Kẻ Hư Đốn Mắt Xanh (Blue-Eyed Devil)

Chương 6

Mọi người đang chèn ép phía sau tôi, cố thu hút sự chú ý của người phục vụ quầy bar. Tôi sắp bị giẫm bẹp. Với một tiếng thì thầm, Hardy Cates kéo tôi tới chiếc ghế cao mà anh đang chiếm, giúp tôi trèo lên. Tôi quá sững sờ mê mụ để phản đối. Mặt ghế da vẫn còn hơi ấm của cơ thể anh. Anh đứng với một bàn tay để trên quầy, tay kia để đằng sau lưng ghế tôi, che chở tôi. Giữ tôi trong bẫy.

Hardy hơi gầy hơn tôi còn nhớ, dày dạn sương gió hơn, ôn hoà chín chắn hơn. Cái nhìn từng trải có vẻ phù hợp với anh, đặc biệt vì đâu đó sâu thẳm bên trong cặp mắt đó, vẫn le lói một tia mời mọc đùa bỡn đầy nguy hiểm. Anh có một vẻ tự tin nam tính đặc biệt có sức cuốn hút hơn vẻ ngoài đẹp trai đến hàng nghìn lần. Những vẻ ngoài đẹp hoàn hảo chỉ gây cho bạn ấn tượng lạnh lẽo, nhưng loại sức hút gợi tình này thì xộc thẳng tới tận gót chân bạn. Tôi không nghi ngờ mọi phụ nữ độc thân trong quán bar này đều nhỏ dãi vì anh.

Thực tế, ngay phía sau vai anh ta, tôi nhìn thấy một chân dài tóc vàng ngồi trên ghế bên cạnh đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi đã sẩy chân, theo đúng nghĩa đen, vào giữa cuộc chuyện trò của họ.

“Cô Travis.” Hardy nhìn tôi như kiểu anh không thể tin được rằng tôi ở đó. “Thứ lỗi cho tôi. Tôi muốn nói bà Tanner.”

“Không, tôi trở lại…là Travis rồi.” Nhận thức được mình đang lắp bắp, tôi nói không che đậy, “Tôi đã ly dị.”

Chẳng có gì thay đổi trong nét mặt của anh ngoại trừ cặp mắt xanh thật là xanh đó đang mở to. Anh cầm lên đồ uống của anh và hắt thẳng vào miệng rồi nuốt xuống chỉ bằng một ngụm. Khi cái nhìn của anh trở lại với tôi, anh có vẻ như đang cố nhìn sâu trong lòng tôi. Tôi xúc động mạnh, lại nhớ tới căn hầm thử rượu.

Tóc vàng vẫn đang tặng cho tôi cái nhìn ghét bỏ. Tôi vụng về gật đầu với cô và lẩm bẩm, “Tôi xin lỗi vì đã xen ngang. Tôi không cố ý…làm ơn, cứ tiếp tục với …của ông, thật vui được gặp ông, ông __”

“Hardy. Cô không xen ngang cái gì hết. Chúng tôi không đi cùng nhau.” Anh liếc qua vai mình, ánh sáng vàng trượt trên những lớp tóc đen của anh làm chúng sáng lên. “Xin lỗi,” anh nói với người phụ nữ. “Tôi vừa tìm được một người bạn cũ.”

“Tốt thôi,” cô ta tủm tỉm nói.

Hardy quay lại với tôi, và nét mặt người phụ nữ thay đổi. Từ cái nhìn cô ta đang chiếu vào tôi, tôi đáng phải chết đứng ngay tại chỗ.

“Tôi sẽ không chiếm ghế của ông lâu hơn nữa,” tôi nói, bắt đầu tụt xuống khỏi ghế. “Tôi đang đi về. Quá đông đúc ở đây__” Hơi thở tôi chững lại khi chân tôi chạm phải đùi anh, và tôi lỉnh lại trên ghế lần nữa.

