Mê Vợ Không Lối Về

Chương 173

 
“Em sao thế?”
 
Lâm Tử Lạp bỗng nhiên dừng bước, Tông Triển Bạch quay đầu nhìn cô.
 
Cô nhìn Tông Triển Bạch, im lặng mất hai giây: “Em có đồ quên ở cửa tiệm, em phải quay lại đó lấy.”
 
Vừa nói cô vừa rút tay bị Tông Triển Bạch nắm trong lòng bàn tay anh ra.
 


“Quan trọng như vậy?” Tông Triển Bạch bán tín bán nghi đưa mắt nhìn xuống chiếc điện thoại cô đang nắm chặt trong tay.”
 
Lâm Tử Lạp gần như theo bản năng giấu tay ra sau lưng.
 
Chuyện này với cô mà nói là rất quan trọng, cô không thể để người khác mãi uy hϊế͙p͙ như thế được nữa.
 


Nhất là khi bất cứ lúc nào cũng sẽ uy hϊế͙p͙ tới hai con cô, điều này khiến cô không thể bình tĩnh.
 
“Đúng thế, chuyện này vô cùng quan trọng với em.” Thái độ của cô rất kiên định: “Anh vào trước đi, em sẽ trở lại nhanh thôi.”
 


Nói rồí Lâm Tử Lạp xoay người đi ra ngoài. Cả nhà đọc tại nguồn truyen.ome khích lệ nhóm nhé cả nhà! Chúc cả nhà vui khỏe!
Tông Triển Bạch nhìn chằm chằm bóng trang vội vã của cô rồi nheo mắt lại, anh luôn cảm thấy hôm nay cô rất không bình thường, dường như có chuyện gì đó giấu anh.


Chú Phùng nhìn thấy Lâm Tử Lạp rời đi thi lập tức chạy bước nhỏ vào: “Sao mợ chủ lại đi rồi? Ông chủ và bà chủ vẫn đang đợi ở bên trong mà.”
Tông Triển Bạch nhíu mày, ảnh mắt lạnh lùng có thể đóng băng người khác.
Nhìn vào ánh mắt anh, chú


Phùng lập tức im lặng. cập whật nhanh tại truyen, one
 
Ông biết quan hệ của anh với Tông Khải Phong và Dục Tú không tốt, có lẽ là vì chưa thông báo cho anh mà người đã tới nên anh không vui.
 


Nghĩ rồi ông cũng muốn giải thích cho họ trước mặt Tông Triển Bạch một câu: “Lần này ông bà chủ tới cũng là vì tốt cho cậu.”
 
Tông Triển Bạch không có tâm tư nghe.
 
Tốt cho anh?
 


Anh cười lạnh trong lòng rồi bước vào, không khí quanh thân đã giảm nhiệt độ khiến người khác cảm thấy lạnh.
 
Chú Phòng không dám lên tiếng, chỉ đành đi theo.
 


Trong phòng khách, dường như trước giờ chưa từng có nhiều người tụ tập đến vậy, cả phòng khách rộng lớn có “hơi người” không còn vắng vẻ nữa.
 
Tông Khải Phong ngồi ở vị trí chính giữa, bên cạnh là Dục Tú.
 


Trang Kha Nguyệt để hai đứa nhỏ ngồi bên phải, ɖú Vu đứng sau lưng Dục Tú, nhìn thấy anh đi vào, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người anh.
 
“Soa chỉ có một mình con?” Tông Khải Phong lên tiếng trước, trong giọng nói không giấu nổi vẻ kích động.
 


Tông Triển Bạch cười lạnh: “Ông còn muốn gặp ai?”
 
Rõ ràng là hai ba con mà mỗi lần gặp mặt đều như kẻ thù gặp nhau “vô cùng đỏ mắt”.
 
Tay Tông Khải Phong siết chặt, vịn vào tay ghế sofa bằng da thuộc, ông cố gắng đè nén lửa giận: “Ba là ba con đúng chứ?”
 


“Tôi không được chọn.” Tông Triển Bạch ngồi lên sofa.
 
Lâm Huệ Tinh trông mong nhìn Tông Triển Bạch, nếu không phải Trang Kha Nguyệt kéo lại không cho bé động thì từ khi Tông Triển Bạch đi vào bé đã nhào tới rồi.
 


Lâm Tinh Tuyệt ngược lại vô cùng bình tĩnh, dường như cậu biết hôm nay hai người lớn tới làm gì.
 
Càng biết thứ đặt trên bàn là gì.
 
“Con…” Tông Khải Phong không muốn nổi giận nhưng mỗi lần đối mặt với vẻ ném đá giấu tay của anh thì đều không thể bình tĩnh.
 


Dục Tú nắm lấy bàn tay run rẩy của ông, an ủi: “Đừng kích động, ông còn có chuyện quan trọng hơn.”
 
“Khoe tình cảm thì đừng có ở chỗ tôi, tôi rất bận.” Anh rất không kiên nhẫn nói, ánh mắt lại nhìn Lâm Huệ Tinh, cô bé vẫn chưa tới dính lấy anh khiến anh không quen.
 


Dường như anh đã quen với việc vừa về là đã có một “bánh bao mềm” nhào vào lòng để anh ôm.
 
“Chúng ta có chuyện quan trọng.” Dục Tú nắm chặt tay ông, không để ông nổi giận với lời nói của Tông Triển Bạch.
 


Tông Khải Phong hít sâu, lặp đi lặp lại mấy lần mới đè nén được cơn giận trong lòng, ông chỉ vào tập tài liệu trên bàn: “Con tự xem đi, xem xong thì cho ba một lời giải thích, đừng hòng phản bác ba, chứng cứ bày ra đấy, đừng nghĩ giấu giếm ba.”
 
Tông Triển Bạch không hề nhúc nhích.
 


Hai ba con đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, im lặng giằng co, chiến tranh không có khói lửa cứ vậy vén màn.
 

 
Bầu không khí lại rơi vào cục diện bế tắc lần nữa.
 
“Ba.”
 
Là giọng nói mềm mại, đáng yêu của Lâm Huệ Tinh đã phá vỡ cục diện bế tắc.
 


“Yên lặng một chút.” Trang Kha Nguyệt nhỏ giọng vỗ vai bé.
 
Dục Tú đỏ mắt, đưa tay về phía Lâm Huệ Tinh: “Lại đây với bà nào.”