Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh

Chương 27

Docsach24.com

n táo xong, bệnh tình của Mạt Mạt có vẻ đã đỡ hơn, tuy nhiên, cô ấy vẫn còn rất yếu, một lát sau, cô ấy lại mê man chìm vào giấc ngủ. Đường nhiên, Tôi vẫn túc trực bên cạnh, tình nguyện giúp cô ấy làm tất cả mọi việc.

Bỗng Tôi nghe thấy tiếng Mạt Mạt khẽ nói: "Lên giường cùng ngủ đi".

Tôi thừa nhận mình rất háo sắc, chỉ vì một câu nói quan tâm bình thường của Mạt Mạt, tâm hồn Tôi đã bay bổng lên chín tầng mây và bắt đầy suy nghĩ miên man.

Mạt Mạt thấy tôi vẫn ngồi yên không nhúc nhích, khẽ hé mắt, hỏi Tôi bằng một cây đầy hàm ý: "Không muốn ngủ cạnh em à?". Bộ dạng có phần khiêu khích của cô ấy giống như một chú báo cái đang hứng tình, ánh mắt hoang dại khiến Tôi được một phen xao động.

Thế là, Tôi cũng không tỏ ra khách khí nữa, vội vàng cởi bỏ quần áo ngoài, chui vào trong chiếc chăn ấm áp và thơm dịu cùng Mạt Mạt.

Ban đầu, Tôi tỏ ra khá thật thà, nằm bất động như một chú cá đã chết bên cạnh Mạt Mạt. Nhưng mỗi lần Mạt Mạt cử động hay xoay người, Tôi như ngọn đuốc vừa được châm lửa, phải chịu không biết bao nhiêu dày vò. Nhưng cứ nghĩ đến việc Mạt Mạt còn đang bị ốm, dù có là loài cầm thú Tôi cũng không thể động vào cô ấy trong lúc này. Mạt Mạt cảm nhận được sự kìm nén của Tôi, nở một nụ cười xấu xa. Tên yêu nữ này chác chán biết trong lòng Tôi đang nghĩ gì, cô ấy thản nhiên lật người, nằm song song với Tôi, Ồm chặt lấy Tôi, tì chiếc cằm xinh xắn lên ngực Tôi, rồi ngước đôi mắt ươn ướt lên nhìn Tôi và hỏi một cách vô tội: "Anh sao thế, nóng quá! Anh cũng đang sốt?

Tôi thầm kêu khổ trong bụng, giọng đầy ai oán: "Em hư quá, em hư quá!".

Mạt Mạt cười khúc khích, "Em ngoan ngoãn lắm mà, đâu có hư gì đâu."

Sau đó, người đẹp trời sinh lại chủ động dâng hiến đôi môi đỏ mọng của mình cho Tôi. Một nụ hôn nồng thắm, thêm vào đó là sự đụng chạm liên tiếp từ tấm thân nóng bỏng của Mạt Mạt lên người Tôi, đôi tay bé nhỏ của cô ấy cứ vuốt ve khắp người Tôi từ trên xuống dưới. Cô ấy có đôi mắt dịu dàng, kín đáo của những người đẹp phương Đông nhưng lại tinh nghịch và năng động như những cô gái châu âu mắt xanh tóc vàng hiện đại, điều này lại càng khiến Tôi không thể kiềm chế nổi nữa.

Mạt Mạt có lúc giống như một chú cá đã bị phơi nắng trên bãi cát rất lâu, nay gặp được một vũng nước, thế là tha hồ vẫy vùng thoả thích; lúc lại giống như một chú mèo lười nhác vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ trưa, đang bình thản rướn người, nhe nanh múa vuốt; có lúc lại giống như một dòng chảy hiền hoa, nhìn bên ngoài CÓ vẻ dịu dàng, êm đềm nhưng đi sâu vào mới biết nó rất dữ dội...Đúng lúc ngọn lửa dục vọng trong người Tôi sắp sửa bùng cháy thì Mạt Mạt bỗng nhiên chủ động dừng nụ hôn lại, chăm chú nhìn vào mắt Tôi, nói: "Em có ba từ này, bây giờ nhất định phải nói với anh". Cô ấy còn cố ý thu hút bằng cách dùng đầu lưỡi liếm môi trên. Cô ấy chắc chắn biết rằng, hành động đó của mình sẽ khiến người đàn ông nào cũng ham muốn phát điên lên.

