Kịch bản chương trình cho đêm thi Hoa khôi cuối cùng cũng đã hoàn tất. Sau một thời gian suy tính kỹ lưỡng, Hữu đề cử Đăng, một cậu sinh viên khoa Đạo diễn bên trường Sân khấu điện ảnh vào vị trí đạo diễn đêm chung kết cuộc thi. Không ít người trong ban tổ chức Hội Chợ tỏ ý nghi ngại. Mang chính tên mình ra cam đoan cho tay đạo diễn trẻ, rốt cuộc Hữu đã thuyết phục được hội đồng. Bằng ngôn từ xác đáng và thông minh, Hữu kích động mọi người, lặp đi lặp lại ý tưởng phải chấp nhận mạo hiểm để người trẻ có cơ hội thể hiện khả năng. Nhưng, hơn ai hết, Hữu biết chắc cuộc phiêu lưu này anh ta nắm phần thắng trong tay. Một sinh viên trường sân khấu đang khát khao làm việc để chứng tỏ năng lực sẽ lợi hại gấp chán vạn nếu so với các gã đạo diễn chuyên nghiệp vốn chỉ nhìn cuộc thi Hoa khôi bằng nửa con mắt, đánh giá nó chỉ ngang cỡ một show làm ăn hạng bèo. Hữu vững tin vì đã kiểm soát kịch bản rất chặt, theo sát nó ngay từ khâu phác thảo ý tưởng đầu tiên, chạy đường dây cho tới khi hoàn thiện văn bản cuối cùng. Trong bản dự trù kinh phí, Hữu để tiền công đạo diễn là 10 triệu. Tuy nhiên, sẽ chỉ nửa con số đó đến tay cậu chàng kia. Nửa còn lại, sẽ nằm gọn tài khoản của Hữu. Hẳn Đăng bỡ ngỡ đôi chút, nhưng sẽ chẳng phàn nàn. Thiếu kinh nghiệm, cậu ta không hề nghĩ tới động tác ký hợp đồng. Đám người trẻ tập tễnh làm nghệ thuật đều ngại đôi co chuyện tiền bạc, dù họ khát tiền chẳng kém ai. Trong trường hợp Đăng phàn nàn, Hữu thừa tàn nhẫn để nói thẳng cho cậu ta biết cơ hội thực hiện show cũng đã ngon gấp nhiều lần giá trị 5 triệu bị cắt nghiến.
Hữu xếp thứ tự những tờ giấy lấy ra từ máy in. Cuộc họp ngắn chiều qua đã gút lại danh sách hội đồng giám khảo. Ở khoản này, Hữu hoàn toàn đứng ngoài cuộc. Anh ta chấp thuận hết thảy đề xuất các giám khảo tên tuổi từ phía thầy cô và vài thành viên trong ban tổ chức, trong đó có cả ý kiến của Vĩnh. Thảo thuận dễ dàng này khiến cái nhìn của người chung quanh về Hữu dễ chịu hẳn. Ai cũng nghĩ khâu giám khảo quan trọng bậc nhẩt nên khá căng thẳng.Nhưng ngay từ đầu. Hữu đã xác định không nhúng mũi vào khoản này. Giống như những sòng bạc lớn không dơdi vào dung chứa sự gian lận, danh tiếng và chất lượng một cuộc thi sắc đẹp hãy để cho giám khảo toàn quyền quyết định. Hữu tính toán và xác định như thế ngay từ đầu. Cô gái nào được giải không quan trọng. Cốt lõi là cuộc thi hoàn tất êm đẹp và một khoản kha khá nạp thêm vào tài khoản. Thoạt tiên, Hữu đã suy tính như vậy, một cách lạnh lùng và chính xác. Nhưng, đột nhiên, xảy ra một sự việc.
Sau cú chạm trán với cô bạn gái của Vĩnh ngay trước cổng trường, đột nhiên Hữu đánh hơi thấy mùi nguy hiểm. Bằng con mắt sành sỏi của một nhân viên từng làm công tác khách hàng thời trang, anh ta không thể lảng tránh sự thật là cô gái quá đẹp. Nếu cô ta cũng là sinh viên, cũng tham dự cuộc thi và ôm giải thưởng cao nhất, quả là một vố đau cho Hữu. Sực nhớ ra điều gì đó, anh ta gọi di động cho một cô sinh viên năm dưới, thành viên ban tổ chức, yêu cầu mang tới văn phòng khoa càng nhanh càng tốt danh sách các thí sinh đã đăng ký. Ngay tức khắc, cô bạn vội vã chạy ra khỏi giảng đường, mang tới tập hồ sơ Hữu cần.