“Chọ họ thêm vài phút,” Hardy nói. “Họ sẽ tản đi ngay bây giờ ấy mà.” Anh ra hiệu cho người phục vụ quầy, anh ta xuất hiện với một tốc độ phi thường.

“Vâng, thưa ông Cates?”

Hardy nhìn tôi, một bên mày nhướng lên. “Cô uống gì?”

Tôi thật sự phải đi, tôi muốn nói với anh, nhưng nó lại thành ra, “Làm ơn cho tôi Dr Pepper.”

“Dr Pepper__cho thêm cherry nhé,” anh nói với người phục vụ quầy.

Ngạc nhiên, tôi hỏi, “Làm sao anh biết tôi thích anh đào dại?” Miệng anh cong lên, chậm rãi nở nụ cười. Trong một giây lát tôi quên cả cách thở. “Chỉ đoán cô là kiểu ngưòi thích thêm thôi.”

Anh ta quá to lớn. Quá cận kề. Tôi vẫn không tống khứ được thói quen đánh giá một người đàn ông qua ngôn ngữ rằng anh ta có thể gây nguy hiểm cho tôi ở mức độ nào.

Nick đã để lại những vết bầm tím và nứt gãy__nhưng anh chàng này có thể giết một người bình thường với một cú đấm bằng tay không. Tôi biết rằng một ai đó giống tôi, với tất cả hành trang mang theo cùng ca bệnh có thể là chứng sợ tình dục chẳng có việc gì để lởn vởn quanh Hardy Cates cả.

Hai bàn tay anh vẫn đang ở hai bên người tôi, giữ chắc tay vịn ghế và trên mặt quầy. Tôi cảm thấy nỗi căng thẳng bức thiết phải phản đối, sự khát khao phải thu mình lại rời xa anh, và một sự lôi cuốn đến đau đớn bên trong tôi. Cà vạt màu xám khói của anh đã được nới ra và khuy đầu tiên trên cổ áo anh cũng đã được cởi, để lộ ra một chút cổ áo lót trắng bên dưới, lớp da trên cuống họng anh nâu và mịn. Trong một giây tôi tự hỏi cơ thể anh có cảm giác như thế nào bên dưới những lớp vải cotton mỏng và vải len, anh có cứng cáp như tôi vẫn còn nhớ không. Một chút bối rối vì hiếu kỳ và khiếp đảm làm tôi bồn chồn trên ghế.

Tôi quay đầu lại vẻ biết ơn khi người phục vụ quầy mang đến đồ uống của tôi, một ly chân cao đựng Dr Pepper sủi bọt lấp lánh. Những quả cherry đỏ tươi bập bềnh trên mặt. Tôi lấy một quả trong ly và dùng răng giật nó ra khỏi cuống. Nó tròn và trơn dính, lăn ngọt ngào trên lưỡi tôi.

“Cô Travis, cô tới đây một mình à?” Hardy hỏi. Rất nhiều đàn ông với kích cỡ của anh có giọng nói cao không hợp với người, nhưng anh lại có một giọng trầm ấm, phát ra từ một lồng ngực rộng.

Tôi cho rằng nên bảo anh gọi tôi bằng tên riêng, nhưng tôi lại cần phải giữ mọi rào cản có thể giữa hai chúng tôi, dù mỏng manh tới đâu.

“Tôi tới cùng anh trai tôi, Jack, và bạn gái của anh ấy,”tôi nói. “Bây giờ tôi làm việc cho anh ấy, anh ấy có một công ty quản lý bất động sản. Chúng tôi đang kỷ niệm tuần làm việc đầu tiên của tôi.” Tôi nhón thêm một quả cherry nữa và chậm rãi thưởng thức nó, và phát hiện ra Hardy đang theo dõi tôi với một nét mặt thẫn thờ, say mê.

“Khi tôi bé, chưa bao giờ tôi ăn đủ thứ này,” tôi nói. “Tôi đã phải ăn cắp những lọ đựng anh đào dại trong tủ lạnh. Tôi ăn quả như nhai kẹo còn đổ nước cốt vào chai Coke.”

