Vào quán cung Đăng Mậu, Nhã Nghi càng cảm thấy dường như có một thế giới khác lạ ở quán này - cũng là quán cà phê nhưng sao ở đây sôi nổi chớ không trầm lăng như ở Hạ Tím.
Đăng Mậu chọn một bàn nơi góc trong... một không gian thật ấm áp dưới ánh nến lung linh, Đăng Mậu khuấy nhẹ tách cà phê rồi đưa vào môi nàng - Nhã Nghi cảm thấy thật lạ một điều kỳ lạ chưa đến với nàng bao giờ được một gã đàn ông chăm chút như người tình.
Giọng Đăng Mậu ngọt ngào:
– Chắc có lẽ tôi phải dọn về Đà Lạt để ở.
Nhã Nghi nhẹ giọng:
– Sao cơ?
– Vì ở thành phố này có một ''Hạ Tím'' đầy quyến rũ bởi sự hoài niệm và sự lôi cuốn, hấp dẫn bởi một ''Hạ đỏ có chàng tới hỏi"...
Các cô gái Đà Lạt thật xinh với nước da hồng đào, tươi tắn... À! ngay cả cái tên quán cũng thật đẹp, đầy ấn tượng.
– Ông cứ khen hoài, nhưng ông ơi... em không phải là cô gái Đà Lạt đâu?
– Vậy à! Trông em rất Đà Lạt đấy!
– Ông thật tài, nhìn người mà còn đoán được họ ở đâu.
Đăng Mậu choàng tay qua vai Nhã Nghi:
– Nhưng với em, tôi ''thuá' rồi... Thế em là cô gái ở vùng nào...
– Ông đoán thử xem, em không phải là cô gái ở cao nguyên Đà lạt...
– Em cũng không là cô gái miền biển măn, có đúng không?
– Vâng! vậy là ông đoán gần đúng rồi.
Nhã Nghi run lên trước vòng tay ôm chăt hơn của Đăng Mậu - Trời ạ! trong lòng nàng trái tim muốn rơi ra, tay ông vuết nhẹ lên mái tóc nàng,giọng ông khẽ khàng:
– Như vậy, em là cô gái của vùng sông nước Cửu Long... Quả thật trông em thuần hậu như những dòng sông vùng Cửu Long.
Nhã Nghi khúc khích cười:
– Em cứ ngỡ đang trò chuyện với một nghệ sĩ đang tìm cảm hứng để sáng tác chứ.
Đăng Mậu xoay người sang phía Nhã Nghi, đưa tay nắm nhẹ vào chóp mũi của nàng.
Một cảm giác thật lạ lẫm cứ len nhẹ vào lòng, Nhã Nghi nép sát vào người Đăng Mậu khi vòng tay của ông đã vòng chăt lấy nàng, hơi thở nàng cảm thấy dồn dập hơn - Sao thế nhỉ - Nàng hỏi khẽ:
– Sao ông không hỏi quê em ở đâu?
– Biết em là cô gái ở vùng sông nước Cửu Long là được rồi...
– Ông không muốn biết quê em ở đâu à!
– Không cần thiết đâu cô gái.
Chẳng biết vì sao Đăng Mậu dù muốn nghe chính miệng Nhã Nghi nói ra nhưng rồi trong lòng lại không muốn - Có lẽ ông còn "e ngạí' hay vì sợ.... sợ phải nghĩ về một cái tên quen thuộc. Cái tên càng gợi cho ông về một nỗi đau...
về một niềm cao ngạo của một thời...
Nhã Nghi mơ màng trong vòng tay của gã đàn ông mà cô cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ - Giọng cô xúc động:
– Quê em ở vùng sông nước Tiền Giang...nơi có dòng Bảo Định...
– Thế à!.... Vùng đất địa linh và trù phú đấy!
– Vâng! Vậy mà em đành rời bỏ quê hương của mình để đến đây.
– Không nhớ quê sao cô bé!
– Gia đình em chẳng còn ai nên... À! Thật ra em không còn ba mẹ.... cả người thân như chị cả cũng bỏ đi.
– Đi đâu?
Nhã Nghi giật mình vì cô quá thật tình khi nói về gia đình của mình... Nhớ đến lời của Ly Thu nên cô đành im lăng.
Riêng Đăng Mậu không muốn rời xa hay nói đúng hơn là không dám hỏi cô... Biết bao điều chờn vờn trong ký ức của ông... Giờ đây chắc là ''Người ấý' đã có một gia đình hạnh phúc...
Đăng Mậu không biết ''Hạ đỏ có chàng tới hỏi" có một bà chủ đang theo dõi ông... Ông chỉ biết ''Hạ Đỏ...'' sẽ là nơi hò hẹn của ông và cô gái trẻ xinh đẹp này... Nhưng ôngchưa muốn làm tổn thương cô gái... cô gái hãy còn trẻ so với tuổi của ông vả với cô gái này ông không xem như một trò giải trí mà ông đã từng tìm đến...
