Huyền Hệ Liệt

Quyển 1 - Chương 10

Trong không khí còn giữ mùi sầu riêng, thế nhưng mùi kia đã không còn.

"Shit! Anh ghét sầu riêng!" Tiêu Xuân Hạ oán giận.

Huyền Huyễn lé mắt, anh em quả nhiên là anh em, ghét cùng một thứ.

Huyền Diệu Khả từ trong phòng đi ra, có chút kinh ngạc Tiêu Xuân Hạ nhanh như vậy mở được miệng, tên này quả nhiên không phải tỉnh du đăng.

Tiêu Xuân Hạ xông lên bắt lấy tay Huyền Diệu Khả lay động, hưng phấn hỏi: "Em vừa vẽ gì với anh? Có phải như thứ em vẽ trên cửa? Em thật lợi hại, anh rất sùng bái em, không bằng em thu anh làm đồ đệ..."

Huyền Diệu Khả đầu đầy mây đen, thì ra người đàn ông này không chỉ thích khóc, còn thần kinh hề hề.

"Sư phụ, em chừng nào rảnh? Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh luận bàn, em học hẳn là Tây Dương ma pháp? Vừa lúc, anh nghiên cứu Trung quốc đạo thuật, chúng ta có thể Trung Tây hợp bích, nhất định..."

Còn nghe người đàn ông này dong dài không dứt, sẽ chết người!

Huyền Diệu Khả không nhịn được, "Anh câm miệng! Lải nhải nữa, em tìm một con quỷ thích ăn sầu riêng cả ngày theo anh!"

Tiêu Xuân Hạ bị doạ, uỷ uỷ khuất khuất dùng đôi mắt ướt át nhìn Huyền Diệu Khả, vô thanh lên án tàn nhẫn của cô.

Huyền Diệu Khả từ lỗ mũi nặng nề hừ một tiếng, đối Huyền Huyễn nói: "Nhà không ai, ngoại trừ có chút loạn, đều là màu đen, không có đầu mối khác."

Huyền Huyền không nói gì, vươn ngón trỏ quét một lớp dịch thể màu đỏ trên bàn.

"Đây là gì?"

Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ không hẹn đưa đầu qua.

"Máu?"


Huyền Huyễn lắc đầu, dịch thể này dính hơn máu, cậu đoán hẳn là thứ hôm qua thấy khi đóng cửa.

Tiêu Xuân Hạ dạo quanh nhà, cẩn thận tìm tòi.

"Anh tìm gì?" Huyền Diệu Khả hiếu kỳ hỏi.

"Tìm đầu mối Xuân Thu lưu lại."

"Kỳ quái? Cư nhiên không có?" Tiêu Xuân Hạ nhíu, "Xuân Thu rốt cuộc gặp phải gì khiến nó không lưu lại đầu mối."

Huyền Diệu Khả trầm mặc, Tiêu Xuân Thu không phải người thường, anh ta nhất định gặp phải chuyện đáng sợ mới có thể khiến mình chưa kịp lưu lại đầu mối đã xảy ra chuyện.

"Anh?"

Huyền Diệu Khả không chủ ý, không thể làm gì khác hơn là hỏi Huyền Huyễn.

La Võng khẩn trương thứ đó như vậy, khi đi nhất định mang theo, nếu dịch thể này là từ thứ đó chảy ra, như vậy...

Huyền Huyễn cúi đầu nhìn dịch thể đỏ sẫm trên ngón trỏ, đã biết phải dùng cách gì tìm La Võng...

...

Khi Tiêu Xuân Thu tỉnh lại, phát hiện mình cả người tê liệt, tứ chi tựa hồ có vô số con kiến gặm cắn, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Thực sự muốn chết!

Tiêu Xuân Thu nhắm mắt, chậm rãi chờ thân thể khôi phục tri giác.


Không biết qua bao lâu, ngón tay rốt cuộc có thể co duỗi.

Bốn phía hắc ám, trong thời gian ngắn, Tiêu Xuân Thu không biết mình ở đâu.

Mãi một hồi, chân dần có tri giác, Tiêu Xuân Thu vô thức mở rộng tứ chi, lại đột nhiên phát hiện không làm được, thế nhưng tay chân tự do.

Tiêu Xuân Thu vươn tay sờ bốn phía, thật dài, có thể chứa một người...

Quan tài?!

Trong đầu Tiêu Xuân Thu nhảy ra hai chữ, chẳng lẽ mình bị chôn sống?

Tay phải siết lại hung hăng gõ đầu, Tiêu Xuân Thu nhớ mình định đi nhà La Võng tra án, vừa dùng thủ đoạn phi pháp mở cửa vào, người bỗng nhiên hôn mê, trước một khắc mất đi ý thức, anh tựa hồ thấy được một đóa màu sắc diễm lệ.

Không biết đó là gì? Bất quá màu sắc thực không dám khen tặng, xấu cực kỳ!

Tiêu Xuân Thu vừa nghĩ, vừa vươn tay đẩy nắp quan tài, xem mở được không.

Kéo hết cánh tay cũng không chạm nắp, quan tài thật cao, Tiêu Xuân Thu nói thầm, hơi ngửa nửa người trên, tiếp tục đẩy.

Di? Quan tài không có nắp?

Tiêu Xuân Thu nhất thời trở mình ngồi dậy, đột nhiên, một cỗ tanh tưởi đập vào mặt, sặc đến anh suýt ngất.

Xú uế, tanh hôi, toan thối hỗn hợp một chỗ, quả thực không thể chịu được, Tiêu Xuân Thu bị sặc ho lên.

Giữa yên tĩnh, vài tiếng ho khan có vẻ đột ngột quái dị, Tiêu Xuân Thu da đầu tê dại, che miệng không dám ho.

Cho dù bịt mũi, mùi tanh tưởi vẫn chui vào, khiến ngực đè nén khó chịu.

Mùi thi thể hư thối còn dễ ngửi hơn thứ này! Tiêu Xuân Thu trong khổ vui nghĩ.

Mình sẽ bị vùi trong xác chết đi?

Tiêu Xuân Thu không khỏi nhớ tới mười thi thể mất tích, vừa nghĩ tới cảnh giữa bóng tối, một đống thi thể vây quanh, ác, dạ dày bốc lên, Tiêu Xuân Thu không khỏi ghé vào quan tài, ói lên ói xuống.

...