Mây Mưa Thụy Sĩ

Chương 11

Docsach24.com

hững lá chín đi liền nhau đều báo hiệu sự tốt, tuy không tốt lắm. Song nếu lộn đầu lại xấu. Hai lá 9 hoặc ba lá 9 lộn ngược dẫn đến lo âu, trở ngại không ngờ. Bốn 9 là một sự sửng sốt sắp xảy ra....

Trước đó, Nicôn cũng sa bẫy. Cũng như Văn Bình, hắn tìm đủ cách thoát hiểm. Song nhân viên an ninh có nhiệm vụ rượt bắt và áp giải Nicôn đã tỏ ra già dặn trong nghề. Nicôn vừa trèo lên xe díp thì bị kẹp cứng hai bên. Phải tài giỏi bằng điệp viên z.28 mới có hy vọng cung tay hất ngã xuống đường hai khốt thịt cứng rắn, nặng không thua vô địch thế giới sumô này. Nicôn đành bấm bụng chịu đựng. Và trong thâm tâm, hắn tự hẹn khi về đến trụ sở Phản Gián sẽ cương quyết tháo cũi, xồ lồng.

Nhưng xe díp lại dừng ở dọc đường.

Một xe bít bùng đã chờ sẵn. Loại xe này gần giống xe chở hàng Vôn-va-gen, vuông vức như cái hộp lớn bằng tôn dầy. Nicôn hoàn toàn bị cô lập hóa. Sau khi cửa xe đóng lại, hắn không thể nhìn ra ngoài. Khí hậu trong xe được điệu hòa, mọi kẽ hở đều được nút kín. Căn cứ vào tiếng động cơ rú lớn và sàn xe hơi nghiêng, Nicôn biết là xe trèo giốc. Nhưng đi đâu, hắn không biết.

Xe đậu lại, tắt máy. Nicôn vỡ mộng. Té ra tài xế đã lái tuột vào bên trong ga-ra, cửa sập xuốn kín mít, đèn được mở sáng, người ta mới cho phép hắn ra khỏi xe. Vì vậy, hắn mù tịt về vị trí của tòa nhà hắn được chở tới. Tuy nhiên, hắn vẫn nuôi hy vọng chót.

Hy vọng gặp người quen, cấp chỉ huy Phản Gián ở Thụy Sĩ có thể đếm được trên đầu ngón tay, từ 3 đến 6 mạng là cùng. Nicôn không quen họ song đã quen mặt họ sau nhiều lần mở album ảnh yếu nhân ra nghiên cứu. Vả lại, hắn là đặc phái viên C.I.A., Phản Gián Thụy Sĩ khó có thể hành động cạn tàu ráo máng với cơ quan gián điệp hùng hậu nhất nhì thế giới.

Nicôn vỡ mộng lần nữa khi được dẫn vào một văn phòng lớn bầy biện đơn giản nhưng sang trọng kế cận nhà xe. Người tiếp hắn không ở trong số những người quen mặt. Cũng không phải là đàn ông như hắn.

Chủ nhân là một trang nữ lưu tuyệt vời.

Cô bạn quen với hắn tại khách sạn President nổi tiếng về đẹp, song đem so sánh với nữ lưu đang ngồi sau bàn giấy đối diện hắn thì chỉ là ánh nến với trăng rằm.

Nàng phải là xếp lớn Phản Gián vì bọn nhân viên đực rựa bước vào phòng một cách rụt rè, và chào nàng một cách cung kính. Và phải là xếp lớn mới không thèm đếm xỉa đến sự thi lễ của những người chung quanh. Nicôn thấy nàng khoát tay, bọn nam nhân viên rón rén trở ra và đóng cửa lại thật nhẹ.

Nicôn vốn ưa đàn bà gầy. Nàng thuộc loại hoa hậu gầy. Nicôn lại ưa đàn bà chân dài, da nâu. Nàng có cặp giò dài bất tận và nước da nâu tràn trề sinh lực. Hắn ngây người, chôn chân giữa phòng, quên bẳng điệp vụ thất bại não nề và tương lai mạt rệp đang chờ hắn tại trung ương C.I.A..

Nàng uyển chuyển đứng dậy, đi vòng bàn giấy tiến về phía hắn. Khi nàng ngồi, cặp giò đã dài và đẹp, khi nàng rún bước, báu vật này càng dài và càng đẹp gấp bội. Nàng lại bận quần sọt ngắn thun lủn, may sát thịt và cao tận nửa háng nữa mới khốn khổ khốn nạn cho cặp mắt đa tình của hắn. Kiểu quần sọt khiêu dâm thượng thặng này được nữ diễn viên màn bạc Ý Silvana Mangano trưng diện lần đầu năm 1949 trong phim "Gạo Đắng", nhưng phải đợi hai chục năm sau, trải qua triều đại mini-giuýp, maxi, rồi miđi, phụ nữ năm châu mới biết bắt chước. Và hàng triệu chàng con trai trên thế giới đã mắc bệnh đau tim chỉ vì thời trang quần sọt tai ác đó...

Nicôn dán mắt vào quần sọt và đùi non của nàng. Nàng vỗ vai hắn, kéo hắn ra khỏi cơn mộng:

 Ông không biết ngượng ư, ông tham vụ ngoại giao đặc phái viên C.I.A. Nicôn.

Nicôn giật mình:

 Chết, tôi đãng trí, xin cô tha lỗi.

Nàng cười:

 Ông thấy tôi mặc quần sọt đẹp không?

Nicôn liếm môi:

 Đẹp, đẹp, thưa cô rất đẹp.

 Nếu ông ngoan ngoãn, ông sẽ được thấy tôi mặc bikini hai mảnh. Da tôi nâu vì tôi ham tắm nắng. Và khi tắm nắng, tôi có thói quen cởi bỏ tất cả. Ông còn ở lại đây, tôi sẽ mời ông đi tắm nắng chung với tôi.

Rồi nàng chép miệng:

 Tiếc quá, tiếc quá!

Nicôn hỏi, giọng đầy tin tưởng:

 Thưa, tại sao cô kêu tiếc?

 Vì tôi sợ ông không có hân hạnh đi tắm nắng chung với tôi, ông khá khôi ngô, khá khỏe mạnh, gần hợp với típ đàn ông của tôi, nhưng ông ơi, công việc là công việc, dầu có thiện cảm với ông, tôi vẫn đặt công việc lên trên...

 Công việc... thưa cô... cô nói đến công việc nào?

 Vụ án mạng vừa xảy ra. Nạn nhân là bà Phù Dung.

 Cô... cô là ai?

 Là người được cấp chỉ huy cử ra để thẩm vấn ông về vụ Phù Dung bị hạ sát tàn bạo.

 Cô dư biết tôi không phải mà thủ phạm.

