Mạc Thiên Thu sắp bị mấy đứa nghịch tử nhà mình chọc cho tức chết rồi. Mới có mấy ngày mà nếp nhăn trên khóe mắt ông đã sâu hơn mấy phần.
Ông đã phái không ít nhân thủ đi tìm kiếm tung tích con gái, nhưng lại không thu được một chút tin tức gì, giống như Mạc Mị Nhi đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Tuy Mạc Thiên Thu là cao thủ cai quản một góc trời, nhưng ông cũng là một người cha hết mực yêu thương con. Mạc Mị Nhi bỏ trốn, lúc đầu ông giận đến mức muốn đánh chết nàng, nhưng sau đó, nỗi tức giận đã bị thay thế bởi lo lắng và sợ hãi. Con gái ông liễu yếu đào tơ thế kia, lỡ nó có mệnh hệ gì thì làm sao ông sống nổi đây? Rồi khi xuống suối vàng, ông làm sao ăn nói với người vợ quá cố đây?
Trong nhiều đêm liên tiếp, Mạc Thiên Thu đều mơ thấy vợ mình. Bà oán trách ông làm cha mà không biết nuôi con, để con gái lớn phải bỏ nhà ra đi, khiến con trai út tẩu hỏa nhập ma, biến thành phế vật. Bị vợ mắng xong, ông lại bị nghĩa huynh Liễu Nham trách cứ, bảo rằng là ông là thứ xảo trá, không chịu thực hiện hôn ước năm đó. Tối nào cũng như tối nấy, cứ đến nửa đêm là Mạc Thiên Thu lại giật mình tỉnh giấc vì nỗi hổ thẹn và bất lực dâng đầy trong lòng.
Hôm đó, Mạc Thiên Thu "đại giá quan lâm" tới phòng của Mạc Vô Vi.
Vì ham chơi, gây ra họa lớn, mấy ngày trước, trong lúc nóng giận, Mạc Thiên Thu đã đánh gãy một chân của Mạc Vô Vi, nhưng sau đó cái chân gãy đã được nối lại. Vì gãy chân không đi chơi được, Mạc Vô Vi đành phải nằm trong phòng dưỡng thương. Nghe hạ nhân bảo cha sắp đến thăm, cậu lập tức nằm dài trên giường, mặt nhăn mày nhó, rên rên rỉ rỉ, ra chừng đang đau lắm lắm.
Mạc Thiên Thu chưa vào phòng mà đã nghe thấy tiếng rên rỉ đứt ruột đứt gan của Mạc Vô Vi, lòng ông quặn lên một cái. Ông thoáng ngập ngừng, sau đó đẩy cửa bước vào.
"Vô Vi, cha đến thăm con này." Mạc Thiên Thu ngồi xuống bên giường Mạc Vô Vi.
Mạc Vô Vi ngoảnh mặt đi, không thèm nhìn cha mình lấy một cái.
Mạc Thiên Thu dịu giọng: "Vô Vi, đừng trách cha ra tay độc ác. Nếu không nghiêm khắc dạy dỗ con, sau này con sẽ càng không biết nặng nhẹ. Ở nhà thì còn đỡ, nhưng sau này ra đời thì phải làm sao đây? Cha nói khó nghe thế này, cuộc đời không đối xử dịu dàng với bất kì ai đâu."
Nói xong, ông nhẹ nhàng vỗ gáy Mạc Vô Vi.
Mạc Vô Vi hừ một tiếng rõ to, nhích nhích người vào trong, vẫn không thèm để ý đến cha mình.
Mạc Thiên Thu thở dài, "Cha biết cha không hoàn thành tốt trọng trách của một người cha, cha rất lấy làm tiếc. Hiện tại, điều cha lo lắng nhất là, lỡ giáo ta có mệnh hệ gì, thì con và Mị nhi sẽ biến thành cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé."
Mặc dù bề ngoài Mạc Vô Vi vẫn đang làm mình làm mẩy, nhưng thật ra cậu đã hơi xiêu lòng rồi.
"Mấy ngày nay giáo ta xảy ra nhiều chuyện quá, nguyên khí đại thương. Mặc dù chưa đến mức không xoay sở được nữa, nhưng giáo ta trước có nhân sĩ võ lâm rình rập, sau có Sa Vấn Thiên lăm le dòm ngó, con đường sau này chắc chắn sẽ nguy hiểm vạn phần. Vốn cha định tìm một người có đức có tài làm con rể để tiếp nhận vị trí của cha, vừa giúp Thanh Vân giáo tiến lên, vừa bảo vệ tỷ tỷ con và con suốt cuộc đời. Thế những giờ tỷ tỷ con đã trốn mất, Liễu Ngọc Phong cũng đi rồi, ai..."
Mạc Thiên Thu thấy vai Mạc Vô Vi hơi động đậy, biết ngay cậu đang nghiêm túc nghe.
"Cha biết con ôm mộng làm giáo chủ. Nếu không phải do năm đó cha nóng ruột, thúc ép con, thì giờ con đã đủ tư cách thay cha quán xuyến Thanh Vân giáo rồi. Tất cả là tại cha..."
Mạc Thiên Thu một mình độc thoại, gần như moi hết tâm can ra giãi bày, nhưng thính giả duy nhất lại chẳng thèm phản ứng gì. Ông bất đắc dĩ lắc đầu, đến con trai cũng không buồn nghe ông tâm sự, cuối cùng ông đành rời đi trong ngượng ngùng.