Thời gian qua ông về Đà Lạt nhiều hơn và đến ''Hạ đỏ..." cùng với cô gái của ''Hạ Tím'' nhiều hơn. Thật là một nghịch lý - có lần anh giả vờ đề nghị cô gái đem "Hạ Đỏ...'' để áp dụng cho ''Hạ Tím'' cô gái vẫn kiên quyết bảo vệ ''Hạ Tím'' bằng lời trần tình:
''Em nghĩ ''Hạ đỏ có chàng tới hỏí' đổI mới từ Hạ Tím, nhưng em vẫn tự hào về “Hạ Tím” trầm lăng của mình vì đây cũng là tâm huyết của chị em... để tưởng nhớ về người chị đã khuất của mình. Đăng Mậu không hiểu hết ý nghĩa của lời nói, lần này khi găp Thiên Hân ở cà phê ''Hạ Đỏ có chàng tới hỏí', Đăng Mậu hoảng hồn vì sợ con gái ''sa ngã" khi vào nơi đây - còn Thiên Hân, con bé thật gay gắt đến ngay chỗ của ông và điểm măt Nhã Nghi.
– Cô thật ''chai măt'' đó, chủ quán ''Hạ Tím" chắc là chán sự tím ngắt ở đó để đến đây tìm chút ''hồng đỏ'' cho có chàng tới hỏi chứ gì?...
Nhã Nghi giận tái măt, đối với cô gái này, nàng còn lạ gì trước đây mỗi lần gã đàn ông tên là Hải Đoan tìm đến quán, cô gái có cái tên là Thiên Hân tỏ ra bực bội, cau có. Thế đấy! Trong chuyện này mắc mớ gì đến cô ta chứ? Chẳng lẽ cô gái ấy cũng giống như nàng là một ''người tình cà phế' của ông ta... Trời ạ!
Nếu như thế thì thật là tai họa cho cô - Nhã Nghi vô cùng lo lắng...
Và rồi một đôi lần ông lại tìm cô và ''Hạ đỏ có chàng tới hỏí' không còn là nơi Đăng Mậu đưa cô đến đó - Cũng như lần này...
Họ cũng ăn ở một nơi sang trọng nhưng nơi đây xa thuộc ngoại vi thành phố Đà Lạt.
Đăng Mậu gấp thức ăn vào bát cho Nhã Nghi nhưng cô không sao nuốt trôi bởi vì hình ảnh của cô gái kia cứ khiến cho Nhã Nghi càng thêm e dè, e ngại...
Có lẽ Đăng Mậu sợ bị cô gái bắt găp nên né tránh chăng? Nhã Nghi trầm ngâm nghĩ suy mãi khiến cho Đăng Mậu ngạc nhiên. Ông hỏi:
– Em ăn đi - Thức ăn không hợp à!
Nhã Nghi lắc đầu:
– Vậy thì em ăn di... Nè! hôm nào tôi về Sài Gòn, tôi mời cô một chuyến nhé!
Lại một cuộc hò hẹn nữa, trong lòng cô vừa bối rối lo lắng nhưng cũng nao nao khao khát - Sài Gòn hoa lệ nhưng cô chưa được tận hưởng cái cảm xúc được ở nơi đó...
Giọng Đặng Mậu ngọt ngào hơn!
– Có phải em giận... về cái con bé hôm nọ hay không?
Nhã Nghi nhăn măt:
– Sao gọi là con bé.
– À! Chẳng lẽ đem con bé đó so với em à!
Nhã Nghi cảm thấy vui vui trong lòng, cô vờ hỏi:
– Thế... những lời của Thiên Hân thật là khó nghe.
– Em cảm thấy như thế hay sao? Thôi nhé đừng bận tâm với mấy cô gái đó...
– Ông nói như là thân quen với cô ấy lắm vậy!
– Theo em, tôi thân quen với cô bé đó như thế nào?
– Làm sao em biết được...
Đăng Mậu cười:
– Cứ xem như con cháu.
– Có thật không ông.
– Tôi nói thật, em hãy tin tôi - Nào! Ăn đi.
Đăng Mậu vừa gấp bỏ thức ăn cho Nhã Nghi, vừa nói cười vui vẻ và bất chợt nhìn sang bàn đối diện, ông chợt giật mình khi thấy Khắc Niệm - Đối điện với Khắc Niệm là một phụ nữ có lẽ đó là Ly Thu - một phụ nữ đẹp quyến rũ - Rất tiếc ông k hông thấy được chỉ nhìn dáng lưng ngồi mà thôi - Bất chợt Đăng Mậu rùn mình, từ dáng người thanh thanh mái tóc dài bồng bềnh gợn sóng... như đâu đó ông đã gặp bóng hình này... Khắc Niệm cứ nhìn sang phía ông khiến cho ông thấy ngại - anh vợ và em rể... cùng đi với nhân tình đấy ư? Em gái ông - Nhược Thủy vốn là một đứa ương ngạch, con nhỏ cũng không ra gì khi găp lại người tình cũ... Còn ông một mái gia đình, ba mặt con đã lớn...
