Mật Ngọt Hôn Nhân Truyện

Chương 188: Thẩm thanh lan, đứng lại!

Rất nhanh sau đó, nơi đây lần nữa rơi vào yên tĩnh. Hai bên đều đã bắn hết đạn, Phó Hoành Dật ném súng xuống đất. KING muốn chạy trốn, nhưng hắn biết nếu không giải quyết Phó Hoành Dật thì hắn không thể chạy trốn được.

KING cười tàn nhẫn, ném súng trong tay xuống, hai người lao vào đấu tay đôi với đối phương.

Lúc Thẩm Thanh Lan và Andrew chạy tới liền thấy hai bên đang đánh nhau, dưới đất có mấy người nằm, không rõ sống hay chết, có người của bọn buôn ma túy, cũng có người bên phía nước Z. Thẩm Thanh Lan thấy quân trang quen thuộc thì mặt biến sắc. Nhất là khi thấy Mục Liên Thành, lòng cô kinh hoảng, Phó Hoành Dật quả nhiên ở đây.

Thật ra trên mặt của Mục Liên Thành vẽ thuốc màu quân dụng, không phải người quen sẽ không nhận ra được. Vậy mà Thẩm Thanh Lan chỉ liếc một cái đã biết là anh ta, ít nhiều cũng do trí nhớ hơn người của cô.

Cách đó không xa, một họng súng đen ngòm đang nhắm thẳng Mục Liên Thành, mà anh ta lại không phát hiện. Thẩm Thanh Lan bắn một phát súng, sau đó đi ngay, cô muốn đi tìm Phó Hoành Dật.

Mục Liên Thành không hề biết suýt nữa là mình đã đến nhà diêm vương uống trà, chỉ chuyên tâm đối phó người trước mặt, hoàn toàn không có thời gian để ý xung quanh.

Rừng nhiệt đới quá rộng, Thẩm Thanh Lan muốn tìm được Phó Hoành Dật chẳng khác gì mò kim đáy bể.

“An, khu rừng nhiệt đới này rộng như vậy, sao chúng ta tìm được?” Andrew đẩy bụi cây trước mặt ra, hỏi Thẩm Thanh Lan.

Sắc mặt Thẩm Thanh Lan bình tĩnh, nhưng nếu như nhìn kỹ sẽ nhận thấy vẻ lo lắng trên đó. Lúc chưa thấy Mục Liên Thành, cô vẫn còn ôm một chút hy vọng, nhưng vừa thấy anh ta thì chút xíu hy vọng đó đã biến mất. Phó Hoành Dật là đội trưởng, lại còn là một đội trưởng có trách nhiệm, đồng đội của anh xuất hiện ở đây, mà nhiệm vụ lần này lại nguy hiểm như vậy nên chắc chắn anh có mặt ở đây.

Một dao chặt phăng con rắn độc đang muốn tấn công mình, cô nhìn xung quanh, rồi chỉ một hướng, “Đi bên này.”

Andrew nhìn hướng cô chỉ, “Đây là đường gần nhất để ra khỏi biên giới, nhưng chưa chắc bọn họ sẽ đi đường này.”

“Thử vận may thôi.” Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói, bất giác bước nhanh hơn, dọc đường gặp bọn buôn ma túy hoặc thành viên BK thì đều dùng biện pháp thích hợp để ra tay. Andrew tuy không muốn giúp bên nào, nhưng Thẩm Thanh Lan đã ra tay thì anh ta cũng không thể đứng xem.

Có sự gia nhập của bọn họ, mặc dù không thể lập tức thay đổi cục diện của cuộc chiến nhưng cũng đã giảm bớt áp lực ở một mức độ nhất định cho cảnh sát nước Z, đồng thời cũng giảm bớt thương vong.

Ban đầu, nhóm cảnh sát còn không hiểu đầu đuôi, nhưng nhiều lần, bọn họ cũng nhận thấy có người đang giúp mình.

Có điều không ai biết là người nào đang giúp, bọn họ chỉ cho rằng đó là đội bạn do Lý Liên Sinh mời tới. Đợi chuyện này kết thúc, quân đội tiên phong sẽ được cấp trên biểu dương.

“An, hình như bên kia có người đánh nhau.” Andrew chỉ về một hướng, Thẩm Thanh Lan đi về phía bên kia.

Andrew theo sát phía sau. Trên đường đi, bọn họ đã giải quyết không ít người, đạn cũng đã gần hết.

Thẩm Thanh Lan đến gần, liền thấy Phó Hoành Dật và KING đang đánh nhau, lâu như vậy mà vẫn chưa phân thắng bại. Trên người Phó Hoành Dật có nhiều vết thương, tuy chỉ là vết thương ngoài da nhưng trông vẫn rất đáng sợ. KING cũng chẳng khá hơn là bao.

Thẩm Thanh Lan và Andrew núp một bên, không để bọn họ phát hiện.

“An, anh ta là người đàn ông của cô?” Andrew chỉ vào Phó Hoành Dật.

