– Dượng út dạo này đã đủ "phất'' trở lại như ngày nào rồi phải không?
– Thế nào gọi là "phất lên'' vậy cháu.
Tường Kha cười rồi nói:
– Dượng cho bọn cháu phá phách... một bữa nhé. Ngày mai phải về Sài Gòn rồi.
Khắc Niệm vui vẻ:
– Sao không ở lại chơi ít hôm rồi hay về.
Bích Thuần giành phần trả lời:
– Chúng cháu phải đi làm rồi dượng ạ! Vả lại chúng cháu đã lỡ ở Đà Lạt đến mấy ngày rồi... nên không còn thời gian.
– Vậy mà lúc đi sao các cháu ghé chơi rồi hãy đi Đà Lạt...
Thiên Hân được dịp tố khổ:
– Dượng biết không?.. Tại bị "Hạ Tím" cướp mất hồn rồi.
Khắc Niệm ngạc nhiên hỏi:
– Sao lại thế.
Thiên Hân vừa hé môi đã bị Tường Kha chăn:
– Cũng chẳng có gì đâu dượng?
– Vậy mà cũng không có gì sao anh Kha?
Anh lại bênh Hải Đoan rồi.
– Dầu gì chúng tôi cũng là đấng mày râu mà?
– Mày râu thì măc... Ai đời ở đấy có ba cô nhưng mà dượng biết không... họ đến quán... chỉ để uống cà phê... có gì khác đâu chứ...
Hải Đoan trêu Thiên Hân:
– Khác nhiều chứ!
Thiên Hân vẫn ấm ức:
– Dượng ở đây... có biết ''Hạ Tím'' có gì đăc sắc hay không? Dượng đã đến nơi đó hay chưa?
Hải Đoan lại giành phần trả lời:
– Ở đây mà không biết "Hạ Tím'' là...
– Là sao anh Đoan.
Bích Thuần xen vào.
Khắc Niệm cười nói:
– Tôi nghĩ ờ Sài Gòn... những quán như "Hạ Tím" không thiếu gì?
Hải Đoan cười xen vào:
– Nhưng ở đây rất thuần khiết.
Khắc Niệm ngạc nhiên:
– Cậu nói như thế là sao?
Hải Đoan tự nhiên:
– Thì anh cứ đến đó một lần cho biết... Nhưng nhớ đừng cạnh tranh với người ta...
Thiên Hân cười mỉa mai:
– Biết đâu em sẽ là người cạnh tranh.
– Mi định mở quán à? Cũng được đấy! Người ta ''Hạ Tím'' còn mi thi "Thu Tím", "Xuân Tím" hay ''Đông Tím''.
Tường Kha trêu Thiên Hân:
– Thiên Hân mở quán ''Vô Tím".
– Có lẽ tốt đấy...
– Cái anh này... bạn bè mà không bênh vực gì hết...
– Thì anh bênh Thiên Hân đó...
– Anh mà bênh em à!.... Anh chỉ chọc quê em thôi.
Mỗi người một câu thật vui, dường như không ai nhắc đến Nhược Thủy vợ của Khắc Niệm. Một lúc sau - Khắc Niệm mời mọi người đi ăn rồi đi chơi.
Thiên Hân lên tiếng:
– Dượng ơi! bé Thủy Uyên đâu rồi...
Khắc Niệm cười:
– Mùa hạ nên con bé ở biển chơi với cô chú và ông bà...
Thiên Hân bỗng đề nghị:
– Hay mình đi biển luôn một thể.
Hải Đoan nhăn măt:
– Làm như gần lắm... Muốn đi là đi được à. - Thôi đi cô ơi!
– Sao lại không? Nếu các cô, các cậu muốn đi biển... đi Nha Trang tiện hơn.
– Cháu muốn đi Vũng tàu về quê của dượng..., nhưng mà phải có dượng cùng đi mới được.
– Tôi bận rồi... Hẹn quý cô cậu hôm khác.
– Dượng bận gì? Chẳng lẽ ông chủ cũng không được nghỉ vài ngày hay sao?
– Có những việc mình không thể nghỉ được...
– Có khi nào dượng lại stresse không.
Hải Đoan cười nói:
– "Hạ Tím là nơi dượng đến nghe nhạc thư giãn rất tốt.
– Lại ''Hạ Tím'' - Sao lúc nào, anh cũng quan tâm đến nơi đó - Chẳng lẽ lại cảm thấy chỉ có nơi đó là “hợp ý” của anh hay sao?
Khắc Niệm vờ xen vào:
– Nghe cậu Đoan nhắc hoài chắc tôi phải đi một chuyến xem sao!
Hải Đoan hào hứng:
– Giá mà ở gần đây cháu cũng sẽ đi...
– Hứ! Thiên Hân hứ dài.
Khắc Niệm lên tiếng:
– Các cô cậu là bạn của Thiên Hân nhưng đừng gọi tôi như thế... Chắc các cậu cũng... à! Có cậu nào xây dựng gia đình chưa.
