Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 630

Mãi lâu sau Arthur mới phá vỡ không gian yên tĩnh bằng chất giọng thản nhiên:
- Anh đã biết mà còn dám càn rỡ thế, chắc hẳn nắm chắc mười phần rồi sao?


- Cậu Arthur đang nói gì thế, tôi luôn tuân thủ pháp luật, yêu quý nhất là những người nguyện hy sinh vì quốc gia như cậu đây, thế nên cậu ăn nói cũng phải cẩn thận chứ, nếu không tôi sẽ kiện cậu tội bôi nhọ người khác đấy!


- Ơ kìa chủ nhân! Anh nói linh tinh với hắn ta làm gì, hắn là cái tên khốn khϊế͙p͙ nhất trên đời, chúng ta đi khỏi đây mau thôi!
Minh Tinh Tinh không hiểu họ đang nói gì nên rất sốt ruột.
William lại cười ha hả:
- Xem ra cậu bạn nhỏ này vẫn chưa hiểu gì rồi, thật ra cha cậu, ông Minh Thành…


Gã chưa nói xong đã bị Nhạc Yên Nhi và Arthur đồng thời cắt ngang.
- Ông William…
Tiếng gọi này của Arthur chất chứa tức giận, mạnh mẽ áp chế cảm xúc gì đó không thể nói thành lời.
Nhạc Yên Nhi phát hiện cậu bé nói còn lớn tiếng hơn cả mình, không nhịn được mà nhíu mày.


Arthur vì sao lại vội vàng cắt lời William như thế, chẳng lẽ cậu biết gã định nói gì sao?
Cô nhìn Arthur, cậu bé cũng đang nhìn lại cô, ánh mắt rất phức tạp, cuối cùng chỉ mím môi, chọn cách im lặng.
- William, trong nhà thêm một vị khách thế này có phải ông nên mở tiệc chiêu đãi không?


Bị cắt ngang mà có vẻ William cũng không để ý, ngược lại nhìn Nhạc Yên Nhi một cách khó hiểu, khóe miệng vẫn nở nụ cười bí ẩn.
Sau đó gã lên tiếng:
- Đúng thật, nhà có khách quý thế này phải mở tiệc chiêu đãi đàng hoàng mới phải!


Gã vỗ tay hay cái, Aken xuất hiện ngay lập tức, nghe gã dặn dò xong liền đi xuống phòng bếp.
William đứng trên cầu thang, nhìn bọn họ nói chuyện, cứ như thể quốc vương đang nhìn ngắm con dân của mình.
Ánh mắt quỷ dị dừng lại trên mặt bọn họ một lát mới tươi cười quay lưng.


Minh Tinh Tinh thấy gã nói đến ba mình nhưng ngưng giữa chừng nên chống eo quát lên:
- Tên khốn kia, anh nhắc ba tôi làm gì hả, còn định vu oan cho ông ấy cái gì nữa, đừng tưởng tôi sẽ tin anh nhé. Anh có giỏi thì đừng trốn, xuống đây cho tôi…
- Tôi không dẫn hai người đi được.


Giọng nói buồn bã của Arthur vang lên, trong đó có cảm giác bất lực cùng cực.
Tiếng gào Minh Tinh Tinh cũng tắt hắn, nó nhìn Arthur vẻ không tin, kinh ngạc hỏi:
- Chủ nhân, không phải anh làm được mọi chuyện sao? Không phải nhà anh là gia tộc lớn của nước Anh sao? Không phải anh có hàng tá binh lính hộ vệ sao?


- Xin lỗi… đây là nhà riêng của William, được pháp luật bảo hộ. Anh… anh chỉ có thể áp dụng luật pháp lên người ở ngoài nơi này thôi.
Không đáp ứng được kỳ vọng của Minh Tinh Tinh nên Arthur tỏ ra rất xấu hổ, bởi cậu không có cách nào đưa hai người này ra ngoài hết.


Minh Tinh Tinh nghe thế tức giận chỉ về hướng William rời đi, nó gắt lên:
- Chẳng lẽ thằng cha kia không phải người xấu à?
Hắn bắt cóc em với chị Yên Nhi! Còn vu oan cho ba em, thế mà còn không phải người xấu à?


- Tinh Tinh, anh không nói rõ với em được, năng lực của anh không đủ, lần này chỉ là đến thăm hỏi tình hình thôi chứ không thể làm gì khác.


- Sao lại không nói rõ được! Ba em bảo năng lực càng lớn trách nhiệm lại càng nhiều, mấy người ai cũng giỏi giang thế mà sao đến một kẻ xấu cũng không bắt được chứ! Anh đã không bắt được người xấu thì tới làm gì hả, sao lại phải cho tôi hy vọng làm gì?


Minh Tinh Tinh đau đớn gào lên, khuôn mặt béo tròn đã tràn đầy nước mắt, trông vô cùng đáng thương.
Mấy ngày bị giam cầm này một người lớn như Nhạc Yên Nhi còn không chịu nổi thì nói gì đến một đứa trẻ như Minh Tinh Tinh.


Hơn nữa William còn sỉ nhục cha nó, nó vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, nhưng quả thực nó rất yếu ớt nên không làm gì được gã. Chờ mãi mới chờ đến lúc Arthur đến, còn tưởng cậu có thể rửa nhục cho cha nó, nhưng không ngờ kết quả lại thế này.


