Mê Vợ Không Lối Về

Chương 247

 
“Tôi biết rồi.” Anh không dám chắc chắn đối phương có phải tới tìm cô hay không.
 
Ngắt điện thoại, cô đưa nước cho anh uống.
 
Anh đặt điện thoại xuống, khi nhận nước vô tình nói: “Khách ngoài tới khách sạn, giám đốc báo lại với tôi một tiếng.”
 


Lâm Tử Lạp cũng không để tâm, chỉ làm như anh nói vu vơ thôi.
 
Đúng là một thông tin hữu ích, chỉ sợ cũng không nói với cô.
 
Anh uống xong cô nhận lấy cốc nước, khi đó tay anh còn chưa buông ra, đúng lúc ngón tay chạm vào tay anh, cô giật mình rụt tay lại.
 


Ánh mắt Bạch Dận Ninh nhìn chỗ cô chạm đến, nơi đó dường như lưu lại hơi ấm của cô, rất nhạt, thời gian quá ngắn, ấn tượng không sâu.
 
“Tôi cũng không có độc, sợ tôi làm gì như vậy sao?”
 


Hai tay Lâm Tử Lạp siết lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi không sợ anh, không giấu gì anh tôi đã kết hôn rồi, cho nên bất kể là anh hay người đàn ông nào khác thì tôi đều duy trì khoảng cách.”
 
Lúc này Lâm Tử Lạp đưa bản hợp đồng hôn nhân với Tông Triển Bạch ra làm lá chắn.
 


Nếu cô nói cô có con rồi, khiến Bạch Dận Ninh kinh ngạc hoặc không tin, nhưng lần này….
 
Anh ta thả lỏng cơ thể, nửa phần mặt vùi vào gối: “Cô mới bao nhiêu tuổi mà đã kết hôn sinh con rồi, không lẽ là sợ tôi có ý đồ với cô nên mới nói vậy chứ?”
 


“18 là tuổi trưởng thành rồi, tôi đã 24 tuổi, sắp 25 rồi, kết hôn sinh con có gì lạ lắm sao?” Cô đè xuống sự khó chịu trong lòng.
 
Cô không muốn nói về vấn đề này.
 
Bởi chuyện này với cô không phải là điều tốt đẹp.
 


Nếu nói là tốt đẹp thì chính là cô có được hai đứa con đáng yêu.
 
Bạch Dận Ninh thấy giọng điệu của cô khác thường, không nhẹ nhàng như lúc trước mà rõ ràng vừa nhanh vừa nặng nề.
 


Anh nhìn hai tay cô siết chặt nắm đấm, khẽ cười: “Cô cưới người như thế nào vậy? Đến cả nhẫn cưới cũng không mua cho cô, hay là li hôn đi, tôi mua cho cô.”
 
Lâm Tử Lạp gật đầu, hai tay trống rỗng, muốn nói có gì hơn thì đó là chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay cô mà Dục Tú tặng cho.
 


“Tôi không đeo.” Cô giả vờ bình tĩnh.
 
Khi đó kết hôn với Tông Triển Bạch có bao nhiêu mục đích, hơn nữa chỉ có một tháng, ai rảnh mà tặng nhẫn cưới?
 
Bạch Dận Ninh không tin cô từng kết hôn sinh con.
 
Nhưng những người khách của khách sạn khiến anh không thể không nghĩ nhiều.
 


Anh nhìn Lâm Tử Lạp, rơi vào trầm tư.
 
Lâm Tử Lạp không muốn ở một mình với anh: “Anh nghỉ ngơi đi, tôi về phòng đây.”
 
Nói xong Lâm Tử Lạp đứng dậy, vịn vào tường đi ra ngoài.
 
“Lâm Ngôn.”
 
Đột nhiên Bạch Dận Ninh gọi tên cô.
 


Lâm Tử Lạp quay lại: “Chuyện gì?”
 
“Tôi thấy chiếc vòng trên tay cô rất đẹp, cô mua ở đâu thế?”
 
Lâm Tử Lạp cúi xuống nhìn chiếc vòng trên cổ tay, cười: “Sao thế, anh có sở thích đặc biệt à? Thích đồ của phụ nữ ư?”
 
Bạch Dận Ninh: “…………”
 


“Không phải…”
 
“Vậy anh định nghe ngóng chuyện gì?” Lời nói của Lâm Tử Lạp sắc sảo.
 
Nếu cô không vô tình nhìn thấy bức ảnh của Dục Tú trong phòng sách của anh thì cô sẽ không cảnh giác như vậy.
 


Chiếc vòng ngọc này là bà ấy tặng cô, hôm nay anh lại dò hỏi về nguồn gốc của nó khiến cô không thể không đề phòng.