Ly Thu ngạc nhiên hỏi:
– Ông đến tìm tôi ư?
– Tôi gặp cô được chứ!
– Tôi với ông chẳng có liên quan gì.
– Cô Thu à! Tôi nghe chú Khắc Niệm nói về cô nên tôi định gặp cô.
Ly Thu hiểu nhầm nên nói:
– Đúng... tôi có ý định gặp ông, nhưng nghĩ lại thấy không cần thiết.
– Tôi xin cô đó... tôi có việc này quan trọng lắm để hỏi cô.
Ly Thu cảm thấy mình thật mâu thuẫn nhưng rồi vẫn phải gặp gã đàn ông mà nàng định gặp.
Gã khuấy nhẹ tách cà phê rồi nói:
– Cà phê ở đầy không ngon bằng ở ''Hạ Tím'' đâu, cô uống đỡ nhé!
– Ông muốn nói gì... tôi ngại người khác hiểu khi thấy tôi và ông ở quán cà phê này.
– Tôi định đưa cô đến quán "Hạ Đỏ có chàng tôi hỏí' xem có thể cô rút kinh nghiệm gì ở đó không?
Ly Thu đứng dậy nói:
– Xin lỗi... Tôi không có ý kinh doanh kiểu đó... Chúng tôi làm ăn chân chính, ông nhầm người rồi.
Đặng Mậu ngạc nhiên trước sự phản ứng của Ly Thu. Ông cười xin lỗi.
– Tôi thành thật xin lỗi cô...
Tôi nghe nói dạo này ''Hạ Tím'' bị cạnh tranh... nên có ý tốt.
– Nếu là do em gái tôì nói với ông thì tôi xin ông đừng xen vào chuyện riêng của chúng tôi. Ông tưởng ông là ai chứ! Tôi chưa cảnh cáo ông về mối quan hệ với em gái tôi... Tôi cho rằng nó cũng có phần sai vì đã bị cái mã bên ngoài của ông ''quyến rũ"... Tôi đau lòng lắm. Giá như ông không bị ràng buộc về gia đình tôi cũng không màng về tuổi tác.
Giọng ông hỏi nhẹ:
– Nhưng không phải cả cô cũng như thế hay sao?
– Ông là ai mà lại xen vào chuyện chúng tôi chứ!.... Chuyện của tôi với Khắc Niệm không thể so sánh với ai cả.
– Ly Thu dữ vậy sao cô?
Ly Thu cảm thấy giận. Nàng nói:
– Giữa tôi và ông không có liên quan gì, xin ông lịch sự cho, tui định nói với ông... Chẳng qua em gái tôi đang bị ông ''mê hoặc'' còn chuyện giữa tôi và Khắc Niệm xin ông hãy lịch sự một chút.
Đặng Mậu nhếch môi nhìn nụ cười của cô, Ly Thu cảm thấy càng nổi giận thêm.
– Xin lỗi tôi không có chuyện gì nói với ông... Chỉ xin ông hãy để chúng tôi yên... Đừng để em gái tôi bị tổn thương tôi sẽ không tha cho ông đâu. Ly Thu đứng dậy.
Đặng Mậu lắc đầu nói:
– Thật ra tôi không định nói thế, nhưng cô đã nói thì tôi cũng xin nói để cô rõ... Tôi không xen vào chuyện của cô với Khắc Niệm được à! Cô lầm rồi... cô có biết Khắc Niệm là gì của tôi không.
– Tôi không cần biết.
– Tại sao không? Cô nên đối diện với sự thật là Khắc Niệm cũng đã có vợ....
mà vợ của Khắc Niệm là... là em gái của tôi, đúng ra tôi cũng có quyền yêu cầu cô hãy buông tha cho em rể tôi, nhưng tôi chỉ muốn biết... những gì Khắc Niệm nói có đúng hay không?
Chẳng lẽ cô lại hy sinh cả tình yêu, cả tương lai của mình.
– Điều này ông lại càng không nên biết... chẳng liên quan gì với ông?
– Ly Thu... chẳng qua tôi tìm cô... vì tôi nghe Khắc Niệm nói về cô... quê cô không ở đây mà ở Tiền Giang có đúng không?
– Chuyện đó cũng không cần ông biết...
– Thú thật khi tôi nghe về quê cô và những gì có liên quan tôi muốn xác định một việc.
– Việc gì mà ông cần phải xác định từ tôi.
– Cô có một người chị à!
– Gì nữa đây? Thưa ông?...
Ông Mậu ngập ngừng nói:
– Tôi... tôi có quen một cô gái tên Hòa Xuân, quê cũng ở Tiền Giang... chẳng biết...có phải là cô ấy hay không?
Trời ạ! Ly Thu nghe chao đảo, tim nàng rối lên, chẳng lẽ là ông ta... đã thế...
