Mật Ngọt Hôn Nhân Truyện

Chương 187: Cứu viện

A ndrew thật sự rất ngạc nhiên vì ánh mắt dịu dàng của cô, cũng ngạc nhiên vì lời của cô.

An là người thế nào, quen biết nhiều năm nay, Andrew sao có thể không biết rõ ràng được? Nếu nói đến năng lực thì An tuyệt đối thuộc hàng đầu. Rõ ràng là người nhỏ tuổi nhất, nhưng cô lại trở thành thần thoại bất bại trong tổ chức, thậm chí còn dẫn bọn họ rời khỏi cái nơi không khác gì địa ngục đó.

Andrew chưa từng thấy vẻ dịu dàng trên mặt An, bây giờ mới nhận ra dáng vẻ đó quả thật đẹp đến rung động lòng người.

Đồng thời, trong lòng anh ta lại khẽ thở dài, xem ra An thật sự rất yêu người chồng quân nhân kia, nếu Eden biết...

“Anh ấy là quân nhân, một quân nhân rất ưu tú...” Thẩm Thanh Lan mạch lạc, từ tốn kể lại chuyện giữa cô và Phó Hoành Dật. Cô không phải là người thích nói chuyện riêng của mình cho người khác biết, nhưng Andrew là đồng đội rất quan trọng của cô, còn Phó Hoành Dật lại là người ở bên cạnh cô cả đời này. Cho dù lập trường của bọn họ đối lập nhau, nhưng cô rất mong bạn bè biết mình đã tìm được một người tốt nhường nào.

Chẳng biết từ bao giờ, Kim Ân Hi cũng đã tỉnh, lẳng lặng nghe Thẩm Thanh Lan kể. Cô ấy biết nhiều chuyện hơn Andrew một chút, đã từng đứng từ xa nhìn người đàn ông đó, đúng là một người rất ưu tú. Thậm chí cô ấy còn từng điều tra tư liệu về Phó Hoành Dật, nhưng tư liệu của anh được giữ bí mật quá cao, còn chưa kịp phá tường thì đã bị phát hiện, nếu không phải cô ấy trốn nhanh thì có lẽ đã bị bắt rồi.

Thẩm Thanh Lan sau khi biết chuyện đã không cho phép Kim Ân Hi làm như vậy nữa, nên đó là lần duy nhất cô ấy điều tra về anh.

“An, trời sáng rồi.” Andrew đứng dậy, đi ra bên ngoài xem thử, “Mưa cũng đã tạnh, chúng ta cũng nên xuất phát thôi.”

Sau nửa đêm, Thẩm Thanh Lan ngủ được mấy tiếng, bây giờ tỉnh lại, tinh thần cũng không tệ. Ba người dập tắt đống lửa, che đi dấu vết, sau đó mới xuất phát.

Vì trận mưa này rất to nên bọn họ bị muộn mấy tiếng so với dự tính, phải quá nửa đêm mới tới nơi. Lặn lội đường xa, dù thể lực bọn họ có tốt thì bây giờ cũng cần nghỉ ngơi để đảm bảo đủ sức trong hành động cứu viện tiếp theo.

“An, chỗ chúng ta đang đứng cách vị trí đóng quân của bọn chúng khá xa, nên chắc là an toàn.” Andrew kéo một góc màn cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Ở quanh đó, ngoại trừ tòa nhà này cũng không có nhà cao tầng nào khác, nên sẽ không sợ có tay súng bắn tỉa nào mai phục.

Kim Ân Hi còn đang loay hoay với thiết bị trông giống đồng hồ của cô ấy, nhưng lần này, trên đùi cô ấy còn đặt một chiếc laptop, ngón tay cô ấy lướt nhanh trên bàn phím. Chỉ một lát sau, trên màn hình máy tính đã xuất hiện một hình ảnh, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện hình như là hình ảnh từ camera theo dõi.

“An, nơi đóng quân của bọn họ có rất nhiều người, nhìn kỹ sẽ thấy hơn một nửa thành viên cấp cao của BK đều có mặt, KING cũng ở trong đó, nhưng tạm thời vẫn chưa tìm được chỗ của Eden.” Kim Ân Hi vừa nói vừa thao tác.

Rõ ràng đã rạng sáng, nhưng bọn chúng lại không ngủ, cùng tụ lại để bàn bạc chuyện gì đó, xem vẻ mặt cũng biết chắc là chuyện quan trọng.

Thẩm Thanh Lan và Andrew đứng sau lưng cô ấy, nhìn lực lượng phòng thủ và người đi lại trên màn hình, mắt sầm xuống. 7/10 thành viên cấp cao của BK đều có mặt, rõ ràng là phi vụ lần này khá lớn, nếu nước Z biết tin thì chắc chắn sẽ phái bộ đội đến đây chi viện, vậy Phó Hoành Dật...

Thẩm Thanh Lan thậm chí còn nhìn thấy khóe miệng KING nhếch lên, nở nụ cười điên cuồng tàn nhẫn, vết sẹo trên mặt càng khiến vẻ mặt hắn trông dữ tợn hơn, lòng cô không ngừng chùng xuống.

