Mê Vợ Không Lối Về

Chương 219

 
Tìm cả nửa thôn cũng không thu hoạch được gì, không phát hiện bóng dáng và tung tích của cô.
 


Lúc họ bước vào một biệt viện bằng gạch ngói, hình như chủ nhà đã nghe nói họ tới đến tìm người, quy mô của họ rất lớn, tới rất nhiều người, khi còn chưa tìm tới nhà họ đã nghe hàng xóm nói có người đến thôn tìm người.
 
Trưởng thôn liền chạy đến.
 


“Các người là tìm một cô gái sao?” Người đang nói chuyện là một người phụ nữ trung niên da ngăm đen, chồng bà đã ra ngoài làm việc, bà ấy ở nhà chăm sóc người già và trẻ nhỏ, bình thường làm công việc nhà nông, mà người thôn quê cũng không quá chăm chút bề ngoài nên nhìn có vẻ nhà nông chân chất: “Tôi từng nhìn thấy một cô gái rất đẹp trên ban công nhà thím Hoa đầu thôn nhưng không thấy cô ấy ra ngoài.”


 
“Ở đâu?” Tông Triển Bạch gần như có thể xác định, cô gái người phụ nữ này nói tới chính là Lâm Tử Lạp.
 
“Bà dẫn chúng tôi qua đó, tìm được người, cho bà 300 triệu.” Tô Trạm dụ dỗ nói.
 


Người phụ nữ nuốt từng ngụm nước bọt, nhìn qua những người họ đều mặc Âu phục, đi giày da, lái những chiếc xe bà chỉ nhìn thấy ở trên tivi, hình như đều rất đắt, người thành phố đều gọi là xe sang, vừa mở miệng đã 300 triệu.
 
Bà động lòng khôn xiết.
 


Trong nhà chỉ có một mình chồng bà ở bên ngoài kiếm tiền, bà ở nhà làm chút việc nhà nông, chi tiêu cả nhà chỉ dựa vào chút thu nhập ít ỏi ấy, ở trong thôn gia đình cũng là cận nghèo, ngay cả thím Hoa, một quả phụ ở đầu thôn cũng có tiền hơn nhà bà.
 


Vì 300 triệu này, người phụ nữ vô cùng nhiệt tình: “Các cậu đi theo tôi đi, ngay đầu thôn, không xa.”
 
Thẩm Bồi Xuyên sai người của mình tiếp tục canh chừng, không cho phép bất kỳ người nào ra khỏi thôn, sau đó cùng người phụ nữ tới đầu thôn.
 


Hai lầu nhỏ màu trắng rất nhanh thu hút ánh nhìn, Tông Triển Bạch ngước nhìn ban công mà tầng hai người phụ nữ nói, gió nhẹ hiu hiu, màn cửa chập chờn đung đưa nhưng không thấy bóng hình anh mong ngóng.
 
Khoảng cách càng gần, anh càng là bất an.
 
Cốc cốc ……
 


“Thím Hoa.” Người phụ nữ gõ cửa sắt: “Thím Hoa, thím có nhà không, nếu ở nhà thì mở cửa ra. . .”
 
Người phụ nữ còn chưa nói xong, Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên một trái một phải, một người một cước đạp toang cánh cửa.
 


Người phụ nữ sững sờ, trong lòng nghĩ những này không phải xã hội đen gì đó chứ?
 
Bạo lực như vậy?
 
“Bà gõ như vậy, gọi như vậy, có người cũng bị bà hù chạy.” Tô Trạm liếc nhìn người phụ nữ như thể rất bất mãn vì bà gõ cửa.
 


“Chạy không nổi, chạy không nổi, cửa sổ căn nhà đều là loại phòng trộm, đặc biệt kiên cố, người trong nhà sẽ chạy không thoát.” Người phụ nữ vội vàng giải thích, bà cũng không muốn đắc tội với người khác.
 
Hơn nữa nhìn anh cũng có vẻ không dễ chọc ghẹo.
 


Tông Triển Bạch đi vào trong sân, sân không lớn, dọn dẹp cũng sạch sẽ, giống như người phụ nữ nói, tính khép kín của nơi này rất tốt, trừ ban công lầu hai và cửa sổ lầu một, không có bất cứ chỗ nào có thể ra ngoài, cũng không thể vào được nên bắt buộc ra vào qua cửa.
 


Ngón tay của anh khẽ run, Lâm Tử Lạp bị nhốt ở chỗ này sao?
 
Tiến vào phòng khách, phòng khách không lớn, bài trí đơn giản, lại quét dọn rất sạch sẽ, cả căn phòng ở rất yên tĩnh, hoặc là không ai, hoặc là giấu ở nơi nào đó, ngay cả tiếng thở cũng không khiến người ta không phát hiện ra.
 


Thẩm Bồi Xuyên phát hiện vết máu trên sofa, lông mày nhíu chặt, nhưng cũng không lên tiếng mà còn che đậy Tông Triển Bạch.
 
Tô Trạm đẩy anh: “Anh cản cái gì vậy, lén la lén lút?”
 
Thẩm Bồi Xuyên trừng mắt liếc anh ta một cái: “Ai cản.”
 


Ở trong lòng anh đang chửi mắng, cái tên chết tiệt này, sao lại không biết quan sát chứ, không đi tìm người nhìn chằm chằm anh làm gì?
 


Hành động của hai người họ đã thành công khiến Tông Triển Bạch chú ý, anh nhẹ nhàng liếc qua đó, nhìn thấy vết máu khô trên sofa, ánh mắt càng ngày càng sâu thẳm giống như động không đáy.
 


Thẩm Bồi Xuyên sợ anh suy nghĩ nhiều: “Đây chắc là máu của Hà Thụy Trạch, hoặc là thím Hoa kia, hẳn sẽ không phải của cô Lâm…”
 


Tông Triển Bạch không có kiên nhẫn nghe anh ta nói nhảm mà xông thẳng lên lầu hai. Anh tại phát hiện những vết máu li ti trên bậc thang mà trong lòng xáo động, bước đi càng thêm nhanh. Lầu hai chỉ có hai gian phòng, một phòng đóng chặt, một phòng mở toang nhìn qua liền có thể thấy hết bên trong.
 


Lúc Hà Thụy Trạch đi rất hoảng loạn, cửa còn chưa đóng, bên trong còn chưa thu dọn, anh ta đã bế Lâm Tử Lạp đi.
 
Ga giường bị kéo, trên giường lộn xộn, bày biện đơn giản, anh nhạy cảm phát hiện ra vết máu nhạt trên tường và lễ phục vắt trên ghế là bộ hôm đó cô mặc khi mất tích.
 


Cô từng sống ở đây.