Mê Vợ Không Lối Về

Chương 175

 
Người đàn ông phụ tình này muốn làm đến cùng phải không?
 
Tốt!
 
Tốt lắm!
 
Cậu cũng không thèm người ba này!
 
Người vô tình vô nghĩa như vậy không xứng làm ba của cậu!
 


Lâm Tinh Tuyệt nhìn sang ɖú Vu, trượt xuống khỏi ghế rồi cầm giấy giám định trên bàn lên, “roẹt” một tiếng, tờ “giấy” bị bé xé thành hai nửa, dường như làm vậy vẫn chưa đủ, cậu lại tiếp tục xé, đến khi không thể ghép lại được nữa: “Vớ vẩn, sao tôi có thể là con trai chú ta được?”


 
Lâm Tinh Tuyệt chỉ vào Tông Triển Bạch.
 


“Mẹ tôi mang thai mười tháng mới sinh ra tôi và em gái, năm nay tuổi mụ của tôi đã là sáu tuổi nhưng chưa từng được gặp ba. Tôi không dám hỏi vì sợ mẹ sẽ đau lòng, tôi từng thấy mẹ giật mình trong cơn ác mộng, một mình lén trốn đi khóc thầm, tôi không biết mẹ mơ thấy gì, không biết trong giấc mơ của mẹ có ai xuất hiện, không biết có phải là nửa đêm tỉnh mộng khiến mẹ nhớ tới chuyện đau lòng hay không.”


 
Lâm Tinh Tuyệt hít hít mũi: “Mẹ thường nhân lúc tôi ngủ mà áy náy nói với tôi một câu ‘xin lỗi con, mẹ không thể cho con một gia đình trọn vẹn’, thật ra mẹ không biết tôi chưa ngủ, vì khi tôi tỉnh thì mẹ sẽ không nói, mẹ sợ tôi sẽ hỏi vì sao tôi không có ba.”
 


Bé thất vọng nhìn Tông Triển Bạch: “Mami tôi tốt như vậy, sao có thể coi trọng chú chứ?”
 
Lâm Tinh Tuyệt kéo tay em gái: “Đi, chúng ta đi tìm mami, đây không phải nhà chúng ta, chú ta càng không phải ba chúng ta.”
 


Lâm Huệ Tinh không muốn, bé không biết vì sao đột nhiên anh trai lại nổi giận: “Đây là ba mà…”
 
“Không phải!” Lâm Tinh Tuyệt chưa từng “hung dữ” với em gái như vậy, lần này bé thật sự giận rồi, không thấy ba không muốn nhận hai bé sao?
 
Còn muốn mặt dày ở lại đây sao?
 


Lâm Huệ Tinh bị hung dữ khóc lên, vành mắt đỏ hồng, trong hốc mắt đã có một làn sương mù dày đặc, bờ vai hơi run lên.
 
Nhưng bé không dám lên tiếng, hình như anh trai giận rồi.
 
Bé cẩn thận chạm vào tay Lâm Tinh Tuyệt: “Anh…”
 


“Đừng gọi anh, em đi tìm người ba phụ tình của em đi, đừng cần anh, cũng đừng cần mami nữa!”
 
“Huhu…”
 
Nước mắt lập tức tuôn rơi, Lâm Huệ Tinh òa lên khóc, vội vàng kéo tay anh trai, sợ anh không cần mình nữa.
 
Mặc dù rất muốn ba nhưng anh trai vẫn thân thiết hơn.
 


Dù sao cùng một mẹ sinh ra, sống cùng bé sáu năm trời, tình cảm này đã ăn sâu vào máu thịt.
 
Sao có thể so sánh được với người ba mới quen biết vài ngày.
 
“Anh, Tiểu Nhụy sai rồi, không cần ba nữa, đừng bỏ Tiểu Nhụy mà, huhu…”
 


“Cũng không phải đứa trẻ không có mẹ, khóc cái gì?!” Lâm Tinh Tuyệt lau nước mắt cho em, mắt bé cũng đỏ lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt nhưng không hề rơi xuống.
 
Cậu dắt tay em gái: “Đi, chúng ta đi tìm mami.”
 


“Muộn thế này rồi các con còn đi đâu?” Trang Kha Nguyệt vội vàng tới kéo hai bé lại.
 
Khi Dục Tú và Tông Khải Phong tới đã nói chuyện riêng với bà, bà biết hôm nay họ tới vì điều gì.
 


Nhưng sự rối rắm trong đó thì bà cũng không rõ là chuyện gì, sao hai bé lại là con của Tông Triển Bạch được?!
 
Nhưng DNA sẽ không lừa người, hơn nữa Tông Khải Phong cũng không ngốc để nhận hai người không có quan hệ huyết thống làm cháu trai, cháu gái.
 


Cánh cửa nhà giàu phú quý nhà họ Tông cũng không lấy chuyện này ra đùa.
 
Coi trọng huyết mạch.
 
Lâm Tinh Tuyệt ngửa đầu, nhìn Trang Kha Nguyệt, mở to đôi mắt: “Con muốn tìm mami.”
 
Cậu cố gắng mở to mắt để không cho nước mắt chảy xuống.
 


Cậu không muốn khóc trước mặt người đàn ông phụ tình kia.
 
Không được để chú ta nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình.
 


Trang Kha Nguyệt muốn vỗ về Lâm Tinh Tuyệt: “Bà gọi cho mami con trước được không? Chúng ta ra ngoài thế này cũng không biết mẹ con đang ở đâu, con đợi một chút, bà đi lấy điện thoại.”
 
“Không cần, bây giờ con muốn đi tìm mami.” Lâm Tinh Tuyệt không muốn đợi thêm dù chỉ một khắc.
 


“Tiểu Hi…”
 
Vú Vu cũng tới khuyên nhủ.
 
Nhìn hai đứa bé như vậy, chóp mũi bà cũng cay, mắt cũng đỏ lên.
 
Dục Tú ngửa đầu, không dấu vết lén lâu nước mắt, hai đứa bé quá khiến người khác đau lòng.
 
Ai cũng không dỗ được, Lâm Tinh Tuyệt một lòng muốn ra khỏi nhà.



“Mọi người không cần khuyên con, cũng đừng khóc, cảm thấy con và em gái rất đáng thương, chúng con không đáng thương chút nào, chúng con có mami, mẹ yêu chúng con, thương chúng con, tắm cho chúng con, ôm chúng con ngủ, kể chuyện cho chúng con, dạy chúng con học chữ, dạy chúng con đạo lý làm người, có mami là đủ rồi, chúng con không hề đáng thương.”


 
Nói xong Lâm Tinh Tuyệt kéo em gái đi.
 
“Bà đi cùng cháu.” Trang Kha Nguyệt nhanh chân đuổi theo.
 


Nhưng có người còn nhanh hơn bà, gần như chỉ thấy một bóng đen lướt qua, Tông Triển Bạch mãi không nói gì, chắn trước mặt Lâm Tinh Tuyệt và Lâm Huệ Tinh, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Trời tối rồi, các con muốn đi đâu?”