Tường Kha cười:
– Bọn cháu hơi bị “ế” rồi dượng ơi! Đứa nào cũng ba mươi rồi...
Khắc Niệm vỗ vai Tường Kha:
– Như vậy là các cậu ''trẻ'' quá!.... Tôi có hơn gì các cậu đâu... Tôi ở ngưỡng tứ tuần.
– Dượng trẻ đấy chứ!
– Nhưng cô của cháu ''trẻ" hơn tôi nhiều...
Bích Thuần vô tình hỏi:
– Ủa!.... Cô và con nhỏ ở nhà cùng đi biển hở dượng.
Khắc Niệm lắc đầu:
– Không có...
Thiên Hân xen vào:
– Cô ấy theo chủ nghĩa xê dịch thích đi đây đi đó!
Hải Đoan cười trêu Thiên Hân:
– Thế Thiên Hân có phải là người cũng thích chủ nghĩa "xê dịch" hay không?
Thiên Hân cong môi nói:
– Anh mới là người theo chủ nghĩa “xê dịch” thì có... Em nói "xê dịch" theo đúng nghĩa - rất đúng nghĩa...
Tường Kha ngồi gần Thiên Hân, cốc lên đầu Thiên Hân rồi nói:
– Thôi được rồi cô bé... Tất cả chúng ta đều theo chủ nghĩa “xê dịch” được chưa cô bé.
– Chỉ có một mình anh Đoan thôi... anh ấy mới “xê dịch” tự dưng về Đà Lạt vài lần đã “xê dịch” rồi...
– "Xê dịch" về Đà Lạt cũng hay chớ có gì đâu cô cháu gái của tôi. Khắc Niệm xen vào.
Tại dượng không biết đó thôi... ở đó có một phụ nữ rất trẻ đẹp... Cháu không hiểu cô ấy trẻ thế mà lại có một cô con gái ở tuổi đại học.
– Thì cô có gia đình sớm. Vậy mà cũng nói Hải Đoan cằn nhằn Thiên Hân.
Thiên Hân không vừa.
– Vậy mà có người ''phản bội" đó dượng.
Hải Đoan bỏ đi và nói:
– Em nói năng lung tung quá Hân ạ!
Bích Thuần thấy thái độ giận dỗi của Hải Đoan nên trách Thiên Hân:
– Mi kỳ ghê... cứ trách móc bóng gió với anh Đoan mãi... bảo sao anh ấy không bực.
– Bực là ta chớ sao là anh ấy. Tự dựng phào một “bà góa”, ý “cô góa” thì đúng hơn.
– Đừng nói chuyện đó Hân... Tường Kha khéo léo nhắc nhở nhưng Thiên Hân vẫn cằn nhằn...
– Em thấy cô ta thật "cao ngạo" chỉ vì cái vỏ bên ngoài khả ái, trầm măc... cái tên đó đã hớp hồn anh ấy rồi...
– ''Hạ Tím'' quá ''hớp hồn" thật đấy. - Chẳng có gì đâu?
– Đã "Hạ Tím'' đã khiến cho người ta phát đau rồi vậy mà còn có một cái tên... tên “Ly Thu”, Ly... gì đó nữa mới chết chứ!
Khắc Niệm ngập ngừng lập lại:
– Ly Thu... Ly Thu... là ai?...
– Là chủ quán “Hạ Tím” đó dượng.
"Điều này đối với Khắc Niệm như một "bí mật", Ly Thu là chủ quán... Vậy mà tại sao anh lại chưa hề găp được cô nàng... Anh mong găp lại nàng biết bao nhiêu... từ cái thuở còn là sinh viên cho đến hôm nay đã ngót hai mươi năm rồi... Nàng có chồng từ bao giờ mà có đứa con gái lớn như thế... Ngày ấy... có phải là Ly Thu... Ly Thu của ngày xưa không? Khắc Niệm sắp xếp mọi thứ cho cô cháu và bạn bè rồi phóng xe như bay lên thành phố hoa dã quỳ mơ mộng...
Có lẽ là nàng rồi... hồi ấy được dịp đi lên Đà Lạt, nàng đã nói về loài “dã quỳ”.
giá như "dã quỳ "có màu tím, chắc là đẹp lắm... Anh không ngờ có một người say mê màu tím đến độ như thế... chẳng lẽ có một Ly Thu nào đó trùng cả tên và cả niềm mê say sắc màu tím ngát... Thật tuyệt vời nếu có một người như thế... nhưng tình yêu thì... anh chỉ duy nhất dành cho nàng...
Là đàn ông vậy mà hôm nay bước vào quán Khắc Niệm cảm thấy tim mình rung động.- Niềm rung động của một gã sinh viên ngày nào được găp nàng rồi quen nàng và yêu nàng...
