nếm trái cấm anh hiểu rằng mình đã yêu, yêu một người đang căm ghét mình. Anh là người đã phá cuộc tình của cô, khiến cô lỗi đạo với người mình yêu.

Bây giờ khi đã hiểu sự thật, không biết cô tỉnh ngộ hay chưa?