Nhạc Yên Nhi nhấp môi, nói ra nghi hoặc trong lòng mình:
- Vừa rồi William nói đến nhà Capet, có phải đang nói em không, vòng tay này chắc em biết phải không?!
Cô vén tay áo để lộ chiếc vòng trên tay mình, Arthur thấy nó rõ ràng hơi giật mình.
Xem ra… cậu thật sự biết về chiếc vòng này!
- William còn nói với chị ba của Tinh Tinh là trợ thủ của Norman, chuyện đó có thật không, em có vai trò gì trong chuyện này?
- Chị Nhạc…
Cậu há miệng muốn nói lại thôi, dường như chuyện cậu muốn kể thật sự rất khó mở lời.
Mãi lâu sau cậu mới chậm rãi lên tiếng:
- Người vẫn luôn gửi tin tức từ thành phố A không phải Tinh Tinh, mà là em.
Câu trả lời này như thể tiếng sấm vang lên trong đầu Nhạc Yên Nhi, nhất thời cô không hiểu ra sao cả.
- Thế… cho nên ngay từ đầu em tới nhà chị đều có mục đích hết phải không?
- Phải.
Arthur đáp rất thẳng thắn.
- Chuyện William nói cậu Minh Thành là người xấu có đúng thật không?
- Chuyện này em không thể giải thích rõ ràng với chị được, Minh Thành đúng là người của gia tộc Capet, chuyện ở thành phố A cũng do chúng em bày ra, không liên quan đến Minh Tinh Tinh. Em cũng không muốn làm hại chị, nhưng… em không thể không làm vậy.
Arthur khổ sở như đang phải kìm nén vì áp lực cực lớn.
- Tại sao… Rốt cuộc là lý do gì mà em lại không thể nói?
Nhạc Yên Nhi sốt ruột ép hỏi, cô chỉ muốn biết rõ ràng mọi chuyện!
Mục đích của họ rốt cuộc là gì, tại sao William lại giam giữ cô thế này, Dạ Đình Sâm đâu rồi… hắn có biết chuyện này hay không?
Trong đầu cô giờ có hàng nghìn câu hỏi, mỗi câu đều như ép cô đến mức không thở nổi.
- Em không nói được, nhưng từ giờ cứ để em bảo vệ chị, chắc chắc sẽ để chị bình an đến lúc anh Dạ tới!
- Chị… còn tin em được sao?
Nhạc Yên Nhi khổ sở hỏi lại.
Lúc này cô ngỡ ngàng đến khổ sở, có cảm giác như mình cũng sắp phát điên rồi.
Arthur hơi nhếch môi, sắc mặt rất phức tạp, cuối cùng lùi lại một bước, giữ một khoảng cách an toàn với cô rồi mới lên tiếng:
- Em sẽ làm chị tin mình.
Vừa hay lúc này Aken xuất hiện trước cửa phòng:
- Cậu Arthur, ông chủ tôi mời cậu tới thư phòng nói chuyện.
- Tôi biết rồi.
Cậu đáp thản nhiên, toàn thân tỏa ra khí chất cao quý kiêu ngạo, còn có sự sắc bén của quân nhân, trong lúc lên tiếng trả lời sắc mặt đã bình tĩnh trầm ổn như thường, thậm chí lạnh lùng đến mức đáng sợ.
Cậu đi qua Nhạc Yên Nhi, nghĩ một lát rồi vẫn nói:
- Cảm ơn chị tối qua đã cứu anh em.
Nhạc Yên Nhi cũng im lặng một lát mới lên tiếng:
- Nếu chị biết mọi chuyện đều do anh ta gây ra chắc chắn chị sẽ không do dự mà giao anh ta cho William rồi.
- Chị không làm thế đâu.
Arthur nhẹ nhàng bảo:
- Chị Nhạc rất tốt bụng, không thể nào thấy chết không cứu đâu. Rất cảm ơn chị Nhạc, chỉ bằng hành động đó là đủ để gia tộc Capet mắc nợ chị rồi.
Cậu nói xong câu nói có ý sâu xa đó mới rời đi cùng Aken.
Tới thư phòng mới thấy bên trong không hề yên tĩnh, không phải chỉ có mình William mà còn có một bóng người rất quen thuộc, chính là Dạ Đình Sâm!
Cậu híp mắt, hiểu rõ ý đồ của họ, nên nói:
- Gọi tôi tới làm gì.
- Cậu là người thừa kế của gia tộc Capet nên đương nhiên phải tìm cậu rồi, giờ ba người chúng ta cùng có mặt, có vài chuyện nên nói cho rõ đi!
William bắt chéo chân, cả người ngả vào chiếc ghế salon mềm mại sau lưng, tay còn cầm một điếu cigar, Aken hiểu ý nên bước tới châm lửa cho gã.
Lát sau khói thuốc đã tản ra, khuôn mặt gã lấp sau làn khói mỏng nhìn rất quỷ dị, giọng gã khàn khàn khó nghe vì cổ họng có vấn đề.
