Mắt bão

Chương 6

Tâm trạng Hữu cực kỳ phấn chấn. Anh ta vừa xem bảng điểm. Bài tiểu luận giành điểm 9 cao nhất lớp. Chỉ bằng thủ thuật cắt dán dựa trên vài bài luận xuất sắc của sinh viên khóa cũ, rồi thêm số liệu thực tế do chính mình thu nhặt, anh ta đã cho Vĩnh, tên lớp trưởng đồng môn học gạo nhận lấy số phận thảm hại của kể về nhì. Kể ra, không phải không áy náy khi kiếm điểm bằng mưu mẹo. Nhưng Hữu tự nhủ nếu thiếu vắng bộ óc tinh khôn, những tài liệu dù độc chiêu tới đâu lọt vào tay kẻ khác cũng chỉ là mớ rác rưởi bày đầy trên net, hoàn toàn vô tích sự.

Từ cầu thang, sinh viên kéo lên giảng đường chính. Cầm tập giáo trình mới photo, vẻ mặt họ háo hức thấy rõ. Hôm nay, một giáo sư Quản trị nhân sự có buổi giảng đầu tiên cho sinh viên Quản trị năm ba. Mỗi học kỳ, vị giáo sư nổi tiếng thỉnh giảng từ Mỹ chỉ lên lóp vỏn vẹn sáu buổi. Tuy nhiên, danh tiếng của ông lan xa đến mức sinh viên các khoa khác đều tìm cách có mặt trong buổi giảng. Một vài giai thoại nói rằng có ít nhất ba nhà điều hành các tập đoàn bán lẻ nổi tiếng nhất thế giới hiện nay từng là học trò ruột của giáo sư. Chẳng đời nào Hữu tin tưởng vào tin đồn. Các tin đồn từ cánh sinh viên hão huyền vốn dĩ luôn đẩy quá giá trị thực một vài lợi thế mà họ được sở hữu càng khiến Hữu xem nhẹ. Việc đi làm và kiếm tiền sớm dạy cho anh ta nhận ra kiến thức thu lượm từ sách vở và các bài học chính thống đừng hòng so sánh với các trải nghiệm thực tiễn. Tuy nhiên, bằng sự nhạy bén bẩm sinh, Hữu hiểu không phải không có lợi khi có mặt tại buổi nghe giảng. Biết đâu, trong đống lý thuyết tràn lan của vị giáo sư, có vài dẫn chứng lợi hại nào đó có thể chộp lấy. Đó là chưa kể việc những sinh viên khoa khác thèm muốn dự giờ càng khiến Hữu thêm phần hứng thứ.

Quai chiếc túi da xóc nhẹ trong tay Hữu theo nhịp bước vội vã. Bức tường kính sảnh lớn khiến khung cảnh ngoài kia, trời xanh rực và những ngọn cây, lướt qua mắt Hữu hệt như nhìn từ một chiếc ô tô chạy nhanh. Mình là chiếc xe hơi đời mới tự hành hoàn hảo, luôn cán đích sớm nhất. Khoái trá với hình ảnh so sánh, Hữu nhếch môi cười. Một vài sinh viên năm dưới đi ngược chiều nhướn mắt ngạc nhiên khi bắt gặp nụ cười trên mặt anh ta. Còn ba ngày nữa, show Hoa khôi diễn ra. Hữu đang rất đình đám nên mọi người cũng rụt rè cười lại, như với một nhân vật nổi tiếng và bí hiểm.

Giảng đường hình cánh cung lúc này đầy chật người. Ngòai số ít sinh viên Quản trị ngồi tràn hai hàng ghế trung tâm, các dãy bàn phía trước bị xâm chiếm bởi những gương mặt lạ. Hữu đưa mắt nhìn quanh, nhận ra vẫn còn một vị trí khá rộng ở giữa hàng ghế thứ ba. Anh ta chen ngay vào. Những sinh viên gần đó ngoảnh nhìn Hữu, hơi ngạc nhiên. Tức thời, một quyển giáo trình được đặt lên vị trí mà Hữu vừa nhắm tới. Một cách lạnh lùng và dứt khoát, anh ta đưa tay gạt phắt quyển giáo trình xuống sàn, đàng hoàng ngồi vào chỗ, không đếm xỉa đến vẻ tức tối bao phủ gương mặt Hải, người đang đứng sát sau lưng anh ta lúc này. Ngồi yên vào chỗ. Hữu mở túi, để sẵn máy ghi âm và quyển vở ghi chép lên bàn. Bàn tay Hải chộp mạnh vai Hữu, kéo anh ta hơi ngật người ra phía sau. Anh gằn giọng:

-Cậu biết chỗ này có người rồi, đúng chứ?

-Nó chỉ là một cái ghế bỏ trống! – Hữu đáp, mặt không biến sắc.