ông ta lại đang dần dần đến với Nhã Nghi... Trời ơi! Nếu là sự thật thì còn tai hại nào bằng, Ly Thu hốt hoảng đứng lên bỏ về... cô không muốn nghe gì cả.
Bên tai cô, giọng của Đặng Mậu nài nỉ:
– Cô phải biết rõ mọi chuyện, tôi xin cô đó, hãy giúp tôi hoàn thành bổn phận của mình. Chỉ có cô mới giúp tôi được việc này mà thôi...
Ly Thu chưa định bỏ đi thì Thiên Hân lại xuất hiện.
Thiên Hân ngồi xuống cạnh Đặng Mậu và cao giọng với Ly Thu – May quá được gặp bà ở đây.
Ly Thu ngạc nhiên hỏi:
– Gặp tôi à!.... Tại sao lại muốn gặp tôi...
Đặng Mậu sợ con gái nói rằng lung tung nên đã lên tiếng.
– Thiên Hân à!.... con gặp cô ấy làm gì? Sao lại đến đây không lo làm việc.
Thiên Hân trả lời ông Mậu.
– Còn ba, tại sao bỏ cá công việc ở thành phố để về đây, con sợ ba bị “cạo”.
con lo cho cả chú Niệm... có lẽ mẹ và cô cũng sẽ đến thành phố Đà Lạt này để giải quyết mọi việc.
– Con im đi, con không được xen vào chuyện của người khác. Hãy đi về đi.
– Con không muốn ba cũng như chú bị "phá sản'', ba bỏ bê công việc ở thành phố, còn chú Niệm chẳng những bỏ bê công việc mà còn bỏ bê cả gia đình... ba cũng biết vì sao rồi mà, chắng lẽ cô ta đến đây vì mục đích tốt đẹp hay sao?
Ly Thu nóng rần trên gương mặt khi khám phá mối quan hệ của họ.... Thì ra là như vậy, còn Đặng Mậu có phải là gã đàn ông của chị Hòa Xuân hay không?
Điều này thật là đau đớn khi mà... Trờiơi! Không thể để ông với Nhã Nghi có mối quan hệ thân mật hơn. Hậu quả sẽ ra sao đây?... Ly Thu nghe tim mình đau nhói, tay nàng run rẩy, nàng đan hai bàn tay vào nhau để lấy lại bình tĩnh nhưng vẫn không muốn nói điều gì khi có cô con gái cúa Đặng Mậu ở đây, còn trẻ nhưng đã quản lý cả một siêu thị lớn ở thành phố Đà Lạt này... cô gái này không vừa đâu? Thì ra siêu thị ''Sa Đá' là của họ.... Nhưng đừng hòng nàng giao con bé Yên Hòa cho họ.... thà nghèo nhưng con bé vẫn sống trong tình yêu thương của mẹ Ly Thu và dì Nhã Nghi...
Những ngày tháng vất vả đã đi qua nhưng ký ức của nỗi đau mà gia đình này phải gánh chịu thật không thể nào quên, chính cô là người đã phải gánh vác với mẹ vô cùng to lớn không sao san sẻ hết được.
Ly Thu đau nghẹn đến nghẹt thở, nàng còn muốn hét to lên... Cuối cùng ông Mậu và cô con gái ra về trước nhưng nàng vẫn hiểu được thái độ của ông. Thật ra nàng mới càng muốn biết rõ hơn về ông nhưng không có một tấm ảnh nào để nàng xác định... Ly Thu chợt nhớ đến những dòng nhật ký của Hòa Xuân và cái tên ''M'' thì ra... bây giờ cô đã tìm được đáp số cuối cùng... ''M" không còn là ẩn số nữa... Trời ơi!.... Biết làm gì bây giờ?
Tại sao Khắc Niệm không cho cô biết mối quan hệ gần như thế giữa anh và gã Đặng Mậu kia... em rể ư? Anh vợ và em rể thường bất đồng với nhau... Thảo nào... Điều mà Ly Thu bất ngờ là khi cô trở về nhà, ghé qua quán lại gặp ngay cô vợ của Khắc Niệm và một phụ nữ có vẻ cứng tuổi hơn... không cần tìm hiểu nàng cũng đoán được họ là ai.
Thì ra Thiên Hân đã theo dõi và dàn xếp mọi chuyện, cô gái này từ lâu đã theo dõi mọi chuyện, thảo nào luôn tỏ ra gay gắt, cau có khi có dịp gặp nàng. Ly Thu nghĩ mà đau lòng... Nếu thế... ông Đặng Mậu có dám nhận con gái mà mình bỏ rơi ngót hai mươi năm trời hay không? Điều nàng lo lắng là Yên Hòa, giấu con bé mãi mãi không được rồi vì ông ấy đang hiển hiện... Nếu không có quá khứ như thế làm sao lại có sự trùng cả tên người, tên quê như thế, hy vọng là không phải. Điều này đã không còn có thể nữa rồi.