Đăng Mậu không dám ngồi lại lâu hơn. Ăn xong là đưa Nhã Nghi rời khỏi quán.
Vừa ra khỏi quán ông lại nhận điện thoại của Khắc Niệm. Ông quay sang Nhã Nghi và nói:
– Em đợi tôi... một chút.
Đặng Mậu tránh sang một góc để nghe điện. Giọng của Khắc Niệm giận dữ...
– Tôi cảnh cáo anh đó... anh Mậu, anh không được hại đời của Nhã Nghi...
đó... Có người theo sát ông đấy!....
– Hừm!.... Dượng là ai mà lên mặt với tôi.
– Tôi là ai không cần thiết...
– Dượng tưởng mình là người tốt à! Vậy chớ cậu không phải đang ''ngoại tình'' là gì.
– Tôi cấm anh đó... Tôi và anh khác...
– Cũng là một lũ đàn ông ''hám'' của lạ, có đúng không?
– Có cần chúng tôi đứng măt hay không? Hãy đưa Nhã Nghi về rồi chúng ta sẽ gặp nhau... Rõ ràng mọi chuyện, có được không?
– Tôi có chuyện gì với dượng chứ - Nè! Dượng cũng như tôi thôi. Hãy để tôi yên...
– Tôi đã nói rồi... Anh không được làm tổn thương cô bé Nhã Nghi... Anh coi chừng... Thú thật anh, chuyện giữa tôi và Nhược Thủy không sống với nhau ai cũng biết... đã từ lâu rồi chúng tôi ly thân... Anh biết điều đó hơn tôi. Anh hiểu rõ em gái của anh... Tôi không sợ anh mách lại với cô ấy đâu... Đó là điều chúng tôi cần trao đổi... Tôi không sợ, anh nên nhớ điều đó dùm...
Khắc Niệm cúp máy.
– Ông Đặng Mậu giận lắm nhưng rồi cũng không biết phải làm gì - Thành phố Đà Lạt thật nhỏ, không dễ dàng gì tránh mặt, biết đâu hắn cho người theo dõi mình. Tìm một nơi nào kín đáo để trò chuyện, tâm sự ông sợ có người theo dõi..., muốn đến "Hạ đỏ có chàng tới hỏí' thì lại sợ con bé Thiên Hân làm to chuyện... Con bé là đứa khôn khéo nhất nhà... nên để nó quản lý cả siêu thị ông không lo sợ vì nó có khả năng trong khi Thiên Kbôi nhã nhặn hơn - Thiên Khôi của ông là hình ảnh của một "hình ảnh đẹp'' mà ông mãi yêu... thương.
Tìm một quán nhỏ Đặng Mậu muốn mời Nhã Nghi tách cà phê rồi đưa cô nàng về cũng không muộn........ Khi thấy Đặng Mậu đưa Nhã Nghi rời khỏi quán, Ly Thu vô cừng lo lắng.
Khắc Niệm an ủi:
– Anh nghĩ Nhã Nghi, khéo léo, chắc không dễ với ông ấy đâu?
– Em không chắc - Nhìn ông ấy không chân thành đâu?
– Như vậy là anh chân thành có đúng không?
Ly Thu đánh vào vai Khắc Niệm:
– Anh đừng đùa nữa mà... em đã bảo cho anh, gặp mặt để em cho ông ấy biết...
– Em khờ quá Ly Thu à! Em tưởng như thế sẽ tốt cho Nhã Nghi à... Vả lại anh đã dọa ông ấy rồi.
– Anh tưởng ông ta sợ sự đe dọa đó à!
– Nhưng ít ra ông ta cũng không hại Nhã Nghi đâu?
– Em không tin...
– Em cố gắng thuyết phục Nhã Nghi...
Gương măt Ly Thu trầm buồn:
– Em sợ nó rơi vào ''cơn mê tình''... Thật tội... Ngày xưa chị của em... Cứ nghĩ đến là em đau lòng... Anh à!.... chuyện của chúng ta có như vậy không?
Khắc Niệm vòng tay ôm chặt Ly Thu rồi lắc đầu nói:
– Tại mọi người chưa hiểu về chúng ta, họ sẽ trách nhưng khi hiểu rồi...
chúng mình là một đôi thật đẹp. Em có thấy thế không.
Khắc Niệm xoay măt nàng sát vào gương măt mình, anh nhìn sâu vào măt nàng trong ánh sáng mờ ảo của những ngọn nến lung linh, nàng thật đẹp - Ngày xưa anh đã theo nàng vì nàng vừa đẹp lại khả ái, đáng yêu vô cùng... Sau một thời gian dài mà vẫn là một người phụ nữ đẹp, trong sáng, một phụ nữ lại có trái tim của một người mẹ biết hy sinh... nếu nàng là mẹ của con anh... chắc chắn con bé sẽ không cô độc như thế và anh... anh cũng chỉ chăm lo cho nó một phần nào đó thôi giá như... Trong lòng Khắc Niệm có mơ một hình ảnh êm đềm như thế... Mẹ anh... Bà sẽ rất ư ng thuận Ly Thu... nhưng bà không muốn cháu mình mất mẹ, đàn bà mà!