Thẩm Thanh Lan chăm chú nhìn Phó Hoành Dật, chú ý tình trạng của anh từng giây từng phút một. Nghe Andrew hỏi, cô gật đầu, “Đúng vậy.”

Andrew chưa từng gặp Phó Hoành Dật, nhưng anh ta biết KING, lại thêm biểu hiện của Thẩm Thanh Lan, không khó để đoán được thân phận của Phó Hoành Dật.

“An, người đàn ông của côrất mạnh.” Andrew nghiêm túc nói, từ chiêu thức đánh nhau, Andrew có thể nhìn ra vài phần thực lực của Phó Hoành Dật. Huống chi, anh ta đã từng đánh nhau với KING, nên cũng có hiểu biết nhất định về thực lực của hắn. Anh ta thầm tính toán, nếu mình chống lại Phó Hoành Dật thì sẽ có mấy phần thắng, nhưng kết quả là zero.

“An, cômuốn lên giúp anh ta không?”

Thẩm Thanh Lan lắc đầu, bây giờ Phó Hoành Dật hình như đang chiếm ưu thế. Nếu cô xuất hiện thì Phó Hoành Dật nhất định sẽ kinh ngạc, có khi còn thêm phiền chứ không giúp được gì. Có điều, nhìn vết máu trên người anh, ánh mắt Thẩm Thanh Lan nhìn KING càng lúc càng lạnh lẽo.

Phó Hoành Dật và KING khó phân cao thấp, KING rốt cuộc đã không còn kiên nhẫn nữa, “Ha ha, lần này bọn mày là viện quân, cũng đã phá hủy giao dịch này của tao, lập được công rồi, hay là thả tao đi, thế nào?”

Phó Hoành Dật không trả lời, chiêu thức càng ác liệt hơn, mỗi một đòn đều nhắm vào chỗ hiểm. KING bị đánh trúng phần bụng, đau đến chửi thề một tiếng, đáy mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.

Chẳng biết hắn lôi từ đâu ra một con dao, đâm về phía Phó Hoành Dật, anh lách mình tránh ra, nhưng vẫn bị dao xẹt qua cánh tay, vết thương rất sâu, chảy khá nhiều máu.

Bây giờ sắc trời đã dần sáng, Thẩm Thanh Lan dĩ nhiên thấy rõ vết thương trên cánh tay của Phó Hoành Dật. Trong mắt cô hiện vẻ hung ác, cô giơ súng nhắm ngay KING, nhưng không dám bóp cò. Phó Hoành Dật đang đánh nhau với hắn, cô chỉ sơ suất một chút là viên đạn này sẽ bắn trúng anh, đây là chuyện mà cô tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Hai người vốn có bản lĩnh ngang nhau, bây giờ một người có vũ khí, một người thì không, Phó Hoành Dật khó tránh rơi vào thế hạ phong. Thẩm Thanh Lan nhìn chằm chằm vào anh, tay cầm súng vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt lạnh lùng.

Ngực phải của Phó Hoành Dật bị KING đâm một dao. Hắn rút dao ra, máu văng lên mặt hắn. KING cười tàn nhẫn, liếm máu tươi bên mép. Phó Hoành Dật lùi lại một bước, sắc mặt tái nhợt. Anh lấy tay bịt vết thương, máu tươi dính đầy tay.

KING lại giơ dao lên, nhắm ngay trái tim Phó Hoành Dật. Thẩm Thanh Lan cuối cùng cũng bóp cò, viên đạn lao vút đến, xuyên thủng cánh tay KING, rồi ghim vào thân cây bên cạnh hắn ta.

KING hét thảm một tiếng, Phó Hoành Dật nhân cơ hội xông lên đánh gãy cánh tay đó, rồi đạp mấy cú lên người KING, lấy còng số tám treo ngang hông ra còng tay KING lại.

Thẩm Thanh Lan thấy KING đã bị khống chế thì liền kéo Andrew rút lui về hướng rừng nhiệt đới sát biên giới, “Đi thôi.”

Sau khi xác định KING đã không còn khả năng hành động nữa, Phó Hoành Dật mới giao hắn cho Vương Hạo đã hồi sức đôi chút, rồi đuổi theo hướng Thẩm Thanh Lan vừa đi.

Vừa rồi lúc đang đánh nhau với KING, anh biết có người đang ở gần đó, nhưng không biết là người của ai, cuối cùng người đó hình như đã nổ súng giúp anh.

Tốc độ của Thẩm Thanh Lan rất nhanh, cô biết phát súng đó sẽ khiến Phó Hoành Dật chú ý nhưng vẫn bắn ngay lúc KING sắp đâm vào trái tim của Phó Hoành Dật.

Mặc dù tốc độ của cô nhanh, nhưng tốc độ của Phó Hoành Dật còn nhanh hơn. Nhìn bóng lưng nhanh như chớp ở phía trước, vẻ mặt Phó Hoành Dật từ khiếp sợ trở nên lạnh lẽo.