Thấy Ly Thu bỏ đi Nhược Thủy kêu:
– Cô Ly Thu... chúng tôi muốn gặp cô.
– Tôi và cô đâu có liên quan gì đâu?
– Không à!.... Cháu tôi vừa cho biết cô đã gặp anh Đặng Mậu...
Người đàn bà lên tiếng:
– Sao hai người hẹn hò à!
Nhược Thủy lên tiếng:
– Chị bình tĩnh đã nào, chưa gì đã thế rồi!
– Cô nói đi... Thảo nào cô ta đẹp quá!
Ly Thu đã hiểu mọi việc nên nói:
– Xin lỗi hai vị, quán chúng tôi hôm nay phải nghỉ sớm vì có việc riêng.
Nhược Thủy cau có:
– Cô sợ à!
Ly Thu nhăn mặt.
– Xin lỗi cô... chúng tôi bận việc...
– Cô bận gì cũng phải ở lại để chúng ta bàn việc.
– Bàn việc, chúng ta có việc gì mà bàn thưa bà!
Nhược Thủy sẵn giọng:
– Tôi nói để cô rõ... Đây là vợ Đặng Mậu... còn tôi là ai cô có cần biết không?
Ly Thu lắc đầu nói:
– Không! Tôi đang mệt lắm xin hẹn vào dịp khác.
– Cô sợ à!
– Tôi không sợ, nhưng tôi đang mệt... Xin chào... Nếu quí bà có uống nước thì xin tự nhiên.
Ly Thu bỏ đi nhanh về phía cửa hiệu của mình.
Nhã Nghi nghe nói đến Đặng Mậu là quan tâm ngay, cô không biết vì sao chị Ly Thu lại gặp ông. Có lẽ để ngăn cản hai người lúc nào chị cũng tìm cách ngăn cô và Đặng Mậu, trong khi chị với Khắc Niệm vẫn hẹn hò, và cô đâu có ngăn cản hai người.
– Nhược Thủy tìm họ để làm gì? Chẳng lẽ họ có liên quan đến Đặng Mậu hay Khắc Niệm.
Nhã Nghi cảm thấy giận Ly Thu nhất định là Ly Thu đã nói gì với ĐĂng M'ậu thảo nào mấy ngày nay không gặp được ông ta!?...
Hơn tuần nay Nhã Nghi không thấy Đặng Mậu đến, chiều nay cô giao quán cho Thúy Tâm và Yên Hòa rồi bỏ đi suốt. Đến tối mới trở về.
Ly Thư gọi Nhã Nghi sang và nói:
– Em làm sao vậy Nghi? Bỏ đi suất cả buổi chiều, kiếm ông ta à!
Nhã Nghi buồn bã nói:
– Có phải chị đã nói gì và cấm ông ấy đến đây. Chị thật kỳ... người ta đến quán cũng không cho nữa hay sao? Vậy dẹp quán đi.
Ly Thu nổi giận:
– Nếu em thấy cần thì chị sẽ dẹp ngay.
– Chị thật tàn nhẫn, ích kỷ... Chị biết có mình...
– Nghi à! Em bình tĩnh đã... em đã xảy ra chuyện gì với ông ấy rồi phải không?
Nhã Nghi cau có:
– Chị tưởng như chị à?... đi suốt cả tuần với người ta... bộ anh ta không là người có vợ hay sao?
– Chị đã nói rồi anh Khắc Niệm với chị khác... Ông ta khác, em không biết hai người phụ nữ hôm nọ là ai à?
– Bà ta định đánh ghen với chị đó... Ai mà không biết, bà ấy tìm chị là biết rồi...
Ly Thu gằn giọng:
– Còn người đàn bà kia là ai, em biết không biết sao?
– Mặc kệ họ....
– Bà ta là vợ của ông Mậu đó... họ là chị em dâu em chồng...
Nhã Nghi lắc đầu:
– Em không quan tâm chuyện đó...
– Em không nên tiếp tục mối quan hệ với ông Mậu...
– Em cứ quen nếu chị và Khắc Niệm chia tay thì em bắt chước chị.
– Em thật là... Em có biết chị đang lo lắng, đau khổ như thế nào về mối quan hệ của em với ông Mậu hay không?
Có nên nói cho Nhã Nghi biết liền hay không? Nếu nói ra mọi việc tlếp tục sẽ ra sao? Trời ơi! Rồi Yên Hòa sẽ biết... Rồi mọi việc sẽ ra sao khi mà mọi việc sẽ phơi bày ra ánh sáng...
Nhã Nghi và Yên Hòa sẽ ra sao... Ngay lúc này nàng cũng đã muốn dọn đi nơi khác để tránh gặp Đặng Mậu, sẽ không cho ông ta nhận con bé nghĩ rằng ba nó đã chết sẽ tốt hơn. Bỗng dưng từ lúc chào đời tới đến bây giờ con bé mới được gặp lại cha...
