Kẻ Hư Đốn Mắt Xanh (Blue-Eyed Devil)

Chương 7

Khi một căn hộ ở 1800 Main để trống, nó không bao giờ rỗi rãi được lâu mặc dù nó được rao giá nhiều triệu đô. Không quan trọng chỗ của bạn có diện tích một nghìn foot vuông (khoảng chín mươi hai mét vuông)_tương đương diện tích của căn hộ dành cho người quản lý mà tôi đang ở, nơi tôi rất thích vì sự ấm cúng của nó__hay diện tích bốn nghìn foot vuông, bạn đều có tầm nhìn đẹp nhất Houston. Bạn cũng có quyền được hưởng dịch vụ bảo vệ và dọn phòng hai-mươi-bốn giờ trong ngày, bếp được thiết kế với toàn đá granit và thạch anh, đèn cố định làm bằng thuỷ tinh Murano, phòng tắm với sàn đá hoa cương và bồn tắm kiểu La mã, một khoang để xe hơi, và thẻ hội viên câu lạc bộ trên tầng sáu bao gồm bể bơi tiêu chuẩn Olympic, một trung tâm thể hình, và huấn luyện viên riêng.

Không quan tâm đến tất cả những điều dễ chịu đó, Gage và Liberty đã chuyển ra ngoài. Liberty không phải là người thích sống trong các toà nhà cao tầng, và chị cùng Gage đều đồng ý với nhau là Matthew và Carrington cần được sống trong một ngôi nhà có sân vườn. Họ có một trang trại ở phía bắc Houston, nhưng nó quá xa thành phố và các văn phòng của Gage trở thành nơi cư trú chính của họ. Vậy nên họ đã tìm một khoảnh ở vùng Tanglewood và xây một ngôi nhà mang phong cách châu Âu ở đó.

Một khi căn hộ đã bỏ không, nhân viên phụ trách cho thuê của chúng tôi, Samantha, bắt đầu chào mời nó cho những chủ nhân tương lại. Nhưng trước khi bất kỳ ai có khả năng xem xét một chỗ ở 1800 Main, Samantha phải có được một bảo chứng của ngân hàng hay văn phòng luật sư để đảm bảo họ thực sự muốn có nó. “Cậu sẽ bị choáng đấy,” cô bảo tôi. “Sao lại lắm kẻ lập dị muốn nhòm nhỏ một căn hộ ngông cuồng thế chứ.” Cô cũng tiết lộ rằng khoảng ba phần trong số những người cư trú thường xuyên ở đây trả tiền mặt cho căn hộ của họ, ít nhất nửa trong số đó là các nhà quản trị doanh nghiệp, và gần ba phần tư họ là những người mà Samantha gọi là những kẻ “giàu xổi.”

Khoảng một tuần sau khi đã gửi trả chiếc áo khoác đã được giặt khô cho Hardy Cates, tôi nhận được một cú điện thoại của Samantha.

Cô có vẻ căng thẳng và quẫn trí. “Haven, mình không thể đi làm hôm nay. Bố mình bị mấy cơn đau ngực cuối tuần qua, và ông đang trong bệnh viện để làm các xét nghiệm.

“Ôi, mình rất tiếc khi biết chuyện. Mình có thể làm được gì cho cậu không?”

“Có.” Cô buông một tiếng rên rỉ. “Cậu sẽ nói với Vanessa hộ mình chứ? Mình thấy ngại lắm. Chị ta đã nói rõ là bọn mình được đề nghị phải nộp đơn xin phép hai mươi bốn giờ trước khi muốn nghỉ.”

“Vanessa nghỉ rồi,” Tôi nhắc cô. “Chị ta xin nghỉ thêm sau cuối tuần mà, cậu không nhớ à?” Từ những gì tôi biết, Vanessa có một chuyện tình cảm cự ly xa với một anh chàng ở Atlanta, và chị ta tới đó thăm anh ta ít nhất một lần mỗi tháng. Chị ta không nói với ai trong văn phòng tên của anh ta hay anh ta làm gì, nhưng chị ta tình cờ hé cho tôi vài thông tin về anh ta rằng anh ta là một người cực giàu và quyền thế, và chị ta có thể điều khiển anh chỉ bằng một đầu ngón tay, tất nhiên.

