Mị Luyến - Hành Trình Từ Bảo Mẫu đến Chồng Ngoan

Chương 1: Mark - Chú vệ sĩ của tôi (1)

Trong một tòa nhà xa hoa, có một căn phòng lộng lẫy. Trong một căn phòng lộng lẫy, có một chiếc giường công chúa King-size. Trên chiếc giường công chúa king-size, lại có một cô bé vẫn còn đang say ngủ...

Đó là tôi!

- Tiểu thư... - Một giọng nói trầm thấp truyền đến bên tai - Đến giờ đi học rồi.

- Hơ, thôi~ Tôi ngân dài ngao ngán - Con vẫn chưa muốn dậy nha!

- Tiểu thư, sẽ bị trễ học mất.

- Vậy thì hôm nay con không muốn đến trường! Chú hãy giúp con xin nghỉ...

- Tôi...

- Con thật sự rất mệt mỏi mà, còn bắt buộc đi học, sẽ khóc mất! - Tôi lười biếng mở mắt, bày ra cho người trước mặt thấy sự không vừa ý của mình.

- Được rồi, tiểu thư tiếp tục ngủ đi. Hôm nay, không cần đến trường nữa!

Như vừa nhận được lệnh đặc ân, tôi ngồi dậy quàng tay ngay vào cổ người nào đó:

- Mark, chú thật là tốt bụng~

- Đã hết mệt rồi sao? - Thấy bộ dạng khỏe khoắn khác thường của tôi,Mark ngạc nhiên hỏi lại.

- Nào có? - Cảm thấy mình thật hớ hênh, tôi vội vã nằm trở lại giường - Vẫn đang rất mệt mỏi đây này. Bằng chứng là con vẫn còn muốn ngủ.

- Uhm... - Không biết Mark đã nghĩ gì nhưng rồi cũng kéo chăn đắp lại cho tôi - Tiểu thư cứ ngủ đi, một chút thức dậy là có đồ ăn rồi.


Tôi mơ màng xoay người vào trong, làm ra vẻ vẫn còn uể oải lắm, chỉ ậm ừ đáp lại lời Mark thôi.

Nhưng trong lòng tôi thì đang sướng rơn ấy chứ. Mark mà nấu bữa sáng thì còn gì bằng. Đã vậy hôm nay còn nuông chiều theo sự lười biếng của tôi nữa. Thích thật đó nha.

*

- Chú Mark, sao không ăn nhỉ? - Như mọi lần, tôi đưa bộ mặt vẫn còn lem luốc thức ăn nhìn Mark, ngây ngô hỏi.

- Như vậy thật không phải phép, tôi đã ăn rồi. - Mark giúp tôi lau sạch phần nước sốt còn dính ở khóe miệng kia, điềm tĩnh trả lời.

- Mấy cái loại luật lệ phép tắc gì đấy, đặt ra làm chi rồi cứ o ép mãi.

- Tiểu thư đừng bận tâm, bữa sáng hôm nay vừa miệng chứ?

Tôi liên tục gật đầu, miệng thì vẫn đang nhồm nhoàm thức ăn.

- Ông bà chủ vừa gọi điện về... - Mark vừa nói vừa chậm rãi theo dõi phản ứng của tôi.

- Là hai vị đó sao? - Tôi dửng dưng - Bây giờ thì sắp đi đến đâu nữa đấy?

- Họ vừa rời Massachusetts, kế hoạch tiếp theo là Paris...

- Hừm, hình như là chẳng có ý định quay về đâu nhỉ?

- Tiểu thư đừng buồn, vì cô còn phải đi học. Nếu không họ đã mang cô theo trong chuyến đi của mình rồi.

- Con chẳng cần nhé, không thôi lại bị gọi là loại bóng đèn đáng ghét gì đấy, khổ lắm a~


Nói rồi, tôi thấy có chút mất hứng liền đứng dậy rời đi, bữa ăn sáng cũng đã ngoan ngoãn hoàn thành.

Mark hiểu rằng tôi đang rất nhớ ba mẹ. Có lẽ, chỉ có mỗi mình Mark là hiểu rõ suy nghĩ của tôi.

Mà Tần thiếu gia cha tôi cũng thật là, ai lại đưa con cho vệ sĩ chăm sóc suốt. Ngang nhiên cùng vợ thực hiện chuyến du lịch vòng quanh thế giới dài kì gì kia?

Bởi vì ông ấy, sợ mình sẽ già đi. Đến lúc đó mang mẹ tôi đi du lịch sẽ bị lép vế. Ai bảo Tiểu Thuần mẹ tôi, lúc nào cũng xinh đẹp làm chi.

- Tiểu thư, cô đang làm gì vậy? - Mark bước vào phòng, trong lúc tôi đang ngồi suy nghĩ, trầm ngâm.

- Chú Mark, hôm qua cái tên họ Lâm đó lại đến tìm con...

- Lâm thiếu à? Cậu ấy làm phiền cô sao?

- Đúng vậy, hắn lại gọi con là vợ gì đấy. Nghe mà buồn nôn chết được. - Tôi trừng mắt, nghiến răng, tỏ ra vẻ cực kỳ bực tức.

- Là do lời hứa hôn lúc trước đó thôi. Xem ra cậu ấy rất xem trọng rồi. - Mark vẫn dùng thái độ dửng dưng nói chuyện với tôi, có thật là đang quan tâm không vậy?

