Mị Luyến - Hành Trình Từ Bảo Mẫu đến Chồng Ngoan

Chương 2: Lo ngại lần thứ nhất (2)

Năm nay tôi mười lăm tuổi, thích màu đen, ghét màu hồng. Vì nó trông thật "bánh bèo" làm sao.

Không biết bây giờ Mark đang làm gì nhỉ? Chắc lại như mọi ngày, nấu bữa trưa, chờ tôi tan học về rồi cùng ăn đấy.

Hiện tại, đang là giờ ra chơi. Chẳng có gì làm nên tôi lại ngồi vẩn vơ tâm trạng.

- San Ni! Xem chồng mang cái gì đến cho em này... - Tôi giật mình, địch đã đến.

Gã đó bày ra trước mắt tôi bao nhiêu là kẹo. Thật là phù hợp với bộ dáng ngây ngốc của gã làm sao. Nhỏ tuổi hơn tôi, cả suy nghĩ cũng còn chưa theo kịp.

- Hạo Ân, lại đến thăm San Ni đó à? - Cô bạn thân Phiến Mộc của tôi lại buông ra một câu hỏi không thể nào muôn thuở hơn.

Sau đó cả lớp ùa đến. Gã chia kẹo cho mọi người để lấy lòng, với thiện ý muốn họ "chúc phúc" cho chúng tôi. Hừ, quái thật.

- San Ni, chúng ta sắp kết hôn rồi. Vợ nghĩ có nên đặt áo cưới rồi không? - Hạo Ân xởi lởi ngồi cạnh tôi, giọng nói đon đả vô cùng.

- Oa, hai người đã đến bước này rồi sao? - Cả lớp ồ lên, hưởng ứng lời chòng ghẹo của gã.

Tôi thấy khó chịu ghê gớm.

- Hay là vợ thích đặt riêng nhỉ? Anh sẽ nhờ ba ba giới thiệu người giỏi nhất trong giới thiết kế nha.

- Thiết kế cái đầu cậu ấy. Đồ khùng! - Tôi tức giận hét vào mặt gã.

- Ơ, vợ...

- Cậu mau biến đi cho tôi, ồn ào quá!

Hạo Ân điếng người. Xem vậy mà vẫn sợ bị người lớn nạt nộ đó thôi. Thế là gã lật đật chạy về lớp.


Gã năm nay còn chưa tròn mười ba. Vậy mà hễ gặp mặt là hứa hôn, vợ chồng này nọ, nghe cứ như một tên dở hơi, chưa được cho uống thuốc vậy.

"Tấm chân tình" ấy của gã, ai cũng thấy, cũng cảm động. Duy chỉ có một người không thể nào nhúc nhích nổi, đó là tôi!

Tôi đã sai khi ngồi lại lớp vào giờ ra chơi. Lần sau tôi sẽ dành 30 phút xinh đẹp này trong... WC nữ.

Tôi lấy điện thoại ra, ấn ngay một dòng tin nhắn:

Chú Mark, con muốn về sớm. Mau đến đón con...

Nhưng chờ mãi vẫn không thấy tin nhắn trả lời. Rồi cũng đến lúc chuông vang, báo giờ vào học. Giờ này thì về làm gì nữa ha.

- San Ni, em nhanh chóng dọn dẹp số kẹo trên bàn đi!

Tiếng cô giáo nhắc nhở làm cho tôi định thần lại. Nhìn xuống, ôi trời ơi, một bãi chiến trường kẹo đang bày ra trước mắt, oan không thể tả.

- Thưa cô, số kẹo này là của em. Em sẽ dọn ngay ạ! - Phiến Mộc ngồi bên cạnh thản nhiên nói rồi dồn tất cả vào hộc bàn của mình.

Hi sinh ra mặt vì bạn bè đến thế cơ đấy. Cảm động thật nha.

- San Ni, nếu cậu không cần thì cho tôi hết chỗ này nhé... - Phiến Mộc thỏ thẻ bên tai tôi, ánh mắt sáng rực như thiêu, như đốt.

Tốt thôi, có thể tống khứ đống lộn xộn đó đi, tôi vô cùng ủng hộ.

Lâm Hạo Ân, càng nghĩ đến cái tên này, tôi càng cảm thấy chán ghét.

*


Tan học, tôi đứng đợi, Mark đến trễ 15 phút. Chuyện mà trước giờ chưa từng xảy ra.

- Xin lỗi tiểu thư, tôi có việc bận, để cô chờ lâu rồi.

Tôi im lặng không nói, chỉ chờ đợi một chút, có phải chuyện gì to tát đâu.

Sau đó tôi chợt chuyển tầm nhìn sang phía Mark, ánh mắt chợt dừng trên chiếc áo sơ mi, chỗ từ cầu vai chạy dài xuống ngực.

- Chú Mark, sao áo chú lại ướt thế kia?

Nhanh như gió, Mark kéo chiếc áo vest ngoài, lập tức che lại. Điềm tĩnh trả lời:

- À, xin lỗi vì đã phô ra vẻ không nghiêm chỉnh với cô. Lúc nãy có một đoạn đường tôi bị ướt mưa.

Càng nghĩ càng thấy không giống, ướt mưa kiểu gì mà chỉ có một bên vai. Với cả, vết loang đó càng nhìn càng giống như nước mắt, nước mũi khi khóc thật to, thật lớn.