Tôi chẳng mảy may quan tâm đến người mà Vanessa đang hò hẹn, nhưng tôi cố nhìn có vẻ bị gây ấn tượng mạnh để khỏi làm mất lòng chị ta. Vanessa có vẻ chờ mong tôi bị mê mẩn với những chi tiết trần tục trong cuộc sống của chị ta. Thỉnh thoảng chị ta nhắc lại cùng một câu chuyện, như chuyện về việc bị mắc kẹt trong một vụ tắc đường, hay về chuyện người xoa bóp riêng của chị ta khen ngợi chị ta có thân hình tuyệt vời, hai hoặc ba lần, thậm chí cả khi tôi nhắc cho chị ta biết chuyện đó tôi đã nghe rồi. Tôi chắc chắn đó là cố tình, mặc dù tôi không đoán ra tại sao chị ta làm thế, và tại sao tôi có vẻ là người duy nhất bị là đối tượng của chị ta.

“Còn việc gì nữa không, Sam?”

“Mình rất cảm kích nếu cậu có thể bật máy tính của mình và in ra hồ sơ kế hoạch tiếp thị mới nhất cho Mr Travis__anh ấy sẽ tới hôm nay, và anh ấy thực sự cần phải nhìn qua nó.”

“Mình đảm bảo anh ấy sẽ có nó,” tôi nói.

“Và một điều nữa…có một anh chàng sẽ tới văn phòng hôm nay để tham quan căn hộ. Cậu có thể chỉ cho anh ta đi loanh quanh hộ mình không? Nói với anh ấy mình rất tiếc mình không thể tự làm, và mình sẽ luôn sẵn sàng trả lời mọi câu hỏi qua di động.”

“Chắc chắn rồi. Anh ta có sáng giá không?”

“Anh ta quá sáng giá đến nỗi phần nào làm mình choáng váng khi ở cùng phòng với anh ấy.” Một tiếng thở dài kịch tính. “Độc thân và nặng túi. Mẹ kiếp! Mình thực sự trông mong buổi tham quan này. Điều duy nhất làm mình vui vẻ là biết rằng Vanesa cũng không gặp được anh ta.”

Tôi cười khúc khích. “Mình đảm bảo sẽ nói vài điều hay ho về cậu với anh ta.”

“Cảm ơn cậu. Và đảm bảo anh ta sẽ có số di động của mình đấy.”

“Xong.”

Khi tôi nghiền ngẫm cụm từ “độc thân và nặng túi”, một cơn rùng mình là lạ lan dọc sống lưng tôi, và bằng cách nào đó…tôi biết. Tôi biết ai là Ngài Độc-thân-và-Nặng-túi, tôi tự hỏi anh đang làm cái quái gì đây.

“Samantha,” tôi nghi ngờ hỏi, “Làm sao anh ta__”

“Có điện thoại rồi,” cô nói. “Bố đấy__tớ đi đây.”

Liên lạc bị ngắt, và tôi đặt điện thoại xuống. Tôi bật máy tính của Samantha và lôi ra lịch làm việc của cô, ngay khi đó ngưòi gác cửa, David, gọi trên bộ đàm. “Samantha, Ông Cates đang chờ dưới sảnh.”

Nghi ngờ của tôi đã được khẳng định, tôi thấy mình thở dốc. Tôi cùng một lúc vừa bồn chồn, lo lắng, và thích thú một cách vô lý. Giọng tôi nghe có vẻ xa lạ với chính tai tôi. “Samantha không có đây hôm nay,” tôi bảo David. “Nói với Ông Cates hộ tôi rằng Cô Travis sẽ làm thay. Tôi sẽ xuống đó sau vài phút.”

“Đựơc rồi, Cô Travis.”

Tôi làm một cuộc kiểm tra nhanh chóng kín đáo trong gương hộp phấn, tô thêm một chút son bóng nhạt màu, và vuốt vài lọn tóc mái ra khỏi trán. Tôi đang mặc một cái quần len màu nâu sẫm và một cái áo len ôm sát cổ chữ V cùng màu. Không may, hôm nay tôi lại chọn một đôi dày đế phẳng để đi cho thoải mái. Nếu tôi biết tôi sẽ gặp Hardy Cates, tôi sẽ đi đôi giày có gót cao nhất để cho anh ta bớt chiếm lợi thế về chiều cao.

Tôi nhìn vào hồ sơ của Samantha về Hardy và lướt qua báo cáo tiền bảo chứng, và suýt làm rơi nó khi tôi nhìn thấy những con số. Khi Hardy nói công ty của anh ta làm việc “cũng ổn,” anh ta đã cẩu thả không đề cập đến việc anh ta đang trở thành một người giàu ghê gớm. Cái tài sản ở vùng Vịnh họ đang bắt đầu “thu lợi” không là gì khác ngoài một mỏ trữ lượng cực lớn. Trữ lượng thực sự cực lớn.