Ly Thu dường như lo lắng nên nói:
– Anh có thể giúp em một việc hay không?
Khắc Niệm cười:
– Chuyện gì em muốn... anh sẽ cố gắng.
– Hãy hẹn với Đặng Mậu cho em, em không thể nào để chuyện này tiếp tục kéo dài em mệt mỏi quá!....
– Em phải từ từ đã chứ... Nhã Nghi theo anh là một cô gái có cá tính... không khéo cô bé sẽ trách em đó!
– Em thà như thế... Anh ơi! mình về xem nó đã về chưa?
– Yên tâm đi, ông ấy không đưa Nhã Nghi đi đâu nữa đâu.
– Anh đừng có an ủi em, trong lòng em vô cùng lo lắng đây.
– Thật là phức tạp... Chuyện tình của anh và Ly Thu chưa được giải quyết, Đặng Mậu là rơi vào việc này, làm sao nói với Ly Thu về mối quan hệ này, chẳng biết Ly Thu sẽ ra sao, Nhược Thủy đã tìm gặp nàng và tìm cách sĩ nhục nàng khiến cho nàng muốn bỏ cuộc, cho Ly Thu găp Đặng Mậu, mọi việc sẽ ra sao đây khi Ly Thu biết về mối quan hệ của anh với Đặng Mậu... Mọi chuyện sẽ rối tung lên, nhiều lần chàng muốn nói để Ly Thu biết về mối quan hệ đó, nhưng rồi ngập ngừng không thốt nên lời, cái mớ bòng bong giữa anh với gia đình Đặng Mậu, Ly Thu sẽ không chấp nhận điều này một cách dễ dàng... nhất định như thế. Nhưng nỗi lo lắng của Ly Thu cũng đúng bởi vì Đăng Mậu là một gã sành điệu... Quả thật, Khắc Niệm cảm thấy lo cho huống chi Ly Thu... Nhất định phải tìm gặp Đặng Mậu hay là báo cho gia đình càng không nên vì Thiên Hân là đứa ngang ngạnh con bé lại gây tai họa cho chị em Ly Thu. Nghĩ gì cũng thấy bất tiện... chẳng lẽ năn nỉ Đăng Mậu buông tha Nhã Nghi... Điều này không thể để Ly Thu phải hạ mình - Ly Thu càng phải kiêu hãnh không thể vì chuyện riêng tư của em gái mình mà phải nhọc tâm với gã đàn ông như Đăng Mậu.
Khắc Niệm càng lo lắng hơn khi chuyện của anh và Nhược Thủy vẫn chưa được giải quyết, để Ly Thu thiệt thòi mãi như thế này thiệt bất công cho nàng vô cùng... Mẹ anh cũng bất mãn Nhược Thủy rất nhiều, cách đây vài ngày mẹ anh đã nói:
– Con à... Mẹ thấy chuyện vợ chồng của con phải tính lại... Như thế này mãi e không tốt đâu?
– Sao mẹ lại nói như vậy.
– Mẹ thấy vợ con nó làm sao ấy... à!
– Dạo này cô cháu gái hay tìm gặp vợ con, hình như hai cô cháu làm ăn riêng tư cái gì đó mẹ thấy đáng ngờ lắm!
– Chắc mẹ lo lắng quá mới nên nghĩ như vậy, cô ấy tha thiết gì với chuyện làm ăn... nhà để được ăn diện, vui chơi... cô ấy không phải là người thích làm đâu mẹ....
– Nhưng mẹ cam đoan với con đó... Liệu mà đề phòng.. vợ chồng gì kỳ quá chắn ai biết ai làm gì? Đi đâu. Vậy mà cũng là vợ chồng... Nói thật mẹ chỉ tội con bé thôi... Có cha mẹ gì tối ngày chắng ai quan tâm đến nó...
– Kìa mẹ! Sao mẹ nói như thế, con rất thương và lo lắng đầy đủ cho con gái của con mà.
– Con tưởng như vậy là thương yêu con cái à! Nó còn nhỏ, nó cần tình yêu thương của cha mẹ.
– Con đã cố gắng nhiều lắm...
– Mẹ thấy vợ con thật là lạ.... Nó làm như con bé không phải là con gái của nó vậy.
– Con muốn sau khi li dị, con sẽ nhận nuôi Uyên Thủy mẹ nhé!
– Ư! Như thế sẽ tốt cho con bé nhưng liệu sau này có ai thương con gái của chồng một cách thật lòng đâu con.
Khắc Niệm đặt tay lên vai mẹ:
– Con chỉ xin mẹ ủng hộ cho con. Con tin chắc mẹ sẽ lòng về người mà con sẽ chọn và con tin rằng Uyên Thủy sẽ sống tốt hơn cả khi có mẹ bên cạnh.
– Chẳng đời nào đâu con ơi! Bởi vậy ông bà mình ngày xưa mới nói:
''Mấy đời bánh đúc có xương - Mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng'' Khắc Niệm cười, nói tiếp:
– Mẹ cứ tin con đi.
