Tất nhiên nó chẳng tầm thường chút nào. Đó là ngôi nhà trang nhã có ba buồng ngủ, ba buồng tiếp khách và cả một khu vườn rộng bao bọc. Tuye nhiên, nếu so với cơ ngơi ở Belgravia có bể bơi trong nhà, buồng tắm hơi, phòng chiếu phim và thang máy bên trong cùng một khu vườn tuyệt đẹp trên mái thì ngôi nhà của Fountaine chỉ có thể coi ngang cái bếp, hoặc khá hơn, ngang dãy nhà phụ cận.
Fountaine đã tu chỉnh lại ngôi nhà một cách vội vảng trước khi nàng bỏ sang New York nên bây giờ, trông nó cũng ra dáng. Điều làm nàng lo ngại là ở chỗ chẳng có ai ngoài bà giúp việc già, được cái rất trung thành, Walter. Các phòng đều bốc mùi ẩm mốc vì lâu ngày không sử dụng. Đâu đó còn có cả mùi nước đái mèo.
- Lạy Chúa! – Fountaine thốt lên. - Bận cái quái gì mà không ai chịu mở cửa cho nó thông thoáng? Cả ngôi nhà cũng không có lấy một bông hoa tươi?
Polly nhún vai. Việc thu xếp nhà cửa không phải là trách nhiệm của cô.
- Bà Walter! – Fountaine đòi.
Người hầu già tất tả từ bếp chạy ra.
- Chúc mừng bà đã về, bà Khaked…
Fountaine ngắt lời bà ta bằng một loạt kêu ca chê trách và tung ra những chỉ dẫn mà phải cỡ một trung đoàn thực hiện trong một tháng may ra mới đáp ứng nổi.
Ricky đi qua cửa trước, tay xách nách mang đồ đạc.
Polly nháy mắt cho Ricky. Hắn cau mày.
- Tôi chưa bao giờ nói bà ta là người chủ dễ tính đâu nhé…
Polly lẩm bẩm khi hắn đi ngang qua.
Nico đăng ký khách sạn Lamont và yêu cầu một phòng. Người ta giới thiệu cho chàng căn phòng nhỏ nhìn ra đằng sau. Chàng trao cho người khuân vác tờ năm bảng và dặn:
- Đứng chờ tôi ở đây.
Rồi chàng đòi gặp quản lý ngay lập tức.
Người quản lý, Ông Grahame, gặp chàng sau vài phút. Đó là người đàn ông nhỏ con, lúc đó đang tập trung giải quyết các nhân viên nhà bếp muốn bỏ đi.
Buổi sáng hôm ây ông ta đã đuổi một người giúp việc bếp trưởng bị bắt quả tang ăn trôm bít tết, bằng cách chuyển cho một kẻ tòng phạm khi tên này lấy rác. Việc đó đã gây ra phản ứng với nhân viên nhà bếp. Họ đòi phải để tên ăn trộm lại, nếu không, tất cả sẽ cùng ra đi. Làm thế nào bây giờ? Ông Grahame vẫn chưa tìm ra cách giải quyết ổn thỏa.
- Vân thưa ông, tôi có thể phục vụ gì ông? – Ông ta cáu kỉnh với Nico. Cũng biết mình như vậy là hơi thôi lỗ nhưng thần kinh ông đang căng thẳng quá.
Nico khoát tay ra xung quanh.
- Đẹp nhỉ, - chàng nói ấm áp. - Rất tiện lợi. – Sau đó chàng tiến đến cạnh Grahame, mời ông ta điếu xì gà rồi đặt tay lên vai ông, nói bằng giọng đồng lõa. – Ông Grahame, tôi dừng lại ở khách sạn này lần đầu tiên. Nhiều bạn bè tôi ở Beverly Hills khuyến cáo tôi đến đây. Nhưng một phòng như thế này thật không thích hợp lắm với người như tôi. Có lẽ tôi phải thử tìm chỗ khác vậy.