Hardy Cates đang trên con đường trở thành một người khai thác dầu mỏ thành công nhất. Tôi chắc chắn Bố tôi là người cuối cùng, người có thể coi là chống lại anh. Bố tôi có những quan hệ rộng lớn trong ngành công nghiệp dầu mỏ. Và thậm chí anh cả của tôi, với công ty năng lượng thay thế của anh ấy, vẫn không cắt giảm hoàn toàn năng lượng hoá thạch trong danh mục cung cấp của anh. Thở dài, tôi đóng hồ sơ lại và đi thang máy tới sảnh của khu căn hộ.

Hardy đang ngồi trên một cái ghế da đen gần bàn của nhân viên bảo vệ, nói chuyện với David. Anh nhìn thấy tôi và đứng lên, tim tôi bắt đầu đập thùm thụp mạnh đến nỗi tôi cảm tưởng như sắp mê sảng.

Tôi khoác lên mình bộ mặt thương mại, một nụ cười thương mại, và chìa một tay ra khi tôi tới gần anh. “Chào Ông Cates.”

“Xin chào, Cô Travis.”

Một cái bắt tay chặt chẽ, vô cảm của hai bàn tay chúng tôi, và chúng tôi đứng đó đối mặt với nhau. Chúng tôi có thể đã là những người xa lạ. Nhưng có một tia lấp lánh trong mắt Hardy hút hết hơi nóng dồn lên trên mặt da tôi.

“Tôi rất tiếc Samantha không có khả năng tiếp anh sáng nay,” tôi nói.

“Tôi không sao.” Anh quét mắt liếc nhanh, thấu đáo dọc người tôi. “Cảm ơn vì đã trả lại cái áo khoác. Cô đã không cần phải giặt sạch nó.”

Điều đó đã thu hút sự chú ý của David. Anh ta nhìn chúng tôi từ người này sang ngưòi kia với sự quan tâm không giấu giếm.

“Tôi sợ rằng tất cả những gì tôi có khả năng làm,” tôi mạnh bạo nói với Hardy, “là đưa anh đi một vòng để thông qua đó anh có thể có một ý tưởng tổng quát về cảnh quan của căn hộ. Tôi không phải là nhân viên cho thuê, nên Samantha là người duy nhất có thể trả lời các câu hỏi của anh một cách chính xác nhất.”

“Tôi chắc chắn cô có đủ khả năng để trả lời bất cứ câu hỏi nào tôi có.”

Chúng tôi đi tới thang máy, và hai người phụ nữ bước ra khỏi, một ngưòi già hơn, một ở khoảng tuổi tôi. Họ giống như một người mẹ và con gái đang ra ngoài mua sắm. Khi tôi vào trong thang máy và quay người nhìn ra cửa, tôi thấy cả hai người phụ nữ đều liếc về phía sau để nhìn Hardy cho rõ hơn.

Tôi phải thừa nhận, người đàn ông nhìn tuyệt vời khi mặc jean. Vải denim cổ điển bám sát hông anh ta và xuôi dài theo những cơ bắp rất đáng để ý của cặp đùi. Và mặc dù tôi đã ra quyết định với mình rằng sẽ không kiểm tra hậu cảnh của anh, nhưng tầm nhìn ngoại biên của tôi hôm nay đã có một ngày mãn nhãn.

Tôi nhấn nút thang lên tầng thứ mười tám. Khi thang máy rì rì đi lên, chúng tôi chiếm mỗi người một góc riêng.

Hardy nghiên cứu tôi với sự quan tâm ra mặt. Chiếc áo len cashmere màu xanh biển của anh phủ nhẹ những đường nét rắn rỏi của thân hình anh. “Tôi rất cảm kích cô đã giành cho tôi một chút thời gian hôm nay, Cô Travis.”

Tôi quyết định chúng tôi nên tiếp tục giao dịch trên cơ sở dùng tên riêng. Anh đã bắt đầu nói “Cô Travis” với một giọng kính trọng quá mức đến gần như giễu cợt. “Anh có thể gọi tôi là Haven,” tôi thầm thì.

“Haven,” anh nhắc lại. Âm thanh của tên tôi phát lên bởi cái giọng lè nhè như nhựa đưòng nấu chảy mang lại cho tôi cơn đau nhói của niềm thích thú không thoải mái.

“Anh làm gì ở đây?” Tôi hỏi cộc lốc. “Anh thực sự quan tâm đến căn hộ à?”

