Mê Vợ Không Lối Về

Chương 248

 
Bàn tay cô bất giác nắm chặt lại, trong lòng nghĩ anh ta và Dục Tú có quan hệ gì?
 
Làm gì có ai lại để ảnh của một người xa lạ trong phòng sách của mình?
 
Lại còn để trên mặt bàn nữa, rõ ràng là thường xuyên xem.
 


Bạch Dận Ninh khẽ cười: “Cô nghĩ nhiều vậy không mệt sao?”
 
Anh rõ ràng cảm nhận được sự nghi ngờ của Lâm Tử Lạp.
 
“Tôi không quen bà ấy, chỉ là đã nhìn thấy ảnh của bà ấy.” Anh thú nhận, đặt tấm ảnh trên bàn chỉ là để thử Lâm Tử Lạp.
 


Chứ không phải vẫn luôn đặt ở đó.
 
Anh nhìn chiếc vòng ngọc: “Tôi giữ cô lại là vì chiếc vòng cô đeo giống với chiếc vòng của người phụ nữ trong ảnh, tôi cứ nghĩ cô là con gái của bà ấy.”
 
Lâm Tử Lạp: “……….”
 
Cô cạn lời.
 


Nhưng Bạch Dận Ninh cũng không nói nữa.
 
“Cô đi nghỉ đi.”
 
Cô cau mày, không tin lời anh nói: “Không quen bà ấy nhưng lại nghĩ tôi là con của bà ấy mới giữ lại, không phải là vì nể mặt bà ấy sao? Ai lại nể mặt một người không quen biết nhiều như thế, anh tưởng là tôi tin sao?”
 


Lâm Tử Lạp cũng không giấu sự thắc mắc của mình: “Bà ấy với anh có quan hệ gì? Mẹ…?”
 
Thực ra Lâm Tử Lạp định nói là mẹ con?
 
Cô không nghĩ ra cách giải thích nào khác, đó là trước khi gả cho Tông Khải Phong, Dục Tú đã sinh con cùng người đàn ông khác.
 


Nhưng cô cảm thấy bà không phải là người như vậy.
 
Nhưng chuỵên này nghĩ thế nào cô cũng không có câu trả lời khác.
 
Muốn ở đây hỏi Bạch Dận Ninh cho rõ ràng.
 
“Chúng ta giao dịch đi.” Đột nhiên Bạch Dận Ninh đề nghị.
 
Cô nghĩ ngợi rồi hỏi: “Giao dịch gì?”
 


Cô không dám mạo hiểm đồng ý giao dịch gì đó của anh.
 
“Cô muốn biết thân phận của tôi, tôi có thể nói cho cô biết, nhưng cô cũng phải thành thật trả lời câu hỏi của tôi.” Bạch Dận Ninh nói.
 
Cô nghĩ một lát rồi trả lời: “Được.”
 


So với bản thân, cô cảm thấy thân phận của anh ta còn thần bí hơn nhiều.
 
“Ưu tiên phụ nữ, cô hỏi đi.” Khi đưa ra đề nghị này anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
 
Cô nghĩ rồi hỏi: “Ba mẹ anh tên gì, người ở đâu? Hiện giờ đang sống ở nơi nào?”
 


Anh nhíu mày: “Cô hỏi là câu này sao?”
 
“Phải.” Cô không giấu diếm trả lời: “Tôi chỉ hỏi một câu liên quan đến ba mẹ anh không được sao?”
 
Anh cười thành tiếng, đối với lời giải thích của cô anh không nói được gì nữa, đúng là mồm miệng khéo léo.
 


Sắc mặt anh trầm xuống: “Mẹ tôi là ai tôi cũng không biết, vì tôi là trẻ mồ côi, ba nuôi tôi là Bạch Hồng Phi, người Bạch Thành, người thừa kế của Bạch Thị, sau này ông ấy mất, giao sản nghiệp Bạch Thị cho tôi, lúc sắp mất ông đưa ra một yêu cầu…”
 


Nói tới đây anh ngừng lại nhìn cô, đôi mắt càng sâu hơn: “Ông ấy muốn tôi tìm một cưới con của người phụ nữ tên Dục Tú, tôi tưởng là cô.”
 
Cho nên đây là lí do anh ấy cứu mình, hơn nữa còn giữ ở lại đây?
 
Nhưng ba anh ấy Bạch Hồng Phi là ai? Có quan hệ gì với Dục Tú?


 
“Tôi trả lời xong rồi, đến lượt tôi hỏi cô.” Anh chậm rãi nói: “Chuẩn bị xong chưa?”
 
Lâm Tử Lạp động não thật nhanh, nghĩ xem anh sẽ hỏi gì, sau đó đưa ra câu trả lời.