Người đàn ông ở đầu dây bên kia im lặng một giây, rồi bỗng kích động kêu lên, “Trời ạ, An, là em sao? Cuối cùng em cũng gọi cho anh rồi! Em đúng là cái đồ vô lương tâm mà, bao nhiêu năm không hề liên lạc với anh.” Austin vốn đang nằm phơi nắng trên ghế, bỗng nhiên nhảy dựng lên, khiến quản gia đứng bên cạnh bị dọa thót tim. Nghe giọng điệu của Austin, Thẩm Thanh Lan nở nụ cười thản nhiên, “Xin lỗi vì mãi vẫn không gọi điện thoại cho anh.” Austin cũng chỉ nói như vậy thôi chứ làm sao nỡ trách cô, “An, bây giờ em đang ở đâu, đang ở chỗ Andrew hả?” Thẩm Thanh Lan ừ một tiếng, Austin ở bên kia lập tức cầm áo vest, định ra ngoài, “Vậy bây giờ anh đến tìm em. An, em đợi anh.” “Chờ một chút.” Thẩm Thanh Lan gọi anh ta lại, “Austin, để em đến chỗ anh. Đúng lúc em có việc muốn nhờ anh giúp một tay.” Austin dừng chân, đưa áo trong tay cho quản gia, “Không thành vấn đề, em muốn anh giúp gì thì cứ nói. Đúng lúc ba anh cũng ở nhà, ông ấy đã nhắc đến em vô số lần rồi. Lần này em trở về, nhất định phải ăn bữa cơm với ông ấy.” “Được, bây giờ em lập tức đến ngay, chắc khoảng một tiếng nữa sẽ tới.” Thẩm Thanh Lan nói xong liền cúp điện thoại. Andrew đứng dậy, “Lái xe của tôi đi đi.” Thẩm Thanh Lan không phản đối, Kim Ân Hi không đi cùng. Cô ấy biết quan hệ giữa Thẩm Thanh Lan và Austin nên không hề lo lắng. *** Một tòa lâu đài cổ kính hiện ra trước mặt, Thẩm Thanh Lan vừa lái xe vào thì đã nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi. Cô không xuống mà mở cửa xe ra cho người đàn ông đó lên. “An, sáu năm không gặp, em càng ngày càng xinh đẹp.” Đã lớn rồi, năm đó lúc rời đi, cô vẫn còn là một bé gái. Thẩm Thanh Lan không nhìn anh ta, chỉ bình thản nói, “Sáu năm không gặp, anh vẫn khoẻ chứ?” Austin mỉm cười, “Cũng không tệ, nhưng rất nhớ em.” Nếu không phải Thẩm Thanh Lan từng nói không cho phép bọn họ đi tìm cô, thì có lẽ anh ta đã sớm đến quốc gia xa xôi kia thăm cô rồi. Xe đi vào lâu đài, hai bên đường đều đầy hoa, còn có một bãi cỏ rộng lớn, “Ở đây vẫn đẹp như trước.” “Lần này đến nước Y, em định ở lại bao lâu?” Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì hơi im lặng, “Austin, ba ngày sau em phải đi rồi, bạn em xảy ra chuyện.” Austin biến sắc, “Anh có thể giúp gì không?” Thấy đã đến gần lâu đài, Thẩm Thanh Lan không tiếp tục nói nữa, mà chỉ trả lời, “Chuyện này để sau hẵng nói.” Thẩm Thanh Lan xuống xe, đưa chìa khóa xe cho cô hầu gái chờ bên cạnh. Austin đích thân mở cửa, đón cô đi vào. “Chú Ian, đã lâu không gặp.” Thẩm Thanh Lan nhìn thấy quản gia Ian đang đứng bên cạnh cửa cúi người chào cô, bèn lên tiếng chào hỏi. Quản gia Ian mỉm cười, “Cô An, đã lâu không gặp.” Cô hầu gái nhìn Thẩm Thanh Lan với vẻ rất tò mò. Gương mặt phương Đông cực kỳ xinh đẹp, là cô gái xinh đẹp nhất mà cô ấy từng gặp. “Đây là ai thế?” Cô hầu gái nhỏ giọng hỏi bạn, người bạn kia khẽ lắc đầu tỏ ý không biết. Bọn họ đều mới đến đây hai năm, chưa từng gặp Thẩm Thanh Lan nên dĩ nhiên là không biết được. “Hình như quản gia biết cô ấy.” Không những thế mà thái độ còn rất cung kính, có vẻ như cô gái trẻ tuổi này rất có lai lịch. “Đây không phải là chuyện chúng ta có thể quản được, nên mau chóng làm việc đi.” Một cô hầu khác nhỏ giọng nói, những người còn lại đều tán thành, vội vàng đi làm việc. Austin dẫn Thẩm Thanh Lan lên tầng, đi vào một thư phòng, một ông lão năm sáu mươi tuổi đang chờ ở đó. Nhìn thấy Thẩm Thanh Lan, ông nở nụ cười tươi, giang hai tay ra. Cô bước đến ôm ông ấy một cái, “Chào mừng trở lại, con của ta.” “Chú Kent.” Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng nói bằng giọng ôn hòa, môi nở nụ cười bình thản. Công tước Kent rất vui vẻ, buông Thẩm Thanh Lan ra rồi quan sát cô từ trên xuống dưới, gật gật đầu, “Xinh đẹp hơn rồi, xem ra mấy năm qua cháu sống không tệ lắm.” Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Vâng ạ, nhưng mấy năm nay cháu không về thăm chú, cháu rất xin lỗi.” Công tước Kent thoải mái nói, “Chỉ cần cháu sống tốt là được rồi. Thanh Lan, người nhà của cháu đối xử với cháu có tốt không?” Trong mắt Thẩm Thanh Lan thấp thoáng ý cười, “Rất tốt ạ, họ đối xử với cháu cực kỳ tốt.” Công tước Kent vui vẻ, liên tục gật đầu, “Đối xử tốt với cháu là được rồi, nếu ở nhà không vui vẻ thì nhớ về đây, ở đây sẽ mãi mãi là nhà của cháu.” Thẩm Thanh Lan cảm thấy ấm áp, mỉm cười gật đầu, “Mấy năm qua, sức khỏe của chú vẫn ổn chứ?” “Chú không sao, bây giờ mỗi sáng chú đều đi ra ngoài chạy bộ.” “Bây giờ cơ thể của ba còn tốt hơn anh nữa, chuyện công ty đều giao cho anh, mỗi ngày chỉ cưỡi ngựa uống trà chiều, không thể tuyệt vời hơn.” Austin tiếp lời. Ba người nói chuyện rất lâu trong thư phòng, phần lớn đều là về tình hình mấy năm gần đây. Công tước Kent không hỏi mục đích Thẩm Thanh Lan đến nước Y lần này, cô cũng không nói gì. Mãi cho đến khi quản gia vào báo bữa tối đã chuẩn bị xong, ba người mới xuống tầng. Trên bàn ăn to và dài như vậy mà chỉ có ba người bọn họ, nhưng bữa cơm vẫn diễn ra vô cùng vui vẻ. Ăn cơm xong, bọn họ giữ Thẩm Thanh Lan ngủ lại. “Cô An, căn phòng của cô vẫn được giữ nguyên như cũ, mỗi ngày đều có người hầu đúng giờ lên quét dọn. Công tước nói một ngày nào đó cô sẽ trở lại gặp ông ấy.” Ian vừa cười vừa nói. Thẩm Thanh Lan nhìn căn phòng quen thuộc, vẻ mặt ngẩn ngơ. Cô từng ở đây gần hai tháng, nhất là căn phòng này, lúc đó cô bị trọng thương, ở lại đây dưỡng thương ròng rã hai tháng trời, ngoài ban công còn giữ lại ghế nằm của cô. “Cảm ơn chú Ian.” Ian lui ra ngoài, cô hầu gái đưa quần áo đã chuẩn bị cho Thẩm Thanh Lan rồi cũng lui ra. Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng chạm vào đồ dùng vừa quen thuộc vừa xa lạ trong phòng, những ký ức xa xôi kia bỗng nhiên ùa về, cuồn cuộn tràn vào trong đầu cô. Thật ra kết bạn với công tước Kent là chuyện ngoài ý muốn. Bảy năm trước, cô đang làm một nhiệm vụ, lúc rút lui thì gặp phải công tước Kent bị BK bắt cóc. Vì ghét tác phong làm việc của BK, cô lúc đó liền xen vào việc của người khác, nhân tiện cứu ông ấy. Sau này cô mới biết người được cô cứu là công tước Kent – công tước duy nhất trong hoàng thất nước Y. Vốn dĩ mọi chuyện cũng chỉ dừng lại ở đó, dù sao lúc trước cô cũng chẳng phải muốn cứu ông ấy, mà là vì đối đầu với người BK. Nhưng không ngờ sau đó số trời xui khiến, cô lại quen biết Austin, còn cứu anh ta hai lần, thậm chí sau lần đó chính cô cũng bị trọng thương, Austin liền đem cô về nhà. Ở đây dưỡng thương hai tháng, cô và hai chủ nhân trong ngôi nhà này đã vun đắp được tình cảm sâu đậm. Công tước Kent là trưởng bối đầu tiên quan tâm và cho cô cảm nhận được sự ấm áp, nhưng dù sao thì thân phận của cô cũng mẫn cảm, vì thế đợi vết thương khá hơn một chút thì cô liền rời đi. Ngoại trừ thỉnh thoảng đến thăm công tước Kent, thì cô rất ít đặt chân đến đây. Nghe thấy tiếng gõ cửa, Thẩm Thanh Lan đi ra mở cửa, liền thấy Austin đứng bên ngoài, còn cầm một ly sữa bò trên tay. Cô nhận lấy nhưng không uống, cô không thích uống sữa. “Lần này em đến, cần anh giúp gì?” Austin chủ động hỏi. Thẩm Thanh Lan đóng cửa phòng lại, hiệu quả cách âm của toà lâu đài này rất tốt, không cần lo lắng bị người khác nghe lén, “Austin, em cần vũ khí, số lượng không cần nhiều lắm, đủ trang bị cho bản thân là được.” Nét mặt Austin nghiêm trọng, “An, em định làm gì thế?” “Bạn em bị người khác bắt đi, em nhất định phải cứu cậu ấy ra.” “An, theo như anh biết thì em đã rút lui khỏi đó rồi. Những chuyện thế này, anh có thể làm giúp em. Em nói cho anh biết bạn của em đang ở đâu, anh sẽ cho người đi cứu, bao nhiêu người đều có thể.” Austin biết Andrew, cũng biết quan hệ giữa hai người. Mặc dù ban đầu không biết thân phận của Thẩm Thanh Lan, nhưng vì