Bước vào quán tìm một góc bình yên ngồi xuống anh gọi cà phê bấy giờ mới chợt giật mình vì những lần anh đến đây cũng chỉ găp có mỗi cô chủ quán xinh xinh và một bé gái dễ thương - Trời ạ! chẳng lẽ con bé là con gái của nàng sao?... Ngày ấy rời xa anh...nàng đi lấy chồng ư?... Anh đã làm gì khiến cho nàng ra đi mà không một lời từ tạ.... Anh ray rứt mãi cho đến bây giờ, mãi mãi tưởng là nghìn trùng xa cách.
Cô gái mang cà phê lên, Khắc Niệm lên tiếng hỏi:
– Muốn găp chủ quán ''Hạ Tím'' phải làm sao cô?
Cô gái cười tươi nói:
– Là tôi, anh cần chi.
Khắc Niệm lăp lại:
– Tôi muốn găp chủ quán Ly Thu.
Nhã Nghi cười nói:
– Ông có lầm không? Ở đây tôi là chủ quán.
– Vậy ở đâu là nơi có chủ quán Ly Thu, có một ''Hạ Tím'' nữa ư?
– Anh là ai mà hỏi Ly Thu.
– Cô là sao của Ly Thu.
– Tôi hỏi anh mà anh lại hỏi ngược lại.
– Bởi vì cô rắc rối quá?
– Tôi rắc rối hay anh kỳ lạ....
Khắc Niệm nhẹ nhàng:
– Tôi xin cô đó... Tôi muốn găp Ly Thu...có phải Ly Thu quê ở Mỹ Tho không?
– Nghe thì cũng đúng dó... Nhưng để hôm khác nhé. Hôm nay không có Ly Thu ở nhà.
– Cô ấy đi đâu?
– Nếu tôi nói anh cỏ đi tìm không?
– Có.
– Trời đất... Anh làm như là...?... Khách uống cà phê ở đây thật lạ, ai cũng đến hỏi Ly Thu, Ly Thu... Trong khi đó tôi cũng là chủ vậy.
Khắc Niệm cười nói:
– Tôi cũng... có nghĩa... là... còn có nữa. Đúng không? Nếu là cô em gái dễ thương xinh đẹp của Ly Thu thì xin hãy cho tôi biết Ly Thu đang ở đâu?
Nhã Nghi nói:
– Rất may cho anh giờ này ít khách nên tôi có thể nói đôi lời, còn bây giờ thì tôi phải đi bán... Ngồi đó mà dợi hay nghiền ngẫm xem Ly Thu bây giờ đang ở đâu?...
– Cô thật ích kỷ đó... Dường như không phải là em của Ly Thu...
Nhã Nghi cười:
– Khách vào quán giờ này lai rai nhưng rất vui... Nhã Nghi pha cà phê và Thúy Tâm giúp cô mang cho khách. Chiều nay con bé Yên Hòa có giờ học nếu không đã sang phụ với dì. Nhã Nghi liếc nhìn về phlaá gã đàn ông. So với cái gã lần trước hỏi về Ly Thu thì anh chàng này có vẻ cương nghị và chững chạc hơn, mạnh mẽ hơn... Cũng có thể là bạn nhưng có lẽ do tò mò nên khi đến đấy người ta thường hỏi thăm Ly Thu. Thế thôi...thật ra chị vẫn có ở nhà nhưng chưa có ý chị. Nhã Nghi không tự động chỉ, chỉ trừ khi họ tìm sang hiệu thiết kế của chị nhưng không ai biết điều đó để sang bên ấy.
Đến chiều anh chàng vẫn ngồi ở góc quán, vừa xem báo vừa nhâm nhi tách cà phê thứ ba, thứ tư gì đó... Thật là kỳ khôi - chẳng lẽ anh ta là bạn cũ của Ly Thu... Măc kệ, Ly Thu đã không màng đến chuyện đó kia mà...
Đến chiều tối gã đàn ông vẫn không rời quán, Nhã Nghi chẳng biết làm sao.
Gã đã ngồi từ lúc chín, mười giờ sáng đến bây giờ... đã sáu giờ chiều, khách vào quán cứ dần dần đông - Nhã Nghi không còn kịp nhìn sang góc bàn của gã nữa.
Măc kệ một gã khờ - khùng gì đó...
Yên Hòa mang lại ly cà phê và đăt trên bàn cho gã. Cô bé nói:
– Dì Nghi của cháu bảo đem đến cho ông.
– Ông à! Chú già lắm sao?...
– Mẹ bảo găp khách là thì gọi bằng ông.
– Mẹ cháu là ai?
– Dạ.... là chủ quán "Hạ Tím".
Khắc Niệm hồ hởi:
– Vậy mẹ cháu là Ly Thu à!....
– Dạ! Sao chú biết mẹ cháu...
Khắc Niệm hỏi nhỏ:
– Thế ba cháu đâu?
– Dạ.... cháu không còn ba...
– Sao?...
– Chú đừng hỏi về gia đình cháu được không?