Mười lăm phút sau Nico đã ở trong phòng tốt nhât khách sạn. Ông Grahame chỉ nhìn là biết người đó có giầu hay không.
Sau khi Polly đi khỏi, Fountaine phone ngay cho Vanessa Grant, người bạn gái thân và tốt nhất của nàng ở London.
- Mình đã về đây, - nàng thông báo bằng giọng bi kịch. - Mệt mỏi và chán nản, mình muốn gặp cậu ngay. Bữa tối nay được không?
Vanessa do dự, vợ chồng cô đã có kế hoạch ăn tối nhưng một khi Fountaine đã muốn điều gì thì khó mà phản bác được.
- Mình nghĩ là sẽ rất tuyệt, - cô nói
- Vậy thì, - Fountaine tươi rói, - mình sẽ rất vui mừng khi gặp.
- Bọn mình không nghĩ là cậu về sớm vậy, cứ tưởng nhanh cũng phải tuần sau..
- Đúng rồi, mình đã thay đổi kế hoạch vì vụ mất trộm.
- Vụ trộm nào vậy?
- Bạn thân yêu, cậu không nghe gì à? Các báo New York đều đăng vụ này.
Họ còn nói chuyện nọ chuyện kía và thỏa thuận thời gian, địa điểm gặp nhau. Sau đó Fountaine hỏi bằng giọng bình thản.
- Nhân tiện, cậu và Leonard có biết một anh chàng tên là Nico Constantine không? Người Hy Lạp ở Mỹ, hình như sống ở Beverly Hills.
- Không, mình không biết. Nhưng anh ta là ai? Lại là một tay tội phạm vị thành niên của cậu à?
- Không vị thành niên đâu, khá già là khác.
Vanessa cười.
- Không giống tính cảu cậu lắm nhỉ. Anh ta giàu chứ?
- Mình không biết chính xác… có thể lắm.
- Hôm nay cậu đưa anh ta đến chứ?
- Không, hôm nay mình có một anh chàng người Ý, anh ta bay sang đây chỉ để gặp mình.
Vanessa thở dài, cô đã lấy chồng quá lâu, có quá nhiều con.
Khi nàng dậy, bà Walter đang bận chuẩn bị nước tắm cho nàng. Bà ta đã hầu hạ Fountaine hơn mười năm và dường như đã rất hiểu nàng. Fountaine là bà chủ khó tính, lại hay bất ngờ quát tháo và thường có những đòi hỏi vô lý.
- Hãy gọi cho nam tước bảo với ông ta đón tôi lúc chín giờ. Và nếu ông Cherry gọi lại bà có thể trả lời là tôi đi vắng.
- Họ cùng gửi hoa đến, - bà Walter tiếp tục nói. – Ông Constantine gửi ba tá hồng. Ông nam tước Rispollo gửi hoa phong lan. Tôi đã nói với tài xế có mặt lúc tám giờ đúng, có bảo anh ta đi đón nam tước không?
- Chắc phải vậy thôi, - Fountaine cởi áo khoác bằng lụa mỏng và duỗi thẳng người ra. – Tôi không nghĩ là anh ta có xe riêng.
Khi bà Walter ra khỏi, Fountaine nhào ngay vào bồn tắm nóng và thấy đặc biệt đễ chịu.
Nam tước Paul Rispollo? Trẻ, đẹp trai. Nhưng không khỏe lắm. Rất yêu nàng.Họ gặp nhau ở New York và anh ta lúc nào cũng sẵn sàng phô bày tình yêu bất diệt của mình. Cũng hơi hơi đồng cô bóng cậu nhưng có thể chấp nhận được. Ngoài ra anh ta thật thích hợp cho hình ảnh của nàng- một người hâm mộ trẻ, đẹp trai và đặc biệt là dòng dõi quý tộc. Tất nhiên, không phải là quý tộc nghèo.