– Ai mà dám tin con... có vợ bao lâu mà chỉ dám có một đứa con rồi vợ chồng lục đục với nhau mẹ thương cháu mẹ nên ở đây với con chớ ai lại bỏ nhà bỏ cửa ở Vũng Tàu để lên đây chẳng tìm được chút niềm vui nào ở vợ chồng con cả...
Khắc Niệm liều lĩnh nói:
– Mẹ à!... Mẹ cũng biết con và Nhược Thủy chỉ vì hiểu nhầm, vả lại...
– Mẹ biết rồi... Nhưng con có còn trẻ đâu mà kiếm tìm mãi vậy...
– Con gặp rồi mẹ ạ!
– Trời ạ!
Mong mẹ thông cám và ủng hộ cho con...
– Con nói cái gì mẹ cũng chưa hiểu – Nè! con muốn tốt thì cứ tìm cách giữ vợ lại hoặc là dứt khoát cho rõ ràng... chưa thôi vợ mà lăng nhăng thì kỳ lắm...
với lại làm cha làm mẹ ai lại khuyên con những chuyện không tốt như thế... Mẹ thấy tội cho con gái của con...
– Mẹ yên tâm đi, nếu con chọn cho con gái của con một người mẹ nữa... Có khi người này còn hơn cả mẹ ruột của nó nửa đó.
Bà lắc đầu:
– Con mới nói đấy nhé! Mà nè... mẹ muốn đưa con bé về ở với ông bà luôn con thấy thế nào?
– Mẹ à! Mẹ ở đây với con để giúp con trông cháu với... Con mời cả ba về đây nữa nhé!
– Không được con à?... Ba con còn có việc của ông ấy... Mẹ sợ con gái của con sẽ buồn khi có người khác...
– Con xin mẹ đó... vợ con có chung tình với chồng đâu... Con cũng chẳng hề trách cô ấy chỉ mong sao cô ấy để con được yên.
– Vợ chồng đời nay có khác... Nhưng mà con chọn mấy cô trẻ nhỏ chỉ có nước về làm kiểng thôi.
– Người của con ngày xưa đó mẹ....
– Cái gì? Mẹ anh ngạc nhiên kêu lên.
– Cô ấy và con đã từng quen nhau thời chúng con học Đại học...
Mẹ anh cười lắc đầu:
– Mẹ không bằng lòng đâu... có phải cô gái con định đan về giới thiệu rồi bắt mẹ đi thành phố để đưa nhà thấy ''con bé'' đó hay không?
– Vâng!
– Vậy thì lại càng không nên - chắc là cũng thôi chồng hay ''góa chồng''.
Khắc Niệm lắc đầu:
– Không phải như vậy đâu mẹ.... Nếu mẹ biết tình cảnh của cô ấy hồi đó... mẹ sẽ bằng lòng để con ''cướí' cô ấy ngay thôi.
– Trời đất, xem ra con yêu "cô ấy" dữ đa!
– Không có đâu?... Con chỉ yêu thương mỗi một mình cô ấy mà thôi...
– Nó là tiên à!
– Mẹ đừng gay gắt như thế... cho đến bây giờ cô ấy vẫn sống độc thân...
– Ế chắc!
– Mẹ đừng như thế khi ấy gia đình của cô ấy gặp chuyện không may, cô ấy phải lo cho gia đình... cô ấy hy sinh tình yêu.
– Tệ vậy à!....
– Đã hết đâu... Khi vỡ lỡ thì họ chẳng có gì. Hồi cô ấy học đại học còn có người chị phụ với mẹ.... nhưng rồi...
– Rồi sao hở con?
– Tốt nghiệp Đại học cô ấy vừa làm việc để lo cho mẹ rồi phải lo cho người chị.... người bị lừa tình có một đứa con nhỏ... vài năm sau cô chị bị bệnh mất, cô ấy nuôi đứa con của người chị cho đến ngày hôm nay. Tội nghiệp cô ấy lắm...
Con không ngờ một cô gái yếu đuối như thế phải gánh trên vai một gia đình...
Mẹ cô mất cách đây khoảng hơn một năm... cô ấy đã rời bỏ quê hương để đến...
– Đến đâu con... Nó đến Bảo Lộc và con đã gặp lại phải không?
– Dạ!.... không ở Bảo Lộc mà ở thành phố Đà Lạt.
– Tốt quá cũng gần đây thôi... Mẹ nghe mà thương quá, nếu quả thật như vậy... nó quả là một phụ nữ có trái tim nhân hậu...
Khắc Niệm ôm mẹ và nói:
– Con cám ơn vì mẹ đã hiểu... Con sẽ đưa cô ấy về gặp mẹ....
Tại sao anh không nhân dịp này đưa mẹ lên đây để gặp Ly Thu, chắc chắn mẹ sẽ hài lòng về Ly Thu vì nàng vốn là người có ''trái tim nhân hậu" như lời mẹ nói... Nhất định mẹ sẽ hài lòng, Khắc Niệm cứ gật gù về việc này mãi... Mẹ sẽ giúp anh, nhất định thế... Khắc Niệm vui sướng nghĩ đến ngày được ''sống'' với Ly Thu...