Không khí trong phòng đông cứng lại, Nhạc Yên Nhi không thể không lên tiếng:
- Arthur có thể mạo hiểm tính mạng tới gặp em đã là tốt lắm rồi, em không cảm ơn thì thôi lại còn giận dỗi cái gì? Cứ yên tâm, anh Sâm của em chắc chắc sẽ đến đón em mà!


Cô nói thế chỉ vì muốn cho thằng bé có thêm hy vọng nhưng không ngờ nó đột nhiên đứng phắt dậy, rồi nói:
- Đúng thế, anh Sâm chắc chắn sẽ tới cứu chúng ta! Tôi không cần anh cứu, giờ anh biến đi được rồi đấy!
- Anh không đi được.


Arthur rất bất đắc dĩ, nhưng tấm lưng nhỏ lại kiên cường thẳng tắp.
Nhạc Yên Nhi rất khó hiểu:
- Em định ở đây làm gì thế Arthur, chỗ này nguy hiểm lắm.
Anh trai cậu tối qua mới tới đây, còn bị thương nặng nữa, giờ cậu ở đây thì khác gì đưa dê vào miệng cọp đâu?


- Em đến đổi Minh Tinh Tinh ra ngoài, em ở lại để em ấy đi.
Cậu nói từng từ rõ ràng.
- Gì cơ?
Minh Tinh Tinh hét lên vì kinh ngạc.


- Chỉ là một cuộc giao dịch thôi, thằng nhóc này chỉ gây rắc rối là giỏi chứ không đủ lý trí để phân tích tình huống. Giờ chị Nhạc cần một người đủ thông mình để bảo vệ, em là thích hợp nhất. Em còn nhỏ, không tạo thành uy hϊế͙p͙ với họ được nên em ở lại là tốt nhất.


Arthur nhìn thẳng vào Nhạc Yên Nhi, phân tích rất hợp tình hợp lý.
Trái tim nho nhỏ cũng Minh Tinh Tinh bỗng quặn thắt lại, nước mắt như hạt đậu thi nhau rơi xuống, nó phẫn nộ khóc lóc:
- Anh đang chê tôi không thông minh phải không? Sao anh dám nói thế hả!


- Anh chỉ nói thật thôi, giờ chị Nhạc đã mệt mỏi lắm rồi, chẳng lẽ em còn không biết à? Chị ấy đang có thai mà còn phải quan tâm lo lắng cho em như thế, em chính là gánh nặng của chị ấy! Thế nên anh tới đổi em, em ra ngoài là có thể đoàn tụ với ba em rồi.


Cậu bước tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, nắm chặt lấy tay cô.
Hình ảnh này… cứ như tình cảm của Nhạc Yên Nhi và Arthur còn sâu đậm hơn giữa cô và Minh Tinh Tinh vậy.
Cậu nói chuyện rất thẳng, cũng rất dễ khiến người khác tổn thương, từng câu từng chữ như dao nhọn hung hăng đâm vào tim Minh Tinh Tinh.


Thì ra với Arthur nó chỉ là phế vật ngu ngốc làm gì cũng không nên thân, thế nên cậu ta mới ghét bỏ nó như thế!
Nó mạnh tay chà lau nước mắt trên mặt, chật vật lên tiếng:


- Tiếc cho tôi còn coi anh như người thân, từ nay chúng ta không còn là anh em gì nữa hết! Tôi cũng không đi đâu cả, tôi sẽ bảo vệ tốt chị Yên Nhi, không cần anh bận tâm!
- Hừ!
Nghe thế Arthur chỉ lạnh lùng cười nhạo, lời nói ra càng khó nghe hơn:


- Anh em? Thân phận tôi cao hơn cậu nhiều, sao có thể làm anh em gì với cậu chứ, cậu chỉ là nô tài để tôi sai phái thôi! Chị Yên Nhi cũng là chị tôi, thứ tôi muốn bảo vệ không đến lượt người ngoài giành đâu. Leon, đưa cậu ta đi!


Cậu vừa ra lệnh đã có một người đàn ông xuất hiện, bàn tay to lớn xốc thẳng Minh Tinh Tinh lên rồi ôm nó đi.
Dù nó phản kháng thế nào người kia cũng như thể không hề nghe thấy.
Không có ai xông ra ngăn cản vì người thay thế Minh Tinh Tinh có thân phận cao hơn nhiều!


William thấy tiếng động nên đã tới từ sớm, sau đó nhìn cảnh này với cảm giác rất thú vị.
Arthur chẳng buồn ở lại phòng khách thêm mà kéo Nhạc Yên Nhi về thẳng phòng, kiêu ngạo đến mức không nể nang gì William.
Về phòng đóng cửa xong Nhạc Yên Nhi mới cười bảo:


- Đuổi Tinh Tinh đi kiểu đấy không lo về sau nó tức giận sẽ không thèm nhìn mặt em nữa à?


- Lúc này là thời kỳ rất quan trọng, em ấy ở đây chỉ ảnh hưởng tới sự an toàn của chị thôi, Tinh Tinh sẽ làm chị vướng bận chứ em thì không. William không dám làm gì em hết, nếu chị an toàn rời khỏi đây thì em cũng có thể bình an rồi.


Arthur thản nhiên đáp, có vẻ đã nắm chắc mọi có vẻ đã nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay.