Dù đọc kỹ các chi tiết trong brochure, Hải vẫn bị sốc ngay bữa đầu tiên bước vào lớp. Phòng học sáng trắng. Bàn ghế sang kinh khủng. Máy điều hòa gắn trên tường kêu ro ro, tỏa xuống làm hơi lạnh toát. Nhưng lớp học rặt một lũ nhóc con choai choai. Nhìn thấy anh bước vào, tụi nhỏ đang ngồi và nằm lộn xộn trên bàn rào rào ngồi dậy, gào lên câu chào Good evening sir nghe thật man rợ. Hải bối rối đi về cái bàn trống còn sót lại duy nhất cuối lớp. Gần hai chục cặp mắt trố ra, dõi theo anh, tò mò. Một thằng nhóc chỉ chừng 12 tuổi thọc tay vào túi quần, đi về phía anh. Nó nhướn mày, tuôn ra một tràn tiếng Anh như cháo chảy: " Are you the new teacher? I haven't seen you yet. Oh man, why do you sit here? Do we have new way for learning?". Hải tối tăm mặt mũi. Anh chẳng nghe được một từ nào để có thể luận ra câu hỏi của nó. Cười trừ, anh thật thà hỏi nhỏ: "Ý em là gì vậy?". Thằng nhóc ngơ ngác nhìn anh: "I mean... À, lớp sẽ xếp lại bàn học cho nên thầy mới ngồi đây trước phải không?". Hải lắc đầu: "Không, anh chỉ là học viên giống như em vậy!". Giá như có một đạo diễn điện ảnh ở đấy, ông ta hẳn phải chọn thằng nhóc đóng xen bày tỏ trạng thái ngạc nhiên tột độ. Rồi ngay lập tức, nó thông báo cho đám bạn. Cả đám hú lên như một cánh rừng đầy khỉ cho đến khi giáo viên, một người đàn ông Úc tóc vàng rơm, đẩy cửa bước vào.
Sau hai buổi học, Hải nhận ra nếu gạt qua nỗi xấu hổ về tuổi tác, về cách phát âm sai, về sự nhát gan giao tiếp với người ngoại quốc, thì học Anh văn thực ra cũng không quá khó khăn. Vốn từ vựng thì anh không có gì phải lo. Hồi học phổ thông ở trường tỉnh rồi lên học đại học, anh luôn cố gắng thuộc càng nhiều từ mới càng tốt. Tuy nhiên, kỹ năng nghe, nói và dịch của anh hết sức thiếu hụt. Sự thiếu hụt đó càng lộ diện kinh khủng khi anh bước vào lớp. Ông thầy nắm ngay điểm yếu của Hải và dành cho anh sự quan tâm đặc biệt. Hồi đầu, tụi nhóc hí hửng cười nhạo nghe anh hội thoại. Hải rất ngượng ngùng. Anh toan bỏ học. Nhưng nhớ đến khoảng học phí gần hai triệu, nghĩa là một buổi học tính ra hơn 100 ngàn đồng, anh bỏ ngay ý định. "Ngu dốt thì mới đi học. Mắc cỡ thì chẳng được ích lợi gì. Cứ mặc kệ xung quanh là xong!" - Anh tự nhủ. Với liệu pháp "mặc kệ" này, anh trở nên bạo dạn. Lúc nào anh cũng lẩm bẩm các mẫu hội thoại, gắng sức bắt chước thật giống ngữ điệu của tay thầy Úc. Hải học căng đến độ, có đêm nằm mơ, anh thấy mình mọc trên đầu một mớ tóc vàng rơm, người ướt đẫm mồ hôi nên tỏa ra mùi bắp thiu giống hệt ông thầy ngoại quốc. Bọn nhóc con đuổi theo anh vòng quanh lớp sát rạt. Giấc mơ dễ sợ đến mức choàng tỉnh lại, phải mất hồi lâu Hải mới hoàn hồn.
Thấy bạn lao vào học Anh ngữ như điên, Vĩnh rất vui. Mấy việc chuẩn bị Hội chợ bận rộn mà người trong ban tổ chức phải lãnh, anh gánh bớt cho Hải. Mới đây, Vĩnh còn mang qua cho bạn một túi đầy ắp sách tiếng Anh và đĩa luyện nghe:
- Cậu xài thứ này, khỏi mất công bỏ tiền ra mua!
Hải cầm xem vỏ CD, nhìn thấy một dòng chữ nhỏ xíu bên góc, ngạc nhiên:
- Mấy thứ này của cô bé Thái Vinh mà!