 Vậy thủ phạm là ai?

 Mai Lăng. Hơn ai hết, cơ quan của cô đã biết người giết Phù Dung là Mai Lăng. Tôi có cảm tưởng vụ bắt tôi đã được bố trí từ trước.

 Trong nghề nghiệp này, bất cứ việc gì cũng được bố trí. Không có cái gì là ngẫu nhiên cả.

 Nghĩa là cô xác nhận tôi vô can.

 Tôi chưa hề xác định như vậy.

 Yêu cầu cô chấm dứt thái độ ỡm ờ khó hiểu này. Một lần nữa, tôi xin long trọng nhắc lại: tôi là nhân viên ngoại giao, được hưởng quy chế bất khả xâm phạm. Tôi được quyền liên lạc với lãnh sự quán Mỹ. Nếu tôi bị cáo về tội giết người tôi được quyền thuê luật sư. Tôi chỉ chịu khai cung trước sự hiện diện của luật sư....

 Tôi đã đọc kỹ những đoạn trong công pháp quốc tế nói về quyền lợi của nhân viên ngoại giao. Chẳng giấu gì ông, tôi tốt nghiệp cữ nhân ban công pháp quốc tế nên môn ấy rành lắm, ông khỏi cần nhọc công giải thích. Sáng mai, các công sở mở cửa làm việc, ông muốn tiếp xúc với lãnh sự và luật sư riêng, tôi sẽ giúp ông tận tình.

 Cám ơn cô. Phiền cô cho tôi một căn phòng yên tịnh và đủ tiện nghi để tôi ngả lưng, đợi đến sáng mai.

 Chấp thuận. Bây giờ, tôi chào ông. ông xô cửa là thấy phòng ngủ ngay.

Nữ lang cười tủm tỉm, ngoắt tay chào Nicôn rồi uyển chuyển bước ra ngoài. Chao ôi, nàng đẹp ghê. Bước chân của nàng mềm mại ghê. Máu trong tim Nicôn sôi lên. Không hiểu sao hắn lại cất tiếng gọi nàng:

 Nè cô.

Nữ lang ngoảnh cổ, giọng thân mật:

 Ông cần gì? Rượu nhé, để tôi sai nhân viên mang vào phòng cho ông.

 Không, không, tôi không cần rượu. Tôi chỉ cần hỏi cô một điều. Sự đối xử của cô làm tôi bối rối. Không lẽ cô bố trí lôi tôi vào tròng rồi cho phép tôi ngủ một giấc no nê, đến sáng mai liên lạc với tòa lãnh sự để họ đưa tôi về...

 Đưa ông về? Ai nói với ông là ông sẽ được tự do?

 Luật y khám nghiệm thi thể nạn nhân, các điều tra viên nghiên cứu các dấu vết tại phạm trường sẽ kết luận tôi hoàn toàn vô can. Bởi vậy....

 Lầm rồi, ông Nicôn ơi.... Không dè ông lại có thể ngây thơ đến thế. Chúng tôi đã có dấu tay của ông. Dấu tay xiết cổ nạn nhân. Và dấu tay ở...

 Láo khoét. Đó là dấu tay giả mạo.

 Dĩ nhiên là dấu tay giả mạo. Nhưng ông ơi, ông ra tòa nói khàn giọng cũng chẳng ai tin ông. Chứng cớ sát nhân rành rành ra đó, ông khó thoát khỏi án tối đa. Tòa án chúng tôi không xử tử hình song ở tù chung thân, ở tù cấm cố, suốt đời trong khám tối, không được gặp ai, thì sống cũng như chết, phải không ông?

 Tôi không giết người, tôi không....

 Ông nên để giành sức lực để thuyết phục ông tòa.

 Cô quả là yêu tinh thần nữ.

 Nói thật ông biết, nếu tôi là yêu tinh thần nữ ác nghiệt, tôi đã giao việc thẩm vấn cho một cộng sự viên nào đó. Tôi đã chẳng hứa hẹn mời ông đi tắm nắng và khoe quần sọt đẹp với ông. Chẳng qua tôi muốn tìm cho ông một lối thoát êm ái. Nè, ông Nicôn... hàng trăm người đàn ông chỉ mong được đi tắm nắng với tôi rồi sẵn sàng chịu mất việc, chịu ngồi tù hoặc chịu beng đầu nữa mà tôi không bằng lòng. Riêng với ông tôi có cảm tình nồng hậu và đặc biệt, nên tôi mới giúp đỡ ông...

Cô gái "yêu tinh thần nữ" khoanh tay trước ngực, miệng cười chúm chím, mắt liếc Nicôn một cách lả lơi. Nàng là hiện thân của tình dục, làn da nâu nâu, cặp giò thuôn dài, đôi gò bồng đảo tròn nhọn, nhà sư sắp thành chánh quả mà xuân tình còn phát động để vứt bỏ tất cả, huống hồ Nicôn chỉ là con người chứa đầy tục lụy.

Dường như phía trước của nàng chưa làm Nicôn điên dại bằng cái gáy trũng đều, cái lưng cong "tế yêu" hình thang cân đối, và nhất là cái mông đú đởn, nên đột nhiên quay lại. Trời... nàng mặc quần sọt lại ngắn như bikini, và khêu gợi hơn cả bikini... Nicôn cố khám phá ra một nhược điểm nhỏ nhoi để xua đuổi sự thèm khát khỏi cơ thể, song hắn quan sát đến toét mắt và nổ tròng con mà không tìm thấy một nếp nhăn, một vết gợn, chứ đừng nói đến thẹo hoặc tàn nhang nữa... Nàng nói đúng, hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn tên con trai trên cõi đất này sẵn sàng làm tôi mọi vô điều kiện cho nàng. Mất sở làm trong C.I.A. đau đớn thật đấy nhưng nếu được đền bù bằng...

Nicôn đành buông tiếng thở dài. Nhưng phải tiếng thở dài biểu hiệu sự chán nản hoặc tuyệt vọng. Mà đó là tiếng thở dài của cô gái vừa được người yêu mơn trớn đúng điệu.

 Cô bắt tôi làm những gì?

Giai nhân quần "sọt" lắc đầu ra vẻ tội nghiệp:

 Anh dùng những danh từ nặng nề quá. Nhưng điều kiện này do thượng cấp quyết định, tôi chỉ có nhiệm vụ chuyển đạt đến anh. Xin anh hiểu cho.

Nàng gọi Nicôn bằng "anh" ngọt ngào và thân mật làm sao! Nàng kéo ghế cho hắn ngồi, đẩy tờ giấy trắng lại trước mặt hắn, mở nắp bút máy, viết thử vào lòng bàn tay cho mực chảy đều rồi nói:

 Em đọc, anh viết. Chịu khó anh nhé! Chỉ ba, bốn phút thôi. Xong xuôi, anh có thể ăn no, ngủ kỹ.

Tuy mắt bị quáng gà vì sắc đẹp của giai nhân, Nicôn vẫn còn sáng suốt. Nàng chưa đọc song hắn đã biết nàng sẽ đọc những gì. Có thể hắn sẽ viết bản thú tội. Thú tội hạ sát Phù Dung. Vì ghen tuông. Hoặc vì một nguyên nhân nào đó. Người ta sẽ trả tự do cho hắn. Song cuộc đời điệp viên hành động của hắn được coi như chấm dứt hoàn toàn.

Nicôn hạ bút viết một cách ngoan ngoãn. Đúng như hắn tiên đoán, nàng bắt hắn thú tội. Hắn viết xong, nàng gấp tư mảnh giấy, cất kỹ trong sú-chiêng rồi hôn chùn chụt vào má hắn. Lẽ ra hắn phải lợi dụng tình thế gỡ gạc tận tình. Nhưng hắn lại ngồi đờ ra như vừa bị ăn trái đấm vào xương hàm. Là võ sư quyền Anh, từng lãnh nhiều đìa-rét xửng vửng, song chưa lần nào hắn lại ngồi đờ ra như lần này. Hương thơm từ da thịt nàng tỏa ra như có ma lực lạ lùng hóa giải mọi ước muốn của hắn.

Tiếng nói êm êm như bản nhạc tình của giai nhân vụt choang xuống tai Nicôn, nặng hơn cả chục quả đia-rét gom lại

 Phiền anh nhắn vài lời cho đại tá z.28.

Nicôn chồm người:

 z.28? Cô cũng biết z.28?

 Phải. z.28 mới là vai chính trong vụ này. Anh chỉ là vai phụ.

 Tôi không biết hắn ở đâu.

 Chẳng sao. Chúng tôi vừa tóm hụt hắn. Nhưng sớm muộn rồi cũng gặp.

 Cô định dùng tôi để cản tay hắn phải không? Cô đừng hy vọng hảo huyền, trên đời, hắn chỉ nghe lệnh của một người. Người ấy là ông Hoàng, tổng giám đốc của hắn. Ngoài ra, hắn không thèm nghe ai hết. Hắn đã bắt tay vào việc thì bom nguyên tử cỡ lớn rớt xuống đầu hắn cũng phớt tỉnh, phương chi tôi chỉ là nhân viên C.I.A. hạng bét.

 Anh lầm to. Ngoài ông tổng giám đốc của hắn, hắn còn nghe tôi.

 Nghe cô? Vậy cô là bạn thân của z.28?

 Không, tôi chưa hề giáp mặt hắn.

 Cô tự tin ghê.

 Hà, hà... chừng nào tôi 50 tuổi, tóc lấm chấm bạc, đuôi mắt nhăn nheo, dáng đi hơi khòm, tôi mới hết tự tin. Nhưng vị tất khi ấy tôi hết tự tin. Vì tôi vẫn có cái khí giới muôn thuở của người đàn bà. Phút này đây, tôi còn trẻ, một z.28 chứ một trăm z.28 tôi cũng coi là con số dê-rô.

 Như vậy cô còn yêu cầu tôi viết thư cho z.28 làm gì?

Giai nhân da nâu cười nhỏ nhẹ:

 Anh tò mò quá.

Nicôn nhìn giữa mắt nàng, giọng thách đố:

 Cô sợ thua hắn?

 Thua hắn ư? Không bao giờ. Hắn có thể đánh bại mọi người đàn bà, nhưng rốt cuộc hắn sẽ thua tôi. Nhưng thôi, đây không phải là vấn đề thắng hay bại cá nhân. Anh viết đi.

 Viết gì nữa? Tôi đã viết và trả cho cô.

 Ừ nhỉ, tôi quên, xin lỗi anh.

Bỗng dưng tinh thần Nicôn trở nên hân hoan thơ thới như được mọc cánh. Khí lực tan biến được phục hồi thần tốc. Cặp mắt lờ đờ của hắn tóe lửa, gân taỵ hắn rung chuyển dữ dội. Một ngọn gió thổi qua khung cửa sổ bỏ ngỏ làm tờ giấy trên bàn bay lên. Cô gái da nâu lấy con gấu bằng cẩm thạch nổi vân tuyệt đẹp nhỏ bằng nắm tay chặn tờ giấy nằm xuống. Bức tượng con gấu vừa mang lại cho Nicôn sức mạnh cần thiết. Hắn vùng dậy, ôm choàng ngang eo cô gái.

Con gấu được coi là biểu tượng của người dân sinh trưởng ở Béc, thủ đô của Thụy Sĩ. Thành phố này nằm trên giòng sông, và cũng như mọi thành phố khác của Thụy Sĩ, nó gồm hai phần riêng biệt, phận cổ xưa và phần tân tiến. Cô gái có hẹn với Nicôn tại khách sạn President đã chào đời ở Béc, nàng thường rủ hắn về thăm nơi nàng chôn nhau cắt rốn, và lần nào cũng vậy, nàng làm tình với hắn trong một ngôi nhà gần cầu Ni-đét, đối diện chuồng gấu, những con gấu cha, gấu mẹ và gấu con được nuôi nấng một cách thương yêu. Những con gấu này không lười biếng và đần độn như bọn gấu thường thấy trong các vườn bách thú khác. Chúng rất khôn ngoan và biết làm mọi trò xiếc.

Tại Béc, hình gấu được thấy nhan nhản. Trên tường, hoặc các vòi nước cũng có. Mỗi bức tượng được đắp nặn theo một lối riêng. Nhưng mọi con gấu đều giống nhau ở nét rí dỏm. Và nhất là nét "gấu". Tục ngữ Việc có câu "hỗn như gấu", câu này thích hợp với phụ nữ Béc. Khi cần, họ rất gấu. Đàn bà càng đẹp bao nhiêu càng gấu bấy nhiêu.

Nịcôn đinh ninh giai nhân quần sọt da nâu để yên cho hắn bộc lộ thiện cảm. Hắn không dè nàng là gái Béc chính cống. Hắn vừa kéo nàng lại gần, chưa kịp phô trương nghệ thuật vuốt ve mà hắn tự cho là hoàn hảo thì nàng đã ban ngay một kỷ vật để đời.

Xin bạn đọc đừng vội nghĩ rằng kỷ vật này là cái hôn đặt trên cặp môi bốc lửa của Nicôn. Cũng không phải là bàn tay xoa nhẹ xương sống từ giữa lưng xuống tận đốt xương cụt.

Mà là một phát atêmi.