- Chúng ta không nói lời thừa làm gì, chỉ cần gia tộc Capet không nhúng tay vào chuyện này, cứ mở một mắt nhắm một mắt coi như chưa từng xảy chuyện gì là tốt thôi. Nếu không chuyện lần trước cậu để Minh Thành bắt cóc bà Dạ xảy ra lần nữa đừng trách tôi không khách sáo!
- Bây giờ là chuyện của hai chúng ta, cả hai ta đều rõ tầm quan trọng của bà Dạ với chủ tịch Dạ. Không bằng thế này đi, tôi không hành động anh cũng không, để chủ tịch Dạ đưa người đi là được chứ gì?
Dứt lời Arthur theo bản năng nhìn người đang chìm trong bóng tối nơi góc phòng kia, chỗ đó ánh sáng rất yếu, cả người hắn như chìm vào đêm đen, cả khuôn mặt cũng bị bóng tối bao trùm, khiến người khác không thể thấy rõ.
Dạ Đình Sâm đang nghĩ gì?
Không một ai biết!
Đàm phán rõ ràng là việc của hắn nhưng hắn lại không nói một lời, lặng im như một bức tượng, thậm chí đến mắt cũng không mở ra, thái độ biếng nhác hờ hững như không hề quan tâm gì hết.
Ánh mắt William cũng liếc sang bên đó, ý cười tràn ngập mắt gã, bên trong còn có một thứ ý tứ kỳ lạ khó đoán.
- Bà Dạ là tới nhà tôi làm khách, muốn về lúc nào chẳng được, chỉ cần chủ tịch Dạ đây tới đón người thôi.
Hắn hướng về phía Dạ Đình Sâm mà nói, ý cười nhẹ nhàng lan tỏa trên mặt.
Nghe thế đôi mắt phượng của Dạ Đình Sâm chậm rãi mở ra, bên trong sâu như đầm nước, tối tăm như nhuộm mực.
- Tôi về.
Chỉ mấy chữ mà lạnh đến mức người nghe phải ngưng thở.
- Được, đi đường cẩn thận nhé.
Dạ Đình Sâm nói xong lập tức đi về phía cửa phòng, bóng dáng lạnh lùng khiến người khác nhìn theo mà không hiểu được ra sao.
Trong phòng chỉ còn lại Arthur và William.
- Tiếp theo chính là việc của chúng ta, ba gia tộc lớn đấu tranh không được làm ảnh hưởng tới người ngoài! Nếu không đừng trách tôi không nể tình!
Arthur đứng lên, sắc mặt lẫn lời nói đều cực kỳ lạnh lùng.
Trong lòng họ đều đã rõ, Nhạc Yên Nhi quan trọng vì có thể kiềm chế Dạ Đình Sâm, thế nên Minh Thành bắt cóc cô rồi William lại đưa cô về, giờ để cô ở cạnh Dạ Đình Sâm mới là đúng đắn nhất.
Bọn họ đều muốn mượn sức LN, chỉ cần bắt được Nhạc Yên Nhi là đủ rồi, nhưng vì một chút sai lầm nên mới có cảnh tượng hiện giờ.
Nếu để Dạ Đình Sâm dẫn Nhạc Yên Nhi đi thì quan hệ của ba gia tộc lớn mới có thể cân bằng.
- Được, tôi cũng không muốn phá vỡ thế cục này, nhưng hình như luôn là gia tộc Capet dồn ép chúng tôi đấy chứ. Năm xưa là thế, giờ vẫn thế!
William cũng trở nên nghiêm túc hẳn:
- Chuyện tối qua cậu còn chưa giải thích với tôi đâu.
- Trước ngày hôm nay bà Dạ còn nằm trong tay anh, nên nhà chúng tôi làm chuyện gì cũng sẽ suy tính cẩn thận, anh không có tư cách đòi tôi phải giải thích. Sau này nếu người nhà Capet còn có hành động lỗ mãng nào mà để anh bắt được thì cứ tùy tiện xử lý. Đương nhiên là nếu người của anh để tôi tóm được tôi cũng sẽ không nhân từ với họ. Tôi chắc chắn sẽ phá hủy tổ chức này, để giữ gìn sự công chính của luật pháp!
Giọng Arthur lạnh như băng, khí thế trên người cũng khiến người ta sợ hãi.
- Nếu đã thế chúng ta cứ dựa vào bản lĩnh mà làm đi.
William cười nói xong lập tức rời đi.
Gã vừa ra khỏi cửa lại thấy Aken nói:
- Nhị thiếu gia nhà họ Dạ xông vào, giờ xử lý sao?
- Cậu ta đến à? Đó là chuyện của anh em họ, người ngoài như tôi không tiện tham dự. Anh bắt được cậu ta ở chỗ nào?
- Cậu ấy… tự tới, tự mình vượt qua cửa chính vào trong.
Aken không khỏi nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, Anjoye như thể phát điên, dùng tay không mở một đường máu vào đây.