Hai ngày sau, lo lắng của Mạc Thiên Thu đã trở thành sự thật:
"Giáo chủ, lớn chuyện rồi, Sa Vấn Thiên lại phái người tấn công lên núi!"
"Cái gì? Nhanh vậy sao?" Mạc Thiên Thu giật nảy mình, nhất thời lỏng tay khiến chén trà trên tay rơi xuống đất, vỡ nát.
"Tập hợp các thủ lĩnh, đến đại điện bàn kế ngăn địch!" Mạc Thiên Thu hạ lệnh xong thì vội vàng chạy đến đại điện. Ông cũng đã lường trước việc Sa Vấn Thiên tái chiến, nhưng không ngờ y lại đến nhanh như vậy.
"Giáo chủ, chắc chắn là bọn chúng biết tin Liễu Ngọc Phong không ở trong giáo, cho nên mới nhân cơ hội kéo bè kéo lũ đến!"
"Giáo chủ, hệ thống phòng ngự dưới núi rất chắc chắn, đám người Sa Vấn Thiên tạm thời không công lên đây được đâu!"
...
Mạc Thiên Thu làm giáo chủ Thanh Vân giáo đã lâu, hệ thống phòng ngự nhà mình, ông rõ hơn bất kì ai. Thứ đó chỉ cản được những kẻ có bản lĩnh thường thường thôi. Còn đối với Sa Vấn Thiên, cái gọi là hệ thống phòng ngự đó chỉ là đồ bỏ, chẳng mấy chốc y lại phi thẳng lên đây như lần trước nữa cho xem. Mạc Thiên Thu thầm nghĩ: Tiểu Bảo đi rồi, xét từ trên xuống dưới, kẻ có đủ bản lĩnh đối đầu với Sa Vấn Thiên chỉ có một mình mình thôi. Nếu y lại mời thêm cao thủ nữa thì nguy to... Xem ra lần này phải liều cái mạng già này rồi.
Mạc Thiên Thu phái tứ đại hộ pháp và các đường chủ đến canh giữ các cửa ải, còn ông và vài giáo chúng khác sẽ trấn thủ Thanh Vân cung.
"Giáo chủ, có tin tốt có tin tốt!"
"Thanh Cửu, không phải ngươi đang thủ hộ sau núi sao, ra đây làm gì?" Mạc Thiên Thu kinh ngạc nhìn Quân Thanh Cửu, người không nên xuất hiện ở nơi này.
"Khởi bẩm giáo chủ, Liễu đại hiệp đã trở lại, đang chờ ở ngoài điện đấy ạ. Hắn cảm thấy thất lễ vì lần trước đột nhiên rời đi, nên hôm nay cố ý đến đây bồi tội với giáo chủ."
"Thật không? Tốt quá rồi!" Mạc Thiên Thu đã thấy được tia hi vọng của Thanh Vân giáo rồi. Vì quá mức vui mừng, ông vội vàng chạy đi đón người mà không kịp cân nhắc một số điểm kỳ lạ trong chuyện này.
Tiếng chém giết dưới núi đã vọng đến tận trên này. Mạc Thiên Thu nghe mà xúc động không thôi, ân tình của Liễu Ngọc Phong, ông nguyện dùng cả mạng mình để báo đáp.
Mạc Thiên Thu ra tới cửa đại điện, quả nhiên nhìn thấy một người đang quỳ gối ở bậc thang bên dưới, đầu cúi thấp, cả người cứng đờ cứ như một pho tượng.
Mạc Thiên Thu thấy Liễu Ngọc Phong như vậy thì cảm thấy hổ thẹn lắm: Sao lại hành đại lễ thế kia, đứa nhỏ này thật thà quá đi mất, chuyện lần trước rõ ràng nó mới là người chịu thiệt mà.
Nghĩ xong, Mạc Thiên Thu vội vàng bước xuống chỗ Liễu Ngọc Phong, vừa đi vừa nói: "Tiểu Bảo, đừng quỳ nữa, mau đứng lên, mau đứng lên đi."
Lời dứt, Mạc Thiên Thu cũng đi tới trước mặt Liễu Ngọc Phong. Ông khom người, định nâng Liễu Ngọc Phong dậy bằng cả hai tay.
Đúng lúc tay Mạc Thiên Thu đụng vào khuỷu tay người đang quỳ, "Liễu Ngọc Phong" đột nhiên xoay cổ tay, một tay tập kích mắt Mạc Thiên Thu, một tay chưởng thẳng vào bụng dưới của ông bằng tốc độ sét đánh.
Mạc Thiên Thu cho rằng người này là Liễu Ngọc Phong, nên làm gì phòng bị chứ?
Cho nên ông giật nảy, theo bản năng ngửa mặt ra sau để bảo vệ mắt mình, nhưng bụng dưới thì lại xui xẻo ăn trọn một chưởng của đối phương.
"Ầm", Mạc Thiên Thu bay xa ba trượng, phụt ra một búng máu tươi.
Bấy giờ "Liễu Ngọc Phong" mới ngẩng đầu nhìn Mạc Thiên Thu, sắc mặt âm u, khóe môi treo nụ cười lạnh.
Mạc Thiên Thu đã thấy rõ dung mạo người kia, vừa ngạc nhiên vừa kinh sợ. Cơn đau từ bụng dưới bắt đầu lan khắp cả người, ông chỉ kịp lắp bắp được mấy chữ "Ngươi... Ngươi là..." sau đó ngất đi.