Hắn gọi cho Mike, đối phương bắt máy rất nhanh.
- Khoảng thời gian này có lẽ Anjoye sẽ có hành động, cẩn thận phòng bị, đừng cho nó biết những công ty kia đã đi vào hoạt động, nhân tiện trông chừng nó giúp tôi, đừng để nó làm gì thiếu suy nghĩ.
- Trông chừng Nhị thiếu gia?
Mike rất kinh ngạc.
- Nếu tôi đoán không lầm sắp tới nó sẽ đến nhà William cứu người, ngăn nó lại, tôi không muốn nó chết ở đó.
- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ giải quyết chuyện này, chủ tịch cứ yên tâm.
Đã từng này tuổi còn chuyện gì mà Mike chưa từng thấy, nhưng giờ mọi chuyện đang căng thẳng, quả thực không thể nào lơ là được.
- Chủ tịch, người nhà Capet cũng đang hành động rồi, giờ phải làm sao?
- Làm theo ý William đi, đừng để ai thoát, dùng người của tổ chức ấy, riêng người của LN không được để dính vào, đây là cách duy nhất tôi nghĩ ra để bảo vệ LN!
Ngữ khí của hắn rất nghiêm túc, có thể thấy chuyện này không thể coi thường.
- Tôi hiểu!
Mike cũng không dám thả lỏng.
Dặn dò xong mọi thứ Dạ Đình Sâm như cũng trở nên mệt mỏi hẳn, cơ thể như được làm bằng sắt lúc này thả lỏng, tựa trên chiếc ghế to sau lưng.
Hắn chậm rãi nhắm mắt, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
- Yên Nhi, anh hy vọng em sẽ không bao giờ phải thấy bộ dáng này của anh. Chờ em được thả ra, hoặc anh còn sống hoặc đã chết, nhưng thật may vì anh vẫn chưa kịp cưới em. Nhưng, cũng thật đáng tiếc… vì chưa kịp cưới em.
Giọng hắn lạnh như băng, vang vọng trong căn phòng trống trải này càng có vẻ tiều tụy khổ sở, và cả… cô đơn.
Từng phút từng giây trôi qua, đêm nay đã định trước là một đêm trắng.
Sáng sớm, trong lãnh địa của nhà William.
Nhóc tham ăn Minh Tinh Tinh cuối cùng cũng tỉnh lại, thấy Nhạc Yên Nhi đổi thuốc nó sợ tới mức tròn xoe mắt:
- Chị ơi, sao tay chị lại bị thế này? Sao lại bị thương rồi?
- Đây… đây là vết roi phải không?! Là mụ xấu xa kia đánh có phải không?
Khuôn mặt nhỏ của nó nhíu cả lại, tràn ngập giận dữ, chỉ muốn lao ra ngoài tìm người, nhưng lại bị Nhạc Yên Nhi kéo lại.
- Hùng hổ gì thế? Không mau bôi thuốc giúp chị à?
Cô thật sự rất phục Minh Tinh Tinh, ngủ một cái là như heo chết, đêm qua xảy ra chuyện lớn thế mà nó cũng không bị đánh thức.
- Nhưng mà, chị…
- Em đánh thắng người ta không? Định làm bao cát cho người ta đấy à?
Cô tức giận mắng nó.
Vết thương trên cánh tay nên cô dùng một tay băng bó không tiện, hơn nữa lòng bàn tay cô cũng bị thương nên mới nhờ Minh Tinh Tinh giúp đỡ.
Thằng nhóc ấm ức đến rơi nước mắt, chỉ hận mình vô dụng, thế nhưng vẫn như một người đàn ông trưởng thành, quật cường đứng thẳng, làm tốt chuyện mà cô giao cho.
Vừa mới xử lý xong vết thương đã nghe thấy giọng nói mỉa mai của Julia vang lên ngoài cửa:
- Tỉnh rồi à? Xem ra hôm qua tôi quá nhẹ tay rồi nhỉ!
Nhạc Yên Nhi rũ mắt không buồn nghe, đến cho cô ta một cái nhìn cô cũng không muốn làm.
Minh Tinh Tinh muốn lao lên nhưng lại bị Nhạc Yên Nhi ngăn cản:
- Không cần đáp trả, chẳng lẽ chó cắn em mà còn phải cắn lại sao?
- Mày…
Julia tức đến muốn đánh người nhưng lại bị Aken ngăn lại:
- Có người tìm cô Nhạc, mời ra phòng khách với tôi.
Có người tìm…
Trái tim Nhạc Yên Nhi bỗng rung lên, trong chớp mắt thấy cực kỳ hoảng hốt.
Là… Dạ Đình Sâm ư?
- Có phải Dạ Đình Sâm không?
Câu hỏi này rất dè dặt, chỉ sợ… đáp án không phải là câu cô muốn nghe.
Aken đáp:
- Là Arthur.
- Arthur?
Minh Tinh Tinh nghe thế không kìm được kích động, nó nhảy cẫng lên rồi nắm lấy góc áo Nhạc Yên Nhi mà nói:
- Chị có nghe thấy không, là Arthur đấy!
