Mê Vợ Không Lối Về

Chương 221

 
Hà Thụy Trạch nghĩ đồ ăn này không hợp khẩu vị của cô nên nói: “Nơi này quá vắng vẻ, không có tiệm cơm lớn, điều kiện có hạn, qua một ngày nữa, chúng ta tìm khách sạn tốt, anh đưa em đi ăn đồ ngon, nghỉ ngơi một đêm.”
 


Lâm Tử Lạp trầm mặc không lên tiếng mà chỉ lấy đồ ăn qua, ăn hai ba miếng lấp đầy bao tử. Cô ăn không nhiều, không phải vì cơm không ngon, mà vì không dám ăn nhiều đồ ăn Hà Thụy Trạch đưa, trước đây sống nghèo khó cùng mẹ cũng phải ăn cơm nhà nghèo, chịu khổ đủ đường đó sao!
 


Cô bị ám ảnh tâm lý với anh nên luôn cảm thấy anh sẽ làm hại cô.
 
Ăn cơm cũng sợ anh bỏ thuốc.
 
“Ăn xong thì nằm xuống, anh thoa thuốc cho em.”
 
Lâm Tử Lạp buông xuống hộp cơm lại uống một ngụm nước: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
 


Được Hà Thụy Trạch đồng ý, cô mới đứng lên, vừa đứng dậy liền thấy chân rất tê, mắt cá chân vừa tê vừa đau.
 


Cô cúi người xoa bóp chân, Hà Thụy Trạch đưa tay ra định giúp cô nhưng Lâm Tử Lạp sợ hãi nên lùi về phía sau theo bản năng, chân đụng phải thành giường ngồi sụp xuống, cô nói: “Không cần, không tê nữa.”
 


Nói xong, cô đi vào trong nhà vệ sinh bằng đôi chân đã có chút tri giác, đóng cửa lại và khóa trái cửa. Khi chắc chắn đã khóa cửa rồi, cô mới thở phào, không phải cô muốn đi vệ sinh mà vì không muốn Hà Thụy Trạch thoa thuốc cho cô, thoa thuốc xong, anh ta chắc chắn lại trói cô vào, chân tay bị trói rất khó chịu.


 
Cô ngồi nghỉ ngơi trên toilet, tiện tay nắn bóp hai chân tê nhức vì bị trói trong thời gian dài.
 
Tới khi cảm thấy bớt mệt mòi cô mới xả nước để Hà Thụy Trạch cho rằng cô đi vệ sinh, sau đó rửa tay và mở cửa ra ngoài.
 


Hà Thụy Trạch cúi đầu nhìn điện thoại, Lâm Tử Lạp lơ đãng nhìn qua như đang nhìn đường. Tới khi nghe thấy tiếng động, anh đặt điện thoại xuống, ngước lên nhìn cô: “Nằm xuống.”
 
Lâm Tử Lạp ngồi trên mép giường sợ hãi nhìn anh.
 


“Khi em còn chưa khỏe lại, anh sẽ không đụng vào em.” Hà Thụy Trạch nhận ra nỗi lo lắng của cô.
 
Trong lòng Lâm Tử Lạp lạnh lẽo như băng, có phải cô khỏe rồi, anh sẽ lại đối xử với cô như lần trước.
 
Cô toàn thân run rẩy, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng bỏ trốn.
 


Cô từ từ nằm xuống, Hà Thụy Trạch tháo băng trên đầu cô, trên trán có một vết thương nhỏ, đến bệnh viện xử lý qua, bác sĩ nói nhìn chảy nhiều máu nhưng thật ra cũng không nguy hiểm tính mạng.
 
Dù sao cũng là dập đầu, bác sĩ đề nghị nghỉ ngơi cho tốt.
 


Khi Hà Thụy Trạch bôi thuốc, vết thương có hơi đau nhưng Lâm Tử Lạp vẫn nghiến răng không nói, chỉ là những giọt mồ hô trên trán đã bán đứng cô.
 
“Nếu em đau thì cứ kêu lên đi.”
 
“Không đau.”
 
Lâm Tử Lạp nhắm mắt.
 


Mấy phút sau, Hà Thụy Trạch đã thoa thuốc xong cho cô: “Ban ngày anh lái xe nên buổi tối cần nghỉ ngơi tốt…”
 
“Anh buộc đi.” Lâm Tử Lạp biết ý còn lại của anh.
 
Hà Thụy Trạch cúi xuống, buộc chân cô trước: “Anh buộc lỏng, em sẽ thoải mái một chút.”
 
Bị trói sẽ dễ chịu sao?


 
Lâm Tử Lạp nặng nề nhắm mắt lại , mặc cho anh trói tay mình lại, hiện tại cô chỉ có thể để anh giảm bớt lòng cảnh giác đối với mình, sau đó lại tìm cơ hội chạy trốn.
 
“Cốc cốc —— “
 
Bỗng nhiên vang lên những tiếng gõ cửa dồn dập.
 


Sắc mặt Hà Thụy Trạch biến đổi, anh nhìn chằm chằm vào cửa.
 
Lúc này cửa lại vang lên, còn kèm theo tiếng đàn ông: “Mau mở cửa.”
 
Ai vậy?” Hà Thuỵ Trạch không có ý định ra mở cửa bởi anh ta không biết người gõ cửa là ai.
 


Lâm Tử Lạp nhìn chằm chằm vào cửa, trái tim đập liên hồi, có phải Tông Triển Bạch tìm tới đây rồi không.
 
Cô vô cùng mong chờ.
 
Thái độ người kia rất cứng rắn, người ấy đập hai nhát mạnh vào cửa: “Mau mở cửa, nếu không chúng tôi sẽ phá cửa đi vào.”
 


Hà Thuỵ Trạch dường như biết người bên ngoài là ai, anh chửi thầm: “Sao còn kiểm tra phòng nữa?”
 
Anh ta xoay người phủ chăn lên người Lâm Tử Lạp sau đó dặn dò nói: “Đợi anh một lát, không cần biết là ai em cũng không được lên tiếng.”
 


Lâm Tử Lạp vừa nghe thấy câu chửi thầm của Hà Thuỵ Trạch, cô cũng đại khái đoán được người ngoài cửa không phải Tông Triển Bạch.