Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 223: 223: Ai Ở Lại

Lúc này, Ân Hoàng Hậu ở bên cạnh đứng lên, thướt tha lả lướt đi tới cạnh hắn: "Điện hạ đúng là có hiếu, đi đường mệt nhọc, tuyết lớn như vậy còn vội vàng tiến cung thỉnh an, chỉ là đêm đã khuya, tinh thần vạn tuế không tốt, ngự y cũng đã nói cần phải tĩnh dưỡng.


Điện hạ có chuyện gì, vẫn là ngày mai rồi nói."
Tinh thần không tốt, nơi này làm gì có bộ dáng tinh thần không tốt?
Ta nhìn hoàng đế nằm trêи giường, trái tim thắt chặt.


Tuy từ mật chiếu lúc trước ta cũng có thể đoán được long thể hoàng đế có vấn đề, có lẽ bệnh tình thêm nặng nhưng ta thật sự không ngờ tới tình huống trước mắt.
Bùi Nguyên Hạo vẫn quỳ, một chút phản ứng cũng không có.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Bùi Nguyên Hạo cúi đầu nhìn tay hoàng đế chốc lát, sau đó chậm rãi đứng dậy, biểu tình nôn nóng khi nãy đã biến mất, không nóng không lạnh mà nở nụ cười: "Mẫu hậu nói đúng."
Nghe hắn nói như vậy, những người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm.


Ai ngờ ngay sau đó, hắn lại nói: "Có điều tối nay, nhi thần vẫn không yên tâm thân thể của phụ hoàng, vì thế sẽ ở đây canh giữ bên cạnh."
Sắc mặt Ân Hoàng Hậu lập tức thay đổi: "Không được!"


Bà ta nghiêm khắc quát một tiếng, Bùi Nguyên Hạo chậm rãi quay đầu, trong mắt hiện lộ ra tia hung quang, bề ngoài vẫn cười nói: "Mẫu hậu, vì sao không được?"
"Cái này...!Hoàng Thượng long thể không ổn, buổi tối không thể hao tâm tốn sức."
"Nhi thần không làm gì, cũng không nói gì, chỉ canh giữ bên cạnh phụ hoàng."


"Điện hạ ngày đêm mệt nhọc trở về kinh thành, không nên tiếp tục lao lực."
"Nhi tử vì phụ thân, mệt một chút không tính là gì."
"Nơi này đã có bổn cung, không nhọc Tam điện hạ."


Nhìn Ân Hoàng Hậu một mực cự tuyệt, Bùi Nguyên Hạo ôm quyền, đột nhiên cười cười: "Xem ra mẫu hậu đúng là rất quan tâm săn sóc phụ hoàng, có điều, vẫn là để phụ hoàng nói đi, ngài ấy rốt cuộc muốn ai ở cạnh."


Ân Hoàng Hậu vừa nghe, trong mắt liền lộ tia lạnh lẽo, nhưng bà ta vẫn cúi đầu, ôn nhu hỏi hoàng đế đang nằm trêи giường: "Vạn tuế, ngài nói đi, ngài muốn ai ở lại chiếu cố?"
Hoàng đế nằm yên một chỗ, gương mặt tái nhợt, vẫn nhắm mắt.


Qua chốc lát, Ân Hoàng Hậu cười lạnh, nói: "Điện hạ thấy rồi đó, Hoàng Thượng cũng đau lòng cho ngươi, không cần ngươi ở lại, chi bằng vẫn là..."
Bà ta còn chưa dứt lời, đột nhiên, Hoàng Thượng chậm rãi mở mắt, nâng tay.


Ân Hoàng Hậu và Bùi Nguyên Sâm hít ngụm khí lạnh, giống như bị dọa, mà Bùi Nguyên Hạo cũng mở to hai mắt nhìn tay hoàng đế, chỉ thấy bàn tay khô khốc kia chậm rãi nâng lên, ngón trỏ run rẩy chỉ về hướng đám người.
Tất cả đều theo đầu ngón tay nhìn qua.


Ta đứng bên ngoài màn, sau khi tiến vào ngoại trừ quỳ xuống hành lễ thì không có bất cứ kẻ nào để mắt tới, nhưng hiện tại mọi người đều nhìn ta, bởi vì đầu ngón tay kia đang chỉ về hướng này.
Là...!Ta?
Sao có thể là ta? Hoàng Thượng sao lại muốn ta ở lại?


Không chỉ ta, những người xung quanh đều cả kinh, lúc này Ân Hoàng Hậu vô cùng khẩn trương, vội đi đến mép giường, nhẹ giọng: "Hoàng Thượng, nàng...!Nàng chính là nghi phạm lúc trước hạ độc mưu hại thần thϊế͙p͙, cung nữ này thủ đoạn độc ác, Hoàng Thương sao có thể giữ nàng lại?"


"Đúng vậy phụ hoàng, không thể tin cung nữ này!" Bùi Nguyên Sâm cũng khuyên..