"Là...gì vậy?" Lời nói vừa thốt ra, chính tôi cũng giật mình bởi giọng nói khản đặc vì dục vọng của mình. Tôi sốt sắng chờ đợi Mạt Mạt thốt lên ba chữ mang ý nghĩa của ba bông hoa hồng...Tôi tự tay nhủ thầm, đợi cô ấy nói xong, Tôi sẽ lập tức chồm lên, nuốt gọn lấy tên yêu nữ không biết sống chết là gì này.

"Đó chính là...em ngủ đây." Nói xong, cô ấy gục đầu xuống và ngủ thiếp đi.

Tôi trợn tròn mắt lên hồi lâu, không kịp có phản ứng gì. Cảm giác lên bổng xuống trầm thế này thật quá kích thích. Giống như đang trong biển lửa lại bị rơi ngay vào một hố băng muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Trong khi đó, cơ thể đang bị căng phồng bởi dục vọng của Tôi thật khó chịu nhưng lại không dám mạo phạm tới người con gái đang bị ốm này!

Rất lâu sau, khi đã trấn tĩnh lại, Tôi mới hiểu rằng mình lại bị cô gái này lừa một vố! Cô ấy biết rõ rằng mình đang bị ốm, Tôi sẽ không dám động đến nhưng cô ấy lại thản nhiên khiêu khích Tôi!

Đợi đến khi dục vọng trong người Tôi cháy lên, cô ấy lại quay người ngủ mất! Sao lại có một người con gái đáng ghét như vậy cơ chứ! Tôi quả thật vừa yêu lại vừa hận Mạt Mạt nhưng tôi cũng chẳng có cách nào đối phó với cô ấy cả. Trước mặt cô ấy, tôi mãi mãi chỉ là một cậu nhóc mới lớn, lần đầu tiên chạm vào ngưỡng cửa tình yêu, còn mơ mơ màng màng với tình ái, cứ ngây người ra mặc cho cô ấy sắp xếp, sai khiến và ngoài ba từ "Em hư quá! Em hư quá!" ra, Tôi thực sự chẳng làm được gì cả.

Lúc bấy giờ, không phải Tôi đang tồn tại mà đang bốc cháy. Bốc cháy ngùn ngụt như ngọn lửa gặp phải hơi xăng.

Rùng rực, rừng rực. Phải rất lâu sau đó, Tôi mới khống chế được ngọn lửa dục vọng của mình một cách khó nhọc. Còn thủ phạm gây cháy đã chìm sâu vào giấc ngủ với khuôn mặt thản nhiên, yên bình.

Tôi ngắm nhìn khuôn mặt khi ngủ thật thuần khiết như khuôn mặt của một đứa trẻ của Mạt Mạt, trong lòng trào dâng một tình cảm khó diễn tả bằng lời. Tôi cúi đầu, hôn lên trán cô ấy.

"Nhưng, anh yêu em!", Tôi nói, thành khấn như đang cầu nguyện vậy.

Tôi nói để người Tôi yêu đang trong giấc mộng nghe thấy, nói để bản thân mình cũng nghe thấy.

Sáng hôm sau, khi mở điện thoại ra xem, Tôi thấy có tới ba mươi cuộc gọi nhỡ. Ngoài một cuộc điện thoại của mẹ ra, tất cả đều là số điện thoại của Uyển Nghi. Tôi bị cảm giác phạm tội xâm lấn tâm hồn khiến toàn thân đổ mồ hôi lạnh toát. Mạt Mạt để hở phần thân trên, hững hờ nhìn vảo chiếc điện thoại di động của tôi, sau đó dùng tay vuốt vuốt cằm, chậm rãi nói: "Mau về đi, còn chần chừ gì.