“Tôi dám cá cô là một cô gái nhỏ đáng yêu. Một cô bé nghịch như con trai .”

“Tất nhiên là nghịch như con trai rồi,” tôi nói. “Tôi muốn giống các anh tôi. Mọi mùa Giáng sinh tôi đều xin Ông già Noel mang cho tôi một bộ đồ sửa chữa.”

“Thế ông ấy có bao giờ mang đến cho cô không?”

Tôi lắc đầu cười buồn bã. “Rất nhiều búp bê. Đồ múa ba lê. Một cái lò nướng bánh.” Tôi nuốt thêm một quả cherry chiêu cùng một ngụm Dr Pepper. “Cuối cùng bác tôi cũng mua cho tôi một hộp đồ sửa chữa của trẻ con, nhưng tôi phải trả lại. Mẹ tôi nói nó không thích hợp với một cô gái nhỏ.”

Mép anh nhếch lên giễu cợt. “Tôi cũng chưa bao giờ có được thứ tôi muốn.’

Tôi tự hỏi nó là gì, nhưng đề cập tới một chủ đề riêng tư như vậy với tôi là việc cần phải tránh xa. Tôi cố nghĩ tới một cái gì đó ít riêng tư hơn. Một điều gì đó liên quan tới công việc chẳng hạn. “Việc kinh doanh trong lĩnh vực EOR(Enhanced Oil Recovery) của anh ra sao rồi?”

Từ những gì tôi biết, Hardy cùng hai người khác đã mở một công ty nhỏ chuyên phục hồi các giếng dầu cũ, họ đưa vào khai thác lại những giếng dầu đã gần hết hay những khu vực khai thác đã cạn kiệt sau khi đã bị những công ty lớn sử dụng. Dùng những kỹ thuật phục hồi đặc biệt, họ có thể khai thác hết khả năng còn lại của giếng dầu, gọi là “khai thác khí vét”. Một người có thể làm ra rất nhiều tiền theo cách này.

“Chúng tôi đang làm cũng ổn,” Hardy nói dễ dãi. “Chúng tôi mua lại các hợp đồng cho thuê của vài khu vực khai thác gần cạn, và có được những kết quả khá tốt với khí CO. Và chúng tôi đã mua được một chút ở vùng Vịnh__và cũng đang có một ít lời lãi từ đó.” Anh ta dõi nhìn tôi khi tôi uống ly Dr Pepper của mình. “Cô đã cắt tóc,” anh nói dịu dàng.

Tôi nâng một bàn tay và chải ngón tay qua những lớp tóc ngắn. “Cho thoải mái thôi mà.”

“Đẹp lắm.”

Đã lâu lắm rồi từ khi tôi được nghe một lời khen ngợi, nó làm tôi sững sờ đến cứng cả lưỡi.

Hardy theo dõi tôi với cái nhìn mải mê chăm chú . “Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi có cơ hội để nói điều đó với cô. Nhưng đêm nay__”

“Tốt hơn là tôi không nên nghe điều đó,” tôi hấp tấp nói. “Làm ơn đi."

Hardy theo ý tôi im lặng.

Ánh mắt tôi tập trung vào bàn tay đang để thư giãn trên mặt quầy. Những ngón-dài và năng động, bàn tay của một người làm việc nặng nhọc. Những móng tay của anh được cắt ngắn sát. Tôi như bị thúc một cú bởi những vết sẹo hình sao rải rác trên những ngón tay của anh. “Những…những cái dấu này… tại sao lại có?” tôi hỏi.

Bàn tay anh nhẹ nắm lại. “Tôi dựng và sửa chữa hàng rào sau giờ học và trong mùa hè hồi tôi thiếu niên. Dựng hàng rào dây thép gai cho những trang trại trong vùng.”

Tôi cau mày vì ý nghĩ những dây thép gai đó đã móc vào ngón tay anh. “Anh làm thế với tay trần à?”