Vâng, một atêmi thẳng thừng. Đặc phái viên Nicôn chỉ quen võ Hồng Mao, gần như mù tịt về nhu đạo. Bởi vậy, hắn không thể biết rằng giai nhân nhằm đánh huyệt nai-sôkô ở lỗ trũng trên cườm tay đeo đồng hồ. Vì hắn không đeo đồng hồ nên huyệt nai-sôkô được mở rộng. Bị đánh trúng, nạn nhân thường tê liệt bàn tay va bắp thịt cánh tay Nếu đòn được xử dụng đúng phép, sự bại xuội ở tay sẽ lan xuống chân, nạn nhân trở thành bán thân bất toại trong khoảnh khắc.

Một tiếng rộp vang lên. Kèm theo tiếng "ái cha" thảm thiết từ miệng Nicôn phát ra. Giai nhân khỏi cần thi thố tài phóng atêmi lần thứ nhì. Nicôn ôm cánh tay nằm vật xuống nền phòng.

Trước khi đo ván, hắn còn nghe giọng nói ngọt ngào như rượu rhum pha đường mía Cuba của người đẹp:

 Ai cho phép anh mó vào người tôi.

°  °  °

Hai nòng súng đen sì không hề được Văn Bình cho phép đã ngang nhiên dí sát mạng sườn chàng. Chàng toan phản công song vội ngừng tay vì hai gã Tàu thấp lùn đi kèm Mai Lăng từ trong phòng ra vừa trông thấy chàng. Họ còn cách chàng 5 mét, nếu họ rút súng, chàng sẽ khó có hy vọng được toàn vẹn. Trư phi chàng có phép biến hóa thần thông, chàng mới tránh thoát 4 viên đạn cùng được khạc từ 4 nòng súng thiện xạ ra cùng một lúc...

Chàng không biết hai tên chờ ngoài hành lang là do tình cờ hay dụng ý. Nhưng là gì chăng nữa thì chàng cũng hết

Tuy nhiên, Mai Lăng đã cứu chàng. Hắn nhìn chàng bằng cặp mắt kinh hãi tột độ. Hắn đứng khựng lại, bàn tay rung rung, miệng lắp bắp không nói thành tiếng. Rồi hắn bật kêu lớn:

 Chết rồi, z.28!

Văn Bình có cảm tưởng Mai Lăng sợ chàng như phụ nữ yếu bóng vía sợ ma quỹ hiện hình. Mặt hắn - bộ mặt khôi ngô, đầy đặn, trắng trẻo với cái miệng khá đĩ - bỗng sám ngọạt như tràm đồ. Rồi hắn vùng lên, xô ngã hai gã Tàu khệnh khạng đi bên ra, chạy bán mạng xuống cầu thang trôn ốc.

Sự kinh hãi của Mai Lăng giúp Vặn Bình chế ngự được hai khẩu súng ru-lô đang ép bên hông. Tiếng kêu thất thanh "chết rồi, z.28" làm mọi người mất bình tĩnh. Như mới được truyền sức mạnh phi thường, Mai Lăng tông hai gã Tàu thấp lùn vào tường. Hai gã Tàu to con đang uy hiếp Văn Bình cũng bị chùn gân tay. Hơn thế nữa, Mai Lăng trong cơn hốt hoảng đã đâm sầm vào gã đứng bên phải Văn Bình, gã có lối cầm súng kiên cố và hữu hiệu mà chàng gờm ngại nhất.

Không bỏ lỡ cơ hội, Văn Bình khoèo nhẹ ống quyển, gã đứng bên phải vừa bị Mai Lặng làm mất thế quân bình ngã nhào luôn xuống đất. Gã bên trái chưa kịp phản ứng, Văn Bình đã chộp cườm tay cầm súng, vặn ngược, nạn nhân bị miếng đòn nhu đạo cực kỳ giản dị mà cực kỳ ngặt hiểm này xoáy bật lên không tung, lộn tròn nửa vòng rồi rớt phịch. Chỉ một cái bẻ tay chớp nhoáng đã loại trừ được một đối phương võ trang ra ngoài vòng chiến.

Còn lại ba tên, Văn Bình phóng cước đá băng khẩu súng khỏi hộ khẩu tên Tàu bên trái đang lồm cổm trên đất. Cái đá của chàng có tác dụng đôi: khẩu súng bay qua lan can sắt, rơi xuống cầu thang, bàn tay nạn nhân bị gẫy xương rồm rộp, máu chảy đầm đia.

Văn Bình chỉ còn phải đối phó với hai gã Tàu thấp lùn. Không cho phép họ lấy khí giới, chàng lướt nhanh tới. Chàng không quan tâm đến Mai Lăng trượt chân, lăn lông lốc xuống cầu thang, kêu đau luôn miệng. Chàng đoán hắn bị thương, và không chạy trốn được xa. Vả lại, chàng chưa thể tiếp cứu Mai Lăng vì hai gã Tàu thấp lùn tỏ ra lợi hại khác thường.

Hai tên này không giống những tên chàng đã có dịp thử lửa sau khi đặt chân xuống Giơneo. Chúng được huấn luyện chu đáo nên chỉ loạng quạng giây phút rồi trở lại điềm tĩnh. Văn Bình xông đến thì một ngọn cước thọc vào khớp xương vai chàng làm chàng đau điếng.

Lối đá xương vai này là một trong các bí thuật về điểm huyệt. Bao con người như cái đòn gánh, chịu đựng sức níu kéo của mấy chục ký-lô xương thịt, xương vai mang thương tích tất võ công bị suy giảm, dầu giỏi giang đến mấy cũng khó ngăn chặn sự tấn kích của đối phương. Kể ra Văn Bình bị đau điếng vì ngọn cước bất thần và chính xác thì ít mà vì tài nghệ thâm hậu do nó chứa đựng thì nhiều. Sau nhiều năm giang hồ, chàng không thể xét lầm: một trong hai gã Tàu thấp lùn, mặt mày xấu xí, gớm ghiếc vừa biểu diễn một thế đánh kỳ bí vô cùng lợi hại của Thái Cực Quyền.

Nếu nói về kỳ bí thì Thái Cực quyền kỳ bí nhất, Thiếu Lâm quyền hoặc nhu đạo có thể giết người trong chớp mắt khỏi dùng khí giới song còn thua xa về phương diện kỳ bí. Cho đến ngày nay, chính cả người Trung Hoa cũng chưa tìm ra gốc gác của quyền này, mà chỉ biết rằng các võ sư đại danh Táai Cực quyền xuất phát từ ba môn phái, họ Trần, họ Dương và họ Võ, lập trường ở miệt Hà-Bắc và Bắc Kinh. Đại để bộ quyền chỉ gồm trên dưới 80 chiêu, tên từng chiêu nhiều người đều biết, nhưng ít ai nắm được bí quyết biến hóa. Căn bản của Thái Cực quyền là "kình". Kình là khí lực trong thân thể được vận dụng ra ngoài không ai nhìn thấy, mà đánh là trọng thương hoặc táng mạng.

