Ở Texas bắt buộc phải chờ một khoảng thời gian sáu mươi ngày sau khi bạn nộp đơn xin ly hôn. Đã có lúc ai đó ở cơ quan lập pháp của bang đã quyết định một khoảng thời gian hợp pháp để suy xét một cách bình tĩnh là ý tưởng tốt cho những người muốn ly dị. Tôi chỉ muốn họ để tôi tự quyết định xem tôi có cần suy xét một cách bình tĩnh hay không. Một khi quyết định đã được đưa ra, thì tôi muốn làm cho xong chuyện càng nhanh càng tốt.
Mặt khác, tôi đã sử dụng hữu ích hai tháng đó. Tôi đã khôi phục được vẻ bề ngoài, những vết tím bầm mất đi, và tôi bắt đầu ghé thăm một nhà trị liệu tâm lý hai lần một tuần. Chưa bao giờ cần điều trị tâm lý trước đây, tôi tưởng rằng tôi sẽ phải nằm ngửa trên một cái sofa và kể lể trong khi các chuyên gia mặc áo trắng nghiêm nghị ghi lại lời tôi.
Thay vì vậy, tôi được mời vào một văn phòng nhỏ, ấm cúng với một cái sofa bọc vải hoa màu vàng, đón tôi là một nhà trị liệu trông có vẻ không hơn tôi nhiều tuổi lắm. Tên chị là Susan Byrnes, chị có một mái tóc đen, cặp mắt sáng và thân thiện. Thật là khuây khoả khi gặp một người có diện mạo gần gũi để bộc lộ tâm tư mình. Chị là người thấu tình đạt lý và thông minh, và khi tôi miêu tả cho chị những điều tôi đã cảm nhận và trải qua, thì lúc đó với tôi chị có vẻ như có quyền lực để mở tất cả những điều bí hiểm trên thế giới.
Susan nói thái độ cư xử của Nick phù hợp với một người mắc chứng rối loạn nhân cách ở thể quá ngưỡng mộ bản thân(narcissistic personality disorder: NPD), điều bình thường với những người chồng hay lạm dụng. Khi chị miêu tả cho tôi nghe về chứng bệnh, tôi có cảm giác chị đang miêu tả cuộc sống của tôi như nó đã từng diễn ra những năm vừa qua. Một người mắc chứng NPD rất độc đoán, hay đổ lỗi, say mê bản thân, không khoan dung với nhu cầu của người khác… và họ dùng cơn điên giận như một phương thức điều hành. Họ không tôn trọng ranh giới của bất kỳ ai khác, nó muốn nói họ cảm thấy được quyền bắt nạt và phê phán cho tới khi nạn nhân của họ hoàn toàn suy sụp.
Bị rối loạn nhân cách hoàn toàn khác với bị điên, như Susan giải thích, vì không giống như một người điên, một kẻ ngưỡng mộ bản thân có thể điều khiển được khi nào và ở đâu có thể mất bình tĩnh. Thí dụ, anh ta không bao giờ phản ứng với ông chủ ở nơi làm việc, vì điều đó chống lại lợi ích của anh ta. Thay vì thế, anh ta sẽ về nhà chửi chó đá mèo và đánh vợ. Và anh ta sẽ không bao giờ cảm thấy thế là tội lỗi, vì anh ta sẽ tìm được lý lẽ thanh minh và tự tha lỗi cho bản thân. Không có nỗi đau của ai ngoài của mình là có ý nghĩa với anh ta.
“Có nghĩa chị nói Nick không điên, mà anh ấy là người quay lưng lại xã hội thôi ạ?”
“Cũng…về cơ bản thì đúng. Về mặt trí óc hầu hết những người quay lưng với xã hội không phải những kẻ giết người, họ chỉ không đồng cảm nhưng lại có sức hút mạnh.’
“Có thể lúc nào đó anh ấy sẽ khác không ạ?”
Chị lắc đầu ngay tức khắc. “Thật rầu lòng khi nghĩ tới những sự lăng nhục và thờ ơ đã làm anh ta ra người như thế. Nhưng kết quả cuối cùng thì Nick vẫn là đúng con người anh ta. Những kẻ ngưỡng mộ bản thân có tiếng là không thể điều trị. Bởi cảm giác thấy mình vĩ đại, nên họ sẽ không bao giờ thấy cần phải thay đổi.” Susan mỉm cười tăm tối, như đang liên tưởng tới một ký ức không mấy dễ chịu. “Tin chị đi, không nhà trị liệu nào muốn một kẻ ngưỡng mộ bản thân bước vào cửa. Nó chỉ mang lại thất vọng tràn trề và phí thời gian.’
“Thế còn em thì sao?” Tôi đưa mình ra để hỏi. “Em có thể sẽ khác không?” Tới thời điểm này, mắt tôi đã cay xè và tôi phải xì mũi, nên Susan phải nhắc lại câu trả lời của chị.
“Tất nhiên em có thể. Chúng ta sẽ cùng làm việc đó. Chúng ta sẽ làm được.”
Đầu tiên tôi tôi sợ rằng tôi phải tiếp tục tha thứ cho Nick. Thật là khuây khoả không tả xiết khi nghe Susan nói không, tôi không cần phải kẹt trong vòng tròn của những lời rủa xả, lăng nhục và tha thứ. Nạn nhân của bạo lực thường xuyên phải mang gánh nặng của cái đựơc gọi là trách nhiệm phải tha thứ, thậm chí phải tập để tha thứ, cho người đã hành hạ họ. Đó không pảhi việc của tôi, Susan nói. Sau này chúng tôi có thể tìm ra vài mức độ giải quyết để sự độc hại của mối quan hệ của tôi và Nick không lan sang những lãnh vực khác trong cuộc đời tôi. Nhưng bây giờ còn có những việc khác đáng phải quan tâm hơn.
Tôi khám phá ra tôi là một người có ranh giới mong manh. Tôi đã được dạy dỗ bởi cha mẹ tôi, đặc biệt là mẹ, rằng trở thành một cô con gái ngoan có nghĩa là không có ranh giới gì hết. Tôi đã được nuôi dưỡng để cho Mẹ phê phán và để cho bà thoải mái xoay vần theo ý bà, và để bà đưa quyết định thay tôi đến nỗi bà không còn việc gì khác để làm.
“Nhưng các anh trai em không có mối quan hệ kiểu ấy với Mẹ,” Tôi nói với Susan. “Họ có giới hạn rõ ràng. Họ không để Mẹ làm xáo trộn cuộc đời riêng của họ.”
“Đôi lúc bố mẹ mong chờ ở con trai và con gái những điều rất khác nhau,” Susan trả lời hài hước. “Bố mẹ của chị khăng khăng rằng chị chính là người sẽ lãnh trách nhiệm chăm sóc họ khi họ về già, nhưng họ không bao giờ nghĩ tới việc đòi hỏi anh trai chị làm việc đó.”
Susan và tôi đã giả làm nhiều vai với nhiều tính cách khác nhau, điều cảm giác như ngu xuẩn đến nhục nhã lúc đầu, nhưng khi chị giả bộ bằng cách trở thành Nick, bố tôi, một người bạn, một người anh, hay thậm chí người mẹ đã qua đời từ lâu của tôi, tôi bắt đầu tập đứng dậy một mình. Nó là công việc khó nhọc, làm cơ bắp nhức nhối và mồ hôi đầm đìa.