“Nếu không tìm thấy thì ngày mai tớ sẽ nghĩ cách trà trộn vào rồi điều tra một chút, xác định vị trí của Eden.” Thẩm Thanh Lan hạ giọng, nếu như chỉ là điều tra, thì với thân thủ của mình, cô nắm chắc 80% mình có thể an toàn rút lui.

“Không được.” Kim Ân Hi và Andrew đồng thanh.

“An, chuyện này rất nguy hiểm, cậu cho tớ thêm một chút thời gian, tớ nhất định sẽ tìm được vị trí của Eden.” Kim Ân Hi nói.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc trời dần sáng rõ, trong mắt Kim Ân Hi cuối cùng cũng hiện vẻ vui mừng, “Tìm thấy rồi.”

Thật ra lần trước đi cứu Eden, vì kế hoạch thất bại ngoài ý muốn nên Kim Ân Hi đã rời đi trước, đồng thời đưa một cái máy theo dõi hiện đại nhất do cô ấy chế tạo cho Eden, chính là vì để thuận tiện tìm được anh ta.

Tín hiệu đã từng xuất hiện một lần vào mấy hôm trước, nhờ đó cô ấy mới có thể xác định Eden cũng bị đưa đến đây.

Nhưng chẳng biết vì nguyên nhân gì mà tín hiệu chỉ xuất hiện trong thời gian rất ngắn liền biến mất. Trên đường tới đây, cô ấy đã không ngừng truy lùng tín hiệu, nhưng lại không hề tìm thấy.

Vừa đến nơi, cô ấy đã lấy thiết bị truy tìm mới nhất ra, vất vả lắm mới kết nối được với máy theo dõi của Eden, tìm được tung tích của anh ta.

Thẩm Thanh Lan nhìn màn hình, im lặng không nói gì. Eden hình như đang bị giam giữ một mình ở một nơi giống như nhà kho, nhưng xung quanh kho hàng này đều bị vây kín mít, ngoại trừ cửa ra vào thì hoàn toàn không còn lối khác.

“An, bây giờ chúng ta làm gì?” Andrew hạ giọng hỏi. Kho hàng này ở vị trí trung tâm khu đóng quân, cách đó không xa chính là nơi ở của KING, muốn lách qua vô số lớp phòng thủ để an toàn cứu Eden ra, e là không phải chuyện dễ dàng gì.

Quan trọng hơn là, căn cứ theo kinh nghiệm cứu người trước đó của bọn họ, hình như Eden đã bị tiêm một loại thuốc nào đó khiến cơ bắp bị tê liệt hoàn toàn, do vậy dĩ nhiên cũng không có sức chiến đấu.

Thẩm Thanh Lan vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn màn hình, một lúc lâu sau mới nói, “Có thể điều tra được thời gian và địa điểm hành động của bọn chúng không?”

“An, cậu muốn...” Andrew nhìn về phía cô.

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Đây là cách tốt nhất. Bọn chúng tiến hành giao dịch ma túy số lượng lớn như thế, nước Z chắc chắn sẽ biết được tin tức. Nếu vậy thì chúng ta cũng không ngại thuận nước đẩy thuyền.”

Đôi mắt Kim Ân Hi tỏa sáng, “Cậu muốn nhân lúc bọn họ đánh nhau, chúng ta sẽ thừa dịp rối loạn để cứu người? Nhưng lỡ KING dẫn Eden theo thì sao?”

“Không đâu, Eden không thể hành động, chẳng khác gì một gánh nặng. Đã là hành động nguy hiểm tới tính mạng, sao bọn chúng có thể vác theo một gánh nặng được chứ?” Andrew phân tích.

Kim Ân Hi nghĩ lại thấy cũng đúng.

“Trước đó tớ đã điều tra ra, lần này bọn chúng giao dịch với trùm ma túy lớn ở nước Z, vì thế mới chọn địa điểm giao dịch ở đây. Thời gian tiến hành giao dịch là rạng sáng hai ngày sau. Nhưng hành động lần này không phải của bên BK, bọn chúng chỉ làm vệ sĩ cho nhóm khác thôi.”

“Thông tin cho Đại đội cơ động nước Z, thông báo thời gian và địa điểm.” Thẩm Thanh Lan nói xong còn bổ sung thêm: “Tốt nhất nhất là báo luôn số lượng người và trang bị vũ khí, tôi muốn không có bất cứ kẻ nào trốn thoát.”

Chuyện này đối với Kim Ân Hi mà nói thì không thành vấn đề, Cô ấy gõ vài phím, trên màn hình đã hiển thị dòng chữ “Gửi tin nhắn thành công“.

***

“Đội trưởng, anh xem cái này đi.” Mục Liên Thành cầm điện thoại, đi nhanh đến chỗ Phó Hoành Dật, ánh mắt rất nghiêm túc.

Phó Hoành Dật vừa nhìn sắc mặt đã thay đổi, “Ai gửi tin này?”

Lý Liên Sinh đi sau Mục Liên Thành, nghe Phó Hoành Dật hỏi liền đáp: “Có một số điện thoại lạ gửi tin nhắn cho tôi. Tôi đã lập tức cho người kiểm tra số điện thoại này, nhưng lại phát hiện nó không tồn tại. Tôi cảm thấy không ổn nên mới tìm anh để bàn bạc.”

