Mê Vợ Không Lối Về

Chương 231

 
Rõ ràng cho thấy vẫn duy trì một khoảng cách với anh ta, Bạch Dận Ninh cũng không tức giận, chỉ nói: “Được, nếu có gì cần cứ nói với tôi.”
 
“Được.”
 


Ăn cơm xong, Lâm Tử Lạp nhàm chán nằm ở trên giường, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng suy nghĩ làm thế nào mới có thể liên lạc được với Lâm Tinh Tuyệt?
 
Bạch Dận Ninh này tại sao không cho cô mượn điện thoại?
 
Anh ta có mục đích gì?
 


“Căn phòng này.” Ngoài cửa vang lên giọng nói của Tiểu Liễu. Ngay sau đó cô ấy đi tới, theo sau là hai người công nhân, trong tay mang theo bể cá cảnh.
 
Tiểu Liễu bảo công nhân đặt ở trước giường: “Để ở nơi này.”
 


Sau khi lắp đặt xong, công nhân rời đi, Lâm Tử Lạp mới hỏi: “Làm gì vậy?”
 


“Cậu chủ nói cô không thể xuống giường, ở trong phòng cả ngày chắc chắn sẽ rất nhàm chán, tìm mấy thứ để cho cô giết thời gian.” Tiểu Liễu đứng ở mép giường, hâm mộ nói: “Cậu chủ đối xử với cô thật tốt.”
 


Cô chưa từng thấy Bạch Dận Ninh đối tốt với ai như vậy, hơn nữa còn là một người phụ nữ.
 
Lâm Tử Lạp nhìn những con cá trong nước, tổng cộng ba con, màu sắc xinh xắn, bề ngoài còn hơi kỳ lạ, cô cũng chưa từng thấy ở trong thủy cung, có vẻ là một loài cá hiếm, giá trị chắc chắn không rẻ.
 


Cô cũng không cảm thấy vui vẻ, cái gọi là nằm không hưởng lộc, anh ta có lòng như vậy, ngược lại làm cho cô thấy không được tự nhiên.
 
“Cô Lâm không vui sao?” Tiểu Liễu không thấy trên mặt Lâm Tử Lạp có sự vui mừng nào, thậm chí còn chưa từng cười một chút, cho nên mới hỏi.
 


“Không có.” Lâm Tử Lạp miễn cưỡng nở nụ cười.
 
“Cô Lâm, cô từng quen biết với cậu chủ chúng tôi sao?” Tiểu Liễu hỏi sự thắc mắc trong lòng.
 


Cô ấy ở trong nhà họ Bạch gia cũng được một khoảng thời gian không ngắn, chưa từng nghe nói đến cô, càng chưa từng gặp cô, nếu như chỉ là duyên gặp một lần mà đối xử tốt như vậy, hình như không được đúng cho lắm?
 
Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Tại sao lại hỏi như vậy.”
 


“Tôi chỉ cảm thấy cậu chủ rất tốt với cô, nếu như không quen biết cô, tại sao sau khi cứu cô, còn phải đối tốt với cô?”
 
Cái này Lâm Tử Lạp cũng mơ hồ.
 
Cô đưa tay lên chạm vào đuôi cá, con cá lại bơi đi.
 


Lâm Tử Lạp cũng rất tò mò với Bạch Dận Ninh, nhưng là trên mặt lại không hề biểu hiện ra, giọng nói lạnh nhạt: “Không phải cô nói cậu chủ nhà cô là người tốt sao? Chỉ là anh ta “tiễn phật phải tiễn về tây thiên” mà thôi”
 


Tiểu Liễu vẫn cảm thấy không phải chỉ vì cậu chủ là người tốt, hẳn còn có nguyên nhân gì khác.
 
“Nếu không, cô nói thử xem là bởi vì cái gì?” Lâm Tử Lạp chậm rãi ngước mắt lên nhìn.
 
Tiểu Liễu cứng họng.
 


“Thôi vậy.” Tiểu Liễu không nhận được câu trả lời, trong lòng cũng không mấy thoải mái, xoay người đi ra ngoài.
 
Lâm Tử Lạp rút một tờ giấy xoa nước trên tay, vén chăn lên xuống giường, chống vào thành giường, dùng chân không bị thương dần dần đi ra khỏi cửa.
 


Chỗ này rất lớn, cô lại ở tầng một, nhớ đến Bạch Dận Ninh đi đứng không tốt, cũng sẽ không ở trên tầng, Tiểu Liễu không biết đang làm gì, phòng khách lớn trống rỗng, không một bóng người.
 
Lâm Tử Lạp nhìn thấy điện thoại cố định ở trên bàn cạnh ghế sofa.
 


Hai mắt cô sáng lên, đây là cơ hội liên lạc với bên ngoài của cô, cô hơi dò xét, chắc chắn không có ai mới vịn tường, đi về phía điện thoại cố định.
 
Cô thuận lợi ra đến phòng khách, một tay chống lên ghế sofa, sau đó đưa tay đi lấy điện thoại cố định.”
 


“Buồn ngủ.” Bàn tay nhỏ bé của Lâm Huệ Tinh nắm chặt cổ áo của Tông Triển Bạch, muốn ngủ nhưng lại bởi vì ở nơi xa lạ mà không ngủ được.
 
Dáng người nhỏ bé có sát trong vòng tay anh.
 


Tông Triển Bạch ôm con vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng con gái, kiên nhẫn dỗ dành: “Ngoan, ba ôm con ngủ.”
 


Lâm Huệ Tinh chôn vùi khuôn mặt nhỏ bé vào trong ngực anh, ba ôm cô bé vào lòng rất ấm áp, cách một lớp quần áo cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ của ba, nhiệt độ nóng bỏng: “Ba, ba sẽ bỏ rơi con và mẹ sao? Con không muốn rời xa ba, con muốn sống cùng với ba, giống như những bạn nhỏ khác vậy, có ba mẹ, ông nội bà nội…