“Cho đến khi tôi có thể có đủ điều kiện để mua găng.”

Giọng anh thờ ơ như chẳng có gì quan trọng, nhưng tôi cảm thấy một sự cắn rứt của tủi hổ, nhận thức được chúng tôi đã được nuôi nấng trong những điều kiện khác nhau làm sao. Và tôi tự hỏi động cơ và tham vọng nào đã hướng anh leo lên từ cuộc sống không nhà cửa ổn định ở khu nhà ổ chuột, tới nơi mà anh được tôn trọng trong công việc kinh doanh dầu lửa. Không nhiều người có thể làm thế. Bạn phải làm việc nặng nhọc và chăm chỉ. Và bạn phải tàn nhẫn. Tôi có thể tin tưởng về điều đó ở anh.

Ánh mắt chúng tôi gặp nhau, thu hút nhau, cường độ điện thế gần như làm tôi rơi khỏi ghế. Tôi xúc động tới tận đáy lòng. Hơi nóng tăng dần dưới lớp quần áo, trong giày, và cùng một lúc tôi bị cuốn đi bởi một cơn lạnh thấu xương. Tôi chưa bao giờ muốn chạy thật nhanh để trốn khỏi một người nào như tôi đang muốn lúc này.

“Cảm ơn vì đã mời tôi uống.” Răng tôi va vào nhau lập cập. “Tôi phải đi đây, tôi…Thật vui vì đã gặp anh. Chúc mọi điều may mắn.” Tôi đứng lên rời ghế và nhìn đầy khuây khoả vì đám đông đã tản ra, và có đường để lách ra cửa.

“Tôi sẽ đưa cô ra xe,” Hardy nói, vứt một tờ bạc lên quầy. Anh nhặt lên cái khoác của bộ vét công sở.

“Thôi, cảm ơn, không cần đâu. Tôi sẽ đi taxi.”

Nhưng đằng nào anh ta cũng đã đi cùng tôi.

“Anh sẽ mất chỗ ngồi ở quầy bar mất thôi,” tôi lẩm bẩm.

“Luôn có một chỗ khác ở quầy bar.” Tôi cảm thấy bàn tay anh hững hờ áp vào hõm lưng tôi, tôi giật nảy người một cách bản năng. Cái đụng chạm nhẹ nhàng ngay lập tức lơi ra. “Có vẻ như trời vẫn đang tiếp tục mưa.” Anh nói. “Cô có mang áo mưa không?”

“Không,” tôi nói ngắn gọn. “Không sao đâu. Tôi không lưu tâm đến việc bị ướt.”

“Tôi có thể đưa cô đi đâu đó không?” Giọng anh vẫn dịu dàng, như kiểu anh nhận ra tình trạng đau khổ tăng dần của tôi mặc dù anh không hiểu lý do của nó.

Tôi lắc đầu phũ phàng. “Taxi là được rồi.’

Hardy nói vài từ gì đó với người gác cửa, anh ta bước ra ngoài câu lạc bộ. “Chúng ta có thể chờ bên trong,” anh nói. “đến khi xe tới trước cửa.”

Nhưng tôi không thể chờ. Tôi phải thoát khỏi anh. Tôi quá thừa băn khoăn khi đứng bên cạnh anh, nỗi băn khoăn lớn đến nỗi tôi lo rằng tôi sẽ gặp một vụ tấn công đáng sợ. Cạnh hàm tôi giật thon thót chẳng vì lý do gì, và xương sườn tôi đau nhức nơi Nick đã đá tôi, mặc dù bây giờ tôi đã lành hẳn. Âm hưởng của những vết thương cũ. Mình sẽ cho nghỉ ngay bà bác sỹ tâm lý của mình, tôi nghĩ. Mình không được phép xử sự kém như thế này sau khi mất bằng ấy thời gian điều trị.

“Vụ ly hôn tồi tệ lắm à?” Hardy hỏi, ánh mắt anh rơi xuống hai bàn tay tôi. Tôi nhận ra tôi đang xiết cái ví như đó là vật cuối cùng tôi có thể bấu víu vào.

