Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 917: Ngô linh (9)

Ninh Quốc Vĩ dẫn đường đưa mọi người đến một quảng trường rộng rãi, phù hợp để triển khai trận pháp.

Nơi này là một đài phun nước, mặt đất rộng rãi bằng phẳng. Đài phun nước có lẽ đã lâu không hoạt động, nhưng không khí vùng núi rất ẩm thấp nên mặt đất vẫn ẩm ướt. Do kết cấu của đài phun nước, vì thế dưới mặt đất có vài cống nước ngầm, mặt đất không hẳn liền mạch, thi thoảng lại có miệng ống phun nước chen giữa gạch lát.

Ninh Quốc Vĩ hỏi xem Ngô Linh định làm thế nào, rồi lệnh cho nhân viên rải một lớp thảm lên. Tấm thảm này hiển nhiên được chuẩn bị từ trước, hình tròn với kích cỡ vừa in với diện tích quảng trường.

Ninh Quốc Vĩ giới thiệu: “Trước đây có diễn ra một hoạt động, nơi đây liền được thiết kế lại…”

Ông ta còn muốn nói gì đó thì bị người đàn ông mặc áo dài cắt ngang.

Người đó ra hiệu cho Ngô Linh bắt đầu: “Mau xử lý đi. Tốn thời gian ở đây đủ lâu rồi.”

Ông ta nói vậy, những người khác cũng không ý kiến gì. Hai hòa thượng dường như còn mang theo đồ đệ mình theo, nhưng mặc họ vất vả chuẩn bị, bọn họ thì đứng một bên xem kịch.

Diệp Thanh cũng đi theo đến đây, nhưng đứng nhìn từ rất xa, hai tay đút túi, nhìn rất nhàn nhã.

Ngô Linh mở balo, vẫn dùng nước mực đã điều chế sẵn, bắt đầu vẽ trận pháp trên thảm.

Trận pháp lần này cô ấy vẽ rất lớn, trực tiếp vẽ lên tấm thảm hình tròn, nhìn tốc độ của cô ấy chắc hẳn cần rất nhiều thời gian mới có thể hoàn thành.

Người đàn ông mặc áo dài cau mày: “Cần trận pháp phức tạp thế sao?”

Ông già họ Ngô bất an.

Ngô Linh vừa vẽ vừa nói: “Tôi không rõ thực lực con ma, nên chuẩn bị nhiều hơn chút, phòng ngừa hậu họa về sau.”

Người đàn ông đó bĩu môi.

Trong đám người vây quanh lại có người gật đầu tán đồng.

Ông già họ Ngô thở phào một hơi.

Tôi nhìn Diệp Thanh.

Khuôn mặt Diệp Thanh bị làm nhòe nên tôi không nhìn rõ biểu cảm, nhưng anh ta nghiêng đầu, không nhìn Ngô Linh mà là nhìn sang một hướng khác.

Tôi nhìn theo tầm mắt anh ta, chỉ thấy một rừng cây.

Khu nghỉ dưỡng này hẳn rất cao cấp, mỗi căn biệt thự hoặc một công trình kiến trúc đều được thiết kế nhiều cây xanh, dễ dàng bảo vệ và giữ kín đời tư.

Tính thời gian, thì đây là khu nghỉ dưỡng của hai mươi năm trước. Tôi không ngờ rằng, hai mươi năm trước, nước mình đã có khu nghỉ dưỡng, ngành du lịch đã phát triển đến mức này rồi. Càng không ngờ rằng, lúc này đã có khái niệm bảo vệ sự riêng tư.

Tôi suy nghĩ thất thần một lúc, liền thấy Diệp Thanh quay đầu sang, như đang nhìn tôi.

Tôi giật thót tim.

Chủ yếu là không biết nên làm gì.

Lúc này Diệp Thanh không biết sự tồn tại của tôi, tôi cũng không rõ quá khứ của anh ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ đến nói chuyện với anh ta, thì sẽ có kết quả thế nào đây?

Đừng nói Diệp Thanh nghĩ tôi là ác ma ăn nói xằng bậy rồi tiêu diệt nhé? Hay Diệp Thanh sẽ tin những lời nói của tôi, rồi tìm biện pháp thay đổi tương lai?

Nếu thay đổi tương lai, sẽ ổn chứ?

Liệu rằng Diệp Thanh và những người khác có thể tránh khỏi bi kịch?

Hay lại giống những lần trước, mỗi lần tôi thay đổi quá khứ, đều đem đến ảnh hưởng càng khủng khiếp hơn?

Tôi không rõ.

Cũng không dám thử.

Tôi vẫn nhớ rõ nguyên nhân bước vào cảnh mộng. Là do thành phố Dân Khánh xuất hiện một linh hồn điên cuồng, đưa ra những phán xét điên cuồng. Linh hồn này có quan hệ mật thiết với Ngô Linh.

Đầu tiên giải quyết chuyện này đã. Còn việc có muốn thay đổi quá khứ hay không…

Tôi và Diệp Thanh nhìn nhau.

Có lẽ là đối mặt, tôi cũng không biết chắc anh ta có nhìn tôi hay không.

Vài giây sau, Diệp Thanh lại quay đầu đi.

“Á a a a a~~~”

Vị trí hồi nãy anh ta nhìn, giờ phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Lòng tôi thắt lại.