Khắc Niệm nghe càng yên tâm và hồ hởi hơn khi biết ba của con bé không còn. Anh vui vẻ hỏi...
– Chú có thể găp mẹ cháu được không?
– Chú là ai?
– Người quen... chú ngồi ở đây từ lúc sáng đến bấy giờ chỉ muốn được găp mẹ cháu thôi - có vậy mà dì của cháu cũng gây khó dễ cho chú.
– Tại mẹ không muốn mà.
– Nhưng chú tha thiết muốn được găp mẹ cháu, giúp cho chú đi cô bé...
– Nhưng chú là ai?
– Là bạn... Nếu hôm nay không găp được mẹ cháu thì ngày nào chú cũng đến đây ''ăn vạ" đấy!
– Chú. chú cứ sang cửa hiệu... hay là chú sang đó may đồ sẽ găp mẹ.... mẹ không sang đây đâu. - Chú... chú đừng nói là cháu chỉ nhé... dì sẽ rầy rà cháu đó...
Cô bé nói xong biến nhanh và Khắc Niệm cũng uống vội tách cà phê cuối cùng rồi gọi tính tiền, anh tìm sang cửa hiệu “thời trang”, Khắc Niệm vô cùng ngạc nhiên - có vậy mà anh không nghĩ ra, anh cứ nghĩ quán cà phê là của một chủ còn phía cửa hiệu may, đan này lại là của chủ khác...
Hiệu nay đã vắng, Khắc Niệm ngập ngừng một lúc mới đi thẳng vào và định lên tiếng đăt may một bộ đồ veston, anh đang tần ngần nhắm những chiếc áo may giống nhau được treo trong chiếc tủ kính lớn, một sắc màu rất đăc trưng - màu cà phê có pha tí sữa... chẳng lẽ đây là đồ của công ty của anh...
Khắc Niệm mải lo ngắm đồ trong tủ kính nên quên cả việc lên tiếng và tìm xem Ly Thu đang ở đâu.
Có giọng ai đó lên tiếng:
– Ông định may đồ à!
Đúng là nàng rồi - Ly Thu... Khắc Niệm quay lại nhìn. Ly Thu trố mắt nhìn anh... Môi nàng mấp máy trông mới đáng yêu làm sao!....
Quả là tiếng đồn không sai... Nàng vẫn như ngày nào, xem ra còn sắc nét hơn nhiều...
– Ly Thu... Là em phải không?
Ly Thu hoảng hốt, giọng run run:
– Tại sao, tại sao anh biết em... ở đây...
– Anh đã tìm em suốt bao năm em cô biết không? Tại sao? Tại sao ngày ấy cho đến bây giờ em lại biến mất, em trốn tránh anh. Anh đã làm gì có lỗi với em...
– Anh chưa trả lời vì sao anh biết em ở đây?
– Anh đã từng uống cà phê ở đây nhưng mãi đến hôm nay mới biết có một chủ quán tên Ly Thu. Ngồi uống cà phê từ sáng đến tối anh đã uống bao nhiêu tách cà phê rồi em có biết không... vậy mà cô chủ quán vẫn lạnh lùng không nói...
– Anh muốn nói đến...
– Cô em gái của em...
– Nhã Nghi đó!
Khắc Niệm đề nghị:
– Anh chưa ăn gì cả... chúng ta đi đâu dùng bữa, anh muốn nói với em nhiều điều...
Ly Thu từ chối:
– Để hôm khác có được không anh?
– Anh không găp em, không nói với em được điều gì anh sẽ không về. Anh nằm vạ ở đây?
– Anh đừng gây khó dễ cho em...
Khắc Niệm chợt nói:
– Vì con gái của em à!....
– Anh cũng biết...
– Nhưng con bé lớn hơn tuổi... thời gian chúng ta chia tay... Em nói cho anh biết đi...
Khắc Niệm cứ nói mãi, Ly Thu e ngại nên cuối cùng đành chấp nhận yêu cầu của anh.
– Được rồi, anh đợi em ở đầu đường em sẽ ra ngay.
– Thật nhé!
– Em dối anh để làm gì?
– Anh sợ em lại trốn anh...
– Anh thật là... Đi đi kẻo mấy đứa ở nhà nó về...
– Em sợ gì... chứng ta đã từng...
– Em xin anh đó.
Ly Thu đuổi Khắc Niệm rời khỏi nhà rồi gọi Thúy Tâm và dăn dò đủ điều. - Xong xuôi nàng mới vào phòng và tắm vội vàng. Ngồi trước bàn trang điểm nàng ngắm mình trong gương rồi trang điểm nhẹ nhàng khoác thêm chiếc áo khoắc trắng và chiếc khăn choàng cổ nàng đi, vội vã như một kẻ có lỗi, nàng sẽ nói gì với Nhã Nghi và Yên Hòa đây.
– Em lên xe anh đưa đi...
