Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 224: 224: Ngươi Còn Có Thể Như Ngọn Cỏ Đứng Đầu Bức Tường Sao

Ta đờ đẫn đứng đó, qua một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.


Xuyên qua rèm châu đong đưa, Bùi Nguyên Hạo bình tĩnh nhìn ta, tựa hồ đang suy nghĩ, sau đó, hắn cười nói: "Mẫu hậu, vụ án lúc trước Hình Bộ vẫn chưa định tội cho nàng, nếu phụ hoàng chọn nàng ấy, xem ra phụ hoàng đã biết Nhạc Thanh Anh vô tội.
"
"Sao có thể? Tuyệt đối không có khả năng!"


"Mẫu hậu đừng cố chấp như thế, tâm ý của phụ hoàng tốt nhất không nên làm trái, huynh nói xem, hoàng huynh.
"


Dứt lời, hắn ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Tu, y vẫn luôn đứng ngay tấm màn, cách ta gần nhất, ta không biết có phải y luôn nhìn ta hay không, bởi vì vừa ngẩng đầu, ta liền đối diện với ánh mắt thanh tịnh của y.
Mà ánh mắt của ta, ít nhiều có chút chật vật.


Nếu nói, từ đêm đại hôn đó của y, cuộc đời ta bắt đầu trở nên hỗn loạn, như vậy hiện tại ta mơ hồ có thể xác định, cuộc đời ta không hề do ta khống chế, hoàng quyền tranh đấu, đây là vũng bùn rất lớn, một khi đã hãm vào thì không còn cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời.


Nghĩ như vậy, ta thật sự muốn xoay người chạy đi, chạy khỏi nơi này.
Theo bản năng lui một bước, ta lập tức động phải bức tường sau lưng, bức họa cuộn tròn bên trêи bị ta va chạm mà phát ra tiếng vang, ta cả kinh tới hoàn toàn thanh tỉnh.
Sao có thể? Sao có thể được chọn chứ?


Bùi Nguyên Tu nhìn ta, thở dài, ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Hạo, lại nhìn Ân Hoàng Hậu, nói: "Mẫu hậu, nhi thần cũng cảm thấy Nhạc Thanh Anh là lựa chọn hợp lý.
Ánh mắt Ân Hoàng Hậu trở nên lạnh lẽo: "Con! "


"Mẫu hậu, mấy ngày nay đêm nào người đều canh giữ bên phụ hoàng, cũng mệt mỏi, không bằng đêm nay nghỉ ngơi chút đi.
"


Thái Tử lên tiếng, lời nói đương nhiên không giống người khác, đặc biệt là hiện, thế cục Thái Tử giám quốc, lời nói của Bùi Nguyên Tu đương nhiên có trọng lượng, Ân Hoàng Hậu không còn cách nào khác, chỉ có thể rời đi, lúc đi ngang qua ta còn trừng mắt một cái, ánh mắt hiện ra vài phần tàn khốc.


Ta đứng một bên, vẫn luôn cúi đầu.
Lúc này, một cơn gió ôn hòa đi tới, Bùi Nguyên Tu đã đứng trước mặt ta.
Đã lâu không gặp, so với nền tuyết trắng lúc vừa tiến cung hoàn toàn khác biệt, hiện tại trêи người y không chỉ có thanh tịnh mà hơi thở cũng đặc biệt ôn nhuận.


Y cúi đầu nhìn ta, gương mặt thanh tuấn hiện lên ý cười ôn hòa: "Thanh Anh, đêm nay vất vả cho ngươi.
"
"! " Ta cúi đầu, trước sau vẫn không ngẩng đầu nhìn hắn, "Thái Tử điện hạ quá lời.
"
"Thừa Càn Điện gần nơi này, có chuyện gì có thể sai người tới báo.
"
"Nô tỳ đã biết.
"


Y lại cúi đầu nhìn ta, tựa như muốn nói gì đó, ta ngẩng đầu nhìn y, chỉ thấy y lắc đầu, xoay người đi trước, trước khi rời đi còn phân phó người của Bùi Nguyên Hạo tiến vào đặt hành lý của ta bên gian ngoài, còn cho người chuẩn bị ít trà bánh.
Người cuối cùng rời đi là Bùi Nguyên Hạo.


Hắn cũng tới trước mặt ta, cúi đầu nhìn ta nửa ngày, sau đó vươn tay nâng cằm ta lên.
Trong phòng đốt địa long khiến sau lưng người ta một thân mồ hôi, nhưng đối diện với hắn, cả thân mồ hôi kia đều hóa thành mồ hôi lạnh, ta bất giác rùng mình, nhìn hắn.
"Sao hả? Thấy ấm lòng sao?"
"! "


"Có người đối tốt với ngươi như vậy đúng là khó có được.
"
"Điện hạ! "
"Ngươi cho rằng ở Dương Châu ta ra chủ ý thiết yến trong gió lạnh, trở về kinh thành không ai biết, ngươi còn có thể như ngọn cỏ đứng đầu bức tường sao?"
Sắc mặt ta lập tức trắng bệch, mở to hai mắt nhìn hắn.