ầm cơ là nước bói tốt nếu là lá bài đứng, hoặc bên phải có ách cơ, hoặc già cơ, bồi cơ,10 cơ, 9 cơ, 8 cơ, 7 cơ, 10 rô, ách chuồn, già chuồn, ách bích... Nhưng coi chừng tốt sẽ thành xấu nếu có là già rô (ám hại), 10 bích (người đẹp phản bội), 9 bích (thân nhân chết)...
Tiếng kêu bàng hoàng này do cửa miệng Mai Lăng phát ra. Văn Bình khuỵu xuống là do phản ứng tự nhiên tiếp theo mưu toan ám hại lén lút của địch. Địch là ai, chàng chưa biết. Song chàng đoán chúng gồm hai tên mà gã Tàu chỉ huy sai xuống vườn chờ Antôn đến.
Một sự may mắn gần như kỳ quái đã cứu chàng thoát khỏi đường bắn của viên đạn 12 li, tiếng nổ lớn không kém súng trung liên. Mai Lăng bị trúng đạn, chắc là vào bắp đùi nên hắn ngã ngồi xuống bên chàng, đầu đập vào tường. Văn Bình khám phá ra vị trí núp bắn của địch nhờ tia lửa đỏ hoét vừa từ nòng súng khạc ra.
Địch chỉ ở cách chàng hai phần ba cầu thang. Hắn đang ngồi xổm, ép mình sát tường, miệng súng chĩa lên. Bạn hắn núp ở đâu, chàng chưa nhìn thấy, tuy nhiên chàng có linh tính là sau viên đạn phủ đầu sẽ còn nhiều phát kế tiếp. Hai đối phương cùng lấy chàng làm bia tập bắn thì chàng phải biến thành con muỗi mới khỏi chết.
Vì vậy chàng phải phản công cấp thời.
Địch không chủ trương triệt hạ Mai Lăng. Chẳng qua hắn thiếu cảnh giác, cứ đi ngơ ngơ giữa cầu thang nên viên kẹo đồng 12 li đã cắm vào chân hắn. Nghe tiếng nổ và quan sát tia lửa, Văn Bình đoán là đạn 12 li. Đạn lớn nhất của loại súng ngắn. Trong thời gian gần đây, giới đi khuya về tắt đã đoạn tuyệt với những viên đạn quá khổ, như 12 li. Vì đạn này đòi hỏi những nòng quá khổ không được gọn ghẽ, đeo dưới nách làm lệch áo vét-tông. Điệp viên sau thế chiến thứ hai chỉ dùng tối đa là đạn 9 li. Tay bắn cừ thường có thiện cảm với loại đạn nhỏ hơn, thứ nhỏ xíu vốn dành cho nữ giới. Điều quan yếu là bắn không trật. Bắn trúng tim thì đạn chỉ nhỏ bằng hột gạo cũng giết chết đối thủ năng hơn trăm ký...
Vậy mà bọn nhân viên Tình Báo sở lại xài đạn 12 li... Lãnh một viên vào chân, chàng sẽ phải lắp chân... gỗ. Còn nếu đạn 12 xuyên qua bụng thì ôi thôi....
Đoàng... phát thứ hai. Rồi phát thứ ba. Hai tên Tàu ở chân cầu thang đều bắn một lượt. Mục tiêu đã nhòa trong bóng tối nên chúng chỉ bắn hú họa. Nhưng hú họa rồi cũng trúng. Cho nên Văn Bình nương theo tia lửa lốm đốm như hoa cải nhảy xuống đầu đối phương. Riêng sức nặng của hơn 70 kí xương thịt rắn chắc cộng với sức nặng của định luật vận tốc đã đủ loại đối phương ra ngoài vòng chiến. Phương chi Văn Bình còn áp dụng một lối đá hất bằng đầu ngón chân do đại sư Mabuni phát xuất tại Xung Thằng từng được con nhà võ Không Thủ đạo coi là ngọn cước kinh hồn táng đởm. (1)
Văn Bình đá ngay ngực nạn nhân. Hắn lộn một vòng không khác làm xiếc đu bay trước khi nằm dẹp như con thằn lằn trên đất. Ngọn cước Mabuni của chàng không những làm nạn nhân gãy hết xương sườn mà còn tạo ra một trận gíó cương mãnh khác thường xô hắn ngã lăn chiêng và đè hắn bẹp dí. Văn Bình vừa chạm nền nhà tầng dưới thì gã Tàu thứ hai hiện ra trong ánh trăng bất ngờ rọi qua khe cửa.
Tay hắn vẫn cầm súng. Khẩu súng côn kếch sù bắn đạn 12 li. Mục tiêu ở quá gần, hắn không thể lảy cò. vả lại Văn Bình chuyển thế loang loáng làm hắn mờ mắt. Hắn vút lại, toan biến khẩu súng bằng thép làm khí giới. Hắn có súng nạp đạn sẵn sàng, và có hoàn cảnh chiếm thượng phong mà còn bị chàng hóa giải, huống hồ hắn đã để mất ưu thế. Bởi vậy, ngọn cước thứ hai ma-oa-ra gêti, cũng là tinh hoa của Không Thủ đạo Xung Thằng bay vèo ngang hông nạn nhân quét hắn luôn vào góc nhà.
Hắn chỉ trối được một câu ngắn. Rồi hắn bắt chước bạn hắn - 2 tên trên tháp, và một ở chân cầu thang trôn ốc - ngậm miệng hoàn toàn. Ngậm miệng vĩnh viễn.