Vết thương còn đang chảy máu, anh cảm thấy thể lực đang cạn kiệt một cách rõ ràng, lý trí mách bảo anh phải dừng lại, nhưng cơ thể lại không muốn nghe theo. Nhìn bóng lưng quen thuộc kia, anh hét lên: “Thẩm Thanh Lan, đứng lại!”

Toàn thân Thẩm Thanh Lan lập tức cứng ngắc, nhưng bình bĩnh lại ngay, cô chạy nhanh hơn, coi như mình không hề nghe thấy gì.

“Thẩm Thanh Lan, nếu em không đứng lại thì anh vẫn sẽ đuổi theo. Anh đang bị thương nặng, nếu em muốn thấy anh chảy máu đến chết thì cứ tiếp tục chạy đi.”

Quả nhiên, thân hình trước mắt dừng lại, lòng Phó Hoành Dật lập tức chùng xuống.

“An, đi mau!” Andrew cũng biết chuyện đã trở nên nghiêm trọng bèn vội giục cô. Bây giờ người đàn ông đó còn chưa chắc chắn, sau này có hỏi thì Thẩm Thanh Lan vẫn có thể không thừa nhận. Nhưng nếu bây giờ đối mặt thì thật sự không thể giải thích được nữa.

“Andrew, anh đi đi. Anh ấy chưa thấy mặt anh.” Thẩm Thanh Lan nói với Andrew.

Andrew muốn khuyên, nhưng Thẩm Thanh Lan lại nói, “Anh ấy là chồng tôi, sẽ không làm gì tôi đâu. Anh đi trước, hội tụ với nhóm Ân Hi.”

Andrew không kiên trì nữa, nhìn sâu vào mắt Thẩm Thanh Lan rồi đi. Phó Hoành Dật cũng không thèm để ý anh ta, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng cô, càng đến gần, tim của anh đập càng nhanh.

Tại sao Thẩm Thanh Lan xuất hiện ở đây? Cô nói đến nước Y là nói dối sao? Người vốn đang đi du lịch ở nước ngoài, sao lại xuất hiện trong rừng nhiệt đới? Ngay khi anh đang chiến đấu với tội phạm?

Thẩm Thanh Lan nghe rõ ràng tiếng bước chân sau lưng, năm mét, bốn mét, ba mét, một mét...

Cô hơi nhắm mắt lại, súng trong tay đã vứt đi từ đời nào. Cô siết chặt tay thành nắm đấm, cứ như đang đợi bị xét xử.

Cuối cùng, Phó Hoành Dật đã đứng trước mặt cô.

Lúc này, Thẩm Thanh Lan đã mở mắt ra, ánh mắt cô trầm tĩnh.

“Sao em lại ở đây?” Phó Hoành Dật nhìn Thẩm Thanh Lan chằm chằm, rất sợ nghe thấy câu trả lời không mong muốn từ miệng cô.

Thẩm Thanh Lan nhìn anh, sắc mặt anh tái nhợt vì mất máu quá nhiều, vết thương chằng chịt trên người đều do đánh nhau với KING. Càng lại gần, cô càng thấy rõ vết thương trên người anh, còn nhiều hơn dự đoán của cô.

Trong mắt cô hiện vẻ đau lòng.

“Nói cho anh biết, tại sao em lại xuất hiện ở đây?” Phó Hoành Dật trầm giọng hỏi lần nữa.

“Anh nghĩ sao?” Thẩm Thanh Lan nhẹ giọng hỏi.

Phó Hoành Dật yên lặng nhìn cô, cảm xúc trong mắt không rõ là gì, “Anh muốn nghe chính miệng em nói.”

Thẩm Thanh Lan im lặng.

“Phát súng vừa rồi là do em bắn, đúng không?” Giọng Phó Hoành Dật rất nhỏ, thậm chí còn hơi run rẩy.

Thẩm Thanh Lan từ từ gật đầu, “Đúng.”

“Tại sao lại nổ súng?” Nếu không phải do phát súng kia thì anh đã không dễ dàng phát hiện Thẩm Thanh Lan như vậy.

“Không muốn nhìn thấy anh bị thương.”

Trong mắt Phó Hoành Dật ánh lên chút cảm xúc khác thường. Anh hỏi: “Đã nổ súng rồi, sao còn chạy trốn?”

“Không muốn anh nhận ra em.” Nhưng vẫn bị anh nhận ra.

Thẩm Thanh Lan nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân, nhẹ giọng nói: “Phó Hoành Dật, nếu em nói em không cùng phe với bọn họ, anh có tin em không?”

“Tin!” Một chữ dứt khoát vang vọng bên tai Thẩm Thanh Lan, không chút do dự, gần như là bật ra ngay khi cô vừa hỏi.

Thẩm Thanh Lan ngẩng phắt lên, nhìn về phía Phó Hoành Dật, “Anh tin em?”