sau đó cô cũng không cố gắng che giấu nên anh ta đã biết. “Austin, chuyện này một mình em có thể làm được, em không muốn anh tham dự vào. Anh giúp em lấy thứ mà em cần là được rồi. Nếu anh không đồng ý giúp thì em có thể tự làm.” Austin rầu rĩ, “An, sao em lại nói lời như vậy? Em biết rõ bất kể em đưa ra yêu cầu gì thì anh cũng sẽ đồng ý mà.” Chỉ cần cô mở lời, bất kể là chuyện gì, anh ta đều có thể làm thay cô. Đôi mắt anh ta tràn đầy thâm tình, người sáng suốt đều có thể nhận ra tình cảm trong ánh mắt đó. Austin cũng không biết mình yêu Thẩm Thanh Lan từ khi nào, lúc anh ta quen biết cô thì cô mới bao nhiêu tuổi chứ? Mười bốn hay mười lăm tuổi? Rõ ràng trong độ tuổi còn non nớt như vậy, có thể nói vẫn còn trẻ con, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng. Người như vậy đáng lẽ ra là kẻ máu lạnh vô tình, nhưng cô lại cứu anh ta hết lần này tới lần khác, thậm chí còn suýt mất mạng. Anh ta yêu cô bé nhỏ hơn mình năm tuổi này, muốn đợi cô lớn lên sẽ cưới cô làm vợ. Nhưng chưa đợi anh ta kịp hành động thì cô đã rời đi. Trước khi cô đi, anh ta từng đến gặp cô, hỏi cô rằng anh ta có thể đi tìm cô hay không? Cô đã trả lời như thế nào? Để anh ta ngẫm lại, à, nhớ rồi, cô nói nếu như anh ta dám đi tìm cô thì cả đời này cũng đừng hòng trông thấy cô nữa. Anh ta biết cô có bản lĩnh này, nên anh ta sợ. Mấy năm nay, trong vô số đêm khuya, anh ta vẫn luôn nhớ về khuôn mặt xinh đẹp và non nớt kia, nhớ muốn phát điên, nhưng lại không có dũng cảm để đi gặp cô dù chỉ một lần. Thẩm Thanh Lan biết tình cảm của Austin dành cho cô, cô cũng biết đó là điều không thể, vậy nên quyết định không cho anh ta hy vọng. Thay vì khiến anh ta đau khổ, chi bằng để anh ta quên đi. Mà thời gian chính là liều thuốc tốt nhất. Cô vốn tưởng qua nhiều năm như vậy, Austin cũng đã quên cô rồi, nhưng bây giờ xem ra hình như cô đã nhầm rồi. “Austin, chờ chuyện này kết thúc, em mời anh đến nhà em chơi.” Thẩm Thanh Lan mở lời. Gương mặt Austin tràn đầy vui vẻ, “Thật sao? An, anh có thể đến nhà em sao?” Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Đương nhiên, đến xem cuộc sống của em, còn gặp người nhà và chồng em nữa.” Nụ cười trên mặt Austin cứng lại, anh ta nhìn Thẩm Thanh Lan với vẻ không thể tin nổi, “Chồng? Em kết hôn?” “Đúng vậy, em đã kết hôn hơn nửa năm rồi. Chồng em là quân nhân, đối xử với em rất tốt.” Thấy Austin bị tổn thương, Thẩm Thanh Lan vẫn tiếp tục nói, “Chờ chuyện này kết thúc, anh có thể đến gặp anh ấy. Nếu anh ấy biết em có một người anh trai tốt như thế thì cũng sẽ rất vui.” Austin không nói gì, vì lúc này anh ta đang rất khó chịu. Cô gái mà anh ta một lòng chờ đợi giờ đây lại nói với anh ta rằng cô đã kết hôn. Anh ta không thể hình dung được cảm giác trong lòng mình thế nào. Nhìn gương mặt đã khiến anh ta nhung nhớ nhiều năm ở trước mặt, Austin nở nụ cười khổ, “An, em thật tàn nhẫn với anh.” Ngay cả một tia hy vọng cũng không muốn để lại cho anh ta. Thẩm Thanh Lan mím môi không nói gì, bầu không khí đột nhiên ngưng trệ. Thật lâu sau, Austin mới xoa mặt, “An, anh biết rồi, ngày mai anh sẽ đưa cho em thứ em muốn, nhưng em phải đồng ý với anh một điều kiện.” Thẩm Thanh Lan nhìn anh ta. “Em phải bảo vệ bản thân mình thật tốt, không được để mình bị thương.” Thẩm Thanh Lan nhìn anh ta rồi gật đầu, “Được.” Austin cười, “An, anh đi trước, em nghỉ ngơi thật tốt đi, ngủ ngon.” “Ngủ ngon.” Thẩm Thanh Lan đóng cửa phòng, tựa vào tường, trên khuôn mặt lạnh lẽo xuất hiện vẻ áy náy. Nhưng vẻ mặt đó lại biến mất khi cô nhìn thấy Phó Hoành Dật gọi điện thoại tới. “Phó Hoành Dật.” Cô khẽ gọi một tiếng, giọng mang nỗi nhớ nhung mà chính cô cũng không nhận ra, rõ ràng anh còn chưa đi được mấy ngày. Phó Hoành Dật im lặng một chút, nhận ra cảm xúc của cô khác thường, bèn dịu dàng nói, “Thanh Lan, xảy ra chuyện gì sao?” Anh vẫn chưa