Quả thực, trong lòng Tôi cũng có đôi chút lo lắng vì rốt cuộc, Tôi và Uyên Nghi vẫn chưa chính thức chia tay. Tôi vội vàng mặc quần áo vào, vừa mặc vừa nói với cô gái ngồi trên giường, đang nhìn tôi bằng một ánh mắt dịu dàng, trìu mến: "Em cứ tin anh, có được không!".

Mạt Mạt không trả lời, chỉ chăm chú nhìn tôi.

Tôi cũng không nói nhiều, chỉ muốn dùng hành động để chứng minh.

Đã ba ngày Tôi không về nhà, cũng không nói rõ với Uyên Nghi là đi đâu hay đi cùng ai. Tôi sợ trong một phút kích động, Uyên Nghi đã làm điều gì đó dại dột.

Mặc quần áo xong, Tôi định hôn lên má Mạt Mạt một cái nhưng cô ấy đã né tránh kịp thời. Tôi nghiến răng lại nói: "Em cứ đợi đấy!".

Nói xong, tôi đẩy cửa bước ra ngoài.

Không khí buổi sáng sớm thật trong lành và mát mẻ. Những người phải đến công sở làm việc đang hối hả đạp xe, miệng vừa ngậm chiếc quẩy rán vừa chen chúc nhau trên đường. Ngược lại, Tôi không cảm nhận được không khí hối hả của buổi sáng sớm.

Tôi giống như một người đàn ông vừa trở về từ nhà của nhân tình: Kiểm tra kỹ xem trên quần áo của mình còn vương tóc của phụ nữ hay trên đầu mình còn vương mùi son phấn của phụ nữ hay không...Sau đó, cụp đuôi cùm cúp chạy về với vợ, đón nhận sự tra hỏi của chính thất.

Về nguyên nhân biến mất ba ngày vữa rồi, Tôi nghĩ mãi mà vẫn không tìm ra lý do nào họp lý, quả thực Tôi rất lo lắng. Tôi nghĩ, dù sao Tôi cũng đã quyết định chọn Mạt Mạt rồi, chi bằng, ngày hôm nay, Tôi dứt khoát với Uyển Nghi cho xong.

Tôi giơ tay vẫy một chiếc taxi, đi thẳng về nhà.

Tiếng mở cửa của Tôi khiến Uyển Nghi đang nằm ngủ trên sofa bừng tỉnh dậy. Hóa ra, đêm nào, cô ấy cũng nằm trên ghế chờ tôi về.

"Chồng về rồi à? Anh gọi điện cho mẹ đi, anh không nghe máy...em nói dối mẹ rằng anh đang đi thực tế với giáo sư ở tỉnh khác, quên không mang điện thoại." Uyển Nghi ngồi trên ghế, nói với Tôi bằng một giọng vô cùng bình thản, nó khiến Tôi cảm thấy thật chẳng ra sao.

Tôi nói một câu cảm ơn rồi gọi điện ngay cho mẹ, báo cáo tin đã về nhà bình an.

Xong việc, Tôi thận trong quay sang nhìn Uyến Nghi, cô ấy đang nhìn tôi, bình thản đến nỗi khiến tôi lo lắng.

Tôi ho khan một tiếng, hắng giọng, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Tiếng động phát ra từ chiếc sofa khi Tôi ngồi xuống khiến Tôi sởn da gà.

"Anh chưa ăn sáng phải không?", Uyển Nghi hỏi. Giọng nóikhông to nhưng lại khiến Tôi giật mình.

"Hả? À! ở ờ! Chưa ăn!" Tôi lắp ba lắp bắp nói, bất giác lại đứng lên. Thực ra, Uyển Nghi vẫn giống như mọi ngày, vẫn dịu dàng chu đáo như vậy. Nhưng không hiểu sao, việc nói chuyện với cô ấy lúc này khiến tôi cảm thấy lo lắng.

Con người, quả là không thể làm những việc sai trái. Lúc này, Uyển Nghi càng dịu dàng như mọi khi, Tôi càng cảm thấy cô ấy khác thường.