“Không, ly hôn rất tuyệt,” tôi nói. “Hôn nhân mới kiệt sức.” Tôi ép mình mỉm cười. “Tôi về đây. Bảo trọng nhé.”

Không thể ở lại bên trong quán bar lâu hơn nữa, tôi lao ra ngoài mặc dù taxi vẫn chưa tới. Và tôi đứng đó trong mưa như một con ngốc, thở nặng nhọc, vòng tay ôm lấy người mình. Da tôi cảm giác quá chặt với thân thể tôi, như kiểu da tôi bị co lại trong khi thân thể tôi vẫn giữ nguyên. Ai đó tới gần bên cạnh tôi, và với cái cách tóc trên gáy tôi dựng lên thế này, tôi biết Hardy đã đi theo tôi.

Không nói một lời, anh phủ cái áo khoác công sở của anh quanh người tôi, che chở tôi trong những sợi len mềm. Cảm giác quá thấm thía đến nỗi tôi run rẩy. Mùi hương của anh bao quanh tôi, cái hương vị của nắng, dịu dàng mà tôi chưa bao giờ quên…Trời ơi, nó thật tuyệt vời. Xoa dịu và khuấy động trong cùng một lúc. Mùi hương kỳ lạ đặc biệt có một không hai.Tôi hy vọng tôi có thể mang áo khoác của anh về nhà cùng tôi.

Không phải anh, chỉ cái áo.

Tôi quay lại nhìn lên anh, trong làn mưa lấp loá dội xuống những lọn nâu mượt mà của mái tóc anh. Nước chảy xuống thành những dòng lạnh lẽo trên mặt tôi. Anh cử động chậm chạp, như anh nghĩ một cử động đột ngột có thể làm tôi giật mình. Tôi cảm nhận được một trong hai bàn tay anh ôm lấy một bên mặt tôi. Ngón tay cái lau đi những giọt nước mưa trên má tôi như chúng là những giọt nước mắt.

“Anh sẽ hỏi anh có thể gọi cho em không,” tôi nghe anh nói, “nhưng anh nghĩ anh biết câu trả lời.” Bàn tay anh lần nhẹ xuống cổ họng tôi, vuốt ve cạnh cổ với lưng ngón tay anh. Anh đang chạm vào tôi, tôi nghĩ, bàng hoàng, nhưng trong giây phút này tôi mặc kệ. Đứng trong mưa, được che chở bằng áo khoác của anh, gần như là cảm giác ngây ngất nhất mà tôi có được trong một năm rồi.

Đầu anh cúi xuống gần với tôi, nhưng anh không cố hôn tôi, chỉ đứng đó nhìn vào mặt tôi, và tôi chăm chú nhìn vào màu xanh bát ngát. Những đầu ngón tay anh thăm dò phía dưới hàm tôi và lang thang tới bên má tôi. Phía trong ngón tay cái anh hơi bị chai, ram ráp vuốt ve tôi như lưỡi của một con mèo. Lòng tôi dâng tràn một cơn xúc động đáng xấu hổ khi tôi tưởng tượng sẽ có cản giác như thế nào nếu anh__

Không.

Không, không…sẽ mất nhiều năm với bác sỹ tâm lý trước khi tôi sẵn sàng cho việc đó.

“Cho anh số điện thoại của em,” anh thì thầm.

“Đó là một ý tưởng tồi,” tôi cố trả lời.

“Tại sao?”

Vì chẳng có cách nào em có thể xoay xở được với anh, tôi nghĩ. Nhưng miệng tôi lại nói, “Gia đình tôi không thích anh.”

Hardy cười toe toét ngoan cố, răng anh trắng loá nổi bật trên gương mặt ngăm ngăm của anh. “Đừng nói với anh rằng họ vẫn tiếp tục cái phi vụ kinh doanh nho nhỏ chống lại anh đấy nhé!”