Thà rằng để nàng chôn giấu trong lòng... Nhưng liệu ông Đặng Mậu có chịu để gia đình nàng yên không? Dẫu sao nếu không nói cho Nhã Nghi biết có lẽ ông Mậu cũng sẽ tránh Nhã Nghi khi ông đã rõ Nhã Nghi là ai? Cầu trời ông ấy vẫn còn lương tâm, để nàng không phải lo lắng thà là Nhã Nghi giận hờn...
Nàng cũng sẽ cứ chấp nhận mọi điầu phiền muộn để bảo vệ cuộc sống vốn yên bình của gia đình nàng mà nàng đã phải khổ sở, hy sinh suốt bao tháng năm dài...
Mặc cho Nhã Nghi giận đỗi bỏ đi, Ly Thu ngồi mội lúc rồi về phòng...
Ông Đặng Mậu chuẩn bị đi Đà Lạt, ăn sáng xong, ông bỏ đũa và đứng lên nói:
– Tôi về Đà Lạt có chút việc.
Bà Lan Thụy cau mặt:
– Mình lên trên ấy làm chi mà lên hoài vậy.
– Công việc ở trên đó chưa ổn, anh còn phải tính toán lại một số việc.
– Chớ không phải ông ở đó bày đặt lăng nhăng hay sao?
– Sao mình nói năng linh tinh vậy. Tôi lăng nhăng cái gì chứ!
– Ai mà biết anh ở đó để làm gì chứ?
– Mình hay suy nghĩ bâng quơ... Nè! Đừng có nghe lời cô Thủy rồi cứ lên đó mà làm rối tung mọi chuyện.
– Tôi sẽ lên Đà Lạt với mình.
– Mình muốn lên cứ lên nhưng phải thu xếp chuyện nhà rồi hãy đi.
Bà Lan Thụy định thử lòng ông Mậu, nhưng ông có vẻ dửng dưng, mặc kệ, bà cảm thấy bực tức và giận vô cùng. Bà sẽ lên chỗ của Thiên Hân, con bé biết rõ mọi chuyện nhất là chuyện của Khắc Niệm. Khắc Niệm và Nhược Thủy đúng ra đã ra tòa ly dị từ lâu rồi nhưng con bé chưa muốn ai cũng biết lỗi lầm do Nhược Thủy gây ra nhưng Nhược Thủy cũng có lý do của mình vì sự lạnh nhạt của Khắc Niệm... Thì ra là dượng ấy cũng có nhân tình nên mới như thế... Đó là một người phụ nữ có gương mặt thật ưa nhìn thảo nào... Khắc Niệm chẳng chết mê chết mệt được. Đàn ông mà! Nếu chấp nhận ly dị, Nhược Thủy sẽ được hưởng phân nửa tài sản của Khắc Niệm. Nhưng Nhược Thủy có cần đâu khi tình nhân của nó là gã Việt kiều. Đằng nào Nhược Thủy cũng sống giàu sang kể ra cô em chồng của bà quả là khéo chọn... Lan Thụy cảm thấy phục.
Để cho Đăng Mậu đi Đà Lạt ít hôm, bà Lan Thụy nhất định sẽ lên đó để ''trưng trị" cái lũ phụ nữ mà bà chẳng bao giờ có thiện cảm dù đó là một cô gái xinh đẹp... bà còn nghe nói ở Đà Lạt còn có quán cà phê tên thật lạ "Hạ Đỏ có chàng tới hỏí'. ở đây ''tươi mát" hơn ở "Hạ Tím'', Nhược Thủy có vẻ tâm đắc với quán này. Nghe nói quán phất lên rất nhanh, tưởng đánh gục được ''Hạ Tím'' nhưng "Hạ Tím” vẫn còn khách. Đã thế Khắc Niệm cũng như Đăng Mậu còn đưa cả nhân tình vào "Hạ Đỏ...'', nếu ngoài việc uống cà phê thì chắc họ chẳng đến đó để làm gì. Ai cũng thích đến chỗ đó để có không khí của yêu thương...
Nghe Nhược Thủy nói Lan Thụy cũng muốn về ở Đà Lạt hẳn để ngăn Đăng Mậu. Nếu ông ấy đến đó nhiều hơn và rồI biết đâu lại gieo mầm sống như ngày nào... Trời ạ! Thói "bướm ong” của ông ấy đã trỗi dậy rồi sao? Sau bao năm tháng dài đăng đẳng, có lẽ đó cũng là bản chất của chồng bà...
Lan Thụy lên phòng sau khi Đăng Mậu đã lái xe đi Đà Lạt, chẳng biết lần này ông có bí mật điều gì hay không mà những ngày qua bà thấy ông thật lạ chẳng lẽ công việc ở trên đó có vấn đế như ông nói hay sao?