-Không chỉ mình tớ, mà cả Vĩnh cũng ngồi đây. Bọn tớ mới chỉ chạy qua văn phòng khoa lấy hồ sơ…

-Đó là việc của các cậu. Tớ đã ngồi đây rồi. Tốt nhất là các cậu tìm chỗ khác!

Việc mất chỗ không làm Hải giận dữ bằng thái độ bình thản trắng trợn của Hữu. Cơn nóng giận bất thần ào đến. Hệt như một kẻ đểu giả thẳng tay hắt chảo than nóng rãy vào mặt anh, một người vốn hiền lành và luôn nhường nhịn. Chung quanh lặng phắc, căng thẳng theo dõi cuộc xung đột. Với sức mạnh tiềm ẩn của một chàng trai nông thôn, Hải túm chặt cổ áo Hữu, nhấc anh ta đứng hẳn dậy chẳng mấy khó khăn. Hữu vùng vẫy, ngoái đầu nhìn về phía sau, cố ghì lại. Thế nhưng vì hai chân mắc kẹt giữa ghế và bàn nên anh ta đành phải nhỏm lên theo lực nâng của Hải:

-Buông tao ra ngay coi, thằng nhà quê tay sai chết tiệt! – Hữu rít lên.

Câu nguyền rủa thô bỉ làm ngọn lửa phẫn uất trong Hải bùng lên. Anh vung tay. Những tiếng la hét nhốn nháo cả giảng đường. Mọi người dạt ra quanh hai kẻ sắp đánh nhau. Thế nhưng, ngay khi năm đám trời giáng sắp sửa nện xuống, một bàn tay túm lấy tay Hải, kéo mạnh. Giọng Vĩnh vang lên ôn tồn:

-Thôi kệ, để cậu ta ngồi đây, Hải. Chúng ta xuống phía dưới. Vẫn còn chỗ!

Hai người bạn nhặt giáo trình và bút viết trên bàn, bước qua các bậc thang, đi lên phía trên. Hữu vuốt lại cổ áo, nhún vai, ngồi xuống ghế, nhếch môi cười, lẩm bẩm: “Đồ tâm thần!”. Chẳng ngờ, câu nói khẽ vẫ đủ to để Hải nghe được. Đã bước năm bảy bậc thang, anh nhảy phắt xuống. Lần này thì Hải đứng ngay trước mặt Hữu. Anh đấm mạnh xuống mặt bàn:

-Nghe cho rõ này, mày chỉ giành chỗ của bọn tao một lần này thôi. Sẽ không có lần thứ hai đâu, nhớ đấy!

Điện thoại và máy ghi âm của Hữu rơi xuống đất. Anh ta ngồi im, không phản ứng gì cho đến khi Hải quay lưng bỏ đi. “Nếu nói mình không hoảng hồn vì tên khốn bám đuôi thằng Vĩnh là mình mói láo!” – Hữu nghĩ, thoáng sợ hãi. Đột nhiên, anh ta nhận ra bên trong lớp vỏ tầm thường, Hải ẩn chứa phẩm chất gì đó mơ hồ, rất đáng gờm. Nếu lâu nay, anh ta chỉ chú ý tới Vĩnh như một đối thủ trực diện thì giờ đây, nhất định cần phải để mắt cả gã to xác quê mùa này nữa. Thực ra, không chỉ mình Hữu bàng hoàng. Ngồi ở dãy ghế phía trên nhìn xuống, Vĩnh cũng hết sức bất ngờ về chuỗi phản ứng khác thường của cậu bạn thân. Xưa nay, anh vẫn quen xem Hải như một người bạn hiền lành, trung thành, dễ chi phối. Nhưng giờ đây, anh nghiệm ra rằng mỗi người đều ẩn chứa sức mạnh riêng biệt. Vào một thời điểm cần thiết và quyết định, sức mạnh đó sẽ hiện diện, bùng nổ. Quan trọng là phải thấy được những thế mạnh tiềm ẩn mỗi người và sử dụng nó đúng lúc. Suy cho cùng, để được việc lớn, vẫn là hiểu biết sâu sắc về người xung quanh, cả đối thủ lẫn cộng sự của mình, Vĩnh tự nhủ.