Văn Bình xốc nách cho Mai Lăng đứng dậy. Tội nghiệp, hắn mất trớn, hỗng chân, lăn kềnh từ nửa cầu thang xuống đất. Hắn rên không ngớt miệng:
Đau, đau lắm. Tôi sắp chết rồi anh ơi!
Chàng vội an ủi:
Có một viên thì chết sao được. Anh còn bước nổi không?
Không. Nó xuyên qua ống quyển.
Mai Lăng co một chân và nhảy cò cò theo chàng, song hắn chỉ nhảy được vài bước là đâm sầm vào vai chàng. Chàng phải bồng hắn lên cách tay, và mở cửa ra vườn, dưới giàn cây leo trước cửa nhà xe.
Mai Lăng cứ tiếp tục rên eo éo. Văn Bình không buồn xem xét vết thương của hắn. Chàng đặt hắn ngồi dựa vào gốc cây thông rồi hỏi:
Anh đến đây bao nhiêu lần rồi?
Hắn lắc đầu:
Mới lần đầu.
Anh biết cách mở cổng không?
Không. Hệ thống cửa điện ở đây rất kiên cố. Kiên cố không thua nhà băng. Emma điều tra suốt tuần lễ mà vẫn chưa tìm ra bộ phận mở đóng cửa cổng ở đâu. Có lẽ ở trên tháp cao. Emma nói là cửa sắt cũng như tường rào được truyền điện trên 500 vôn, chỉ đụng nhẹ là chết.
Lời nói của Mai Lăng làm Văn Bình sửng sốt. Chàng đoán không sai: phía sau vụ đánh cắp vòng ước đã có một bí mật ghê gớm. Tuy nhiên, chàng nghĩ rằng Mai Lăng sẽ không khi nào tiết lộ, trừ phi chàng tra khảo bằng thuật atêmi. Thật là bất ngờ.... Chàng mới hỏi, chưa cần hăm dọa, hắn đã khai tùm lum.
Emma... Emma là ai? Văn Bình có ấn tượng Emma là cô gái đẹp tuyệt vời lái xe Lin-côn đến tòa biệt thự cô liêu khuất sau rừng thông rạt rào, đối diện núi Alphe trắng tuyết và mặt hồ Lê-man thầm lặng.
Mai Lăng thở dốc ra một tiếng dài. Văn Bình vội nắm cườm tay hắn:
Anh vừa nhắc đến Emma.
Mắt Mai Lăng bỗng sáng rực:
Vâng. Emma đẹp lắm. Emma còn đẹp hơn cả những người đàn bà tôi đã gặp.
Đồng ý. Nhưng Emma là ai?
Mai Lăng bật cười khanh khách. Văn Bình vội bịt miệng hắn. Biết đâu trong biệt thự còn người. Tiếng cười ngạo nghễ của Mai Lăng có thể dẫn đến những hậu quả tai hại. Nhưng hắn chỉ cười mấy tiếng rồi nói:
Ơ hơ... anh ở Thụy Sĩ mà chưa biết Emma là ai ư?
Dĩ nhiên chàng chưa quen nàng, chàng chưa nghe đến nàng, chàng mới hỏi. Mai Lăng có lối nói lừng khừng như người loạn trí. Văn Bình bỗng có linh cảm là nhiều chuyện chẳng lành sắp xảy ra. Chàng bèn ngồi thụp xuống, điểm nhẹ vào huyệt gân cổ tay của Mai Lăng. Mục đích chàng là kích thích dây thần kinh cho hắn khỏi rơi vào cơn mê sảng. Nhưng hắn đã xô chàng ra và tiếp tục cười khanh khách.
Đột nhiên hắn giật bắn người lên. Tiếng cười vụt tắt. Và hắn thét lớn. vẫn tiếng thét quen thuộc:
Úi chao... chết!
Té ra trong vườn đang còn rắn độc. Một cặp hắc hồ - giống này thường đi từng cặp đực cái - đã bò đến chỗ hai người dưới dàn cây leo um tùm. Một tia sáng trăng vờn chiếu cái lưng đầy vẩy óng ánh của con rắn vừa băng vào tay Mai Lăng. Nạn nhân ngã xuống. Văn Bình khoa tay, chém giữa đầu con rắn hung thủ. Nó là con đực nên khỏe khác thường. Chàng chém nó nát đầu mà lưng nó còn oẳn oại, đuôi nó còn vùng vẩy. Con cái nhìn thấy con đực lâm nạn thở phì phì xông tới. Song Văn Bình đã vung luôn bàn tay trái. Con cái chưa kịp phun nọc độc thì đã tan xương nát thịt.
Mai Lăng nằm co quắp trên nền cỏ, một bàn tay bám chặt lấy gốc cây thông, như sợ Thần Chết lôi đi. Da mặt hắn đã hoàn toàn trắng bệch. Hơi thở hắn còn mạnh, nhưng chỉ như sức mạnh của ngọn đèn dầu sắp tắt. Hai vết thương nặng, viên đạn 12 li và nọc rắn hắc hồ, đã làm hắn kiệt quệ. Nếu không được giải độc kịp thời, Mai Lăng phải chết. Cái chết đau đớn, thân thể co rúm, xám ngoẹt...
Chàng không có một li thương hại đối với Mai Lăng. Hắn chết là đúng. Giá hắn thoát hiểm chàng cũng phải giết hắn. Đường xá xa xôi, chàng không thể ập giải hắn về Sàigòn, để ra trước tòa án quân sự. Nhưng trong lúc này, chàng chưa muốn hắn chết. Vì hắn cần sống để cung cấp một số tình tiết bí mật. Bí mật về cái vòng ước go-do-chong- giom. Bí mật về Emma. Nhất là bí mật về giai nhân Emma...