“Những người Travis là loại ngưòi dễ động lòng theo kiểu này. Và bên cạnh đó,” __tôi ngừng lại liếm một giọt nước mưa trên khoé miệng, và ánh mắt anh cảnh giác dõi theo cử động đó của tôi __ “Tôi không phải là một thứ để thay thế cho Liberty.”

Nụ cười của Hardy biến mất. “Không. Em không bao giờ có thể là người thay thế cho bất cứ ai. Và chuyện đó đã qua từ lâu lắm rồi.”

Trời mưa nặng hạt hơn, biến tóc anh thành đen và áp sát da đầu như lông rái cá, hai hàng lông mi của anh trĩu xuống che cặp mắt xanh chói rực. Anh nhìn ướt át rất hay. Anh thậm chí có mùi rất hay, mùi của làn da sạch và vải cotton ướt. Làn da anh nhìn ấm áp dưới màn mưa. Thực tế, khi chúng tôi đứng đó giữa thành phố, và làn nước đổ xuống, và đêm về khuya, anh có vẻ như là thứ duy nhất ấm áp trên đời.

Anh vuốt một lọn tóc đẫm nước khỏi má tôi, và một lần nữa, mặt anh bất động, khắt khe. Với kích thước và sức mạnh của anh, anh chạm vào tôi với một sự dịu dàng mà Nick chưa bao giờ có khả năng làm được. Chúng tôi quá gần gũi khi tôi nhìn thấy bề mặt làn da cạo nhẵn thín của anh, và tôi biết rằng sự dịu dàng nam tính sẽ trở nên ngon lành dưới đôi môi tôi. Tôi cảm nhận được một cơn đau đột ngột, ngọt ngào ở đâu đó dưới xương sườn tôi. Bâng khuâng tôi nghĩ tôi muốn đi cùng với anh biết bao cái đêm ở đám cưới đó, để uống chamgpane dưới ánh trăng rằm. Dù nó có kết thúc ra sao cũng không quan trọng, tôi mong mỏi tôi đã từng làm thế.

Nhưng bây giờ thì đã quá muộn. Cả một đời quá muộn. Cả một triệu mong ước cũng đã là quá muộn.

Taxi đã đến.

Khuôn mặt của Hardy vẫn giữ yên phía trên tôi. “Anh muốn gặp lại em,” anh nói giọng trầm trầm.

Lòng tôi trở thành một Chernobyl nhỏ xíu. Tôi không hiểu nổi mình, tại sao tôi lại muốn nhiều đến thế được ở lại với anh. Một con người có lý trí sẽ hiểu được Hardy Cates không thực sự quan tâm đến tôi. Anh chỉ muốn phá hoại gia đình tôi và có được sự chú ý của chị dâu tôi. Và nếu để làm việc đó có nghĩa là phải quan hệ với một cô nàng ở bên kia chiến tuyến thì lại càng hấp dẫn hơn. Anh là một kẻ lợi dụng. Và vì lợi ích của chính mình, tôi phải rũ bỏ được anh.

Vậy nên tôi dán lên mặt một nụ cười khinh thị che đậy sự sợ hãi, và chiếu vào anh một cái nhìn Tôi biết tỏng anh rồi, anh bạn. “Anh chỉ thích ngủ với một người nhà Travis thôi, phải không?” Thậm chí ngay khi tôi nói thế, trong thâm tâm tôi cũng co rúm lại xấu hổ vì sự thô lỗ đầy chủ định của mình.

Hardy đáp lại với một cái nhìn miên man làm khô héo mọi tế bào thần kinh của tôi. Và rồi anh nói dịu dàng, “Chỉ một Travis nhỏ bé thôi.”

Tôi đỏ bừng tới tận chân tóc. Tôi cảm thấy mình co rúm lại ở những nơi mà thậm chí tôi cũng không biết là có cơ bắp. Và tôi hết sức ngạc nhiên nhận ra chân tôi vẫn còn hoạt động được để đưa tôi ra taxi và ngồi vào.