“Không là một loại Vitamin.” Câu nói đó trở thành thần chú của tôi. Tôi nghĩ nếu tôi tự nói câu đó với mình thường xuyên, tôi sẽ bắt đầu tin tưởng vào nó.
Gage đã xử lý, trong phạm vi tôi cho phép, các phiền phức của vụ ly hôn. Và, có thể do tác dụng dịu dàng của Liberty, anh đã thay đổi cách tiếp cận với tôi. Thay vì chỉ nói cho tôi biết hậu quả cuối cùng của vụ việc, anh đã kiên nhẫn đưa ra các lựa chọn rồi giải thích rõ ràng và không tranh luận với các quyết định của tôi. Khi Nick dám gọi điện đến căn hộ đòi nói chuyện với tôi, và tôi nói đồng ý, Gage đã ép mình phải đưa điện thoại cho tôi.
Nó tương đối giống một cuộc đàm luận, hầu hết là một chiều, với Nick là người nói và tôi là người nghe. Ông chồng của tôi được dịp như tháo cống, cả quá trình từ tội lỗi đến giận dữ đến cầu xin, anh ta nói với tôi rằng lỗi của tôi cũng nhiều như của anh ta.
Tôi không thể cứ thế mà từ bỏ hôn nhân khi mới chỉ một lần vấp phải chút thô bạo, anh ta nói.
Nhiều hơn chút thô bạo ấy chứ, tôi nói.
Những người yêu nhau luôn có cách để trung hoà với nhau, anh ta nói.
Anh không yêu em, tôi nói.
Anh ta nói anh ta có yêu. Có thể anh không phải là một người chồng tốt nhất, nhưng tôi chắc chắn cũng đếch phải là người vợ tốt nhất.
Em chắc anh nói đúng, tôi nói với anh ta. Nhưng em không nghĩ em đáng phải bị gãy xưong sườn.
Anh ta nói anh ta chẳng làm gì để tôi bị gẫy xương hết, chắc là nó đã tình cờ gẫy lúc tôi ngã.
Tôi nói anh đã đẩy em, đánh em.
Và tôi bị kinh ngạc đến sững sờ khi Nick nói anh ta không nhớ đã từng đánh tôi. Có thể là một bàn tay của anh ta đã bị trượt thôi.
Tôi tự hỏi có phải anh ta thực sự không nhớ gì không, hay anh ta trên thực tế đã tự viết lại sự thực cho chính mình, hay là anh ta chỉ nói dối. Và rồi tôi nhận ra nó chẳng quan trọng.
Tôi sẽ không quay về, tôi nói. Và mỗi lời phàn nàn của anh ta sau đó, tôi đều nhắc lại. Tôi sẽ không quay về. Tôi sẽ không quay về.
Tôi bỏ điện thoại và tới chỗ Gage, anh đã ngồi trong phòng sinh hoạt chung. Hai bàn tay anh gồng cứng nắm chặt hai bên thành ghế bành da đến nỗi những ngón tay của anh cắm sâu gần như đục thủng lớp da mịn. Nhưng anh đã để tôi chiến đấu với trận chiến một mình, khi tôi cần phải làm.
Tôi luôn luôn yêu Gage, nhưng chưa bao giờ nhiều như lúc đó.
Tôi đã gửi đơn ly dị dựa trên lý do không có khả năng chịu đựng được nhau, có nghĩa hôn nhân trở nên không thể chịu đựng nổi vì những xung đột trong tính cách đã tàn phá “Những mục đích hợp pháp của mối quan hệ hôn nhân.” Đó là cách nhanh nhất để kết thúc nó, luật sư nói. Nếu Nick không giành giật. Nếu không thì sẽ có một phiên toà, và tất cả những xấu xa bẩn thỉu và bẽ bàng của cả hai bên sẽ bị phô bày.
“Haven,” Gage nói riêng với tôi, cặp mắt xám của anh đầy vẻ nhân từ, nhưng miệng anh lại mím lại một cách kiên quyết. “Anh đã cố hết sức để kiềm chế và làm mọi việc theo ý em…nhưng bây giờ anh phải hỏi em vài điều.”
“Điều gì ạ?”
“Em và anh đều biết không bao giờ Nick thả trôi vụ ly hôn mà không giành giật trừ phi chúng ta làm cho nó đáng giá để hắn phải nhả ra.”
“Anh nói phải đấm mõm hắn ấy à?” tôi nói, máu tôi sôi lên khi nghĩ Nick sẽ nhận được một khoản tiền thưởng hậu hĩnh sau cách hắn đã đối xử với tôi. “Được thôi, nhắc Nick là em đã bị xoá tên trong danh sách thừa kế. Em là__”
“Em là người nhà Travis, và vẫn sẽ mãi như thế. Và Nick sẽ chơi đến cùng cái vai hề của hắn…một anh chàng nghèo khổ chăm chỉ làm ăn đã cưới một cô nàng giàu có hư hỏng, và bây giờ anh ta bị vứt sang bên như một cái giẻ lau sàn. Nếu hắn muốn, Haven, hắn có thể làm cho tiến trình kéo dài, gây khó dễ và rùm beng hết sức đó.”
“Vậy thì cho hắn phần hùn mua căn condo của em đi. Đấy là tất cả tài sản chung mà em và hắn cùng có.”
“Nick muốn nhiều hơn là căn condo ấy.”
Tôi biết Gage đang dẫn tới đâu. Anh muốn thí cho Nick cho xong đi, để giữ cho hắn câm mõm đủ lâu để vụ ly dị diễn ra xuôn sẻ. Nick chắc sẽ nhận được một khoản tưởng thưỏng hậu hĩnh, sau tất cả những việc hắn làm cho tôi. Tôi điên giận đến nỗi bắt đầu run rẩy. “Em thề,” tôi nói, thật lòng cay đắng, “nếu em thu xếp để giải thoát khỏi hắn được, em sẽ không bao giờ cưới ai nữa.”
“Không, em đừng nói vậy.” Gage chạm vào tôi không suy nghĩ, và tôi rùng mình lùi lại. Tôi vẫn không thích bị chạm vào, đặc biệt bởi đàn ông, điều mà Susan nói là một cơ chế tự bảo vệ và nó sẽ khá dần theo thời gian. Tôi nghe tiếng Gage bật thốt một lời nguyền rủa lặng lẽ, và anh thả rơi tay. “Anh xin lỗi,” anh thì thầm, và thở dài. “Em biết đấy, đặt một viên đạn vào đầu hắn rẻ hơn và nhanh hơn là ly dị nhiều.”
Tôi liếc anh thận trọng. “Anh đang đùa, phải không?”
“Đúng.” Anh trình diễn một vẻ mặt ôn hoà, nhưng tôi không thích cái nhìn trong mắt anh.
“Đánh dấu vào lựa chọn ly dị đi anh,” tôi nói. “Em thích Matthew và Carrington không phải tới thăm anh trong tù hơn. Anh có nghĩ ra cách làm sao có tiền không? Và em được cho là sẽ phải khúm núm trườn đến chỗ Bố để xin tiền trả cho Nick?...Vì em có thể chắn chắn là em chẳng có đồng nào.”
“Em cứ để anh lo phần tiền nong . Chúng ta sẽ đề cập đến nó sau."