“Lần hành động này rất bí mật, sao đối phương lại biết? Còn gửi tin tức rõ ràng như vậy?” Mục Liên Thành thật sự không hiểu, không chỉ có thời gian địa điểm giao dịch, mà ngay cả số lượng người, trang bị vũ khí, tất cả đều chi tiết rõ ràng. Nếu không phải Lý Liên Sinh khẳng định mấy người đồng nghiệp nằm vùng đã hy sinh thì anh ta sẽ nghĩ đây là tin tức do bọn họ gửi.

“Đội trưởng Phó, anh cảm thấy những tin tức này có đáng tin không?” Lý Liên Sinh hỏi Phó Hoành Dật.

Đôi mắt Phó Hoành Dật sâu thẳm, không nhìn ra cảm xúc gì.

“Đội trưởng, chúng ta nên cẩn thận thì hơn. Chẳng may những tin tức này chỉ là một cái bẫy thì sao?” Mục Liên Thành không yên lòng, bọn BK rất gian xảo, ai biết lần này bọn chúng lại chơi trò gì.

“Lập tức gửi tin đến căn cứ, yêu cầu bọn họ phái mười người đến, nhớ là phải tới trong đêm nay.” Phó Hoành Dật nói.

“Đội trưởng!” Mục Liên Thành kinh ngạc nhìn anh.

Phó Hoành Dật không nói gì, chỉ nhìn anh ta một cái. Mục Liên Thành vâng một tiếng rồi đi ra ngoài, liên lạc với lãnh đạo căn cứ.

“Đội trưởng Phó, có cần tôi báo với cấp trên xin chi viện không?” Lý Liên Sinh hỏi ý kiến của Phó Hoành Dật. Mặc dù anh ta là tổng chỉ huy hành động lần này, nhưng lại rất tin tưởng và khâm phục năng lực của Phó Hoành Dật, nếu không thì cũng đã chẳng hỏi ý kiến của Phó Hoành Dật trước khi quyết định hành động.

Phó Hoành Dật lắc đầu, “Chúng ta không nên bứt dây động rừng, dẫn đến việc mất nhiều hơn được.” Lần này anh không mang theo nhiều người, nhưng bọn họ đều là tinh anh. Có điều số người BK mang theo lại ngoài dự đoán, vì để đảm bảo an toàn cho anh em nên anh mới xin thêm người.

Đội tiên phong hành động rất nhanh chóng, mười đội viên đã đến vào chạng vạng ngày hôm đó. Phó Hoành Dật triệu tập người của mình lại, nhìn từng khuôn mặt quen thuộc, đa số người đều do anh tự lựa chọn, tự mình đích thân huấn luyện, thậm chí có nhiều lần làm nhiệm vụ cùng anh.

“Lần hành động này rất nguy hiểm, có tin tức nói có đến 60-70% thành viên cấp cao BK sẽ xuất hiện. Chúng ta đã chạm trán với BK nhiều lần, không cần tôi nói thì các cậu cũng biết thực lực của bọn chúng ra sao, đây sẽ là một cuộc chiến vô cùng khó khăn. Tôi chỉ có một yêu cầu, các cậu phải bảo đảm an toàn của mình. Tôi không hy vọng lúc trở về các cậu chỉ còn là một nắm tro cốt, rõ chưa?”

“Rõ!” Tiếng đồng thanh vang vọng khắp không gian.

Ban đêm, Phó Hoành Dật đứng trong phòng làm việc nhìn bầu trời tối đen. Bóng đêm dày đặc, vầng trăng tròn lơ lửng trên trời tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Anh nhìn về hướng Thủ đô, không biết người trong lòng đã ngủ hay chưa.

Suy nghĩ một chút, anh khẽ cười, chợt nhớ đến dáng vẻ lúc ngủ của Thẩm Thanh Lan, cô ngủ rất yên tĩnh, rất ngoan ngoãn, ánh mắt anh dịu dàng như nước. Lần tới anh được nghỉ phép sẽ là tháng ba, vừa đúng mùa hoa nở rộ, anh sẽ dẫn cô đi chơi.

11 giờ đêm ngày hôm sau, Thẩm Thanh Lan mở mắt, bật dậy khỏi giường, nhanh chóng thay quần áo, cất giấu các loại vũ khí. Vừa mở cửa phòng đi ra, cô đã gặp Andrew và Kim Ân Hi, ba người nhìn nhau.

“Đi thôi!” Thẩm Thanh Lan nhẹ giọng nói.

Một chiếc xe đỗ ngay bên ngoài khách sạn, Andrew ngồi ghế lái, Thẩm Thanh Lan và Kim Ân Hi ngồi ghế sau, xe lao đi, chỉ để lại một bóng đen.

***

Nơi đóng quân tạm thời của BK.

KING đã triệu tập thuộc hạ, chuẩn bị xuất phát, “Đại ca, làm gì với người trong kho hàng bây giờ?” Một gã tóc vàng mắt xanh hỏi.