“Tại sao tôi lại không quan tâm?”

“Tôi nhìn thấy địa chỉ của anh trong hồ sơ bảo chứng rồi. Anh đang ở Post Oak và tôi không thấy có lý do gì để anh muốn chuyển khỏi chỗ đó hết.”

“Tôi chỉ thuê chỗ này thôi mà,” anh nói đều đều. “Tôi vẫn chưa mua nó. Và tôi thích vị trí này hơn.”

Tôi nheo mắt. “Anh biết ai đã từng sống trong căn hộ này rồi, đúng không?”

“Anh trai và chị dâu của cô. Vậy thì sao?”

“Vậy nên tôi nghĩ có gì đó không tự nhiên trong việc anh muốn chuyển tới chỗ ở cũ của Gage và Liberty.”

“Nếu cô có căn hộ nào khác còn trống lúc này, tôi cũng sẽ lấy nó thôi.”

Chúng tôi ra khỏi thang máy bước vào những dãy hành lang hình chữ H, tất cả đều được dùng màu kem và xám trông rất êm đềm. Tôi quay lại đối mặt với Hardy, không khí giữa hai chúng tôi gần như nổ lách tách vì thách thức. “Một nghìn tám trăm đường Main không tốt hơn Post Oak nhiều đến thế,” tôi nó. “Thực tế, xét về giá trị của đồng tiền, anh có thể sử dụng tốt hơn nếu anh cứ ở nguyên tại chỗ anh đang sống.”

Hardy nhướng một bên mày, nhìn thích thú. "Cô đang thử vài chiến thuật bán hàng mới với tôi đấy à?”

“Không. Tôi đang tự hỏi động cơ bên trong của anh là gì?”

“Thế phỏng đoán hay nhất của cô là thế nào?”

Tôi chằm chằm nhìn thẳng vào cặp mắt khó dò đó. “Tôi nghĩ anh còn giữ vài sự ấm ức với chị dâu tôi.”

Nụ cười của Hardy biến mất. “Em đang đi quá giới hạn cho phép rồi đấy, em yêu. Chúng tôi chưa bao giờ thậm chí là ngủ với nhau. Tôi mong những điều tốt nhất cho Liberty, nhưng tôi không muốn cô ấy theo cách đó.” Anh bước lại gần hơn, không chạm vào tôi, nhưng tôi cảm giác như anh gần như…được rồi, tôi không biết gì hết. Tôi cảm giác một sự bồn chồn lạnh buốt chạy xuống lưng tôi. “Vậy nên hãy đoán một điều khác đi,”anh nói. “Em không thể tống khứ tôi khỏi đây đâu nếu em không tìm được một lý do hợp nhĩ.”

Tôi lùi lại xa khỏi anh và hít vào một hơi run rẩy. “Anh là một kẻ phá phách.” Tôi nói. “Đấy là một lý do khá hay ho đấy chứ.”

Khoé miệng anh co giật. “Tôi đã không còn giữ chúng trong người từ lứa tuổi hai mươi rồi kia.”

“Trông anh giống như anh vẫn còn giữ lại đôi chút trong con người anh đấy.”

“Không đâu, thưa cô. Tôi đã hoàn toàn thuần hoá rồi.”

Tôi có một ý niệm mơ hồ về con người anh ra sao khi còn là một cậu học trò hư đốn, cố thuyết phục thày cô giáo rằng nó vô tội. Và sức mê hoặc tiềm ẩn quá hấp dẫn đến nỗi tôi phải quay đi để giấu một nụ cười. “Chắc chắn anh là thế rồi,” Tôi nói, dẫn anh tới căn hộ.

Dừng lại ở cửa, tôi bắt đầu bấm các phím trên khoá số. Tôi bị nhấn chìm trong sự nhận thức mãnh liệt về Hardy, quá to lớn và vững chãi bên cạnh tôi. Cả mùi hương nữa, làm tôi xao lãng đến phát điên.

Tôi bấm phím cuối cùng, không còn nhận thức được mình đang làm gì. Mặc dù tôi đã sử dụng khoá số hàng nghìn lần khi tôi ở đó cùng Gage và Liberty, chắc tôi vừa bấm sai số rồi. Thay vì kêu click rồi mở ra, cánh cửa lại phát hàng tràng tiếng bíp bíp.

