Mê Vợ Không Lối Về

Chương 220

 
Những này vết máu là của ai?
 
Nơi này đã xảy ra chuyện gì?
 
Anh không dám nghĩ tiếp…
 
Cộc cộc…
 
Tô Trạm chạy tới: “Bắt được thím Hoa kia rồi…”
 
Lâm Tử Lạp đầu óc mê man, xóc nảy, hình như cô đang ở trong xe.
 


Cô từ từ mở mắt ra, dần như rõ tình hình xung quanh.
 


Cô đang ở trong chiếc MPV bảy chỗ, chỗ ngồi phía sau được hạ xuống nên tiết kiệm được một không gian lớn như một chiếc giường rộng, cửa kính được dán những miếng dán đen nên cô không nhìn rõ là ban ngày hay đêm tối, nhưng cô cảm thấy là ban ngày vì không có ánh đen lấp lánh.
 


Cô muốn cử động một chút nhưng thấy đầu rất đau, mà lại tay cũng không thể động, cô cúi đầu mới nhận ra tay chân của mình đều bị trói.
 
Hà Thụy Trạch đang lái xe, nhìn qua kính chiếu hậu thấy cô tỉnh lại liền nói: “Tỉnh rồi à, em đói không?”
 


Lâm Tử Lạp nghĩ tới chuyện xảy ra trước đó, không muốn nói với anh câu nào mà lại nhắm mắt lại.
 
“Em đang hận anh?” Hà Thụy Trạch nhìn qua kính chiếu hậu thấy rõ từng biểu cảm của cô.
 
Cô còn không muốn nói chuyện với anh?
 


“Ngôn Ngôn, chúng ta là người yêu nên sớm muộn cũng phải có quan hệ, sao em phải như vậy, em tổn thương, anh cũng rất đau lòng.” Đau lòng thì có đau lòng nhưng so với đau lòng, anh càng muốn có được cô.
 
“Em đói chưa?” Hà Thụy Trạch hỏi lại một lần nữa.
 


Mặc kệ Hà Thụy Trạch nói thế nào, Lâm Tử Lạp vẫn giả bộ như không nghe thấy, không đáp lời. Bây giờ cô vô cùng chán ghét gã đàn ông này, cũng hiểu rõ bản chất nham hiểm trong máu của anh ta.
 


Hà Thụy Trạch biết cô thực sự tức giận rồi nên không nói nhiều nữa: “Đói bụng thì nói với anh một tiếng.”
 
Sau đó anh ta không nói nữa mà chuyên tâm lái xe.
 


Đầu Lâm Tử Lạp rất đau, không biết Hà Thụy Trạch đi đường nào mà rất không bằng phẳng, rất xóc khiến đầu cô còn đang bị thương đau đớn không ngừng nhưng từ đầu tới cuối cô cũng không kể lể mà chỉ âm thầm chịu đựng.
 


Vì giúp bản thân không đau đớn như vậy nữa, Lâm Tử Lạp cố gắng để đầu óc mình được nghỉ ngơi, để bản thân ngủ thϊế͙p͙ đi, như vậy sẽ không cảm thấy đau nữa.
 
Mặt trời ngả về tây, sắc trời dần dần tối xuống.
 


Khi tỉnh lại cô không biết là lúc nào, cũng không phải trong xe mà trong một nhà trọ, nơi này không lớn, bài trí đơn sơ, cũng coi như sạch sẽ, giống như quán trọ đen không cần chứng minh thư, bởi vì Lâm Tử Lạp nhận ra nơi này giống như được sửa đổi từ nhà ở, phòng ở cũng được tách ra từ phòng khác.


 
Khuôn mặt tái nhợt của cô cong lên một nét cười chế giễu.
 
Thực sự khiến Hà Thụy Trạch khổ tâm rồi, vì để tránh bị người khác phát hiện mà nơi đơn sơ như vậy cũng có thể ở.
 
Người nhà họ Hà vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, nào đã chịu khổ như vậy bao giờ?
 


Cổ họng của cô rất khô, muốn uống miếng nước, thế nhưng là tay chân của cô vẫn bị trói, Hà Thụy Trạch không ở đây sợ cô chạy mất nên không nới dây.
 
Két! Cửa phòng bị đẩy ra, Hà Thụy Trạch đi vào xách theo đồ gì đó.
 


Thấy được cô tỉnh lại anh hỏi: “Tỉnh rồi à, chắc đói bụng rồi?”
 
Nói rồi, anh đi vào và đóng cửa lại khóa trái, vặn đi vặn lại chắc chắn đã khóa rồi như thể sợ khóa cửa bị hỏng, mới xách đồ đặt lên bàn.
 
“Tôi khát.” Giọng của cô như người vừa mất tiếng.


 
Cô không biết mình bao lâu không lên tiếng rồi, hoặc là bao lâu không uống nước, bây giờ cô khát tới mức khó chịu.
 
Hà Thụy Trạch cởi trói ở tay cô, cổ tay trắng nõn mảnh thảnh đã in hằn vết trói đỏ thẫm, anh vuốt ve nói: “Có phải đau không?”
 


Lâm Tử Lạp không nói, chỉ cảm thấy anh giả tạo, nếu như thật sự yêu thương cô thì sao lại đối xử với cô như thế?
 
Hà Thụy Trạch không cởi trói chân cô mà dìu cô ngồi dậy: “Anh lấy nước cho em.”
 


Lâm Tử Lạp cử động cổ tay đau nhức nhìn Hà Thụy Trạch đi lấy nước, khi anh định vặn nắp ra thì Lâm Tử Lạp nói: “Tôi tự mở.”
 
Hà Thụy Trạch nói: “Không phải tay em đau sao?”
 
“Không đau, tôi thấy anh mua cơm chắc là đói rồi? Anh ăn trước đi.”
 


Hà Thụy Trạch nhìn cô một lát rồi đưa chai nước khoáng chưa mở cho cô. Lâm Tử Lạp cầm lấy, quan sát kỹ chai nước xem đã mở chưa. Bây giờ cô thực sự rất sợ Hà Thụy Trạch, thật chí còn nghĩ anh sẽ đánh thuốc cô vì vậy rất cận thận.
 


Hà Thụy Trạch ăn qua hai miếng cơm rồi đưa phần ăn còn lại cho Lâm Tử Lạp: “Ăn chút gì đó đi.”
 
Lâm Tử Lạp thực sự có hơi đói nhưng chỉ nhìn mà không lấy.