Mê Vợ Không Lối Về

Chương 232

 
Cô bé càng nói càng nhỏ dần, cuối cùng dường như không nghe thấy gì nữa.
 
Tông Triển Bạch cúi đầu xuống, cô bé chôn vùi khuôn mặt vào lồng ngực anh, để lộ ra khóe mắt hơi lấp lánh nước.
 


“Ba thấy những bạn nhỏ khác được ba bế, được đẩy xích đu, ba cũng rất hâm mộ…”
 
Từ nhỏ, trong thế giới của cô bé chỉ có mẹ, anh trai, bà ngoại, không hề có một người như ba.
 
Sau khi gặp được Tông Triển Bạch, cô bé rất bám anh, nhưng thật ra là sợ anh lại bỏ rơi cô bé lần nữa.


 
Cô bé lại trở thành một đứa trẻ không có ba.
 


Tông Triển Bạch rút lui, ôm khuôn mặt cô bé trên tay, không biết thì sẽ không phải bực bội, hay là bởi vì mấy năm nay cô bé đã chịu nhiều tủi thân, vành mắt đỏ bừng, lông mi dài thấm đẫm nước mắt, anh cúi xuống hôn lên nước mắt của con gái, giọng nói trầm thấp: “ Không biết, sau này cũng sẽ không rời khỏi con.”


 
Môi của anh ấm áp lại mềm mại, cô bé theo bản năng nhắm mắt lại, ba ở ngay cạnh mình, còn ôm mình, hôn mình, thật hạnh phúc.
 
Cô bé rất hạnh phúc, chỉ là một cái hôn như vậy, cũng hạnh phúc trong lòng.
 


Nhưng cô bé không biết, lời nói của mình cũng làm người đàn ông này không cách nào bình tĩnh.
 
Khi đó Lâm Tử Lạp mang thai, anh biết, là hắn tự đẩy cô ra, bỏ lỡ nhiều năm như vậy.
 
Hôm nay, tình cảm này, làm sao để bù đắp lại đây?
 


“Này nhóc, sao cháu không ra phía sau đi.” Xe rất rộng rãi, chỗ tài xế ngồi phía sau còn có ghế sofa, Thẩm Bồi Xuyên nửa nằm nghiên cứu đường đi, Lâm Tinh Tuyệt ngồi ở bên cạnh anh ta, luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe được giọng nói của Thẩm Bồi Xuyên cậu nhóc cũng không quay đầu lại: “Không buồn ngủ, không muốn đi.”


 
Em gái vẫn luôn ở cạnh Tông Triển Bạch, cậu nhóc không muốn nhìn, vừa thấy trong lòng đã không thoải mái.
 
Nếu như Tông Triển Bạch thật sự yêu bọn họ, ban đầu tại sao lại bỏ rơi mẹ?
 
Bây giờ lại hối hận như vậy, là có ý gì?
 


“Chú Thẩm, chú ấy là người thế nào?” Lâm Tinh Tuyệt rất mâu thuẫn với Tông Triển Bạch, muốn đến gần nhưng lại không buông bỏ được chuyện trước kia anh từng vứt bỏ Lâm Tử Lạp.
 
Thẩm Bồi Xuyên bị hỏi cũng sửng sốt, anh ta ngồi dậy: “Cháu nói ai?”
 


Lâm Tinh Tuyệt chỉ chỉ phía sau, Thẩm Bồi Xuyên hiểu ý, biết cậu bé đang ám chỉ ai, ôm lấy cổ cậu, ôm cậu bé vào trong ngực: “Nhóc con, đó là ba cháu, cháu dám gọi là “chú”?”
 


“Tại sao cháu phải gọi một người vứt bỏ cháu là ba?” Lâm Tinh Tuyệt ngẩng đầu, dáng vẻ nhỏ nhắn kiểu ngạo, thật ra trong lòng cũng hâm mộ Lâm Huệ Tinh, có thể nhẹ nhàng gọi một tiếng ba.
 
Nhưng cậu bé lại khó mà mở miệng.
 


Cứ nghĩ đến người đó đã từng vứt bỏ mình, không chỉ từ bỏ mình, còn từ bỏ cả mẹ, mình sẽ không dễ dàng tha thứ.
 
Cho dù bây giờ biểu hiện của chú ấy cũng không tệ lắm.
 
Thẩm Bồi Xuyên nhìn sang cậu bé, nhìn ra cậu bé này khá để ý đến Tông Triển Bạch.
 


Đưa tay dùng sức xoa đầu cậu bé rồi nói: “Lúc ấy ba cháu chắc chắn không biết mẹ cháu đang mang thai, với tính cách của ba cháu, cho dù có không thích, cũng sẽ có trách nhiệm, sẽ không ly dị.”
 


Sự chú ý của Lâm Tinh Tuyệt không phải ở chỗ Tông Triển Bạch có trách nhiệm hay không, mà là ở việc anh không thích, chẳng lẽ trước kia chú ấy cưới mẹ đã không thích mẹ rồi?
 
Nếu như không thích, tại sao còn muốn kết hôn?
 
Không lẽ não bị úng nước sao?
 


“Đó không phải là chú ấy đang làm trễ nải mẹ cháu sao?” Lâm Tinh Tuyệt cau mày nói.
 
Nếu như không có chú ấy, mẹ đã có thể tìm một người yêu mình?
 


Thẩm Bồi Xuyên khẽ búng mũi của cậu bé: “Nhóc con, nghĩ gì vậy? Chuyện của người lớn mà, cháu không cần bận tâm, cẩn thận chóng già đấy.”
 


Lâm Tinh Tuyệt bĩu môi: “Này chú, có già thì cùng là chú già trước.” Cậu bé bẻ đầu ngón tay: “Chưa đến hai mươi năm nữa, chú đã già rồi, lúc đó cháu vẫn còn trẻ tuổi.”
 
Lâm Tinh Tuyệt nói xong nhấc chân chạy.
 


“Này, cái thằng nhóc này.” Thẩm Bồi Xuyên không biết phải làm sao: “Đi chậm một chút, chú không theo kịp đâu, ba cháu đúng là bao che con cái.”
 
Đến bây giờ Thẩm Bồi Xuyên vẫn không quên được Tông Triển Bạch không muốn cho anh ta đụng vào Lâm Huệ Tinh.