Mạc Vô Vi chứng kiến tận mắt từ đầu đến cuối màn tập kích này.
Lúc phe Sa Vấn Thiên bắt đầu tấn công lên núi, Mạc Vô Vi vẫn còn nằm trong phòng dưỡng thương.
Nằm trên giường suốt mấy ngày, cậu đã suy nghĩ rất nhiều. Có lúc sẽ lo lắng cho an nguy của tỷ tỷ, có lúc lại tự kiểm điểm lại thái độ của mình đối với cha, lại có lúc, cậu nhớ đến Liễu Ngọc Phong.
Từ lúc Liễu Ngọc Phong rời khỏi Thanh Vân giáo, Mạc Vô Vi vẫn cứ thắc mắc mãi. Cậu chỉ giả làm tỷ tỷ đùa hắn tí thôi mà, làm gì hắn giận ghê thế, còn đòi cắt cổ cậu nữa chứ! Rõ ràng lúc đầu hai người bên nhau rất vui mà, hắn đối xử với cậu thật tốt, không chỉ tặng lễ vật cho cậu, mà còn dạy võ cho cậu nữa.
Sự tương phản quá mức trong thái độ của Liễu Ngọc Phong trước và sau khi phát hiện ra cậu không phải là hôn thê của hắn khiến cậu rút ra một kết luận: Liễu Ngọc Phong là phường hám sắc!
Sau mấy ngày chữa trị, Mạc Vô Vi đã có thể xuống giường, khập khiễng bước được vài bước. Sáng hôm đó, vừa mở mắt, cậu lại vô thức nghĩ về Liễu Ngọc Phong. Càng nghĩ lòng càng ngổn ngang, cậu quyết định ra ngoài giải sầu.
Chẳng hiểu sao, cậu lại muốn đến hồ sen, nơi gặp mặt lần đầu giữa cậu và Liễu Ngọc Phong.
Cái chân bị thương của cậu vẫn chưa khỏe hẳn, đi đường hơi bất tiện. Đến được hồ, cậu đã mệt muốn xỉu, bèn ngồi xuống gốc đại thụ nghỉ ngơi một chốc. Lát sau, cậu rút cây sáo Liễu Ngọc Phong tặng cậu ra, đưa đến bên môi, chậm rãi thổi một khúc. Tuy cậu rất dốt âm nhạc, nhưng mấy ngày nằm dưỡng thương, chán chẳng có gì làm, cậu đã nghiên cứu một khúc nhạc phổ, giờ đã có thể thổi được một bài hoàn chỉnh, mặc dù vẫn còn hơi ngắc ngứ. Thổi tròn trịa được một bản, suy nghĩ đầu tiên của Mạc Vô Vi là muốn khoe với Liễu Ngọc Phong, thế nào hắn cũng khen cậu không ngớt cho mà xem... À quên, Liễu Ngọc Phong đang hận cậu lắm, chắc hắn sẽ không khen đâu, có khi còn tức giận đòi lại cây sáo nữa ấy chứ.
Mạc Vô Vi thở dài, đổi sang khúc gọi chim. Con chim Kim Linh chẳng mấy chốc đã theo tiếng sáo tìm đến, đậu trên tay Mạc Vô Vi, mổ nhẹ vài cái.
"Kim Linh, mày có biết chủ nhân mày đang làm gì không? Không ngờ tên đó lại dữ ngầm, giận lên một cái là còn đáng sợ hơn cả cha ta luôn."
Con chim có vẻ hiểu được lời cậu nói. Nó lúc lắc đầu, "chíp" một tiếng ra chiều không đồng ý.
"Nếu không tại hắn, cha ta đâu có đánh gãy chân ta. Nói đi nói lại, vẫn là hắn có lỗi với ta."
Mạc Vô Vi nâng tay lên, chim nhỏ lập tức lấy đà bay đi mất. Cậu cúi đầu, lẩm bẩm, "Cha cũng tàn nhẫn quá đi mất! Mà lần trước cha nói vậy là có ý gì nhỉ?"
Suy nghĩ của Mạc Vô Vi lại chuyển từ Liễu Ngọc Phong sang cha mình.
Những lời tâm tình của Mạc Thiên Thu, Mạc Vô Vi đều khắc vào lòng hết. Sau nhiều lần đem ra nhấm nháp, cậu đã hiểu được ít nhiều cảm nhận của cha rồi. Nghĩ lại thì, những năm qua quả thật cậu đã đối xử với ông không tốt, có lẽ phải thay đổi thôi.
Nói mới nhớ, hôm ấy, vì giận dỗi nên hình như cậu không thèm nói với ông dù chỉ một câu thì phải? Trong lòng dâng lên cảm giác hổ thẹn, tự nhiên cậu lại muốn gặp cha quá đi mất.
Nghĩ là làm, Mạc Vô Vi cất kỹ cây sáo, đứng lên, cà nhắc đi về phía phòng ngủ của Mạc Thiên Thu.
Đi được nửa đường, bỗng cậu nghe loáng thoáng tiếng chém giết từ dưới chân núi vọng lên.
Mạc Vô Vi nghĩ thầm: Lẽ nào đúng như cha nói, có kẻ mò đến gây sự?
Chợt Mạc Vô Vi có linh cảm xấu. Cậu gắng sức tăng tốc, nhắm đại điện của Thanh Vân cung mà đi.