KING ngồi ghế ông chủ, tay cầm điếu xì gà, “Còn chưa tỉnh?”

Gã đàn ông tóc vàng mắt xanh gật đầu, mắng, “Thằng ngu Bruce tiêm thuốc quá liều, nên người hôn mê một ngày một đêm vẫn chưa tỉnh. Đại ca, cái người đó thật sự là sát thủ đứng hạng thứ 19 trong bảng sát thủ sao?”

Tên đó yếu như thế cơ mà, nói thế nào gã cũng không tin. Tổ chức kia mặc dù đã giải tán nhiều năm, nhưng mà cũng có nhiều truyền thuyết được lưu lại.

KING nhả khói, “Bảo Snow ở lại trông nó, nó là cây rụng tiền của chúng ta đấy, phải trông chừng thật kỹ.”

Gã gật đầu, “Vâng, đại ca. Có điều, Snow chắc sẽ không vui nổi, nó chờ đợi lần hành động này lâu lắm rồi.”

“Nếu mày muốn ở lại thì đổi với nó.” KING thờ ơ nói.

Gã lập tức im miệng, ở lại trông một người không chạy được thì có gì vui chứ. Gã bị điên mới đi đổi với Snow, Snow không vui thì kệ nó. Đây là quyết định của đại ca mà!

“Đại ca, anh nói xem, lần hành động này liệu bọn cớm của nước Z có xuất hiện không?” Gã tóc vàng mắt xanh là một người không chịu nổi sự im lặng, ngay lập tức nói sang chuyện khác.

Hình như tối nay tâm trạng KING rất tốt, vì vậy nói vài câu với gã, “Lũ cớm tới thì sao chứ? Chúng ta chỉ nhận tiền, lát nữa nói với các anh em, nếu không may gặp phải bọn cớm, đánh được thì giết vài tên, không đánh được thì bỏ chạy, nhất là bọn mặc quân trang màu xanh lá ấy, tao ngứa mắt lâu lắm rồi.”

KING độc ác nói, lần trước mất một nhóm người ở nước Z, tuy không phải nhân vật quan trọng, nhưng vẫn là người của mình, bị thua thiệt như thế, vui vẻ mới là lạ.

“Sắp tới giờ rồi, chúng ta xuất phát.” KING ấn điếu xì gà vào trong gạt tàn, cầm vũ khí đi ra ngoài.

Gã tóc vàng mắt xanh hưng phấn theo sau.

***

“An, bọn chúng xuất phát rồi.” Andrew cầm ống nhòm ban đêm, nói.

Lúc này, bọn họ đang ở trong một ngôi nhà đối diện nơi đóng quân tạm thời của BK. Nhà không cao, chỉ có ba tầng, từ đây tới đó còn có một khoảng cách. Đứng trên ban công tầng ba, nhìn bằng ống nhòm ban đêm là có thể thấy rõ nơi đóng quân của BK.

Thẩm Thanh Lan đứng ở một bên tường, cầm ống nhòm nhìn từng chiếc xe chạy ra khỏi nơi đóng quân, mãi cho đến khi chiếc xe cuối cùng chạy đi, cửa đóng lại, cô mới bỏ ống nhòm xuống.

“Bọn họ đi, chúng ta cũng đi thôi. Nhớ kỹ, cứu người xong là rút lui, không nên ham chiến, lui theo con đường đã bàn, đến nơi tập hợp sẽ rời khỏi LG, trở về nước Y, hiểu chưa?” Thẩm Thanh Lan căn dặn.

“Yên tâm đi, An, bọn tớ sẽ không tự ý hành động.” Kim Ân Hi nói.

Bọn họ đã biết rõ sự phân công sắp xếp nơi đóng quân của BK. Giữa đường, ba người chia nhau ra hành động, tự mình tìm một góc leo vào.

Tuy khắp nơi đều có lắp camera nhưng đối với bọn họ mà nói, tránh camera cũng không phải chuyện gì khó.

Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng đáp xuống đất, không có một tiếng động, thậm chí hai gã đứng cách đó không xa cũng không nghe thấy gì. Cô men theo cây cối xung quanh, đi lướt qua hai gã đó.

Snow rất không vui, gã vốn có thể tham gia hành động tối nay, ai ngờ trước khi đi lại được thông báo gã phải ở lại trông một tên vô dụng đang hôn mê, chẳng biết bao giờ mới tỉnh.

Không sai, trong mắt Snow, cây rụng tiền Eden mà KING nói chỉ là một tên vô dụng, vì không tốn nhiều công sức để bắt, Không chỉ gã tóc vàng mắt xanh đang nghi ngờ danh hiệu sát thủ của Eden có phải thật hay không, mà ngay cả Snow cũng vậy.

Gã biết KING muốn một thứ trên tay Eden, theo gã thì cứ giết quách tên này đi rồi chẳng phải đồ sẽ đến tay sao, cần gì phải phí công mang Eden từ trụ sở tới đây.

Gã nhìn thoáng qua người nằm dưới đất, giơ chân đá xuống, không có phản ứng nào, nếu không phải hô hấp vẫn bình thường, thì nói anh ta đã chết vẫn có người tin. “Hừ, sát thủ hạng 19 gì chứ? Ông đây dùng một đầu ngón tay cũng có thể giết chết mày.”