Mà cũng có sao đâu nhỉ? Chuyện riêng của Mark thì liên quan gì đến tôi? Suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì?

Chắc do Mark có điều khó nói mà thôi...

*

- Chưa có bữa trưa ạ? - Nhìn thấy bàn ăn trống rỗng, thêm một lần nữa, tôi cảm thấy ngạc nhiên.

- Xin lỗi, cô đợi cho một chút. Tôi đã nấu, bây giờ sẽ mang ra hâm nóng ngay.


Có vẻ như bữa trưa đã được nấu từ lúc sáng. Hôm nay Mark bận việc gì sao?

- Cứ nghĩ chú Mark sẽ cho con ăn thức ăn mua sẵn đấy chứ? - Tôi cố gắng mỉm cười, buông lời bông đùa một câu.

- Sẽ không!

- Đúng, vì con chỉ ăn được đồ chú nấu thôi mà.

Vẫn là ngon như vậy, Mark vẫn đặt tâm trí vào để nấu bữa ăn cho tôi đó thôi. Có lẽ, tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

*

Buổi tối, tôi trở mình. Vì sao hôm nay lại khó ngủ như vậy?

Bắt gặp khuôn mặt bình thản muôn đời ấy làm tôi có chút ngại ngùng. Có bao giờ tôi nhìn thấy vẻ mặt của Mark khi ngủ đâu.

Đôi mắt khép lại vừa đủ, không làm cho khuôn mặt có bất kỳ vết nhăn nào. Tôi vô thức nhìn, có lẽ là nhìn đến không chớp mắt. Bị sao vậy nhỉ? Lúng túng thật, bàn tay tôi lại không yên, thật là muốn chạm vào khuôn mặt cương nghị ấy.

Tay tôi va phải cái gì đó, là điện thoại của Mark. Tôi cầm lên, màn hình tối đen như mực.

Thực sự muốn biết, bây giờ là mấy giờ rồi ha...

Thế là táy máy, mở nguồn lên. Đập vào mắt tôi là một khung mã khóa màn hình. Có chiếc đồng hồ bốn số mà tôi đang muốn xem. Còn có cả, dòng tin nhắn hiện trên thanh thông báo.

Tin nhắn của tôi, Mark chưa hề đọc...

Vậy là chiếc điện thoại kia, không hề mở nguồn suốt cả ngày hôm nay.

Vì sao bây giờ tôi lại có cảm giác bất an quá. Hôm nay, Mark đã đi đâu và đã làm những gì?

Tôi cảm thấy bản thân mình thật kì lạ, bây giờ còn muốn xen vào chuyện riêng của người khác nữa đấy. Nhưng tôi thực sự rất thắc mắc nha.

Thế là, điện thoại được tắt nguồn một lần nữa. Tôi nhẹ trở mình, lại suy nghĩ vẩn vơ. Khuôn mặt ấy tôi cũng không còn hứng thú để ngắm nhìn nữa.


- Tiểu thư, khó ngủ sao? - Cánh tay ai đó lại đón tôi vào lòng vì vừa rồi bị làm động.

- Con... ơ, không có. - Tôi thầm nghĩ, có phải nãy giờ Mark chưa hề ngủ đúng không?

- Hôm nay, có cuộc họp tại Tần Khanh, nên tôi phải tắt máy, sau đó thì quên...

Gì chứ? Còn có cả loại năng lực đoán biết được suy nghĩ của người khác cơ à?

-...

- Xin lỗi tiểu thư, tôi không biết chuyện này lại phiền đến tâm trạng của cô như vậy. - Mark nói khe khẽ, đúng là chưa hoàn toàn tỉnh ngủ nha.

- Không sao cả, Mark, cực cho chú rồi!

Lại là vì ba của tôi, từ lần thực hiện kế hoạch khiến người hãm hại mẹ tôi phải trả giá đến nay vẫn không thèm lấy lại vị trí Chủ tịch tạm thời của Mark tại Tần Khanh nữa.

Cũng phải thôi, tự dưng tống khứ được gánh nặng, ung dung tự tại đi du lịch bên cạnh vợ yêu thì dại dột gì để cho vệ sĩ thân cận được nhàn rỗi?

Bốc lột, đây đúng là một kiểu bốc lột trá hình mà.

Tội cho Mark, chỉ biết im lặng phục tùng, tiếp quản Tần Khanh giúp cho người đàn ông lười biếng kia.

Hừ.

Sau câu nói của tôi thì không còn bất kỳ câu trả lời nào nữa. Có lẽ, Mark đã ngủ rồi.

Tôi mỉm cười, ngoan ngoãn cuộn người lại. Không suy nghĩ nữa, mau ngủ đi thôi.

À, bỗng dưng tôi lại có thêm thắc mắc. Không biết cô gái đã hãm hại mẹ tôi khi đó, bây giờ thế nào rồi ha? Qua tay lão họ Tần ấy thì không chết cũng hóa thành bị thương, vĩnh viễn mang thương tật suốt đời.

Càng nghĩ càng thấy người mà tôi gọi là ba ba, lúc nào cũng thương yêu, nuông chiều tôi kia sao mà đáng sợ quá...