Nhận thức được anh trai tôi không chỉ gánh vác phí tổn cho vụ ly dị của tôi, mà cả khoản tiền bố thí cho Nick nữa, tôi nhìn anh thảm hại, “Gage__”
“Ổn rồi,” anh nói lặng lẽ. “Em hãy làm thế vì anh đi. Em không phải là nguyên nhân gây khó khăn cho ai hết, em gái ngoan.”
“Không công bằng cho anh vì phải trả tiền cho sai lầm của em.”
“Haven…một phần của việc trở nên mạnh mẽ là khả năng chấp nhận rằng đôi khi em cũng cần giúp đỡ. Em đã lao vào cuộc hôn nhân đó một mình, em chịu đựng nó đến cùng cũng một mình, nhưng chắc chắn em sẽ không thoát khỏi nó một mình. Hãy để cho anh thực hiện vai trò là anh trai của em.”
Lời đoan chắc lặng lẽ của anh làm mặt đất dưới chân tôi đột nhiên trở nên vững chãi. Như kiểu ngày nào đó mọi sự có thể thực sự trở lại tốt đẹp.
“Một ngày nào đó, em sẽ trả lại anh.”
“Được rồi.”
”Em đoán lần duy nhất em đã từng cảm thấy được an ủi hơn,” tôi nói với anh, “là khi anh mang Boootsie ra khỏi bụi cây thuỷ lạp.”
Tôi nuốt vào tự ái của mình và gọi cho Bố một ngày sau khi vụ ly dị hoàn tất vào tháng hai. Hoàn toàn nhẹ người vì Nick đã không xuất hiện ở phiên toà khi thẩm phán ký vào đơn. Hai người phải có mặt để kết hôn, nhưng chỉ một người cần phải có mặt cho vụ ly dị. Gage đã khẳng định chắc chắn với tôi là Nick sẽ ở rất xa toà án ngày hôm đó. “Anh đã làm gì thế, doạ bẻ gẫy chân anh ta à?” Tôi hỏi.
“Anh nói với hắn nếu anh bắt gặp hắn, ruột gan hắn sẽ được treo lên cửa toà án trong vòng năm phút.” Tôi mỉm cười vì câu nói của anh cho đến khi tôi nhận thức được Gage không hề đùa.
Gage và Liberty đã cho gia đình tôi biết tôi đã trở lại Houston, nhưng vẫn chưa sẵn sàng gặp bất kỳ ai hay nói chuyện điện thoại với ai trong một thời gian. Tự nhiên Bố, người luôn muốn là trung tâm của bất cứ việc gì xảy ra, chướng tai gai mắt với việc trốn tránh của tôi. Ông bảo Gage nói với tôi rằng bất cứ lúc nào tôi sẵn sàng từ bỏ bộ dạng ra vẻ ta đây của mình, thì ông muốn tôi tới gặp ông.
“Anh có nói với bố em ly dị rồi không?” Tôi hỏi Gage.
“Rồi. Anh không thể nói là bố bị ngạc nhiên đâu đấy.”
“Nhưng anh có kể với bố tại sao không?” Tôi không muốn bắt kỳ ai biết việc đã xảy ra giữa Nick và tôi. Có thể tới lúc nào đó tôi sẽ kể cho Jack hay Joe, nhưng bây giờ tôi cần phải giữ nó riêng cho mình. Tôi không bao giờ nữa, muốn bị nhìn như một người yếu đuối hay vô dụng, một nạn nhân. Nhất là, tôi không muốn bị thương hại.
“Không,” Gage nói, giọng chắc chắn. “Anh chỉ nói với Bố hôn nhân của em chẳng đi đến đâu__và nếu ông muốn có bất cứ kiểu quan hệ gì với em, thì hãy ngậm miệng đừng có hỏi.”
Vậy nên cuối cùng tôi gọi cho Bố, lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh của tôi nắm chặt điện thoại. “Chào Bố.” Tôi cố nói vẻ bình thường. “Đã lâu rồi con không nói chuyện với Bố. Cứ cho là con gọi điện để kiểm tra thôi nhé.”
“Haven.” Âm thanh giọng nói như có sỏi của ông thật thân thuộc và an ủi. “Con phí nhiều thời gian đẹp đẽ của con quá rồi. Con đang làm gì nào?”
“Đang ly dị rồi ạ.”
“Bố nghe tin rồi.”
“Vâng, thì…chuyện của con và Nick kết thúc rồi.” Vì bố tôi không thể nhìn thấy mặt tôi, tôi nhăn mặt kiểu như nhai phải mật đắng trong khi tôi cố ép mình phải chấp nhận. “Đấy là một sai lầm.”
“Có nhiều lúc bố cũng không thấy dễ chịu gì khi làm đúng.”
“Như nhọt ở mông ấy,” Tôi nói, và được thưởng bằng một tràng cười lục khục của ông.
“Nếu con thực sự đã rũ được thằng đó,” Bố nói, “Bố sẽ gọi luật sư ngay chiều nay và điền tên con trở lại vào di chúc.”
“Ôi, tuyệt. Đấy chính là lý do con gọi Bố đấy.”
Phải mất một lúc ông mới nhận ra là tôi đang châm biếm.
“Bố,” tôi nói, “Bố không thể cứ treo cái di chúc đó lơ lửng trên đầu con đến hết đời được đâu. Cám ơn Bố, nhưng con được đào tạo tốt, và chẳng có lý do gì để con không thể nhận được một công việc tốt cả. Vậy nên bố cảm phiền đừng có gọi luật sư nữa, con không muốn có tên trong cái di chúc đó đâu.”
“Con sẽ có tên trong đó nếu Bố đã bảo thế,” Bố vặn vẹo, và tôi phải bật cười.
“Sao cũng được. Lý do thật sự con gọi cho Bố là để nói con muốn tới thăm bố thôi. Đã lâu lắm rồi con chưa có một trận cãi nhau nào cho đã đời.”
“Được rồi,” ông nói. “Tới đây đi.”
Và như thế, mối quan hệ của chúng tôi lại trở về lề thói cũ, vẫn chủng chẳng và bực dọc như đã từng trước đây. Nhưng bây giờ tôi đã có ranh giới, tôi nhắc nhở mình, và sẽ không ai vượt qua nó được. Tôi sẽ là pháo đài của chính mình.
Tôi là một con người mới trong cùng một thế giới, điều khó khăn hơn rất nhiều khi là một con người cũ trong một thế giới mới. Mọi người nghĩ họ biết tôi nhưng thực ra là không. Chỉ có duy nhất mình Todd, người bạn cũ của tôi là không liên quan đến con người mới của tôi. Vậy nên tôi bắt đầu tìm đến sự ủng hộ của các anh tôi, và tôi phát hiện ra tuổi trưởng thành đã làm nhiều việc hay ho cho tính cách của các anh ấy.
Joe, một nhà chụp ảnh quảng cáo, ghi một điểm khi nói với tôi anh có một ngôi nhà lớn và nhiều phòng nếu tôi muốn đến ở cùng với anh. Anh nói anh đi rất nhiều và ít khi ở nhà, nên chúng tôi sẽ không xâm phạm cuộc sống riêng tư của nhau. Tôi nói với anh tôi cảm kích rất nhiều lời đề nghị của anh, nhưng tôi cần chỗ riêng cho mình. Tuy vậy, sống với anh cũng không phải là điều tồi tệ gì. Joe là một chàng trai cư xử dễ chịu. Tôi chưa bao giờ nghe anh phàn nàn về cái gì. Anh chấp nhận cuộc sống như nó vốn thế, điều có vẻ là một nét phá cách trong gia đình Travis.