-Cảm ơn em nhé! - Hữu nở nụ cười dành cho việc hớp hồn các cô gái – Danh sách đã chốt lại rồi, phải không em?
-Theo thông báo, bữa nay mới hạn chót. Nhưng em thấy các trường đều đã gửi danh sách cho chúng ta, thế nên em khóa sổ luôn.
-Tốt lắm! – Hữu không bao giờ tiếc lời khen ngợi – Em rất thông minh!
Cô sinh viên năm dưới mỉm cười duyên dáng, thiết tha nhìn Hữu. Anh ta giả tảng lật bộ hồ sơ, lảng tránh. Cô gái quay lưng, bước đi. Hữu thở ra nhẹ nhõm, lướt nhìn gương mặt các cô gái đến từ các trường đại học và cao đẳng trong thành phố. 48 niềm tham vọng đang chuẩn bị sải bước trên sàn diễn, sẵn sàng lao vào cuộc cạnh tranh nhan sắc và trí tuệ, hồi hộp đón chờ giây phút vinh quang. Một lần nữa, Hữu xem kỹ từng bức ảng dán theo hồ sơ. Những tấm hình thẻ cẳng nói lên được điều gì nhiều về nhan sắc, cá tính hay bản sắc cá nhân. Ở ngoài sẽ khác. Chỉ cần một ánh mắt. Một khóe môi. Hay chỉ cần một cú sái bước uyển chuyển. Tất cả sẽ thay đổi. Sau khi xem một lượt, Hữu nhận ra không có ảnh của cô gái đứng cùng Vĩnh. “Vậy là ta phán đoán nhầm!” – Hữu thở phào nhẹ nhõm. Ngay lúc anh ta bước ra khỏi văn phòng khoa, mobile trong cặp reo lên. Số của Hải. Chưa bao giờ tên bạn quê mùa liên lạc với Hữu. Sau vụ giành chỗ ở giảng đường, ác cảm càng nặng nề. Hữu cau mày:
-Có chuyện gì sao?
-Danh sách thí sinh thi Hoa khôi cần bổ sung! – Giọng Hải nhẹ nhàng.
-Tở tưởng việc của cậu là chạy vòng quanh kiểm tra các gian hàng thức ăn và giải khát ở Hội chợ! – Hữu cười khẩy.
-Cậu đang ở đâu để tớ mang hồ sơ đến? – Rõ ràng là Hải khó chịu, nhưng anh giữ giọng bình thản, tránh không sập bẫy Hữu – Có một cô gái vừa nộp hồ sơ bổ sung.
-Okay. Tớ đứng ngay trước văn phòng Khoa, nhưng đang chuẩn bị qua sở Văn hóa thông tin.
-Chờ chút. Tớ đến ngay!
Đúng hai phút, Hải chạy vội dọc theo lối hành lang về phía Hữu. Anh đưa cho Hữu một cái phong bì màu vàng, thở gấp:
-Chắc đây là thí sinh cuối cùng!
-Hết hạn rồi. Danh sách đã lên xong – Hữu khó chịu ra mặt.
-Hôm nay mới hạn chót. Thực tế, cô gái này gửi giấy đăng ký từ hôm qua. Gửi trực tiếp, không thông qua hội bên trường Ngoại ngữ. Nhưng tớ đã gọi sang đó kiểm tra. Không có gì đáng ngại về thí sinh này – Hải nói liền mạch, hơi căng thẳng.
-Thôi được! – Hữu nhún vai thờ ơ.
Anh ta hờ hững mở phong bì. Trong tích tắc, Hữu khựng lại. Vầng trán đó. Ánh nhìn đó. Cái cổ vươn cao kiêu hãnh đó. Không thể nhầm lẫn. Cô gái đã đứng cùng thằng Vĩnh. Hữu vội vã liếc qua các chi tiết khác. Nhã Thư. Một cái tên quen quen nhưng anh ta không nhớ chính xác đã nghe hay gặp ở đâu. Sinh viên ngoại ngữ. Cô ta hơn Hữu một tuổi. Nhưng cô ta mới chỉ là sinh viên năm ba. Như vậy, có lẽ cô ta hẳn có kinh nghiệm sống đáng kể. Với vẻ đẹp vượt trội ấy, nếu cô ta thông minh và bản lĩnh trong cuộc thi, rất có triển vọng chiếm ngôi vị cao nhất. “Sẽ là một vố mất mặt của ta với thằng Vĩnh! – Hữu tự nhủ - Vậy là thằng Vĩnh đã sai Hải làm cái trò hề nộp đơn này”. Hệt như có một kẻ vô hình đang chèn tảng đá vào ngực anh ta.