biết chuyện Thẩm Thanh Lan đến nước Y. “Không có gì, chỉ là một mình ra nước ngoài du lịch, bỗng nhiên nhớ anh.” “Em ra nước ngoài rồi?” “Vâng, nước Y, ở trong nhà mãi, em thấy hơi chán nên muốn đi ra ngoài một chút. Nghe bạn bè nói ở châu Âu không tệ, vì thế em định ở đây chơi một thời gian.” “Một mình ra nước ngoài thì phải biết tự chăm sóc tốt cho mình, nếu không hiểu ngôn ngữ ở đó thì có thể đi tìm phiên dịch, chắc có thể tìm được du học sinh ở đó.” Phó Hoành Dật nghe thấy cô ra nước ngoài một mình lại càng quan tâm hơn. “Phó Hoành Dật, em biết nói tiếng Anh.” Hơn nữa còn rất giỏi. Phó Hoành Dật cười cười, cũng đúng, thiên kim nhà họ Thẩm sao có thể ngay cả tiếng Anh cũng không biết nói chứ, anh lo lắng quá rồi. “Thời tiết ở nước Y không thể so với trong nước được, khi đi ra ngoài nhớ mặc thêm nhiều quần áo, còn nữa, lúc nào cũng phải mang ô theo.” “Vâng. Phó Hoành Dật…” Thẩm Thanh Lan gọi một tiếng, cắt ngang mấy lời căn dặn của anh. Phó Hoành Dật dừng lại nghe, “Anh có phát hiện ra, càng ngày anh càng giống dì Triệu không.” Lúc nào cũng căn dặn cô cái này cái kia, hoàn toàn coi cô như một đứa bé không biết tự lo cho mình. Phó Hoành Dật bất đắc dĩ, trong mắt ánh lên vẻ cưng chiều. Mục Liên Thành đến đưa văn kiện, đúng lúc thấy cảnh này thì liền đoán được đầu bên kia điện thoại là ai, bèn thầm than sức mạnh tình yêu thật vĩ đại, có thể khiến đội trưởng của bọn họ từ một người chưa từng gần phụ nữ lại trở nên cưng chiều vợ đến mức này. Mục Liên Thành sau khi nghỉ Tết về, đã nghe kể không ít sự tích liên quan tới Thẩm Thanh Lan, anh ta có ấn tượng khá sâu đậm đối với vị phu nhân này của đội trưởng. Nhìn thấy Mục Liên Thành, Phó Hoành Dật nói thêm vài câu rồi mới cúp máy, “Đội trưởng, chúng ta phải xuất phát rồi.” Phó Hoành Dật nghiêm túc trở lại, anh khẽ gật đầu, tắt máy rồi ném vào ngăn tủ. Thật ra hôm nay anh phải đi chấp hành một nhiệm vụ rất nguy hiểm, trước khi đi muốn nghe giọng Thẩm Thanh Lan nên mới gọi cho cô. “Đội trưởng, lần này BK thường xuyên hoạt động ở biên giới, chắc hẳn sẽ có hành động rất lớn.” Mục Liên Thành vừa đi vừa nói với Phó Hoành Dật. “Mấy năm nay, BK làm việc càng ngày càng phách lối, cũng không phải lần đầu tiên chúng ta chạm trán với bọn chúng. Nói với các anh em một tiếng, nhất định phải tự đảm bảo an toàn cho bản thân.” Mục Liên Thành gật đầu, mặc dù từ lúc bắt đầu vào bộ đội, bọn họ đã chuẩn bị tinh thần hy sinh rồi, nhưng có thể không hy sinh thì vẫn tốt. Có ai mà lại muốn hy sinh chứ? Dù sao thì bọn họ vẫn còn người nhà, bạn bè và người yêu. Máy bay trực thăng đã chuẩn bị sẵn sàng, những người khác cũng lần lượt lên máy bay, Phó Hoành Dật là người cuối cùng đi lên. Chờ tất cả mọi người đều vào vị trí, máy bay trực thăng mới bay ra khỏi căn cứ bí mật của bộ đội đặc công. Rất ít người biết đến sự tồn tại của đội đặc công này, họ là lưỡi dao của quốc gia, là những người sống giữa công lý và cái ác, bọn họ chính là con dao nhọn. Máy bay trực thăng đáp xuống đại đội trinh sát nào đó đóng ở vùng biên giới, bên dưới đã có người chờ sẵn, “Đội trưởng Phó, lần này lại làm phiền mọi người rồi.” Một người giống như lãnh đạo bắt tay với Phó Hoành Dật, khách sáo nói. Anh ta là tổng chỉ huy của nhiệm vụ lần này, đội trưởng đại đội cơ động, tên là Lý Liên Sinh. “Là việc nên làm.” “Lúc đầu chúng tôi chỉ nghĩ rằng đây là một vụ án buôn lậu ma túy thông thường, nhưng điều tra sâu vào bên trong thì lại phát hiện trong đó có dấu vết của BK, Chúng tôi không hiểu rõ tổ chức này lắm, vì thế đành phải xin cấp trên đề nghị mọi người chi viện.” Lý Liên Sinh nói. “Lần này bọn họ có bao nhiêu người, anh có thông tin gì không?” Phó Hoành Dật hỏi. “Tạm thời vẫn chưa rõ, nhưng người do chúng tôi cài vào cung cấp thông tin rằng KING – người đứng đầu BK có thể xuất hiện, xem ra số lượng mà bọn họ giao dịch