“Xin lỗi,” tôi nín thở nói, cố nhìn đâu đó ngoài anh. “Tôi bấm sai số rồi. Khi việc đó xảy ra, phải mất vài giây để máy xoá đi để bấm lại. Anh có thể thay đổi bất kỳ số nào anh__”

“Haven,” anh nói lặng lẽ, và chờ tới khi tôi có thể thuyết phục mình nhìn lên anh.

Tôi ghì chặt tay nắm cửa như đó là cái phao cứu sinh của đời tôi. Tôi phải hắng giọng trước khi tôi có thể nói thành tiếng. “S-sao ạ?”

“Tại sao anh lại làm em kích động thế?” Giọng anh dịu dàng, chạm đến một nơi trày sướt, mềm yếu trong tôi. Một nụ cười giễu cợt khẽ nở trên môi anh. “Em sợ anh sẽ làm hành động gì với em à?”

Tôi không thể trả lời. Mình không thể chịu đựng được điều này, tôi tuyệt vọng nghĩ. Trang thái bừng bừng trùm khắp người tôi, hết lớp này tới lớp khác. Trái tim tôi hoạt động bằng những nhịp đập đau đớn. Tất cả tôi có thể làm là nhìn chằm chằmvào Hardy không chớp mắt, lưng tôi dán vào tường trong khi anh cúi xuống tôi. Anh nhích lại gần hơn, để tôi cảm nhận sức ép của anh cho tới khi tôi cảm thấy sự đụng chạm của cơ bắp cứng cáp ở vài nơi trên người cùng một lúc. Tôi nhắm mắt, phát ngượng bởi hơi thở dồn dập gấp gáp của mình.

“Vậy thì chúng ta phải làm cho xong thôi,” Hardy thì thầm, “rồi em sẽ không còn phải lo lắng nữa.”

Mái tóc sẫm của anh cúi xuống. Anh lướt nhẹ miệng anh qua môi tôi. Tôi đặt hai nắm tay giữa chúng tôi, hai cánh tôi ôm chặt vào ngực che chắn. Tôi không thể làm mình đẩy anh ra được, nhưng tôi cũng không thể để anh ôm ấp tôi trọn vẹn. Hai cánh tay anh trườn quanh người tôi, cái ôm chắc chắn nhưng dịu dàng, như anh cố gắng không đè bẹp tôi. Hơi thở chúng tôi hoà vào nhau, trạng thái bừng bừng không ngừng trào dâng.

Miệng anh nâng lên, cướp lây môi trên của tôi, rồi môi dưới, mở chúng ra. Mỗi lần tôi nghĩ cái hôn có thể dừng lại, nó lại tiếp tụp níu kéo hơn, sâu đậm hơn, và phía sau thanh quản tôi ngứa ran như tôi đang được mớm một cái gì đó thật ngọt ngào. Tôi cảm nhận được cái vuốt ve ngọt lịm của lưỡi anh…thưởng thức vị dịu dàng…một lần nữa…tôi trở nên yếu đuối dựa vào anh, tan chảy trong cảm xúc.

Sự âu yếm của anh làm nguôi ngoai tôi cho đến khi tôi gần như quên sự sợ hãi nổi cục trong dạ dày tôi. Tôi đứng đó hít thở anh, cảm nhận anh…và anh ở khắp quanh tôi, anh có thể khuất phục tôi dễ dàng nếu anh quyết định làm. Tôi không thể điều khiển cái cảm giác phòng thủ của bản thân, dù cho anh có dịu dàng tới đâu. Quay miệng tôi khỏi anh, tôi cắt đứt nụ hôn với một tiếng rên rỉ.

Đôi môi Hardy lướt trên đỉnh đầu tôi, rồi anh từ từ thả tôi ra. Anh nhìn xuống tôi, tia lửa xanh biếc bừng cháy trong mắt anh.

“Bây giờ chỉ cho anh xem căn hộ được rồi,’ anh thì thầm.

Hoàn toàn chỉ do may mắn__tôi không thể moi ra được một ý nghĩ mạch lạc nào trong đầu__tôi xoay xở bấm đúng số mật mã và mở cửa.

Vì tôi không chắc chắn mình có thể bước đi xa tới đâu mà không bị choáng, tôi để Hardy tự tìm hiểu căn hộ một mình. Anh lang thang trong căn hộ ba phòng ngủ, kiểm tra phần hoàn thiện, thiết bị, và quang cảnh nhìn từ mỗi phòng. Trong phòng sinh hoạt chính, một bức tường không có gì khác ngoài những cửa sổ mở ra một cảnh ngoạn mục của Houston, thành phố trải dài với những phố văn phòng xen với những phố buôn bán và những biệt thự xen với những khu nhà rách nát, nghèo túng với giàu có xen lẫn với nhau một cách tự nhiên.