Nhưng điều ngạc nhiên thực sự là Jack, người anh trai tôi chưa bao giờ hoà thuận__chính là ngưòi đã cắt tóc tôi theo một kiểu khủng khiếp khi tôi ba tuổi, và người làm tôi sợ đến mất trí vì những con bọ và rắn cỏ. Anh chàng Jack trưởng thành đã trở thành một đồng minh không ngờ tới của tôi. Một người bạn. Với sự bầu bạn của anh tôi có thể thư giãn hoàn toàn, những cảm giác ám ảnh, khắc khoải lụi đi như đổ nước vào lò.
Có thể đó là vì Jack quá thẳng thắn và cởi mở. Anh nhất định là người ít phức tạp nhất trong gia đình Travis, và có lẽ điều đó là đúng sự thực. Jack là một thợ săn, thoải mái với vị thế của mình như một kẻ cướp trên mọi mặt. Anh cũng là một nhà bảo vệ môi trường và chẳng thấy có gì xung đột trong việc đó hết. Bất cứ thợ săn nào, anh nói, tốt nhất là phải làm hết khả năng của mình để bảo vệ thiên nhiên vì anh ta dùng hầu hết thời gian cùng nó.
Với Jack, bạn luôn biết mình đang đứng đâu. Nếu anh thích gì đó, anh sẽ nói ngay không do dự, và nếu anh không thích, anh cũng nói với bạn sự thực luôn. Anh đứng về mặt phải của luật pháp trong khi vẫn chấp nhận rằng có nhiều thứ vui hơn khi chúng bất hợp pháp. Anh thích phụ nữ dễ tính, xe hơi nhanh, chơi đêm, và rượu mạnh, đặc biệt khi tất cả các thứ trên kết hợp với nhau. Trong con mắt Jack, bạn bị bắt buộc phải phạm tội trong đêm thứ Bảy nên bạn nên có cái gì đó để chuộc lỗi vào sáng Chủ nhật.
Nói cách khác, bạn phải đặt cha xứ ở ngoài công việc.
Sau khi Jack học xong ở UT (Universal of Texas), anh bắt đầu làm việc ở một công ty quản lý bất động sản nhỏ. Rốt cuộc, anh vay một khoản tiền, mua lại công ty, và làm nó phát triển gấp bốn lần nguyên bản.
Đó là nghề nghiệp hoàn hảo cho Jack, anh thích sửa chữa các thứ, hàn gắn và giải quyết vấn đề. Giống như tôi, anh không quan tâm đến việc đầu tư vào việc gì đặc biệt cũng như tất cả những chiến lược tài chính rắc rối mà Gage và Bố đam mê. Jack thích chọn những vấn đề chi tiết và cần thiết trong công việc và cuộc sống. Anh rất giỏi trong những thoả thuận hành lang, rẽ tắt những vấn đề luật pháp loằng ngoằng, hay giải quyết tay đôi. Với Jack, chẳng có gì tác động mạnh hơn một lời hứa được quyết định bằng một cái bắt tay. Anh sẽ chết__chết theo đúng nghĩa__trước khi vi phạm lời thề.
Với kinh nghiệm làm việc trong khách sạn của tôi ở Darlington, Jack nói tôi sẽ làm việc hoàn hảo ở bộ phận cho thuê nhà riêng trong công ty quản lý nhà của anh đặt trụ sở ở 1800 Main. Quản lý hiện tại trong lĩnh vực này sắp thôi việc vì nghỉ sinh con__Cô đã báo sẽ mất vài năm ở nhà để trông nom em bé.
“Cám ơn anh, nhưng em không thể làm được đâu,” tôi nói khi Jack lần đầu tiên đề cập đến ý tưởng tôi đảm nhận việc đó.
“Tại sao không? Mày sẽ giải quyết tốt đấy.”
“Bốc mùi gia đình trị,” tôi nói.
“Vậy?”
“Vậy có nghĩa là có nhiều người phù hợp hơn với vị trí đó.”
“Và?”
Tôi bắt đầu mỉm cười vì sự kiên trì của anh. “Và họ sẽ phàn nàn rằng anh thuê em gái anh."
“Nghe này,” Jack nói đơn giản, “Đấy chính là giá trị to lớn của việc có công ty của riêng mình. Anh mày có thể thuê cả thằng hề Bozo của nợ gì đấy nếu anh mày muốn.”
“Thật là quá hư danh, Jack.”
Anh cười toe toét. “Thôi mà. Thử phát đi nào. Sẽ vui đấy.”
“Anh đang mời chào em làm nhân viên cho anh để dễ bề quản lý hả?”
“Thực ra, anh em mình sẽ chẳng mấy khi gặp nhau đâu, bận tối mắt tối mũi suốt ngày đấy, đừng tưởng.”
Tôi thích nghe âm thanh của những từ đó, bận tối mắt tối mũi suốt ngày. Tôi muốn làm việc, muốn sống có mục đích, sau hai năm làm nô lệ riêng cho Nick.
“Em sẽ học được nhiều,” Jack dỗ ngọt. “Em sẽ phụ trách mảng tiền nong__bảo hiểm này, tiền lương này, hoá đơn bảo trì này. Em cũng phải đàm phán các hợp đồng dịch vụ, cung ứng nhu yếu phẩm và thiết bị, và em sẽ làm việc cùng một nhân viên bán và một trợ lý. Là một người quản lý tại chỗ, em sẽ sống ở một căn hộ một phòng ngay trong toà nhà. Nhưng em sẽ không phải kẹt ở văn phòng suốt ngày…em sẽ rất có nhiều cuộc họp bên ngoài. Sau này, khi em đã sẵn sàng, em có lẽ sẽ chịu trách nhiệm thêm về mảng quảng cáo và cho thuê, sẽ rất có ích vì anh đang có kế hoạch mở thêm chi nhánh về quản lý xây dựng và lúc đó có thể__”
“Ai trả lương cho em?” Tôi nghi ngờ hỏi. “Anh, hay Bố?”
Jack nhìn như bị lăng nhục. “Anh mày, tất nhiên. Bố chả có cái cứt gì để làm với công ty quản lý của tao hết.”
“Ông ấy sở hữu toà nhà.” Tôi chỉ ra.
“Em được thuê bởi tao và công ty của tao…và tin tao đi, 1800 Main không phải là thân chủ duy nhất mà bọn tao có đâu nhé. Không từ lâu rồi.” Jack bắn cho tôi một cái nhìn nhẫn nại đầy vẻ cường điệu. “Nghĩ thoáng hơn đi, Haven. Nó sẽ rất tuyệt cho hai anh em mình đấy.”
“Nghe có vẻ tuyệt thật,” tôi nói. “Và em không thể nói với anh em cảm kích biết bao nhiêu. Nhưng em không thể bắt đầu ngay ở vị trí cao nhất được, Jack. Em chưa có đủ kinh nghiệm. Và có vẻ không công bằng lắm với cả hai anh em mình, với anh vì đã cho em một công việc như thế trong khi em không phải trả chút học phí nào. Anh nghĩ sao nếu em bắt đầu ở vị trí trợ lý cho quản lý? Em có thể học từ khởi đầu.”
“Mày không phải trả học phí,” Jack phản đối. “Là một Travis thì đã có thể là cái gì đó rồi.”
“Là một Travis có nghĩa em phải trả học phí nhiều hơn,” tôi nói.
Anh nhìn tôi lắc đầu, và lẩm bẩm gì đó về Mẽo trắng phiền toái như cứt.
Tôi mỉm cười với anh. “Anh thừa biết thế là thông minh nhất. Và công bằng thôi khi trao vị trí quản lý cho ai đó xứng đáng có nó.”
“Đây là việc kinh doanh,” Jack nói. “Công bằng chẳng có ý nghĩa cóc gì ở đây cả.”
Nhưng cuối cùng thì anh cũng bớt cứng đầu, và nói nếu tôi thực sự muốn ngồi phệt dưới đất, thì chả hơi đâu mà anh cấm cho mệt người.
“Cắt phăng nó đi hộ em,” Tôi nói với Liberty, khi đang ngồi trong phòng tắm của chị, khoác lên vai một tấm nylon. “Em quá ngán với mớ tóc dài này rồi, nó nóng và rối lắm và em chả biết làm kiểu gì với nó hết.”
Tôi muốn một kiểu mới phù hợp với công việc mới của tôi. Và đã từng là một thợ làm đầu, Liberty biết mình đang làm gì. Tôi đoán chừng bất cứ cái gì chị làm với tóc tôi cũng chắc chắn là một cuộc cải tổ.
“Có thể chúng ta nên cắt dần mỗi lúc một ít mới phải,” Liberty nói. “Có thể gây choáng đấy nếu chị cắt đi quá nhiều ngay một lần.”
“Không, chị sẽ không cho hội từ thiện được nếu đuôi tóc ngắn hơn mười inch đâu. Cứ cắt đi.” Chúng tôi sẽ mang bím tóc dài tới tận gót chân của tôi cho chưong trình Tóc của yêu thương, nơi làm tóc giả cho trẻ em không có tóc vì bệnh tật.
Liberty khéo léo chải mái tóc tôi. “Nó sẽ cong thành lọn ngay khi chị cắt ngắn đi đấy,” chị nói. “Bím tóc em nặng quá nên không giữ độ quăn được.’
Chị áng chừng và cắt hết luôn cả mái tóc ngay phía trên cổ tôi. Tôi cầm bím tóc trong khi Liberty mang tới một cái túi nylon có thể cài kín, và tôi thả nó vào trong túi rồi đóng dấu nó bằng một cái hôn. “Chúc may mắn cho người nào sắp dùng nó.” Tôi nói.
Liberty xả bọt trên đầu tôi bằng nước và lượn quanh đầu tôi với một lưỡi dao cạo, tỉa từng lọn nhỏ trên đầu tôi cho đến khi trên mặt đất phủ đầy tọc. “Đừng hồi hộp,” chị nói khi bắt gặp tôi kiểm tra những lọn tóc rơi xuống tấm phủ bằng nylon trên lòng tôi. “Em nhìn rất hay đấy.’
“Em không hồi hộp." Tôi nói thực lòng. Tôi chẳng quan tâm chút nào đến việc tôi nhìn ra sao, chỉ quan tâm đến việc trông tôi sẽ khác thế nào thôi.
Chị dùng một cái lược tròn sấy khô tóc tôi, đưa những ngón tay xới trong tóc làm nó bông lên, và cười hài lòng. “Nhìn đi.”
Tôi đứng lên và hơi bị choáng _một cơn choáng thú vị _ vì hình ảnh của tôi trong gương. Liberty đã cắt cho tôi kiểu đầu ngắn với mái ngang trên trán, về phía đuôi các lọn tóc vểnh ra nhẹ nhàng. Tôi nhìn rất sành điệu. “Thật nhẹ đầu,” Tôi nói với những lọn tóc.
“Em có thể chải uốn đuôi tóc ốp vào hay vểnh ra đều được,” chị nói, mỉm cười. “Em có thích kiểu này không?”
“Em yêu nó ấy chứ.”
Liberty quay tôi lại để chúng tôi có thể cùng nhìn thấy kiểu đầu mới trong gương. “Trông gợi cảm lắm,” chị nói.
“Chị nghĩ thế hả? Em hy vọng là không.”
Chị mỉm cười giễu cợt. “Ừ, chị nghĩ thế đấy. Tại sao em không muốn mình nhìn gợi cảm?”
“Quảng cáo lừa đảo ấy mà.” Tôi nói.
Người quản lý mà Jack chuyển từ một văn phòng khác sang tên là Vanessa Flint. Chị là một trong những người phụ nữ ăn mặc rất chải chuốt và kết hợp kiểu cách, những người có thể nhìn như ba lăm tuổi khi họ mới hai lăm, và cũng vẫn nhìn như ba lăm tuổi khi họ đã năm lăm. Mặc dù chị có một chiều cao trung bình, nhưng thân hình mảnh mai cùng dáng vẻ thẳng thớm khiến bạn nghĩ chị cao hơn nhiều. Mặt chị xương xương và trầm lặng cùng mái tóc quăn màu tro ánh vàng. Tôi khâm phục sự điềm tĩnh chị luôn khoác trên người như một cái áo choàng cài kín cổ.
Có chút gì đó không thật trong giọng nhanh và nhẹ của chị, giống như băng đá được bọc trong một lớp nhung. Nhưng bằng cách nào đó nó làm cho bạn phải chú ý nhiều hơn, giống như bạn phải chia sẻ trách nhiệm trong việc làm Vanessa phải mở đầu óc chị để hiểu bạn.
Đầu tiên tôi thích chị. Ít nhất, tôi đã muốn thích chị. Vanessa rất thân thiện, dễ thương, và khi chúng tôi cùng đi uống sau ngày làm việc của tôi, tôi thấy mình nhẹ dạ tin chị để kể lể về cuộc hôn nhân thất bại của tôi và cuộc ly hôn hơn tôi đã từng tin vào ai khác. Nhưng Vanessa cũng vừa mới ly hôn xong, và thế là có vẻ đủ tương đồng giữa hai người vợ cũ đến nỗi thật dễ chịu khi so sánh danh tiếng của hai người.
Vanessa thẳng thắn quan tâm đến mối quan hệ của tôi với Jack, và tôi đánh giá cao sự trung thực của chị. Tôi khẳng định với chị tôi không có ý định chạy đua trong công việc cũng như kèo nhèo với Jack chỉ vì anh là anh trai tôi. Thực tế là ngược lại. Tôi sẽ phải làm việc chăm chỉ hơn, vì tôi cần có gì đó để chứng tỏ mình. Chị có vẻ hài lòng với lời tuyên bố đúng đắn của tôi, và nói chị nghĩ chúng tôi sẽ hợp tác tốt đẹp với nhau.
Vanessa và tôi cùng được cấp một căn hộ ở 1800 Main. Tôi cảm thấy hơi chút tội lỗi vì nó, khi biết rằng không có trợ lý điều hành nào được hưởng ưu đãi như vậy, nhưng đó là nhượng bộ duy nhất của tôi với Jack. Anh đã khăng khăng không nghe, và sự thật là, tôi cũng thích sự an toàn khi sống gần với anh trai tôi.
Những người làm công khác sống ở bên ngoài và đến làm việc hàng ngày, bao gồm cả một nhân viên điều hành văn phòng tóc vàng xinh đẹp tên là Kimmie; nhân viên phụ trách cho thuê phòng, Samantha Jenkins; nhân viên tiếp thị, Phil Bunting; và Rob Ryan bên mảng kế toán. Chúng tôi liên lạc với văn phòng thương mại của Jack bất cứ khi nào cần một hỗ trợ pháp lý, những vấn đề kỹ thuật, hay vấn đề gì đó chúng tôi không đủ quyền tự mình giải quyết.
Có vẻ như tất cả mọi người làm việc cho Jack tại văn phòng thương mại của anh đều mang dấu ấn tính cách cá nhân của anh…mọi người đều thoải mái và vui tính, so với văn phòng của chúng tôi. Vanessa điều hành văn phòng bằng một bàn tay sắt, nó có nghĩa không có chuyện quần áo không trang trọng ngày thứ Sáu, và chính sách “không chấp nhận sai lầm” không bao giờ được viết chính xác thành văn bản. Mặc dù vậy, mọi người có vẻ vẫn coi chị là một lãnh đạo tốt, khắc nghiệt nhưng công bằng. Tôi đã sẵn sàng học hỏi chị, coi chị như hình mẫu. Tôi nghĩ chị sẽ có tác động nhiều và tốt đến cuộc đời tôi.
Nhưng trong vài ngày, tôi nhận ra tôi đã bị chị làm hoang tưởng.
Tôi đã quen thuộc với thủ đoạn, vì Nick đã thực hiện rất nhiều. Một kẻ hay bắt nạt hay một người bị rối loạn nhân cách cần giữ nạn nhân của họ hoang mang, không ổn định, thường xuyên không chắc chắn về mình. Làm cho hoang tưởng có thể là bất cứ cái gì làm bạn nghi ngờ chính bản thân mình. Thí dụ, một kẻ hay bắt nạt sẽ trình bày hay tuyên bố gì đó, và khi bạn đồng ý với nó, anh ta lại không đồng ý với lời tuyên bố đầu tiên của anh ta. Hay anh ta làm bạn nghĩ bạn làm mất gì đó trong khi bạn không làm, hay kết tội bạn quên gì đó trong khi anh ta chưa bao giờ đòi hỏi bạn làm nó ngay từ đầu.
Điều làm tôi lo lắng là tôi có vẻ là mục tiêu duy nhất của Vanessa. Không ai khác có vẻ có vấn đề với chị ta.
Chị ta đã để không đúng chỗ một hồ sơ và bảo tôi đi lấy nó, làm ra vẻ căng thẳng cho đến khi tôi phải bò ra tìm nó. Nếu như tôi không tìm thấy được, thì chị ta kết tội tôi giấu bộ hồ sơ ở đâu đó. Và rồi hồ sơ sẽ xuất hiện lại ở những nơi rất không bình thường, như ở dưới một cái cây đặt trên nóc tủ, hay bị nhét ở giữa máy in và bàn của chị ta. Chị ta mang lại ấn tượng cho mọi ngưởi rằng tôi có đầu óc lơ đãng và thích phá hoại. và tôi không có chứng cứ gì về việc chị ta là người gây bất hoà. Điều duy nhất làm cho tôi không tự nghi ngờ mình chính là nhận thức yếu ớt về sự lành mạnh của bản thân.
Không thể tiên đoán được tâm trạng hay đòi hỏi của Vanessa. Tôi học được cách lưu lại mọi thứ, sau lần chị ta đòi tôi thảo ba bản nháp cho một bức thư và rồi đòi bảm đầu tiên sau khi tôi đã xoá nó trong máy tính. Chị ta nói với tôi cuộc họp bắt đầu lúc một giờ rưỡi, và khi tôi tới, thì tôi đã bị muộn nửa tiếng. Và chị ta thề là chị ta đã bảo tôi họp lúc một giờ. Chị ta nói tôi không để tâm.
Chị ta tình cờ nói với tôi chị ta có một trợ lý tên Helen trong nhiều năm, và chị ta định sẽ mang Helen theo chị ta tới nơi làm việc mới, nếu tôi đã không chiếm mất vị trí đó. Nó làm cho tôi thấy khó xử vì tôi đã cắt ngang một sự hợp tác lâu năm trong công việc, và giành mất một vị trí của ai đó xứng đáng. Khi Vanessa nhờ tôi gọi Helen, cô vẫn còn đang làm việc ở văn phòng cũ, để hỏi tên và số điện thoại của ngưòi thợ sửa móng tay yêu thích của Vanessa, tôi đã chớp cơ hội để xin lỗi Helen.
“Trời ơi, đừng xin lỗi,” Helen nói. “Đó là điều tốt đẹp nhất từng xảy ra với tôi đấy.”
Tôi đã muốn thôi việc ngay lúc đó. Nhưng tôi đã bị mắc kẹt, và Vanessa cũng như tôi đều biết thế. Với một lý lịch nghèo nàn như của tôi lúc này, tôi không thể thôi việc ngay khi vừa mới bắt đầu đi làm. Và tôi không biết tôi sẽ mất thời gian bao lâu để tìm được một cái gì đó khác. Phàn nàn về Vanesssa là điều không được bàn đến _ nó sẽ làm cho tôi giống như một quý bà đỏng đảnh, hay một người mắc bệnh hoang tưởng, hay cả hai. Vậy nên tôi quyết định tôi sẽ gắn bó với chỗ này một năm. Tôi sẽ thiết lập vài mối quan hệ và tìm cách thoát ra.
“Tại sao lại là em?” Tôi hỏi bác sỹ trị liệu của mình, Susan, sau khi miêu tả tình huống với Vanessa. “Chị ta có thể tập trung vào bất cứ ai trong văn phòng như mục tiên của chị ta mà. Em đã phát ra mùi ‘nạn nhân’ hay gì à? Em có vẻ yếu đuối à?”
“Chị không tin thế,” Susan nghiêm túc nói. “Trên thực tế, có lẽ đúng nhất là Vanessa coi em như một mối đe doạ. Một người chị ta phải đánh bại và vô hiệu hoá.”
“Em ấy à, đe doạ ấy à?” Tôi lắc đầu. “Không giống kiểu người của Vanessa. Chị ta tự tin và quan hệ tốt. Chị ta _”
“Người tự tin không hăm dọa ai. Chị có thể cá là cái dáng vẻ tự tin bên ngoài của Vanessa thực sự chẳng có gì hơn một cái vỏ bọc. Một cái tôi phản trắc mà chị ta dựng lên để che đậy những kém cỏi bên trong.” Susan mỉm cười trước cái nhìn nghi ngờ của tôi. “Và đúng thế, em có thể là một nỗi đe doạ lớn với một người có tính cách không vững vàng. Em sáng chói, được đào tạo tốt, xinh đẹp…và thêm một chút tiếng tăm với họ của em. Chế ngự một ai đó giống em sẽ là một một sự ủng hộ rầm rộ cho cảm giác muốn hơn người của Vanessa.”
Thứ sáu đầu tiên của tôi sau khởi đầu ở Văn phòng Giải pháp điều hành Travis, Jack tới chỗ cabin làm việc của tôi mang theo một túi mua hàng lớn buộc nơ. “Này,” anh nói, đưa nó cho tôi qua cả núi giấy tờ trên bàn tôi. “Một chút tầm thường để kỷ niệm tuần làm việc đầu tiên của em.”
