Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 222: 222: Quang Cảnh Nhật Mộ Tây Sơn

Nghe hắn nói, Bùi Nguyên Tu lập tức mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn ta.
Ta cũng nhìn Bùi Nguyên Hạo, trêи mặt hắn vẫn duy trì nụ cười lạnh lùng, so với gió đông còn rét hơn.
Ta ẩn ẩn hiểu những gì hắn đang nói, mặt nhất thời đỏ bừng, dù trong gió tuyết cũng nóng lên.


Sau một lúc lâu, Bùi Nguyên Tu quay đầu nhìn ta, nhẹ giọng hỏi: "Vậy sao?"
Ta vội quỳ xuống hành đại lễ với y, y vội vàng duỗi tay đỡ ta dậy, vừa định mở miệng nói gì đó, Bùi Nguyên Hạo đã lên tiếng cắt ngang: "Theo ta đi gặp phụ hoàng."
Dứt lời, hắn liền nâng bước vào trong.


Ta không dám ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Tu, chỉ khom người, lẳng lặng đi theo.
Đi theo hành lang thật dài ngoài cửa lớn Vĩnh Hoa Cung, toàn bộ đều đèn đuốc sáng trưng, nhưng điều kỳ quái là nơi này không có thủ vệ nghiêm ngặt, chỉ có mấy cung nữ đứng gác đêm.


Thấy Tam điện hạ tới, bọn họ đều quỳ xuống thỉnh an.
Bùi Nguyên Tu đi qua, nói: "Tam đệ, đêm đã khuya, phụ hoàng cũng cần nghỉ ngơi."
"Thần đệ vào thỉnh an liền đi ngay."
Nói rồi hắn duỗi tay, mở cửa


Cửa đột nhiên bị đẩy ra kéo theo một trận gió lạnh làm ngọn đèn bên trong lay động, trong nháy mắt căn phòng vốn sáng ngời lại khiến người ta cảm thấy đen tối khó hiểu.


Chỉ là, nơi này rốt cuộc cũng là hoàng thành, là nơi ở của hoàng đế, vừa vào trong, ta liền thấy cả người ấm lên, trong không khí còn tràn ngập mùi thuốc nồng đậm.
Bùi Nguyên Hạo vừa đi vừa nhìn xung quanh, cách rèm châu nhìn thấy một bóng người, hắn liền nhanh chóng vào trong.


Ta cũng vội đi theo, còn chưa vào nội thất đã thấy Ân Hoàng Hậu và Tứ hoàng tử, còn cả mấy thái y canh giữ bên mép giường.
Vừa thấy chúng ta, Ân Hoàng Hậu lộ vẻ kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt, bà ta liền khôi phục vẻ bình tĩnh.
"Tam điện hạ, ngươi về rồi."
"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu."


Bùi Nguyên Hạo hành lễ đơn giản, sau đó trực tiếp đi tới mép giường.
Rèm châu đong đưa, tuy ta đứng bên ngoài như vừa liếc mắt cũng có thể nhìn thấy người nằm trêи giường.
Giờ khắc này, ta thật sự bị hiện thật dọa sợ.


Trong ấn tượng, Hoàng Thượng tuy long thể không khỏe, đặc biệt tới mùa đông, tinh thần lại càng kém, nhưng người trước mắt không thể dùng từ "không tốt" để hình dung.
Ông dựa vào đầu giường, gương mặt tái nhợt tựa hồ không chút huyết sắc, môi cũng khô cạn.


Trong cung đốt địa long, vô cùng ấm áp nên chăn che trước ngực, hai tay ông đặt bên ngoài, mu bàn tay khô khốc như khúc gỗ lộ ra gân xanh.


Mà đôi mắt của ông, trong trí nhớ của ta, cặp mắt đó lúc nào cũng sáng, nhưng hiện tại nhìn chúng ta đi vào, tròng mắt chỉ chậm rãi dời qua, sau một lúc lâu cũng không có động tĩnh!


Nếu nói thời điểm rời khỏi kinh thành, ông ấy là một trung niên tiều tụy, thì hiện tại, ông ấy đã lộ ra quang cảnh nhật mộ tây sơn ( )!
Bùi Nguyên Hạo quỳ xuống: "Phụ hoàng!"


Thanh âm của hắn rất lớn, vang vọng khắp Vĩnh Hòa Cung, ta nghe tới kinh hãi, những người xung quanh cũng chấn động, nhưng Hoàng Thượng vẫn nằm đó, vẫn yên lặng, tròng mắt chậm rãi dời xuống nhìn hắn, một câu cũng không nói đã nhắm mắt lại.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?.