Nàng cũng nghĩ về Nico nhưng sau đó, gạt ngay ra khỏi đầu óc, cho rằng chỉ thêm rắc rối. Nàng cảm thấy thế. Và thêm nữa, đã từ lâu nàng không nên giường với những người đàn ông nhiều tuổi hơn mình.
Thật là một ý nghĩ buồn tẻ. Nàng đâu quan tâm đến chuyện trò. Những thứ mà nàng quan tâm chỉ là một cơ thể đàn ông trẻ, đẹp, cường tráng và không để lại phiền phức nào. Tuy có một vài trường hợp nàng cũng phải chi tiền, nhưng cuộc sống là vậy, làm sao được.
Nico bồn chồn vì Fountaine đã không gọi lại cho nàng trước khi chàng hặp Hal. Rồi thực sự lo lắng. Chàng cần phải thu lại cái nhẫn. càng nhanh càng tốt.
Hal hóa ra là anh chàng người Mỹ dễ mến, trạc bốn mươi, hoạt động ở London. Anh ta có cái gì đó hấp dẫn kiểu Dean Martin. Rắn rỏi, ăn mặc đẹp. Chuyên môn của Hal là săn lùng những bà góa già.
Anh ta chào Nico nồng nhiệt, hỏi thăm Bernie và lúng búng trong mồm.
- Hàng đâu? Tôi đã lo xong nơi nhận rồi. Tôi sẽ ăn hai lần – năm phần trăm của anh và năm phần trăm của họ. Anh đồng ý chứ?
- Tất nhiên, nhưng hiện tôi đang có mắc mới nhỏ. – Nico giải thích. – Tôi gặp một người đàn bà trên máy bay. Tôi nghĩ để bà ta mang hộ cái nhẫn sẽ anh toàn hơn. Hiện tôi chưa thu lại được!
Hai nhăn mặt.
- Người ta nói với tôi rằng thời gian là quan trọng nhất trong vụ này.
- Đúng đấy. Người đàn bà của tôi đang kiếm là Fountaine Khaked.
Hal huýt sáo.
- Người đàn bà lẳng lơ. Cô ta đang ở London à?
- Anh có biết cô ta không?
Hal cười.
- Tôi biết. Đó là bà chủ Hobo. Bạn thân tôi là Tony Blake đã từng làm quản lý ở đó, ngoài ra còn phục vụ bà chủ trong chuyện giường chiếu nữa. Anh ấy bây giờ sống ở Los Angeles, đang cố khôi phục lại. Giữa anh và bà ta có chuyện quái gì thế? Theo tôi biết, anh hơi quá cái tuổi mà bà ta thích.
- chúng tôi có chuyện qiái gì ướt? – Nico đay lại nhanh. – Chưa đâu vào đâu cả.
- Bà ta biết về cái nhẫn chứ?
- Không, Tôi nhét vào xắc của cô ta. Giờ đang tìm cách gặp lại đây.
- Đừng lo. Sẽ gặp cô ta tối nay. Chỗ đầu tiên mà cô ta phải đến là Hobo, ta sẽ nghênh đón tại đó.
Người cậu cần là một anh chàng Tony khác. – Vanessa thì thầm.
- Franco không thể làm tốt được đâu.
Fountaine liếc nhìn quanh phòng ăn vắng vẻ của Hobo, không thấy ai quen biết ở đây cả. Toàn những người trông tầm thường và buồn tẻ.
- Này, cậu biết ai trong số khách này không?- Nàng hỏi Vanessa.
- Không một ai! – Vanessa trả lời. – Bây giờ người bình thường nào cũng có thể vào đây. Thời còn Tony…
- Lạy Chúa, câu thôi Tony đi. Mình biết cậu mê anh ta. Nhưng anh ta đi rồi. Anh ta đã nhận được quá nhiều so với… chân.
- Cái khác cơ! – Vanessa cười khúc khích.