Snow càng nghĩ càng giận, giơ chân lên đạp thêm một cái, lần này là đạp lên mặt Eden, Eden vẫn không có phản ứng, Snow cảm thấy mất hứng nên hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

Sau khi gã đi, Eden vốn không có phản ứng đột nhiên mở mắt, anh ta dùng tay bụm miệng mình lại, tiếng ho khan vọng trong kho hàng.

Snow đạp anh ta rất mạnh, nếu không phải anh ta có sức chịu đựng kinh người thì e là sớm đã bại lộ. Cơn đau từ lồng ngực lan dần ra, Eden chỉ có thể ngồi dậy.

Mắt anh ta đầy vẻ lạnh lẽo, anh ta biết mục đích của KING khi muốn loại chiết xuất thực vật đó. Mặc dù không phải là người tốt, tay từng nhuộm máu, nhưng anh ta không muốn hợp tác với một kẻ điên không chút tình người như KING, dù hắn có dùng thủ đoạn gì thì anh ta cũng sẽ không giao ra.

Động tác đứng dậy ảnh hưởng tới vết thương trên người, vết thương vốn đã khép lại rỉ máu, Eden dường như không thấy đau nữa, cứ ngồi yên ở đó.

Bỗng nhiên, tai của anh ta giật giật, tay lấy một viên bi rất nhỏ từ trong lỗ tai ra, thật sự là rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy.

Trong kho hàng rất tối, giơ tay không thấy được năm ngón, thiết bị hình tròn tỏa ra ánh sáng màu đỏ yếu ớt. Nếu không phải lúc này tối như vậy thì có lẽ đã không thấy được chút ánh sáng yếu ớt đó.

Đây là máy theo dõi Kim Ân Hi đưa cho anh ta. Lúc chưa bị bắt, anh ta từng nghe Kim Ân Hi nhắc tới thứ này. Anh ta đang giữ thiết bị con, còn thiết bị mẹ ở trên tay Kim Ân Hi. Chỉ cần khoảng cách giữa hai người trong phạm vi 200 m thì thiết bị con sẽ rung lên, đồng thời phát ra ánh sáng đỏ yếu ớt.

Sắc mặt Eden thay đổi, nhóm Kim Ân Hi đang tới cứu anh ta. Tuy anh ta không ra ngoài được, nhưng vẫn biết nơi này phòng thủ rất nghiêm mật. Chỉ Kim Ân Hi và Andrew thì không thể cứu anh ta ra ngoài.

Anh ta sốt ruột, nhưng không có cách nào ngăn cản họ. Anh ta đứng lên, đi một vòng trong kho hàng, dựa vào cảm giác dưới chân để thăm dò xung quanh.

Trong kho hàng rất trống trải, có thể nói trừ anh ta ra thì không có gì cả. Anh ta mò mẫm về phía cửa, áp sát tai lên cánh cửa, cố gắng nghe tình hình bên ngoài, nhưng bên ngoài rất yên tĩnh, không nghe thấy gì cả.

Anh ta chán nản ngồi trên mặt đất, tuy bây giờ đã khôi phục sức lực, nhưng cửa nhà kho làm bằng sắt dày, trừ phi dùng chìa khoá từ bên ngoài mở ra, nếu không sẽ không ra ngoài được.

Anh ta nhìn chằm chằm viên bi trong tay, dường như ánh sáng lại mạnh hơn một chút.

***

Snow bỏ chìa khóa vào túi áo trong, âm trầm trở về phòng mình, không thèm bật đèn, mò lấy một chai rượu trong tủ rượu, mở nắp rồi uống.

Gã rất không vui, cảm thấy KING càng ngày càng không tin tưởng gã, ngay cả tên tóc vàng mắt xanh cũng được đi, vậy mà gã phải ở lại chỗ này.

Uống thêm vài hớp, bình rượu chỉ còn gần nửa.

Thẩm Thanh Lan đứng trong bóng đêm, lẳng lặng quan sát Snow. Cô vừa vào đã thấy Snow từ nhà kho qua đây, thấy gã bỏ chìa khóa vào túi áo trong. Thẩm Thanh Lan liền bám theo, thừa dịp gã không chú ý thì lẻn vào phòng.

Cô chưa quen thuộc với căn phòng này, nên không cố gắng tìm chỗ ẩn nấp mà trốn ngay phía sau cửa, định thừa dịp Snow không chú ý để giải quyết gã, rồi lấy chìa khóa cứu Eden.

Ai ngờ Snow không đóng cửa, cũng không bật đèn, cứ ngồi đó uống rượu. Thẩm Thanh Lan không thể làm gì khác hơn là đứng ở sau cửa không nhúc nhích.

Đợi được một lúc, phát hiện Snow đã ngủ trên ghế sô-pha, Thẩm Thanh Lan bỗng nhanh như tia chớp vọt ra ngoài, trong tay lóe lên ánh bạc, một tiếng kêu đau đớn vang lên, thân thể Snow mềm nhũn, còn chưa kịp mở mắt đã tắt thở.