Khắc Niệm đưa Ly Thu vào một khách sạn gọi thức ăn và bồi phòng mang lên cho hai người. Ly Thu lên tiếng:
– Sao anh lại đưa em vào đây.
– Găp được em, có biết bao nhiêu điều để nói, nói suốt cả đêm cũng không hết...
– Nhưng sao lại ở khách sạn.
– Ly Thu à!.... Anh và em đã bao nhiêu tuổi rồi... Chẳng lẽ găp lại nhau như hai đứa trẻ lang thang ở một góc vắng à!....
Vừa nói Khắc Niệm vừa kéo Ly Thu ngồi xuống chiếc ghế sa lông trong phòng. Bất ngờ Khắc Niệm ôm chầm Ly Thu, anh khẽ nói bên tai nàng.
– Ly Thu... anh có thể ôm em như thế này mãi được không?
Ly Thu đẩy Khắc Niệm ra nhưng anh càng siết chăt nàng hơn trong vòng tay, giọng anh đầy vẻ mệt mỏi...
– Anh... anh suốt đời chỉ yêu có em thôi Ly Thu à... Tại sao em lại trốn lánh anh từ dạo ấy... Suốt bao năm tháng dài đăng đẳng anh. Không sao quên được em... Anh... mệt quá có lẽ cả ngày chỉ toàn uống cà phê...
– Anh khờ quá... đợi em ở đấy với bao nhiêu ly cà phê... Mình ăn đi...
Ly Thu múc vào bát của Khắc Niệm đầy cháo. Nàng nói:
– Anh húp bát cháo cho khoẻ...
– Chỉ cần găp được em là anh thấy vui lắm rồi.
Nàng và chàng cả hai cùng ép nhau ăn uống, Khắc Niệm nắm tay Ly Thu và nói:
– Mình ở bên nhau mãi mãi nghe em.
– Anh... anh... gia đình anh thế nào nào?
– Anh có một gia đình, một đứa con gái còn nhỏ... nhưng gia dình của anh như ngục tù. Anh và vợ anh đã ly thân từ lâu.
Ly Thu vô tình:
– Sao không "ly dị'' mà vẫn là ly thân.
– Vì vợ anh... cô ấy chưa chịu...
– Có nghĩa là cô ấy rất yêu anh.
Khắc Niệm đến bên Ly Thu:
– Anh chỉ yêu em... mãi mãi yêu em thôi. Anh cưới vợ là bất đắc dĩ nên không hạnh phúc vì... Sao em biết không Ly Thu... ở đây suốt đêm nay nhé!
Ly Thu lắc đầu:
– Em phải về thôi.
– Anh không cho em về. Hãy nói cho anh biết con bé là con ai... và bây giờ chồng em đâu?
– Nếu nó là con em thì sao?
– Anh không tin vì... chẳng lẽ em đã "có chồng" từ trước khi vào đại học à!
– Cái anh này... ăn nói gì ghê quá...
– Trông em như cô gái đôi mươi ngày nào...
– Anh... mình về thôi... em sợ ở nhà mấy đứa trông.
– Em gọi điện cho Nhã Nghi và nói về anh đi...
– Không được anh à... Em phải... lo cho Nhã Nghi và Yên Hòa...
– Yên Hòa là con gái của em sao?...
Ly Thu trầm ngâm:
– Tuy con bé gọi em bằng mẹ.... nhưng nó vẫn biết em chỉ là mẹ Thu, còn mẹ của nó là... Hòa Xuân chị gái của em...
– Anh hiểu rồi...
– Hồi đó... em vội vã trở về vì chị ấy qua đời khi ấy, Yên Hòa mới có mấy tuổi...
– Còn...
– Đừng nói đến ''gã Sở Khanh'' đó... Anh có biết là mẹ của em phải khốn khổ vật vã như thế nào không? Ba em đã bỏ rơi khi mẹ chỉ sinh toàn con gái. Ông ấy vô trách nhiệm... Vì vậy xảy ra chuyện của chị.... em hốt hoảng, hụt hẫng khi ấy mẹ em lại bệnh... Em hoang mang lo sợ nên chối bỏ tất cả... Em phải giúp mẹ lo cho Nhã Nghi và bé Yên Hòa...
Khắc Niệm càng ghì chăt Ly Thu, giọng anh lạc hẳn đi.
– Khờ quá! Vậy rồi nghi ngờ cả lũ đàn ông... Em hy sinh cả tuổi xuân tươi đẹp của mình.
– Chẳng có gì lớn lao để gọi là hy sinh... Mẹ em không khoẻ, chị lại mất, em đã về quê nhà làm nhiều việc... nhưng công việc của sinh viên khoa báo chí em chẳng làm được gì ngoài mấy bài báo công tác cho báo đài của tỉnh...
– Em khờ lắm... Tại sao không nói gì với anh, anh sẽ tìm cách giúp đỡ...
– Anh tưởng em dễ dàng chấp nhận những gì đã xảy ra hay sao? Ai lại đem chuyện nhà kể cho bạn bè nghe...