- Đúng vậy! – Fountaine đồng ý. Nàng lại nhìn quanh. Thật sự buồn tẻ. Hobo không còn là nơi người ta đến nghe, đến xem, đến vui chơi nữa. Franco đã làm hỏng mọi việc.
Nam tước Paulo sung sướng quá. Khuôn mặt trẻ con hồng lên vì hãnh diện được sánh vai với Fountaine Khaked nổi tiếng. Anh ta nhìn she đầy ngưỡng mộ. Leonard, chồng Vanessa, cố gắng kéo anh ta vào chuyện công việc, nhưng Paulo dường như chỉ thích thú hưởng thụ buổi tối nay.
Fountaine sốt ruột gõ móng tay đỏ chót lên mặt bàn.
- Sao chúng ta không đi đến nơi nào nhỉ? – Nàng hỏi. – Bây giờ người ta thường đến đâu, ở London này?
- Hiện nay có một câu lạc bộ mới mở, rất quái, gọi là Dickies. – Vanessa sốt sắng. - Ở đó, bọn hầu bàn mặc quần soóc xa tanh, đi giày patanh, mang đến những loại rượu cự kỳ: bạn phải say hàng tuần sau!
- Nào, đến đó đi. – Fountaine nói. – Tôi phải xem nơi nào có hành động thực sự.
France hốt hoảng chạy theo.
- Bà Khaked, sao bà về sớm vậy. Có điều gì chăng?
- Có đấy, Franco ạ - giọng nàng lạnh băng. – Anh bị đuổi việc kể từ bây giờ.
Hal kéo theo hai cô gái rất xinh. Một cô da đen hầu bàn trong hai tuần nghỉ phép và một cô tóc vàng đang học ngành y. Nico đi với cô tóc vàng tuy rằng trước đó đã nhấn mạnh với Hal là không muốn hẹn hò với bất kỳ ai.
- Như thế sẽ tốt hơn, - Hal giải thích. – Hãy tin tôi, tôi hiểu Fountaine. Ngoài ra, đêm nay tôi nghỉ. Mỗi tuần một lần, tôi cho phép mình vui vẻ với phụ nữ dưới sáu mươi tuổi.
- Thế thì kiếm hai cô đi. – Nico bảo – Tôi không muốn ngồi lẻ.
Khoảng mười phút sau khi Fountaine rời Hobo thì họ đến.
- Bà Khaked ở đây chứ? – Hal hỏi Franco.
- Bà ta đến rồi, đi rồi. – Franco trả lời, sau đó tuôn ra một tràng tiếng ca thán về chuyện hắn bị đuổi việc.
- Không ai bảo Fountaine là con mèo con được! – Hal đồng ý.
- Con chó cái. – Franco nghiến răng. – Tôi đã làm hết sức mình. Đùng một cái, bị đuổi như một con chó.
- Ôi, - Hal nói, - giống như Tony, anh có nhớ Tony không? Người anh thay thế ấy mà.
Franco buộc phải đồng ý.
- Đi thôi! – Hal nói với Nico- mọi người đều hiểu Fountaine. Cô ta hiện đang thua cuộc mà.
Fountaine thực sự biết mình thua cuộc và nàng đã tận mắt thấy vì sao Dickies lại thắng. Ở đó, nhạc Disco thật tuyệt, người hầu bàn rất độc đáo và nhìn chung, nó nhắc nàng nhớ lại Hobo lần đầu ra mắt.
Nàng nhìn quanh. Toàn khuôn mặt quen thuộc. Những khách từng hay đến Hobo đều gặp ở đây.
- Vui chứ hả? – Vanessa sốt sắng.
- Hừm, cũng không tồi! Fountaine quay sang nam tước Paulo. – chúng ta nhảy đi!
Sàn nhảy đông nghẹt, không giống như ỏ Hobo. Khi Fountaine nhún nhảy theo nhịp nhạc của Bee Gees, đầu óc nàng cũng vận động theo. Hobo phải có một khuôn mặt mới. Phải lắp đặt lại ánh sáng. Thay đổi thực đơn. Phải có người nhảy mồi mới và cuối cùng, bắt buộc phải tìm ra một quản lý có sức hấp dẫn như Tony khi xưa.