Gã Tàu vừa tập trung khí lực vào đầu ngón chân, theo phép nhẫn kình, để xuyên phá xương quai xanh của Văn Bình. Mười đầu ngón chân của hắn đang mềm mại đột nhiên rắn lại như mười cái dùi sắt. Hắn dận giày đan bằng vải nên kình được phát ra cuồn cuộn như thác chảy. Văn Bình đau điếng là điều may mắn hết sức, nếu chàng kém công phu tập luyện chàng đã nằm mọp trên đất với một bên vai vỡ nát.

Sợ bị mất thăng bằng, Văn Bình vội dựa lưng vào tường. Hai gã Tàu hung hăng tiến lại. Nhưng chúng đứng cách chàng 2 mét. Cả hai đều mím miệng, mắt mở rộng, đầu và cổ thẳng băng, tay buông thõng bên hông.

Văn Bình rùn người điểm tĩnh chờ đợi. Chàng biết đối phương đang trầm vai, trụy chỏ trước khi phóng ra cuộc tận công mới bằng chân, vẻ mặt nghiêm trọng của hai gã Tàu sặc mùi kiêu ngạo. Dường như chúng nắm chắc phần thắng.

Hai gã Tàu này kiêu ngạo cũng không quá đáng, vì từ ít lâu nay các điệp viên Trung Hoa - dầu là phát xuất từ lục địa, từ Cảng Thơm hay từ đảo Đài Loan - đã chiếm thượng phong trong các cuộc đấu quyền trong bóng tối nhờ sự phục hưng tài tình của Thái Cực quyền. Từ ít lâu nay, điệp viên Trung Hoa và Thái Cực quyền đi đến đâu là điệp viên Tây phương ngã rụp đến đấy như trái chín bị rụng rớt.

Tuy nhiên, lần này chúng đã kiêu ngạo một cách dại dột. Vì Văn Bình không lạ gì Thái Cực quyền. Không những thế, chàng còn học được phép đạn-kình, biến da thịt thành giáp trụ bất khả xâm phạm, đòn do đối thủ phóng đến lập tức bị hóa giải, và sứ hóa giải có thể quay ngược lại tiêu diệt đối thủ.

Hai gã Tàu cùng đá món từ dưới lên trên bụng Văn Bình, về huyệt pháp, bụng gồm ít yếu điểm, nhưng về Thái Cực quyền, bụng lại quan trọng hơn hết. Vì bụng là nơi tập trung kình lực. Bị trúng đòn vào bụng, kình sẽ bị phân tán trong khoảnh khắc, võ công hoàn toàn tiêu tan. Nhưng hai gã Tàu đều không ngờ được rằng phép đạn-kình của Văn Bình thuộc một tông phái đã thất truyền, các con cháu còn sống của hai đại sư Dương Lộ Thiền và Trần Trường Hưng được coi là sáng lập ra Thái Cực quyền cũng mù tịt.

Thành thử hai gã Tàu đá vào da thịt Văn Bình như thể đá bức tường sắt. Bốp, bốp, những tiếng khô khan cất lên, hai gã Tàu đều kêu "ối, ối", rồi khuỵu luôn. Gân cốt của chúng đã bị chùng dãn, chàng chỉ bồi một đòn nhẹ là chúng thảm bại hoàn toàn.

Nhưng Văn Bình không có đủ thời giờ thực hành ý định. Vì hai tên hồi nãy bị chàng quật ngã đã lấy lại ưu thế. Chàng mới vung tay thì sau lưng có tiếng hô:

 Các anh bình tĩnh. Tôi đã có súng.

Địch chưa ra lệnh cho chàng án binh bất động. Song chàng dư biết phản công vô ích. Vì địch sẽ không phản ứng chậm trễ như trước nữa. Chi bằng chàng tạm thời chịu thua.

Dưới sự uy hiếp của khẩu súng lục đã nạp đạn, Văn Bình bị điệu vào gian phòng ở cuối hành lang, nơi diễn ra cuộc thương lượng giữa Mai Lăng và hai gã Tàu thấp lẹt đẹt.

Điều làm Văn Bình hơi ngạc nhiên là cả bọn phớt tỉnh như pha ẩu đả chưa hề xảy ra, và Mai Lăng chưa hề trốn thoát. Cả bọn có thái độ tự tin đến nỗi Văn Bình có cảm tưởng là Mai Lăng đã bị bắt khi xuống vườn.

Cảm tưởng này đã được thực tế xác nhận, vì ngay sau khi chàng an vị thì Mai Lăng được khiêng vào phòng. Hắn nằm dài trên băng-ca bằng vải ka-ki, mắt nhắm nghiền, mạch máu cổ nổi tròn lên như cây đũa, hơi thở gấp gáp, trong khi tay chân lạnh ngắt.

Gã lùn lớn tuổi có râu mép, có lẽ là tên chỉ huy, ngoắc tay ra hiệu cho Văn Bình ngồi nghiêm chỉnh trong cái ghế bành lót nỉ đen kê gần sát góc tường:

 Anh gớm thật. Tài nghệ của anh hơn hẳn Mai Lăng nhiều bậc. Anh đã giết chết bọn rắn hắc hồ trong vườn.

Văn Bình chỉ Mai Lăng:

 Hắn bị rắn độc cắn?

Gã chỉ huy đáp:

 Dĩ nhiên. Vườn nhà này nuôi toàn rắn độc. Nhiều loại, chứ không riêng gì một loại hắc hồ. Bị cắn thì lớn như voi, khỏe như sư tử cũng nằm rẹp. Anh xứng đáng là đối thủ của chúng tôi. Cứ phải đương đầu với bọn nhân viên bạch diện thư sinh như Mai Lăng chán chết.

 Gặp các anh, tôi cũng chán muốn chết. Đường đường là con nhà võ mà không dám giao đấu theo đúng luật giang hồ. Mấy anh nhát như thỏ đế. Chưa chi đã dùng súng.

 Thành thật xin lỗi anh. Anh nói đúng. Con nhà võ với nhau phải thanh toán các món nợ bằng thái độ chính nhân quân tử. Chúng tôi sẽ làm anh thỏa mãn. Đại tá sẽ đích thân so tài với anh.

 Thằng nhãi ranh Antôn?

 Anh không khích bác được chúng tôi được đâu. Xin anh dành dụm sinh lực để lát nữa hội kiến đại tá.

 Antôn ở luôn tại đây?

 Không. Phiền anh đợi một lát. Biệt thự này giành cho nhân viên phái bộ thương mãi Trung Hoa. Đại tá có phòng riêng ở khách sạn.

 Anh kêu điện thoại ngay cho Antôn. Và nói với hắn là z.28 sẵn sàng...