Tôi mở cái túi mua hàng và lôi ra một cái cặp làm bằng da màu chocolate. “Ôi, Jack, đẹp tuyệt. Em cảm ơn anh.”
“Em sẽ đi chơi với anh và Heidi tối nay,” anh thông báo với tôi. “Đấy là nửa còn lại của hoạt động kỷ niệm.”
Heidi là một trong những phụ nữ trong hậu cung không chính thức của Jack mà anh vẫn lần lượt hẹn hò. Vì anh quá cởi mở về việc anh không muốn bị ràng buộc, không ai trong số họ có vẻ mong đợi bất cứ hình thức cam kết nào của anh.
“Em không muốn là bánh xe thứ ba cản trở hai người đâu.” Tôi phản đối.
“Em sẽ không phiền hà gì bọn anh đâu,” anh nói. “Và thậm chí em cũng chẳng được là bánh xe thứ ba cho đúng chức năng nữa. Đang tập để trở thành bánh xe thì đúng hơn.”
Tôi đảo tròn mắt, tôi đã chấp nhận từ rất lâu trước đây rằng việc mình luôn là mục tiêu của những trò đùa bất chợt của hai ông anh xuất chúng của tôi là hiển nhiên và cả đời tôi cũng không thể thoát được. “Em mệt lắm,” tôi nói. “Tin em đi, em không có nhiệm vụ phải tiệc tùng với anh và Heidi. Một chén thôi là có thể em đã say không biết trời đất là gì rồi.”
“Thì anh sẽ nhét em vào một cái taxi và tống em về nhà.” Jack ban cho tôi một cái nhìn kiên quyết, không thể lay chuyển. “Anh sẽ lôi em ra khỏi đây nếu cần, Haven. Và anh có ý định làm thật đấy.”
Mặc dù tôi biết anh sẽ không bao giờ dùng sức mạnh với tôi, tôi vẫn tự cảm thấy mình tái nhợt đi, và tôi ép sát người vào lòng ghế. Đừng chạm vào em, tôi muốn nói, nhưng từ ngữ bị mắc kẹt trong hàm, thảm bại như chim bị nhốt trong lồng.
Jack chớp mắt ngạc nhiên, nhìn tôi chăm chú. “Này…anh chỉ đùa thôi, em gái ngoan. Ơn Trời già, làm ơn đừng nhìn anh như thế. Nó làm anh cảm thấy tội lỗi như cứt chó ấy, mà thậm chí chẳng biết lý do vì sao.”
Tôi ép minh mìm cười và thả lỏng. “Em xin lỗi. Ký ức không vui thôi mà.” Tôi nghĩ chắc Nick sẽ không muốn tôi đi chơi đêm nay, vui đùa, gặp gỡ mọi người. Anh ta chắc sẽ muốn buộc chân tôi ở nhà, cô đơn. Chỉ vì thế, tôi quyết định, tôi sẽ đi chơi để chọc tức anh ta.
“Được rồi,” tôi nghe tiếng mình nói. “Có thể em sẽ tham gia một lúc. Em mặc luôn đồ này tối nay được không?” Tôi đang mặc một cái áo cao cổ màu đen và một cái váy đơn giản cùng giày cao gót.
“Được. Chỉ là một quán bar thường thôi mà.”
“Nó không phải là loại bar tìm-bạn chứ?”
“Không, đó chỉ là một quán bar sau-giờ-làm đến đó uống một chút cho thư giãn thôi, sau đó em mới tiếp tục tới loại bar để tìm-bạn. Và nếu em quắp được một người nào khá khẩm ở đó, em sẽ tiếp tục tới loại bar đẹp, yên tĩnh để ve-vãn và thăm-dò, và nếu có kết quả tốt đẹp, em sẽ rinh cô ta về nhà vói mình.”
“Nghe chừng có nhiều việc phải làm quá nhỉ,’ tôi nói.
Vanessa tiến lại lối vào cabin tôi, thanh mảnh, ngọt ngào và đĩnh đạc. “Có gì vui thế,” chị ta nói, ánh mắt chị ta lướt từ Jack xuống món quà để trên bàn. Chị ta làm tôi hoang mang với một nụ cười ấm áp. “À, chị đoán em đáng nhận được một phần thưởng, Haven…tuần này em làm việc khá lắm.”
“Cảm ơn.” Tôi hoàn toàn sửng sốt và hài lòng rằng chị ta đã khen ngợi tôi trước mặt anh trai tôi.
“Tất nhiên,” chị ta thêm, vẫn mỉm cười, ‘Chúng ta vẫn sẽ phải học thêm cách sử dụng thời gian của em có hiệu quả hơn.” Chị ta nháy mắt với Jack. “Ai đó thích e-mail cho bạn bè trong khi đáng ra cô ấy phải làm việc.”
Đó không phải sự thật__tôi đã bị xúc phạm trắng trợn__nhưng tôi không thể cãi nhau với chị ta trước mặt Jack được. “Tôi không biết chị đào đâu ra cái ý tưởng đó,” tôi trả lời ôn hoà.
Vanessa cười khẽ khàng, ‘Chị để ý cách em thu nhỏ màn hình mỗi khi chị đi ngang.” Chị ta quay lại phía Jack. “Có phải tôi nghe thấy hai anh em rủ nhau đi chơi không nhỉ?”
Tim tôi lặng đi khi tôi nhận ta chị ta muốn được mời đi dùng. “Đúng,” Jack nói dễ dãi. “Chúng tôi cần một chút thời gian dành cho tình cảm gia đình.”
“Thật tốt. Thôi, tôi về nhà đây, nghỉ ngơi thoải mái và sẵn sàng trở lại làm việc tuần sau nhé.” Chị ta nháy mắt với tôi. “Đừng vui vẻ quá đáng, cô nàng hội hè. Haven, thứ hai chị cần em thức dậy với đầy đủ năng lượng để làm việc cả tuần đấy.’
Lại bóng gió, tôi nghĩ tăm tối, cứ như tôi không hết sức làm việc ấy. “Chúc cuối tuần vui vẻ,” tôi nói, và đóng laptop.
Jack đã đúng__đó là một quán bar thường thường, dễ chịu, thậm chí cả khi chỗ đỗ xe nhìn giống một cuộc triển lãm đầy ngẫu hứng của những chiếc xe hơi đắt tiền. Nội thất rất hợp thời trang, thực dụng, và đông đúc, với những khoang kính tối màu và ánh sáng mờ ảo. Tôi thích cô bạn Heidi của Jack, người luôn nhai kẹo cao su và cười khúc khích.
Đó là một trong những buổi tối mùa đông khi thời tiết Houston không thể tự quyết định rằng nó muốn làm gì. Mưa rơi rồi lại ngừng chỉ trong vài phút, cơn gió lạnh thổi ngang làm vài giọt mưa túm được chúng tôi dưới ô khi Jack dẫn chúng tôi vào trong. Tôi phỏng chừng Jack là khách thường xuyên ở chỗ này__anh có vẻ quen với chàng vệ sỹ, hai trong số những anh chàng pha rượu ở quầy, hai cô phục vụ, và khá nhiều người đi ngang bàn chúng tôi. Thực tế, Heidi cũng có vẻ biết hết mọi người giống anh. Tôi được giới thiệu với một dòng không ngớt những người Houston theo chủ nghĩa tham công tiếc việc đang thèm muốn chết đi được những ly cocktail đầu tiên của đêm-thứ-Sáu.