- Tất nhiên. Trước khi đi Sing, con bé học đúng chương trình Anh ngữ cậu đang học đấy - Vĩnh nhún vai, mặt chán nản - Giờ thì nó xài tiếng Anh suốt ngày, còn giỏi hơn cả tiếng mẹ đẻ ấy chứ. Cậu thấy học ở đây hiệu nghiệm không nào?
- Thiệt vậy sao? - Hải ngơ ngác - Bộ học ở đây, người ta sẽ nhồi nhét mình quên luôn tiếng mẹ đẻ hả?
- Cậu không biết nói đùa ư? - Vĩnh lắc đầu, phì cười - Ý tớ chỉ muốn nói rằng con bé em tớ là một quái vật. Tất cả những gì dính líu đến nó đều bị over lên.
- Cậu đừng ác cảm với cô bé ấy quá mức. Con bé ấy tội nghiệp thì đúng hơn. Thật ra, phải thông minh mới dám thể hiện bản thân mạnh mẽ như thế. Nếu có một con em, tớ cũng thích...
- Thôi nào. Tỉnh lại giùm tớ đi ông bạn!- Vĩnh cắt ngang- Cậu mà tin vào những gì con bé thể hiện, cậu sẽ hố to đấy!
...Giải lao 20 phút giữa giờ học. Sau khi cùng lũ nhóc chen nhau ở bàn lấy nước chanh, Hải cầm ly trà đá đứng trên ban- công tầng bảy hóng gió, phóng tầm mắt nhìn ra khung cảnh mặt trời lặn. Những mái nhà thành phố lô xô bên dưới những cánh chim chao liệng, các đám mây đỏ ửng, càng về phía chân trời càng tím sẫm dần. Anh nghĩ miên man về những khó khăn trước mắt, những hứa hẹn ở tương lai. Nghĩ về những người bạn tốt như Vĩnh, nghĩ về một cô nhóc kỳ lạ được nuông chiều mà không hạnh phúc... Mobile bất chợt reo lên. Số của Thái Vinh. Thật kỳ quặc, vừa nghĩ tới cô nhóc thì có điện thoại cô nhóc gọi đến. Bằng giọng nói trong trẻo và dịu dàng nhất, Thái Vinh đề nghị:
- Anh Hải nè, qua nhà em tí tẹo được không?
- Ba mẹ và anh Vĩnh đâu? - Hải cảnh giác.
- Mọi người lại đi vắng, em ở trong nhà một mình, không có xe! - Cô nhóc rên rỉ - Mà em thì cần ra ngoài quá chừng!
- Ra ngoài làm gì kia?
- Em cần mua mấy thứ quần áo. Có việc quan trọng khủng khiếp ấy chứ!
Cái cách nói hối hả và giọng van vỉ của cô nhóc khiến Hải cũng lo lắng lây. Anh liếc nhìn đồng hồ, nói thành thật:
- Anh đang học tiếng Anh ở trường Quốc tế.
- Phì... Khẹc! - Đầu dây bên kia phát ra âm thanh của loài rắn chuông - Anh cúp học đi. Em sẽ phụ đạo cho anh bài học bị bỏ lỡ bữa nay, okay?
- Đành vậy. Nhưng anh sẽ báo cho Vĩnh biết là anh đến đón em đi đó nghe!
- Úi úi, đừng! Làm người ai làm thế! Đây là một bí mật hấp dẫn chưa từng thấy. Em sẽ chỉ bật mí cho anh biết thôi! - Rõ ràng là Thái Vinh đang thả mồi câu.
Hải không nhịn được cười. Và cả tò mò. Anh đồng ý:
- Thôi được, anh sẽ chạy xe qua. Đừng có bày trò gì dại dột đó nghe chưa. Đúng 6 giờ, anh có mặt bên nhà em!
Tiếng hú bên kia máy vang lên bất ngờ đến nỗi Hải vội vã đưa mobile cách xa khỏi tai. Bấm nút tắt cuộc gọi, anh soạn vội một tin nhắn, gửi ngay cho Vĩnh.