Âm nhạc chuyển sang giọng điệu khêu gợi của Isaac Hayer. Nam tước Paulo kéo bạn nhảy sát vào mình. Thật lạ, nàng không hề cảm thấy bị kích động. Anh ta quá buồn tẻ.
Tự nhiên và thật bất ngờ, nàng rơi vào trung tâm chú ý của mọi người. Những tiếng gọi nàng vang lên từ bốn phía.
Nàng mỉm cười, gật đầu, sung sướng chào lại.
Nhưng nàng đâu có bị lừa. Nàng biết tỏng họ thực sự nghĩ gì.
“Cho con mụ già chết, chẳng còn ông chồng tỷ phú, chẳng còn sàn nhảy đông khách. Mụ ta sẽ sống ra sao nhỉ?” Chờ đấy, nàng sẽ không chịu rơi vào tình trạng như bọn người này muốn đâu: thất bại, già nua và héo hon. Nàng quay về đây để khôi phục lại, vinh quanh lại, họ phải tin là như vậy.
- Chào bà bạn, bà làm gì ở đây vậy? Hobo chẳng còn được như hồi còn Tony nữa!
Nàng quay sang, nhìn người có giọng nói khàn khàn bình dân ấy. Đó là Sammy, chủ một hãng sản xuất quần áo, người bé nhỏ, tóc quăn. Ông ta thường đi nhảy với những cô gái dưới mười sáu tuổi.
Fountaine cười nhạt.
- Tôi sẽ tìm ra một Tony khác. Anh ta chẳng phải là duy nhất.
- Ôi, thế à? – Sammy nháy mắt ra vẻ hiểu biết. – Bà có cần một người như tôi không? Tôi sẽ lôi khách khứa trở lại ngay, không cho họ thời gian ngồi mà chửi nhau nữa. Cho tôi thử chứ?
Fountaine nhìn ông ta vừa vui vẻ vừa khinh bỉ: “Ông ấy à?” Giọng nàng nói lên tất cả.
- Được thôi, được thôi, tôi biết người ta không đánh giá cao tôi. – Sammy nói giọng hờn dỗi rồi lủi đi.
Nam tước Paulo xoa đùi nàng.
- Ai vậy? – Anh ta hỏi với giọng ông chủ.
- Anh ôm quá chặt đấy. - Giọng nàng lạnh như băng. – Anh làm nhàu quần áo em rồi đấy!
Nico nhận ra nàng ngay lập tức. Không thể trộn vào đâu được. Nàng rất nổi bật, bao giờ cũng nổi bật, dù ở sa mạc hay giữa một biển người.
Chàng ngăm nàng đang trong vòng tay một gã trẻ măng. Rõ ràng là nàng ham những chú ngựa non cũng như chàng thích những cô gái trẻ.
- Tôi đã nói là cô ta phải ở đây mà. - Giọng Hal đầy vẻ đắc thắng.
- Chúng ta nhảy chứ, Nico? – Cô gái da đên kéo áo chàng. – Hal sẽ không phản đối đâu. Anh ấy không nhảy bao giờ.
Nico nhẹ nhàng gỡ tay cô ta ra và chỉnh lại quần áo.
- Không phải lúc này, em yêu!
Hal nhận ra ông bạn Sammy và tiến lại nhập bọn với họ. Sau khi giới thiệu, Hal giải thích cho Sammy là Nico muốn gặp Fountaine.
Sammy cười:
- Anh đùa đấy à? Không hy vọng gì đâu. Bà ta sẽ không thèm nhìn về hướng anh đâu!
- Ôi, thế à? – Nico nói vẻ cợt đùa, mắt hướng vào sàn nhảy, cái nhìn đầy tự tin. – Hãy xem bà ta làm gì!