Sau đó, Uyển Nghi lấy sữa tươi từ trong tủ lạnh ra, cho vào lò vi sóng hâm nóng, cô ấy lại cắt một khoanh bánh mì, giúp Tôi quệt sẵn mứt hoa quả lên đó. Cô ấy đặt sẵn đồ ăn sáng lên bàn trà trước mặt Tôi như mọi buổi sáng thường ngày trước đây, lại đưa thêm cho Tôi một tờ báo buổi sáng, Tôi có thói quen vừa ăn sáng vừa đọc báo mà.

Tôi thấp thỏm đón lấy tờ báo, trong lòng cảm thấy vô cùng cảm thấy khó chịu. Thà rằng cô ấy hai tay chống nạnh, lớn tiếng quát mắng tra hỏi Tôi một hồi, Tôi còn thấy dễ chịu hơn nhiều. Nhưng đằng này, rõ ràng trong lòng có nghi vấn, nhưng cô ấy lại không nói gì, điều đó khiến Tôi lòng dạ không yên, không biết mưa to gió lớn bao giờ đập xuống đầu mình. Uyển Nghi bước đến bên cạnh, nhắc tôi đang cầm ngược tờ báo rồi.

"ờ...ờ!"

"Anh mau uống sữa đi, kẻo nguội hết bây giờ." Cô ấy nói rồi mỉm cười duyên dáng

"Ờ ờ!" Tôi không dám nhìn thẳng vào cô ấy, cô ấy nói gì, Tôi đều làm theo đúng như vậy, không biết cô ấy đang có ý định gì. Có câu "Không đánh người đang cười". Cô ấy đang mỉm cười, quả thực Tôi không biết phải làm thế nào. Lẽ nào một người vừa đi khỏi nhà mấy đêm liền không về lại có thể quát mắng một trận rồi đuổi người con gái đang nương tựa vào mình ra khỏi nhà được sao?

"Buổi trưa anh muốn ăn gì? Để em đi chợ mua về nấu", Uyên Nghi hỏi tôi.

Cứ như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy. Cô ấy càng dịu dàng ngoan ngoãn, Tôi càng bồn chồn như đang ngồi trên đống lửa.

"Không cần đâu!", Tôi vỗ trán, ra vẻ như vừa nhớ ra một điều gì đó, "Anh nhớ ra rồi! Buổi chiều anh còn có việc ở trường, anh phải ở lại trường! Buổi trưa ăn cơm ở nhà ăn được rồi, không cần phải nấu cơm làm gì cho phiền phức nữa!".

Tôi nhủ thầm, tạm thời đến trường để trốn tránh ánh nhìn vừa thuần phác vô tội vừa sắc sảo của Uyển Nghi cũng tốt.

"Em đã giúp anh xin nghỉ học một tuần ở trường rồi", Uyển Nghi bình thản nói.

"Cái gì? Sao lại xin nghỉ lâu như vậy?", Tôi cất cao giọng hỏi

"Buổi trưa anh thích ăn gì?" Cô ấy vẫn kiên nhẫn với câu hỏi của mình.

"Ăn gì cũng được." Tôi nhìn theo bóng Uyên Nghi đang vào nhà thay quần áo để đi ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ, ăn gì bây giờ cũng đâu còn quan trọng nữa.

"Chồng ơi!" Uyển Nghi lại đi tới, kéo tay Tôi, "Dù sao anh cũng chẳng bận gì, chúng mình cùng đi chợ nhé".

"Anh không muốn động..." Tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn nằm phịch xuống sofa mà thôi.

"Mệt rồi à?" Uyên Nghi nhìn Tôi xót xa, đôi mắt to long lanh toát lên sự thuần khiết vô Tội nhưng lại giống như đã hiểu tâm can.

Tôi sợ cô ấy sẽ nghĩ lung tung, mặc dù, sự thật đúng là như vậy...

Không nghĩ ra được lý do gì thích hợp, tôi đành đứng lên đi mua thức ăn cùng cô ấy.

Uyển Nghi xách theo một cái túi nhỏ, thân thiết níu lấy cánh tay tôi. Chúng tôi đi giữa buổi sớm mai như một đôi tình nhân. Mặc dù, hiện tại, chúng Tôi vẫn đang được coi là một đôi tình nhân, nhưng trong lòng Tôi, giới hạn đã được Tôi phân chia một cách rất rõ ràng rồi.