“Em sống ở đâu?” Hardy hỏi, và giống như một con ngố, tôi nói cho anh biết. Anh đưa một tờ hai mươi đô cho người lái xe, một khoản khá khẩm vì 1800 Main chỉ cách đó vài khối nhà. “Đưa cô ấy về cẩn thận nhé,’ anh nói, như tôi được làm từ vài thứ vật chất dễ vỡ nào đó có thể bị phá huỷ chỉ sau cú xóc vì ổ gà đầu tiên trên đường.

“Vâng, thưa ngài!’

Và không phải cho đến khi chiếc xe lăn bánh tôi mới nhận ra tôi vẫn đang mặc áo khoác của anh.

Việc thông thường nhất cần được giải quyết là mang chiếc áo đi giặt khô ngay lập tức__trong toà nhà có dịch vụ đó đấy chứ__và đưa ai đó mang đến trả cho Hardy ngày thứ Hai.

Nhưng thỉnh thoảng việc thông thường nhất lại không thực hiện được. Thỉnh thoảng những cảm xúc điên điên lại quá tuyệt để cưỡng lại. Vậy nên tôi đã giữ lại cái áo khoác, không giặt giũ gì hết, cả tuần. Tôi vụng trộm giữ nó lại và hít thở sâu trong mùi hương của nó. Cái áo khoác quái quỷ, cái mùi của Hardy Cates trong nó, đã tan bớt. Cuối cùng tôi đành chịu thua và mặc nó vào hai tiếng trong khi ngồi xem phim DVD.

Tôi gọi bạn thân nhất của tôi, Todd, người vừa mới tha thứ cho tôi vì đã không nói chuyện với cậu ta nhiều tháng ròng, và tôi kể lể tình hình của tôi cho cậu ta.

“Mình có một mối quan tâm với một cái áo khoác.” Tôi nói.

“Một thứ đồ giảm giá của Neiman à?”

“Không, không phải của mình, đó là áo của một chàng.” Tôi tiếp tục kể cho cậu ta về Hardy Cates, thậm chí hơn thế, tôi còn kể cho cậu ây việc đã xảy ở đám cưới của Liberty và Gage gần hai năm trước, và rồi về cuộc gặp gỡ với anh ở quán bar. “Vậy nên mình vừa mới mặc cái áo khoác ấy và xem phim đây này.” Tôi kết luận. “Thực tế, mình đang mặc nó ngay lúc này. Như thế có bất bình thường nhiều không? Trên thang điểm từ một đến mười, thì mình điên ở mức mấy?”

“Còn tuỳ. Cậu đang xem phim gì?”

“Todd,” Tôi phản đối, muốn một câu trả lời nghiêm túc của cậu ấy.

“Haven, đừng có đòi mình định nghĩa ranh giới của sự bình thường. Cậu biết mình được nuôi dậy thế nào rồi. Bố mình một lần đã dán lông hạ bộ của ông ấy lên một bức tranh và bán nó với giá một triệu đô đấy.”

Tôi luôn thích bố của Todd, Tim Phelan, nhưng tôi chưa bao giờ hiểu được nghệ thuật của ông ấy. Lời giải thích hay nhất mà tôi từng nghe rằng Tim Phelan là một thiên tài cách mạng có những tác phẩm điêu khắc đã phá vỡ những khái niệm thông thường của nghệ thuật và trưng bày những vật liệu thông thường như bong bóng kẹo cao su và băng dính trong một khung cảnh mới.

Khi còn nhỏ tôi thường xuyên bị ngạc nhiên bởi sự đảo ngược vai trò một cách rắc rối của gia đình Phelan, khi mà các bậc phụ huynh giống như những đứa trẻ, và đứa con duy nhất của họ, Todd, thì là người đã trưởng thành.