 Kêu rồi. Chắc đại tá đã ra xe.

 Nói láo. Từ nãy đến giờ tôi chưa thấy các anh rờ đến máy điện thoại. Theo sự nhận xét của tôi, trong nhà này cũng không có cái máy điện thoại nào cả.

 Lại tò mò nữa rồi. Nhưng thôi, trước sau anh cũng tan xương nát thịt nên chúng tôi chẳng buồn giấu diếm làm gì.Phải, anh nói đúng, trong nhà này không có máy điện thoại vì chúng tôi hoàn toàn sống cách biệt với đời sống bên ngoài. Ai cần gì sẽ tiếp xúc với văn phòng liên lạc ở trung tâm thành phố. Chúng tôi tiếp xúc với nhau bằng vô tuyến điện. fyiôt dụng cụ ghi âm đặc biệt đã thu hết những tiếng động trong nhà này chuyển đến cho đại tá Anton nên tôi nghĩ rằng đại tá đã lên đường để gặp anh. Đây này... anh nghe giọng nói của đại tá nhé?

Văn Bình không đáp. Gã chỉ huy nhếch mép cười ngạo nghễ trong khi tiến lại cái máy truyền hình màu kê gần cửa sổ. Té ra cái máy tivi hiền hậu này chứa đựng bên trong những bộ phận truyền tin điện tử tối tân. Gã chỉ huy bấm nút, tiếng rè rè quen thuộc của các cuộc điện đàm siêu tần số nổi lên, rồi hắn xưng tên bằng mật khẩu trước khi nói:

 Em đây, thưa đại tá. Hắn bị chúng em canh chừng ở đây. Chúng em xin lệnh đại tá để nhốt tạm hắn dưới hầm. Tiếng khàn khàn của Antôn:

 Không được. Chúng mày phải đối xử với đại tá z.28 cho tử tế. Tao uống xong ngụm cà phê rồi ra xe. Nói với đại tá z.28 là trong vòng mười phút nữa tao đến. Mày cũng cần nói thêm là đừng hy vọng trốn thoát. Có làm thịt được chúng mày thì cũng không tài nào mở được cửa cổng hoặc trèo qua tường truyền điện.

 Vâng, em sẽ nói.

Gã chỉ huy tắt điện đàm. Hắn há miệng toan nói với Văn Bình thì chàng đã gạt phắt:

 Hiểu rồi, Antôn ra lệnh cho các anh phải tiếp rước tôi đàng hoàng. Rượu đâu, thuốc Salem đâu, mang ra đây.

Gã chỉ huy nhún vai:

 Anh tưởng là đại tá Antôn ra lệnh như vậy hả? Còn lâu. Nếu anh khoái rượu và thuốc Salem thì ráng nhịn, xuống âm phủ tha hồ...

Hắn quay lại, nhổ nước bọt vào bộ mặt xám ngoạt của Mai Lăng; giọng chua như dấm thanh:

 Lại còn thằng hèn này nữa....

Bọn đàn em của hắn đã lễ mễ bưng lại cái hộp sắt sơn trắng, trên nắp có dấu chữ thập đỏ ngay ngắn. Nằm trên băng-ca, Mai Lăng bắt đầu thở ngắn và nhỏ hơn, hắn cũng không cựa mình như hồi mới được khiêng vào. Có lẽ nạn nhân sắp hôn mê.

Gã chỉ huy thản nhiên mở hộp lấy ra cái ống tiêm bằng lát-tích, bên trong có chứa sẵn thuốc, một thứ thuốc nước trắng đục, đặc sánh như pha lẫn với dầu nhớt. Hắn rút cái nút cao su ở đầu xơ-ranh ra, để lộ cây kim nhọn sáng loáng. Kim tiêm này đã được khử trùng. Thuốc trong ống khoảng một phân khối. Chắc đây là một loại huyết thanh chữa nọc rắn độc do Quốc Tế Tình Báo sở chế tạo.

Gã chỉ huy vén tay áo của Mai Lăng lên tìm huyết quản. Mai Lăng đẹp trai theo kiểu "công tử bột" nên thân thể có da thịt đầy đặn mà gân máu cuồn cuộn lại không có. Ngoại trừ những động mạch ở cổ đang bị nọc rắn làm cho căn phồng. Gã chỉ huy dằn mạnh cách tay nở nang và trắng trẻo của Mai Lăng xuống đất giọng bực bội:

 Đồ chết dầm.

Hắn có lối nói tục tằn, song lối chích thuốc của hắn lại hết sức thanh tao. Không khác nhà họa sĩ có tay, hắn xoa cồn lên mắt cá chân của Mai Lăng rồi nhanh như máy hắn đâm mũi kim vào mạch máu. Hắn chỉ đâm một lần. Xong xuôi, hắn ném cái xơ-ranh rỗng qua cửa sổ xuống vườn.

Khi ấy Văn Bình mới có thời giờ quan sát cảnh vật bên ngoài. Gió khuya từ núi Alphe thổi xuống mặt hồ Lê-man, và men theo những khu đồi thông để len vào biệt thự, thơm thơm một mùi đặc biệt. Mùi tuyết. Mùi rêu. Mùi lá thông. Văn Bình bỗng có cảm giác như mùi này giống mùi đặc biệt toát ra từ thân thể những cô gái trinh nguyên.

Khung cửa sổ khá rộng song Văn Bình chẳng nhìn thấy gì, vì tuy căn phòng này này ở trên ngọn tháp cao nhất tòa nhà, và tòa nhà lại tọa lạc trên sườn đồi cao, luồng nhỡn tuyến của chàng đã vướng chạm những rặng thông cao hơn.

Gã chỉ huy đỡ Mai Lăng ngồi dậy, rồi rót rượu cho uống. Mai Lăng thở phào ra, mắt mở từ từ, da mặt dần dần hồng hào trở lại. Nạn nhân đã được cứu sống. Gã chỉ huy ghé miệng vào tai Mai Lăng:

 Phải nghỉ ngơi một lát mới về được.

Mai Lăng gật đầu nhè nhẹ. Gã chỉ huy hất hàm bảo hai tên thuộc viên:

 Chúng mày xuống dưới nhà chờ đại tá. Tao và đại úy ở trên này đủ rồi.

Té ra gã chỉ huy là quân nhân. Cũng như Antôn, Đại tá Antôn. Phụ tá của gã chỉ huy là đại úy, thì hắn phải mang lon thiếu tá. Thảo nào hắn am tường phép dụng kình Thái Cực quyền...