Chàng nhớ đến cái hộp sắt sơn trắng vẽ dấu hồng thập tự đựng những ống thủy tinh thuốc chữa nọc rắn. Chàng phải trèo lên tháp để lấy cái hộp.
Bỗng... pin pin...
Từ tối đến giờ, ba lần chàng nghe tiếng kèn xe hơi réo ngoài cổng sắt. Tiếng kèn hách dịch này là của xe Mét-xê-đét. Của đại tá Antôn, trùm hành động hải ngoại của ban cửu Đỉnh, thuộc Quốc Tế Tình Báo sở.
Chàng đã đặt chân lên bực cấp vội nhảy xuống. Pin pin... pin pin... tài xế ngưng đúng hai phút rồi bóp kèn lại. Bọn nhân viên của Antôn trong biệt thự đã bị Văn Bình cho về chầu tiên tồ, dẫu Antôn có chờ đến sáng mai cổng sắt vẫn đóng kín.
Tuy nhiên chàng vẫn tin Antôn có cách mở cổng. Lẽ nào xe hơi của hắn lại không được trang bị máy điện tử để mở cửa theo tín hiệu....
Pin pin.... Pin pin...
Rồi hai cánh cổng sắt từ từ dạt ra. Tài xế đã bấm nút vô tuyến trong xe, ra lệnh cho cửa mở. Như vậy tất Antôn đã biết Văn Bình làm chủ tình thế và còn bị kẹt trong vườn sau khi triệt hạ đàn em của hắn. Nghĩa là hắn đã đề cao cảnh giác.
Chiếc Mét-xê-đét to tướng lăn vào con đường nhỏ giữa hai rặng thông cao vút. Mặc dầu có ánh trăng, Văn Bình chẳng nhìn thấy gì, ngoài màu đen của nước sơn bóng bẩy và những kiếng xe nhuộm xanh kín đáo. Xe chạy đến gần giàn cây leo, tài xế quay đầu lại, cho đuôi xe lùi sát ga-ra.
Xe ngừng hẳn.
Nhưng cửa xe vẫn im lìm. Người ngồi bên trong chưa bước xuống. Chắc Antôn đang quan sát tứ phía.
Đại tá Antôn ngồi băng sau, giữa hai gã vệ sĩ võ trang tiểu liên. Bọn cận vệ xuống trước, khẩu súng lia tròn, mặt đằng đằng sát khí. Antôn có vẻ ung dung hơn, như thể hắn đến nơi hẹn với tình nhân chứ không phải hắn sắp đối phó với một địch thủ lợi hại. Hai cận vệ đã cao lớn, hắn còn cao lớn hơn. Hắn cao lớn đến nỗi hai cận vệ khổng lồ của hắn biến thành những bóng mờ mảnh mai của phụ nữ.
Hồi xế chiều, đụng đầu hắn tại ga xe lửa Cornavin, chàng đã thấy hắn là kỳ quan của sự nẩy nở. Khi ấy, hắn đứng bên chiếc xe đua DB-4 cà tàng nên vẻ cao lớn bị giảm bớt. Nhưng có lẽ cũng vì chàng khinh hắn. Sau lần đấu kình tại dinh thự hoàng tử Phakanvong, chàng mới thấy hắn là địch thủ khó nuốt. Bởi vậy, dưới ánh trăng mờ chiếu qua rặng thông xanh, Antôn đột nhiên tỏ ra cao lớn khác thường.
Hai cận vệ đạp cửa hông, nghe động tĩnh một phút rồi xông vào. Antôn vẫn điềm đạm theo sau, tay thọc túi quần. Hắn có vẻ tự tin tuyệt đối. Dường như trong thâm tâm hắn tự nghĩ là thiên hạ vô địch, dầu Văn Bình rình núp trong bóng tối với khẩu súng hườm sẵn hắn cũng đánh thắng như chơi. Thái độ khơi khơi đầy khiêu khích của Antôn làm máu Văn Bình sôi sục. Song chàng không dám ngo ngoe, chàng kéo Mai Lăng nằm sát xuống cỏ. Antôn không thể khám phá ra được vì chàng được giàn cây leo và gốc thông che khuất. Chàng phải dằn tự ái xuống đáy lòng. Công việc trước đã rồi mới đến tình riêng. Chàng phải thoát khỏi tòa nhà này, cứu sống Mai Lăng, để tìm ra Emma, sau đó mới tính đến chuyện thanh toán Antôn.
Antôn và hai gã cận vệ đã vào hẳn trong nhà. Gốc cây trú ẩn của Văn Bình chỉ cách cửa xe Mét-xê-đét 3 mét. Chàng lẹ làng bò lại, và ngồi lên mở cửa. Chàng có thể tự do hành động. Dầu đứng trong nhà nhìn ra, Antôn cũng khó thấy chàng vì sườn xe bên phải đã biến thành trở ngại vật.
Trong xe chỉ còn lại tài xế. Hắn còn trẻ măng, chỉ độ 22, 23 tuổi là cùng. Văn Bình không tin hắn quá trẻ như vậy. Hầu hết nhân viên hành động Tình Báo sở đều có gương mặt bấm ra sữa, song về tuổi đời họ suýt soát ba mươi.
Người Tàu thường trẻ lâu. Một số tỉnh huyện ở Tây-Nam và Tạy-Bắc Trung Hoa đã làm các nhà khảo sát nhân chủng học vô cùng ngạc nhiên vì dân trong vùng có tuổi thọ trên mức bình thường, đàn ông đàn bà ngũ tuần mà gương mặt đầy đặn như người 25, 30 tuổi.