Nói xong đã không nhịn được mà lao thẳng ra ngoài.
Khóe miệng Nhạc Yên Nhi nhếch lên, nhưng lại cực kỳ gượng ép.
Không phải Dạ Đình Sâm…
Không phải hắn!
Nhận thấy tâm trạng cô lúc này nên Julia không khỏi đắc ý:
- Dạ là người đàn ông thông minh, sớm muộn sẽ có lúc anh ấy hiểu ra ai mới là người mang lại lợi ích cho mình, lúc đó cô sẽ bị vứt bỏ như một thứ rác rưởi vô dụng mà thôi!
Vứt bỏ như rác rưởi vô dụng…
Lời này thật khó nghe, cũng thật tàn nhẫn!
Nhạc Yên Nhi hít sâu mấy cái xong mới nhếch miệng cười nói:
- Chờ đến lúc đó cô hãy tỏ vẻ trào phúng cũng chưa muộn, còn chưa đến ngày đó thì cô không có tư cách này.
Câu này đanh thép như thể hiện tất cả sự quật cường của cô.
Nghe thế sắc mặt Julia cực kỳ khó nhìn.
Nhạc Yên Nhi đi lướt qua trước mặt cô ta, bóng dáng đó rõ ràng rất mỏng manh… nhưng sao cô ta lại thấy cô vô cùng mạnh mẽ, mạnh đến mức chính mình không thể đánh bại được!
Chết tiệt!
Chắc chắc cô ta đang bị tức giận chi phối nên mới nghĩ thế thôi!
Lúc này, dưới phòng khách…
Minh Tinh Tinh vừa vào phòng đã thấy một bóng người thẳng tắp, rõ ràng không quá cao lớn nhưng lại khiến người ta liếc một cái là nhận ra ngay.
Thằng nhóc bị nhốt ở đây mấy ngày rồi, rất lo cho ba mình, nhưng không thể liên lạc với bên ngoài nên không biết làm sao, giờ thấy một người quen thế này đúng là vui không kìm nổi!
Nó lao tới, không nói hai lời mà lập tức ôm chặt lấy đùi cậu nhóc kia, gào lên thống thiết:
- Chủ nhân, cuối cùng ngài cũng nhớ đến nô tài rồi, đúng là may mắn quá, em còn tưởng cả đời này không thể gặp chủ nhân được nữa chứ!
Vốn vừa thấy Minh Tinh Tinh trong mắt Arthur còn tràn ngập vui mừng nhưng nhìn nó gầy thế này, còn khóc lóc thảm thiết thế này làm cậu giận đến mức ánh mắt cũng lạnh đi vài phần.
- Các người đã làm gì em ấy hả?
Cậu lạnh lùng quét mắt qua đám người xung quanh, thế mà không một ai dám nhìn lại.
Nhạc Yên Nhi đi xuống vừa hay thấy cảnh này thì không tránh khỏi ngạc nhiên, Arthur mới bao tuổi chứ, thậm chí khí thế có vẻ còn mạnh mẽ hơn cả anh cậu ta là sếp Norman nữa kìa!
Cô xuống nhà dưới, cậu bé đến trước mặt cô mới lo lắng hỏi:
- Chị Nhạc không sao chứ? Chị với Tinh Tinh đều gầy quá, có phải người ở đây đối xử tệ với hai người không?
Arthur lạnh lùng nói một tràng.
Đúng lúc này William cười làm lành tiến vào:
- Cậu Arthur nghĩ nhiều rồi, tôi tiếp đãi hai vị khách quý chu đáo lắm, là do họ không muốn ăn uống gì thôi, lẽ nào chuyện này cũng trách tôi?
- Hừ! Anh đến đúng lúc lắm Arthur, chính tên khốn này vu oan ba em nè, anh nói ông nội anh dùng đại bác bắn chết hắn đi được không?
Nghe thế Arthur chỉ có thể đáp:
- Xin lỗi, quân lực của gia tộc chỉ có thể làm việc vì quốc gia, anh không quyết định được.
- Cậu Arthur mà không quyết được à? Thế mà tôi lại nghĩ cậu đã là chủ nhân nhà Capet rồi đấy!
Mấy chữ “nhà Capet” vừa nói ra không khí giữa Arthur và William lập tức trở nên vi diệu, cả phòng khách rộng lớn lúc này bỗng rơi vào trạng thái quỷ dị cực điểm.
Capet…
Nhạc Yên Nhi đột nhiên nhớ đến chiếc vòng tay của mình, mùa đông mặc nhiều quần áo nên chiếc vòng tay này vẫn luôn bị ống tay áo che đi, chưa ai từng nhìn thấy nó.
Nếu cô không nhớ sai thì trên mặt chiếc vòng có khắc chữ Capet bằng tiếng Anh.
Nhưng… hình như Arthur không phải mang họ “Capet” mà?
Sương mù nháy mắt bao phủ trên đầu cô, cô bỗng thấy hai anh em Arthur và Norman không đơn giản như mình nghĩ.
Đằng sau chuyện này còn có điều gì bí ẩn đây?