Thỉnh thoảng Thiên Hân cũng đến ''Hạ đỏ có chàng tới hỏí' để uống cà phê và xem quán làm ăn ra sao? Cô rất vui khi cái tên "Hạ đỏ có chàng tới hỏí' đã làm lu mờ cái tên ''Hạ Tím", khó khăn lắm cô mới thuyết phục được Hải Đoan đến đây.
Nhìn mấy cô tiếp viên mang cà phê lên với nụ cười rào đón và hớ hênh trong những bộ đồ thật ''hấp dẫn'' theo đúng nghĩa.
Hải Đoan khoát tay cho họ đi, anh nhìn Thiên Hân nói:
– Em hay đến đây lắm à!....
– Thỉnh thoảng thôi!
– Đi với ai mà đến đây?...
Thiên Hân cười, khẽ giọng:
– Em đi cùng bạn bè trong siêu thị.... có khi đi với cô em... Bộ anh không thấy quán ở đây đẹp, khuôn viên rộng... anh có thể thư giãn...
– Anh chỉ thích uống cà phê và thư giãn thật nhẹ nhàng, thanh tịnh... với anh nhạc cũng như phong cảnh chỉ có ở ''Hạ Tím'' là độc đáo nhất – "Hạ Tím", "Hạ Tím" có gì độc đáo... phong cách "già" thấy mồ...
– Tùy "gú' của mỗi người chứ - Anh chỉ thích nơi đô mà thôi!
Thiên Hân nhăn mặt, cau có nói:
– Không phải là anh “si tình” bà chủ hay sao?...
– Em ăn nói gì kỳ vậy... Muốn ''si tình" cũng không được đâu...
– Phải rồi... ''Họ'' luôn quấn quít bên nhau... Có lần họ còn đến ''Hạ đỏ có chàng tới hỏí' nữa. Để rồi xem!
– Xem cái gì?
– Em cam đoan cô ta sẽ biến “Hạ Tím” khờ khạo ''u tối" kia cho giống ''thiên đường'' của ''Hạ đỏ có chàng tới hỏi". Tên quán này thật ấn tượng anh nhỉ?
– Anh không lý giải về điều này... nhưng anh thấy quán ''Hạ Đỏ...'' này nên đặt ở Sài Gòn thì thích hợp hơn...
– Anh mới lạ.... ở thành phố thì thường quá. ''Hạ đỏ có chàng tới hỏí' đặt trong không gian nên thơ ở thành phố sương mù. Những đêm về giá lạnh... các cặp tình nhân tay trong vòng tay ấm thì còn gì bằng...
Hải Đoan nỗi cáu:
– Thảo nào... em biết không?
– Ủa! Biết gì sao bỗng dưng nỗi nóng với em...
Hải Đoan thường gặp ông Đặng Mậu đi cùng Nhã Nghi vào "Hạ đỏ có chàng tới hỏí'... nhưng làm sao anh nói cho Thiên Hân hiểu...
Thật là nhiều chuyện anh không nên... Nghĩ thế, Hải Đoan im lặng rồi nói:
– Thôi, em uống cà phê đi...
– Anh không định nói gì với em hay sao? Nhưng em biết anh muốn nói gì, anh uống xong đi mình hát karaoké nhé!
– Cũng được.
Anh àl... Cuối tuần này bạn bè về đây chơi đó, chúng ta chuẩn bị gì cho họ đây - Bây giờ em và anh là người Đà Lạt... còn họ là người thành phố mà...
– Anh thấy hay là tổ chứ picnic ở đâu đó.
– Hay đó... Lâu rồi mình không chơi ngoài trời. Mình đi ''Đà Lạt sử quán'' nhé?
– Tùy em!
– Em sẽ chuẩn bị cho mọi người đủ các loại thực phẩm... Chà thật là tiện lợi khi mà có cả một siêu thị để mang theo... Anh thích những món ăn nào...
Hải Đoan cười đùa:
– Thịt rừng...
– Tất nhiên thịt rừng là phải có rồi... Thịt nai rừng, heo rừng nướng ngồi quanh đống lửa bập bùng... À! em muốn hỏi anh... thích thực phẩm ăn liền nào...
– Anh đã bảo tùy em mà...
– Được rồi em sẽ chuẩn bị.... À!.... Hay quá!
Thiên Hân ríu rít nói trong nỗi niềm vui sướng, khi cô ngước mặt lên và chợt thấy bóng của ba cô... Trời ạ!.... Ông vẫn thường đi cùng với ''cô chủ thứ haí' của ''Hạ Tím'' hay sao... Thật là... phải gặp cô ta mới được.
Thiên Hân đạp nhẹ vào chân Hải Đoan và nói:
– Có phải điều anh định nói với em hay không? Anh nhìn xem...
Hải Đoan đã thoáng thấy nhưng rồi anh lơ đễnh Đặng Mậu và cô gái đi vào phía vườn trong đồi thông.