Tài xế đang ngồi trước vô-lăng, miệng huýt sáo nho nhỏ. Antôn vốn nghiêm khắc, hắn không biết hút thuốc, không biết đánh bạc, và đặc biệt là không biết hưởng lạc với đàn bà nên dung mạo luôn luôn nhăn nhó như nỡm ăn gừng. Hắn không ưa đàn em hút thuốc hoặc ca hát trong xe. Bài ca của gã tài xế thuộc loại chiến đấu rẻ tiền, tài nghệ huýt gíó lại chẳng có gì nên Văn Bình nổi cáu, chặt mạnh sống bàn tay xuống gáy hắn. Chàng chỉ định đánh ngất nhưng vì hắn đầu độc thính giác chàng nên đòn mê đã trở thành đòn chết. Hắn ngã sang bên, nằm bất động. Văn Bình cảm thấy hối hận. Hối hận không phải vì động lòng trắc ẩn. Chàng hối hận vì gã tài xế bị đánh chết không ai sẽ dạy chàng cách bấm nút mở cổng.
Chàng bế Mai Lăng thả vào trong xe. Hắn ngậm miệng được một lát rồi bắt đầu rên rỉ trở lại. Chàng buông hắn mạnh tay nên hắn rên rỉ lớn hơn.
Xe Mét-xê-đét là tri kỷ của chàng nên trong loáng mắt chàng đã mở được máy và lái bon bon ra cổng.
Trước mắt chàng, trên táp-lô có một hàng nút lát-tích dài. Chàng đến được 12 nút. Chia làm 3 màu khác nhau, kể từ trái sang phải là trắng, đỏ và đen. Theo kinh nghiệm, chàng biết những nút này ăn thông với hệ thống điều khiển vô tuyến điện. Nhưng chàng chưa biết nút điều khiển cổng sắt là nút nào.
Bắt đầu chàng ấn nút trắng. Té ra 4 nút màu trắng chỉ được dùng để mở máy truyền hình và điện thoại siêu tần số trong xe. Văn Bình ấn nút đỏ thì nghe tiếng rộp rộp song hai cánh cổng sắt vẫn không nhúch nhích. Và ngay khi ấy có tiếng súng nổ.
Hai cận vệ của Antôn đang bắn từ trên tháp xuống. Những phát đầu tiên trượt qua sườn xe rồi rớt xuống đất như thể hòn đá được ném thia lia trên mặt nước hồ. Văn Bình vụt hiểu: sườn xe Mét-xê-đét toàn bằng sắt dầy. Sợ bị bắn lén, Antôn đã ngự trên xe hơi gắn kiếng và thép chống đạn. Chắn bọn cận vệ nhắm bắn vỡ lốp xe nhưng khoảng cách hơn hai trăm mét không cho phép chúng bắn trúng.
Chàng bỗng mừng rơn. Những nút đỏ vừa đẩy cổng sắt mở toang. Chàng đạp lút ga xăng, chiếc Mét-xê-đét lướt nhanh trên con đường lót đầy lá thông êm ái như có phép đằng vân.
Tacata... Tacata...
Sau khi bắn một phát bị hụt, bọn cận vệ đã bắn cả tràng. Thanh âm tacata nổ ròn trong bầu không khí tĩnh mịch. Tay lái dầu của xe Mét-xê-đét đang mềm nhũn vụt cứng đét. Mũi xe lạng sang bên. Nếu là đường dốc, tai nạn đã có thể xảy ra.
Văn Bình đã hiểu nguyên nhân. Lốp sau vừa trúng đạn. Với một bánh bị bể, chàng khó hy vọng đào tẩu. Nhưng chàng vẫn giữ nguyên bình tĩnh. Antôn còn phải chạy từ trên tháp xuống vườn. Và phải trèo lên chiếc DS-21 của Mai Lăng. Không có chia khóa công-tắc, Antôn phải nối hai đầu dây điện mới cho động cơ nổ được.
Nghĩa là nhanh nhất cũng ba, bốn phút. Thời gian này quá đủ cho chàng ra đến đường cái phía dưới và từ đó lỉnh vào một con hẻm khác. Dọc hai bên đường, một bên la hồ Lê-man dài bất tận, một bên là rừng thông, chàng có thể tìm ra chỗ tạm trú dễ dàng.
Bánh xe bị xẹp làm xe hơi mất thăng bằng, tốc độ giảm bớt. Trong hoàn cảnh này, liên tục xả hết ga xe sẽ bị lật xe. Nhưng Văn Bình không còn cách nào khác. Chàng phóng như điên trên con đường nhựa ngoằn ngoèo.
Đến một khúc rẽ chàng quẹo vào. Khúc rẽ này cũng dẫn lên sườn đồi. Và trên đó cũng có một tòa nhà rộng thênh thang, được bao bọc bằng tường gạch và những rặng thông dầy.
Văn Bình không chạy thẳng lên đồi. Chàng thắng lại ở lưng chừng, rồi bẻ vô-lăng sang bên trái. Hai lốp trước và lốp còn lại phía sau không đủ cho xe chạy trên quãng đường dài, nhưng đã quá đủ cho Văn Bình lái an toàn từ trên sườn đồi dốc nghiêng 30 độ xuống nền đất lồi lõm, cách gần 2 mét phía dưới.
Chạy được 50 mét, chàng dừng lại và tắt máy. Sợ trong xe có dụng cụ phát tín hiệu có thể giúp Antôn phăng ra nơi chàng ẩn núp, chàng giật đứt hết dây điện, điện thoại gỡ luôn bình điện. Chàng còn bò xuống gầm xe, quan sát xem có gì khả nghi không.