- Chú Mark! Thôi ngay! Con không thích cái tên họ Lâm ấy!

Một chút cũng không!

Nhưng Mark thì cứ luôn nói thêm vào. Điều này làm cho tôi vô cùng ủy khuất, nước mắt cũng đã bắt đầu theo đó mà lưng tròng...

- Xin lỗi tiểu thư. Tôi đã quá lời. - Mark quỳ xuống nền nhà, tự tay tát vào mặt mình liên tục.


Tôi hoảng hốt. Bản thân đã quên mất Mark rất hay làm vậy mỗi khi tôi không vừa ý hoặc cáu lên. Mark đều là người hạ mình, xin lỗi.

Không phải tính cách của Mark là nhường nhịn tôi, mà đó là khoảng cách giữa vệ sĩ và tiểu thư. Gượng gạo, gò bó vô cùng.

Tôi không thích cho lắm.

- Chú à... - Tôi ngồi cạnh Mark, nắm giữ hai cánh tay cứng cáp kia - Cứ mỗi lần con không vừa ý thì chú lại tự trừng phạt mình sao?

Mark mở mắt ra nhìn tôi, một ánh nhìn thật thâm sâu khó đoán. Đối với tôi, vẫn là giữ kẽ:

- Tôi, xin lỗi. Đã làm cho cô không vui rồi.

- Hừ! - Tôi lắc đầu, nhoài người ôm lấy cổ Mark -Chuyện này chẳng có gì to tát đâu.

Chỉ mong là chú đừng nhắc đến nữa, con cực kỳ không thích câu chuyện hứa hôn quái quỷ gì kia.

Đó là câu chuyện đơn phương của ba mẹ tôi và gia đình họ. Lúc đó tôi chỉ mới lên năm, cơ bản là không biết nên phản ứng thế nào.

Nhưng cái tên họ Lâm kia thì có phản ứng nha. Bằng chứng là gã cứ lẽo đẽo theo tôi, suốt từ đó đến giờ.

- Tiểu thư, tôi sẽ không lặp lại sai lầm này nữa. - Mark vuốt vuốt tóc tôi, gật đầu tuyên bố.

Ấy vậy mà, sau này Mark vẫn lặp lại sai lầm đó thôi...

*

Một ngày lười biếng như vậy là quá đủ, tôi phải chuẩn bị bài học cho ngày mai.

Dưới ánh đèn bàn mờ ảo, khuôn mặt của Mark thấp thoáng hiện ra. Xung quanh tuyệt nhiên không có bất cứ nguồn sáng nào thêm, nhưng những đường nét trên gương mặt kia vẫn tỏa sáng rực rỡ theo một cách riêng nào đó.


Là bộ dáng điềm tĩnh quen thuộc tôi luôn được thấy hàng ngày. Đó là sự an tâm tuyệt đối. Tuổi thơ của tôi lớn lên bên cạnh Mark, bên cạnh sự bình ổn lúc nào cũng cho người đối diện cảm giác rất an toàn kia.

Tôi gục đầu xuống bàn suy nghĩ một chút, nhưng Mark nghĩ rằng tôi lại ngủ quên. Thế là tôi được nằm gọn trên cánh tay rắn chắc nào đó.

Vậy thì cứ tiếp tục giả vờ cho vui...

- Tiểu thư, hôm nay có muốn ngủ trên giường công chúa không? - Tiếng Mark thật nhỏ truyền đến bên tai, nhột đến mức tôi muốn vươn tay lên xoa lấy.

Nhưng không được, phải kiềm chế, tôi đang ngủ mà.

Chỉ mơ hồ gật đầu đáp lại. Sau đó Mark đặt tôi lên chiếc giường xinh đẹp của mình. Rồi Mark xoay người, định rời đi.

- Chú Mark~ Tôi níu lấy vạt áo, kéo nhẹ - Đi đâu vậy?

- Cởi áo khoác ngoài ra, tiểu thư định để cho tôi nóng nực đến chết à?

Hai mắt tôi vẫn ngoan cố không mở, nhưng miệng thì lại mỉm cười. Tôi còn nghĩ, hôm nay Mark sẽ ngủ ở giường của mình cơ chứ.

Tôi đã đoán sai, vì Mark, không bao giờ bỏ tôi một mình. Luôn theo sát tôi, kể cả trong giấc ngủ.

Sau đó, tôi cảm nhận được tấm chăn bông ấm áp phủ lên người. Và có cả cánh tay quen thuộc của Mark đang vươn ra, ôm lấy mình, lúc này tôi mới cuộn người lại, nằm gọn trong lòng ai kia.

Mark theo tôi ngủ ở giường công chúa. Vì nó thích hợp với tôi, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy tức cười.

- Chú Mark~ Giọng tôi lè nhè - Từ ngày có con, chú không còn phòng riêng của mình nữa. Có cảm thấy uất ức không?

- Không! Vì bảo vệ cho sự an toàn của tiểu thư là nhiệm vụ lớn nhất của tôi. Có như vậy tôi mới biết là cô luôn an ổn.

Mark nói một tràng dài, nhưng sao tôi lại không thích nghe cho lắm. Tôi muốn Mark nói những câu nào đó khá hơn, không phải theo khuôn mẫu cứng nhắc thế này.

Mà thôi, tôi buồn ngủ thật rồi, phải ngủ đã. Có chuyện gì, ngày mai hãy tính sau.