lần này rất lớn.” KING! Đôi mắt Phó Hoành Dật càng tối lại, khí lạnh tản ra khắp người. Tám năm trước, lần đầu tiên anh giao đấu với tổ chức BK đã suýt bại dưới tay người này, mấy người anh em của anh cũng chết dưới tay hắn. Mấy năm nay, anh vẫn luôn muốn bắt được KING, nhưng gã cực kỳ gian xảo, nhiều lần chạy thoát. Vẻ mặt Mục Liên Thành cũng rất khó coi, anh ta cũng tham gia cuộc chiến đó, chính mắt nhìn thấy những chiến hữu cùng kề vai chết trước mặt mình. Anh ta hận KING vô cùng, tuyệt đối không thua gì Phó Hoành Dật. “Chúng tôi theo dõi bọn chúng một thời gian rất dài, gần đây mới nắm chút manh mối. Bọn chúng làm việc quá cẩn thận, lại thêm thủ đoạn ác độc, rất nhiều nội gián của ta đã hy sinh trong tay bọn chúng.” Lý Liên Sinh tiếp tục nói, đây không phải là lần đầu tiên anh ta hợp tác với Phó Hoành Dật. Nhiệm vụ giải cứu con tin khỏi tổ chức BK lần trước cũng do chính anh ta báo cáo lên cấp trên, Phó Hoành Dật còn bị thương trong lần hành động đó. Phó Hoành Dật đang xem bản đồ địa hình, xung quanh nơi này đều là núi, còn có một khu rừng nhiệt đới, muốn bắt được đám người này ở đây thì không hề dễ. Huống chi, đây toàn là những kẻ cực kỳ liều mạng, bọn chúng là BK, rất nhiều kẻ trong đó có năng lực sánh ngang được với một số bộ đội đặc công. Một tổ chức thế này, nếu không phải số lượng người không nhiều lắm thì e rằng đã trở thành cái đinh trong mắt một số quốc gia, và đã sớm bị loại bỏ rồi. Ở bên này, Phó Hoành Dật đang khẩn trương siết chặt công tác chuẩn bị chiến đấu. Còn ở nước Y, Thẩm Thanh Lan đang kiểm tra đồ trong tay. “An, đây là trang bị tốt nhất anh có thể lấy được, em thấy thế nào?” Austin hỏi. Thẩm Thanh Lan kiểm tra vũ khí rồi đặt xuống, cầm một con dao quân dụng lên. Thấy mặt dao sáng bóng, cô không hề nghi ngờ về độ sắc bén của nó, nói nó có thể chém sắt như chém bùn cũng không quá. Cô chỉ liếc mắt đã nhận ra con dao quân dụng này là một trong mười con dao nổi tiếng trên thế giới. Austin có thể lấy được nó, mà còn trong thời gian ngắn như vậy, e rằng đã tốn không ít công sức. “Austin, cảm ơn.” Thẩm Thanh Lan chân thành nói. “An, em vĩnh viễn đừng nói cảm ơn với anh. Em quên rồi sao, em đã cứu anh tới hai lần.” Austin duỗi ra hai ngón tay, “An, thật ra em có thể không cần tự đi, anh có thể mời người đến cứu bạn của em, bất kể phải bỏ ra bao nhiêu tiền cũng được.” Austin có thể tưởng tượng được lần hành động này nguy hiểm đến mức nào. Chuyện khiến Andrew liên hệ với một con ngựa đầu đàn như An thì chắc chắn không phải là một nhiệm vụ cứu người đơn giản. “Austin, lần này chỉ có thể do chính em tự đi, anh hiểu mà.” Nếu như ngay cả cô cũng không thể cứu Eden thì cô cũng không biết nên xin giúp đỡ từ ai. Thẩm Thanh Lan không phải là người tự phụ, cũng không phải là người mù quáng, nhưng cô rất có lòng tin vào năng lực của mình, bởi chính cô đã từ địa ngục mà bò ra. Thẩm Thanh Lan đi khỏi lâu đài, Andrew vẫn còn ở trong bệnh viện. Với người ngoài, anh ta là một minh tinh, nhưng bản thân anh ta đã từng lọt vào top 10 sát thủ thế giới, nên dĩ nhiên cũng có mạng lưới tin tức của riêng mình. “An, đã xác định được rồi, Eden bị đưa tới biên giới nước Z. Một năm trước, Eden phát hiện ra chiết xuất của một loại thực vật có tính gây nghiện ở một bộ lạc nguyên thủy, nếu nó được thêm vào trong ma túy thì nồng độ gây nghiện sẽ tăng lên rất nhiều. Chẳng biết KING nghe tin này từ đâu, vì thế đã bắt Eden.” “KING nghiên cứu ma túy từ bao giờ?” Thẩm Thanh Lan nghi ngờ, tuy tổ chức BK có buôn bán Ma túy, nhưng quả thật chỉ buôn bán chứ không phải nghiên cứu. “Không phải bọn chúng. Chúng cũng chỉ lấy tiền rồi làm việc giúp bên khác mà thôi. Là QS muốn thứ này, ra giá cao mời BK bắt Eden. Nhưng sau khi bắt được cậu ấy, KING lại bỗng nhiên đổi ý, tăng giá ngay tại chỗ, dẫn đến việc hai phe không đạt được sự đồng