Chàng tỏ vẻ khoan khoái khi nghe tiếng xe hơi phóng nhanh dưới đường. Chắc đó là xe DS với Antôn ngồi bên trong. Chàng dựng tên tài xế ngồi dậy và bắt mạch. Nạn nhân đã chết. Hắn chết ngay sau khi bị chém atêrni. Mai Lăng chỉ mê man chứ chưa chết. Tuy nhiên, hắn cũng chẳng còn sống bao lâu nữa, vì kinh mạch ở chân đã mất, phải ghé sát ngực mới nghe được tiếng tim đập.
Một lần nữa, Văn Bình lại điểm huyệt hồi sinh, song Mai Lăng chỉ còn thở khặc khừ. Chàng rút ngón tay ra khỏi huyệt thì cánh mũi Mai Lăng như bị bóp chặt lại, dưỡng khí không len vào buồng phổi được nữa. Chàng cứ tiếp tục điểm huyệt và hắn tiếp tục nằm trơ như cây gỗ. Mấy phút sau, hắn phát ra những tiếng ú ớ.
Chàng kêu tên hắn:
Mai Lăng, anh nghe tiếng tôi không?
Hắn thều thào:
Nghe. Tôi sắp ra hết máu. Yêu cầu anh chở tôi đến bệnh viện.
Lợi dụng hắn còn nửa mê, nửa tỉnh, chàng bèn đặt một câu hỏi đột ngột:
Anh cần báo tin cho Emma không?
Vô tình hắn đáp:
Cần.
Nhà nàng ở đường nào?
Dalcrose. Anh còn nhớ nhà của hoàng tử Phakanvong chứ?
Còn.
Phakanvong ở nhà số chẳn, còn Emma ở nhà số lẻ, gần như hai nhà đối diện nhau. Để yên tôi nhớ lại số nhà xem. À, nhớ rồi, đường Emile Jacques Dalcrose, số 215. Dễ tìm lắm. Tường và cửa sổ đều sơn màu xanh lơ.
Nàng đang cất giữ báu vật go-do-chong-giom?
Phải. Sau khi mở tủ két lấy trộm, tôi đã mang về cho nàng. Cho đến phút này tôi vẫn chưa hiểu tại sao tôi lại trung thành với nàng đến thế. Nàng đẹp thật đấy, song trên thế gian này thiếu gì người đẹp hơn nàng. Có lẽ nàng có pháp thuật, anh ơi. Xin anh châm chước cho tôi. Chẳng qua tôi bị lôi vào xiếc...
Emma làm việc cho tình báo Sô Viết?
Văn Bình đinh ninh Mai Lăng đáp "phải". Chàng không ngờ hắn lại thở dài rồi nói, giọng như muốn khóc:
Nếu nàng là nhân viên Nga Sô thì tôi đâu đến nỗi điêu đứng như đêm nay. Đằng này nàng là đồng minh. Chưa được đồng minh ký kết thì cũng là đồng minh trên tinh thần.
Nghĩa là Emma phục vụ cho Phản Gián Thụy Sĩ?
Phải. Nàng là con ma Phản Gián. Nàng có máu điệp báo trong người. Mẹ nàng gốc Phi Châu, là cộng sự viên thân tín của đại tá Mát-sơn trong thế chiến thứ hai, và cũng là bạn thân của Cađôgan. Hai ông tổ sư điệp báo hợp lại thì Emma không giỏi điệp báo sao được? Anh biết Mát-sơn không? Biết Cađôgan không? Ừ, anh biết họ, tại sao anh chưa biết Emma?
Một nhân viên quèn của sở Mật Vụ cũng nghe nói đến Cađôgan (2) huống hồ Văn Bình. Chàng đã có nhiều dịp giáp mặt ông già tình báo khét tiếng này trong thời gian chàng còn hoạt động cho Tây Phương trên mặt trận chống quốc xã. Đối với chàng, Mát-sơn (3) cũng không xa lạ. Hồi làm việc cho o.s.s. chàng đã sống ở Thụy Sĩ và hơn một lần, được gặp đại tá Mát-sơn trong cái lữ quán sộc sệch như cô gái về già gần nhà ga xe lửa Lausanne. Chàng vẫn có cảm tình với người lãnh tụ tình báo thất tuần, mặt tròn thân thể tròn, mà năm tháng càng vo tròn hơn. Mẫu thân Emma là cộng sự viên thân tín của Mát-sơn. "Thân tín" có thể là mang giòng máu của con cáo già tình báo tài hoa ấy...
Nàng có liên hệ huyết thống với Mát-sơn và Cađôgan?
Dường như với Mát-sơn. Thên thực tế, nàng giỏi hơn Mát-sơn nhiều. Nhờ Mát-sơn, Thụy Sĩ không bị lôi cuốn vào cuộc chiến tàn bạo khiến 36 triệu người thiệt mạng (4) cách đây mấy chục năm. Và tôi nghĩ rằng nhờ Emma...
Mai Lăng ngưng nói và húng hắn ho. Hắn mở mắt nhìn chàng như bị thôi miên. Hắn quả có sức chịu đựng bền bĩ khác thường. Nếu hắn được chở vào bệnh viện... Song chàng không muốn nghĩ đến trường hợp này mặc dầu chiếc Mét-xê-đét vẫn có thể chạy về trung tâm thị trấn, vả lại bệnh viện cũng chẳng bao xa.
Hắn vùng dậy, run như rẽ:
Anh... anh Văn Bình, anh định xử tử tôi ư?
Văn Bình không muốn kéo dài giây phút mèo vờn chuột thêm nữa. Mai Lăng phải đền tội. Nhưng hắn chưa nói hết các bí mật. Chàng bèn an ủi hắn:
Đừng nghỉ bậy.