Phó Hoành Dật nhìn cô, trong mắt không có thất vọng và tức giận, chỉ có thoải mái. Thẩm Thanh Lan thấy mà đau xót, thì ra anh chưa từng nghi ngờ cô và KING cùng một phe, anh chỉ muốn có một lý do, cho dù là lý do cô bịa ra cũng được. Ánh mắt cô bỗng có chút ẩm ướt, rốt ruộc Phó Hoành Dật yêu cô nhường nào mới có thể vi phạm nguyên tắc của bản thân mà tin cô?

“Phó Hoành Dật, em không muốn lừa anh, chỉ là bây giờ em không thể nói cho anh biết tại sao em lại xuất hiện ở đây, hay em là người như thế nào. Nhưng em có thể nói cho anh biết, em không có bất cứ quan hệ gì với BK.”

Phó Hoành Dật vươn tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, động tác dịu dàng ấm áp. Lúc này, Thẩm Thanh Lan mới phát hiện thì ra cô đang khóc.

“Anh biết, anh chờ em nói với anh.” Phó Hoành Dật dịu dàng nói. Thật ra anh đã sớm biết, Thẩm Thanh Lan chắc chắn không phải chỉ đơn giản là thiên kim nhà họ Thẩm. Người nhà họ Thẩm sẽ dạy con cháu mình chiêu thức phòng thân, nhưng tuyệt đối sẽ không dạy cách giết người.

Lần đầu tiên về nhà lúc nửa đêm, Phó Hoành Dật đã từng giao đấu với Thẩm Thanh Lan một lần. Mặc dù chỉ qua vài chiêu, nhưng từ thân thủ dứt khoát và nhắm ngay chỗ hiểm, anh đã biết võ công Thẩm Thanh Lan không phải do nhà họ Thẩm dạy.

Không phải anh chưa từng nghi ngờ, cũng không phải là anh chưa từng nghĩ đến chuyện điều tra, nhưng cuối cùng anh vẫn không làm gì cả. Anh tin, một ngày nào đó cô sẽ bằng lòng nói cho anh biết. Ngày hôm nay khi thấy Thẩm Thanh Lan ở đây, anh thật sự rất bất ngờ.

Thẩm Thanh Lan không muốn khóc, cô không phải là một người mau nước mắt. Nhưng vào lúc này, đối mặt với Phó Hoành Dật, cô vẫn không nhịn được mà bật khóc.

Phó Hoành Dật chỉ muốn dỗ dành cô, kết quả là cô lại càng khóc lớn hơn. Anh ôm cô vào lòng, vỗ nhè nhẹ dỗ cô, “Ngốc! Anh đã nói rồi, anh sẽ mãi mãi ở bên em!”

Thẩm Thanh Lan níu lấy áo Phó Hoành Dật, ngửi mùi tanh trên áo mới nhớ ra Phó Hoành Dật đang bị thương. Cô vội lui ra sau, quả nhiên động tác vừa rồi đã khiến vết thương lại rỉ máu. Cô bối rối lấy tay bịt miệng vết thương lại.

“Đừng sợ, anh không sao, em mau đi đi.” Không thể để người khác biết Thẩm Thanh Lan xuất hiện ở đây, nếu không sẽ khó mà giải thích. Anh tin cô, nhưng chưa chắc người khác đã vậy.

Thẩm Thanh Lan lắc đầu, nhìn dáng vẻ của Phó Hoành Dật bây giờ, sao cô có thể yên tâm mà đi?

“Nghe lời anh, nếu để người khác thấy em thì rất phiền phức. Em đi trước đi, anh bảo đảm sẽ an toàn xuất hiện trước mặt em.” Phó Hoành Dật cam đoan, giọng nói hơi suy yếu.

Thẩm Thanh Lan vẫn lắc đầu, “Em muốn thấy bọn họ đưa anh đi. Phó Hoành Dật, anh không cần phải lo lắng cho em. Rừng nhiệt đới như vườn hoa sau nhà em vậy, em không sao, cũng sẽ không bị thương. Em đã làm xong chuyện cần làm, ngay lập tức sẽ về nhà đợi anh. Chờ anh về, em sẽ nói với anh tất cả.”

Phó Hoành Dật nhìn kỹ, thấy trên người cô thật sự không có vết thương, “Được.”

Phó Hoành Dật liên lạc với Mục Liên Thành, Thẩm Thanh Lan dìu anh.

Mục Liên Thành đang ở gần đó nên tới rất nhanh. Trước khi anh ta tới, Thẩm Thanh Lan đã tránh mặt, thấy Mục Liên Thành dìu Phó Hoành Dật rồi thì cô mới đi.

Andrew chưa đi quá xa, bọn họ có cách liên lạc đặc thù nên Thẩm Thanh Lan rất dễ liên lạc với Andrew.

“An, cô không sao chứ?” Andrew dè dặt hỏi.

Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Tôi không sao, đi thôi.” Cô im lặng không nói, Andrew theo sau, bất chợt không biết nên nói cái gì.