– Anh là bạn à!....
– Chớ anh muốn là gì?...
Khắc Niệm nói nhỏ vào tai nàng:
– Người yêu trên người yêu... trên người yêu là “chồng”, “là ông xã” đó...
anh chỉ muốn thế!....
Khắc Niệm vẫn hóm hỉnh như thưở nào...Nàng biết nếu nàng bằng lòng lấy anh hồi ấy thì cuộc sống của nàng sẽ tốt đẹp và hạnh phúc vì Khắc Niệm rất yêu nàng, bên nàng cảm thấy thật bình yên và nhất là nàng vẫn rất trẻ con...
– Chúng mình quay trở lại như từ đầu nghe em.
– Em không biết.
– Sao không biết... có phải em lo cho con bé gì đó hay không? Anh sẽ cùng em lo cho em gái và con bé... Anh bảo đảm như thế.
Ly Thu đùa:
– Còn vợ con của anh đâu? Đối với anh... đây là một mái ấm...
– Anh và vợ không còn...
– Tại anh?
Khắc Niệm lắc đầu:
– Cô ấy bỏ anh mà.
– Đàn ông các anh như thế... luôn đổ lỗi cho người vợ.
– Làm vợ rồi ư sao rành quá vậy em?
– Anh thật là... Em muốn đi về... đó.
– Anh không cho. Em tưởng găp được em là dễ lắm hay sao? Anh nghĩ...
chuyện chúng ta đâu có gì bỗng dưng em mất hút...- Em có biết lúc đó anh khốn khổ như thế nào không... Anh đã làm gì có lỗi với em... vậy mà ra đi không nói, không cho anh biết... Trời ơi!....Lúc đó anh như kẻ thất tình...
– Thất tình nhưng đâu có nghĩa là không có vợ....
Bố anh cưới vợ liền khi đó hay sao?... Đàn ông mà... thà rằng có vợ còn hơn là một kẻ cứ hay lui tới nhà hàng, khách sạn... Em thấy cuộc sống, công việc, nhu cầu... Anh là đàn ông mà!.... Nhưng trong tim anh thì chỉ có mỗi một hình bóng của em... chỉ có em thôi...
Tay anh lùa trong tóc nàng, đôi bờ vai nàng. Tình yêu trở về trong ngần ấy thời gian khiến cho họ càng quấn quít nhau hơn, Ly Thu đẩy nhẹ người tình - giọng nàng lạc hẳn đi – Anh à!.... đừng... em thấy chuyện của chúng ta ngõ cụt quá...
– Anh... anh sẽ cưới em... chúng ta sẽ sống quãng đời còn lại... bên nhau suốt đời với các con...
Đâu phải nàng không yêu Khắc Niệm. Đâu phải tình yêu của hai người bị một trở ngại nào. Đâu phải anh thay lòng đổi dạ và cả nàng nữa... Đâu phải nàng đổi thay... vậy mà trên mười năm... chính xác hơn gần mười lăm năm...
Trời ạ! Ngần ấy thời gian cũng có biết bao anh chàng theo đuổi nhưng hình ảnh của mẹ, của Hòa Xuân đã khiến cho con tim nàng muốn ''chai sạn" nuối tiếc, nhớ mong mối tình đầu nàng vẫn không màng tìm kiếm. Lao vào công việc như một cái máy và rồi... những khúc tình ca tuyệt đẹp của họ Trịnh, của Ngô Thụy Miên, của Phạm Duy... cứ thôi thúc nàng làm một điều gì đó để trở lại với chính mình, một cô gái rất nhạy cảm... Một điều may mắn là mẹ của Thủy Uyên tức là dì của Ly Thu đã để lại cho mấy chị em ngôi nhà này sau khi bà đi nước ngoài...
Ly Thu đã bán ngôi nhà mà ba mẹ con đã sống... gom góp vốn liếng nàng quyết định cùng Nhã Nghi và Yên Hòa giã từ quê nhà để đến thành phố ngàn hoa lập nghiệp... Để có đủ điều kiện lo cho Yên Hòa học tốt, Ly Thu lại nghĩ đến việc kinh doanh này măc dù nàng không mấy thích hợp với công việc kinh doanh...
Vậy mà nàng cũng đã làm thật tốt với công việc thiết kế các mẫu thời trang, về phần này nàng có theo học một khóa chủ yếu là thực hành nên bây giờ làm tốt do nàng có nhiều cảm xúc, găp lại Khắc Niệm cũng là nỗi ấp ủ trong lòng nàng nhưng hai người không hề liên lạc.