Mai Lăng cười gằn:
Tôi hết ngu muội rồi, phút này tôi sáng suốt kinh khủng.
Nghĩa là anh còn nhiều hy vọng sống.
Cám ơn anh. Anh không moi gan, móc ruột tôi được nữa đâu. Anh phải mang tôi về bệnh viện, báo tin cho Emma rồi tôi mới cho biết nơi cất giấu tài liệu Savuy.
Trời gần sáng lành lạnh mà Văn Bình toát mồ hôi. Mai Lăng đã khơi trúng nhược điểm của chàng. Hắn gớm thật. Chàng dụng tâm không nhắc đến tài liệụ Savuy để hắn tự ý nói ra, không ngờ hắn cũng dụng tâm giữ miệng để làm săng-ta. Vòng ước go-do-chong-giom rất cần, nhưng nếu bị mất vào tay Antôn cũng thôi. Chứ còn mất bản danh sách Savuy!
Văn Bình coi giờ ở cườm tay. Chàng phải hành động cấp tốc trước khi bóng đêm nhường lối cho ánh sáng ban ngày. Chàng bỏ mặc Mai Lăng nằm rên, lấy chia khóa mở cốp xe đề tìm vỏ lốp xe. Chàng có thể thay bánh xe bị bể trong vòng 5 phút đồng hồ. Xe Mét-xê-đét thuộc loại tối tân, đủ tiện nghi sửa chữa nên thời gian này được rút xuống 3 hoặc 4 phút.
Chàng suýt reo mừng vì Antôn đã lo liệu chu đáo chống lại nạn xẹp lốp. Không những trong cốp có một bánh sơ- cua. Mà có những hai. Và không riêng hai bánh sơ-cua, hắn còn để sẵn chai thuốc vá vỏ Finilec và cái mô-tô Dax tí hon do hãng Honda chế tạo nữa.
Chai thuốc vá vỏ Finilec còn là vật mới lạ đối với tay bánh ở Sàigòn, song đối với người phương Tây nó là bạn đường rất thông dụng mặc dầu nó mới chào đời chưa được bao lâu. Nó lớn bằng chai nước giặt da-ven, vỏ lát-tích, trên nắp có cái ống để nối vào đầu van lốp xe hơi, lốp bị bẹp dí khỏi cần phải mang đến tiệm vá lôi thôi (xe ăn "banh" giữa nơi đồng trống hiu quạnh ban đêm thì biết tìm đến tiệm nào?) chỉ cần mở nút nó ra, và bóp thuốc vào. Thế là bánh xe phồng lên, tha hồ phóng. Antôn phục sức cù lần, áo quần sộc sệch, cũ mèm, song lại chẳng cù lần tí nào về nghệ thuật xài xe hơi. Trong thời gian gần đây, hàng chục thứ thuốc vá vỏ được bầy bán, hắn đã khôn ngoan chọn Finilec của Hòa-Lan được coi là tốt nhất. (5)
Tuy nhiên Văn Bình lại có thiện cảm nhiều với chiếc Dax sơn đỏ nằm gọn trong bề ngang của cái thùng xe rộng rãi. Lâu lắm, chàng chưa ngự xe hai bánh. Nhất là ngự xe Dax, một trong những niềm kiêu hãnh xứng đáng của ông già tài hoa Honda. Trong làng xe gắn máy tí hon, Dax là em bé có tấm thân mỹ miều số dách. Tốc độ của em cũng số dách, em chạy 65 cây số giờ ngon ơ. Em lại nhẹ, nâng lên nâng xuống dễ dàng. Đàn bà nhẹ ký thường được đàn ông khoái hơn đàn bà nặng ký. Không tin quý bà, quý cô cứ hỏi, cực chẳng đã giống đực chúng tôi mới phải tò tí với những cái bồ sứt cạp hoặc những hòn bi ve. Chúng tôi yêu vô kể những giai nhân nhỏ thó, ôm gọn lỏn trong vòng tay và càng nhẹ ký càng tốt để bồng bế cho dễ...
Nhưng cái số dách của em bé Dax là người ta có thể gập em lại được. Trên thế giới chẳng thiếu gì xe gắn máy tí họn có thể gập lại, như em bé Bellini xuất thân từ Ý- đại-lợi, và đặc biệt là em Solex Micron do Pháp Quốc sản xuất, nhưng em Dax khi gập lại có vẻ gọn gàng hơn, choáng ít chỗ hơn!
Cám ơn đại tá Quốc Tế Tình Báo sở Antôn... Chiếc Dax xinh xẻo này thích hợp với chàng hơn là bà cụ Mét-xê-đét đại kềnh càng. Chắc em bé được nhân viên của Antôn 0 bế hết mực, luôn luôn lau chùi sạch sẽ, động cơ được rồ thường xuyên nên Văn Bình vừa động tới đã nổ ròn đều...
Động cơ của nó những 72 phân khối - gấp rưởi động cơ xe gắn máy nhập cảng ở đây - song tiếng kêu lại êm tai khác thường. Chàng ngồi ngay ngắn trên yên, chưa kịp sang số cho xe chạy thì nghe tiếng rên của Mai Lăng:
Anh z.28, anh nỡ bỏ tôi chết ở đây được sao?
Nếu hắn không phân bua, chàng đã mặc hắn với vết thương trầm trọng. Máu ra hết hắn sẽ chết. Chứ chàng không muốn tự tay giết hắn. Lời nói van vỉ của hắn bắt chàng nhớ đến Phù Dung. Giá hắn không đang tâm hại nàng, giờ này nàng đang đợi chàng bên cái lồng bàn và cái khay sơn son thiếp vàng trên đặt những cái bát kiểu màu hồng đựng yến chưng đường phèn.
Anh Văn Bình ơi, anh thương tôi với!
Văn Bình cau mặt, đá ngược gót chân vào mặt Mai Lăng. Bình thường, giá Mai Lăng không bị thương nặng và Văn Bình không nổi giận thì ngọn cước tụt hậu này cũng đủ tán mạng. Cho nên hắn ngã vùi xuống nền cỏ, mặt mũi dập nát.
Văn Bình phóng xe gắn máy về đường Dalcrose. Trời sắp rạng đông, quang cảnh vắng lặng điển hình của ban đêm không còn nữa, đoàn xe giao sữa, bánh và chở hàng từ ngoại ô bắt đầu rầm rập kéo vào trung tâm thành phố còn ngủ say. Gió mát tứ phía thổi lộng quần áo và da thịt làm Văn Bình sực nhớ vừa thức trọn một đêm. Lại một đêm nữa không ngủ. Lại thêm một đêm vật lộn với hiểm nguy và Thần Chết.
Chàng đinh ninh căn nhà của người đẹp Phản Gián Emma đựợc tường đá cao ngất và kẽm gai truyền điện bảo vệ, nếu không kiên cố đến bất khả xâm phạm như biệt thự nuôi rắn hắc hồ của Antôn thì cũng không thua kém biệt thự của hoàng tử Phakanvong. Chàng đã lầm to. Bảng số 215 lớn bằng hai hộp bánh bích-quy nằm chềnh ềnh trên trụ cổng. Chàng không bị cận thị, lẽ nào chàng nhìn lộn số. Tường và cửa sổ đều sơn màu xanh lơ như lời Mai Lăng dặn. Và căn nhà mang số 215 gần như đối diện với biệt thự của Phakanvong, cũng như Mai Lăng dặn.
Nhưng tường của căn nhà 215 lại thấp quá mức tưởng tượng. Nó chỉ thấp đến ngang lỗ rốn người đàn bà Việt trung bình. Nghĩa là chàng bước qua khỏi cần kiễng chân. Nó sơn xanh thật đấy; nhưng nó không thể được truyền điện, vì lẽ giản dị nó làm bằng gỗ, nhưng thanh gỗ mỏng đan chồng chéo lên nhau theo kiểu chuồng chim của một số nhà trệt ở Sàigòn. Giới chỉ huy an ninh thường chiếm những tòa nhà rộng cả ngàn mét vuông, vườn lại cây cối um tùm để tiện canh gác. Nhưng người đẹp Emma cũng là chỉ huy an ninh như ai, lại chui rúc trong một ngôi nhà chẳng lấy gì làm rộng. Diện tích cả nhà lẫn vườn chỉ độ bốn trăm mét vuông là cùng. Trong mảnh vườn nhỏ bằng mảnh bikini tắm biển cũng không thấy bóng dáng cây cối. Thậm chí một luống hoa đẹp, một cái ghế đá để bạn bè ngồi thưởng trăng, hóng gió (và hóng tuyết lạnh) cũng không thấy nữa.
Kinh nghiệm cho biết những nơi tưởng là không được phòng thủ lại chính là những nơi được phòng thủ vững chắc nhất. Vì vậy, Vặn Bình hơi rợn. Song chàng không lùi được nữa. Dầu đây là cạm bẫy, chàng vẫn đâm đầu vào. Chàng giấu chiếc Dax ngoan ngoãn trong một bụi rậm gần đó rồi ung dung vượt tường.
Dĩ nhiên là Emma không nuôi rắn độc. Nàng cũng không nuôi cả bẹt-giê nữa. Chàng có thể yên tâm vì dưới chân chàng là thảm cỏ xanh rờn, loại cỏ ngắn và mềm chỉ được trồng ở sân đánh "gôn" khá bộn tiền. Trên thảm cỏ này, một con dế mèn chàng cũng nhìn thấy huống hồ con rắn dài ngoằng. Hoặc con chó bẹt-giê khổng lồ...
Nhà của Emma gồm một tầng lầu, bên trên có sân thượng. Kiến trúc khá tân kỳ, ở đâu cũng có cửa. Điều làm Văn Bình dè dặt là cửa ra vào đóng đã đành, cả những cửa sồ cũng kín như bưng. Thời tiết không lạnh để đến nỗi phải đóng cửa và đốt lò sưởi, cũng không quá nóng để mở máy điều hòa không khí. Đêm gần sáng như thế này, mở rộng cửa sổ cho gió hồ lẫn hơi tuyết núi Alphe len vào thì tuyệt diệu. Vậy mà Emma lại... chê mới lạ.
Chàng không cần nạo óc tìm giải đáp vì giai nhân Emma đã trả lời giùm chàng. Chàng đến cửa hông, đặt bàn tay lên quả nắm, toan mở cửa thì bên trong đã có người chực sẵn. Và mở ra nhè nhẹ cho chàng. Khi ấy chàng vụt hiểu tại sao cửa nào cũng đóng kín như bưng.
Là vì bên trong được kéo rèm, không muốn ánh sáng lọt ra vườn. Đèn phòng khách sáng như sao sa. Đèn hàng trăm cái, đèn gắn ở tượng, đèn đặt ngang nền nhà, đèn treo lủng lẳng trên trần, trong xa-lông chỉ thấy đèn là đèn, đèn đủ cở, đủ kiểu. Thiết tưởng sa-lông tổng thống tiếp rước các ông bự ngoại quốc đến thăm Sàigòn cũng chưa có nhiều đèn và nhiều ánh sáng bằng sa-lông của giai nhân Emma...