Bà Lan Thụy vội vã gọi điện cho Thiên Hân và dặn dò mọi việc rồi mới an tâm...
Thiên Hân luôn về phe của mẹ trong khi Thiên Khôi thờ ơ trước mọi việc, có hai cô con gái nhưng lại hai cá tính, Thiên Khôi có tài nhưng hiền lành hơn, Thiên Hân lại sôi nổi, nhanh nhẹn. May cho bà là về sau lại được một cậu ấm, có cậu quí tử, Đăng Mậu bớt được thói bướm ong... Bà Lan Thụy mãi suy nghĩ rồi trở về phòng, trong lòng bà đầy mâu thuẫn nên đi hay không, để Đăng Mậu ở Đà Lạt sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Bà vội vã thu xếp sẵn đồ đạc để khi cần sẽ bay đi Đà Lạt ngay, Lan Thụy bỗng thở dài, chẳng lẽ sau ngần ấy năm trời, bây giờ bà lại lâm vào cảnh ngộ như ngày xưa, nhưng sao trong lòng bà thấy khó chịu thấy bồn chồn 1o lắng không yên...
Đến tối Thiên Hân gọi điện cho bà, con bé báo bà thu xếp rồi đi Đà Lạt ngay... Nhưng điều bà đoán quả là không sai... Thiên Hân không nói rõ việc gì mà bảo bà ghé Bảo Lộc để đi cùng cô Nhược Thủy. Mọi chuyện đều từ chị em nó mà ra, bà cảm thấy run rẩy như có một linh cảm không may xảy ra... Bà quyết định ngày mai sẽ đi ngay lên Bảo Lộc rồi cùng nhau đi Đà Lạt... vì cuộc sống gia đình bà sẽ về Đà Lạt ở hẳn nếu như Đăng Mậu vẫn thường xuyên về trên ấy. Đó là giải pháp sau cùng bà phải thực hiện cho được?
Nữa tháng sau Khắc Niệm đi nước ngoài do công việc yêu cầu nhưng trong lòng rất nôn nao vì những ngày anh đi tình hình giữa Ly Thu và anh chưa được cải thiện, nàng kiên quyết giận anh biết chỉ vì anh đã giấu không cho nàng biết về mối liên hệ thân thuộc với Đăng Mậu, Khắc Niệm thừa biết điều này nên e ngại chưa dám nói không ngờ mọi việc đã vỡ lẽ, ngồi trên xe mà trong lòng anh cứ nôn nao về ngay Đà Lạt để được gặp nàng.
Chẳng biết Ly Thu đã hết giận hay chưa. Hôm nọ nhìn gương mặt dỗi của nàng anh cứ ngỡ như mình trẻ lại của một thuở sinh viên.
Bao lần nàng vẫn cứ hỏi:
''Tại sao? Tại sao anh giấu em, anh là em rể của Đăng Mậu... Thảo nào anh biết rất rõ về ông ấý'.
– Anh xin lỗI! Anh không nghĩ đối với em sự việc này lại quan trọng như thế.
– Sao không quan trọng chứ! Anh và ông ấy cũng chỉ là một đàn ông thật là...
Có lẽ giận dỗi quá hóa mất khôn nàng đã kể lẻ bao nhiêu điều nàng đâu hiểu được mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa anh và Đăng Mậu, cũng như Đăng Mậu lúc đầu cũng đã ủng hộ anh về việc ly dị nhưng rồi lại trở mặt... Đêm trước khi đi anh cũng đã gặp nàng và nhất định đêm nay về đến Đà Lạt, anh gặp nàng... Lần này anh đã chuẩn bị nhẫn kim cương mua từ nước ngoài và cả một vòng đeo cổ có những hạt ngọc thật xinh xinh...
Đây là quà đính hôn và quà cưới... Dẫu cho chưa 1y dị được vợ anh vẫn kiên quyết kết hôn với nàng, được một người quen tư vấn anh đã an tâm ''về việc này khi mà anh và Nhược Thủy chưa ly dị nhưng về pháp lý họ đã ly thân từ lâu.
Mọi việc đều có xác lập văn bản và công chứng... Vừa kếp hợp công việc, vừa gặp người quen tư vấn... Bây giờ trong lòng Khắc Niệm vô cùng thư thái dù biết Ly Thu vẫn còn đang giận mình anh sẽ tìm cách ''dỗ'' ngọt nàng... Như ngày nào, nhưng Ly Thu là cô gái tuy yếu đuối nhưng không dễ gì dỗ ngọt. Không hiểu vì sao cho đến bây giờ tình yêu của anh dành cho Ly Thu vẫn nồng nàn như ngày nào. Tình yêu là thế ư? Khi ta khao khát một tình yêu và dành cho tình yêu đó một vị trí vững vàng thì nó sẽ không bao giờ bị thay đổi...