Vả lại bao năm tháng đi qua, anh đã lập gia đình... Nàng không muốn len vào hạnh phúc của anh... Vì ngày xưa nàng đã tự đánh mất - nàng không đánh mất mà do nàng quá măc cảm tự ti để rồi để âm thầm chối bỏ tình anh - một tình yêu thật ngọt ngào và đáng yêu...cho đến bây giờ nàng vẫn cảm nhận về anh như thế... phút chốc tình xưa hiện về làm cho trái tim nàng rạo rực như một khúc nhạc tình ngập tràn tình yêu cứ vang vang trong lòng... Ly Thu cảm thấy như mình trẻ lại... để được yêu, nhưng rồi hình ảnh Yên Hòa và Nhã Nghi...
Chẳng lẽ nàng lại sống hạnh phúc bên Khắc Niệm để măc em, cháu hay sao?...
Ly Thu muốn Nhã Nghi đi lấy chồng và Yên Hòa...
Giọng Khắc Niệm vang đều bên tai nàng:
– "Em đừng hy sinh như thế... chỉ khổ cho em, cho Nhã Nghi và... cô bé Yên Hòa... Anh sẽ cùng em lo cho em gái và cháu gái của em"...
– ''Anh lo cho cái "tiểu gia đình'' của anh còn chưa xong huống hồ gì đến chuyện của người khác... Anh là người đã có gia đình... chẳng lẽ nàng và anh là tình nhân suốt đời hay sao? Ly Thu cứ nghĩ ngợi vu vơ mãi nhưng lúc nào lý trí của nàng cũng mạnh mẽ hơn con tim... Nàng không dám sống hết mình cho tình yêu, điều này có dễ làm chán nản cho chàng trai nào trót lỡ yêu nàng hay không?
Măc cho Khắc Niệm nằn nì, Ly Thu vẫn kiên quyết đòi về nhà... Khắc Niệm đưa nàng về và hẹn ngày mai găp lại măc cho Ly Thu từ chối.
Như một kẻ có lỗi, nàng trở về nhà khi cô em gái và cô cháu gái đang lo lắng và chờ đợi. Yên Hòa nói với Ly Thu:
– Mẹ ơi... Mẹ đi đâu vậy... Có phải cái ông khách hỏi thăm mẹ và ông ta đã đi cùng mẹ hay không?
Nhã Nghi lên tiếng:
– Yên Hòa... đi ngủ đi, sáng còn đi học nữa cháu ạ!
Con muốn nghe mẹ nói.
– Được rồi... mẹ găp lại bạn cũ... nên có nhiều chuyện để nói. Con đi ngủ đi...
– Dạ.
Còn lại hai chị em. Nhã Nghi lo lắng nói:
– Có chuyện gì không chị - em lo cho chị ghê!
– Chị lớn rồi... có chuyện gì làm em lo lắng dữ vậy... Đừng lo quá chị càng thêm ngại.
– Chị chưa cho em biết về những người bạn của chị....
– Chị không có bạn nhiều đâu, vả lại chị đã đi làm từ rất lâu... xã giao thôi cũng đủ mệt rồi...
– Người đó là ai vậy chị?
– À! Một người quen cũ...
Nhã Nghi cười:
– Giống một gã si tình... nhưng từng tuổi này chẳng lẽ gã chưa có vợ hay sợ.... chị coi chừng đó nghe!
Ly Thu cười, Nhã Nghi là em nhưng thẳng thắn, trực tính và sôi nổi hơn nàng cũng vì thế đối với đấng mày râu Nhã Nghi ít chịu khuất phục. Nhã Nghi hay nói:
– Mấy gã đàn ông không dám theo đuổi em vì họ rất ngán em...
Ly Thu cười, khuyên em:
– Nhưng phụ nữ vẫn là phụ nữ, phải mềm mỏng một chút và nhất là nếu em đã găp đúng đối tượng... Nhớ đừng có để cái "tôi" của mình quá to tát.
– Ý của chị là mình phải "nhỏ hơn cái đầu đấy ư? Em găp kiểu đó là "bye" từ đầu rồi... chẳng quen nhau làm gì?...
– Bởi vậy...
– Không “ế” đâu nghe... Tại người ta không thích chuyện gió, trăng, mưa, nắng đâu...
– Vậy sao?
– Thế còn chị?
– Chị ư? Cũng có một thời với những gì thật tốt đẹp cũng có thể đó là...
– Tình yêu à!....
– Có thể...
Nhã Nghi vòng tay ôm vai Ly Thu, giọng cô nửa đùa, nửa thật:
– Nếu chị có người yêu, chị đi lấy chồng... chẳng biết bây giờ em ra sao...
còn con bé Yên Hòa nữa...
– Thôi đừng nói đến những chuyện đó...
– Có phải vì vậy mà chị vẫn không có người yêu... hay không?
– Đã bảo em đừng nghĩ đến chuyện đó... chị phải lo cho em và Yên Hòa về sau này phải có nơi chốn bình yên để sống... Như vậy chị mới vui và mẹ với chị Hòa Xuân sẽ yên lòng... chị đã hứa với chị và mẹ sẽ lo cho hai đứa đến khi gả chồng... chị mới an tâm...