Tuy nhiên, gã chỉ huy đã gờm Văn Bình nên không dám rời khẩu súng, cặp mắt cũng không dám rời chàng trong một phần mười tích tắc đồng hồ. Tên đại úy phụ tá chắp tay sau đít, đứng cách chàng ba mét. Gã chỉ huy ngồi bên, sắc diện ung dung, song Văn Bình đã thoáng nhận trong mắt hắn một tia lo ngại. Chàng đã đoán ra nguyên nhân làm hắn lo ngại. Đó là hắn chưa phục hồi được phong độ sau khi lãnh đòn đạn-kình của chàng. Hắn nói cứng chẳng qua là để che đậy sự bồn chồn. Thật ra trong thâm tâm hắn mong thời giờ trôi qua nhậm lẹ hầu trao trả gánh nặng ngàn cân cho Antôn.

Ngược lại, trong thâm tâm Văn Bình lại ao ước kim đồng hồ bò chậm hơn rùa. Vì nếu Antôn đến đây, chàng sẽ khó thoát hiểm. Chàng phải tìm cách triệt hạ hai tên Tàu thấp lùn giỏi Thái Cực quyền và khẩu súng quái ác trước khi xe hơi của Antôn bóp kèn ngoài cổng. Nhưng cách trang trí quá giản đơn của gian phòng không cho phép chàng xoay ngựợc tình thế dễ dàng. Không có giường mặc dầu rất rộng. Cũng không có cả bàn viết nữa. Chỉ thay những cái ghế bành đồ sộ và nặng nề kê dọc theo chân tường. Văn Bình không thể nhấc chiếc ghế bành lên làm khiên. Giá có tủ họặc bàn đựng quần áo hoặc chén dĩa, chàng có thể xô ngã và lợi dụng làm chướng ngại vật. Chàng chỉ cần che khuất miệng súng trong một phần mười giây đồng hồ.

Trên băng-ca Mai Lăng đã tỉnh hẳn. Uống luôn mấy ly whuýt-ky hắn vẫn còn khát. Hắn vồ lấy chai rượu còn phân nửa, thọc vào miệng tu ồng ộc. Hắn uống hối hả và vụng về đến nỗi rượu chảy ra mép và thấm ướt cổ áo. Gã chỉ huy nhăn mặt, nói với tên đại úy phụ tá:

 Cất đi. Không cho ưống nữa, uống hết rồi say bí tỉ, đại tá mắng chết.

Tên đại úy gập lưng lại giằng chai rượu khỏi tay Mai Lăng. Song Mai Lăng đã nhanh nhẹn ngoảnh mặt sang bên, ngửa cổ dốc góc tư chai rượu còn lại vào cuống họng. Báo hại tên đại úy Tình Báo sở bị mất thăng bằng, phải chống tay xuống nền phòng để khỏi trượt té.

Riêng cử chỉ trống trải này của địch đã cho phép Văn Bình chế ngự khẩu súng trong điều kiện an toàn. Phương chi ngay khi ấy một đồng minh bất ngờ lại đã hiện ra khiến gã chỉ huy bị lung lạc tinh thần. Đồng minh dễ thương này là một phản lực cơ không biết từ đâu bay tới phát ra một loạt nhiều tiếng "bằng, bằng" làm trời đất rung chuyển dữ dội. Dầu gã Tàu chỉ huy có gân cốt bằng thép trui, hắn vẫn khó giữ được miệng súng chĩa thẳng vào ngực Văn Bình như hắn muốn trong khi phi cơ phản lực bay xà trên nóc biệt thự và đỉnh rừng thông, vượt phá bức tường âm thanh.

Bằng., bằng... bằng bằng... nhĩ tai Văn Bình như bị xé rách. Mai Lăng hoảng hốt dằn võ chai whuýt-ky xuống đất vỡ nát làm nhiễu mảnh.

Văn Bình chồm lên, phóng ngọn độc cước chân trái. Gã Tàu chỉ huy tinh mắt nhìn thấy song phản ứng chậm hơn đòn đá của Văn Bình. Khẩu súng bật khỏi bàn tay gân guốc, rồi như được chắp cánh, nó bay vèo qua khung cửa sổ mở xuống vườn. Tên đại úy ngã vào băng-ca đã lao tới. Gã Tàu chỉ huy cũng vung quyền đánh tới tấp. Một lần nữa, hai nhân viên Tình Báo sở lại thi thố những chiêu ảo diệu của Thái Cực quyền. Song Văn Bình không cần áp dụng đạn-kình nữa. Những việc vừa xảy ra đã chứng tỏ hai gã Tàu thấp lù, chưa đáng là đối thủ của chàng.

Kể ra chúng đã khôn ngoan đánh người đòn ngắn và lẹ, nhằm vô hiệu hóa kỷ thuật đạn-kình. Nhưng chúng chỉ biết một phần rất nhỏ của Thái Cực quyền phổ, một bộ quyền rộng mênh mông như vũ trụ, có người tập luyện cả đời cũng chưa nắm hết tinh hoa. Bộ quyền này chứa đựng một đặc điểm phi thường: ấy là sự biến hóa không ngừng.

Cả hai gã Tàu đều tập trung đòn dữ vào trung bộ của Văn Bình với ý định gây thương tích nơi ngực và bụng, làm kình lực suy giảm. Chàng bèn lùn chân, hạ thấp vai xuống, chuyển qua thế tấn kỵ mã, một thế tấn lấỵ hai bàn chân làm căn bản. Thế tấn này chỉ được dùng mỗi khi muốn chặn đòn địch nhắm vào trung bộ thân thể. Nghĩa là nó thường có mục đích phòng thủ hơn là tấn công. Hai gã Tàu đinh ninh chàng phải chặn đòn bằng thế "thập tự thủ" hoặc "vân thủ" vì chỉ hai thế này là thích hợp với tấn kỵ mã. Chúng cũng không bao giờ dám nghĩ rằng Văn Bình phóng cước. Vì Thái Cực quyền dồn sức nặng toàn thân vào một bàn chân, bàn chân kia phải kiễng lên, Văn Bình lại dán cả hai bàn chân xuống đất và phạm "song trọng", một cấm kỵ nguy hiểm.

Chúng không thể ngờ Văn Bình cố tình phạm cấm kỵ "song trọng" hầu lôi chúng vào xiếc. Tưởng chiếm được thượng phong, chúng vận hết công lực vào cánh tay. Nhưng Văn Bình đã biến tấn nhanh như chớp xẹt, chân trái chàng rón lên, quét một vòng từ trái sang phải. Hạ bộ bị bỏ trống, khoèo nhẹ cũng ngã, huống hồ đối phương của chúng lại là điệp viên z.28. Bởi vậy xương ống quyển của hai gã Tàu ngu ngốc đã bị dẹp lép. Hai tên xô nhau ngã nhào xuống nền phòng. Sự vạ chạm xảy ra quá mạnh mẽ và đột ngột khiến cả hai đều tử thương, cả hai chết tức khắc, không kịp kêu lên một tiếng.