Nhìn theo bóng dáng cao, gân guốc in hình trên những ô cửa sổ đó, tôi nghĩ căn hộ rất phù hợp với anh. Anh muốn cho mọi người thấy anh đã đến. Và bạn không thể trách cứ anh về việc đó. Ở Houston, nếu bạn muốn một chỗ bên bàn tiệc, bạn phải có quần áo đẹp, xe đẹp, căn hộ đắt tiền, biệt thự. Và một cô vợ tóc vàng, chân dài.

Cần thiết phải phá vỡ sự im lặng, cuối cùng tôi cũng tìm đựơc giọng mình. “Liberty nói với tôi anh từng làm việc ở giàn khoan,” Tôi dựa vào bàn bếp khi dõi theo anh. “Anh làm gì ở đó?’

Anh liếc nhìn tôi qua vai. “Thợ hàn.”

“Biết mà,” tôi nghĩ, và không nhận ra tôi đã nói thành tiếng cho đến khi anh đáp lại.

“Biết mà cái gì?”

“Anh…vai và cánh tay của anh,” tôi nói, lúng túng.

“Ồ.” Anh quay lại đối diện với tôi, hai bàn tay anh vẫn thọc sâu trong túi quần. “Vâng, họ thường chọn những anh chàng cao to hơn để hàn trên boong, những việc mà họ không thể làm được trong xưởng ở trên cạn. Nên tôi phải mang bảy mươi pound máy phát cá nhân đi khắp giàn khoan, lên và xuống cầu thang, leo lên và leo xuống thang dựa tường… những việc đó thực sự tạo nên dáng vóc cho em rất nhanh.” (70 pounds ~ 32 kgs)

“Một máy phát cá nhân là kiểu như một cái máy phát điện ấy à?”

Anh gật đầu. “Những kiểu mới được thiết kế để mang đi xa, nên hai người có thể bê chúng. Nhưng ở các mô đen cũ, cái mà anh phải mang đi khắp nơi ấy, chỉ có thể bê bởi một người mà thôi. Quỷ thật, các cơ bắp của anh đã bị đau khủng khiếp…”Anh cười toe và nắn bóp phía sau cổ anh, như đang nhớ lại cảm giác khó chịu rất lâu trước đây. “Em cần phải nhìn thấy những người thợ hàn khác cơ. Họ làm tôi trông như một đứa trẻ yếu ớt vậy.”

“Tôi thực lòng không thể tưởng tượng ra điều đó,” tôi nói.

Nụ cười của anh vẫn giữ nguyên trên miệng khi anh tới gần tôi, dựa vào phía bên kia của bàn bếp.

“Anh có thích làm một người thợ hàn không?” Tôi lưỡng lự hỏi. “Tôi muốn nói, đấy có phải là việc anh muốn làm không?”

“Anh muốn làm bất cứ việc gì có thể đưa anh ra khỏi Welcome.”

“Đấy là thị trấn nơi anh lớn lên à?”

Anh gật đầu.“Bị vỡ một đầu gối trong khi chơi bóng đá__nên chẳng có cơ hội nào giành được học bổng. Và ở Welcome, nếu em không vào được đại học, thì các lựa chọn của em giới hạn lắm. Anh biết hàn như thế nào, khi làm hàng rào. Chẳng mất công gì để có một cái bằng. Và anh có một cậu bạn thân làm các công việc lặt vặt ở một giàn khoan, cậu ấy bảo anh những người thợ hàn kiếm được tám mươi đô một giờ.”

“Đã bao giờ anh nghĩ anh bước vào…đây chưa?” Tôi phác tay chỉ căn hộ quanh về căn hộ mới tinh, bóng bẩy quanh chúng tôi.

“Chưa,” Hardy nói ngay tức thì. “Anh chưa bao giờ tưởng tượng anh__” Nhưng khi anh nhìn thẳng vào mắt tôi, thì anh lại dừng lại. Có vẻ như anh đang cân nhắc hậu quả lời nói của anh, tự hỏi tôi sẽ phản ứng thế nào nếu anh nói cho tôi nghe sự thực. “Đúng, anh đã biết,” cuối cùng anh nói, giọng anh êm ái. “Anh luôn biết anh sẽ làm bất cứ cái gì cần làm. Cuộc sống trong một bãi xe moóc, chạy chơi cùng một bọn trẻ chân đất…toàn bộ cuộc đời anh đã được sắp đặt sẵn cho anh rồi, và anh chắc như quỷ không thích cái viễn cảnh đó chút nào. Nên anh luôn biết anh sẽ chớp lấy cơ hội của mình khi anh có được. Và nếu nó không tới, anh sẽ tạo ra nó.”