Có hai lần, Heidi bí mật huých tôi khi một chàng trông khá được mắt dừng lại bên cạnh. “Anh chàng dễ thương đấy chứ? Chị biết anh ấy__chị có thể thu xếp cho em. Hay còn một chàng nữa đằng kia kìa__anh ta cũng dễ thương luôn. Em thích chàng nào hơn?”
“Cảm ơn chị,” tôi nói, cảm kích vơi nỗ lực của chị, “nhưng em vẫn chưa vượt qua được vụ ly dị.’
“Ồ, vậy em phải tìm một chàng bạn tình thay thế,” Heidi nói, “Những chàng bạn tình thay thế là tốt nhất đấy.”
“Thật không?”
“Họ thậm chí không bao giờ để cho ai nghĩ tới việc nghiêm túc, vì mọi người đều biết em không rơi một mối quan hệ nghiêm chỉnh ngay sau khi vừa ly hôn. Họ chỉ muốn là đối tượng chào đón khi em bắt đầu quan hệ tình dục lại thôi. Đấy là thời gian để trải nghiệm, cô gái ạ.”
“Thế giới của em là cái đĩa chứa đầy vi khuẩn,” tôi nói, nâng cao ly.
Sau khi uống một suất rưỡi vodka pha Martini, tôi đã sẵn sàng ra về. Quán bar đã trở nên đông đúc hơn, và hàng đàn thân thể chuyển động quanh bàn của chúng tôi nhắc tôi nhớ tới cá hồi bơi ngược dòng để đẻ trứng. tôi nhìn Jack và Heidi, những người có vẻ chẳng vội đi đâu hết, và tôi cảm nhận được phần nào nỗi cô đơn, mà nó có thể xuất hiện trong một căn phòng đầy người khi mọi người trừ bạn có vẻ như đang trong lúc vui vẻ.
“Hey, anh chị ơi…em về đây.”
“Không thể được,” Jack nói, cau mặt. “Vẫn chưa tới tám giờ mà.”
“Jack, em đã làm hai ly và gặp ba trăm hai mươi tám người rồi đấy,” __ tôi ngừng lại nhe răng cười với Heidi __ “bao gồm một cặp bạn tình thay thế nữa.”
“Nếu em thu xếp được với một chàng,” Heidi nói hăng hái. “Thì chúng ta sẽ cùng đi chơi với nhau!”
Chỉ khi địa ngục và một nửa Texas bị đóng băng, tôi nghĩ, nhưng vẫn mỉm cười. “Nghe có vẻ tuyệt đấy. Nói chuyện sau nhé. Chào cả hai.”
Jack bắt đầu đứng lên. “Để anh gọi xe cho mày.”
“Thôi, thôi…cứ ở lại với Heidi. Em sẽ nhờ mấy chàng gác cửa giúp em.” Tôi lắc đầu cáu kỉnh khi anh vẫn nhìn theo vẻ quan tâm. “Em có thể ra tìm cửa trước và gọi xe được. Thực ra 1800 Main cũng đủ gần để em đi bộ.”
“Quên việc đó đi,” anh nói.
“Em không có ý định đi bộ đâu, em chỉ nói cho anh biết thế thôi…đừng quan tâm. Vui tiếp đi.”
Bớt căng thẳng vì ý tưởng được về nhà và quăng đi đôi giày cao gót, tôi đâm đầu vào một đám đông những cơ thể chen chúc. Nó cho tôi một cảm giác ẩm ướt, dính nhớp, khi bị ở gần quá nhiều người.
“Chị không nghĩ đó là một sự ám ảnh với toàn thế giới,” Susan đã nói khi tôi nói với chị tôi nghĩ sự ám ảnh tình dục của tôi ngày càng lộ rõ. “Đủ để bị xếp hạng chung với những người bị rối loạn tình dục, và chị sẽ không để bị thuyết phục rằng đó là vấn đề lâu dài đâu. Cái đã xảy ra là, sau một kinh nghiệm như em đã có với Nick, tâm trí em vô ý thức cho rằng ‘mình sẽ gắn cảm giác ác cảm và lo sợ vào giới tính đối lập, vậy nên mình sẽ tránh để không bao giờ bị đau nữa.’ Đó đơn thuần chỉ là một vấn đề của việc lại bị ràng buộc mà thôi.”
“Vâng, em thích bị buộc vào nó vậy. Vì em nghĩ nếu không có nó đúng lúc em sẽ thành người đồng giới mất.”
“Em không phải thành người đồng giới,” Susan nói, mỉm cười. “Em chỉ cần tìm đúng người đàn ông của em thôi. Nó sẽ xảy ra khi em sẵn sàng.”
Nghiền ngẫm quá khứ, tôi mong tôi đã có quan hệ tình dục với một ai đó trước Nick, vài liên tưởng lạc quan sẽ giúp tôi leo lại lên yên, vậy thì cứ nghĩ. Chán chường tôi tự hỏi bao nhiêu người đàn ông tôi sẽ phải ngủ cùng với trước khi tôi bắt đầu thích nó. Tôi chẳng giỏi giang gì với những nếm trải đã có.
Đám đông chuyển động chậm chạp về quầy bar. Tất cả các ghế đẩu cao đều đã có người ngồi, hàng trăm ly đồ uống đặt dọc mặt bàn dài bằng đá Mosaic. Chẳng có cách nào đi ra cửa được ngoài cách nhích theo dòng người. Sự hoảng sợ đóng đinh vào dạ dày tôi mỗi lần tôi cảm giác một cái động chạm vô tình của hông ai đó, bụng ai đó, cánh tay ai đó. Để làm mình xao lãng, tôi cố đếm có bao nhiêu người vượt quá mức có thể chấp nhận được mà mã phòng chống cháy trong quán bar chỉ ra.
Một ai đó trong đám đông bị vấp hay sẩy chân. Thế là xảy ra hiệu ứng domino, một người ngã vào một người khác cho đến khi tôi cảm thấy cú va chạm của một cái vai xô vào tôi. Theo đà tôi bị đẩy vào hàng ghế cao cạnh quầy bar, làm tôi bị rơi ví. Tôi sẽ ngã nhào vào quầy bar nếu ai đó đang ngồi trên ghế không đưa tay ra giữ tôi.
“Xin lỗi, người đẹp,” ai đó gọi với trong đám đông.
“Không sao.” Tôi hổn hển nói, săn lùng chiếc ví.
“Đây này, để tôi nhặt cho,” anh chàng ngồi trên ghế cao nói, cúi xuống để nhặt lại nó.
“Cảm ơn.”
Khi anh ta ngồi thẳng dậy và đưa cho tôi cái ví, tôi ngước lên rơi vào một cặp mắt xanh, và mọi thứ đều dừng lại, tiếng của những giọng nói, nhạc nền ồn ào, mọi bước chân, chớp mắt, hơi thở, nhịp tim đập. Chỉ duy nhất một người tôi từng gặp có cặp mắt như vậy. Chói loá. Xanh-quỷ-quái.
Tôi chậm chạp mới phản ứng được, cố gắng thúc đẩy tim tôi đập trở lại, và rồi mạch tôi lại lồng lên quá mạnh, quá nhanh. Tất cả tôi có thể nghĩ tới là lần cuối cùng __ lần duy nhất __ tôi từng thấy Hardy Cates, tôi đã quấn quanh anh trong hầm rượu của gia đình tôi.