Tuy vậy trong phòng vẩn có tiếng kêu:

 Úi chao, họ chết rồi ư?

Đó là tiếng kêu của Mai Lăng. Hắn đã đứng dậy không biết từ lúc nào. Bộ mã của hắn không đến nỗi mảnh dẻ, hắn đi nghênh ngang ngoài đường vị tất bọn anh chị đồ sộ dám mó đến lông chân hắn, vậy mà giây phút ấy hắn lại run như lá thông trước gió.

Nhìn tròng mắt và cử chỉ của hắn, Văn Bình có ý nghĩ là hắn đã mất trí. Chàng gọi tên hắn:

 Mai Lăng, xuống vườn đi, còn đợi ai nữa?

Hắn ngơ ngác hỏi lại:

 Xuống vườn làm gì?

Văn Bình nắm tay hắn, lôi ra ngoài hành lang. Sau khi ra khỏi cửa, hắn đứng dừng lại. Dường như lương tri vừa thức giấc trong thần kinh hệ mịt mờ của hắn. Hắc sực khám phá ra đây không phải là mộng mị mà là thực tại. Thực tại phũ phàng với cái chết thê thảm gần kề. Thực tại phũ phàng với Phù Dung nằm chết, mà hắn là hung thủ, hắn đã tra khảo hành xác nàng đến chết. Thực tại phũ phàng vì báu vật go-do-chong-giom mà hắn đã đánh cắp của hoàng tử Phakanvong và đang dạm bán cho đại tá Antôn của Quốc Tế Tình Báo sở. Thực tại phũ phàng với ông Hoàng, với C.I.A., với Nicôn, với Văn Bình... đang rượt theo hắn, để tóm cổ hắn và hạ sát hắn về tội phản bội.

Chàng giục hắn:

 Nhanh lên. Antôn sắp đến.

Hắn lấm lét nhìn chàng:

 Tôi không sợ Antôn. Mà là sợ anh.

 Sợ tôi? Tại sao anh lại sợ tôi?

Mai Lăng vẫn run lẩy bẩy, hai chân hắn đứng không vững như thể hắn đang lên cơn sốt rét nặng. Hắn dựa lưng vào khung cửa mà đầu gối hắn cứ đập lùng bùng vào nhau làm hắn khuỵu xuống. Thương hại, Văn Bình xốc nách Mai Lăng:

 Anh mệt?

Hắn thều thào:

 Chỉ một phần nào thôi. Tôi sợ lắm. Sợ anh giết. Giết về vụ Phù Dung. Xin anh hiểu cho. Tôi...

Văn Bình gạt:

 Chuyện đã qua rồi, không nên nhắc lại nữa.

 Nhưng Phù Dung không thể nào sống lại.

 Anh hối hận?

 Tôi cũng không hiểu rõ hiện nay tôi nghĩ gì. Và trước kia tôi đã làm những gì.

Tròng mắt của Mai Lăng trở nên lờ đờ. Hắn nhìn lang mang vào khoảng không. Cặp mắt bất động này Văn Bình đã gặp nhiều lần trong dưỡng trí viện Biên Hòa. Một số nhân viên của sở đang khỏe như vâm, và sáng suốt như thánh nhân đột nhiên ngã rụp. Tròng mắt trở nên lờ đờ. Từ sáng đến đêm, chỉ nhìn lang mang vào khoảng không. Thần kinh hệ đã nhuốm bệnh.

Chàng bèn lắc vai hắn:

 Chính anh giết Phù Dung.

Hắn đáp, lạnh lùng:

 Vâng, chính tôi.

 Chính anh đoạt cái vòng go-do-chong-giom?

 Vâng, chính tôi.

 Anh cất nó ở đâu?

 Cất cái gì?

 Go-do-chong-giom.

 Cái vòng đá hả? Tôi không biết.

 Vậy ai cất?

 Ai cất là thế nào?

Văn Bình nói lớn vào tai hắn:

 Tôi muốn biết cái vòng đá anh lấy tại biệt thự hoàng tử Phakanvong ở đâu?

Mai Lăng bóp trán, suy nghĩ. Ánh điện từ trên cao chiếu xuống khuôn mặt hốc hác vì thiếu ngủ của hắn. Mai Lăng từng nổi danh trong đám nhân viên hải ngoại về điểm bô trai đầy đặn, có lẽ từ thuở lớn lên đến giờ hắn chưa hề mất ăn, mất ngủ trừ phi ham chơi mà quên, khiến cho thân thể hắn luôn luôn có da, có thịt. Đôi má lõm sâu của Mai Lăng chứng tỏ nội tâm hắn bị xâu xé dữ dội.

Hắn vụt quay mặt về phía chàng. Giọng hắn bỗng lạc hẳn:

 Tôi nhớ rồi. Cái vòng go-do-chong-giom được cất ở....

Cuộc đời gián điệp thường có những biến chuyển giật gân không kém tiểu thuyết tưởng tượng. Dường như thần Hành Động chỉ rình giây phút trọng đại nhất để nhảy vào phá đám. Mai Lăng sắp tiết lộ một bí mật kinh hoàng. Chỉ cần một tích- tắc đống hồ nữa thôi là hắn cho Văn Bình biết nơi giấu cái vòng ước từng gây ra chết chóc tàn bạo.

Nhưng định mạng tàn bạo cũng chỉ rình cái tích-tắc đồng hồ quyết định ấy để thét lăn một tiếng:

Đoàng...

Đó là tiếng súng lục.

Khi ấy hai người đã xuống được nửa cầu thang trôn ốc. Nếu hành lang bên trên được đèn điện chiếu sáng thì những bậc thang xi-năng bị chìm trong khoảng tối đầy muỗi đói và mạng nhện.

Viên đạn đựợc bắn trong cầu thang chật chội nên tạo ra một âm thanh chói tai. Lệ thường, giác quan thứ sáu của Văn Bình rất bén nhạy. Dầu địch ẩn núp an toàn và nín hơi thở, chàng cũng đoán được lằn đạn để bay mình tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc.

Nhưng lần này Văn Bình chẳng thấy gì hết. Chàng chỉ biết bị bắn trộm sau khi nghe tiếng đoàng khô khan và ác nghiệt nổi lên trong đêm khuya rùng rợn.

Văn Bình khuỵu xuống.

Mấy con dơi cánh lớn bằng cái quạt nan không biết lẩn trốn ở xó xỉnh nào đột nhiên vù ra, kêu xành xạch. Tuy vậy, như thể chúng có máy ra-đar, chúng chỉ xẹt qua tóc chứ không đâm sầm vào thân thể chàng.

Trong tiếng đập cánh xành xạch của đoàn dơi đang ngủ bị quấy nhiễu, có cả tiếng kêu thảm thiết:

 Úi chao... chết!