Khi tôi bắt đầu nhận thức được cái nghị lực khác người mà anh sở hữu, tôi đã bị một phen ngạc nhiên bởi dấu vết rất mờ nhạt của một cái gì đó giống như nỗi nhục nhã hay sự đề phòng kín đáo ẩn sâu trong lời thừa nhận lặng lẽ. “Tại sao anh có vẻ không thấy thoải mái để chấp nhận anh là người có nhiều tham vọng thế?”

Anh chiếu vào tôi một cái nhìn ngăn chặn, như nó là một câu hỏi mà anh chưa bao giờ bị hỏi trước đây. Ngừng lại một lúc, cảnh giác, và rồi anh nói, “Anh đã học được phải giữ mồm giữ miệng về việc đó trước đây. Nếu không cộng đồng sẽ chế giễu em ngay.”

“Tại sao."

“Giống như cua để trong chậu ấy.” Thấy tôi không hiểu, anh giải thích, “Em có thể để một mớ cua ở trong chậu nông, và không con nào thoát ra được. Vì ngay khi một trong số chúng cố bò ra ngoài, những con khác sẽ kéo nó trở lại.”

Chúng tôi nhìn thẳng vào mặt nhau, cánh tay chúng tôi đặt trên bàn giữa chúng tôi. Cảm giác quá gần gũi, quá mạnh mẽ, giống như một dòng điện chết người đã được khai mở giữa hai chúng tôi. Tôi rụt tay lại và nhìn sang chỗ khác, ngắt mạch.

“Em làm gì ở Dallas?” Tôi nghe anh hỏi.

“Tôi làm việc ở một khách sạn một thời gian. Rồi tôi ở nhà trong khoảng một năm.”

Mắt Hardy kìm lại một tia giễu cợt. “Để làm gì? Làm một người vợ trong tủ kính à?”

Tôi sẽ chết mất trước khi để cho anh biết sự thật, tôi nói bình thản. “Vâng. Nó cũng khá buồn tẻ.”

“Tại sao hôn nhân của em kết thúc? Vì em thấy buồn tẻ à?”

“Kiểu kiểu như thế.” Đọc được nét mặt của anh, tôi nói vẻ xác nhận hơn là hỏi. “Anh có nghĩ tôi hư hỏng không?”

Anh không buồn phủ nhận. “Anh nghĩ em nên lấy người nào đó có thể làm tốt việc giữ em luôn vui thú thì hơn.”

“Tôi không nên lấy ai hết là tốt nhất,” tôi nói. “Tôi không được sinh ra để làm việc đó.”

“Làm sao em biết được. Biết đâu một ngày nào đó em có thể lại thử một lần nữa thì sao.”

Tôi lắc đầu. “Sẽ không một người đàn ông nào có thể áp đặt quyền lực với tôi nữa đâu.”

Dấu hiệu coi thường trần trụi nhất len lỏi trong giọng anh. “Em có tất cả quyền lực đấy, bé cưng. Em là con gái nhà giàu mà.”

Tất nhiên. Đấy là nhìn từ bên ngoài. Không ai có thể biết rằng tôi chẳng có tí quyền lực nào hết, về tất cả mọi mặt.

“Nói chung chủ đề hôn nhân tẻ nhạt lắm,” tôi nói. “Đặc biệt là hôn nhân của tôi. Và tôi khá là không thích anh gọi tôi là ‘bé cưng.’” Tôi bước ra từ phía sau quầy bếp. Hai cánh tay tôi khoanh trước ngực. “Anh nghĩ gì về căn hộ?”

“Anh thích nó.”

“Quá nhiều không gian cho một anh chàng độc thân, phải không nào?”

“Anh lớn lên trong một gia đình năm người sống trong một nơi dành cho một người. Sau thời đó, anh có thể xử lý được vấn đề quá nhiều không gian.”

Tôi cố nhớ những gì Liberty đã kể với tôi về gia đình anh. “Hai em trai và một cô em gái, đúng không ạ?”