Chưa tới cửa đại điện, từ xa Mạc Vô Vi đã thấy một bóng người đang quỳ dưới những bậc thang.
"Liễu Ngọc Phong!" Lòng Mạc Vô Vi vui sướng reo lên, "Hắn trở về rồi!"
Thấy Liễu Ngọc Phong, Mạc Vô Vi muốn chạy lại nói chuyện với hắn. Nhưng hình ảnh Liễu Ngọc Phong lạnh lùng gác Thiền Dực Phiến lên cổ cậu chợt ùa về, khiến cậu chùn bước.
Đúng lúc này, cậu nhìn thấy cha cậu hào hứng chạy từ trong điện ra, sau đó đi xuống định nâng Liễu Ngọc Phong dậy.
Một màn sau đó làm Mạc Vô Vi trợn tròn hai mắt.
Tận mắt thấy Liễu Ngọc Phong một chưởng đánh bay cha mình, Mạc Vô Vi nghe đầu mình nổ "oành" một cái, hình ảnh trước mắt nhòe đi, suýt nữa cậu đã ngất ngay tại chỗ.
Mạc Thiên Thu ngã xuống, không cử động nữa.
Kinh hãi qua đi, Mạc Vô Vi bắt mình phải bình tĩnh lại. Đang muốn xông tới chất vấn Liễu Ngọc Phong, đột nhiên cậu thấy sau gáy đau nhói, hai mắt lập tức tối sầm, bất tỉnh.
Bắc hộ pháp Văn Thiên Nhất được cử đi bảo vệ cho Mạc Vô Vi, nhưng tới phòng của thiếu chủ rồi, Văn Thiên Nhất mới phát hiện trong phòng chẳng có ma nào. Văn Thiên Nhất cuống cuồng đi sục sạo khắp nơi, nhưng vì chỗ Mạc Vô Vi đến kín đáo quá, Văn Thiên Nhất không tìm ra.
Văn Thiên Nhất bất đắc dĩ trở về đại điện, định báo cáo cho giáo chủ. Sắp đến nơi, Văn Thiên Nhất vô tình thấy được màn Mạc Thiên Thu bị đánh lén, sinh tử không rõ.
Văn Thiên Nhất lập tức suy nghĩ, Thanh Vân giáo e là khó tránh khỏi kiếp nạn này, việc cấp bách nhất bây giờ là bảo vệ thiếu chủ bằng bất cứ giá nào.
Thấy Mạc Vô Vi định đi liều mạng, Văn Thiên Nhất hoảng hồn, lập tức ra tay đánh ngất cậu. Nhân lúc chưa bị ai phát hiện, Văn Thiên Nhất vội bế Mạc Vô Vi lên, chạy lên đỉnh núi Thanh Vân, tìm một hang núi kín đáo rồi giấu Mạc Vô Vi ở đó. Trước khi quay lại Thanh Vân cung thám thính tình hình, Văn Thiên Nhất còn điểm vài huyệt đạo của cậu, bảo đảm cậu sẽ không tỉnh lại trong hai giờ tới.
Mạc Thiên Thu bị Sa Vấn Thiên khống chế, giáo chúng Thanh Vân giáo lập tức như rắn mất đầu, chẳng mấy chốc đã bị phe địch đánh cho tan tác.
Vì chiếm được núi Thanh Vân, Sa Vấn Thiên không tiếc dùng kế bẩn, giả mạo thành Liễu Ngọc Phong rồi đánh lén Mạc Thiên Thu. Thấy kế hoạch đã thành công, y lập tức cởi bỏ lớp hóa trang, nghênh ngang khôi phục diện mạo chính mình. Y đắc ý lôi Mạc Thiên Thu đang bất tỉnh vào đại điện, trói gô ông vào một cột đá, sau đó ngồi lên bảo tọa của giáo chủ Thanh Vân giáo, ngông cuồng cười một tràng dài.
Cười xong, Sa Vấn Thiên đứng dậy, đi tới trước mặt Mạc Thiên Thu, điểm vài huyệt đạo trên người ông, ép ông tỉnh lại.
Sa Vấn Thiên liếc Mạc Thiên Thu như liếc một con kiến, nhếch mép cười lạnh: "Mạc Thiên Thu, ngươi cũng có ngày hôm nay."
Nhìn tình cảnh xung quanh, Mạc Thiên Thu hiểu ngay đã không thể cứu vãn được nữa, liền lạnh nhạt nói: "Hừ! Thắng làm vua, thua làm giặc. Ngươi còn chờ gì mà không mau động thủ?"
Sa Vấn Thiên: "Cứ yên tâm, rồi ngươi cũng sẽ được chết thôi. Nhưng mà, trước khi chết, mau giao "Vô cực bí tịch" ra đây!"
Mạc Thiên Thu lẫm liệt nói: "Muốn "Vô cực bí tịch"? Hẹn kiếp sau nhé."
"Ngươi cho là ta không có cách ép ngươi phải khai ra à?" Sa Vấn Thiên cười âm hiểm.
Mạc Thiên Thu đáp lại bằng một nụ cười quỷ dị: "Thật sao? Tiếc rằng, ngươi sẽ không có cơ hội làm như vậy đâu."
"Khoan, ngươi..." Sa Vấn Thiên trừng lớn hai mắt, muốn ra tay ngăn cản nhưng đã không kịp. Mạc Thiên Thu đã tự đoạn kinh mạch mà chết.