Chuông cửa vang thật lâu, không thấy ai ra mở.
Tiêu Xuân Hạ nói: "La Võng hôm nay không giống ngày thường lui tới phường nhưỡng La thị, anh còn nghĩ gã ở nhà, xem ra không phải."
Huyền Diệu Khả nói: "Có lẽ gã cố ý không mở."
"Gã nếu không muốn bị quấy rầy, sẽ trực tiếp tắt chuông cửa, đừng lãng phí thời gian, phá cửa vào!"
Cũng không thấy Tiêu Xuân Hạ động tay động chân gì, cửa đã mở.
Huyền Diệu Khả nhịn không được hỏi: "Anh sáng nay là như vậy vào nhà bọn em?"
"Nhà La Võng đối anh như lồng chim không bố trí phòng vệ, nhà hai đứa là tuyệt mật kim chung tráo, căn bản không cùng trình độ, để vào được nhà hai đứa, anh phải dùng hai giờ. Đây là ngôi nhà lãng phí thời gian nhất của anh, anh vốn cho nhà mình đã khó vào, đoán không ra nhà hai đứa còn khó hơn." Tiêu Xuân Hạ có chút kính phục, "Nhà hai đứa là kiệt tác của ai? Anh đoán nhất định là Huyền Huyễn!"
Huyền Huyễn lắc đầu, "Không phải tôi."
Tiêu Xuân Hạ trừng to mắt, bất khả tư nghị nhìn Huyền Diệu Khả, thoáng ngoài ý muốn, "Là kiệt tác của Bạo Long Nữ?"
Huyền Diệu Khả vốn đắc ý, thế nhưng nghe ba chữ "Bạo Long Nữ", sắc mặt nhất thời chìm xuống, "Bạo Long Nữ? Anh nói ai?"
"Xuân Thu hình dung em, anh nghĩ rất chuẩn xác. Nói thật, bộ dáng em hung thần ác sát rất giống khủng long, hắc hắc!"
Nhìn Huyền Diệu Khả mặt đen như đáy nồi, Huyền Huyễn lắc đầu, Tiêu Xuân Hạ thật không biết sát ngôn quan sắc.
Huyền Diệu Khả cắn răng, được, đôi anh em này chờ quỷ quấn thân đi!
Tiêu Xuân Hạ khiêm tốn hỏi Huyền Diệu Khả, "Em gắn bùa gì trên cửa, anh tuy mở được, lại thuần tuý là trùng hợp, anh hoàn toàn không nhìn ra kết cấu, em có thể tiết lộ tí không?"
Huyền Diệu Khả lé mắt nhìn anh, mặt lạnh nói: "Gọi em một tiếng "Bạo Long Nữ", không —— thể —— phụng —— cáo!"
"Thật nhỏ mọn! Biệt danh này không phải anh đặt!" Tiêu Xuân Hạ nói thầm.
"Anh chẳng lẽ không biết con gái đều đặc biệt keo? Anh yên tâm, Xuân Thu Chiến Quốc sẽ chết rất khó coi!"
"Xuân Thu Chiến Quốc? Em nói là Xuân Thu?"
"Bằng không là ai! Chẳng lẽ đàn ông nhiều chuyện!"
Tiêu Xuân Hạ chuyển mắt, dùng ngữ khí thương lượng nói: "Nhìn ở chúng ta là đồng loại, nói cho anh biết trên cửa đã làm gì được không?"
"Đồng loại?" Huyền Diệu Khả nhìn bộ ngực bằng phẳng Tiêu Xuân Hạ, "Em không gay như vậy!"
"Anh là nam! Tuyệt đối là đàn ông bình thường!" Tiêu Xuân Hạ cường điệu.
"Chúng ta càng không phải đồng loại."
"Anh nói chúng ta là đồng loại, vì Xuân Thu gọi anh là khủng long ăn cỏ, em là bạo long, chúng ta không phải đồng loại sao?"
Tiêu Xuân Hạ lẽ thẳng khí hùng, Huyền Diệu Khả tức giận không thôi.
"Tuy em là khủng long ăn thịt, anh ăn cỏ, thế nhưng đều là bộ tộc khủng long nha?" Tiêu Xuân Hạ tiếp tục không sợ chết nói.
Huyền Khả Khả chưa từng là kẻ hiền lành, cô vươn ngón trỏ tay phải, long phi phượng vũ vẽ gì trước mặt Tiêu Xuân Hạ.
Tiêu Xuân Hạ vô cùng kinh ngạc, định hỏi cô làm gì, đột nhiên phát hiện mình không thể lên tiếng.
Đôi mắt vốn lớn vì hoang mang trừng càng lớn, Tiêu Xuân Hạ giật mình lại khó nén hưng phấn nhìn Huyền Diệu Khả, kích động khoa tay múa chân.
Huyền Diệu Khả mặc kệ, đẩy anh ra, vào.
Huyền Huyễn sớm vào nhà, tranh luận của hai kẻ thiếu dinh dưỡng không nghe cũng không tổn thất.
Rèm cửa vải nhung đen cắt đứt dương quang, trong nhà tối hù.
Nhà không ai.
Huyền Huyễn đi qua giật rèm, bên trong nhất thời sáng sủa.
Huyền Huyễn đầu tiên liếc nhìn bàn trà đặt vật hình trụ hôm qua thấy, rỗng tuếch, đã không còn, cả bốn hình trụ đặt ở góc tường cũng không thấy.