Uyên Nghi rất xinh đẹp, Uyển Nghi là hoa khôi của khoa, cô hoa khôi rất xinh xắn ấy đang thân thiết, ân cần nắm tay Tôi, hồn nhiên nhí nhảnh nói cười với Tôi, đó là niềm ao ước của những người xung quanh. Chỉ có riêng Tôi đang thầm kêu khổ trong lòng.

Uyển Nghi dẫn Tôi ra chợ. Tôi cảm thấy một người đàn ông trẻ trung phong độ như Tôi lại chui qua chui lại trong một khu chợ với những hàng quán nhỏ lẻ thật mất thể diện, vậy là Tôi đề nghị uyển Nghi đi vài siêu thị mua đồ ăn.

"Mẹ nói rồi, mua thức ăn thì phải ra chợ, thức ăn vừa tươi vừa rẻ." Uyên Nghi nghiêm túc dẫn lời của mẹ để bịt miệng Tôi, điệu bộ nghiêm túc như một bà chủ gia đình có nề nếp thật sự.

Giờ đây, mẹ Tôi cũng được Uyển Nghi gọi là mẹ rồi. Cô ấy gọi một cách thuận miệng như vậy, như thể cô ấy nghĩ mình chắc chắn sẽ trở thành con dâu trong nhà tôi. Nghĩ tới việc mẹ Tôi cũng rất yêu quý Uyển Nghi, Tôi lại càng cảm thấy phiền lòng.

Sau đó, Tôi bị Uyển Nghi lôi đi lôi lại trong khu chợ Tồi tàn, đầy rẫy những vũng nước vàng vọt, cáu bẩn, nghe cô ấy mặc cả đi mặc cả lại dù chỉ là ba hào hay năm hào, nghe cô ấy tranh cãi không thôi với người bán hàng khi cân thiếu vài lạng. Những ngày tháng chúng Tôi sống chung, chỉ có một mình cô ấy đi mua đồ ăn. Tôi trước giờ chưa từng đích thân ghé thăm cái nơi nồng nặc mùi hôi thối này. Không biết từ bao giờ, Uyển Nghi lại có thể sử dụng mọi loại cân một cách thành thục như vậy. Cô ấy vốn là con gái của Viện trưởng Toà án nhân dân tối cao, là cành vàng lá ngọc. Nhớ lại Mạt Mạt đã từng miêu tả về Uyển Nghi hồi nhỏ - là một công chúa kiêu căng.

Thời gian và không gian thay đổi, một người từng là công chúa, giờ đây đang vén váy ngồi xuống đất chọn củ cải. Bởi vì Tôi thích ăn củ cải.

Mới hôm qua, Tôi còn nằm cạnh Mạt Mạt, còn đưa cô ấy đi thả diều, mua hoa hồng, tặng cô ấy ba bồng có nghĩa là Tôi yêu bạn, còn chăm sóc cô ấy, cho cô ấy uống thuốc...

Quầng thâm quanh mát Uyển Nghi chứng tỏ mấy ngày vừa qua, cô ấy không ngủ được. Tôi nhìn người con gái đang ngồi xổm trên mặt đất, chăm chú lựa chọn củ cải kia, rõ ràng cô ấy đã gầy đi nhiều.

Một cảm giác áy náy lại trào dâng, lan tỏa khắp cơ thể Tôi. Cô ấy luôn mong chờ được ở bên tôi, không hề phạm phải một sai lầm nào, còn Tôi lại vì một người con gái khác mà muốn chia tay với cô ấy, Tôi sao có thể mở miệng nói ra được.

Nhưng cái gì đến sẽ phải đến. Tôi nợ Mạt Mạt một lời hứa sẽ chăm sóc cô ấy, Tôi nợ Uyển Nghi một mối tình sâu. Tôi chỉ có một cơ thể, không thể chia đôi thành hai phần được. Sự hổ thẹn và áy náy đối với Uyển Nghi, Tôi chỉ có thể bù đắp ở kiếp sau.

Nêu có kiếp sau, Tôi nhất định sẽ biến thành một cây hoa đào, bù đắp những điều hổ thẹn mà Tôi đã gây ra cho cô ấy.