Trong lòng anh bao nghĩ suy cứ như con rối chạy loanh quanh.
"Yêu nhau trong cuộc đời Mơ duyên tình dài Gắn bó đôi lời Ta quen nhau một ngày Thương nhau trọn đời Giữ cho lâu dài Khi chia tay lần đầu Duyên chưa đậm màu Cũng đã say nhiều Một thời gian quen biết Tình ta tha thiết muôn phần Nhưng không ai nào ngờ Duyên đang mặn mà Bỗng đã chia lìa Đêm chia ly lạnh lùng Đưa tay một lần Đến mai không còn Đêm nay không còn dài Xin cho vài lời Chớ trách nhau hoài...”.
Những lời ca cứ như trái tim anh ngày nào nát tan:
Nỗi đau của ngày xưa đã tan khi gặp lại nàng, vậy mà họ vẫn chưa dành hết cho nhau. Nhất định lần này, chỉ còn lần này anh và nàng phải đến với nhau.
Khắc Niệm chợp mắt suốt đoạn đường xe từ thành phố trở về...
Cà phê ''Hạ Tím'' vắng khách dần dần. Ly Thu bó tay trước thái độ của Nhã Nghi, chẳng biết Đăng Mậu gặp con bé và đã nói gì mà xem ra nó vẫn hờn giận nàng mãi. Lạy trời con bé đừng làm điều khờ dại.
Bây giờ thì nàng không lo về thái độ của Đăng Mậu. Nàng tin ông ta không nỡ... nhưng rồi Ly Thu cuống lo khi Nhã Nghi nông nổi...
Bước sang quán nhìn Yên Hòa bên quày và những chiếc bàn lưa thưa khách, Ly Thu ngồi ở một góc bàn, mà suy nghĩ bao điều.
Chẳng lẽ ''Hạ Tím'' lại đi theo con đường của ''Hạ ĐỎ có chàng tới hỏí' ư?
Một quán cà phê trá hình, không đời nào nàng 1àm như thế, mãi mãi “Hạ Tím” chỉ là một quán cà phê với những khúc tình ca như đưa mọi người trở về với miền quá khứ, với những hoài niệm đầy ắp yêu thương.
Yên Hòa đến góc bàn ngồi với Ly Thu cô bé nói:
– Mẹ ơí! Có chuyện gì xảy ra cho dì Nghi, dạo này dì kỳ lạ vậy mẹ!
Ly Thu gượng cười nói:
– À! Có chút hiểu nhầm nên dì buồn con à!
– Hiểu lầm... chuyện gì vậy mẹ!
– Không có gì đâu con. Từ từ mẹ sẽ giải thích cho dì ấy hiểu.
– Sao gần đây con cũng không thấy chú Khắc Niệm đến thăm mẹ.
– Con nhỏ này... có khách vào kìa lại phụ với dì Thúy Tâm đi.
– Dạ!
Ly Thu bỏ đi khi thấy khách vào, không ngờ Hải Đoan kêu:
– Cô Ly Thu... cô ngồi đây uống tách cà phê với tôi nhé. Xin cho tôi được mời cô tách cà phê.
– Tôi bận chút việc anh Đoan à!
– Bận gì thì bận, chỉ xin cô... nể tôi mà uống một cốc cà phê... Tôi biết cà phê ở đây rất ngon... định chia sẻ với chủ nhân. Vậy mà cô nỡ để tôi thất vọng hay sao?
Trước thái độ nhiệt tình của Hải Đoan, Ly Thu đành ngồi và uống tách cà phê.
Trò chuyện một lúc, Hải Đoan đành lên tiếng:
– Cô Ly Thu à!.... Tôi tin rằng cô là ngườI tốt. Nhưng...
Ly Thu có vẻ không hài lòng, cô nói:
– Anh định xen vào đời tư của tôi à! Tôi xin anh đó.
– Ý tôi không phải như vậy... Tôi chỉ ngạc nhiên về gia đình của cô.
Ly Thu đứng lên nói.
– Gia đình tôi như thế, tôi xin anh miễn bàn, đừng xen vào chuyện người khác khi anh không biết gì về chúng tôi...
– Không phải như vậy đâu cô Ly Thu, ý của tôi là... Ông Mậu.
– Ông Mậu gì...
Thiên Hân ùa vào lên tiếng khi nghe không rõ ràng mọi việc, nhưng cô vẫn oang oang.
– Bà Thu... Bà cũng biết vì bà... à! Vì chị em bà gia đình chúng tôi tan nát, bà có biết không, ba tôi bỏ bê công việc trên Sài gòn để về đây, còn chú... không Dượng tôi bỏ bê công việc, bỏ cả vợ con..... Bà vừa lòng chưa. Cô chủ nhỏ đâu rồi.