“Andrew, chúng ta chia tay ở đây thôi. Tôi phải về nhà, anh về nước Y nói với nhóm Ân Hi, có thời gian tôi sẽ đến thăm bọn họ.” Sau khi ra khỏi rừng nhiệt đới, Thẩm Thanh Lan nói với Andrew.

Andrew gật đầu rồi quay người đi.

Thẩm Thanh Lan nhìn về phía rừng nhiệt đới sau lưng, sau đó cũng rời đi.

***

“Đội trưởng, anh cảm thấy thế nào rồi?” Mục Liên Thành thấy cả người Phó Hoành Dật đầy máu thì rất lo lắng.

Phó Hoành Dật lắc đầu, “Tôi không sao, KING đâu?”

“Đã giao cho Lý Liên Sinh, bọn họ sẽ canh chừng.”

“Tình hình thương vong lần này thế nào?”

“Đội chúng ta không có ai tử vong, phần lớn đều là bị thương. Trừ ba người bị thương nặng ra thì còn lại đều là bị thương nhẹ, dưỡng thương vài ngày là ổn.”

Phó Hoành Dật nghe vậy mới hơi yên tâm, đó là những người anh em do anh dẫn đi, dĩ nhiên anh muốn đi như thế nào thì về như thế ấy.

“Đội Lý Liên Sinh thì sao?”

Mục Liên Thành im lặng một lát, rồi trầm giọng nói: “15 người chết, hơn 10 người bị thương nặng.”

Lòng Phó Hoành Dật chợt chùng xuống. So với đối phương thì con số hy sinh của bọn họ vẫn có thể nói là toàn thắng. Nhưng mất đi 15 mạng người khiến cho Phó Hoành Dật cảm thấy nặng nề. Bọn họ đều là anh hùng, vì bảo vệ an toàn quốc gia mà dâng hiến cả tính mạng của mình.

Phó Hoành Dật đến bệnh viện gần đó, băng bó qua loa rồi cùng mọi người trở về căn cứ. Trên người anh tuy có nhiều vết thương nhưng đa số đều là vết thương ngoài da. Kể cả một dao đâm vào ngực kia cũng đã bị anh lấy tay cản lại, vì thế không đâm vào chỗ yếu.

Nhiệm vụ lần này rất thành công, không chỉ bắt được nhiều tội phạm, mà còn tóm được đường dây buôn bán ma túy lớn nhất nước Z. Điều đáng tiếc duy nhất là KING đã chạy trốn trong quá trình áp giải, người của BK đã giải cứu hắn.

Lúc chuyện này đến tai quân đội, Mục Liên Thành tức giận mắng: “Cái đám ngu ngốc này, ngay cả một tên tội phạm cũng không trông được, uổng phí nhiều công sức của chúng ta như vậy.”

Mục Liên Thành tức giận mắng nên động đến vết thương, ho khan liên tục.

Phó Hoành Dật ngồi trên giường bệnh, nét mặt không có biểu cảm gì. Lúc mới biết chuyện này anh đã rất phẫn nộ, nhưng nghĩ lại cũng thấy dễ hiểu thôi. Nếu KING dễ bị bắt như thế thì hắn đã chẳng phải là KING rồi.

Anh cầm điện thoại mà Mục Liên Thành vừa đưa tới, “Có thời gian tức giận, chi bằng suy nghĩ phải viết báo cáo lần này như thế nào đi.”

Vẻ mặt Mục Liên Thành cứng đờ, nhìn Phó Hoành Dật, “Đội trưởng, đây chẳng phải là việc của anh sao?”

Phó Hoành Dật giơ cánh tay phải bị băng bó lên, “Cậu cho rằng tôi có thể viết báo cáo?”

Mục Liên Thành đau khổ đi ra khỏi phòng bệnh. Tay phải bị thương không thể viết báo cáo, mà lại có thể gửi tin nhắn. Đội trưởng, đừng cho rằng vừa rồi tôi không thấy anh nghịch điện thoại, hừ.

Nhưng địa vị đè chết người, ai bảo anh là đội trưởng của tôi chứ? Mục Liên Thành nhìn tay phải, cam chịu trở về viết báo cáo.

Thấy mọi người đã đi hết, Phó Hoành Dật mới gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan “Về đến nhà chưa?”

Thẩm Thanh Lan vừa về đến nhà, còn chưa trở lại Đại Viện. Cô đang ở Giang Tâm Nhã Uyển, nghe giọng nói quen thuộc của Phó Hoành Dật, cô liền mỉm cười, “Vừa về tới nhà. Vết thương của anh sao rồi?”

Lần hành động này rất bí mật, trừ Thẩm Thanh Lan, không ai biết Phó Hoành Dật bị thương, mà anh cũng không định nói với người nhà để tránh cho bọn họ lo lắng.

“Anh không sao, đã băng bó rồi, đều là vết thương nhẹ, chỉ mất máu nhiều thôi.”

Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì hơi yên tâm, nhưng lại bất chợt không biết nên nói cái gì. Vừa gặp chuyện như vậy, suýt chút nữa bại lộ thân phận, cô không biết nên đối mặt như thế nào với Phó Hoành Dật.