Thẩm Thanh Lan buông miệng gã ra, lau vết máu trên dao lên áo gã, lấy chìa khóa rồi đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại.

Bọn BK đều là những kẻ ác độc, Thẩm Thanh Lan ra tay cũng không hề thấy hổ thẹn gì. Cô nhếch môi lên, Phó Hoành Dật, anh nhìn đi, đây mới thật sự là em.

“Lấy được chìa khoá rồi!” Cô nghiêng đầu nhẹ giọng nói một câu.

“Đã biết.” Trong tai truyền đến giọng nói của Andrew và Kim Ân Hi.

“An, cách 50 m phía bên tay trái cậu có người.” Kim Ân Hi nói.

Phía tay trái chính là hướng nhà kho, nói cách khác là không thể tránh người này, Thẩm Thanh Lan đang định giải quyết người này thì thấy Andrew đã đi tới.

Andrew giơ tay ra hiệu, Thẩm Thanh Lan gật nhẹ đầu, hai người đi đến nhà kho.

Thẩm Thanh Lan lấy chìa khóa ra mở cửa, Eden đã sớm biết ngoài cửa có người, bèn tránh sang một bên, định bụng lúc có người vào thì sẽ đánh bọn họ ngất xỉu rồi chạy trốn.

“Eden, là tôi.” Andrew nắm được cánh tay trước mắt, thấp giọng nói.

Eden ngẩn ra, thả tay xuống, thấy rõ người tới, “An, sao em lại ở đây?” Anh ta không bất ngờ khi gặp Andrew, thế nhưng An…

“Đừng nói nhiều, rời khỏi nơi này trước. Còn đi được không?” Thẩm Thanh Lan hỏi.

“Được, không đánh nhau được, nhưng vẫn đi được.” Eden cũng biết bây giờ không phải là lúc nói chuyện.

“Andrew, anh dẫn anh ấy đi, tôi giải quyết những người khác.” Thẩm Thanh Lan nói xong liền xông ra ngoài, không cho bọn họ cơ hội thương lượng.

“Andrew, cậu không nên lôi cô ấy vào.” Eden thở dài một tiếng.

Andrew sao có thể không biết chứ? Chẳng qua là lúc đó anh ta bị thương, Sicily cũng hôn mê, còn mất đi đứa con, một mình anh ta không lo liệu nổi nên Kim Ân Hi đành gọi điện thoại cho An.

Nếu An đã biết rồi thì cô ấy đương nhiên không thể bỏ mặc được.

“Bây giờ, nói những điều này cũng đã muộn, về rồi hẵng nói tiếp. Cậu còn đi được không?” Andrew hỏi. Eden gật đầu, đi theo sau Andrew.

Bọn họ đi theo sau Thẩm Thanh Lan, Kim Ân Hi báo cho cô toàn bộ tình hình phòng thủ ở nơi đóng quân. Bây giờ cô ấy đang ở trong phòng theo dõi, khống chế toàn bộ camera ở nơi này.

Có Kim Ân Hi giúp, Thẩm Thanh Lan tìm một hướng ít người nhất để đi ra ngoài. Cô không dùng súng mà dùng dao, cũng đồng nghĩa với việc phải tới gần địch mới có thể giải quyết bọn họ.

Máu tươi nhuộm đỏ áo, nhưng cô hoàn toàn không để ý.

Có lẽ chúng không ngờ bọn cô sẽ đến, hoặc cũng có lẽ là KING mang đi gần hết người, nên toàn bộ khu đóng quân không còn nhiều người, dù có cũng không mạnh, Thẩm Thanh Lan không tốn bao nhiêu công sức đã rời khỏi chỗ này. Chờ đến nơi an toàn, cô liền gửi cho Kim Ân Hi một tín hiệu.

Chẳng mấy chốc, Kim Ân Hi đã xuất hiện, “Eden, cậu không sao chứ? Bị thương ở đâu?” Thấy Andrew đỡ Eden, Kim Ân Hi nhíu mày.

Eden lắc đầu, “Không bị thương, chỉ bị tiêm một chút thuốc thôi, cả người không còn sức lực. Yên tâm đi, vài ngày nữa là bình thường.”

“An, chúng ta khá may mắn, phần đông người đều đi theo KING. Nếu lần trước là như thế này thì bọn tớ đã cứu được Eden ra rồi.” Kim Ân Hi rất vui vì cứu được Eden mà không có ai trong bọn họ bị thương, lại còn phá tan được nơi đóng quân của BK, cô ấy có để lại một vài thứ tốt, đợi lúc KING trở về sẽ tặng cho hắn một niềm vui lớn.

Thẩm Thanh Lan không hề tỏ ra vui vẻ, hơi nhíu mày, “Các cậu đi trước đi, tôi còn có chút việc.”

“An, cậu muốn đi đâu?” Kim Ân Hi hỏi, chẳng phải nói cứu người xong là đi ngay sao?

Thẩm Thanh Lan không nói gì mà quay đầu định đi. Kim Ân Hi chợt nghĩ đến điều gì đó, liền biến sắc, kéo Thẩm Thanh Lan lại, “An, cậu điên rồi, cậu không thể đến đó. Hơn nữa, nước Z có nhiều quân nhân như vậy, có lẽ anh ta không ở đó.”