thuận, vì thế Eden vẫn ở trong tay KING.” “Lần này KING đến biến giới nước Z để làm gì?” “Tiến hành một cuộc giao dịch ma túy cỡ lớn, thật ra lần trước bọn chúng đã thăm dò đường đi một lần rồi, nhưng người đi đều chưa trở về, nghe nói là gặp phải quân đội nước Z nên đều bị xử lý.” Kim Ân Hi bổ sung. Trong mắt Thẩm Thanh Lan hiện lên vẻ trầm tư, “Lần trước? Ý tôi là bọn chúng thăm dò vào khoảng thời gian nào, địa điểm giao dịch ở đâu?” Kim Ân Hi nói thời gian và địa điểm. Thẩm Thanh Lan giật mình, đó chẳng phải là lần Phó Hoành Dật bị thương sao? Anh bị thương có phải vì liên quan đến chuyện này không? Vậy còn lần này thì sao, hành động của KING lớn như thế, Phó Hoành Dật có xuất hiện không? Nếu lúc đó bọn họ gặp nhau thì sẽ như thế nào? Thẩm Thanh Lan bỗng cảm thấy bất an. Lấy đồ của Austin ra, Andrew nhìn thấy thì liền huýt sáo một tiếng, “Cái tên Austin cũng ghê gớm thật, không ngờ lại có thể lấy được nhiều đồ tốt như vậy. Lần trước tôi nhờ anh ta giúp tôi làm một món đồ chơi nhỏ, anh ta còn sống chết không đồng ý.” Thẩm Thanh Lan nhìn anh ta thản nhiên nói, “Andrew, anh đừng quên lời tôi từng nói.” “An, tôi không quên, hai năm nay tôi vẫn rất an phận, nếu lần này không phải Eden cần giúp đỡ thì chúng tôi cũng không đi.” Andrew giải thích. Thẩm Thanh Lan không nói gì, bọn họ đều là người trưởng thành, lời nên nói thì cô đã nói rồi, có nghe hay không cũng không phải là chuyện cô có thể quản được. Sicily cuối cùng cũng tỉnh lại vào ngày hôm sau, nhưng đối mặt với chuyện mất con, cô ấy lại cực kỳ bình tĩnh, không khóc, không ầm ĩ khiến Andrew lo lắng không thôi. Anh ta thà rằng cô ấy gào khóc còn khiến anh ta thấy yên tâm hơn là cứ im lặng như thế này. Trong phòng bệnh, Thẩm Thanh Lan nhìn gương mặt vẫn tái nhợt như tờ giấy của Sicily, nhẹ nhàng mở miệng, “Andrew không ở đây, nếu chị muốn khóc thì khóc đi.” Sicily nhếch môi, lắc đầu, “An, tôi không muốn khóc. Tôi rất vui vì được gặp cô, nếu không phải bây giờ bản thân đang nằm, không thể cử động được thì tôi thật sự rất muốn ôm chặt lấy cô.” Thẩm Thanh Lan nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy, vẻ đau buồn ẩn trong ánh mắt đã tố cáo rằng không phải cô ấy không có cảm giác gì khi mất con, có lẽ vì họ đã từng trải qua quá nhiều chuyện khiến cho cảm xúc bị bọn họ giấu kín trong lòng hơn người bình thường một chút. Cô nhẹ nhàng cúi người ôm Sicily, “Tôi sẽ báo thù cho chị.” Ai ngờ Sicily lại lắc đầu, “An, chỉ cần có thể bình an cứu Eden ra là được rồi. Về phần tôi, cô không cần lo lắng, có lẽ tôi và nó không có duyên phận. Vả lại, tôi cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm mẹ. Lúc biết mình mang thai, tôi cảm thấy rất hoang mang, bây giờ cũng coi như đã giúp tôi lựa chọn, như vậy cũng tốt, chỉ khổ cho Andrew.” Thật ra nhóm Thẩm Thanh Lan đều không có cảm tình với trẻ con. Nếu không nhờ Hạt Đậu Nhỏ thì có lẽ cho đến bây giờ, Thẩm Thanh Lan vẫn không thích trẻ con, nên cô có thể hiểu được cảm giác của Sicily. “Sicily, chúng ta đã rời khỏi nơi đó, ở thế giới bên ngoài, trẻ con chính là thiên sứ.” Sicily cười nhạt, “An, tôi biết mà, cô không cần lo lắng, rất xin lỗi, lần này tôi không thể đi cùng cô. Sau khi cứu Eden ra, tuyệt đối đừng nói mọi chuyện cho cậu ấy biết, tôi không muốn cậu ấy áy náy. Cậu ấy là đồng đội của tôi, tôi chưa từng hối hận vì đã làm như thế.” Thẩm Thanh Lan nghiêm túc gật đầu, “Được, yên tâm đi.” Hôm sau, ba người Thẩm Thanh Lan lên đường. Ban đầu, cô không đồng ý để Andrew đi cùng, dù sao anh ta vẫn còn bị thương, Sicily cũng cần có người chăm sóc, nhưng Andrew cứ khăng khăng đi, còn Sicily ra sức thuyết phục, vì thế cô chỉ có thể đồng ý. “An, chúng ta sắp đến biên giới nước Z rồi.” Kim Ân Hi cầm một tấm bản đồ, chỉ vào một điểm trong đó rồi nói, “Vượt qua ngọn núi này, sau đó xuyên qua rừng tùng này là chúng