Phó Hoành Dật tỏ ra không hề nhận thấy sự mất tự nhiên của cô, dịu dàng nói: “Mấy ngày nay ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, tạm thời đừng về Đại Viện. Chẳng phải em nói với người nhà là ra nước ngoài du lịch sao? Ở nhà nghỉ vài ngày cho khỏe đi, rồi ra nước ngoài chơi.”

“Vâng. Phó Hoành Dật, em chờ anh về nhà.” Chờ anh về, sau đó nói tất cả mọi chuyện cho anh biết, chỉ hy vọng anh đừng ghét bỏ em.

Phó Hoành Dật cười khẽ.

Cúp điện thoại, Thẩm Thanh Lan ngồi trên ghế sô-pha một lúc rồi liên lạc với Kim Ân Hi, biết bọn họ đã an toàn trở về nước Y, Eden không sao nữa thì mới yên lòng.

“An, cậu không sao chứ?” Tránh mặt những người khác, Kim Ân Hi mới hỏi. Cô đã nghe chuyện An gặp Phó Hoành Dật từ Andrew.

Biết cô ấy đang hỏi chuyện gì, Thẩm Thanh Lan cười cười, “tớ không sao, vài ngày nữa tớ sẽ ra nước ngoài một chuyến.”

“Anh ta không hỏi gì sao?”

“Không, Ân Hi, tớ hơi mệt, nghỉ ngơi trước đây.”

Thẩm Thanh Lan vào phòng ngủ, lên giường nằm nhắm mắt lại, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, rõ ràng là rất mệt mỏi, vậy mà không buồn ngủ chút nào.

Cô đang nghĩ tới Phó Hoành Dật, nghĩ phải giải thích với anh như thế nào.

***

Trong trang viên nào đó ở nước ngoài, người đàn ông mặt đầy mồ hôi, trên tay nổi đầy gân xanh, rõ ràng đang phải chịu đựng sự đau đớn tột độ.

Dáng người của hắn rất đẹp, gương mặt có phần mềm mại, nhưng không hề mang lại cảm giác ẻo lả. Có lẽ là quá đau đớn, hắn cắn chặt răng, khuôn mặt hung dữ.

Hắn nằm trên giường, đệm dưới người ướt sũng, có thể thấy hắn đau đớn tới mức nào.

Một người trông giống bác sĩ đứng cạnh, khuôn mặt Á Đông. Anh ta chăm chú châm cứu vào đùi người đàn ông đó, vờ như không nghe thấy tiếng gầm gừ đau đớn của hắn.

Một tiếng sau, anh ta mới rút kim ra, “Allen, hôm nay cảm thấy thế nào?”

Allen nằm trên giường, nở nụ cười, “Rất tốt.” Thật sự là trước nay chưa từng tốt như vậy.

“Tôi trông cũng thấy tốt, chân của anh hồi phục nhiều hơn rồi, cứ theo đà này thì chưa đến một năm là anh có thể làm vật lý trị liệu, trong vòng ba năm sẽ có thể đứng dậy.”

Allen lạnh giọng nói: “Không được, ba năm quá lâu. Tối đa là một năm, tôi muốn không khác gì người bình thường.”

“Không thể. Allen, giữ được chân của anh đã là một kỳ tích rồi. Bây giờ nó mới bắt đầu hồi phục cảm giác, trong vòng ba năm có thể đứng dậy đã là do thượng đế ban ân. Bây giờ anh muốn chỉ trong một năm, anh nghĩ tôi là thần tiên sao?” Peter nói một cách giận dữ, quở trách ý nghĩ quái đản của Allen.

Allen cười tàn nhẫn, dí cây súng lục vào Peter, “Đừng nói lời vô ích với tôi. Tôi nói một năm thì nhất định phải là một năm. Nếu sau một năm mà tôi vẫn chưa đứng lên được thì anh phải đến chỗ thượng đế cầu nguyện cho tôi vậy. Đã xảy ra nhiều kỳ tích như thế, thêm một cái nữa thì có là gì?”

Peter không hề sợ hãi khi bị nòng súng chĩa vào. Trong lòng anh ta rất rõ, Allen không nói đùa, hắn sẽ làm thật. Hắn vốn là một tên điên, từ sau chuyện kia lại càng điên hơn.

Hất nòng súng ra, Peter không nhịn được nói: “Biết rồi, tôi sẽ cố gắng. Anh đừng có hở cái là cầm súng chĩa vào người tôi. Nếu tôi nhỏ nhen không chữa nữa thì người phải khóc là anh đấy.” Nói rồi, anh ta liền thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng.

Allen cảm nhận được cơn đau trên đùi, nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, nhớ đến cô gái đang ở một nơi xa xôi thì cười vui vẻ, “Tiểu Thất, em nhất định phải chờ anh.”