Chỉ vì sự khăng khăng của Todd mà gia đình mới giữ chuẩn mực trong những giờ ăn và giờ ngủ. Cậu ta đã kéo họ vào những hội nghị cha mẹ/giáo viên cho dù họ không tin tưởng vào hệ thống chấm điểm. Todd đã chẳng có cơ may nào, mặc dù vậy, trong việc kiềm chế phong cách trang trí trong ngôi nhà ngông cuồng của họ. Thỉnh thoảng Ông Phelan đi dọc hành lang, ngừng lại để phác hoạ hay vẽ cái gì đó ngay trên tường, rồi lại tiếp tục đi. Ngôi nhà của họ đầy những hình graffiti rất khôi hài. Và tới mùa Giáng sinh, Bà Phelan sẽ treo cây Giáng sinh, cái mà họ gọi là một bụi giậm, ngược từ trên trần nhà xuống.

Giờ đây Todd đã trở thành một nhà thiết kế nội thất thành công vang dội. Gần như bởi vì cậu ấy có khả năng sáng tạo mà không quá sa đà. Bố cậu ấy khinh bỉ công việc của con trai, điều làm hài lòng Todd khủng khiếp. Trong gia đình Phelan, một lần Todd đã bảo tôi, màu be là một hành động thách thức.

“Vậy,” Todd nói, quay trở lại chủ đề áo khoác. “Mình có thể tới đó và ngửi nó không?”

Tôi cười ngoác. “Không, cậu sẽ giữ lại nó cho riêng cậu mất, mà mình lại phải trả nó. Nhưng phải đến mai mới cần cơ, điều đó có nghĩa mình có ít nhất mười hai tiếng còn lại với nó.”

“Mình nghĩ cậu nên nói chuyện với Susan tuần này về việc tại sao cậu lại quá sợ hãi với một anh chàng cậu bị cuốn hút đến nỗi cậu không thể sờ mó được bất cứ cái gì ngoài mơn trớn áo khoác của anh ta. Trong khi anh ta lại không ở trong cái áo đó.”

Tôi chống chế ngay lập tức. “Mình đã nói với cậu rồi, anh ấy là kẻ thù của gia đình và mình__”

“Mình gọi là nhảm nhí,” Todd nói. “Cậu đã chẳng có mắc mớ gì mà không bảo gia đình cậu xuống địa ngục đi cho rồi khi cậu muốn cùng Nick.”

“Ừ, và hoá ra, họ đã hoàn toàn đúng về anh ta.”

“Thì có sao. Cậu có quyền theo đuổi bất cứ anh chàng nào mà cậu bị cuốn hút cơ mà. Mình không nghĩ cậu lại phải lo lắng đến phản ứng của gia đình cậu. Mình nghĩ nó thuộc một vấn đề khác.” Ngừng lại một lúc lâu như để suy đoán, và rồi cậu ấy hỏi tôi dịu dàng. “Với Nick, tồi tệ lắm phải không, bé cưng?”

Tôi chưa bao giờ kể với Todd chồng tôi đã lạm dụng thể xác tôi. Tôi đã không phải ở thời điểm có thể nói về nó với một ai khác ngoài Gage, Liberty, và bác sỹ tâm lý. Sự quan tâm trong giọng Todd xuýt làm tôi nói ra. Tôi cố trả lời, nhưng vĩnh viễn giọng tôi không thể thoát ra khỏi cổ họng đang bị xiết chặt.

“Ừ,” Cuối cùng tôi thầm thì. Mắt tôi ràn rụa, và tôi đưa lòng bàn tay lau nó. “Khá tệ.”

Rồi Todd lại im lặng trong một lúc, trước khi cậu có thể xoay xở để nói. “Mình có thể làm gì cho cậu?” Cậu ta hỏi đơn giản.

“Cậu đang làm thế rồi, cậu làm bạn của mình.”

“Luôn luôn."

Tôi biết cậu ấy muốn nói thế. Và trong đầu tôi nảy ra ý nghĩ rằng tình bạn đáng tin cậy, chưa kể đến việc bền vững lâu dài, hơn tình yêu rất nhiều.