Đồng hồ lớn trên tường chỉ đúng chín giờ. Vị giáo sư nổi tiếng bước vào giảng đường. Ông bắt đầu bài giảng bằng kinh nghiệm đầy hứng thú, khi ông tư vấn cho một công ty sắp xếp lại bộ máy nhân sự. Những phẩm chất và tính cách cần thiết để đặt đúng một con người vào vị trí kế toán, kinh doanh hay tiếp thị đều là kết quả của sự quan sát, trăc nghiệm công phu. Có thể có những hoán chuyển đầy bất ngờ mà hiệu quả. Có cả các quyết định phế truất chớp nhoáng dành cho những kẻ kiên nhẫn chờ thời. Giống hệt như một trò sắp đặt hiệu nghiệm, ma quái nhưng cực kỳ tỉnh táo. Tất cả nằm ở cách nhìn nhận và phán xét nhân sự trong một thời điểm quyết định sự tồn vong của một guồng máy lớn…

Vĩnh lắng nghe chăm chú, không cần ghi chép. Kiến thức thấm vào anh dễ dàng. Một sự trùng hợp kỳ lạ. Ngay khi anh nghĩ đến khía cạnh năng lực thực sự của mỗi cá nhân, thì có giờ giảng này. Buổi học càng sôi nổi khi giáo sư yêu cầu sinh viên đặt câu hỏi, cùng thảo luận một số tình huống nhân sự do ông đưa ra. Vĩnh đưa ra hai câu hỏi được giáo sư đánh giá cao. Như một phản đòn không thể không thực hiện, Hữu lật lại, chứng minh sự bất khả thi trong phương án thay thế nhân sự khẩn cấp mà Vĩnh đề nghị. Các sinh viên hứng thú theo dõi cuộc trao đổi gay cấn giữa hai anh chàng nổi bật. Giờ học kết thúc khi cuộc tranh cãi vẫn chưa ngã ngũ. Hẹn sẽ cùng giải quyết vấn đề ở bài học sáng mai, vị giáo sư viết lên bảng tên một số website sinh viên cần tham khảo trước khi vào học. Hải đi cạnh Vĩnh, bối rối:

-Các trang web giáo sư cho đều bằng tiếng Anh, phải không?

-Tất nhiên rồi, chẳng lẽ lại là tiếng Phạn? – Vĩnh phì cười. Bất chợt, anh hiểu ra nỗi băn khoăn của Hải – Cậu không giỏi tiếng Anh nên sợ không đọc hiểu hết?

-Có lẽ tớ phải học tiếng Anh cấp tốc thôi. Thời buổi này, kém Anh ngữ đúng là chẳng khác gì mù chữ - Hải thú nhận thật thà.

-Tớ còn một phiếu học Anh ngữ miễn phí không dùng tới. Mai, cậu ghé tớ, lấy đăng ký học càng sớm càng tốt! – Vừa nói, Vĩnh vừa căng óc nghĩ xem làm sao kiếm ra một cái phiếu như vậy, để giúp Hải đi học mà không phải lo lắng tiền bạc.

-Ừ, cậu cho tớ nhé. May mắn thật đấy! – Hải gần như reo lên, đôi mắt cười tít.

-Nếu cậu muốn mau giỏi tiếng Anh nữa, hãy nói chuyện với tiểu quỷ nhà mình. Ở phương diện xài ngoại ngữ diễn tả ý muốn quỷ quái, con bé em tớ là vô địch! – Nhận ra nụ cười gượng gạo trên mặt bạn, Vĩnh tò mò – Mà này, nhắc đến con bé Thái Vinh, có việc gì cậu không vui?

-Tớ định không nói, hình như chẳng nghiêm túc gì lắm. Thôi, tớ nói với cậu thì hơn… - Mặt Hải đỏ ửng, mồ hôi lấm tấm chóp mũi tô đậm vẻ khổ sở tội nghiệp.

-Nói đi!

-À… ừm… Thái Vinh gọi điện cho tớ mấy cuộc. Cô bé rủ đi chơi loanh quanh.

-Sao lại vậy? – Vĩnh lặng đi, ngạc nhiên.

-Tớ không biết – Hải bối rối tợn – Cô bé bảo không thể chịu nổi vì bị bỏ mặc…

-Thôi được, cậu cứ đến gặp con bé em tớ xem nó cần gì. Có lẽ cái tuổi dở hơi của nó, nói chuyện vói người lạ dễ hơn với người nhà – Vĩnh quyết định trong tích tắt – Nếu có gì bất ổn, cậu cứ báo ngay nhé. Nó là em gái tớ, nên cũng là em gái cậu.

-Hải gật đầu, không mấy tự tin. Vẻ mặt anh ảm đạm như bị giao việc quá nặng nề. Vĩnh nhìn đồng hồ. 11h30. Hẳn Nhã Thư đang chờ anh ngoài cổng trường. Tạm biệt cậu bạn thân, Vĩnh rảo đi như chạy. Đúng như anh đoán. Thư đã đến. Cô luôn đúng giờ đến mức đáng sợ. Khi Vĩnh mỉm cười chạy về phía cô gái khoác áo vàng chanh có gương mặt sáng bừng cả một góc đường, Hữu dắt chiếc SH mới tinh ra cổng. Anh ta khựng lại. Một tia chớp vụt qua óc. Hữu hiểu ngay vì sao trong thời gian biểu của kẻ đầy tham vọng như Vĩnh, bỗng dưng xuất hiện mối liên hệ với một cô gái đẹp ngoài sức tưởng tượng.