Thẩm Thanh Lan hất tay Kim Ân Hi ra, yên lặng nhìn cô ấy, “Chẳng may có thì sao?”

Chẳng may Phó Hoành Dật ở đây, nếu anh bị thương thì sao? KING là một con quỷ tàn nhẫn, vô nhân tính.

“An, cậu có nghĩ rằng nếu như anh ta thật sự ở đây, cậu đến đó rồi bị anh ta nhận ra thì phải làm thế nào hay không?” Kim Ân Hi kéo cô lại lần nữa, không cho cô đi. KING dẫn theo rất nhiều người, nơi đó rất nguy hiểm, cô ấy không thể để cho cô đi mạo hiểm.

“Ân Hi, cậu không ngăn được tớ đâu.” Thẩm Thanh Lan kiên quyết.

Kim Ân Hi chán nản, đúng vậy! Nếu Thẩm Thanh Lan thật sự quyết định thì không ai có thể ngăn cản được.

Eden không hiểu bọn họ đang nói gì, vẻ mặt khó mông lung. Andrew đến bây giờ mới hiểu, vốn muốn khuyên Thẩm Thanh Lan không nên đi, nhưng anh ta cũng có người yêu, tất nhiên hiểu được cảm giác đó. Nếu là anh ta thì cũng sẽ lựa chọn giống cô.

Andrew giao Eden cho Kim Ân Hi, “An, tôi đi cùng cô.” Sức chiến đấu của anh ta mạnh hơn Kim Ân Hi rất nhiều, sở trường của Kim Ân Hi là kỹ thuật máy tính.

“Đợi một chút, ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì không? An muốn đi đâu? Làm gì?” Eden cảm thấy có gì đó là lạ.

Không ai trả lời anh ta. Kim Ân Hi lắc đầu bác bỏ đề nghị của Andrew, “Không được, cậu đang bị thương, tôi đi cùng An là được.”

“Vết thương của tôi đã ổn rồi.”

“Được rồi, đừng nói nữa, tôi đi một mình. Các cậu dẫn Eden về nước Y trước.”

“Không được.” Andrew trầm giọng, “An, nếu không để tôi đi cùng thì cô cũng không thể đi. Cô lo lắng cho anh ta, bọn tôi cũng lo lắng cho cô.”

Kim Ân Hi gật đầu.

Thẩm Thanh Lan yên lặng nhìn bọn họ, một lúc lâu sau mới gật đầu, “Được, Andrew theo tôi. Ân Hi, một mình cậu dẫn theo Eden được không?”

Lúc này, Kim Ân Hi không tranh với Andrew nữa, bèn gật đầu đồng ý, “Không thành vấn đề.”

Eden vẫn không biết bọn họ muốn làm gì, nhưng biết chuyện này rất nguy hiểm, lại không thể ngăn cản mà chỉ đành giữ yên lặng.

“An, chú ý an toàn.” Eden nói.

Thẩm Thanh Lan gật đầu, cùng Andrew đi ngược hướng bọn họ.

***

Đây là rừng nhiệt đới sát biên giới, thuộc địa phận của biên giới nước Z. Rừng nhiệt đới về đêm vốn nên yên tĩnh, nhưng lúc này lại đang tràn ngập tiếng súng, thỉnh thoảng có tiếng người la hét thảm thiết.

“Đội trưởng, bọn chúng muốn chạy vào nước MD, nếu để bọn chúng vượt qua biên giới thì chúng ta không thể đuổi theo được nữa.” Mục Liên Thành nghiêm túc nói.

Phó Hoành Dật cầm ống nhòm ban đêm để quan sát, vẻ mặt nghiêm túc, “Báo với tổ B vòng qua bên trái, bao vây bọn chúng ở trong khu rừng nhiệt đới này, không được để bọn chúng thoát ra ngoài.” Ra khỏi rừng nhiệt đới là sang lãnh thổ của nước khác, không thể truy đuổi được nữa, nhiều chiến sĩ cơ động và cảnh sát vũ trang đã hy sinh, không thể để những người này hy sinh vô ích.

Mục Liên Thành vâng một tiếng rồi quay người đi, Phó Hoành Dật đưa ống nhòm cho Lý Liên Sinh, “Ở đây giao cho anh.”

Một tay Lý Liên Sinh buông xuống, trên quần áo còn có vết máu, rõ ràng là bị thương. Trên người Phó Hoành Dật cũng có máu, nhưng không phải là máu của anh, mà là máu của địch.

Phó Hoành Dật cuối cùng vẫn lựa chọn tin vào tin nhắn kia, trực giác mách bảo anh rằng nội dung tin nhắn này đều là thật. Trực giác của anh rất chuẩn, đã từng cứu mạng anh mấy lần.

Lý Liên Sinh vốn không đồng ý với kế hoạch tác chiến lần này vì cho rằng quá mạo hiểm, lỡ như đây là cái bẫy thì chẳng phải bọn họ sẽ mất cả chì lẫn chài sao?