Hải Đoan ngăn Thiên Hân khi thấy Thiên Hân la lối om sòm.
– Kìa Hân, ở đây là quán, vả lại ai đã làm gì mà em đến đây gây sự.
Thiên Hân cau giọng:
– Trời... Anh còn la em nữa à! Ba tôi vì ai chứ!.... Nói cho bà biết, mẹ tôi sẽ lên đây phá tan quán của bà đó.
Ly Thu giận sôi lên:
– Híện tại tôi cũng có thể mời công an đến với lý do cô kiếm chuyện phá quán chúng tôi. Tôi làm ăn chưa hề sai trái điều gì.
– Cô sai về đạo lý.
– Bằng chứng đâu, cô còn trẻ ăn nói cho lịch sự một chút, tôi xin miễn bàn, xin chào anh Hải Đoan. Hãy đưa bạn gái của anh về đi. Coi như tôi đãi anh cốc cà phê này nhé!
– Không cần đâu? Mình đến “Hạ ĐỎ...” tinh thần thoải mái hơn anh ạ!
Cô rút tiền đặt lên bàn và bỏ đi.
Ly Thu giận run lên khi thấy khách trong quán cũng bỏ về... Trời ơl! Nàng đã thất bạI, nàng đã làm gì sai mà một cô bé cứ đến quấy phá nàng mãi vậy?...
...Chưa giải quyết được chuyện gì, lại tiếp chuyện buồn phiền khác.
Đăng Mậu đang đợi nàng, vừa thấy nàng, ông đã lên tiếng:
– Tôi mời cô đi đâu đó trao đổi chút việc có được không cô?
– Không được cô Thu à!.... Tôi từ thành phố vừa tới là gặp cô ngay đây tôi xin cô chút ít thời gian... Tôi xin cô.
– Để làm gì?
– Tôi muốn xác minh một chuyện...
– Xin lỗi tôi rất mệt ông Mậu à. Ông Mậu nhìn quanh, hôm nay cửa hiệu không người, chắc có lý do, nên ông lên tiếng:
– Xin lỗi cô... Hay là tôi có thể trao đổi với cô một chút ở đây được không...
chỉ năm phút thôi.
Ông mở bóp lấy ra một chiếc hình đã cũ đưa cho Ly Thu và nói:
– Xin cô... hãy xem dùm... Đây là cô ấy... Hòa Xuân đó...
Ly Thu đã chuẩn bị tư thế nhưng vẫn không khỏi hốt hoảng, giật mình cô gào lên:
– Trời ơi! Là chị đây mà!
Nước mắt từ đâu trút xuống như con mưa lốc, nàng không nói được lời nào, đôi tay cầm tấm hình mà vẫn run rẩy trong lòng.
Vừa khi ấy Nhã Nghi lù đù trở về, cô hét lên:
– Thì ra... Ông đến và ở đây...
Ly Thu hất tấm hình xuống và tìm cách giấu đi. Nàng nói.
– Nhã Nghi à!.... Em đã về rồi à!.... Chị đang trông em đây.
– Trông em à! Không phải là chị không muốn em gặp ông Mậu... để ông ta đến đây gặp chị à!.... Trời ơi! chị là người thế nào vậy... Em có ngăn chị với Khắc Niệm đâu, vậy mà, chị còn định ''đá'' Khắc Niệm ư?
Đăng Mậu vừa đau khổ, vừa xác định, ông không biết nói gì nhưng đã vội trấn tĩnh, nên nói:
– Nhã Nghi à! Cô nên bình tĩnh lại... Hãy nghe tôi nói đây, thật ra tôi đến đây để...
– Ông định thanh minh điều gì chứ.
Đưa mắt nhìn sang Ly Thu, cô nói tiếp:
– Cả chị nữa... bây giờ tôi mới rõ bộ mặt của chị.... đồ đạo đức giả...
– Kìa Nhã Nghi... cô không nên nói cô Ly Thu như vậy, thật ra... tôi muốn nói:
Ly Thu xen vào vì không muốn Nhã Nghi biết ngay lúc này vì tâm trạng cô bây giờ để cho mọi việc rối tung lên hay sao?
Ly Thu đứng lên:
– Xin lỗi... tôi mệt quá, tôi xin đi nghỉ ngơi, còn ông nên về đi.
– Sao? Vừa thấy tôi về chị đã đuổi Đăng Mậu. Chị thật là ích kỷ.
Nhã Nghi kéo tay Đăng Mậu đứng lên và nói:
– Ông Mậu... em muốn nói chuyện với ông, mình đi nhé!....
Quay nhìn Ly Thu cô nói:
– Tối tôi không về đâu.
Ly Thu liếc nhìn ĐĂng Mậu, nàng nhắc nhở.
– Mong ông còn chút...
– Tôi biết... tôi biết...
Đăng Mậu gật đầu vì ông hiểu ý của Ly Thu.