Không rời mắt khỏi Hữu, Hải băn khoăn. Chẳng hiểu vì sao chỉ một tờ đơn dự thi bình thường mà nét mặt cái tên láu cá hãnh tiến này lại biến đổi kỳ quặc đến vậy. Anh nâng giọng cao hơn:
-Sao? Hồ sơ hợp lệ chứ hả? Cậu nhớ bổ sung vào danh sách!
-Okay! – Hữu gật đầu, như bừng tỉnh – Người cuối cùng, số 49.
-Số 49 thì sao? – Hải ngạc nhiên.
-Không sao cả!
Hữu bỏ đi. Trong đầu anh ta, vô số ý nghĩ đen tối cuôn xoay cùng hàng loạt tính toán bùng ra. Vậy đấy, chỉ cần lơ đễnh một chút, chủ quan một chút, là có ngay kẻ tìm cách chơi dao sau lưng. Làm sao hất bỏ cơ may của cô gái số 49, hay chính xác hơn, cơ may của Vĩnh? Làm sao xé toạc cái nguy cơ bị chơi khăm mà ta nắm chắc phần thua một khi không thể tác động ban giám khảo? Càng nghĩ, đầu óc Hữu càng rối tinh lên. Các viễn ảnh u tối kéo đến. Trong cơn cáu bẳn, Hữu dừng lại ở hồ cá trong sân vườn giữa các block nhà. Anh ta mở mobile, bấm số của Vĩnh. Dù khó lòng có thể làm gì xoay đảo tình thế, ít nhất cũng phải bóc toạc âm mưu ngay với tên khốn cản đường. Sau đó, cần tung ra ngón đòn cao tay nhưng không phải không cay đắng là lời hứa sẽ ban cho cô gái số 49 kia một giải thưởng. Những hồi chuông đổ dài từ phía bên kia. Lẽ nào tên Vĩnh gờm ta đến mức không trả lời máy? Hữu tự hỏi. Đột nhiên, một giọng nữ nghe khá đặc biệt, líu ríu nhưng thật tươi vui cất lên trong máy:
-Chào anh Hữu!
-Ai đó? – Hữu ngạc nhiên.
-Em là Thái Vinh, em gái anh Vĩnh nè. Anh Vĩnh đi qua công ty máy tính gì đó liên hệ tổ chức Hội chợ rồi anh ui. Nghe nói ảnh cần xin thêm tài trợ. Khoảng 150 triệu lận đó. Hihi… - Cô nhóc nói liến láu - Ảnh bỏ quên mobile ở nhà. Có gì không anh?
-À… Anh học cùng Vĩnh. Anh gọi để nói chuyện về cuộc thi Hoa khôi – Hữu cười thầm khi biết Vĩnh vẫn đang điên đầu vì hụt tài trợ.
-Ố … ố… ố…! – Tiếng rú vang lên đột ngột, chói tai – Em rất thích đi thi Hoa hậu.
-Không phải Hoa hậu, mà là Hoa khôi. Chỉ có nữ sinh viên được tham dự.
-Em sắp là sinh viên. Đầu năm tới, em vô năm nhất. Em có giấy gọi nhập học rồi đó! Thái Vinh khoe rộn lên. Cô nhóc hồi hộp – Cho em dự thi, được không. Em không thấp đâu. Em biết cách đi giày cao gót trên sâu khấu…
Một ý nghĩ chớp nhoáng vút qua đầu Hữu. Anh ta chợt biết, đây chính là cơ hội lật ngược thế cờ mà Vĩnh đã bày ra. Một cách điềm tĩnh, Hữu lên tiếng:
-Đây là một bí mật giữa anh và em, nghe. Đừng để anh Vĩnh biết. Vĩnh không cho em thi đâu, vì anh ấy là người tổ chức Hội chợ.
-Em hiểu rồi! – Cô nhóc láu táu.
-Em tới cà phê Mama Pia gặp anh làm hồ sơ gấp. Em sẽ là thí sinh số 50.