Hái Đoan đứng lên:
– Em có cần nói gì không?
– Em muốn đến để vạch mặt cô gái em đã gặp vài lần... không ngờ ba em về đây cũng chỉ vì ông đã có "nhân tình'' nhí!.... Anh à!.... Em vào đó làm cho cô ta một trận nhé!
– Không nên... hay là... chẳng biết hai người...
– Chủ quán cà phê mà! Chắc cũng chỉ để móc túi, ông già... Em phải báo cho mẹ biết mới được.
– Chưa nên em à!.... Em phải nói chuyện với ba em chứ... có khi không là lỗi người ta...
– Không à!.... cô ta thừa biết ba em là chủ một siêu thị lớn ở đây... em biết ngay mà... còn trẻ... Thật là tàn nhẫn, bà chị đi cướp chồng của cô em, còn người em thì, trời ơi! người em là nhân tình của ba em... Thử là anh, anh có chịu nổi hay không? Không được? Em vào chỗ của họ.
– Kìa Thiên Hân!.... Gì mà căng thẳng quá vậy - Thôi chúng ta đi về... nghe em!
– Không, em ở lại đây để đối mặt vơi hai người...
– Không được... Anh về đó... À! hay là em gọi cho ba em để ông biết.
– Biết gì?
– Thì biết là em đang có mặt ở đây... chắc là ông ấy sẽ nhanh trở về thôi.
– Trời ơi! Tại sao anh không cho em gặp họ.... Em đang nổi giận lên đây này!
– Em là con gái... à! Ý anh em là phụ nữ...
– Thì đúng rồi... có lẽ cô ta chưa biết em là ai nên mới đeo dính ba em như thế, em thất vọng về ông ấy quá... Giá nhứ hay là để em gọi điện cho ba... nói với ba là mẹ em lên...
Hải Đoan cười:
– Ừ! Tùy em.
Thiên Hân lấy điện thoại và gọi cho ba. Cô chỉ nói một câu:
– Ba à! Mẹ cũng đang có mặt ở "Hạ Đỏ'' đó. Mẹ vừa đến lúc tốì, con đưa mẹ đến đây chơi... Chào ba! Mẹ biết hết rồi đó!.... À! Tối mẹ và con không về chỗ của ba... nhưng ba coi chừng đó. Mẹ là Hoạn Thư hiện đại đấy!
Thiên Hân còn cười cao ngạo trong điện thoại.
Hải Đoan kéo tay Thiên Hân rời khỏi quán. Anh nói:
– Sao em nói dối ba em.
– Em muốn cô ta nghe được những lời đó...
– Có hỏi gì chứ!.... Biết đâu tại “bố” em!
– Tại ba em à!.... Không dám đâu, nếu họ không muốn thì làm gì quí ông ''vớí' được chứ!.... chẳng hạn như anh đó... Ai mà chiếm được ''trái tim'' anh khi mà anh không muốn...
– Anh khác.
– Khác sao?... Anh không là đàn ông hay sao?
– Nhưng anh phải khác chẳng hạn anh chưa lập gia Đình, anh...
– Anh còn trẻ đúng không?
– Tất nhiên rồi...
– Nhưng anh có biết vì sao cô ta không để cho anh có điều kiện theo đuổi hay không vì dượng của em có ưu thế hơn... Nếu như anh...
– Em đừng có đoán như kiểu như thế.
– Không đúng sao?
– Không hẳn là như vậy...
– Thế tại sao anh lại bỏ rơi em...
– Hân à!.... Đừng nói như thế, anh và em...
– Không là gì à?... Anh thật là mau quên... Không phải là anh đã...
– Thiên Hân, anh nghĩ là... anh... anh không thể...
– Anh thật là đồ tồi, là tàn nhẫn... chuyện trước đây em đã không nói đến vậy mà anh vẫn... nếu anh không bày tỏ tình yêu thì làm sao em dám chứ. Chẳng lẽ anh lại lụy tình đến như thế hay sao. Không bao giờ đâu anh... Em tưởng anh là người biết điều... Nhưng anh đừng tưởng như thế là mình hay đấy! Em sẽ không để yên cho anh đâu.
– Gì mà gay gắt với anh dữ vậy.
– Anh nghĩ lại về anh đi. Không là em, chẳng có ''má' nào mê anh đâu... Bà Ly Thu ấy à? Một con ''cáó'.
– Người ta trẻ như thế... Em tưởng em nhỏ hơn người ta nhiều lắm sao?
– Không hơn sao có đứa con gái lớn như vậy.
– Không phải con ruột cô ấy.
– Chà... chà kì đây... Anh tìm hiểu kỹ đến thế sao.
– Cái gì mà tìm hiểu kỹ... có thể xem bọn anh là anh bạn cũng được mà.
– Bạn à! tại sao anh lại thích làm bạn với họ.... Làm bạn với hạng người như thế à – Em có ác cảm với họ rồi.
– Không thèm quen với hạng người đó đâu.
– Em lầm rối... bộ tưởng họ tầm thường như vậy sao?