Té ra Emma đã chuẩn bị đầy đủ. Chuẩn bị sẵn sàng. Nàng biết trước chàng đến. Đến để đút chân vào xiềng.
Văn Bình khựng lại. Ánh đèn làm chàng quáng mắt. Trong khoảng thời gian viti này, nếu Emma muốn hạ sát chàng bằng súng đạn, hoặc muốn bắt trói chàng, nàng có thể thực hiện ý đồ dễ dàng. Tuy nhiên trong xa-lông rộng chàng không thấy ai. Đến khi mắt chàng quen với ánh sáng chói lọi chàng mới nhận ra hai bóng nữ lưu.
Hai cô gái này phục sức hết sức lạ lùng. Trên đầu họ được cắm đầu lông nhím và lông vịt nhuộm ngũ sắc. Song họ lạ lùng không ở những cái lông nhiều màu.
Mà chỗ họ chẳng mặc tí gì trên người. Vâng, chẳng có tí gì hết. Tuy vậy, việc họ trần truồng và ngang nhiên biểu diễn sự trần truồng và khiêu gợi của họ cũng chưa đủ làm Văn Bình sững sờ. Họ khá cận đối, khá mỹ miều (và đương nhiên khá ngon lành), song trong đời chàng đã gặp, đã gần gũi vô khối đàn bà cân đối, mỹ miều và ngon lành hơn họ.
Sở dĩ chàng sững sờ là vì chàng quen mặt họ. Chàng đã trò chuyện với họ ngay sau khi chàng đến Giơneo. Chàng đã trải qua những phút đứng tim trong ngôi nhà mang số 13. Ngôi nhà của Phù Dung. Họ là nhân viên của Phù Dung. Tại sao họ lại ở đây? Tại sao họ vẫn phục sức bằng... da thịt nẩy nở ở đây? Tại sao? Hai kiều nữ hiện ra, trắng nõn, trắng nà. Trong tay, họ không cầm khẩu súng như chàng mong đợi. Dung mạo của họ cũng không có vẻ nào nghiêm trang, gần như thù địch như chàng mong đợi.
Miệng cười của họ tươi hơn cả hoa phù dung nở nữa. Phù Dung, Phù Dung.... bất giác chàng nhớ Phù Dung, đến câu thơ của Bạch Cư Dị trong bài Trường Hận ca.
"Phù Dung như diện, liễu như mi".
Đời chàng cũng là một trường hận ca. Toàn là chuyện bi thảm.
Toàn là chuyện đột biến lạ lùng...
Hai kiều nữ lõa thể chúm chím cười với chàng. Ánh đèn múa nhảy trên bộ ngực căng cứng của họ khiến chàng đã quáng mắt càng quáng mắt thêm. Lệ thường, chàng phản ứng vô cùng nhậm lẹ trong mọi trường hợp. Nhưng lần này chàng đứng chôn chân trên ngưỡng cửa. Muốn tiến tới hoặc muốn tháo lui cũng không được nữa.
Một kiều nữ cất tiếng oanh vàng thỏ thẻ:
Ông cần gặp Emma?
Khó khăn lắm chàng mới điều khiển được cái gật đầu không vụng về.
Tiếng oanh vàng thỏ thể thứ hai vang lên:
Mời ông z.28.
Căn nhà của Emma như có phép quỷ thuật. Bức tường lớn bên phải không trổ một cánh cửa nào bỗng tách làm đôi. Phải, tách ra làm đôi, rồi một nửa chạy dạt sang bên như thể bức tường được gắn trên những vòng bi chuyển động bằng điện.
Emma đã chờ sẵn.
Văn Bình choáng váng, vâng, phải vịn vai kiều nữ đứng gần để khỏi té ngã. Tại sao chàng xửng vửng, chàng không hiểu nữa. Chàng chỉ cảm thấy sự hiện diện của người đàn bà đẹp tuyệt trần trước mặt chàng như toát ra một luồng sáng "laser" và luồng sáng này phóng thẳng vào người chàng.
Chàng cố thu nghị lực để phát ra tiếng chào bình tĩnh, nhưng miệng chàng chỉ có thể ấp úng như anh chàng mắc bệnh nói lắp:
Chào chào... cô em... Emma...
Chú thích:
Không Thủ Đạo (Kung-Fu) phát xuất từ Hoa Lục khoảng ba ngàn năm nay, nhưng chỉ được triển khai ở đảo Xung Thằng (Okinavva) và Nhật Bản. Mabuni, người Xung Thằng là môn đệ của Funakôsi. ông sáng chế ra Không Thủ Đạo Shitô-riêu, mạnh hơn và bén hơn Không Thủ Đạo của Fukanôni, và ông nổi danh về môn đá.
Tức sir Alexander Cadogan, trùm điệp báo Anh-cát-lợi (Intelligence Service).
Đại tá Roger Masson. Hiện còn sống. Masson có công lớn không những đối với tổ quốc ông, mà còn cả với nhiều quốc gia khác, kể cả phe đồng minh và phe Liên Sô, nhưng tên tuổi đã bị chìm vào quên lãng. Masson điều khiển tình báo Thụy Sĩ từ 1938, và ngày nay, 30 năm sau, ông vẫn tiếp khách tại cái lữ quán cũ kỹ mà ông dùng làm nơi tiếp điệp viện ngày xưa.
Trong thế chiến thứ hai từ 1939 đến 1945, Thụy Sĩ chỉ có... 968 người chết. Chết bệnh nhiều hơn chết giặc.
z.28 không sợ làm quảng cáo không công cho hãng Finilec vì lẽ chai thuốc vá vỏ tự động này chưa được nhập cảng và cũng còn... khuya mới được nhập cảng.