ta sẽ vào địa phận nước láng giềng. Muộn nhất là ngày mai, chúng ta sẽ tiếp cận nơi đóng quân của BK.” Thẩm Thanh Lan nhìn bản đồ trong tay Kim Ân Hi. Bọn họ đang tiến vào LG, nơi tiếp giáp với nước Z. Mặc dù vẫn có thể đi thẳng vào nước Z, nhưng dù gì cũng mang theo nhiều vũ khí như vậy, lỡ bị điều tra thì rất phiền phức, đi vào từ nơi này là tiện nhất. Cô mặc một bộ quần áo màu xanh lục gọn gàng, tóc buộc đuôi gà, khoác một chiếc balo đựng lương khô và một số trang bị. Bọn họ đã đi một ngày một đêm trong khu rừng này, nhưng vẻ mặt lại không hề mệt mỏi. Gần giữa trưa, Thẩm Thanh Lan tìm một vùng đất bằng, ba người ngồi xuống nghỉ ngơi. Đã biết mục đích KING bắt Eden thì có thể khẳng định trước mắt cậu ấy vẫn an toàn, vì thế bọn họ cũng không nôn nóng. “Quả này không tệ.” Andrew nhâm nhi một thứ quả màu xanh, rồi ném hai quả trong túi áo cho hai người. Thẩm Thanh Lan đón lấy, cũng không rửa mà cắn một cái, ngọt ngọt chua chua, thật sự rất ngon. Nó có vị hơi giống táo, nhưng lại mọng nước hơn, còn giòn hơn. “An, đã lâu rồi chúng ta không cùng hành động.” Andrew đã ăn xong một quả, lại gặm tiếp một quả nữa, “Thật nhớ lúc trước, cô, tôi, Sicily, Ân Hi, Eden, còn cả...” Andrew nói tới đây thì vẻ mặt trở nên ảm đạm, ánh mắt của Thẩm Thanh Lan và Kim Ân Hi hơi thay đổi. Còn cả ai thì trong lòng ba người đều hiểu, nhưng người kia lại không về được nữa. “Nếu ăn xong rồi thì đi thôi, lần này BK có hành động lớn như thế, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của đội quân cơ động của nước Z. Lúc hai bên phát sinh xung đột chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta cứu người, sau khi cứu được thì không được ở lại lâu, phải lập tức rời khỏi đây.” Thẩm Thanh Lan nói. Kim Ân Hi và Andrew nghiêm mặt, lên tiếng đồng ý, Thẩm Thanh Lan là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm bọn họ, nhưng từ xưa đến nay, người vạch ra phương án hành động đều là cô, mấy người bọn họ cũng vì cô nên mới lập thành một nhóm. Nhưng chuyến đi lần này của bọn họ không được may mắn lắm, chiều hôm đó, trời đổ mưa to. Bây giờ là mùa đông, nước mưa ngấm vào người, khiến quần áo dính ướt, rét thấu xương. Thẩm Thanh Lan muốn tiếp tục đi, nhưng do dự một chút, cuối cùng cô vẫn tìm một hang động để tránh mưa. “An, xem ra ngày mai mưa mới ngớt.” Andrew cởi áo ngoài, vắt ra một đống nước, trên người anh ta chỉ còn lại một cái áo ba lỗ. Trong hang động đã đốt lửa lên, người Thẩm Thanh Lan và Kim Ân Hi cũng ướt nhẹp, bây giờ đang ngồi cạnh đống lửa để sưởi ấm. Bọn họ cũng coi như không xui xẻo lắm, tìm được hang động trước kia đã từng có người ở, để lại rất nhiều củi khô, nếu không thì chỉ e ba người phải mặc quần áo ướt ngủ qua đêm rồi. Thời tiết như vậy, cho dù là cơ thể bằng sắt cũng không thể chắc chắn rằng hôm sau sẽ không đổ bệnh. Bọn họ đặt hành lý cách khá xa đống lửa, bên trong đều là những thứ mà chỉ cần một mồi lửa là sẽ nổ tung, đương nhiên phải để xa ra. Nếu chúng phát nổ thì chắc chắn ba người bọn họ sẽ bị chê cười rồi, đường đường là ba sát thủ nằm trong top 10 thế giới mà lại tự đào hố chôn mình, chẳng phải thành trò cười thì là gì. Ban đêm dĩ nhiên phải thay phiên nhau gác, mặc dù không có nhiều khả năng gặp nguy hiểm, nhưng vẫn phải đề phòng. “An, Ân Hi, các cậu ngủ trước đi, nửa đêm đầu để tôi canh gác.” Andrew chủ động canh gác trước. “Để tôi trước đi, vết thương trên người anh còn chưa lành, hôm nay lại bị ngấm mưa.” Kim Ân Hi nói, cô ấy cầm một thiết bị hơi giống đồng hồ, đang loay hoay với nó. “Chút vết thương đó mà cũng gọi là bị thương sao, Ân Hi, cậu coi thường tôi quá rồi.” Andrew nhíu mày, đa số đều là vết thương ngoài da. Trong hành động cứu viện lần trước, ba người bọn họ chia ra hành động, lúc rút lui thì Sicily gặp KING. Bọn họ xông đến thì đã chậm một bước, vì thế Sicily mới bị thương