Lâm Huệ Tinh mở đôi mắt tròn xoe nhìn Tông Triển Bạch rồi lại nhìn Dục Tú, cuối cùng bé trượt xuống khỏi sofa rồi nhào vào lòng Tông Triển Bạch, cất giọng nói buồn buồn từ trong lòng anh: “Ba, mami không về cùng ba sao?”
Tức giận, bất mãn, lạnh lùng đều được gói lại trong tiếng gọi “ba” của Lâm Huệ Tinh, Tông Triển Bạch đều thu hết lại rồi dịu dàng vuốt tóc cô bé: “Mami con sẽ về nhanh thôi.”
“Khốn nạn!”
Tông Khải Phong tức giận đập vào tay ghế rồi đứng lên.
Trước đó ɖú Vu nói Tông Triển Bạch không biết hai đứa bé là con anh nên không nói cho ông, bản thân Tông Triển Bạch cũng không biết, không nói cho ông thì không sao nhưng bây giờ đứa bé đã gọi nó là ba rồi, rõ ràng nó biết.
Đúng là không để ông vào mắt mà.
Có còn nhận người ba là ông nữa không?
Lâm Huệ Tinh bị dọa co rúm người lại, rúc vào lòng Tông Triển Bạch.
Bàn tay to rộng lớn của Tông Triển Bạch vuốt ve sống lưng bé con, an ủi: “Không sợ.”
Lâm Huệ Tinh không lên tiếng, chỉ chớp mắt.
Vú Vu biết chắc chắn Tông Khải Phong đã hiểu lầm, vội vàng đứng ra giảng hòa, bà tự bước lên trước rồi đưa tập văn kiện cho Tông Triển Bạch: “Cậu chủ, cậu xem đi.”
Tông Triển Bạch cầm lấy nhưng không xem, khi anh định ném xuống thì dòng chữ DNA đã đập vào mắt anh.
DNA?
Là của ai với ai?
“Tôi đã lấy tóc của cậu và của Tiểu Hi, Tiểu Nhụy.”
Tông Triển Bạch nâng mắt nhìn ɖú Vu.
Lời bà có ý gì?
Lâm Huệ Tinh ngây thơ chớp mắt, không hiểu lắm hỏi: “Bà Vu, bà lấy tóc của con và anh trai làm gì?”
Vú Vu cong môi cười, đưa tay xoa đầu cô bé: “Không có gì, chỉ là muốn giúp ba con nhìn rõ một số chuyện thôi.”
Ánh mắt Tông Triển Bạch lại nhìn lên tờ “giấy” trong tay.
Báo cáo kết quả giám định DNA, vài chữ in đậm màu đen rất bắt mắt.
Trên đó là một hàng chữ thuật ngữ chuyên ngành, Tông Triển Bạch không học y nên cũng không hiểu, ánh mắt anh chậm rãi nhìn xuống dưới, anh cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra ngoài, bồi hồi, lưu lạc nhưng lại không tìm được lối ra, anh không thể bình tĩnh, bắt đầu khó mà khống chế được cảm giác căng thẳng gần như muốn nuốt trọn cả người anh.
Kết quả, giống nhau đến 99.99%.
Ánh mắt anh dừng lại tại mấy chữ trên.
Trong thoáng chốc, người anh cứng đờ, ngón tay khẽ run, là sự kích động khó mà khống chế, là sự sục sôi chưa bao giờ có.
Lâm Huệ Tinh và Lâm Tinh Tuyệt là con anh?
Nhưng sao có thể?
Không khí ngưng đọng vài giây, anh ném tờ “giấy” xuống rồi bỗng đứng lên nhìn ɖú Vu rồi lại nhìn Tông Khải Phong.
Anh nói bằng ngữ điệu trào phúng: “Các người muốn làm gì?”
Làm thứ này là muốn nói với anh điều gì?
“Con còn không muốn thừa nhận?” Tông Khải Phong tức đến run rẩy.
“Cho dù ba có lỗi với con, với người mẹ đã khuất của con nhưng ba có phải ba con không?” Ông vỗ ngực nói: “Trên người con có chảy dòng máu của ba không?”
Lần này Dục Tú không khuyên Tông Khải Phong, bản thân bà cũng lực bất tòng tâm.
Vú Vu đứng bên cạnh sốt ruột quay vòng vòng, đây là chuyện gì chứ, sự thật bày ra trước mắt mà cậu chủ vẫn không tin?
Bà chạy đi lấy ảnh ra rồi đặt bên cạnh khuôn mặt Lâm Huệ Tinh, so sánh để mọi người cùng nhìn: “Nhìn khuôn mặt này đi, đôi mắt này, cái trán này…”
Ánh mắt Tông Triển Bạch nhìn lướt qua rồi thu lại rất nhanh.
Anh chưa từng chạm vào Lâm Tử Lạp, điều này anh rõ hơn ai hết.
Anh sống tới hôm nay, hơn ba mươi năm, chỉ chạm vào một người phụ nữ, đó là một lần sáu năm trước.
Nếu hai bé là con anh…
Vậy sáu năm trước…
Anh nhíu mày, sóng to gió lớn lướt qua.
Trong chớp mắt anh dường như đã hiểu ra sự địch ý của Hà Khiếu Ninh với Lâm Tử Lạp từ đâu mà có…
Vì sáu năm trước.
Đêm đó không phải cô ta.
Mà là Lâm Tử Lạp, đây cũng là lý do vì sao anh có cảm giác quen thuộc khó hiểu với cô.
Vậy rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao Lâm Tử Lạp lại xuất hiện trong phòng anh?
Chính sự trầm mặc của anh, trong mắt Lâm Tinh Tuyệt đã thành sự phủ nhận.
Ba không muốn nhận hai người phải không?