Rời khỏi nhà, Nhã Nghi nói:
– Được gặp ông em mừng quá!
– Cô muốn đi đâu?
Nhã Nghi giận dỗi:
– Cô à! Tự dưng ông lạnh lùng với em như vậy hay sao? Có phải vì chị ấy hay không? Em biết mà chị ấy đẹp lại có tài, còn em...
Đăng Mậu nói:
– Em đừng nghĩ như vậy... Ly Thu là một người phụ nữ tốt...
– Bây giờ ông lại còn bênh cả chị ấy... Nhưng thôi... bây giờ đưa em đi đâu đó đi...Em muốn được yên tĩnh.
– Em muốn đi đâu.
– Ông đưa em đến khách sạn mình ăn gì ở đó luôn rồi nghỉ ngơi.
– Sao, em định ở lại khacn sạn à!
– Em muốn có người an ủi, có người bên cạnh, đi với em ông nhé!....
Đăng Mậu dừng xe trước một hiệu ăn, Nhã Nghi lắc đầu:
– Em không muốn ăn ở đây. Đến khách sạn Mimosa đi ông.
Nhã Nghi vừa nói, vừa lắc đầu cô vẫn ngồi yên trên xe.
Đăng Mậu biết sự ương ngạnh của Nhã Nghi nên đành nhượng bộ.
...Ông gọi thức ăn, thứ uông bày đầy bàn rồi mời Nhã Nghi.
Nhìn dáng ngồi và ly rượu trong tay Đăng Mậu, Nhã Nghi vô cùng buồn khổ, trạng thái lo lắng, lẽ nào ông bỏ rơi cô và ông ta lại tỏ ra si tình cả chị ấy.
Trời ơi! Ly Thu ơi! Em ghét chị vô cùng, một chút niềm vui trong em cũng bị chị dập tắc rồi hay sao? Chị tài sắc sao không đến với Khắc Niệm đi, hãy tranh cả người đàn ông ''luống tuổí' của em.
Ông Mậu lên tiếng:
– Em ăn tối đi.
– Ông không ăn à!
– Tôi mệt lắm. Từ thành phố mới về đây.
– Nếu vậy ông đi tắm cho khỏe rồi hãy ăn...
Nhã Nghi đến bên Đăng Mậu, thái độ săn sóc như nhân viên phục vụ, cô còn nói:
– Chính ông đã cho em biết mình phải làm sao để quí ông có thể thích mình...
Em giúp ông nhé!
Nhã Nghi giúp Đăng Mậu cởi áo khoác, cô vừa định cởi bỏ áo sơ mi của Đăng Mậu. Ông đã nắm tay ngăn cô lại. Ông nói:
– Chúng ta ăn uống đi em... Thật ra tôi cũng đói lắm... Ăn xong rồi nghĩ ngơi.
– Em thấy ông có vẻ mệt quá... Để em giúp ông.
Nhã Nghi lấy chiếc khăn vỗ mạnh rồi cầm khăn lau nhẹ trên mặt Đăng Mậu, lau cả bàn tay của ông.
Rót một cốc trà đưa ông cô nói tiếp:
– Ông uống tí nước trà cho khỏe đã. À! Để em gọi trà chanh cho dễ uống.
– Thôi được rồi Nhã Nghi... Chúng ta ăn rồi tôi đưa em về kẻo khuya lắm rồi.
Em nhìn đồng hồ xem đã mười một giờ đêm rồi còn gì. Cô Ly Thu đang trông em đó.
Nhã Nghi nổi đóa:
– Ly Thu, Ly Thu... Cớ sao ông cứ nhắc hoài đến chị ấy vậy, bộ ông không biết là chị ấy đã và đang cặp với ông Khắc Niệm, có lẽ ông không biết ông Khắc Niệm, ông ấy cũng là nhà doanh nghiệp... vả lại ông ấy trẻ hơn ông. Hai người họ khắng khít với nhau lắm.
– Em nói với tôi điều đó để làm gì. Tôi không quan tâm đâu!
– Không quan tâm sao nhắc đến chị ấy hoài vậy...
Nhã Nghi ngồi lên đùi Đăng Mậu, cô lấy hai tay vòng vào cổ ông và nói:
– Theo em, ông nên nghỉ ngơi...
Đăng Mậu đẩy Nhã Nghi ra và nói:
– Nhã Nghi à! Thật ra trước sau gì em cũng biết... Có thể Ly Thu chưa nói cho em biết... nhứng tôi nói... em đừng hiểu lầm cô Thu, vả lại tôi là người đã có gia đình.
Nhã Nghi ngắt lời Đăng Mậu:
– Em biết điều đó... Em có trách ông đâu?
– Nhưng em chưa biết...
– Biết gì?
– Tôi và chị cô... cô Hòa Xuân đó đã từng có mối liên quan với nhau...