nặng như vậy. Thật ra Kim Ân Hi cũng bị thương, nhưng cũng như Andrew đã nói, chút vết thương đó thì nhằm nhò gì với bọn họ, trước kia bị thương còn nặng hơn bây giờ rất nhiều lần. “Đừng cãi nhau nữa, nửa đêm đầu tôi gác trước, các cậu đều đi nghỉ ngơi đi, chừng nào đến giờ tôi sẽ gọi.” Thẩm Thanh Lan bình thản nói, giọng cô vang lên rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh. Hai người đang tranh chấp đều dừng lại, nhìn thoáng qua vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Thanh Lan thì chỉ im lặng, coi như đồng ý yêu câu của cô. Bọn họ tự tìm một góc thoải mái, dựa vào tường nhắm mắt lại ngủ. Ngồi đây tranh luận, chi bằng nghỉ ngơi sớm một chút, sau đó thay ca cho Thẩm Thanh Lan. Thấy hai người đều đi ngủ, Thẩm Thanh Lan cho thêm một cây củi vào đống lửa, cầm một cây gậy, khều khều đống lửa để lửa cháy to hơn. Ánh lửa hắt lên khuôn mặt lạnh lùng của cô, không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt lại hiện rõ vẻ bất an. Một đêm trước khi xuất phát, cô đã gọi điện thoại cho Phó Hoành Dật, nhưng anh lại tắt máy, đến bây giờ vẫn chưa mở máy lại. Tình huống như vậy chỉ có một khả năng, đó là Phó Hoành Dật đang làm nhiệm vụ, cắt hết tất cả liên lạc với người ngoài. Kết hợp với lời Kim Ân Hi nói với cô, còn cả chuyện lần trước Phó Hoành Dật bị thương, Thẩm Thanh Lan có thể chắc chắn rằng lần trước Phó Hoành Dật bị thương nhất định là do người của BK. Bây giờ BK lại xuất hiện, hơn nữa KING còn đích thân đến, người bình thường hoàn toàn không thể đối phó được gã. Vậy Phó Hoành Dật? Có phải anh cũng tới đây không? Mặc dù cô không tham dự vào hoạt động lần này của bọn họ, nhưng chẳng may gặp phải Phó Hoành Dật, mà anh lại nhận ra cô thì cô nên làm gì bây giờ? Nếu Phó Hoành Dật biết thân phận của cô, vậy cô nên làm gì đây? Người vẫn luôn dứt khoát như Thẩm Thanh Lan lần đầu do dự, sợ hãi. Cô sờ lên vị trí trái tim, nó vẫn còn đang đập, từ từ và mạnh mẽ, nhưng càng thế cô lại càng bất an. Phó Hoành Dật, hình như em thật sự đã yêu anh mất rồi, nên mới lo được lo mất như thế. Ánh mắt Thẩm Thanh Lan trở nên nặng nề, hình ảnh Phó Hoành Dật hiện lên trong đầu, lúc thì mặc quân trang khí thế chính trực, dịu dàng cưng chiều nhìn cô, lúc lại thấy chính mình hai tay dính đầy máu tươi, lạnh lùng nhìn người chết không nhắm mắt dưới đất. “An, tôi nghỉ ngơi xong rồi, cô đi ngủ đi.” Andrew nói nhỏ, kéo suy nghĩ đang bay xa của Thẩm Thanh Lan trở lại. Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Tôi chưa buồn ngủ, anh ngủ tiếp đi.” “Cô đang lo lắng?” Andrew nhìn kỹ vào mắt cô rồi hỏi. Thẩm Thanh Lan khẽ giật mình, muốn lắc đầu, nhưng đối mặt với đôi mắt như nhìn thấu tất cả của Andrew, cô từ từ cụp mắt xuống. “An, có phải cô đang lo lắng sẽ bị người nhà và chồng mình biết không?” Andrew lại hỏi, “Tôi nghe Ân Hi nói cô đã kết hôn rồi, chồng cô lại là một quân nhân.” Thẩm Thanh Lan cười cười, “Andrew, anh nói xem, có phải tôi đã đi quá lâu, nên ngay cả việc che giấu cảm xúc cơ bản cũng quên mất? Nếu người kia còn sống, e rằng sẽ rất thất vọng, tác phẩm những tưởng là thành công nhất, nhưng bây giờ lại trở nên như vậy.” Giọng nói của cô hơi trào phúng. “An, là lỗi của chúng tôi, là tôi lại khiến cô dây vào trận phong ba này, thật ra, bây giờ cô rời đi còn kịp đấy.” Thẩm Thanh Lan nhìn Andrew, mỉm cười, “Andrew, tôi sẽ không đi đâu. Quả thật người nhà và chồng tôi rất quan trọng với tôi, nhưng các anh cũng vậy.” Andrew lắc đầu bật cười, đây chính là An, là người bọn họ tin phục, cam tâm tình nguyện nghe cô chỉ huy. “An, có thể nói cho tôi biết một chút về chồng cô không? Tôi rất tò mò, người đàn ông như thế nào mới có thể khiến cô cam tâm tình nguyện đồng ý kết hôn với anh ấy?” Andrew từ tốn hỏi. Trong mắt Thẩm Thanh Lan ánh lên vẻ dịu dàng, cô mỉm cười, “Thật ra là do tôi mở lời cầu hôn.”