Huyền Hệ Liệt

Quyển 1 - Chương 8

Rất hiếm thấy, Huyền Huyễn không phải bị sư tử hống của Huyền Diệu Khả đánh thức, mà là bị tiếng khóc đinh tai nhức óc giật tỉnh.

Tuy dùng đinh tai nhức óc hình dung có tí khoa trương, thế nhưng tiếng khóc thê lương cũng thật kinh người.

Huyền Diệu Khả không khóc như vậy, dùng lời Huyền Diệu Khả, nếu thực sự muốn khóc, cô chỉ biết khóc lê hoa đái vũ, khóc như người chết không chỉ xấu xí còn mất mặt.

Khóc là anh của Tiêu Xuân Thu, Tiêu Xuân Hạ.

Sáng nay, Huyền Diệu Khả mở mắt, đã thấy Tiêu Xuân Hạ nước mắt lưng tròng ghé vào đầu giường đáng thương hề hề nhìn mình.

Huyền Diệu Khả không phải người thường, tuy bị dọa không thôi, thế nhưng không như người thường phát ra tiếng thét chói tai tần suất cao.

Cô đầu tiên lãnh tĩnh xốc chăn lên nhìn, tốt, tối qua có mặc áo ngủ, kế bày ra bộ mặt mẹ kế lạnh lùng nhìn Tiêu Xuân Hạ — vị khách không mời mà đến.

Tiêu Xuân Hạ lúng túng nhìn Huyền Diệu Khả, mếu máo, nước mắt lăn qua lăn lại trên viền cuối cùng rơi xuống, bỗng nhiên òa khóc, thê thảm như gặp chuyện bi thảm nhất trên đời.

Huyền Diệu Khả đầu đầy hắc tuyến, nam nhân này thực sự bĩ loại, cư nhiên một giây đã khóc như đàn bà, không chút khí khái nam tử!


Huyền Huyễn đi ra, thấy Huyền Diệu Khả quả đấm chống nạnh, vẻ mặt sắp giết người nhìn Tiêu Xuân Hạ ngồi trên sô pha khóc kinh thiên động địa.

"Anh, nhanh giải quyết tên này!"

Vừa thấy Huyền Huyễn, Huyền Diệu Khả như thấy đại xá, cô thực sự không cách nào đối người đàn ông này, anh ta khóc thành đức hạnh như vậy, cô ngại mắng.

Huyền Huyễn dụi mắt, "Tiêu Xuân Hạ?"

"Còn không phải là anh của Xuân Thu Chiến Quốc, sáng sớm đã chạy tới làm Mạnh Khương Nữ [1]!" Huyền Diệu Khả tức giận nói.

Huyền Diệu Khả là lần đầu gặp Tiêu Xuân Hạ, trước giờ chỉ từ chỗ Tiêu Xuân Thu xem ảnh chụp.

Tiêu Xuân Hạ và Tiêu Xuân Thu có bảy tám phần tương tự, bất quá, Tiêu Xuân Hạ có một đặc thù rất rõ rệt, đó là anh có một đôi mắt to khiến nhiều phụ nữ đố kỵ.

Huyền Diệu Khả là vì đôi mắt này, vừa nãy mới không một quyền chào hỏi.

Một người đàn ông lớn lên có đôi mắt đào hoa câu hồn, lão Thiên thật không có mắt. Huyền Diệu Khả thầm bất bình.


Tiêu Xuân Hạ vừa thấy Huyền Huyễn lập tức ngừng khóc, rút khăn giấy hai ba cái lau sạch nước mắt trên mặt, nghiêm túc nói: "Xuân Thu mất tích."

Huyền Diệu Khả nghẹn họng nhìn trân trối, biến sắc mặt cũng quá nhanh? Chuyên nghiệp nhân sĩ biến sắc mặt đều mặc cảm.

Huyền Huyễn từng thấy Tiêu Xuân Hạ biến sắc mặt một lần, vì vậy phản ứng không lớn như Huyền Diệu Khả, thế nhưng vẫn thoáng than thở.

"Mất tích?"

"Ừ, Xuân Thu chưa từng qua đêm bên ngoài, cho dù tăng ca không về, cũng sẽ gọi điện, tối qua anh nghe nó nói muốn đi nhà La Võng làm trộm một lần, thế nhưng tới giờ vẫn không tin tức, anh lo lắng nó xảy ra chuyện, cho nên định đi nhà La Võng xem. Anh nghe Xuân Thu nói chuyện này, nghĩ có chút mơ hồ, vì vậy mời cậu đi với anh, miễn cho anh đi một mình, tiền mất tật mang."

"Anh chờ tôi chút."

Huyền Huyễn vào thay quần áo, Huyền Diệu Khả trừng mắt nhìn Tiêu Xuân Hạ, Tiêu Xuân Hạ tặng cô nụ cười xán lạn.

Huyền Diệu Khả không quản anh, đi vào phòng Huyền Huyễn: "Anh, chờ chút, em cũng muốn đi!"

Khi ra ngoài, Huyền Diệu Khả đột nhiên kinh giác, Tiêu Xuân Hạ làm sao vào được? Tối qua cô rõ ràng khoá cửa lớn và phòng ngủ?!

Huyền Diệu Khả kinh ngạc nhìn Tiêu Xuân Hạ mắt to tròn, xem ra tên này cũng không phải người thường, không thể xem nhẹ.

...

[1] Mạnh Khương Nữ là một nhân vật trong truyện cổ dân gian Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành của Trung Quốc. Chuyện kể, vào thời Tần Thuỷ Hoàng, ngay trong đêm tân hôn của Mạnh Khương Nữ với tân lang là một thư sinh Giang Nam tên Phạm Hỷ Lương, chồng Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa đông, Mạnh Khương Nữ đan áo cho chồng và lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ đi khắp chiều dài Trường Thành, hỏi thăm nhiều người rồi cuối cùng nhận được hung tin chồng bị chết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương đau buồn khóc lóc thảm thiết 3 ngày 3 đêm, nước hoà lẫn máu. Tiếng khóc của Mạnh Khương vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ một khúc thành, lộ ra xác chết của chồng. Nàng an táng cho chồng xong nhảy xuống biển tự vẫn.