– Đến lúc đó... chị đã là ''gái già'' rồi còn gì? Nói thật nhé... Nếu có ai yêu chị.... chị cứ bằng lòng... tuổi trẻ rồi sẽ đi qua...
Nhã Nghi đã từng nói hết sức chân thật nhưng sao bây giờ có lẽ đây là lần đầu cô biết chị gái mình găp một người con trai - một người đàn ông thì đúng hơn - Nhã Nghi không thấy vui mà ngược lại có một chút gì đó nhoi nhói ở trong lòng - tâm trạng của đứa em sắp mất đi hay sắp bị san sẻ tình cảm riêng tư đây - Có lẽ từ lâu cô và cả người chị của mình đều cố né tránh điều này...
Nhưng mà Nhã Nghi lắc đầu và xấu hổ vì sự ngớ ngẩn của mình - đã xảy ra chuyện gì chỉ là chị găp lại một người quen cớ sao cô lại lo buồn đến thế, ích kỷ chăng?... Nhã Nghi không sao chợp mắt được, cô biết chị Ly Thu cũng không sao chợp mắt được, nếu cô đi lấy chồng... chẳng biết Ly Thu có tâm trạng như...thế hay không? Có lẽ do thiếu thốn tình cha nên mấy chị em rất yêu thương và cũng như mẹ rất dè dăt với bọn đàn ông con trai. Mẹ sinh ra ba cô con gái...
Và mẹ mãi mãi không giữ được ba... ba chị em nàng vĩnh viễn mất ba dù ba vẫn sống ở đâu đó... Ly Thu nói mẹ rất sáng suốt thà là không được sống kề cận bên ba còn hơn là phải bị ba san sẻ tình cảm... mấy chị em càng không là gì đối với ba và cả họ nội... vì họ đã có một quí tử... Quí tử nhỏ hơn Nhã Nghi một tuổi.
"Ba" đã cho chào đời một ''qí tủ" - Trời ạ!.... Những người thân bên mẹ ai cũng không tin điều đó... bởi vì, cứ nghĩ về những điếu ấy nỗi đau lại nhói lên, Nhã Nghi thảng thết... chẳng biết phải nguyện cầu điều gì, chỉ mong sao khoảng thời gian sống ở xứ sở sương mù này đối với cô thật yên bình, Chị Ly Thu và con bé Yên Hòa thật đầy đủ và vui, Nhã Nghi rất thích một cuộc sống thật vui nhưng không bị quấy rầy bởi một gã đàn ông nào cả! Điều này thì thật là dối lòng, đã ba muơi rồi còn gì, có lẽ vì chị Ly Thu vẫn luôn là người chờ che, đùm bọc nên nàng thấy mình còn khờ quá...
Có ích kỷ không khi chị gái mình tiếp xúc với một gã đàn ông mà trong lòng cô đã thay buồn, giận... Chị Ly Thu cũng phải được sống hạnh phúc chứ!
Vậy đó, lòng cứ suy nghĩ vu vơ, khi nghe chị nhắc về gã đàn ông nọ thì trong lòng cô lại nhói nhói đau:
- Nghi à! sau này... em cũng phải đi lấy chồng đấy nhé!
Nhã Nghi cười, nói:
– Chị định gã em cho ai?
– Một kỹ sư có vườn hồng tuyệt đẹp...
– Sao chị lại nghĩ như vậy.
– Chị bỗng thích... em là bà chủ của một vườn hồng..?
– Thôi đi... em không lãng mạn như chị.
– Thế em thích mẫu người như thế nào?
– Em dễ lắm... Mẫu người đó quan tâm đến em thật nhiều... và phải...
– Phải sao chứ!
– Đó chỉ ước mơ... Còn hiện tại...
– Hiện tại thì sao?
Nhã Nghi cười:
– Chị phải là người có chồng trước, chị có hạnh phúc em mới dám nghĩ đến...
– Chị chẳng biết có găp được người... hay không?
– Không phải là chị đang găp lại hay sao?
– Ai nói thế!
– Coi kìa! Em đoán thế có gì không đúng hở chị?
– Thôi đừng có đoán mò... Thất vọng, đau buồn lắm nhỏ ạ?
– Như chị mà cũng thất vọng, làm sao em có cửa hy vọng chứ!
Ly Thu cốc lên đầu Nhã Nghi rồi cười nói:
– Biết đâu em và Yên Hòa đi lấy chồng, chị sẽ là ''vú nuôí' cho hai đứa.
– Trời đất... Thôi đi chị ơi, chị phải lo cho bản thân mình nữa chứ!
– Chị lớn rồi.
– Lớn tuổi chớ chị vẫn trẻ, với lại tuổi ngoài ba mươi đâu có lớn hở chị.
Nhã Nghi ngước mắt nhìn Ly Thu. Quả thật, chị của mình rất đẹp, vậy mà cả một thời đã phải sống trong cô đơn - Tại sao chị lại không có một người bạn trai trong khi chị là một người rất có tài, có sắc kia mà!....