Mê Vợ Không Lối Về

Chương 233

 
Càng nghĩ Thẩm Bồi Xuyên càng tức giận.
 
Bố nó, thật là hẹp hòi!
 
Không phải chỉ là một đứa con gái sao?
 
Ai mà chả sinh được.
 


Chỉ là Lâm Tử Lạp cũng rất biết sinh con, sinh một đôi gái trai sinh đôi, còn hưởng lại toàn bộ ưu điểm của cha mẹ, con trai thông minh, con gái đáng yêu, nếu như anh ta có thể có hai đứa bé như vậy, chắc anh ta cũng thích đến phát điên.
 
Muốn trách, chỉ trách anh ta không tốt số như Tông Triển Bạch.
 


“Haizz” Thẩm Bồi Xuyên thở dài một cái dựa vào lên ghế sofa, cầm điện thoại di động lên chuẩn bị tiếp tục nhìn đường đi, Tông Triển Bạch đi ra từ bên trong, anh ta giật mình ngồi dậy: “Con gái cậu đâu?
 
Thật ra thì anh ta muốn hỏi, sao cậu có thể ra ngoài đây được?
 


Không phải là đang ở cùng con gái sao?
 
“Ngủ rồi.” Anh cầm lấy điện thoại của Thẩm Bồi Xuyên, nhìn đường đi, hỏi: “Đường mòn sao?”
 


“Không chắc, chỉ là theo như tôi phán đoán, hắn ta muốn chúng ta đi tìm, nhất định phải đi đường vắng, chỉ là đường vắng, có chỗ sẽ không có camera giám sát, chỉ sợ đường khó đi, không thể lái xe nhanh được.”
 


“Trước hết cứ để hai người đi thử dò xét.” Xem có thể dấu vết nào không, có hai đứa bé ở đây, không thể rời đi, nếu không sẽ tự đi.
 


“Ừm.” Thẩm Bồi Xuyên nói: “Tôi đã sắp xếp người đi.” Lúc nói chuyện anh ta lại nhìn vào trong, sau đó đến gần Tông Triển Bạch: “Tôi thấy cậu nhóc kia trong lòng có khúc mắc với anh.”
 
Tông Triển Bạch không biết Lâm Tinh Tuyệt có mâu thuẫn với mình sao?
 
Anh biết, biết rất rõ ràng.
 


“Nó đang trách lúc đầu tôi ly hôn với Lâm Tử Lạp.” Tông Triển Bạch cụp mắt, ánh mắt rõ ràng đang nhìn điện thoại di động, nhưng suy nghĩ lại không ở chỗ điện thoại di động.
 
Thẩm Bồi Xuyên mập mờ nhìn anh: “Khi đó không phải anh cũng không thích cô ấy sao? Làm sao biết…”mang thai?”
 


Lúc ấy anh không hài lòng với cuộc hôn nhân này, cái này anh ta và Tô Trạm đều biết, nếu như không phải là mẹ bắt anh phải làm, anh cũng sẽ không thực hiện hôn ước này.
 
Nếu không thương người ta, không thích người ta, khi đó bên cạnh còn có Hà Khiếu Ninh, sao lại làm Lâm Tử Lạp mang thai?
 


Tông Triển Bạch lạnh nhạt liếc anh ta một cái: “Bớt hỏi dò chuyện của tôi.”
 
Về chuyện này, anh cũng không muốn nói nhiều, chuyện chi tiết để mình người trong cuộc hiểu là được.
 
Lẽ nào lại còn muốn hóng hớt?
 


Sau đó tất cả đều biết, đứa trẻ của Lâm Tử Lạp không phải là có sau khi kết hôn?
 
Thẩm Bồi Xuyên còn không hiểu anh sao. Chuyện anh không muốn nói, ai cũng không ép được.
 


Anh cầm điện thoại di động lên tiếp tục nhìn đường đi, nhìn xem có con đường nào tốt hơn không, vừa gần lại dễ đi.
 


Bên trong phòng, Lâm Tinh Tuyệt nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, không hề buồn ngủ, một tay cậu bé chống đầu, nhìn em gái đang ngủ say, đưa tay nhéo một lỗ mũi cô bé: “Đồ không có lương tâm, mới đó đã gọi ba rồi.”
 
Lâm Huệ Tinh ngứa ngày, cô bé uốn éo người, nghiêng đầu ngủ tiếp.


 
Lâm Tinh Tuyệt cảm thấy nhàm chán, nằm duỗi thẳng trên giường, nhìn lên bóng đèn phía trên, lẩm bẩm: “Lúc nào mới có thể tìm được mẹ?”
 


Bỗng nhiên, đồng hồ điện thoại cậu bé đeo trên cổ tay vang lên, cậu bé nâng tay lên, thấy dãy số xa lạ trên màn hình, cậu bé không biết, đây có phải là mẹ gọi hay không?
 
Vừa nghĩ đến ý này, cậu bé lập tức ấn nút nghe.
 
Đặt ống nghe lên miệng, không kìm được gọi lên: “Mami.”


 
Bên kia truyền tới một giọng của nữ…”