“Đúng. Rick, Kevin, và Hannah.” Một bóng đen lướt qua mặt anh. “Em gái anh mất năm trước vì ung thư vú. Chiến đấu với nó thật khó khăn. Hai lần phẫu thuật cắt vú, bốn tháng trị liệu bằng hoá chất. Cô bé đã tới M.D.Anderson… Anh đã đưa nó đi bất cứ đâu trên thế giới, nhưng mọi người đều nói đó là chỗ tốt nhất. Gần tới giai đoạn cuối họ cho nó dùng Arimidex, thứ thuốc mà nó nói còn khủng khiếp hơn cả hoá trị liệu. Không có gì ngăn chặn được khối u phát triển.”

“Tôi rất tiếc.” Tôi muốn cho anh thấy tôi thông cảm với anh như thế nao, thậm chí cả với những điều anh không nói ra. Tôi thấy mình bước tới gần anh, dựa vào cùng một phía quầy bếp như anh đang đứng lúc này. “Tôi biết mất một người thân theo cách đó đau xót lắm. Mẹ tôi cũng bị chết vì ung thư vú. Chỉ khác là bà không bao giờ phải trải qua quá trình hoá trị liệu thôi. Họ phát hiện ra thì đã quá muộn. Bà đã ở giai đoạn bốn và đã bị di căn vào phổi rồi. Mẹ tôi đã chọn giải pháp thà sống ít hơn nhưng vui vẻ, nên bà từ chối một cuộc sống lê thê với những cuộc phẫu thuật và điều trị, mà đằng nào thì cũng không mang lại kết quả gì.”

“Lúc đó em bao nhiêu tuổi?” anh hỏi dịu dàng.

“Mười lăm.”

Nhìn chằm chằm vào tôi, anh đưa tay vuốt ngược lên mấy sợi tóc mái của tôi đang rủ xuống che một bên mắt. “Haven…hãy bảo anh đừng lấy căn hộ này đi, và anh sẽ thôi. Cho dù anh muốn nó. Quyết định của anh phụ thuộc vào em đấy.”

Mắt tôi trợn tròn. “Tôi…tôi…quyết định của anh không liên quan gì đến tôi cả. Đừng để tôi phải chịu trách nhiệm về nó.”

“Có phiền cho em không nếu anh sống ở đây?”

“Tât nhiên là không rồi,” tôi nói, hơi bị quá nhanh.

Anh mỉm cười uể oải. “Anh không phải là một người có nhiều tài năng…nhưng số ít ỏi anh có anh đều rất giỏi. Một trong số chúng là, anh luôn có thể biết khi nào một người nói dối anh.”

Tôi chẳng có lựa chọn nào ngoài cách chấp nhận sự thật. “Được rồi. Nó có thể làm phiền tôi một chút.”

“Tại sao?”

Anh rất giỏi trong việc làm tôi mất thăng bằng. Tôi có thể cảm thấy mạch mình nhảy mạnh vì bối rối. Tôi không biết cái gì về Hardy đã phá vỡ sự phòng thủ của tôi. Chết tiệt, anh thật quỷ quyệt. Hùng hổ, huênh hoang, nhưng thông minh đủ để che giấu nó với sức quyến rũ phỉnh phờ. Anh còn gấp mười lần cái con người của Nick, và anh quá ấn tượng, quá ấn tượng ở mọi mặt. Nếu tôi có bao giờ để anh lại gần tôi, tôi sẽ xứng đáng với những gì tôi có, và kết quả sẽ không hay ho gì.

“Nghe này,” tôi nói rõ ràng, “Dù cho anh có chuyển vào ở đây hay không, tôi cũng chẳng quan tâm đến bất cứ một loại…gì đó…với anh.”

Ánh mắt anh không hề rời khỏi tôi. Mắt anh sẫm hơn cả màu mực xanh. “Định nghĩa ‘gì đó’ đi”

“Trong trường hợp này nó có nghĩa là quan hệ tình dục.”

“Đấy là một trong những tài năng của anh,” anh tình nguyện.

Mất trí, tôi gần như mỉm cười. “Tôi chắc chắn điều đó sẽ làm một số nữ giới cư trú ở 1800 Main rất vui lòng.” Tôi ngừng lại để nhấn mạnh. “Nhưng tôi không phải là một trong số họ.”

“Đã hiểu. Vậy cuối cùng thì anh nên ở đâu, Haven?....Ở đây, hay Post Oak?”

Tôi phác một cử chỉ thiếu kiên nhẫn ám chỉ nó chẳng quan trọng gì.

“Chuyển vào đây ở nếu anh muốn. Đây là một đất nước tự do.”

“Được rồi. Anh sẽ chuyển vào.”

Tôi không thích cái cách anh nói lên điều đó. Như kiểu anh vừa kết thúc một vụ mua bán hết sức có lời vậy.