– Chẳng qua cũng chỉ là... Em nghĩ rồi họ cũng cho “Hạ Tím” giống như "Hạ đỏ có chàng trai tới hỏí' mà thôi!
– Bộ em tưởng ai cũng như chủ quán “Hạ Đỏ” thôi à!.... Anh thật sợ khi thấy một “Hạ Đỏ”, thật là tồi tệ.... cũng giống như một quán cà phê trá hình... chủ quán chắc là người thành phố... có muốn ''sao chép cũng không được chỉ có người có tâm hồn và trí tuệ mới có sự sáng tạo như thế.
– Anh toàn bênh vực cho họ.
– Em biết cô ấy là ai không?
– Em biết làm chi cho cực...
– Cô ấy là người viết báo đấy!
– Anh nói sao?... Trí thức à!....
– Ừ! Anh đọc báo thấy có bài của Ly Thu...
– Chắc là một Ly Thu nào còn trẻ trung, bộ anh tưởng có mỗi bà ấy là Ly Thu hay sao?
– Con gái cô ấy đã nói cho anh biết.
– Anh biết để làm gì?
– Đơn giản thôi vì... anh và họ là bạn.
– Thật lạ.... Anh đã biết người ta là “nhân tình” của dượng em vậy mà cũng ''theo đuổi".
– Em nói chuyện khó nghe quá Thiên Hân à!....Anh đã không nghĩ về chuyện đó...
– Anh đừng dối em là trước đây anh không có, chỉ tại vì anh là kẻ chưa ra chiến trường đã biết trước mình là kẻ thua cuộc.
– Em nói có vẻ thách thức quá. Đừng khích động anh đó.
– Cho rằng em thách thức anh đó.
– Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, có được không?
– Anh sợ rồi phải không?
– Tại sao anh lại sợ.... chỉ vì em không biết chuyện nên anh không muốn nói thế thôi!
Thiên Hần cười nhưng trong lòng rất giận, cô như thế mà lại thua một phụ nữ bán quán cà phê - nhưng sao cô ta lại có vẻ quí phái và tài năng như thế...
chẳng qua đó là thủ thuật để ''dụ'' khách mà thôi, cô lạ gì bọn họ....
Thiên Hân đề nghị:
– Mình hát karaoke đi anh...
Hải Đoan lắc đầu, nói:
– Em cứ vào hát đi, anh ở ngoài này yên tĩnh một chút.
– Làm sao yên tĩnh được, anh ngồi một mình sẽ có người đến tiếp chuyện anh đó.
– Uống cà phê mà cũng phiền phức ghê!
– Không phải là phiền phức mà là tiếp khách.
– Em có vẻ thích quán này...
– Có thể vì nó không đơn thuần là chỉ có cà phê.
– Tạp nhạp quá anh không thích.
– Vầy mà tạp nhạp... Sao anh không nói là quán này đa dạng, phơng phú.
– Anh không thích như vậy.
– Vậy sao anh đến đây.
– Tại em muốn...
– Chứng tỏ anh cũng chiều em... em rất cám ơn.
– Nhưng sẽ không có những lần sau đấy nhé? Ủa sao em không đi hát.
Thiên Hân lắc đầu:
– Đi hai người, ai lại vô hát một mình - quê lắm - Vả lại...
Thiên Hân ngập ngừng.
Hải Đoan cười, hỏi:
– Vả lại thế nào?...
Thiên hân cười:
– Anh ở đây thì có các cô tiếp viên ngồi cạnh để tiếp, còn em vào hát một mình thế nào cũng có một ''gã" con trai hát cùng.
– Vậy thì có đối thủ, không tốt sao...
– Anh còn trêu em nữa...
– Anh nói thật mà, biết đâu như vậy sẽ tốt cho em.
– Cái anh này thật đáng ghét.
– Anh có ''dễ thương'' bao giờ đâu?
– Thảo nào bỏ cả bạn bè để về đây làm kẻ si tình.
– Em chỉ nói bậy.
– Không đúng... Nhìn mắt anh là em biết sự ngưỡng mộ ở trong đó.
– Vậy em làm thầy bói đoán xem anh có ''cửá' không?
– Không bao giờ có đâu... Anh tưởng người ta ''ngó'' đến anh ư - không bao giờ...
– Nhưng theo em những con người như vậy không có “cửa” đến với anh thì đúng hơn.
Có quá lời không đól – Anh đang được như thế! Như em đây mà còn không có ''cửá' tồn tại trong tâm hồn của anh nữa là...
– Thôi đi cô... ai mà dám “với” tới cô vì sẽ không xứng đáng đâu.
– Nếu được như thế thì em sẽ để anh có điều kiện... nhé!....
– Cho anh bình yên.
Hải Đoan lắc đầu rồi đốt một điếu thuốc và thả khói bay vòng vòng, mỗi khi buồn đau trong lòng Hải Đoan thường thả khói bay rồi đưa tay bắt khói... để quên hết những gì chung quanh ngay cả việc anh muốn ngồi mình cũng chẳng được?...