***

Thẩm Thanh Lan ngủ nguyên một ngày. Đến khi tỉnh dậy, cả người cô cảm thấy mơ màng. Cô mơ một giấc mơ thật dài, trong mơ là cảnh huấn luyện ở căn cứ ma quỷ, từng hình ảnh khắc rõ trong đầu cô.

Ánh mắt của cô lạc lõng, từng cơn đau đớn lan ra từ sâu trong tim. Cô mơ thấy Tần Mộc ôm cô vào lòng, cuối cùng lại vì bảo vệ cô mà chết.

Cầm điện thoại lên xem, đã 10h sáng, cô dậy thay đồ rồi vệ sinh cá nhân.

Rửa mặt xong, Thẩm Thanh Lan liền ra khỏi nhà. Cô cần phải đến nước Y một chuyến. Buổi hẹn ăn cơm với giảng viên đã bị hoãn lại vì chuyện mấy ngày trước.

Thẩm Thanh Lan đến Thượng Nhã Uyển lấy hộ chiếu, ảnh chụp trên đó không phải cô, thông tin thân phận cũng không.

Hơn một tuần trước, cô đã ra nước ngoài, nếu bây giờ lại dùng thân phận của mình, vậy thì cô phải giải thích rằng mình trở về như thế nào? Để tránh phiền phức, cô không thể dùng thân phận của mình được.

Nhóm bọn họ đều có hộ chiếu của nhiều quốc gia, thân phận trên mỗi hộ chiếu đều khác nhau. Trước khi ra sân bay, Thẩm Thanh Lan đến trung tâm thương mại một chuyến. Lúc đi ra, cô đã là một người phụ nữ chừng 27, 28 tuổi, trang điểm khéo léo, đeo kính mát, tóc xoăn màu đỏ rực, váy đen bó sát người. Cô khoác một chiếc áo khoác cùng màu, chân mang giày cao gót, hoàn toàn là dáng vẻ một cô gái rất thời thượng.

Dù cô có đứng trước mặt Thẩm Quân Dục thì cũng chưa chắc anh ấy đã nhận ra người này là em gái của mình.

Đưa hộ chiếu cho nhân viên ở sân bay, nhân viên đó chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, không thấy có bất cứ điểm gì khả nghi.

Đến nước Y, Kim Ân Hi đến đón cô, “An.”

Kim Ân Hi và Thẩm Thanh Lan quen biết nhiều năm, lại hiểu rõ nhau nên không khó để nhận ra Thẩm Thanh Lan.

Bọn họ đến bệnh viện. Sicily đã có thể đứng dậy, nhờ sự giúp đỡ của Eden, cô ấy cũng hồi phục nhanh hơn.

Thẩm Thanh Lan đi thăm Sicily trước, sau đó mới thăm Eden. Anh ta bị thương do bị KING tra tấn. Nhưng dù gì cũng là người của căn cứ ma quỷ, mấy chiêu đó cũng không có tác dụng với anh ta.

KING tra tấn vài lần rồi cũng bỏ qua, nhưng sợ anh ta chạy trốn nên đã sai người tiêm thuốc khiến toàn thân Eden mất hết sức lực.

“Eden.” Thẩm Thanh Lan đã thay một chiếc váy đơn giản, để mặt mộc.

Eden đã biết chuyện Thẩm Thanh Lan kết hôn từ Andrew. Gặp lại cô, ánh mắt anh ta sáng ngời, sau đó tối sầm xuống, cuối cùng mới lấy vẻ mặt tươi cười nhìn cô, “An, em đến rồi.”

“Đã khá hơn chút nào chưa?”

“Đỡ hơn nhiều rồi. Thật ra em không nên đến cứu tôi, KING sẽ không giết tôi đâu.” Eden biết chuyện lần này sẽ gây phiền phức cho Thẩm Thanh Lan, dù sao với thân phận của cô bây giờ, nếu để người khác biết cô có quan hệ với bọn họ thì chỉ e cô sẽ không còn chỗ dung thân ở nước Z.

Từ khi biết Thẩm Thanh Lan, Eden đã biết cô khác bọn họ, cũng không giống bất cứ ai trong căn cứ. Cô bề ngoài thì có vẻ lạnh nhạt, vô tình, nhưng sâu trong mắt cô là sự ấm áp, dịu dàng.

Tâm hồn cô rất trong sạch, sự trong sạch đó đã hấp dẫn anh ta, khiến anh ta nguyện làm bất cứ chuyện gì. Vậy mà bây giờ, anh ta lại kéo cô vào vòng xoáy này lần nữa.

“Eden, sau này đừng nói những lời như thế với tôi, coi như tôi chưa nghe thấy gì cả.” Thẩm Thanh Lan bình thản nói, giọng điệu không chút tức giận.

Nhưng Eden vẫn biết cô đang không vui, bèn bất đắc dĩ cười cười, “Biết rồi, bao giờ em trở về?”

“Xác nhận các anh bình an rồi sẽ đi. Vết thương của Sicily…”

“Yên tâm đi, không sao đâu.” Eden thấy chiếc nhẫn trên tay cô, ánh mắt ảm đạm, rồi lại làm như thản nhiên.