Ninh Quốc Vĩ nhanh chóng có phản ứng, nói: “Mau đến đó xem có chuyện gì xảy ra!” Ông ta quay đầu, thành khẩn mời mọi người qua đó xem xét.

Người đàn ông mặc áo dài khinh bỉ nói: “Mấy tên đầu đường xó chợ giẫm phải đinh, có cái gì đáng xem xét?”

“Bần đạo sẽ lưu lại giúp cô Ngô trấn áp trận pháp.” Đạo sĩ mỉm cười nói.

Hai hòa thượng nhắm mắt niệm kinh, không hề để tâm.

Người đàn ông ăn vận kiểu Dân Quốc cũng lắc đầu nói: “Tự làm tự chịu. Đều là ý trời.”

“Không gây nghiệt cũng chẳng sống nổi. Đó cũng là ý trời.” Đạo sĩ ngưng cười, cảm thán nói, “Đều là người số khổ.”

Ông ta so với hai hòa thượng càng muốn oán trời trách phận, có điều ánh mắt liếc về phía Diệp Thanh, đầy ý muốn đứng ngoài xem trò vui.

Tôi thấy khó chịu trong lòng. Có thể là do câu nói này của ông ta, cũng có thể do lòng thương cảm đồng loại.

Mặc dù ấn tượng của tôi với mấy quái nhân kia chẳng tốt đẹp chút nào, nhưng bọn họ có lẽ là đồng loại với tôi, đều là những người bình thường đột nhiên phát hiện có siêu năng lực, rồi bị kéo vào những loại chuyện như thế này.

Huyền Thanh Chân Nhân không hề khinh thường loại người như bọn tôi. Chỉ là ông ta tham sống sợ chết, toàn mất tăm mất tích, ném chuyện khó nhằn cho bọn tôi tự tìm cách xử lý.

Bọn người Diệp Thanh cũng thường qua lại với những người trong nghề này. Tôi cũng không ngây thơ đến nỗi nghĩ rằng mọi người trong giới quái dị đều là người tốt, nhưng cũng không ngờ rằng sẽ chia thành hai phái rõ rệt như vậy. Trong giả tưởng của tôi, mọi người đều đồng bệnh tương liên, bị Ông Trời ghét bỏ, gây khó dễ, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Vì vậy mọi người trong nghề phải đoàn kết mới phải.

Trong lúc tôi suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng hét thất thanh.

Lần này là âm thanh của một phụ nữ lớn tuổi, sắc bén chói tai, còn kèm theo tiếng côn trùng kêu vù vù.

Nhìn về hướng phát ra tiếng, bên đó hiện lên một đám côn trùng dày đặc, đen sì. Bọn chúng như bị kinh động, tán loạn bay tứ phía, cũng có con bay đến chỗ quảng trường, nhưng nhanh chóng bay đi, không gây phiền phức gì lớn.

Nhưng tình hình này rất không bình thường.

“Không phải một con?” Người đàn ông mặc áo dài nói.

“Tốc độ quá nhanh.” Hòa thượng không niệm kinh nữa, lên tiếng nói.

Nói xong, cả đám nhìn về phía Ngô Linh.

“Cô bao lâu nữa mới xong?” Người đàn ông mặc áo dài sốt ruột thôi thúc.

“Lẽ nào anh Lãnh không đối phó nổi con ma này?” Đạo sĩ cười nói.

Người đàn ông mặc áo dài hừ lạnh.

Hòa thượng hỏi: “Cô nắm chắc mấy phần có thể áp chế được trận pháp? Đến lúc đó không cần bần tăng ra tay đâu nhỉ?”

Đạo sĩ vẫn cười nói: “Hòa thượng, ông cứ lo cho người của ông trước đi.”

Nghe thấy lời này, sắc mặt của hai hòa thượng thay đổi.

“Á…”

“Cứu tôi với…”

Lại là hai tiếng kêu thảm thiết, đến từ những hướng khác nhau.

Âm thanh lần này rất non nớt.

Từ lúc đến đây, tôi chỉ nhìn thấy hai đứa trẻ, chính là hai tiểu hòa thượng mà hai hòa thượng đem theo.

Hai hòa thượng gọi theo Ninh Quốc Vĩ đang tái mặt sợ hãi, cùng đi xem xét người của mình.

Đạo sĩ cười khoái trá.

Ninh Quốc Vĩ không dám rời đi, chỉ để chủ quản đi theo dẫn đường.

Tôi thấy hai chân chủ quản run bần bật, gần như đứng không vững, bị hai hòa thượng kéo đi, không kìm được thấy chút đồng cảm.

Nhưng lúc này tôi không thể làm gì được.

Âm khí tôi cảm nhận được vẫn là dạng dày đặc, tản ra như sương mù, rất cổ quái. Lúc có người gặp nạn, tôi cũng không hề thấy âm khí này thay đổi.

Đây thật sự là ma quỷ ư?

Tôi bắt đầu có sự nghi ngờ.

Nói chính xác, đây thật sự là ma từ con người ư? Chắc cũng có ma từ động vật chứ? Có con mèo sau khi chết đã biến thành ma, người của Thanh Diệp đã từng gặp. Vậy những động vật khác cũng có khả năng này nhỉ?

Nhưng chắc chắn đây không phải loài động vật họ chó hay mèo. Thứ âm khí dày đặc này có thể là cái gì?

Tôi thấy trí tưởng tượng của mình quá nghèo nàn.

“Đến rồi.” Diệp Thanh bỗng trầm giọng nói.