Có điều, anh ta vẫn bị Phó Hoành Dật thuyết phục. Dựa theo kế hoạch của Phó Hoành Dật, bọn họ mai phục ở đây từ sớm, quả nhiên chờ được đám người giao dịch của hai bên, trong đó có thành viên BK, kể cả KING, thủ lĩnh của BK.

Lúc bọn chúng chuẩn bị giao dịch thành công, đang định rút lui thì nhóm Lý Liên Sinh xông ra, hai bên lập tức xảy ra xung đột, tiếng súng nổi lên bốn phía.

Lý Liên Sinh và cảnh sát đối phó bọn buôn ma túy, còn nhóm Phó Hoành Dật chủ yếu đối phó với BK. Bởi vì đã sớm có chuẩn bị nên lúc đầu bọn họ bắt được không ít người của đối phương, tịch thu được rất nhiều ma túy. Nhưng BK vẫn là BK, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, bọn chúng bảo vệ trùm BK chạy trốn trong rừng mưa, tạo thành cục diện chiến đấu hỗn loạn.

Lý Liên Sinh bị bọn BK bắn thương, nếu không nhờ Phó Hoành Dật đúng lúc xuất hiện thì e rằng đã chẳng phải chỉ bị một vết thương nhỏ như vậy.

Phó Hoành Dật chạy theo một hướng. Tuy không chắc KING trốn theo hướng nào, nhưng nếu anh là hắn thì anh sẽ chọn con đường này, dù sao đây cũng là con đường gần nhất.

Con đường này khá khó đi, mà ngày hôm trước trời mưa, trên mặt đất trơn trợt nên càng khó đi. Nhưng Phó Hoành Dật lại đi rất nhanh, cứ như rào cản này không hề tồn tại.

Quả nhiên, không lâu sau liền nghe thấy tiếng nổ súng. Mắt Phó Hoành Dật trầm xuống, chạy nhanh hơn về phía trước thì thấy vài người đang đánh nhau, trong đó có một người là cấp dưới của anh, Vương Hạo. Hai người còn lại là thành viên BK, còn KING đứng một bên ung dung xem kịch.

Vương Hạo sắp không chịu nổi nữa. Trong đội, khả năng cận chiến của anh ta xếp thứ ba, nhưng hai thành viên BK này cũng đâu phải ngồi không. Nhất là khi bên cạnh còn có KING giơ súng nhìn chằm chằm, đối mặt với họng súng đen ngòm, cùng với sức tấn công càng ngày càng mạnh, nhưng Vương Hạo vẫn không chút sợ hãi. Anh ta đang đợi, vì anh ta tin chỉ cần mình cố gắng giữ chân ba người này thì đội trưởng nhất định sẽ mang người đến.

Đám súc sinh BK này làm không ít chuyện xấu, anh ta đã từng tận mắt thấy bọn chúng giết phụ nữ, người già và trẻ em, ngay cả phụ nữ có thai cũng không tha.

Lũ cặn bã này không đáng được sống trên đời.

Vương Hạo lại bị đánh một cú vào đầu, mắt nảy đom đóm, quân trang rách nát, có vài vết thương đang chảy máu, nhất là vết thương ở bụng, nếu không băng bó kịp thời có thể sẽ mất mạng.

“Vừa rồi giỏi lắm mà? Cho mày xen vào việc của người khác này, lần nào cũng gặp bọn mày, lũ sâu bọ thối tha.” Một thành viên BK túm áo Vương Hạo, vừa đánh vừa chửi.

Không chỉ có cảnh sát hận BK, mà bọn BK cũng hận cảnh sát. Mấy năm nay, không ít thành viên của BK chết trong tay cảnh sát, nhất là đội trưởng của bọn họ, tên là Lão Hổ hay là Sư Tử gì đó.

Vào khoảnh khắc con dao trong tay gã đó sắp găm vào lồng ngực Vương Hạo thì một tiếng súng vang lên, con dao lập tức rơi xuống đất. Không đợi gã hoàn hồn, viên đạn thứ hai đã xuyên thủng đầu gã.

Cơ thể to lớn ngã xuống.

Tên còn lại lập tức bỏ chạy, nhưng vẫn không tránh được một viên đạn khác bắn xuyên qua lồng ngực của gã. Thứ cuối cùng gã nhìn thấy là một gương mặt mà gã hận thấu xương, mãi mãi cũng không quên.

Vẻ mặt Phó Hoành Dật lạnh lẽo, anh không qua đỡ Vương Hạo dậy ngay mà đứng ở đó, nòng súng nhắm ngay KING. KING cũng đang nhìn anh, nghiến răng nói, “Phó Hoành Dật, chúng ta lại gặp mặt.”

Vốn định hành hạ người của Phó Hoành Dật đến chết, nhưng cuối cùng hai người của hắn lại bị đối phương giết, lại còn ngay trước mắt hắn.

Đoàng!

Phó Hoành Dật không nói hai lời mà thẳng tay bóp cò, viên đạn bay thẳng về phía đầu KING.

KING không hề biến sắc, vội khom lưng tránh đạn. Tiếng súng liên tục vang lên trong đêm đen, làm đàn chim bay tán loạn.