Thật ra anh ta đã sớm biết cô và anh ta là không thể bên nhau. Bây giờ, biết cô đã có hạnh phúc của mình, anh ta nên chúc phúc cho cô mới đúng.

“An, nghe nói em đã kết hôn rồi. Chúc mừng em!” Eden chân thành nói.

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, vờ như không thấy nét buồn bã trong mắt Eden. Bọn họ đều là người kiêu ngạo, tất nhiên sẽ không muốn người khác thấy vẻ thảm hại của bản thân.

“Cảm ơn.”

Thấy ánh mắt của Eden, ngón tay Thẩm Thanh Lan hơi động. Trước khi đi cứu người, cô đã tháo nhẫn ra, sau khi về mới đeo lại.

Phòng bệnh bỗng rơi vào yên lặng, đã sáu năm không gặp nhau, cô cũng biết tình cảm của Eden dành cho mình. Nhưng bây giờ, một người đã kết hôn, một người bị tổn thương, cô không biết nên nói gì.

Cuối cùng vẫn là Eden chủ động phá vỡ sự im lặng, “An, tôi không giao đồ cho KING. Thật ra tôi đã tiêu hủy chiết xuất thực vật đó rồi, bọn họ không thể dựa vào bản mẫu để tìm được loại thực vật đó.”

“Bộ lạc mà anh đến...”

“Bộ lạc đó ở sâu trong rừng nhiệt đới, người bình thường không thể tìm thấy, tôi cũng chỉ vô ý lạc đường mới đi vào đó được. Tôi đã đi rất nhiều nơi, cũng chỉ có nơi đó mới có loài thực vật kia. Trong một thời gian ngắn, bọn họ căn bản không thể tìm được.”

Thẩm Thanh Lan nhíu mày, “Sao bọn chúng lại biết anh có nó?”

Nhắc đến chuyện này, Eden sa sầm mặt, “Tôi mang chiết xuất thực vật về phòng thí nghiệm để nghiên cứu, nhưng trợ lý của tôi không biết bị ai mua chuộc nên đã tiết lộ tin tức ra ngoài.”

Eden vừa nói như vậy, Thẩm Thanh Lan còn có gì không hiểu nữa, bèn hỏi: “Người đó đâu?”

Biết cô đang hỏi ai, Eden khẽ cười lạnh, “Không biết, tôi đang tìm anh ta, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tìm được. Trước khi bị KING bắt, tôi đã nghiên cứu ra một loại thuốc mới, anh ta sẽ là vật thí nghiệm thích hợp nhất.”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, không nói thêm gì nữa. Eden muốn xử lý kẻ phản bội thế nào là tự do của anh ta, cô không can thiệp.

Thẩm Thanh Lan ở trong bệnh viện thêm hai ngày, xác định Sicily và Eden không có bất cứ vấn đề gì mới trở về nước. Đương nhiên trước khi về, Thẩm Thanh Lan phải tới trung tâm thương mại để mua quà cho mọi người.

“An, bây giờ tớ mới biết cậu là người cuồng mua sắm đấy. Tớ còn tưởng chỉ có Sicily mới như thế chứ!” Thấy Thẩm Thanh Lan kéo một vali lớn, trên tay còn xách một vali nhỏ, Kim Ân Hi nói.

Thẩm Thanh Lan cười cười, cô đi tay không sang đây, lúc về lại mang theo hai cái vali.

Trước khi vào sân bay, Thẩm Thanh Lan nhớ ra chuyện gặp Nhan Tịch ở triển lãm tranh, bèn nói với Kim Ân Hi, “Bao giờ rảnh thì giúp tớ điều tra nhà họ Nhan ở Nam Thành.”

Kim Ân Hi sửng sốt, cô ấy cũng không rành nước Z lắm nên không biết nhà họ Nhan là nhà nào.

Thẩm Thanh Lan giải thích, “Trước đó tớ đã nhờ cậu giúp điều tra thân thế Tần Mộc, cậu còn nhớ không? Tớ muốn biết Tần Mộc có quan hệ gì với nhà họ Nhan hay không.”

Kim Ân Hi dĩ nhiên là nhớ Tần Mộc. Lần trước, Thẩm Thanh Lan nhờ cô ấy điều tra giúp thân thế Tần Mộc xem chị ấy còn có người thân hay không. Kim Ân Hi vẫn luôn điều tra, nhưng tư liệu ban đầu đã bị hủy hết, không có cách nào khôi phục lại, vì thế vẫn chưa có tiến triển gì. Bây giờ, Thanh Lan cung cấp cho cô ấy một phương hướng, vậy thì mọi chuyện đã đơn giản hơn một chút rồi.

“Được, mấy ngày nữa tớ sẽ báo với cậu.” Kim Ân Hi nói.

Thẩm Thanh Lan không từ chối, bây giờ cô thật sự cần Kim Ân Hi giúp, có nhiều chuyện cô không tiện ra mặt.