Vừa thấy Hải trờ xe trước cổng, Thái Vinh ném bộp ra ngoài đôi giày búp bê, rồi trèo thoăn thoắt lên hàng rào, leo ra ngoài. nhảy phắt xuống ngay trước mặt anh, cười rạng rỡ. Trong cái quần shorts vải jeans ngắn ngang gối, cái áo vải chấm bi chẽn ngang sườn để lộ cả một khoảng bụng lép kẹp, rồi thêm cái túi da nhỏ xíu hình vuông căng phồng, đeo chéo qua vai, trông cô nhóc giống hệt một thằng con trai gầy gò nhưng nghịch ngợm. Hải nhăn mặt:
- Nhóc con, em quên chưa thay áo kìa. Sao mặc cái áo cũn cỡn vậy ra đường?
- Hố, anh nhạo em đúng không? - Thái Vinh trố mắt, sau đo xoay một vòng, hí hửng khoe khoang - Đây là một cái áo hàng hiệu. Hiệu gì nhỉ? Uh huh, hiệu Gap. Mắc lắm đó. Nhưng em mua được hàng giảm giá ở Sing, he he...
- Vậy hả? Anh không biết đồ hiệu đâu. Anh rất quê mùa! - Hải thở dài, không phải không có chút mặc cảm.
- Điểm này thì em đồng ý với anh trăm phần trăm! - Thái Vinh nói thản nhiên, trèo lên yên sau chiếc xe honda 81.
- Đi đâu nào, nhóc?
- Anh chở em lên mấy shop thời trang trên đường Nguyễn Trãi nha. Em sẽ cho anh thấy việc gọi em bằng từ "nhóc" là một lầm lẫn rất đáng tiếc của anh, và cả anh Hai em nữa.
Theo chỉ dẫn của cô bé, Hải ghé xe vào gần chục cửa hiệu quần áo thời trang. Cứ nhè những bộ váy dài chấm gót chân bằng lụa, dát kim tuyến hoặc kim sa lóng lánh, Thái Vinh lao vào. Mặc dù không biết mảy may gì về thời trang, Hải vẫn nhận ra nó chẳng hề thích hợp chút nào với cô nhóc ngổ ngáo. Anh lên tiếng:
- Nhóc, sao em không chọn những bộ đầm ngắn hơn, tươi trẻ hơn?
- Anh nghĩ em xấu hoắc, không xứng với bộ dạ hội này sao? - Thái Vinh trợn mắt lên khi đang ngắm nghía cái váy dài chiffon màu hồng tro trước tấm gương soi.
- Ồ không! - Hải bối rối, tìm cách nói tránh - Ý anh là bộ váy này nên dành cho một cô gái có da có thịt một chút. Còn nhóc hơi gầy gò...
- He, em biết cách để có da có thịt lên ngay í mà!
Cô nhóc chộp cái túi vuông, chạy biến vào phòng thử. Trong giây lát, cô hiên ngang bước ra. Không chỉ Hải, mà hai nữ nhân viên bán hàng cũng há hốc miệng, nhìn chằm chằm Thái Vinh. Ở phần ngực bộ váy, lúc này, nhô cao lên hai cục u nhìn hết sức khác thường. Cô nhóc tự hào:
- Hehe...Look at me! Thật người lớn, đúng không?
Thái Vinh xoay một vòng trên gót chân. Tức thì, từ ngực áo cô, một quả táo rơi độp xuống sàn gỗ. Rồi một quả táo nữa, tiếp nối lăn ra. Những cô bán hàng cười phá lên. Hải bối rối bước thẳng ra ngoài cửa kính.
Tay lái xe 81 treo móc lỉnh kỉnh những túi giấy đựng các bộ váy mới sắm của Thái Vinh. Nhưng cô nhóc vẫn chưa muốn về nhà. Hải phải đưa cô nàng qua một tiệm làm tóc. Cô muốn biến mái tóc ngắn ngỗ nghịch thành một mái tóc loăn xoăn dài quá vai. Thời gian lê thê khi Hải ngồi chờ cô bé nối tóc. Thái Vinh chợt ngoảnh lại, nhắc:
- Anh Hải có đói không? Vẫn còn hai trái táo cất trong túi nè!
- Thôi đi! - Hải đỏ mặt, cáu kỉnh - Nè, nói đi. Em sắm đồ nhiều thế này có liên quan gì tới cái bí mật em hứa nói cho anh biết không?
- Có chứ! - Cô nhóc nghênh cằm lên.
- Nói đi!
- Em đã nộp đơn dự thi Hoa khôi. Anh Vĩnh không biết đâu!
- Ai nói em đi thi? Em đã gặp ai vậy? - Hải bàng hoàng.
- Ồ, bạn thân học cùng lớp anh Hai và anh nữa - Thái Vinh le lưỡi- Anh biết rồi còn hỏi!